Dì Vương đến thành phố này vào ba năm trước.
Tuy chồng bà không nhiều tiền nhưng lại rất thực tế và tài giỏi, đối xử với bà cũng vô cùng tốt.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, vài năm sau thì gã ta bắt đầu lộ ra bộ mặt thật, không chỉ bạo lực gia đình mà còn lấy trộm tiền trong nhà để đi đánh bạc, khiến cho gia đình bà vốn đã nghèo khó nay lại càng thêm khốn khổ.
Sau một năm cố gắng nỗ lực, cuối cùng dì Vương cũng đã ly hôn với đối phương, sau đó tự nuôi nấng con gái một mình.
Những người khác đều khuyên bà không cần tốn sức như vậy, chỉ là một đứa con gái thì có thể làm ra được trò trống gì chứ? Không bằng cho đi gả sớm, còn có thể vớt vát được chút sính lễ.
Dì Vương không đáp trả lại, nhưng qua ngày hôm sau bà lập tức dẫn con gái mình dọn ra khỏi nhà mẹ đẻ.
Bản thân bà không được học hành nên chỉ có thể làm được vài công việc chân tay, bởi thế mà bà vô cùng hy vọng con gái của mình có thể có được một tương lai thật tốt đẹp.
Con gái của bà cũng rất biết phấn đấu, cô đã thi đậu vào trường cấp ba tốt nhất ở thành phố A, và hiện tại đang học lớp mười hai.
Vì để chăm sóc con, bà cũng đã chuyển nhà đến thành phố A rồi vào làm việc tại một công ty vệ sinh.
Dì Vương đang tráng chén đũa bằng nước, nhìn thấy Thẩm Thần Uyên đi vào chào hỏi mình khiến bà lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Tuy bà chỉ mới gặp Thẩm Thần Uyên được vài lần, nhưng lại có ấn tượng rất sâu đậm với đối phương, đôi mắt hắn mang theo vẻ u ám tàn bạo, loại cảm giác áp bức mãnh liệt ấy khiến bà vẫn còn nhớ rõ cho đến bây giờ.
Ban đầu dì Vương có hơi sợ hãi, nhưng cũng may là thi thoảng đối phương mới trở về biệt thự vào buổi tối, nếu không phải phát hiện ra vị trí của dép lê trên tủ giày đã bị thay đổi, bằng không suýt chút nữa bà đã cho rằng căn biệt thự này không có ai ở rồi.
Thật ra nếu nói không có ai ở thì cũng không có sai lắm, mà cũng không hiểu tại sao đối phương vẫn luôn thuê bà tới quét dọn mỗi ngày, như vậy không phải quá lãng phí tiền ư? Nhưng vừa nhìn đã biết Thẩm Thần Uyên rất có tiền, có lẽ hắn căn bản không thiếu mấy khoản tiền này.
Dì Vương cũng không dám hỏi, cứ như thế mà làm việc suốt một năm.
So với công việc của các chủ thuê khác, thì công việc dọn dẹp ở nơi đây là nhẹ nhàng nhất, lương vừa cao lại vừa không có yêu cầu gì quá cầu kỳ.
Mà vị chủ thuê lúc này đây dường đã giấu đi hết thảy dáng vẻ hung ác tàn bạo, trở nên ôn nhuận như ngọc.
“Hôm nay dì vất vả rồi, hy vọng rằng sau này dì có thể tiếp tục chăm sóc đứa bé trong nhà, ngày mai tôi sẽ ký một hợp đồng mới với công ty của dì.” Thẩm Thần Uyên khẽ mỉm cười, ôn hòa nói.
“À… Chuyện này…” Sau khi sửng sốt vài giây, dì Vương cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần sau niềm bất ngờ cực lớn này.
Ý của đối phương vừa rồi chính là muốn thuê bà làm bảo mẫu, tiền lương cũng sẽ tăng gấp mấy lần.
Dì Vương hơi lung lay, hiện tại bà đang gom góp tiền để cho con gái bà học đại học, nhưng tiền lương hàng tháng của bà ngoại trừ tiền thuê nhà ra, còn phải chăm lo cho đứa con gái đang học cấp ba, vì thế còn dư lại rất ít.
Mà nếu nhận công việc này, bà sẽ không cần làm thêm những công việc khác, còn có thể dành thời gian để chăm sóc đứa con gái đang học lớp 12 nữa……
Nhưng bà chỉ là một lao công, hơn nữa Kiều An cũng rất ngoan ngoãn, hôm nay còn phụ giúp bà quét dọn, bà chỉ có giúp nấu cơm mà thôi: “Tôi chưa bao giờ làm bảo mẫu đâu, ngài vẫn nên tìm những người khác chăm sóc cho đứa bé ấy đi.”
“Không sao ạ…… Là Kiều An muốn dì chăm sóc.” Thẩm Thần Uyên dừng một chút, kéo Kiều An từ phía sau ra.
“Dạ? Dạ đúng vậy!” Kiều An bỗng nhiên bị kéo ra nên vẫn còn có chút ngu ngơ, cậu có nói cái gì đâu chứ… Nhưng mà nếu ngài Thẩm đã nói vậy thì cậu đành tiếp lời hắn: “Cháu muốn dì Vương ở lại chăm sóc cho cháu ạ.”
