Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Chương 26: Song Sinh Thiên Tài (11)



Kít.
Chiếc xe thể thao kêu lên một tiếng, nhẹ nhàng dừng lại trước cửa lớn của ba toà nhà màu đen to lớn, nằm sát nhau ở trung tâm thành phố. Đây chính là tổng bộ, nơi mà Cecil đang nắm quyền và kiểm soát rất nhiều công ty con và công ty nhánh khác. Nhìn cửa kính lớn đang được bảo vệ đứng phía trước, Thẩm Manh có chút không muốn vào.
“Tại sao tao lại phải đến đây, lại còn phải mặc quần áo… ừm bình dị?”
Ping pong.
[Ký chủ thân mến, từ giờ ngài đã được thế giới này chấp nhận là vợ hợp pháp của nam chính. Cho nên tất cả đất diễn của hậu cung trước với nam chính cần ngài đảm nhận nha. ]
Thẩm Manh im lặng, bàn tay đang chuẩn bị mở cửa xe cũng dừng lại. Hắn thề là hắn có thể nghe thấy tiếng khuôn mặt của hắn đang nứt vỡ. Lucis ngồi bên cạnh ghế lái thấy hắn có chút không thích hợp liền nắm lấy tay hắn, nghiêng đầu ôn nhu hỏi:
“Sao thế? Tâm trạng không tốt?”
Thẩm Manh giờ phút này chỉ còn lại tam quan đã vỡ vụn từng mảnh, đột nhiên bị Lucis hỏi liền quay sang cầm lấy tay y, kích động hỏi:
“Anh yêu, anh hãy làm ơn dạy em 100 cách trị tiểu tam. Cái loại trị mà vĩnh viễn không bao giờ quay lại ấy!!!”
Trời ơi, giết hắn đi. Cả một câu chuyện này ngoài việc xưng vương xưng bá của nam chính, thì còn có một chi tiết vô cùng cẩu huyết và quan trọng. Đó chính là đấu đá của hậu cung, đấu tiểu tam. Mà những kịch bản đầy máu chó đó đều cần hậu cung chính thống đến giải quyết, bây giờ hắn lại thay thế hậu cung… không cần nói cũng hiểu. Tất cả kịch bản đó đều sẽ đổ hết lên đầu hắn.
Đổi xưng hô ta – ngươi thành anh-em.
Lucis ngẩn người, có chút hold không nổi. Sau đó liền úp mặt vào vô lăng cười đến có chút thở không nổi. Y đưa tay gạt nước mắt, cố gắng kiềm chế bản thân tiếp tục cười. Nhìn Thẩm Manh vẫn còn đang ngơ ngẩn liền bất đắc dĩ, đưa tay xoa xoa đầu hắn hỏi:
“Em nghi ngờ anh hay anh trai có người khác?”
Không khó để Lucis nhìn ra ba chữ “còn phải nói” trên khuôn mặt liệt của Thẩm Manh. Y lắc đầu, ôm lấy Thẩm Manh nghiêm túc nói:
“Roy, anh hay anh trai đều sẽ không có người khác. Trái tim của anh rất hẹp hòi, chứa một mình em liền đã đầy. Tin tưởng anh và Cecil.”
Thẩm Manh cảm thấy trái tim hắn đập hẫng một nhịp, ngọt ngào “ừ” một tiếng. Hôn chụt một cái để bày tỏ bản thân cũng yêu y. Lucis được hôn vô cùng vui vẻ, liền đáp:
“Em không cần phải học mấy cách trị tiểu tam đó làm gì cho mệt. Anh học là được rồi. Nếu thực sự có tiểu tam, anh sẽ là người đầu tiên đá văng nó.”
Ha ha cười ngượng hai tiếng. Đều là kịch bản a, hắn cũng đâu có muốn làm thế.
“Anh để em xuống đây đi. Em muốn vào trước xem, có được không?”
Dù Thẩm Manh dùng khuôn mặt cá chết nhìn Lucis, y vẫn cảm thấy đáng yêu vô cùng. Sủng nịch cười một tiếng:
“Ừ. Em không mang điện thoại thì cầm lấy điện thoại của anh đi. Nếu có kẻ nào dám ngáng chân em thì gọi điện cho anh trai xuống đón em.”
Há há há, quá sướng. Khụ. Thẩm Manh “rụt rè” “ngại ngùng” nhận lấy điện thoại, ngữ âm đều đều hỏi:
“Làm vậy có phiền tới Cecil không?”
Lucis mỉm cười, anh trai mừng còn không kịp nữa là: “Sao có thể? Mật khẩu là ngày tháng năm sinh của em. Đi vào đi.”
Thẩm Manh gật đầu, đẩy cửa xe đi vào bên trong công ty. Bảo vệ cửa sẽ không ngăn người bình thường có việc phải vào cửa, chỉ đi thẳng tới quầy tiếp tân. Quần áo đơn giản, có phần cũ, dáng đi khập khễnh cùng cặp mắt kính vừa to vừa dày khiến Thẩm Manh đang có dáng vẻ tinh anh liền tụt dốc không phanh thành một nam nhân thô kệch, còn tàn tật.
Tiếp tân ở quầy là một cô gái có diện mạo bình thường, đang ngồi ghi chép một cái gì đó. Theo tiếng gọi của Thẩm Manh liền ngẩng đầu lên, mỉm cười chuyên nghiệp, lịch sự hỏi:
“Xin chào tiên sinh, ngài cần tôi giúp gì không ạ?”
Không tệ, thái độ tốt. Đây mới đúng là nhân viên công ty tinh anh chứ. Tiểu thuyết gì đó đúng là lừa người.
“Tôi muốn gặp người tên là Cecil. Danfilo.”
Nữ tiếp tân khẽ hít vào một ngụm khí, vậy mà dám gọi thẳng tên chủ tịch kiêm công tước đại nhân. Cô cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp, ôn hoà :
“Ngài có lịch hẹn trước không ạ?”
Có, hẹn cả đời luôn. Thẩm Manh mỉm cười, đáp: “Không, phiền cô gọi điện cho y. Bảo rằng, đòi nợ đến. Y mà không xuống tôi liền đập cho y đến em trai cũng không nhận ra luôn.”
Giọng Thẩm Manh không quá to nhưng đủ để cho mọi người xung quanh nghe rõ mồn một.
Cả đại sảnh lập tức tĩnh lặng, ai nấy đều trợn tròn mắt. Có người đang cầm một tập văn kiện nghe xong liền đánh rơi, có người còn ngơ ngác bật ngón tay cái (like) với Thẩm Manh. Nữ tiếp viên sững sờ, cứ thế ngây ngốc mà gọi thật.
“Alo, thư ký Hà. Chủ tịch có người đến tìm. Ai ý hả? Đòi nợ. Nếu chủ tịch không xuống hắn liền đánh cho chủ tịch đến em trai cũng không nhận ra.”
“…”

