“Nói cho mình nghe đi, rốt cuộc hai cậu làm sao vậy?” Ron gãi đầu nhìn Harry và Hermione. Tại sao hai người họ lại đi chung với Malfoy? Tại sao lại bắt đầu thân thiết với Slytherin?
“Không có gì, chỉ là mình phát hiện, Draco là một thiên sứ vừa đáng yêu lại xinh đẹp.” Harry dùng giọng điệu mơ màng nói.
Ron:… Cậu dùng thiên sứ để hình dung Malfoy, nếu để nó biết được nó chắc chắn sẽ nguyền rủa chết cậu.
Hermione trừng mắt nhìn Harry, “Cậu đừng đùa. Ron cậu đừng nghe Harry nói bậy. Thực ra thì, Malfoy tốt lắm, cậu ta chỉ là, ờ thì, hơi kiêu ngạo hơi độc miệng hơi tự đại một chút, nhưng con người cậu ta tốt lắm.Thật đó.” Cô cân nhắc một lúc, nhẹ nhàng nói với Ron.
Cô sợ Ron không tiếp thu được lại ngất xỉu mất.
Harry bên này lại nhướng mày, “Đúng vậy, cậu ta chỉ “hơi” kiêu ngạo “hơi” độc miệng mà thôi. Còn về phần tự đại, mình thấy thực ra dùng “hơi” để hình dung là không đủ.”
Ron trợn mắt nhìn hai người, “Cho mình xin đi, như vậy mà chỉ “hơi”? Được rồi, không nói đến nó rốt cuộc là kiêu ngạo hay độc miệng hay tự đại. Nhưng mà, mình chỉ cần vừa thấy nó liền muốn đánh nhau.”
Hermione ngập ngừng một chút, ôn hòa nói, “Thôi nào Ron, cậu có thể thử nói chuyện nhẹ nhàng với Malfoy. Nếu thực sự không được, tụi mình sẽ không ép buộc cậu.”
Thực ra cô không quá tin tưởng, dù sao thì Weasley và Malfoy luôn như nước với lửa. Cho dù Draco chịu phối hợp nhưng Ron lại không, như vậy mọi chuyện chỉ là công dã tràng.
Ron nhíu mày, cậu nghĩ nghĩ một lúc rồi bĩu môi, “Được rồi, mình sẽ cố gắng không đánh nhau với cậu ta. Nhưng mình nói trước, chỉ là thử thôi đó.”
Hermione thấy cách mạng tư tưởng đã thành công, lập tức vứt bỏ dáng vẻ nhẹ nhàng nãy giờ, cười vỗ mạnh lên lưng Ron một cái thật kêu, “Như vậy mới là Gryffindor chứ. Gặp thử thách không lùi bước. Ha. Hì hì hì.”
Ron trợn mắt nhìn cô: Đánh đau đó! (ᗒᗣᗕ)՞
– —————-
McGonagall thấy Snape đi ngang qua lập tức gọi lại, “Severus, anh biết có chuyện gì xảy ra với nhóm Harry không? Ý tôi là, bọn nhỏ đó không phải luôn chán ghét nhau sao, tại sao đột nhiên lại…”
Bà rất vui khi bọn nhỏ có thể hòa thuận vui vẻ với nhau, nhưng mà, chuyện này đến quá đột nhiên, làm bà không thể không nghi ngờ có âm mưu gì đó trong này hay không.
Snape mặt vô cảm, “À, ta nghĩ có lẽ là do chúng vừa phát hiện ra một chân lý nào đó.” Mặc dù anh cũng không ngờ đến việc này, nhưng ít nhất, hiện tại Hogwarts hòa thuận hơn nhiều.
Đúng vậy, một chuyện mà ngay cả Harry và anh cũng không ngờ được.
Từ khi nhóm Tam Giác Vàng Gryffindor đi chung với nhóm Draco, thì những Slytherin khác cũng trở nên thu liễm rất nhiều. Họ không còn trào phúng trêu chọc Gryffindor, thậm chí đôi khi họ còn có thể giúp đỡ nhóm Gryffindor.
Tình cảnh ấy… rất ba chấm. Trên cơ bản chính là, mụ Umbridge đang bắt bẻ chuẩn bị trừng phạt Gryffindor, kết quả Peeves từ đâu đó bay đến ném một xô nước thuốc vào người mụ ta.
Umbridge lập tức rống giận la mắng Peeves, hoàn toàn làm lơ bọn nhỏ Gryffindor. Kết quả, nhóm Slytherin không biết trốn gần đó từ khi nào lập tức lao ra kéo nhóm Gryffindor chạy.
Đúng vậy, kéo chạy. Nhóm Gryffindor hoàn toàn ngơ ngác không biết chuyện gì vừa xảy ra, chúng chỉ có thể bị động mà đi theo nhóm rắn nhỏ.
Sau đó, dĩ nhiên là nhóm rắn nhỏ sẽ mặt kiêu ngạo rời đi như thể chuyện này không có liên quan đến họ. Thậm chí khi bị gọi lại để cảm ơn, bọn họ sẽ vẻ mặt kiêu ngạo, nếu bỏ qua gò má đỏ ửng, giọng nói hơi ấp úng nhưng vẫn đầy phong thái Slytherin nói, “…Hả? Tụi này không biết mấy cậu đang nói gì.”
Khi vừa nghe chuyện này, Harry đã hỏi Alva, sau đó biết được, cậu ta mượn danh nghĩa Voldemort làm công tác tư tưởng cho học sinh Slytherin. Khụ, sai rồi, là cho các gia tộc máu trong ở giới Phép Thuật, sau đó họ viết thư dạy lại cho đám học sinh.
Kết quả khá tốt, đặc biệt là với Gryffindor.
Hiện tại nếu cậu hỏi một Gryffindor bất kỳ về nhà Slytherin, nếu là tân sinh thì càng tốt, người đó sẽ nói là: thực ra Slytherin khá tốt, họ chỉ là hơi ngạo kiều mà thôi.
Harry nghĩ, cậu cũng nên làm công tác tư tưởng cho nhóm Gryffindor một chút.
Ravenclaw và Hufflepuff nhìn tình trạng hai nhà đang dần hòa thuận hơn, đột nhiên thấy tủi thân. Họ cũng muốn gia nhập vào bầu không khí này.
Một lần nọ, một nhóm Slytherin đi đến chỗ Ravenclaw đang ngồi, người dẫn đầu kiêu ngạo hếch cằm, “Bài tập này… các cậu biết làm không?” Cậu ta nhìn rất kiêu ngạo, nhưng tai đã đỏ lên rồi.
Học sinh Ravenclaw nhìn cậu ta, lại nhìn đề bài. Với sức quan sát cực mạnh của họ, rất dễ dàng nhìn thấy đôi lỗ tai đỏ bừng kia. Họ cười rộ lên, đáng yêu quá đi.
“Biết chứ, để tụi mình chỉ cho.”
Nhóm Hufflepuff thấy vậy cũng cầm đề bài đi đến.
Trong góc tối không ai chú ý, một con mèo đen đang lười biếng nằm liếm chân. Nó híp mắt nhìn bầu trời, xa xa một quả cầu lửa đang bay đến.