Tiểu nhị đang chờ thu tiền và những thực khách khác trong quán đều ngây người, hiển nhiên bọn họ không ngờ tới sẽ lại diễn ra như vậy.
Những người mới vừa rồi chê cười nam nhân ở rể nhà An gia kia nhất thời không kịp phản ứng.
Phàn Trường Ngọc đầu tiên là trợn tròn mắt, sau đó mới giả vờ sững sờ nói: “Hầu bao của huynh vừa rồi trên đường bị trộm à?”Lại nói với tiểu nhị: “Để ta thanh toán.
“Trong những ngày lễ tết, đường phố đông người qua lại nên rất dễ xảy ra tình trạng móc túi.
Với giọng nói ầm ĩ của Phàn Trường Ngọc, cả phòng toàn người nhìn chằm chằm vào hai người bọn nàng mới quay lại phần ăn của mình, còn có người nghị luận: “Một lát đi xem lễ hội đèn lồng, đường phố đông đúc người, những thứ trên người càng dễ bị trộm, nhất định phải đề cao cảnh giác!”Có người xuýt xoa: “Ta thấy nam nhân kia ngày thường so với nữ nhân còn đẹp hơn, phải chăng hắn cũng là một tiểu bạch kiểm?”.
Người bên cạnh phản bác: “Làm sao có thể, vừa rồi hắn còn đòi trả tiền!””Thấy con rể An gia kia bị bêu xấu, làm dáng một chút ai mà biết? Nhưng mặt mũi như vậy, ăn bám cũng đủ rồi! “Trước khi Tạ Chinh phát tác, Phàn Trường Ngọc đã một tay dắt Trường Ninh, một tay khác nhanh chóng kéo hắn ra khỏi quán ăn.
Khi đến trên phố lớn, nàng hít một hơi rồi thở đều, hỏi Tạ Chinh: “Hầu bao thật bị trộm à?”Vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Chinh cứng đờ trong giây lát, hắn khẽ gật đầu với động tác cực nhỏ.
Với thân thủ của hắn, còn không đến mức bị người khác lấy đồ trên người mà không bị phát hiện, hắn thật sự là như lời Phàn Trường Ngọc đã nói trước đó, mua quá nhiều đồ cho đứa nhỏ, mới không chú ý trên người mình không có đủ tiền.
Dù sao do trước đây khi hắn ra ngoài mua thứ gì đó, hắn chưa bao giờ cân nhắc vấn đề không có đủ tiền bạc.
Phàn Trường Ngọc nhớ lúc trước hắn còn đi qua hiệu sách, cảm thấy hắn vì đồ vật bên kia bán đắt nên mới không mua, nên biết trên người mình còn bao nhiêu tiền, vì vậy khi đề xuất thanh toán mới phát hiện chính mình không có tiền, thở dài: “Nhất định vừa rồi trên đường nhiều người qua lại, hầu bao mới bị trộm đi.
“Nàng lấy tiền trong hầu bao ra, đếm hai khối bạc và một đống lớn tiền xu đưa cho Tạ Chinh: “Huynh giữ số bạc này đi, một hồi trên hội đèn lồng nhìn trúng cái gì cũng thuận tiện mua.
”Trường Ninh cũng hào phóng nói: “Tiền mừng tuổi của Ninh Ninh cũng đưa cho tỷ phu!”Khi cười còn nheo nheo mắt phảng phất bọn họ thật sự là người một nhà.
Tạ Chinh trong lòng nổi lên chút kỳ quái, cau mày nói: “Không cần, ta không mua thứ gì.
“”Sao huynh lại cứ hay để ý như vậy, trên người mang theo một ít bạc, muốn làm gì cũng thuận tiện.
” Phàn Trường Ngọc cho rằng hắn ngại lấy bạc của mình, trực tiếp kéo tay của hắn, đem bạc thả vào lòng bàn tay của hắn.
Tay nàng bất luận thế nào vẫn luôn ấm áp dễ chịu, lúc nàng kéo tay hắn, hơi ấm trên tay nàng cũng lan tỏa, như có thể thấm vào da thịt, lan đến nơi sâu hơn.