“Tiên sinh, chủ tịch sẽ xuống ngay.”
Xuống thật kìa, thần thánh phương nào vậy? Đại sảnh lập tức ồn ào, huyên náo, tám chuyện về Thẩm Manh và Cecil. Công ty dù có tinh anh đến đâu cũng luôn có thành phần thích tám chuyện :))
Từ ngoài cửa bước vào một nam nhân cao lớn, mặc áo sơ mi đen xắn tay đến khuỷu, quần âu cùng đôi giày đen đơn giản. Nhưng kẻ nào có mắt lập tức nhận ra từng món đồ trên người y đều được định chế riêng, muốn mua cũng mua không nổi. Nam nhân tóc bạc, đeo kính râm, để lộ sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng đang câu lên để lộ tâm tình vui vẻ của y. Cả người toả ra khí chất tinh anh, sắc bén của những người đã lăn lộn lâu trong thế giới đầy lừa lọc và xảo trá. Mà quan trọng nhất là khi y bỏ kính ra, nhìn toàn bộ dung mạo khiến người ta kinh diễm mới giật mình. Y mỉm cười ôn hoà, đi đến bên cạnh Thẩm Manh dịu dàng hỏi:
“Sao em vẫn chưa lên?”
Thẩm Manh nhìn Lucis đang toả ra khí chất y như đèn huỳnh quang, lập tức câm nín nói không lên lời. Liếc nhìn y một cái rồi mới mở miệng:
“Y đang xuống.”
Cái khoảnh khắc Lucis bỏ kính xuống, suýt chút nữa là toàn bộ nhân viên đã quỳ xuống và hô lên câu: “Chủ tịch.” mất. May mắn, không có. Chủ tịch làm sao có thể mỉm cười được, ha ha.
Thử cách viết mới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Chương 26: Phiên ngoại: Song Sinh Thiên Tài