Sau khi nói xong, Kiều An cũng vô cùng mong đợi.
Độ hảo cảm của cậu với dì Vương rất cao, dì ấy giống như cha của cậu vậy, đối xử với cậu cực kì tốt.
Bị ánh mắt mong chờ của Kiều An nhìn chằm chằm như vậy, dì Vương bỗng nhớ tới những chuyện không thích hợp lắm khi ở chung với cậu vào hôm nay.
Đứa bé này đã 18 tuổi rồi, nhưng cậu lại không đi học, hơn nữa rất nhiều kiến thức cơ bản cũng đều không biết một chút gì.
Nhưng rõ ràng khi giao tiếp với bà, trông đứa bé ấy có vẻ không gặp bất kỳ vấn đề nào về chỉ số thông minh……
Bà nghe nói rằng mấy người nhà giàu đều sẽ có một ít sở thích kỳ lạ…… Dì Vương nhìn Kiều An và Thẩm Thần Uyên thân mật đứng cạnh nhau, bà khẽ cắn môi rồi đồng ý: “Vậy sau này An An muốn ăn cái gì thì cứ nói cho dì biết…… Tiểu, tiểu Thẩm cũng vậy nhé.”
Nói xong, bà lại nhìn Thẩm Thần Uyên đang mỉm cười, càng nghĩ càng cảm thấy rất giống… Rốt cuộc thì mấy chuyện thất thường này nọ…… Vẫn nên tự mất chứng kiến sẽ tương đối an tâm hơn.
Sau khi dọn dẹp xong, hai người họ tạm biệt dì Vương.
Trên bàn ăn, Thẩm Thần Uyên đang ăn bữa tối mà Kiều An đặc biệt để dành cho hắn.
“Ngài Thẩm, thế nào? Ngon không ạ?” Hai tay Kiều An chống cằm, nhìn chằm chằm vào chiếc đùi gà bự trong chén của Thẩm Thần Uyên rồi nói.
Nhìn bộ dạng thèm thuồng của cậu, trong lòng Thẩm Thần Uyên có hơi buồn cười: “Nếu đói bụng thì cậu đi lấy bánh kem mà tôi mang về để ăn đi.”
“Không được.” Kiều An lắc đầu, kiên trì nói: “Phải đợi để ăn chung với ngài Thẩm.”
Động tác của Thẩm Thần Uyên cứng đờ, cuối cùng vừa cười vừa đáp lại: “Được”.
Sau khi ăn uống no nê, hai người cùng nhau ngồi trên ghế sô pha.
Thẩm Thần Uyên vẫn chưa quen với cảm giác có người ở bên cạnh, hắn cầm điều khiển bật TV lên: “Cậu thích xem gì không? Thấy cái nào muốn xem thì nói tôi dừng nhé.”
Kiều An có hơi dè dặt, ngoan ngoãn nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi bấm qua một loạt các kênh, trên TV tình cờ vang lên lời dạo đầu quen thuộc của một chương trình: Xin chào các khán giả ở trước TV, hiện tại mọi người đang xem《 Thế giới nông quảng 》.
Nội dung chính hôm nay của chúng ta sẽ có……
Hai mắt Kiều An lập tức sáng ngời: “Ngài Thẩm ơi, xem cái này đi!” Buổi chiều trong lúc đi quanh nhà, cậu bèn phát hiện ra vườn rau của ngài Thẩm không có cái gì hết, cho nên cậu phải học tập thật chăm chỉ mới được!
Thẩm Thần Uyên:……
Hắn suýt chút nữa quên mất rằng Kiều An từ truyện làm ruộng xuyên tới.
Đặt chiếc điều khiển xuống, Thẩm Thần Uyên dựa lưng vào sô pha, lần đầu tiên chỉ ngồi một chỗ không làm gì hết.
Lúc đầu Kiều An còn ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh hắn, nhưng sau đó cậu trực tiếp cởi giày ra, cả người ôm cái gối rồi nép vào chiếc ghế sô pha mềm mại.
truyện kiếm hiệp hay
Xung quanh chỉ còn lại âm thanh từ TV, còn có thêm tiếng hít thở rất nhỏ của một người.
Thẩm Thần Uyên nhắm mắt lại, vốn chỉ định nhắm một lát, nhưng không biết lại ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Khi hắn tỉnh lại, trên người đã được ai đó đắp cho một chiếc chăn mỏng.
Kiều An từ khoảng cách 1 mét đi đến bên cạnh hắn, thấy Thẩm Thần Uyên đã tỉnh rồi, cậu mới nhẹ nhàng hỏi: “Ngài Thẩm mệt rồi ạ? Ngài có muốn đi ngủ trước không?”
Thẩm Thần Uyên nhìn thiếu niên trước mặt một hồi lâu, giống như mới hoàn toàn tỉnh táo lại hẳn, hắn lắc đầu, cười bảo: “Không cần đâu, chúng ta vẫn chưa ăn bữa khuya mà.”
“Bữa khuya? Là cái gì ạ?”