Sau khi nàng rút tay về, Tạ Chinh nhìn nắm đồng xu và bạc vụn trong lòng bàn tay, đầu ngón tay vô thức cuộn lại nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, sau đó khép năm ngón tay lại, giống như đang che đậy thứ gì đó.
Ánh chiều tà le lói, đèn lồng trên phố lớn ngõ nhỏ đều được thắp sáng lên.
Ánh sáng vàng ấm cắt ra những đường nét trên khuôn mặt hắn, hắn nhìn về phía Phàn Trường Ngọc, biểu tình trong đôi mắt phượng đen láy kia càng khiến cho người nhìn không rõ: “Đa tạ.
““Đa tạ cái gì, dù sao huynh cũng mua cho Trường Ninh nhiều đồ như vậy, hơn nữa huynh còn có bốn mươi lượng đặt ở chỗ ta…” Phàn Trường Ngọc không có coi trọng.
Tạ Chinh chỉ im lặng lắng nghe, sau khi nàng nói xong, hắn nói: “Tiền kẹo là tiền kẹo, không giống nhau.
“Phàn Trường Ngọc sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên xa xa có một trận tiếng hoan hô truyền đến, ba người đều bị hấp dẫn nhìn về phía bên kia, chỉ thấy đó là một màn ảo thuật phun lửa trên phố.
Không biết hán tử kia làm ảo thuật như thế nào, hắn ta cầm một thanh tre nhỏ châm lửa, sau khi thổi mạnh, ngọn lửa trong nháy mắt sẽ biến thành một đám cháy lớn, khiến người vây xem bị ngọn lửa quét đến dọa cho kinh hãi, tất cả đều hô lên kinh ngạc rồi lùi về sau, sau đó lập tức vỗ tay khen hay.
Trường Ninh đối với những thứ này rất mới lạ, lập tức giật giật góc áo Phàn Trường Ngọc: “A tỷ, Ninh Ninh muốn xem phun lửa.
“Lúc này trời đã tối, trên đươngf rất nhiều người, Phàn Trường Ngọc sợ Trường Ninh vấp ngã hoặc bị người đụng phải, liền trực tiếp bế bé lên, nói với Tạ Chinh: “Lễ hội đèn lồng đã bắt đầu, chúng ta đi bên kia xem một chút đi.
“Tạ Chinh liếc nhìn nhóm đang biểu diễn các trò phun lửa, xóa tan mọi suy nghĩ trong mắt, nói với Phàn Trường Ngọc, “Để ta bế cho.
“Phàn Trường Ngọc một thân sức lực lớn, lập tức từ chối: “Không cần, vết thương trên người huynh vẫn còn chưa khỏi hẳn! “Tạ Chinh nói, “Bế một đứa bé vẫn không có vấn đề gì.
“Dừng một chút, hắn lại nói: “Ta thấy những đứa trẻ khác trên phố cũng là do phụ huynh bế.
“Phàn Trường Ngọc liếc nhìn xung quanh, phát hiện những người mang theo đứa nhỏ đi xem đèn lồng, nếu đi cùng phụ mẫu, dường như đều do phụ thân bế.
Nàng và Ngôn Chính mang theo Trường Ninh, rất dễ bị nhầm là một nhà ba người.
Dáng người Ngôn Chính cao lớn, Trường Ninh thì do nàng bế, rất nhiều người qua đường đều dò xét nhìn bọn họ vài lần.
Thỉnh thoảng, những người không biết rõ tình huống còn chỉ trỏ vào Ngôn Chính.
Phàn Trường Ngọc nhớ đến những gì đã xảy ra trong tiệm ăn, do dự một lúc, vẫn đưa Trường Ninh cho Tạ Chinh bế, dặn dò: “Nếu huynh mỏi tay, thì cứ đưa Ninh Ninh cho ta bế.
“Tạ Chinh nhàn nhạt đáp được.
Hắn cao hơn Phàn Trường Ngọc nửa cái đầu, Trường Ninh ghé đầu lên vai của hắn, vươn cổ có thể nhìn xa hơn, ở trên phố một hồi chỉ chỗ này cho bọn họ xem, một hồi chỉ chỗ kia để bọn họ xem, cả người đều hào hững như vậy.
Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh sánh bước bên nhau, trên tay còn cầm bức tranh mà thư sinh kia đã vẽ cho bọn họ, trên mặt hiếm khi lộ ra một nụ cười thư thái.
Không ít người đi trên đường thấy được, từ đáy lòng đều tán thưởng quả là một đôi bích nhân.
Một cặp phu thê trung niên cùng đứa con nhỏ ra ngoài xem lễ hội đèn lồng, phụ nhân ôm lấy tiểu nhi tử, nhìn thấy mấy người Phàn Trường Ngọc, lập tức kín đáo đưa nhi tử cho trượng phu mình, nghiêm mặt nói: “Nhìn tiểu lang quân người ta quan tâm thê tử như thế nào kia, ngươi là người chết tiệt, không nhìn thấy tay của ta mỏi đến mức suýt chút nữa gãy mất!”Hai tay của nam nhân bế đứa nhỏ, một lỗ tai bị nhéo khiến đầu nghiêng sang một bên, liên thanh ôi ôi nhận lỗi.
Phàn Trường Ngọc không thể nhịn được cười, nhưng cũng vì lời nói của phụ nhân kia cảm thấy có hơi không được tự nhiên.
Nàng ngước mắt lên lén lút nhìn Tạ Chinh, không ngờ đối phương quay đầu lại, hai ánh mắt giao nhau trong ánh sáng lờ mờ, hắn hỏi: “Sao vậy?”Phàn Trường Ngọc ho khan một tiếng, đúng lúc nhìn thấy tòa lâu treo đèn lồng sặc sỡ ở phía xa, nói: “Ta nhìn thấy bên kia có câu đố đèn, chúng ta đi đoán câu đố đèn đi!”Trường Ninh từ xa cũng nhìn thấy đủ loại đèn lồng, kích động nói: “Ninh Ninh muốn mua một chiếc đèn lồng con lợn!”Phàn Trường Ngọc cười nói: “Được, chúng ta đi xem một chút.
“Tạ Chinh hỏi: “Con bé tuổi hợi sao?”Phàn Trường Ngọc còn chưa đáp lời, Trường Ninh đã dùng sức gật đầu, dùng ngón tay mũm mĩm đếm số: “A tỷ là tuổi hổ, Ninh Ninh là tuổi hợi.
”Tạ Chinh kỳ lạ liếc nhìn Phàn Trường Ngọc: “Nàng lớn hơn muội muội của nàng chín tuổi?”Phàn Trường Ngọc nói: “Chính xác là mười tuổi.
Ta sinh vào tháng giêng năm dần, muội muội của ta sinh vào tháng chạp năm hợi.
“Nàng nhìn về phía Trường Ninh, ánh mắt nhu hòa: “Tháng chạp năm ngoái thoáng qua, Ninh Ninh cũng đã sáu tuổi, theo tục lệ trong trấn, khi để tang phụ mẫu thì trẻ nhỏ cũng sẽ giảm thọ, không thể công khai mừng sinh thần, cho nên lễ vật sinh thần đều không chuẩn bị cho Ninh Ninh, chỉ nấu cho con bé một bát mì.
“Nàng vừa nói vừa nhìn Tạ Chinh: “Huynh cũng đã ăn qua rồi, lần đó nấu mì ruột già.
“Tạ Chinh: “! “Đó không hẳn là một kỳ ức đẹp gì.
Nhưng sinh thần của nàng vào tháng giêng, vậy tháng này nàng sẽ mười sáu tuổi?Tạ Chinh hơi thu ánh mắt.
Phàn Trường Ngọc đột nhiên hỏi hắn: “Huynh tuổi gì?”Tạ Chinh không trả lời.
Nàng đoán lung tung, “Huynh tuổi chó à?”Lời này hơi giống như mắng người, những người qua đường đi ngang qua không nhịn được quay lại nhìn bọn họ một chút.
Ánh mắt Tạ Chinh mang theo hơi gió liếc nhìn Phàn Trường Ngọc, Phàn Trường Ngọc thật sự muốn kiềm chế nụ cười trên mặt, nhưng vẫn không kìm chế được.
Nàng nói, “Thật ra tuổi chó rất phù hợp với tính tình của huynh.