Rất lâu, rất lâu về trước, ở một trang viên lớn ngoại ô có một gia tộc dòng họ Chiffon. Họ có tiền, có quyền, sống những ngày tháng sa hoa, vui vẻ, nhưng có một điều duy nhất làm họ không vui. Đó chính là Mani. Chifon, phu nhân của vị gia chủ dòng họ Chiffon mãi vẫn chưa có con trai. Vị gia chủ đó dần dần cảm thấy khó chịu với với phu nhân Mani, bắt đầu ở bên ngoài tầm hoan vấn lạc khiến phu nhân Mani rất đau khổ. Bà biết rằng những người ở địa vị cao như vậy ai mà chẳng có vài tình nhân nhỏ bé để cưng chiều, dù người đó đã có phu nhân đi chăng nữa. Huống chi là bà, một mối hôn nhân vì lợi ích. Bà quyết định tuyển thêm một vài nữ hầu xinh đẹp, trẻ tuổi vào cửa. Lấy mỹ danh là người giúp việc, nhưng thực tế là để dành cho ông chồng háo sắc của bà.

Các cô gái trẻ xinh đẹp nghèo khó vì tiền lương cao ngất ngưởng mà lũ lượt vào cửa. Tự tay phu nhân Mani đã xem xét và lựa ra 5 người xinh đẹp nhất trong số họ, nổi bật nhất trong đó chính là nữ hầu Eli. Một sinh viên mồ côi vừa ra trường không có công ăn việc làm, run rủi may sao được một người bạn giới thiệu mới tìm đến đây.

Thay đi bộ quần áo cũ kỹ quê mùa, tóc tai được cắt tỉa gọn gàng hơn. Eli hoàn toàn phơi bày ra dung nhan xinh đẹp của mình, một thiếu nữ thanh xuân đầy sức sống. Eli có đôi mắt xanh biếc như biển sâu, mái tóc bạch kim sáng lấp lánh như sao trời và giọng nói hay hơn cả âm thanh của những cây đàn hạc. Vì vậy, Eli không hề hay biết gì mà bị vị gia chủ kia nhắm trúng.

Sau một tuần làm việc, phu nhân Mani đã gọi Eli tới, thưởng thêm tiền cho cô, khen ngợi cô vì đã làm việc vất vả, sau đó tặng cho cô một cốc nước bỏ thuốc. Và cứ thế, Eli 20 tuổi ngây ngô mất đi cái quý giá nhất của đời con gái cho một người đàn ông còn hơn cô 22 tuổi. Eli đau đớn, nhiều lần muốn tìm đến cái chết nhưng không thể. Trước khi qua đời, mẹ cô đã dặn cô rằng, cho dù sau này có thế nào, cô cũng phải sống, vẫn phải tiếp tục sống. Được sinh ra trên đời này chính là một hạnh phúc, một cơ hội khó có thể có được của cuộc đời. Chết sẽ chẳng làm được gì cả, trái lại nó chỉ nói lên một con người hèn nhát mà thôi.

Eli luôn tin tưởng điều đó, cô kiên cường sống, kiên cường tin tưởng vào ngày mai. Và sự tin tưởng đó đã cho cô một thứ. Cô mang thai, chỉ một lần duy nhất, cô đã có. Và đó chính là đôi song sinh Cecil. Danfilo và Lucis. Danfilo. Cô đã lén đặt họ tên của chúng như vậy, con của cô, con của Eli mang nặng đẻ đau, dành hết cả tình yêu thương và tính mạng để khiến chúng ra đời phải mang họ của cô. Chứ không phải cái lão già háo sắc kia. Cecil và Lucis kế thừa sắc đẹp của mẹ và những gì tốt nhất của vị gia chủ kia. Đặc biệt là Lucis, giống mẹ đến 7 phần, Cecil cũng thế, chỉ khác là có một đầu tóc vàng giống cha mà thôi. Đôi song sinh ấy cứ như được hưởng tất cả những gì tốt nhất mà hai dòng họ Chiffon và Danfilo có được, đều dồn hết vào hai đứa trẻ đó. Đẹp đẽ, thông minh, tài giỏi, đều có. Chúng được sống trong nhung lụa, được mọi người cung phụng như thần thánh, nhận hết thảy tất cả những điều tốt đẹp từ mọi người mang tới. Một Cecil điềm tĩnh, ổn trọng. Một Lucis ngây thơ hoạt bát, cả hai đều rất ngoan ngoãn và đáng yêu.

