Hôm nay là một ngày đẹp trời, tuyết phủ trắng xoá, nắng lung linh không có một tầng mây phủ.
Nếm xong ly kem tươi, Vỹ Chu Đào vừa ngẩng mặt đã đến khu trượt tuyết.
Tần Quốc Trường hôm nay không rõ bị mắc chứng gì, thần trí ung dung làm việc, miệng thì hối thúc: “Ăn mau lên.”
Cô lấy túi đựng nhét ly kem rỗng vào trong, bao gồm cả muỗng nhỏ, sau đó đặt tay trên đùi ngoan ngoãn chờ đợi.
Trong lúc Tần Quốc Trường cắm cúi làm gì đó trên laptop, mắt cô long lanh nhìn ngó bên ngoài cửa kính xe. Khu vận động trống rỗng không một bóng người mặc dù đang là ngày đẹp trời.
Chuyện này cũng dễ hiểu, Vỹ Chu Đào sống lâu năm ở nhà họ Tần nên biết rất rõ. Mỗi khi đi ra ngoài, ngoại trừ những nơi để bàn bạc làm ăn thì mọi thứ đều phải được bao trùm bởi sự tĩnh lặng, không được có bất kì người lạ mặt nào xung quanh nơi người nhà họ Tần đặt chân đến.
Mà lần này cô đi cùng Tần Quốc Trường, chốc lát gặp gỡ thêm nhiều người nữa e là mặt cô đỏ bừng bừng, đồng nghiệp của cô là dạng người thích tám chuyện.
Vỹ Chu Đào chờ một lúc lâu thật là lâu, tài xế đã lái xe vào khu giữ xe, người nhà họ Tần cũng đến sắp đông đủ, họ vây bắt trò chuyện, chỉ có mỗi anh vẫn ngồi đây cắm cúi làm việc.
Đoạn, Tần Quốc Trường thở hắc. Cô cũng thở, cầm túi rác lên chuẩn bị theo anh xuống xe.
Vừa ngoái đầu định xuống trước mở cửa cho anh, thì một gương mặt người đập vào mắt, cô kêu “aa” một tiếng, nảy người lên ôm ngực.
Người đó không có ý gì, chỉ là chui vào xen kẽ giữa những chiếc xe để đánh lại phấn, trốn đi đám đông cho đỡ ngại.
Tần Quốc Trường từ khi nào đã nắm cổ tay cô, tư thể chuẩn bị mở cửa đi xuống, mặt đăm chiêu nhìn chằm chằm người dặm phấn ngoài xe.
Cô thắc mắc: “Ai vậy cậu?”
“Em không biết?”
Cô lắc lắc đầu. Từ trước đến nay cô chưa từng thấy sự hiện diện của người này, là bên họ ngoại chăng?
Cơ mà nếu là họ ngoại, Tần Trí Dư đãi ngộ bằng tiền, nhất mực không bao giờ tiếp. Cô biết, ông chủ trước kia phải lôi bà chủ ra từ vũng máu nhơ, cứu lấy bà khỏi gia đình sống vì vật chất; chỉ nghe thoáng qua tâm sự một lần, cô không còn rõ mệnh giá số tiền để đón bà chủ về nhà làm vợ là bao nhiêu, nhưng con số đó không hề vỏn vẹn là một đời người.
“Mặc kệ đi.” Tần Quốc Trường nhàn nhạt nói, mở cửa, đặt chân xuống sàn. Vỹ Chu Đào nán lại mới nhìn thấy người phụ nữ kia y đúc cô khi nãy, giật nảy người lên, vội vã đúc nhét đồ đạc vào túi.
Cô khục khịt nhịn cười. Anh nhếch môi, nhéo má cô một cái, rồi chợt nhận ra bản thân là một ‘người già’, anh lườm ngoắc cô.
Vỹ Chu Đào vẫn ngoái lại xem người kia ở đâu, tiếc là cái nhìn khiến cô giật thót tim. Người phụ nữ đó ban này nhờ vào kính đen một chiều làm cô nhìn lầm thành một người đẹp, lần này nhìn lại ánh mắt cô ta ác nghiệt, mặt sắc không nhìn đâu ra tí lương thiện, chung quy thì trông già hơn cả chủ của cô.
Dường như cô nàng biết Tần Quốc Trường, thấy bóng lưng anh cô ấy ngay lập tức kêu tên: “Trường!”
Tần Quốc Trường ngoái đầu nhìn, thấy cô nàng chạy trên đôi cao gót màu đỏ, thời tiết này anh bắt buộc Vỹ Chu Đào mặc quần len áo ấm bịt kín đến tận tai thì cô nàng chỉ phong phanh váy gợi cảm, áo len ấm, tất ren đen sợi lấp lánh quyến rũ, tay không túi giữ ấm, tóc xoã bù xù.
Vỹ Chu Đào thấy mái tóc đó có hơi khó nhìn, trông như một đám lông của con cừu đen. May mắn là tóc cô mượt mà, bồng bềnh, được ai đó mỗi tối vuốt ve thành tơ lụa.