“Nụ cười trên khuôn mặt nàng thật sự rất tùy ý mà rực rỡ xán lạn.
Tạ Chinh nghiêng đầu nhìn nàng một cái, hỏi: “Ý của nàng là gì?”Phàn Trường Ngọc ho nhẹ một tiếng: “Nghe nói người tuổi chó đặc biệt mang thù, mắng chửi người cũng rất lợi hại.
“Nàng còn chưa dứt lời liền nhận được một ánh mắt sắc lạnh như đao.
Phàn Trường Ngọc không khỏi chột dạ: “Huynh không biết cái miệng của mình độc như thế nào sao?”Khóe miệng Tạ Chinh hơi giật giật: “Những chuyện khác ta cũng không có nhiều lời nói với nàng, bất quá là chỉ nói ánh mắt chọn nam nhân của nàng kém thôi, một Tống Nghiễn như thế liền khiến nàng đến nay nhớ mãi không quên! “Phàn Trường Ngọc biết ý nghĩa của việc cái gì gọi là tự ăn ác quả, lúc trước vì không muốn để hắn hiểu lầm nàng có ý đồ khác gì với hắn, ma xui quỷ khiến mới nói dối bản thân mình có tình cảm sâu đậm với Tống Nghiễn.
hiện tại thì hay rồi, người này đợi cơ hội liền khinh bỉ chế giễu nàng một phen.
Nàng không khỏi nói: “Ta khi nào đối với hắn nhỡ mãi không quên! “”Phốc–“Phía sau bức tường treo đầy tranh chữ và đèn lồng truyền đến một tiếng cười nhạo.
.
“Chủ tử nhà tại hạ, cũng có cùng mối thù không đội trời chung với Ngụy Nghiêm.”
Triệu Tuân trời sinh có một đôi mắt biết cười, khiến người ta có ảo giác thân thiện dễ bắt chuyện, nhưng trong đôi mắt đó lại ẩn chứa sự xa lánh: “Tiếp cận Hầu gia không phải là muốn mượn thế lực của Hầu gia, mà là chủ tử nhà tại hạ cảm thấy, nếu như Hầu gia biết được chân tướng trận chiến Cẩm châu mười sáu năm trước, hẳn là cũng muốn tận tay giết chết Ngụy Nghiêm, lúc trước cố ý che giấu thân phận, cũng không phải cố ý, chỉ là chủ tử nhà tại hạ muốn đợi thời cơ chín muồi, mới bày ra thân phận với Hầu gia.”
Tạ Chinh ánh mắt lạnh như băng, trong lòng hắn đã sớm đoán được, nhưng vẫn là hỏi: “Chủ tử nhà ngươi là người phương nào?”
Triệu Tuân nói: “Người may mắn còn sống sót sau trận hỏa hoạn ở Đông Cung mười sáu năm trước.”
Khóe miệng Tạ Chinh lạnh lùng nhếch lên: “Hoàng tôn? Nếu hoàng tôn còn tại nhân thế, vì sao không đi tìm người của Lý thái phó hợp mưu? Sao còn đợi đến hôm nay, tìm một người bại khuyển bình dương* như ta?”
*bại khuyển bình dương: xuất phát từ câu Hổ lạc bình dương bị khuyển khi, nói chung là chỉ người thất thế.
Triệu Tuân lộ ra vẻ lúng túng: “Ngài cũng đã điều tra manh mối về trận chiến Cẩm châu mười sáu năm trước để lại, cho nên cũng biết lão tặc Ngụy Nghiêm này làm việc luôn nhổ cỏ tận gốc, không lưu lại bất cứ bằng chứng nào, năm đó thái tử bỏ mình, Đông cung bốc cháy, tiên đế yêu cầu hình bộ liên thủ với Đại lý tự tra rõ, đều không thể tra ra kết quả, huống chi mọi người mọi vật trước nay đã khác. Lý thái phó xưa nay đứng đầu trong triều là thanh liêm, nhưng cũng sẽ không vì chủ tử nhà tại hạ mà liều hết thảy chống lại Ngụy đảng, nhưng Hầu gia thì khác, mối thù Tạ tướng quân tử trận sa trường, bị Bắc Ngất treo trên thành lầu phơi thây ba ngày, Ngụy Nghiêm cũng có phần, Hầu gia không muốn báo mối thù này sao?”