_____
“Ngon quá!” Kiều An nếm thử một thứ được gọi là kem, mùi vị ngọt ngào vừa vào trong miệng lập tức tan ra khiến cậu vô cùng kinh ngạc, hai mắt cậu tròn xoe, hưng phấn chia sẻ với Thẩm Thần Uyên: “Ngài Thẩm ơi, cái này có vị ngọt!”
“Ừm, đừng ăn nhiều kem quá, sẽ ngán đấy.” Thẩm Thần Uyên đặt nửa phần bánh kem có vị trái cây hỗn hợp lên trên chiếc đ ĩa giấy rồi đưa cho Kiều An: “Cậu ăn cùng với phần bánh bên dưới thử xem.”
“Vâng ạ ~” Kiều An mải mê với món ngon trước mặt, cậu thỏa mãn đến nỗi nheo mắt lại.
【 Ting ting ~ ký chủ ơi, hôm nay giá trị hài lòng của An An đã tăng thêm 5% rồi! 】
【 Ừm, tôi đã biết.
】
Vì là bữa ăn khuya nên Thẩm Thần Uyên không để cho Kiều An ăn quá nhiều, phần còn lại hắn cất vào trong tủ lạnh: “Còn thừa khá nhiều, ngày mai cậu có thể ăn chung với dì Vương.”
“Dạ vâng.” Kiều An gật đầu, tựa như một cái đuôi nhỏ vẫn luôn đi theo phía sau Thẩm Thần Uyên.
Sau khi hai người rửa mặt xong, Thẩm Thần Uyên dẫn Kiều An về phòng.
“Ngài Thẩm ngủ ngon nhé!”
Sau khi điều chỉnh nhiệt độ của máy lạnh cho phù hợp, Thẩm Thần Uyên nhìn Kiều An đã dùng chăn quấn mình kín mít, hắn cười đáp: “Ngủ ngon.”
_____
Kết thúc công việc buổi sáng, Thẩm Thần Uyên đặc biệt gọi Nghiêm Thuật đến, nhưng sau đó lại chần chừ không nói gì.
Cuối cùng, hắn đan hai tay lại, hỏi vô cùng nghiêm túc: “Anh biết chỗ nào có thể mua được hạt giống rau củ không?”
Nghiêm Thuật còn tưởng rằng đây là chuyện cơ mật gì đó của công ty: “…… Hạt giống ạ? Chắc là… Có thể mua trên mạng?”
“Vậy anh giúp tôi đặt một ít, loại mà phù hợp trồng trong sân vườn… Chọn loại nào dễ trồng ấy, mỗi loại mua một ít.”
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Thuật nhận được loại nhiệm vụ này nên có hơi mờ mịt, lúc anh ra khỏi văn phòng, lại trùng hợp đụng phải Tư Kỷ đang xách theo đồ ăn về.
Sau khi Tư Kỷ nghe thấy nhiệm vụ mới của Nghiêm Thuật xong, y lập tức cười nghẻo mồm không thèm cho anh tí mặt mũi nào: “Hahaha mua hạt giống, trợ lý danh giá như anh lại bị sai đi mua hạt giống!”
Nghiêm Thuật mỉm cười xán lạn, không chút lưu tình cù lét nách của Tư Kỷ, đến khi người nọ cười đến nỗi mềm nhũn ngã vào trong lòng ngực của mình, anh mới cầm hộp cơm đến trước mặt y rồi chọc ghẹo: “Em là một vệ sĩ đặc biệt mà còn bị dùng để chạy vặt mua cơm, thế mà lại không biết xấu hổ nói móc anh à?”
“Hahaha em sai rồi, haha xin đại ca Nghiêm hạ thủ lưu tình.
Hô…… Hahaha!”
Thời gian cứ trôi qua đều đặn và yên bình như thế, vị ác ma Thẩm tổng cuồng công tác kia thì càng ngày càng tan làm sớm hơn, điều này thật sự khiến cho Tư Kỷ mừng muốn phát khóc.
Đúng 5 giờ chiều là sẽ tan làm, nhưng chưa đến 5 giờ rưỡi mà Thẩm Thần Uyên đã về tới biệt thự rồi.
Thẩm Thần Uyên cởi áo khoác ra rồi treo lên giá treo áo, hắn nhìn thiếu niên đang xỏ đôi dép lông mềm như nhung đến đón mình, hỏi: “Hôm nay Kiều An có bôi kem dưỡng da tay không?”
Cậu bé song nhi chăm chỉ ngày nào giờ đây đã bị ổ chăn ấm áp hạ gục, bây giờ cậu càng lúc càng dậy muộn.
Sáng nay khi Thẩm Thần Uyên chuẩn bị ra cửa, thì Kiều An vừa tỉnh dậy mới vội vàng chạy xuống lầu chào tạm biệt hắn với một mái tóc bù xù.
“Có ạ!” Kiều An đưa bàn tay đang giấu trong ống tay áo ra cho Thẩm Thần Uyên xem, hiệu quả của tuýp kem này vô cùng tốt, hai tay của cậu đã không còn thô ráp như trước nữa: “Kem dưỡng tay này thật sự cực kì lợi hại luôn!”