Đối diện với ‘lông cừu đen’, Vỹ Chu Đào giỏi nhất là tìm ra vẻ đẹp ẩn sâu. Cô đoái cao mắt nhìn ngắm, cẩn trọng, tỉ mỉ tìm ra nét đẹp của cô nàng.
“Anh có còn nhớ em không? Lần trước anh gửi cho em gọng mắt kính từ Châu Âu..” Cô gái vừa nói vừa lục lọi trong túi xách, lấy ra chiếc gọng kính màu vàng sang trọng, mỉm cười diễm lệ: “Em không nỡ chạm vào đây, còn được bác gái đặc biệt tới nhà giúp gửi tặng, cả đời em cũng không ngờ có ngày này.”
Tần Quốc Trường nhìn chiếc gọng kính, sau đó nhìn tới gương mặt cười rạng rỡ của cô gái, “ừ” nhạt, không nói gì thêm, quay sang nắm vai Vỹ Chu Đào: “Không để người lớn chờ lâu.”
Vỹ Chu Đào xoa xoa gò má, gật gù lon ton đi theo sau lưng Tần Quốc Trường.
Cô gái kia cũng đi theo bên cạnh anh, niềm nở gợi chuyện: “Anh về nước từ khi nào vậy? Không báo cho em một tiếng, làm em vừa hay anh đi trượt tuyết phải chạy một mạch đến đây, còn chưa kịp chuẩn bị chỉnh chu.”
Tần Quốc Trường không đáp, thong dong sải bước dài đi thẳng.
Vỹ Chu Đào chẳng biết từ đâu ló mặt ra, tự nhiên cất giọng lanh lảnh ngọt ngào: “Dạ gọng kính của công ty chi nhánh khai trương tặng cho khách hàng thân thiết á. Con không có làm ăn mà với lại con không phải khách hàng bà chủ cũng cho con một cái y chang cái của.. chị vậy.”
Còn về việc vì sao xưng danh Tần Quốc Trường để đem tặng thì cả khối cô nàng được nhà họ Tần tặng quà đều biết đó là chiêu trò của thiếu phu nhân họ Tần giữ mối tìm dâu tương lai.
Trong hầm xe, giọng nói của Vỹ Chu Đào cất không lớn, tuy nhiên không gian tĩnh phòng hộp vẳng vẳng lại làm lỗ tai cô gái đối diện đinh tai nhứt óc.
Tần Quốc Trường quay đầu nhìn cô, mắt thoáng qua nét cười, cau mày nói: “Cầm đồ!”
Vỹ Chu Đào vội chạy tới đón lấy túi đồ trên tay Tần Quốc Trường, kết quả anh không chịu đưa mà đổi tay, đưa bàn tay cho cô, nhàn nhàn cất giọng muốn chỉ hai người nghe: “Lạnh quá, sưởi ấm đi.”
Cô vâng dạ gật đầu, ngoan ngoãn cầm tay anh lên, xong ngờ nghệch ra mặt: “Tay cậu chủ còn nóng hơn tay con nữa!”
“Nóng lắm sao? Do em mới ăn kem đấy.”
“Là sao ạ?”
“Ngốc! Con gái mới lớn chẳng biết giữ ấm gì cả, trời đã lạnh mà còn đòi ăn kem.”
“Nhưng mà con có hỏi cậu, cậu cũng cho con ăn mà.”
“Không cho để mặt em bí xị rồi bà chủ của em lại bảo tôi không đối xử với em tốt à?”
Nhìn hai người thân thiết đùa giỡn trước mặt, cô nàng lộng lẫy sexy mới bắt đầu thấy lạnh cóng hết cả tay, cũng nhìn ra bản thân ở đây rực rỡ bao nhiêu, người đàn ông lo lắng cho cô nhóc hầu hạ gấp bội lần tỉ lệ với sự yêu kiều của cô nàng.
Chẳng lẽ.. ngại chạm vào mình nên mới tùy tiện quan tâm con bé kia, mong mình chủ động hơn sao?
Mấy đời làm dâu hiểu nhất phận nhau, chị em bạn dì của thiếu phu nhân không thiếu, ngặt nỗi tính tình chỉ hợp với mỗi phu nhân họ Đinh, ngay cả thế Miao cũng không thể nuông chiều người bạn thanh mai nào hơn Đinh Mạc Yến.
Lần này Đinh Mạc Yến có nhiệm vụ đi theo sát Tần Quốc Trường kiểm tra xem anh có thực sự thật lòng với Vỹ Chu Đào hay không, nhưng việc nhờ vả này ngoài dự định của Miao, cô ấy không ngờ đến Đinh Mạc Yến muốn cẫn anh trai của mình đi, còn có ý định cưới chồng gấp.
Dù gì thì anh ấy cũng hơi cứng tuổi rồi!
Kim Nhu, Tần Can và vợ ông ấy – Kim Nhu đều không có mặt, hai vợ chồng ông Tần Can đi công tác đến nay cũng hơn ba tháng, Kim Nhu tuổi già hay đau nhứt không thích vận động mạnh, hầu hết người ở đây đều là chân sai hầu hạ, số người quyền lực đếm chưa được trên đầu ngón tay.