Năm ngón tay của Tạ Chinh thu lại, một thân khí tức đẫm máu giống như từ vết nứt trong xương chảy ra, khiến cho hô hấp của người bên trong nhã gian không chật chội này rở nên khó thở: “Nói cho ta biết, mười sáu năm trước đến cùng đã xảy ra chuyện gì.”
Triệu Tuân nói: “Chủ tử nhà tại hạ đã ẩn nấp nhiều năm, cũng không thể tra ra được một chút manh mối liên quan đến trận chiến Cẩm châu, năm đó Đông cung bốc cháy, sau khi Hình bộ và Đại lý tự tra rõ quy tội cho cung nhân ngủ say không cẩn thận làm ngã ngọn nến, nhưng theo lời người trung bộc của chủ tử nhà tại hạ nói, năm đó có thích khách ban đêm xông vào Đông cung. Thái tử phi đã ra lệnh cho trung bộc mang theo tiểu điện hạ đi trốn, chính mình cùng với người bạn chơi cùng của điện hạ lưu lại tâm cung, cỗ thi thể do Đại lý tự tìm được bên trong tẩm điện kia, chính là người bạn chơi chung thời thơ ấu của điện hạ.”
“Hoàng thân của Thái tử Thừa Đức qua đời, tiên đế băng hà, chỉ có một Ngụy Nghiêm hiệp trợ thiên tử triệu lệnh chư hầu hơn mười năm, trận chiến Cẩm châu năm đó, rất khó không khiến người hoài nghi là Ngụy Nghiêm động thủ. Tạ tướng quân cùng tử chiến, đơn giản chính là để thay Ngụy Nghiêm rửa sạch hiềm nghi.”
Đôi mắt đen như mực của Tạ Chinh nửa nhướng lên, hai đầu lông mày có chút không kiên nhẫn: “Bản hầu muốn chính là chứng cứ, không phải suy đoán của ngươi.”
Trên môi Triệu Tuân nở một nụ cười: “Trường Tín vương tạo phản ở Sùng Châu, bên cạnh có một mưu sĩ chính là người của chủ tử nhà tại hạ, hướng Trường Tín vương dựng lên cờ hiệu ‘Thanh quân trắc, trừ Ngụy đảng’, trong dân gian tạo uy thế, lại tung tin đồn thảm kịch Cẩm châu năm đó là do một tay Ngụy Nghiêm bày kế. Chuyện về sau, chắc hẳn Hầu gia hẳn đã biết chuyện, nhưng Hầu gia vừa mới điều tra tin tức án Cẩm châu, Ngụy Nghiêm liền động sát tâm với Hầu gia.”
Tạ Chinh híp mắt, ánh mắt sắc bén, cười lạnh nói: “Xem ra, bản hầu cũng là một phần trong kế hoạch của các ngươi.”
Triệu Tuân sắc mặt ngưng trọng: “Hầu gia nói quá lời, chủ tử nhà tại hạ chỉ muốn lôi kéo Hầu gia làm đồng minh.”
Không rõ thần sắc của Tạ Chinh, vội vàng nói tiếp: “Ngụy lão tặc kia bị bộc phát, thật sự lộ ra sơ hở, tử sĩ trong tay ông ta vượt qua một kinh mười bảy phủ, giết hơn mười người, sau khi chủ tử nhà tại hạ tra ra thân phận, trong đó đều là gia đình tướng sĩ từng làm việc dưới trướng Ngụy Nghiêm, về sau đã quy ẩn.”
Tạ Chinh hỏi: “Một nhà của đồ tể họ Phàn kia, các ngươi cũng đã tra rõ thân phận rồi?”
Triệu Tuân lộ ra vẻ lúng túng: “Đồ tể họ Phàn kia, thân phận của ông ta thật sự che giấu rất chặt chẽ một giọt nước không lọt, chủ tử nhà tại hạ đã phái người tra kỹ, vô luận là đất tổ của Phàn gia hay là trên trấn này, ngầm điều tra quả thật có một người như vậy, thậm chí chuyện liên quan đến ông ta mười mấy năm trước áp tiêu bên ngoài trong ghi chép áp tiêu của quan phủ đều có, nhìn giống như là có người trong quan phủ cố ý hỗ trợ che giấu thân phận của ông ta.”
