Họ Biến Thân, Ta Biến Nhân!

Chương 30: Thần thông



Theo từng cú cắn nuốt của hoạt ảnh, thần hồn Đỗ Phong đang nhanh chóng bành trướng, mạnh lên.

Hàng loạt những tri thức tà ác dồn dập lao tới bộ não của Đỗ Phong, làm hắn có chút không chịu được mà suy sụp tinh thần.

Lần trước cắn nuốt hỗn độn trùng, không sảy ra biến cố nào là vì con trùng tử kia mới xuất sinh chưa lâu đã chọn Đỗ Phong làm vật chứa, còn chưa có kí ức thôn phệ hay cắn nuốt nhân loại như lũ trùng tử này.

Hiện tại Đỗ Phong cắn nuốt linh hồn bọn chúng, tiếp nhận những kí ức lúc trước của tiền thân, chưa có kinh nghiệm sàn lọc kí ức, thành ra hắn vô tình tiến vào cuộc đời của lũ trùng tử, cảm nhận được vị giác và khoái cảm khi cắn nuốt nhân loại.

Ở trong thức hải, Bạo Vương thấy Đỗ Phong thần tình vặn vẹo, khí huyết cuộn trào dâng lên, hắn vội vàng lo lắng mà hô lớn: “Mau trì tụng chú lăng nghiêm!!!”

Trong mơ màng, tiềm thức của Đỗ Phong vẫn nhận ra lời nói của sư phụ mình, hắn liền tự động khởi chú lăng nghiêm, trì tụng trong cả tiềm thức lẫn ngoài thân.

Những ác niệm ai oán của người chết bên trong linh hồn lũ trùng dần dần tan ra, hướng phía bầu trời bay đi.

Từ phía trên đang liên tục có những ánh hào quang phủ xuống, bằng mắt thường không thể thấy được, chỉ có Bạo Vương lúc này nhìn thấy mà thôi.

“Không ngờ bọn trùng tử này sau khi cắn nuốt nhân loại, lại giam giữ những ác niệm này trong người! Bây giờ Đỗ Phong cắn nuốt chúng, thành công để những oán niệm này thoát ra. Nếu không phải có chú lăng nghiêm, tên nhóc này sẽ bị những oán niệm tra tấn cho đến khi tàu hoả nhập ma mới thôi.

May mắn, nhờ chú lăng nghiêm. Tên nhóc này không những tránh thoát được những ác niệm, lại còn giúp chúng siêu thoát, được hưởng công đức tại thiên địa này!!!”

Bạo Vương có chút ngạc nhiên, nhìn lên thương khung.

Những thứ đó Đỗ Phong không hề biết, lúc này hắn vẫn còn trong trạng thái trì tụng.

“Hả? đốn ngộ? Tụng chú cũng có thể đốn ngộ?” Bạo Vương lại tiếp tục ngạc nhiên lần hai, khi thấy ánh hào quang xung quanh Đỗ Phong rực sáng.

Tên nhóc này vậy mà trong lúc trì chú lăng nghiêm liền tiến vào cảnh giới đốn ngộ, không phải đốn ngộ trong lúc thiền định như bao người khác mà là trong lúc tụng kinh, đây là lần đầu tiên Bạo Vương thấy hiện tượng này.

Phải sau một hồi, Đỗ Phong mới từ trong trạng thái ngộ đó tỉnh lại, ánh mắt hắn lúc này sáng quắc, có chút nghiêm minh.

Sau khi tiếp nhận những kí ức biến thái, cắn nuốt đồng loại, tưởng chừng như sắp bị đoạ vào trầm mê không lối thoát, Đỗ Phong trong lúc vô thức tụng chú, nhìn thấy được luân hồi, thấy rõ được sự chết sanh vô thường.

Thấy được những linh hổn vì không cam chịu được cái chết tàn độc mà trở thành ác niệm, bị giam giữ tại nhân gian, không thể siêu thoát.

Bỗng trong tâm hắn lúc đó dấy lên một khẩn cầu với thiên địa này rằng “mong muốn có thể giúp cho tất cả ác niệm trên thế gian xoá bỏ sân hận, để họ an lành siêu thoát khỏi cõi khốn cực này.”

Cả Thiên địa lúc đó giống như một người cha, người mẹ khi nghe thấy khẩn cầu của đứa con mình, nó đã dáng xuống thân Đỗ Phong một nguồn năng lượng cực đại mà Bạo Vương gọi là công đức, cũng từ đây Đỗ Phong thức tỉnh một loại thần thông… Gọi là Thanh tẩy! Một bản nâng cấp của Chú Lăng Nghiêm, từ kinh chú nhà phật trở thành thần thông uy năng.

Từ giờ Đỗ Phong không cần phải trì tụng chú lăng nghiêm sau mỗi lần thôn phệ địch nhân nữa, hắn chỉ cần dùng thần hồn, kích hoạt thanh tẩy là được.

Như vậy, các ác niệm sẽ theo đó hoá giải, trở về trạng thái linh hồn mà bay đi siêu thoát.

Thấy đồ đệ mình hồi tỉnh, Bạo Vương nhanh chóng hướng tới Đỗ Phong dò hỏi tình hình.

Đỗ Phong bèn thuận tiện kể lại những chuyện vừa rồi cho Bạo Vương nghe.

Cha Phong hiện không rõ tung tích, xung quanh chẳng có người thân. Lúc này chỉ có người sư phụ này bên cạnh, không những thế, những lúc nguy nan đều do sư phụ cứu giúp, bất giác hắn đã coi sư phụ như cha của mình mà tin tưởng, kể hết những gì mình thấy cho y nghe.

Nghe được lời kể của Đỗ Phong, Bạo Vương có chút khó mà tin được.

Phải biết, đạo tổ của hắn phải tu luyện thiền định tới tam thiền đỉnh phong, mới giác ngộ thần thông. Ấy vậy mà tên này còn chưa nhập sơ thiền, tụng vài câu chú lăng nghiêm đã thành công đốn ngộ thần thông, khiến Bạo Vương có chút kinh hãi a!

“Vậy là tên này là một đầu đại bàng, không phải một con gà công nghiệp a!!!” Bạo Vương bỏ mặc Đỗ Phong bên ngoài, hướng vào trong tự sướng thầm nghĩ.

Hắn từng nghe đạo tổ nói qua, đã là duyên, thì nó ắt sẽ phải tới, đã không duyên cưỡng cầu cũng khó. Khi hắn còn đang ra sức kiếm đồ đệ tài giỏi, đạo tổ chỉ nhàn nhạt nói câu đấy rồi biến mất.

Hắn dựa theo đó mà chờ đợi, chờ đợi đến hàng ngàn năm a!!! Cuối cùng thượng thiên cũng ứu ái, cho hắn một tên đồ đệ thực sự đặc biệt, chỉ là có chút ngố tàu mà thôi, còn về thiên tính tu luyện lại thuộc dạng cao đẳng a!

Nhìn thấy sư phụ mình lại chui vào một góc trong thức hải, tự lẩm bẩm cười một mình, Đỗ Phong cũng nhìn nhiều thành quen, không quá quan tâm đến những hành động kì lạ này, dù sao sau khi hỏi, hắn cũng sẽ nhận lại một cái cốc đầu đau điếng, nên hiện tại tốt nhất là tránh xa sư phụ a.

Sau khi thôn phệ lũ trùng tử, trong bộ não của Đỗ Phong cũng nhiều hơn một hình thái mà hỗn độn trùng có thể biến đổi thành với khả năng của chúng, đó là…

Tốc độ và diễn hoá xúc tu của trùng tử.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.