“Chút nữa em chuẩn bị món gì?”
Vỹ Chu Đào tháo vác nắn nắn bóp bóp khớp tay Tần Quốc Trường tạo hơi ấm, tầm mắt lơ đãng nhìn ngó tìm người quen, không nghe lời anh hỏi.
“Chu Đào!”
“Dạ!” Cô ngoái đầu lại.
“Tìm ai?” Tần Quốc Trường phản đối có người thứ ba xen vào giữa hai người.
Vỹ Chu Đào vô thức đưa tay anh lên má xoa xoa, mắt lại ngó đi, mơ hồ buồn: “Con tìm ông quản gia! Hồi trước con lỡ đánh ông chảy máu luôn rồi cái ông không tìm con nữa, con sợ ông giận con.” Càng nói giọng cô càng nhỏ dần đi rồi tắt nghẽn, má hợi phệ xuống ũ rũ.
Thuận thế, anh áp cả hai tay lên bợ đôi gò má đào núng nính xoa xoa nựng nựng, ra vẻ đồng cảm: “Sợ giận Đào nhỏ à, tôi bảo ông ấy tới đây chơi với em nhé, chịu không?”
“Cậu nói thật hả?” Đôi mắt tròn của cô rực rỡ mềm mại, bị bộ mặt gian thương của anh lừa không biết trời đất, như thể mèo con vâng lời chủ: “Vậy cậu chủ gọi ông quản gia Trịnh tới chơi với con rồi.. rồi con.. tối về con massage chân cho cậu nha!”
Vỹ Chu Đào tựa hồ quên mất cái công việc hầu hạ là của cô, tỏ vẻ công bằng ra điều kiện với Tần Quốc Trường. Tần Quốc Trường không làm cô thất vọng, dịu dàng nói: “Massage chân thì tôi không cần. Tôi cần vợ bé, càng nhiều vợ tôi càng thấy hạnh phúc. Tôi chọn em làm vợ bé đầu tiên của tôi, em chịu không?”
“…”
“Nếu chịu thì tối nay tôi với ‘vợ’ động phòng, sinh em bé trước rồi có khi được làm vợ lớn cũng nên.” Tần Quốc Trường nhéo nhéo má cô giở nụ cười lưu manh, ánh mắt thâm tình ẩn ý sâu xa mà cô làm sao hiểu được, vuốt vuốt mặt, tìm cớ bỏ trốn: “Để con đi xem ông quản gia đến chưa để làm bữa trưa nữa, con đi nha cậu.”
Nói xong Vỹ Chu Đào ngoảnh mông vẫy vẫy tay chạy lon ton một mạch đi.
Tần Quốc Trường nhìn theo chỉ biết lắc đầu cười. Ngày trước còn cho là chỉ cần chủ động véo cô nhóc một cái, đến khi cô lớn lên tự khắc chui vào lưới tình của anh. Nay so ra cô nhóc quả thực khá trẻ người non dạ, có vinh dự cưới được chồng thành đạt chạc tuổi chững người mà cô không tiếc phủi tay vứt thẳng. Xem ra anh số khổ, phải tẩy não cô nhóc dài dài.
Vỹ Chu Đào chạy đến chỗ quản gia Trịnh đang thu xếp cùng người hầu dọn dẹp phòng nghỉ ngơi, công việc này cư nhiên không phải của cô, nhưng tính cách Tần Quốc Trường ra sao cô hiểu rành mạch hơn thảy, hơn nữa, cô phải bắt chuyện thăm dò quản gia.
“Ông ơi, con chào ông!” Vỹ Chu Đào nhe răng cười tươi rói, chạy từ sau lưng quản gia Trịnh chạy đến trước mặt ông, ngoe ngoe túi rác lủng lẳng: “Thùng rác ở đâu vậy ông?”
Quản gia Trịnh đứng chỉ đạo mọi người làm việc, tay cầm bút trông cực kì trí thức. Ông đưa đầu bút qua góc tường cuối hành lang, “Ở kia.”
Vỹ Chu Đào “dạ” một tiếng rõ là ngoan ngoãn, lon ton chạy đi về hướng quản gia Trịnh chỉ, vứt rác vào thùng, sau đó chạy về, lại hỏi: “Ông ơi, đủ phòng riêng không ông?”
“Đủ.”
“Ông chủ ở đâu vậy ông?”
“Phòng lớn.”
“Còn cô Miao ở đây đến chiều giống mọi người hả ông?”
“Chắc vậy.”
“Còn mấy cô chú kia cũng ở riêng, như cậu chủ con bà Ngọc Lam cũng ở riêng à ông?”
“Ừ.”
“Vậy còn cậu chủ của con..”
Vỹ Chu Đào chưa kịp dứt lời, quản gia Trịnh trực tiếp hiểu, đáp: “Ở với con, phòng thứ 3 từ bên đấy đếm qua, con vào xịt khuẩn đi.”