Trong đầu Tạ Chinh hiện lên dáng vẻ của Phàn Trường Ngọc khi nói với hắn về quá khứ của phụ mẫu mình, có một lúc thất thần, một mảnh tuyết rơi lên mu bàn tay của hắn, ý lạnh khi bông tuyết hòa tan trong nháy mắt khiến hắn tập trung lại suy nghĩ.
Thân thể của hắn hơi ngửa người về phía sau, một cánh tay gác lên tay vịn của chiếc ghế bành bằng gỗ lê vàng, tư thế tùy tiện nhất của hắn lại cho người ta cảm giác áp bức cực độ: “Chỉ dựa vào lời nói của ngươi thôi cũng khiến bản hầu tin rằng người phía sau ngươi chính là hoàng tôn đã táng mệnh trong biển lửa mười sáu năm trước, thật nực cười.”
Sắc mặt Triệu Tuân biến hóa, vừa định mở miệng thì nghe hắn nói: “Chân tướng của trận chiến Cẩm châu mười sáu năm trước, bản hầu sẽ tự mình thăm dò, bản hầu mặc kệ chủ tử nhà ngươi là hoàng tôn thật hay hoàng tôn giả nếu không muốn trận liên minh này đến đây là kết thúc, tốt nhất vẫn để đích thân hắn ta đến gặp bản hầu.”
Triệu Tuân sắc mặt khó coi, chỉ có thể chắp tay nói: “Triệu mỗ sẽ đem lời của Hầu gia truyền đi.”
Thời điểm Tạ Chinh đứng dậy, mí mắt hơi rũ xuống, lười nhác nói: “Thuận tiện để hắn suy nghĩ kỹ, điều kiện trao đổi hai mươi vạn thạch lương thực này là gì.”
Triệu Tuân vốn đã hơi khom người, lại cúi thấp thêm ba độ: “Vâng.”
Khi Tạ Chinh rời đi, lấy ngọc bội vốn là tín vật kết minh kia bỏ vào lên trên kỷ án gỗ lê vàng.
Cùng với tên họ Triệu này lá mặt lá trái lâu như vậy, đơn giản là muốn tra rõ hắn ta có thế lực gì, nếu như đáp án hoàng tôn này là thật thì quả thật ngoài ý muốn của Tạ Chinh.
Hắn không lo không nắm được động tĩnh của đối phương, lúc nhờ tên họ Triệu đi mua lương thực, hắn đã để cho người của mình âm thầm chú ý đến cọc tình báo ẩn dưới danh nghĩa Triệu gia, từ những chỗ này thăm dò lột tơ rút kén, coi như chủ tử đứng phía sau hắn ta không hiện thân, hắn rất nhanh cũng có thể tìm tới người.
Hắn đúng là có thù oán với Ngụy Nghiêm, nhưng chưa kịp lắng xuống thì đã có người dám tính toán lên người của hắn, chỉ vì muốn hắn trở thành trợ thủ đắc lực cho đối phương, bọn họ thật sự cho rằng hắn quá lương thiện rồi.
–
Tạ Chinh ra khỏi cửa hàng sách, thấy tỷ muội Phàn Trường Ngọc vẫn chưa đến, hắn khẽ cau mày, đi về hướng mà Vương bộ đầu ở.
Đi không bao xa liền đụng phải Phàn Trường Ngọc và Trường Ninh, Trường Ninh đang ngậm kẹo trong miệng, hai má phồng lên, nhún nhảy từng cái đi tới, Phàn Trường Ngọc nắm lấy một bàn tay nhỏ mũm mĩm của bé, trên mặt của nàng cũng tinh thần phấn chấn tươi cười rạng rỡ.
Nhìn thấy Tạ Chinh, nụ cười trên mặt nàng không có chút nào giảm bớt, nàng ở cách phía xa trước tiên vẫy vẫy tay, sau khi tới gần mới nói: “Đêm nay chúng ta đừng trở về trấn.”