Nghe thấy tiếng khen ngợi quen thuộc của đối phương, Thẩm Thần Uyên cười rồi lấy món quà mà hắn mang về hôm nay ra.
Là một hộp chocolate.
Sau ngày đầu tiên thì tốc độ tăng của giá trị hài lòng dần chậm lại, dù sao con người ta chỉ cần có được nó thì sẽ rất khó nảy sinh ra chấp niệm với những thứ tương tự.
Vì thế, sau khi nghe gợi ý của hệ thống, mỗi ngày Thẩm Thần Uyên đều sẽ mang về một món quà nho nhỏ cho Kiều An để giữ cảm giác vui mừng, hầu hết đều là một vài món ăn vặt mà trẻ nhỏ thích ăn, dần dần thì giá trị hài lòng cũng đã tăng lên 20%.
“Cái này gọi là chocolate, cũng là một loại đồ ăn vặt, nhưng không được ăn quá nhiều trong một lần đâu.” Thẩm Thần Uyên thay dép lê, sau đó tiếp tục dặn dò: “Bây giờ cậu cất nó trước đi, vì chút nữa còn phải ăn cơm.”
“Vâng ạ!” Kiều An vui vẻ cất hộp chocolate vào tủ ăn vặt của mình, sau đó đi theo Thẩm Thần Uyên vào phòng bếp.
Sau khi trải qua khoảng thời gian tiếp xúc với nhau, cuối cùng giờ làm việc của dì Vương cũng đã được cố định: Ban ngày bà sẽ đến đây chăm sóc Kiều An và phụ trách nấu cơm trưa, nếu không có tình huống đặc biệt nào thì buổi chiều sau khi quét dọn xong sẽ rời đi, buổi tối về nhà với con gái.
Vì thế nên bây giờ bữa tối đều là do Thẩm Thần Uyên nấu, nhân tiện hắn cũng dạy cho Kiều An – người có niềm yêu thích với nấu ăn cách sử dụng những dụng cụ làm bếp.
“Ít muối quá, cho nhiều hơn một chút đi.”
Nghe thấy thế, Kiều An thật cẩn thận tiếp tục thêm… Một tí xíu.
Thẩm Thần Uyên có chút bất lực, hắn trực tiếp nắm lấy cổ tay của đối phương rồi bỏ nửa thìa muối vào: “Không sao đâu, cậu đừng tiết kiệm như vậy.”
Ban đầu, Thẩm Thần Uyên còn đặc biệt tìm các sách lịch sử cổ đại để đọc, nhưng hệ thống lại nói rằng sự khác biệt giữa phong tục lịch sử của các chiều không gian chênh lệch rất lớn, vậy nên hắn cũng từ bỏ, sau đó chuyển sang đọc mấy quyển tiểu thuyết cổ đại thể loại làm ruộng đang thịnh hành nhất.
Tuy không thể hiểu rõ được một trăm phần trăm, nhưng Thẩm Thần Uyên vẫn có thể đoán được hoàn cảnh gia đình của Kiều An có lẽ là không tốt lắm, thậm chí còn…… Rất nghèo, bởi vậy mà hắn cũng cố gắng thay đổi cái thói quen tiết kiệm quá mức của đối phương.
Kiều An mím môi, nghiêm túc ghi nhớ lại lượng muối, khi làm tới món rau xào tiếp theo, cậu nhất cổ tác khí* bỏ một muỗng muối lớn vào, sau đó quay đầu lại nhìn Thẩm Thần Uyên với ánh mắt chờ mong.
(*) Nhất cổ tác khí 一鼓作气: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (…) ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.
Bởi vì Kiều An chỉ thêm “một chút” muối rồi dừng ngay nên Thẩm Thần Uyên không thể cản cậu lại kịp:……
Đối phương vẫn còn đang đợi chờ phản ứng của hắn, Thẩm Thần Uyên ổn định lại độ cong của khóe miệng, dịu dàng nói: “Có tiến bộ.”
Vì chỉ có hai người ăn nên một phần cũng không nhiều lắm, một muỗng muối của Kiều An cho vào đã khiến hương vị của nó trở nên rất khó tả.
Thẩm Thần Uyên xị mặt sau khi nếm thử một miếng dưa chuột, hắn lập tức sửa lại lời nói: “Thật ra… vừa nãy tôi nói sai rồi, vẫn nên cho một ít muối thôi là được.”
Dù sao thiếu thì vẫn còn có thể cho thêm tiếp nữa.
Kiều An không biết Thẩm Thần Uyên đã trải qua những cảm giác gì, cậu vẫn ngoan ngoãn ghi nhớ lời hắn: “Vâng ạ, lần sau em sẽ tiếp tục thêm một chút xíu thôi!”
Cuối cùng, bữa tối của bọn họ từ ba món một canh biến thành hai món hai canh..
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Thần Uyên bật TV lên rồi chỉnh đến kênh nông nghiệp cho Kiều An xem, còn mình thì đi vào thư phòng ở trên tầng hai.
Thẩm Thần Uyên rất nhạy cảm với cổ phiếu, đời trước, sau khi học tập ở nước ngoài xong thì hắn lập tức thành danh, hơn nữa bây giờ hắn đang nắm giữ ký ức trước khi sống lại, càng giống như hổ mọc thêm cánh, có lẽ số vốn đầu tư sẽ tăng gấp mấy lần trong tương lai gần thôi.
