– Alo…
– Dì…
– Tiểu Thuần đó sao? Dì nhớ con lắm!
– Sao dì lại mượn nợ của bọn xã hội đen để đánh bạc? Con không ngờ…
– Dì không cô ý. Tiểu Thuần, con giúp dì với. Bọn người đó hung ác lắm!
– Không ngờ lần đó dì hỏi địa chỉ của con là vì mục đích này. Bây giờ dì định bán con để trừ nợ à?
– Nếu không làm thế thì bọn chúng sẽ giết dì mất. Tiểu Thuần, xin con…
Tút tút tút…
Diễm Thuần cúp điện thoại, thu mình ngồi sát vào bức tường mà khóc. Tuy lúc nhỏ dì đối xử với với cô không được tốt lắm nhưng đã không để cô thành đứa trẻ lang thang. Bây giờ đi ra nông nỗi này, Diễm Thuần có thể làm ngơ được không? Đành rằng đi giúp việc cho hắn sẽ trừ nợ, nhưng hai từ “giúp việc” ấy với một cô gái từng va chạm với đời như cô thì cũng đủ biết nó bao gồm những việc gì. Cô khó nghĩ quá. Phải chi bây giờ có chàng trai ấy ở đây, cô sẽ chẳng ngần ngại mà dựa vào bờ vai cậu, khóc một trận thật hả hê cho quên đi mọi nỗi buồn đau đớn.
Sáng rồi, Diễm Thuần lười biếng xếp chăn gối lại và bước xuống giường. Hôm qua cô đã khóc nhiều lắm. Nhưng khóc rồi thì thôi, hôm nay cô sẽ thu lại nước mắt. Phải mạnh mẽ, kiên cường lên mới được. Vì nước mắt kia đâu phải là thứ có thể tuỳ tiện mà lãng phí, phải không?
Đứng giữa ngã ba đường, một hướng là đi đến quán ăn mà cô vẫn đi làm hàng ngày, hướng còn lại là đi đến nhà hắn. Diễm Thuần đang có suy nghĩ: hay là cô sẽ tiếp tục đi làm, được bao nhiêu tiền sẽ gom góp lại mà trả cho hắn. Như vậy cô cũng không cần phải đi đến nhà hắn làm gì.
Nhưng cái suy nghĩ ấy nhanh chóng bị gạt đi. Bởi vì số tiền mà dì cô còn nợ kia cơ bản là quá nhiều, với đồng lương phục vụ của cô thì biết đến bao giờ mới trả hết. Đó là chưa kể tiền lời, cứ mỗi ngày một chồng chất lên. Cô sợ mình sẽ bị nó ép cho điên loạn luôn mất.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, thế rồi Diễm Thuần hít một hơi thật sâu, chọn hướng đi đen tối kia…
– Kíng kong… – Cô nhón chân lên ấn cái chuông cửa, lòng không khỏi rủa thầm: cái chuông quái quỷ gì mà cao khiếp.
– Xin chào, cô là ai? – Người đang nói chuyện chắc là quản gia của ngôi nhà.
– Cháu đến đây theo lời cậu chủ để làm người giúp việc ạ. – Diễm Thuần lễ phép đáp lại.
– Cô có nhầm không? Ở đây người giúp việc có rất nhiều rồi, đâu cần nữa…
– Nhưng… cậu chủ đã gọi cháu đến mà?
– Thôi, cô lại định giở trò gì đây? Chắc cô là bạn gái cũ của cậu chủ chứ gì? Định tìm cách để vào nhà à? Không dễ đâu!
Rồi cánh cửa bị ông lão hung hăng đóng sầm lại.
– Này ông ơi… – Diễm Thuần gọi nhưng ông ta đã đi mất.
Chắc hắn không có nhà. Vậy thì cô đành ngồi đợi chứ biết đi đâu nữa đây?
9 giờ tối, gió lạnh và sương đêm bắt đầu buông xuống. Diễm Thuần khẽ rùng mình, lạnh quá! Cô hắt xì liên tục, cái tên điên này, không lẽ hắn đã chơi xỏ cô?
Một chiếc xe hơi từ đâu dừng ngay trước cổng và nhấn còi inh ỏi. Ánh đèn kia làm cô chói mắt quá, khó chịu quá.
– Cô làm gì ở đây? Sao không vào nhà? – Hắn từ trên xe bước xuống, vội vã đến chỗ cô đang ngồi.
– Tôi có nói nhưng không ai cho vào. – Giọng cô run lên vì lạnh.
Hắn đỡ cô đứng dậy. Lão quản gia lúc nãy cũng vừa vặn đi ra mở cửa. Nhìn thấy cô gái mà hắn đang dìu kia, ông không khỏi hoảng hốt:
– Cậu… cậu chủ đã về…
– Sao ông không cho cô ấy vào nhà? – Hắn lườm ông quản gia một cái thật sắc nhọn.
– Tôi… tôi không biết cô gái này là do cậu gọi đến. Tôi cứ tưởng… – Lão luống cuống.
– Vô dụng! Tưởng gì chứ? Tháng này ông đừng mong lãnh lương!
– Cậu chủ, tôi… – Lão quản gia lại cúi đầu.
Hắn dìu cô vào phòng, rót ly nước ấm cho cô. Nhìn cô liên tục xoa xoa đôi bàn tay vì lạnh, hắn cười:
– Tôi không nghĩ là em có quyết định nhanh như vậy nên không có dặn người làm.
-…
– Đợi một chút sẽ có đồ ăn đến. Chắc em chưa ăn gì đâu, nhỉ?
-…
– Này! Sao không nói chuyện? – Hắn bắt đầu nổi cáu.
– Tôi đến đây làm giúp việc chứ không phải đến để nói chuyện với anh!
– Ai bảo nào? Tôi muốn bây giờ em đóng giả làm người tình của tôi!
Diễm Thuần giật mình, gì chứ? Đóng giả làm người tình, cái thể loại gì đây? Sao cái tên điên này lại ngang ngược như vậy? Chẳng phải cô đến đây chỉ để làm giúp việc thôi sao?
– Đùa thôi, cô không cần phải căng thẳng thế! – Hắn bỗng phá lên cười.
– Anh… quá đáng!