Tạ Chinh nhìn nụ cười trên mặt nàng, trong lòng u ám cùng không vui nhanh chóng giảm đi một ít, hỏi: “Vì sao?”
Phàn Trường Ngọc nói: “Du chưởng quỹ có mở một Dật Hương lâu ở trong huyện thành, có một viên ngoại có một nhi tử thành thân, đã đặt trước tiệc rượu ở đó, ngay mai muốn chuẩn bị số lượng lớn thịt kho, Du chưởng quỹ sợ không về kịp, nhờ ta sáng ngày mai đến tửu lâu hỗ trợ làm thịt kho. Vừa vặn năm nay trong thành có tổ chức lễ hội đèn lồng, buổi tối chúng ta còn có thể đi dạo chơi hội đèn lồng.”
Tạ Chinh nói: “Vậy trước tiên tìm khách điếm đặt chân?”
Phàn Trường Ngọc lắc đầu: “Du chưởng quỹ đã tìm cho chúng ta một chỗ rồi, các phụ bếp ở Dật Hương lâu ngày thường không chỉ được bao ăn uống ở trong tửu lâu, mà Du chưởng quỹ còn thuê một một tòa nhà trong ngõ ở gần đó, cho bọn họ vào ở miễn phí.”
Tạ Chinh khẽ nhướng mày: “Vị chưởng quỹ này là một người kỳ lạ.”
Phàn Trường Ngọc cười nói: “Đúng vậy, Du chưởng quỹ là một người khá tốt, những tiểu nhị bên trong tửu lâu đều tin phục Du chưởng quỹ. Ta nghe Lý đầu bếp nói, trước đó trong huyện thành có một chưởng quỹ ở tửu lâu khác đố kỵ với việc làm ăn của Dật Hương lâu, muốn câu đi một quản sự trong tửu lâu do Du chưởng quỹ một tay đề bạt, đối phương đã trả giá cao hơn Dật Hương lâu gấp hai lần, nhưng vị quản sự kia vẫn không rời đi.
Tạ Chinh chỉ nói: “Một số thời điểm, tình cảm thật sự tốt hơn tiền bạc một chút.”
Phàn Trường Ngọc rất hứng thú nói với hắn rất nhiều về Du Thiển Thiển, nhưng hắn phản ứng nhàn nhạt, nàng cũng dừng câu chuyện, thấy hắn không có gì trong tay liền hỏi: “Không phải huynh đi mua giấy mực sao? Sao trở về tay không rồi?”
Nàng nghĩ đến một khả năng, vẻ mặt phức tạp nói: “Chẳng lẽ huynh mua đồ cho Ninh Ninh, bạc trên người tiêu hết rồi: Huynh không đủ bạc hẳn phải nên nói cho ta biết một tiếng…”
Tạ Chinh khẽ mỉm cười, vẻ lo lắng từ trong cửa hàng sách đi ra gần như rút đi hơn phân nửa, nói: “Không có.”
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Phàn Trường Ngọc, hắn nói: “Đồ ở cửa hàng sách trên huyện thành quá đắt, khi về trấn rồi mua.”
Phàn Trường Ngọc hỏi: “Vậy sao huynh ở cửa hàng sách lâu như vậy?”
Tạ Chinh trả lời: “Xem một số sách, cho nên quên thời gian.”
Phàn Trường Ngọc tò mò hỏi: “Huynh xem sách lâu như vậy không mua cái gì, chưởng quỹ hiệu sách sẽ không cho huynh sắc mặt gì đó chứ?”
Tạ Chinh liếc qua: “Ai nói với nàng?”
Phàn Trường Ngọc muốn nói trước đây Tống Nghiễn cũng như vậy, bởi vì đến hiệu sách để xem chứ không mua, bị chưởng quỹ hiệu sách cho sắc mặt không tốt, đến mức sau khi trở về nhiều ngày chỉ nghiêm mặt, về sau khi nhắc đến việc này, hắn ta cũng sẽ chế nhạo chưỡng quỹ hiệu sách kia toàn thân đầy mùi tiền.
Nhưng nhớ lại mỗi khi nhắc đến Tống Nghiễn, cái miệng của Ngôn Chính liền độc đến không ngờ được, lời nói đến bên miệng nhưng nàng lại nuốt trở vào, thầm nói: “Ta đoán chừng.”