Đợi đến khi tiền vốn đã xong xuôi, hắn có thể thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.
Nghĩ đến dự định vẫn còn đang dang dở ở đời trước, Thẩm Thần Uyên lấy một tờ giấy A4 ra, sau đó bắt đầu lên kế hoạch.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa siêu nhỏ vang lên, Thẩm Thần Uyên không cần đoán cũng biết ngay đó chính là Kiều An. Tuy rằng hắn đã nói cậu có thể đến tìm hắn bất cứ lúc nào, nhưng Kiều An vẫn luôn sợ rằng mình sẽ làm phiền hắn, vậy nên mỗi khi gõ cửa cậu đều gõ rất nhẹ, như thể sợ hắn sẽ giật mình vậy.
“Cửa không có khóa, Kiều An cứ vào đi.”
“Ngài Thẩm ơi!” Kiều An chạy vài bước đến bên cạnh Thẩm Thần Uyên, đưa máy tính bảng đang mở màn hình trong tay ra, có chút hồi hộp, hỏi: “Đẹp không ạ?”
Đây là một hình thức bài trí nội thất mới được phát triển bởi công ty Ốc Ngân Khuê, sau khi thu thập các thông tin về căn phòng xong, khách hàng có thể tự bố trí căn phòng của mình tựa như đang chơi một trò chơi vậy, nội thất được cung cấp trong đó cũng đều là sản phẩm của công ty bọn họ.
Dịch vụ này hiện tại chỉ đang ở giai đoạn thử nghiệm, trong tương lai nó sẽ trở nên rất nổi tiếng, vậy nên Thẩm Thần Uyên đang chuẩn bị hợp tác với đối phương. Nhớ đến căn phòng trong nhà cũng cần phải trang hoàng lại, vì thế hắn bèn đưa cho Kiều An dùng thử.
Thẩm Thần Uyên cúi đầu nhìn màn hình máy tính bảng.
Màu đỏ chót, màu xanh lá đậm, màu tím, màu vàng, màu hồng nhạt… Đây là một căn phòng ngủ với đầy sắc màu rực rỡ.
Thẩm Thần Uyên:……
Tuy các màu ấy vừa nhiều vừa chói, nhưng đây lại là một căn phòng rất có sức sống.
Cực kì giống với Kiều An.
Thẩm Thần Uyên nhấp vào màn hình, chỉnh vỏ chăn màu xanh lá đậm thành xanh lá nhạt, tấm thảm màu vàng tươi thì thành màu vàng nhạt, sau đó hắn lại tiếp tục điều chỉnh lại một số màu quá chói để cả phòng trông dịu hơn một ít.
Nhìn căn phòng có một vài thay đổi nho nhỏ, hai mắt Kiều An sáng rực lên: “Đẹp quá đi, ngài Thẩm thật lợi hại.”
Thẩm Thần Uyên trả lại máy tính bảng cho Kiều An, nhìn thấy ánh mắt sùng bái của đối phương, hắn hơi mất tự nhiên nhấc mắt kính: “Vậy cậu có muốn sửa lại như ban đầu không?”
Kiều An lập tức lắc đầu: “Em thích cái này.”
Cái này là do ngài Thẩm và cậu cùng nhau chọn đó!
Thẩm Thần Uyên ấn ngón tay vài cái, lưu lại bản thảo: “Thế còn mấy đồ nội thất thì sao, cậu có muốn gì không?”
“Có, có thể mua những thứ ấy được ạ?” Kiều An chần chờ một chút, nhưng rất nhanh đã mỉm cười đáp lại: “Như vậy đã tốt lắm rồi, cảm ơn ngài Thẩm nhiều!”
“Vậy ngày mai…” Thẩm Thần Uyên dừng một chút, từ khi bắt đầu đi làm đến giờ, hắn đều không có cho mình một ngày nghỉ, vì thế lúc này hắn mới nhận ra hôm nay là cuối tuần. Thẩm Thần Uyên vốn định nhờ Nghiêm Thuật lại đây trông coi Kiều An trong quá trình trang hoàng, nhưng mà bây giờ… Kiều An không quen biết chút gì cả, liệu cậu có bị dọa sợ không?
Vì thế, Thẩm Thần Uyên nghĩ một đằng nói lại một nẻo: “Chủ nhật ngày mai được nghỉ, tôi cũng sẽ ở nhà, tiện thể kêu bọn họ đến đây để trang hoàng luôn.”
“Nghỉ ạ?” Kiều An lại được nghe thêm một danh từ mới, cậu tò mò chờ Thẩm Thần Uyên giải thích, sau khi đã hiểu nghĩa của nó là gì, cậu bèn ngạc nhiên mừng rỡ mở to hai mắt.
Cậu thích nghỉ!
Giải quyết xong vấn đề trang trí phòng ngủ, Kiều An không quấy rầy Thẩm Thần Uyên nữa, cậu đi ra khỏi thư phòng một cách thật nhẹ nhàng.