Tuy nhiên, hạnh phúc chẳng kéo dài bao lâu. Khi cả hai được 5 tuổi, trong bữa tiệc sinh nhật đó, phu nhân Mani đột nhiên ngất xỉu. Bà ta có thai. Máy móc hiện đại đã sớm đo ra được đó là một bé trai, gia đình Chiffon đã thực sự có một đứa con trai danh chính ngôn thuận. Cũng từ đó, Cecil và Lucis bị đối xử lạnh nhạt dần, đỉnh điểm là khi đứa bé đó đã được sinh ra. Cecil và Lucis đã không còn được coi là thành viên trong gia đình nữa, sống một cuộc sống hoàn toàn khác biệt. Đã không còn cái giường ấm áp, thay vào đó là thấm thảm cũ nát, lạnh buốt. Không còn quần áo xinh đẹp, chỉ còn lại những bộ đồ cũ kỹ của người hầu thừa lại. Không còn đồ ăn ngon, mà là đồ ăn thừa của người hầu bố thí cho chúng. Không còn được đi học, thay vào đó là những công việc của một kẻ ở. Không còn lời ngon tiếng ngọt, chỉ còn những lời chửi bới, mắng nhiếc thậm tệ. Cecil bị buộc phải trưởng thành sớm, bảo vệ Lucis, người thân duy nhất còn tồn tại đối với nó. Hai anh em cứ thế sống dựa vào nhau mà qua ngày.

Và niềm hy vọng trong sáng cuối cùng thực sự vụt tắt khi Cecil và Lucis bị bán tới khu nô lệ. Công việc còn nặng nhọc gấp nhiều lần so với lúc ở nhà Chiffon. Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đã vậy còn thường xuyên phải chịu roi, chịu vọt mỗi khi công việc không hoàn thành. Không dừng lại ở đó, Cecil và Lucis đã sớm bị bọn biến thái rình mò từ lâu bởi dung mạo xinh đẹp khó tìm. Mỗi lần bị quấy rối, cả hai đều phải tự làm tổn thương chính bản thân mình mới có thể tạm thời thoát đi. Chạy được nhất thời, không chạy được một đời. Một tên biến thái khác đã nhìn trúng họ, gã dùng tiền tài và quyền lực khiến khu nô lệ phải đem bán Cecil và Lucis. Nhưng vì tham lam, chủ khu nô lệ đã đem bán tới khu đấu giá nô lệ thay vì giao tận tay tên biến thái đó. Cũng vì thế mà Cecil và Lucis đã gặp được hắn. Quá khứ bi thảm đầy tăm tối đã bôi đen hoàn toàn hai anh em Danfilo, thế nhưng chỉ vì gặp được người nọ mà thế giới đen tối đó đã có một góc sáng vô cùng ấm áp, chiếu lên cả quãng đời còn lại.

Hắn sẽ không tức giận nếu họ không trả lời hắn. Cũng sẽ không tức giận khi họ phiền phức. Hắn sẽ tự tay dạy từng con chữ, từng cái số cho họ. Dù họ có không hiểu cũng vẫn kiên nhẫn như lúc đầu. Hắn sẽ bắt bọn họ ăn no vì sợ họ đói, cũng sẽ bắt bọn họ mặc ấm vì sợ họ rét. Sẽ cho họ đi học, sẽ xoá bỏ thân phận nô lệ của họ. Hắn luôn dùng kiên nhẫn và tình yêu thương để đối xử với họ. Hắn chính là thần của họ, là thần của Cecil và Lucis.

———————————————————

Thẩm Manh: “Mày không tự biên một câu chuyện cổ tích để lừa tao đấy chứ?”

Hệ thống: [ị vào, ai thèm. Ngài đòi xem thế giới nội tâm của nam chính, bổn hệ thống đã cho ngài xem mà còn dám nói bổn hệ thống lừa gạt.]

Thẩm Manh: “Đây nè, cái gì mà thần trong lòng họ. Ụa, đếch tin. Cho ăn cho mặc cho học mà cũng thành thần được á hả? Nghe rất vô lý nhưng lại hết sức thuyết phục.”

Hệ thống: [Há, vậy ngài đi mà hỏi nam chính xem có đúng là vậy không.]

Thẩm Manh: “Dẹp dẹp, tiếp tục diễn biến câu chuyện đi. Thế giới này vẫn chưa xong đâu.”

Hệ thống: [Ok]

Tu bi con từn niu:))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.