– Hoàng thượng, đã quá giờ Dậu rồi, người cũng nên nghỉ ngơi bảo trọng Long thể. – Trương Cảnh Đức vươn tay thắp lại ngọn nến vừa bị tắt – Thấy người lao lực như vậy, không chỉ nô tài mà Hoàng hậu cũng sẽ rất lo lắng.
– Trương Cảnh Đức, ngươi báo cho trẫm xem đã điều tra thêm gì rồi. – Mạc Kỳ Thiên đóng nhẹ tấu chương trên nghiên án, ngước mắt lên nhìn người đã đi theo mình trên dưới mười năm – Trước khi chạm qua chén sứ, Từ tiệp dư có giao thoa với ai không?
– Bẩm Hoàng thượng, nô tài đã đích thân tra hỏi nô tì thân tín của nàng ta, phát hiện ngày hôm đó có Hoàng chiêu dung đến, còn ra lệnh tất cả phải ra ngoài. – Trương Cảnh Đức đáp lời, lại thấy hắn lẩm bẩm:
– Hoàng chiêu dung sao… – Trước đây hắn quả thực khá yêu thích nữ nhân này, song đại ca của nàng ta hiện đang nắm năm nghìn binh trấn thủ Hoài Dương, cửa ngõ tiến vào Kinh thành, nếu để nàng ta làm “Phi” chắc chắn sẽ không ổn. – Lâu rồi trẫm không đến thăm nàng ấy, mau báo cung Thanh Ương thắp đèn đi.
– Nô tài tuân lệnh.
—
– Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng quả thật đã đến cung Thanh Ương. – Hạ Ngọc bưng chén trà nhài đến đặt trước mặt Hoàng hậu – Nương nương còn gì phân phó không ạ?
– Hạ Ngọc, ngươi đưa thứ này đến Lạc Tiên điện cho bổn cung. – Hoàng hậu khẽ đưa mảnh giấy trước mặt thổi nhẹ vài hơi rồi gấp gọn lại – Nhớ, giao tận tay Thiên tần, nếu trên đường có gặp gì bất trắc phải thủ tiêu ngay, rõ chưa?
– Nô tì tuân lệnh. – Hạ Ngọc đưa hai tay cầm lấy mảnh giấy Hoàng hậu đưa, giắt vào dây đai áo rồi khoác thêm một chiếc áo lông bên ngoài – Nô tì đi trước.
Hoàng hậu phẩy tay, nhìn theo bóng Hạ Ngọc, trong đầu lại nhớ đến từng câu nói của nữ tử kia.
– Đổi lại, bổn cung sẽ giúp nàng gặp được Từ tiệp dư, còn sống, và vạch trần bộ mặt kẻ đứng sau chuyện này.
Đáp lại nàng, chỉ là một nụ cười kiều diễm. Thiên tần ngước lên nhìn nàng, đáy mắt lấp láy tựa không rõ ý tứ. Nàng ta mở giọng, thanh âm dễ nghe mà từng lời từng chữ lại khó chịu vô cùng:
– Nếu thần thiếp không chịu thì sao, Hoàng hậu nương nương? Dù sao hiện giờ người nắm sủng là thần thiếp, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến vụ của Thục Phi năm đó, Hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua, thần thiếp chỉ nên đứng nhìn là hơn cả.
Giây phút ấy, Hoàng hậu nàng mới nhận ra, Thiên tần này thật giống với Thục Phi năm đó, từng lời từng chữ như muốn thử thách sức chịu đựng của nàng.
– Tuy nhiên, dù sao hiện giờ thần thiếp cũng chỉ là một tứ phẩm Tần, có nhiều việc không phải cứ ngồi yên là xong chuyện. – Đúng lúc nàng định từ bỏ ý định lôi kéo nàng ta, Diệp Phương Nhã mới lên tiếng – Hoàng hậu nương nương, lần trước Ân Gia đã khiến huynh trưởng của thần thiếp mất oan một cánh tay mà trở thành người tàn phế, thù này không trả thiếp tuyệt đối không yên giấc được.
Diệp Phương Nhã, ngươi cũng giỏi lắm. Nhưng mà, giỏi thì sao chứ, một ngày bổn cung còn ngồi vị trí này, một ngày phụ thân bổn cung còn an ổn vị trí Thừa tướng, thì ngươi cùng Diệp Gia nhỏ bé của ngươi đừng hòng bước lên cao được!
Một Thục Phi đã là quá sức chịu đựng của bổn cung, tuyệt đối sẽ không có người thứ hai! Nếu không phải phụ thân muốn lôi kéo Ân Gia về cùng phe với Triệu Gia, nàng tuyệt đối không để Ân Như Nguyệt kia toàn mạng đến ngày hôm nay!
—
– Nương nương, có Đại cung nữ của Hoàng hậu cầu kiến. – Trúc Mai bước vào tẩm phòng bẩm báo, lại thấy nàng đang tháo dần nữ trang – Nương nương… Có gọi vào không ạ?
– Nô tì của Hoàng hậu chính là bộ mặt của Hoàng hậu, bổn cung đâu có gan từ chối. – Nói vậy, nhưng Diệp Phương Nhã vẫn tháo nốt chiếc trâm cài ra, để mái tóc được búi đơn giản ra phòng ngoài.
Hạ Ngọc được gọi vào, quỳ xuống hành lễ rồi đứng lên nhìn quanh, lên tiếng:
– Nương nương, Hoàng hậu nương nương có chuyện muốn nói với chỉ mình người thôi ạ.
Diệp Phương Nhã lập tức hiểu ý, phất tay cho toàn bộ nô tì lui ra. Hạ Ngọc thấy Trúc Mai vẫn còn đứng đó, định lên tiếng đã bị nàng ngắt lời:
– Trúc Mai là nô tì thân tín của bổn cung, không sao đâu.
Hạ Ngọc do dự một lúc, lúc này mới lấy từ trong ra mảnh giấy Hoàng hậu đích thân viết đưa cho Diệp Phương Nhã:
– Hoàng hậu nương nương còn nói nếu nương nương đồng ý thì trả lời lại một tiếng với người. – Hạ Ngọc vẫn cúi thấp đầu, lại nghe thấy thanh âm nữ nhân vang lên:
– Bổn cung biết rồi.
Đợi Hạ Ngọc lui ra rồi, Diệp Phương Nhã mới khẽ khàng siết chặt mảnh giấy trong tay lại. Hôm nay Hoàng thượng đến Thanh Ương cung nghỉ đêm, Hoàng hậu cũng mật báo lại, xem chừng lần này kẻ đứng sau nhất định là Hoàng chiêu dung rồi. Nhưng… dù gì cũng là lời người khác nói, nàng chỉ tin khi đích thân lôi ra từ miệng Từ tiệp dư mà thôi!
Từ tỉ tỉ, không phải do tỉ độc ác, càng không phải do bổn cung để bụng, nhưng nếu lần này không đem tỉ ra làm vật tế, vậy từ nay về sau bổn cung chắc chắn không thể ngóc đầu lên nổi!