Thẩm Thần Uyên cầm máy tính bảng bắt đầu liên lạc với công ty nội thất. Nhưng khi hắn thoát ra khỏi trang web chỉnh sửa phòng ngủ, lại phát hiện thấy trong lịch sử trình duyệt có một tấm ảnh được mở đi mở lại rất nhiều lần.
Đó là một chiếc giường sô pha trông cực kì mềm mại, sau khi mở ra thì hoàn toàn có thể nằm vừa hai người. Đối với một người cổ đại nghiện xem TV như Kiều An mà nói, vừa nằm vừa xem TV nhất định là một trải nghiệm vô cùng vui sướng.
Nếu thích thì tại sao lại không chịu nói chứ…… Nghĩ đến khoảnh khắc chần chờ của Kiều An vừa nãy, Thẩm Thần Uyên bèn thêm chiếc giường sô pha vào danh sách mua hàng.
Sau khi trở lại lịch sử duyệt web, hắn nhìn một hồi rồi tiếp tục thêm tranh treo tường hình động vật nhỏ, một tấm thảm bông mềm mại…… Vào danh sách.
_____
Bốn ngày sau, căn biệt thự đã thay đổi một diện mạo mới, cái bàn trà vẫn luôn sạch sẽ trống không giờ đây lại có đầy đồ ăn vặt và trái cây, trong phòng khách thì được thay bằng một chiếc giường sô pha vừa lớn vừa mềm mại, sàn nhà lát đá hoa cương cũng được trải một chiếc thảm êm chân……
Vì có thêm một người nên căn biệt thự đã trở nên bừa bộn, nhưng nếu như vậy thì nó mới có một chút cảm giác như đang ở nhà.
Mỗi khi Thẩm Thần Uyên tan làm về, hắn đều sẽ có một loại ảo giác coi nơi này như thể thật sự là nhà của hắn vậy, hơn nữa hắn còn có một đứa em trai tuy hơi ngốc nghếch nhưng lại vô cùng ngoan ngoãn bám người.
Nhưng khi hệ thống lên tiếng nhắc nhở giá trị hài lòng tăng lên vào mỗi tối, điều đó đã khiến cho loại ảo tưởng giả tạo này bị phá tan một cách tàn nhẫn…
Đêm cuối tháng ba vẫn còn hơi se lạnh.
Thẩm Thần Uyên ngồi trên ghế sô pha đơn ở một bên và xem TV cùng Kiều An. Con mèo nhà xui xẻo lại bị chú chuột trêu chọc lần nữa, bên tai của hắn cũng vang lên hai tiếng cười quen thuộc.
Một là Kiều An đang vùi mình vào chiếc giường sô pha, hai là… Hệ thống đang đứng trong máy tính bảng bên cạnh Kiều An.
Thẩm Thần Uyên – người bị ép nuôi hai “đứa bé” cũng đang xem TV, trong nội tâm lại không hề dao động.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Thẩm Thần Uyên lấy ra xem thử, khi nhìn thấy tên người gửi, trong mắt hắn hiện lên một tia phức tạp.
Là Thẩm Nam.
【 Anh ơi, ngày mai được nghỉ nên em định sẽ nhà, anh tới đón em nhé. 】
Khi Thẩm Thần Uyên trở về nhà sau khi vừa du học xong, suýt chút nữa Thẩm Nam đã quên mất tên của người anh trai này của mình, hơn nữa với cái khí thế người sống chớ lại gần của Thẩm Thần Uyên, khiến cho việc ở chung của hai người vô cùng ngượng ngạo, tựa như là hai người xa lạ không bằng vậy. Có thể nói rằng, điều khiến cho Thẩm Nam quyết định ở ký túc xá trong trường khi ấy, nguyên nhân một phần cũng là do cậu ta không biết nên sống chung với người anh trai này như thế nào.
Nhưng sau này Thẩm Thần Uyên lại tặng cho cậu ta rất nhiều món quà, khi cậu ta và cha cãi nhau thì hắn sẽ luôn đứng về phe cậu ta, cho dù Thẩm Nam có gặp rắc rối gì thì người anh trai này vẫn sẽ giúp cậu ta giải quyết một cách hoàn mỹ… Dần dần thì nỗi băn khoăn trong lòng Thẩm Nam cũng biến mất, đồng thời trở nên thân thiết với Thẩm Thần Uyên hơn.
Bây giờ ở trong lòng của Thẩm Nam, người hiểu rõ cậu ta nhất chính là anh trai Thẩm Thần Uyên của cậu ta, chỉ cần gặp phải phiền toái gì thì chắc chắn cậu ta sẽ nhớ tới Thẩm Thần Uyên đầu tiên, ngay cả ba của cậu ta là Thẩm Giả cũng phải xếp phía sau.
Sau khi trả lời “Được”, Thẩm Thần Uyên tiếp tục xác nhận lại thời gian và địa điểm với Thẩm Nam, sau đó tắt điện thoại.
Từ khi hắn sống lại đến bây giờ đã được □□ ngày rồi, cho dù hắn không muốn quay lại Thẩm gia thì vẫn nên trở về nhìn một cái.
