Không ngờ, công việc của Diễm Thuần lại dễ đến lạ thường: buổi sáng cô chỉ việc đánh thức hắn dậy, xếp lại chăn màn và sau đó là mang bữa sáng lên cho hắn. Ngoài ra chẳng còn việc gì khác nữa vì cơ bản thì người giúp việc ở đây đã có quá nhiều rồi. Diễm Thuần chẳng biết mình nên vui hay buồn nữa đây. Thi thoảng, hắn mang cô đến các bữa tiệc mà cô chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì? Hắn nói với mọi người cô là bạn gái hắn. Cô cũng chẳng thể cãi lại. Tất cả là vì tờ giấy trừ nợ kia…
Khá nhiều lần, có phụ nữ đến tìm gặp Diễm Thuần. Lý do không gì khác hơn là trách móc cô đã cướp đi người yêu của họ. Còn ai khác ngoài hắn? Nhưng cô không khỏi chế giễu trong lòng vì mỗi lần là một cô gái khác nhau, người yêu gì chứ?
– Anh có thể mang các cô gái của mình đi chỗ khác được không? – Giọng Diễm Thuần thực mệt mỏi.
– Em ghen à?
– Kinh tởm! Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi khi hàng ngày phải tiếp những người đó thôi.
– À, ra vậy… – Hắn thản nhiên nói, chẳng tỏ ý gì là muốn giải quyết chuyện này.
– Đừng quên tôi chỉ giúp việc cho anh 2 năm. Hết thời gian đó, tôi sẽ không còn liên hệ gì tới anh nữa. – Diễm Thuần bỗng chốc cười tươi.
– Em vui vậy à?
– Tất nhiên rồi, mơ ước của tôi đấy!
– Uhm, vậy thì em cứ tiếp tục mơ ước đi. Tôi không cấm em!
– Anh thì có tư cách gì mà cấm tôi chứ?
– Em… Em dám nói với tôi như vậy? – Hắn đang tức điên lên vì chưa từng có ai dám cãi tay đôi với hắn.
*
Từ nhỏ đến giờ duy chỉ có Diễm Thuần là dám không câu nệ cãi lại lời hắn. Tuy có chút bực tức nhưng hắn cũng chẳng nói gì, vì cơ bản hắn cảm thấy thích Diễm Thuần và cho rằng cô rất thú vị.
Một ngày kia, đang phơi tấm ga giường cho hắn thì Diễm Thuần thấy một người phụ nữ trung niên đứng ở ngoài cổng.
– Cô tìm ai ạ?
– Tôi muốn gặp Uy Vũ!
– Uy Vũ? – Cô không khỏi ngạc nhiên, là ai nhỉ?
– Bà đến đây làm gì? Vẫn còn mặt mũi trở về sao? – Hắn từ đâu bước ra, la lối.
– Kìa, sao anh lớn tiếng thế? Dù gì bác ấy cũng là người lớn mà! – Diễm Thuần trừng mắt.
– Chuyện của tôi, em xen vào làm gì? Vào nhà đi! – Hắn quát.
Diễm Thuần tiu nghỉu bước vào trong. Ai thèm quan tâm chuyện của hắn chứ? Chẳng qua người ta chỉ chướng mắt thái độ của anh với người lớn thôi.
Nhưng khoan đã, Uy Vũ là ai thế? Chẳng lẽ lại là…
*
Buổi tối, gương mặt hắn lạnh toát, đằng đằng sát khí làm Diễm Thuần thấp thỏm lo sợ. Cô pha cho hắn ly trà nóng mong rằng hắn sẽ dịu lại phần nào.
– “Xoảng”
Hắn hất tay làm văng cả ly trà. Nước nóng đổ vào tay làm Diễm Thuần bỏng rát, còn chiếc ly vô tội thì bị vỡ tan tành.
– A… a… – Cô hét lên đau đớn.
– Xin lỗi, tôi hơi nóng! – Hắn quay người lại thì thấy tay cô đang bị bỏng, sưng tấy lên.
– Đừng tưởng chỉ một lời xin lỗi vậy là xong. Là da người đấy! – Diễm Thuần căm giận quát.
– Tại tôi không tập trung…
Rồi hắn cẩn thận băng bó lại cho cô. Thái độ cũng đã dịu dàng hơn lúc nãy phần nào. Diễm Thuần cũng chẳng phải là loại người giận dai gì nên đã dần dần hạ hoả.
– Còn đau không? – Hắn hỏi.
– Sao lại không? Thử đi sẽ biết!
– Uhm.
Cả hai im lặng sau đó. Và rồi…
– Nè, mà người phụ nữ lúc chiều là ai vậy? Trông anh có vẻ rất giận nha… – Diễm Thuần lấy hết can đảm hỏi hắn.
– Mẹ tôi! – Câu trả lời không thể nào gọn hơn.
– Cái gì? Mẹ anh?
– Uhm
Nhưng mà hắn lại không muốn kể cho cô nghe câu chuyện tiếp theo về người đàn bà đó – người đã không từ thủ đoạn lợi dụng con mình để thỏa mãn nhu cầu của bản thân. Tiền tài địa vị đã khiến cho hắn trở thành công cụ trục lợi của người đàn bà ấy. Từ lúc hiểu chuyện, cũng là lúc hắn bắt đầu cảm thấy kinh tởm mẹ mình.
Lại không biết nói gì…
– Mà tôi có nghe bà nhắc đến cái tên Uy Vũ nha. Vậy đó là…
– Tên tôi!
Quả thật, cô đoán đâu có sai…
Nhưng từ trước đến giờ cô chỉ gọi hắn là anh hay cùng lắm là cậu chủ. Cũng chưa hề biết tên hắn là gì. Nghiệm lại mới thấy mình đã thiếu sót quá đi.
Dù là một tên hống hách, ngang ngược đến đâu đi chăng nữa thì cũng cần phải có một cái tên mà, nhỉ?
– Tên đẹp đấy! – Cô nói và săm soi lại những đường băng của hắn trên tay mình.
– Thật không?
– Gạt anh làm gì?
– Uhm, nhưng Diễm Thuần nghe vẫn hay hơn. – Hắn thầm nhủ.
– Anh vừa nói gì? – Cô tròn mắt.
– Không! Không có…