Tạ Chinh liếc nhìn nàng vài lần, phần dai dưới gáy của Phàn Trường Ngọc vô thức siết chặt, sợ rằng một giây tiếp theo hắn sẽ phun ra vài lời sát thương đến người khác.
Cũng may, suốt đoạn đường này cũng không bị hắn trào phúng.
Sắc trời đã tối, bọn họ quyết định tạm thời ở lại huyện thành một đêm, buổi tối Phàn Trường Ngọc vẫn quyết định mang theo Tạ Chinh và Trường Ninh đi xem lễ hội đèn lồng, vì thế không trở về nơi mà Du Thiển Thiển đã sắp xếp cho họ, trước đi đến một tiệm ăn để ăn tối.
Những người ở bên ngoài ăn trong ngày đầu tiên của năm mới, đều là những người trong nhà tương đối khá giả.
Một cặp phu thê trẻ ở bàn bên cạnh có lẽ đã dùng bữa xong, khi tiểu nhị đến tính tiền, trên mặt nở nụ cười nói với nam nhân: “Vị công tử này, tổng cộng là một lượng hai văn tiền.”
Thân hình của nam nhân kia trông nhã nhặn gầy gò, sắc mặt có chút khúm núm, dáng vẻ tựa hồ có vài phần bứt rứt xấu hổ.
Phụ nhân ngồi bên cạnh nói: “Trên người hắn không có tiền, để ta.”
Giọng nói của phụ nhân khá lớn, thu hút nhiều thực khách trong cửa hàng nhìn sang nàng ta.
Có người thấp giọng bình luận: “Một đại nam nhân, ra ngoài ăn cơm còn bắt nữ nhân trả tiền, thật là mất mặt!”
“Chậc chậc, sợ là không phải tiểu bạch kiểm đi!”
“Người kia ta biết, hắn ở rể ở An gia, là một kẻ ăn bám, cũng không biết nương tử An gia nhìn trúng quả trứng mềm kia cái gì!”
Mặt của nam nhân tức giận đến đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Sau khi phụ nhân thanh toán xong, hắn gần như cúi gằm mặt trốn đi ra khỏi tiệm.
Tạ Chinh sớm đã ăn xong, thần sắc lạnh lùng xem trò hề vừa rồi.
Phàn Trường Ngọc ngồi đối diện hắn đã ăn hết bát cơm thứ ba, bát đĩa trên bàn không thể sạch sẽ hơn, lúc này mới hài lòng đặt bát đũa xuống, gọi tiểu nhị tới: “Tiểu nhị, tính tiền.”
Phàn Trường Ngọc có sức ăn rất lớn, đêm nay lại là đầu năm mới, đồ ăn nàng gọi rất phong phú, bất quá không gọi đồ uống, nên cũng không quá đắt.
Tiểu nhị đến kiểm kê một phen, sau đó nói: “Tám quan* tiền.”
*quan: một quan
Khi Phàn Trường Ngọc chuẩn bị trả tiền, Tạ Chinh như tượng tạc bằng ngọc ngồi ở đối diện nói: “Để ta.”
Hắn và Phàn Trường Ngọc đều có dung mạo xuất chúng, trong quán ăn nhỏ này đã rất bắt mắt, bây giờ hai người đang nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ có nhiều người thỉnh thoảng nhìn sang.
Thấy hắn muốn trả tiền, Phàn Trường Ngọc nhớ tới chuyện vừa rồi của hai người, vì vậy nàng dừng động tác móc hầu bao.
Khi Tạ Chinh thò tay vào trong ngực sờ soạng, sắc mặt hơi thay đổi.
Thấy vậy, Phàn Trường Ngọc vội vàng đưa mắt dò hỏi ý kiến.
Một lúc sau, Tạ Chinh rút tay lại, nhìn Phàn Trường Ngọc: “Để nàng đi.”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Bát quái tại quán cơm nhỏ:
Đám người ăn dưa: Kinh! Trong vòng một ngày vậy mà thấy được hai tiểu bạch kiểm!
Tạ hầu: . . .
Trường Ngọc (nhỏ giọng): Quả thật là không có tiền mua giấy mực. . .