Chỉ là……
“Kiều An… Ngày mai tôi phải về nhà một chuyến, buổi tối sẽ không ở đây.”
Kiều An cứng đờ quay đầu lại nhìn Thẩm Thần Uyên, cả người cậu đều ngây dại, ngơ ngác hỏi: “Về nhà ạ?”
Vậy chỗ này không phải là nhà của ngài Thẩm ư?
Ở thế giới của cậu, những người đàn ông sau khi lập gia đình đều sẽ ra ở riêng, bởi vậy tuy Kiều An vẫn chưa từng gặp cha mẹ của Thẩm Thần Uyên bao giờ, nhưng cậu cũng không quá để ý đến.
Nhưng lúc này Kiều An lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề đã bị cậu bỏ qua: Ngài Thẩm vừa đẹp trai vừa có tiền, có lẽ đã sớm cưới vợ sinh con… Vậy chẳng phải cậu đã làm lỡ thời gian gia đình sum họp của ngài Thẩm rồi ư?
Nghĩ vậy, Kiều An lập tức lo lắng, cũng không thèm để ý tới cảm giác đau nhói trong lòng: “Xin lỗi ngài Thẩm, đã làm phiền ngài quá rồi, em có thể ở nhà một mình, ngài nhanh chóng trở về với phu nhân Thẩm và tiểu công tử đi ạ!”
Thẩm Thần Uyên – hiện tại vẫn đang còn là một xử nam, hắn yên lặng cắt ngang lời của Kiều An: “Tôi vẫn chưa kết hôn… Ừm, nghĩa là vẫn chưa thành thân đâu.”
Cho dù có đối tượng thì cũng không thể có con được.
Nhưng nghe thấy vậy, vẻ mặt của Kiều An càng thêm quái dị. Hình như cậu đang nghĩ tới điều gì đó, thấp giọng hỏi nhỏ: “Vậy do ngài Thẩm có lý do gì khó nói ạ?”
Chứ nếu không tại sao lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn chưa thành thân?
Mới 24… Cơ thể của Thẩm Thần Uyên chỉ mới 24 tuổi:……
Hệ thống đang hóng chuyện: “Ha ha ha ha ha!”
Thấy đối phương không trả lời, Kiều An rất thông cảm nhìn Thẩm Thần Uyên, trong ánh mắt hiện lên vẻ khích lệ: “Không sao đâu ngài Thẩm, nhất định ngài sẽ khỏi bệnh thôi! Lúc trước em xem TV, trùng hợp nhìn thấy một quảng cáo nói rằng có thể trị được cái này, lần sau nếu có nhìn thấy nữa thì em sẽ ghi nhớ số điện thoại giúp ngài Thẩm…”
Còn chưa nói hết câu, đột nhiên có một bàn tay đặt lên trên vai của Kiều An.
Ngài Thẩm của cậu vẫn cười như thế, nhưng nụ cười này khiến cho Kiều An cảm thấy có hơi sợ hãi.
“Không cần làm phiền cậu như vậy…” Biểu cảm của Thẩm Thần Uyên vẫn không thay đổi, nhưng bàn tay lại di chuyển xuống eo của Kiều An, sau đó…… Bắt đầu dùng sức cù lét đối phương.
Trải qua mấy ngày ở chung với nhau, Thẩm Thần Uyên bèn phát hiện ra eo chính là nơi nhạy cảm nhất của Kiều An, chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi mà đối phương đã có phản ứng rất lớn rồi.
“Ha ha ha ngài Thẩm đừng mà… Dừng, dừng lại, tha cho em đi…”
Thấy Kiều An cười đến nỗi sắp sốc hông, cuối cùng Thẩm Thần Uyên cũng buông tha cho cậu, trầm giọng nói: “Cơ thể của tôi rất khỏe mạnh, phương diện kia không hề gặp vấn đề gì hết, không cần phải đi khám.”
Từng câu từng chữ đều được nói bằng giọng điệu rất mạnh mẽ.
Trên ghế sô pha, Thẩm Thần Uyên cuộn tròn Kiều An lại rồi bao bọc cậu dưới người mình, cảm giác áp bách ở trước mặt khiến cậu không nhịn được khẽ run.
Nhưng mà Thẩm Thần Uyên cũng sợ rằng hắn thật sự sẽ làm cho đối phương sợ hãi, hắn giơ tay chạm vào eo của cậu, sau khi nhìn thấy đối phương “Vèo” một thoáng rồi lập tức đỏ mặt, cuối cùng mới cảm thấy thỏa mãn mà trở về vị trí ban đầu, trong mắt còn mang theo ý cười mà chính bản thân cũng không hề phát hiện ra.
Kiều An bị “Bắt nạt” xong thì lấy một cái gối ôm che trên eo mình, sau đó thò đầu ra nhìn Thẩm Thần Uyên.
Trên người của song nhi đều sẽ có một vết bớt hình đóa hoa màu đỏ, cha hoặc mẹ của bọn họ đã nói cho họ biết từ rất sớm rằng, chỗ đó chỉ có thể cho người thân thiết nhất chạm vào thôi, và người ấy cũng chính là phu quân tương lai của bọn họ.
Mà vết bớt đó đang ở trên eo của Kiều An, tuy rằng do thay đổi giới tính nên nó cũng đã biến mất, nhưng cảm giác nhạy cảm ấy vẫn còn được lưu lại.
Cảm giác vừa nãy thật sự rất kì lạ, hèn chi không thể tùy tiện chạm vào được…… Sau khi Kiều An đã thông suốt, cậu bèn lặng lẽ cách xa Thẩm Thần Uyên một centimet.
Nhưng mà cậu cũng có thể hiểu được, có lẽ là do đối phương không biết chuyện này nên mới chạm, chạm vào đó, hơn nữa cũng là do cậu quá bất cẩn, sao có thể vạch trần trước mặt ngài Thẩm như vậy được chứ!
Kiều An cho rằng Thẩm Thần Uyên đang thẹn quá hóa giận, cho nên cậu đã quyết tâm là nếu lần sau khi nhìn thấy quảng cáo đó, thì cậu nhất định phải ghi nhớ thật kĩ, sau khi chắc chắn rằng mình thật sự có thể chữa trị được thì mới nói lại cho ngài Thẩm.
Như vậy thì ngài Thẩm sẽ không giận nữa.
Trong lòng Kiều An tự khen bản thân mình thật quá có tâm.
_____
Ở trước cổng trường của đại học A, có một chiếc xe Ốc Hào Khuê màu đen đang đậu tại đó, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Hướng Bằng Trình vỗ vỗ Thẩm Nam đang đứng bên cạnh, hâm mộ nói: “Đó chính là xe của người nhà cậu tới đón cậu đúng không? Thật sự là cực kì oai luôn.”
“Đúng vậy, anh trai tớ tới đón rồi, tớ đi trước đây.” Thẩm Nam đã sớm quen với mấy việc này, cậu ta vẫy tay chào tạm biệt với Hướng Bằng Trình và nhóm bạn bè bên cạnh.
Thẩm Thần Uyên ngồi ở trong xe, lạnh lùng nhìn Thẩm Nam và những người đang vây quanh đối phương, đợi đến khi Thẩm Nam đã ngồi vào trong xe, hắn mới giấu đi hết thảy các cảm xúc ấy.
“Anh đã đến rồi.” Thẩm Nam vừa lên xe thì lập tức ngồi phịch xuống ghế, ngoại hình của cậu ta thanh tú, cho dù ngồi như vậy cũng khiến cho người khác cảm thấy không có điều gì bất thường, dường như cảm giác cao ngạo ấy đã khắc sâu vào trong xương cốt.
Nhưng vị thiếu gia nhỏ trông có vẻ khó tiếp cận lại cực kỳ giản dị dễ gần, lúc này đây cậu ta đang nhẹ nhàng than thở với người anh trai: “Gần đây em có nhiều bài tập quá, bận rộn như hồi lớp 12 vậy.”
Thẩm Nam nhỏ hơn Thẩm Thần Uyên 4 tuổi, hiện giờ cậu ta đang là sinh viên năm hai khoa tài chính của đại học A.
“Cái gì không biết có thể hỏi anh.” Thẩm Thần Uyên Chiếu theo thói quen trả lời, lại đột nhiên nhớ tới Kiều An.
Đứa bé ấy cũng 18 tuổi rồi, nhưng có lẽ cậu chưa từng đến trường lần nào…
“Hì hì không cần đâu, cảm ơn anh.” Lời cảm ơn đã kéo tâm trí của Thẩm Thần Uyên trở lại, Thẩm Nam ngồi bên tay phải của hắn, nghịch ngợm nháy mắt với hắn: “Người đứng hạng nhất của khoa tụi em chính là bạn thân của em đó, em có thể nhờ cậu ấy giúp, nên không cần phải làm phiền anh như vậy.”
“Ừm.”
Hạng nhất khoa…… Nếu Thẩm Thần Uyên nhớ không lầm, thì đây cũng là một trong những người đang yêu thầm Thẩm Nam, lúc ấy có lẽ đã bị hắn sai người đến cảnh cáo một phen thì mới giấu tâm tư của mình đi.
Nhưng bây giờ hắn không còn có ý định làm như vậy nữa.
Thẩm Thần Uyên không biết cụ thể khi nào Cố Thành sẽ xuất hiện, nhưng có lẽ là trong mấy ngày tới đây thôi. Đời trước hắn dọn dẹp hết thảy những kẻ có tâm tư với Thẩm Nam, nhưng cuối cùng người được lợi lại là Cố Thành, vậy lần này cứ để cho đối phương tự ra tay đi.
Hắn cũng rất muốn biết xem vị thiếu gia Cố ấy sẽ đối xử như thế nào với tình địch “Bình thường”? Tính chiếm hữu của đối phương cũng không khác gì hắn lắm.
Chỉ khác là… Người mà Thẩm Nam thích lại trùng hợp là Cố Thành.
Nếu như tình cảm không thể “Cưỡng cầu”, vậy đời này hắn sẽ chỉ là một người ngoài đứng nhìn, thưởng thức tình yêu cảm động trời đất của nhóm nhân vật chính thôi.
Rồi cuối cùng sẽ…… Giẫm đạp tất cả mọi người ở dưới chân..