Sáng sớm tinh mơ, ánh sáng mông lung của mặt trời chiếu thẳng qua rèm cửa sổ, len lỏi vào trong căn phòng ngủ xa hoa với chiếc giường cao màu bạc. Giường có màn che, che hết tiên cảnh bên trong, chỉ lộ ra một đầu tóc xoăn đen dài, phủ kín gối đầu.
Cảm nhận sự ấm áp có chút nóng hổi của ánh mặt trời, Bellatrix uốn éo thân mình, xoa đầu xốc chăn ngồi dậy. Váy ngủ tơ lụa trắng tinh và khuôn mặt non nớt tinh xảo chính là hiện thân của cô bé mười một tuổi ngây thơ không hiểu sự đời.
Chậm rãi ngưng tụ một chút phép thuật, cô vươn tay. Quần áo đặt trên ghế tự động bay đến bên giường, đáp chính xác ngay tay cô. Khóe miệng Bellatrix nở nụ cười.
Đúng là không uổng công sáu năm qua nỗ lực học tập, bây giờ cô đã có thể sử dụng một ít bùa chú cơ bản mà không cần đến chú ngữ hay đũa phép. Tuy bùa chú khống chế như thế này loại cao cấp phải cần mượn đũa phép của mẹ để dùng vì cần lượng phép thuật lớn hơn nhưng đối với tâm hồn đã già dặn của cô, trong tương lai vấn đề này chỉ là chuyện nhỏ.
Đi lên cầu thang đến tầng hai, đại sảnh trống không nổi bật với chiếc lò sưởi đang cháy. Mặc dù bây giờ đã là đầu hạ, nhưng với không khí âm u, lành lạnh, dai dẳng của dinh thự thì cũng cần một vật dụng để xua đi.
Quý tộc có thói quen làm việc ban đêm, cho nên ban ngày giữa trưa họ mới tỉnh dậy. Gia tộc của Bellatrix cũng vậy, cho nên quãng thời gian này là thời gian nhàn rỗi của cô. Không bị ai quấy rầy trong khi đọc sách, thậm chí có thể lấy đũa phép của Druella để luyện một chút phép thuật hắc ám.
Hai năm trước, cô Walburga thuận lợi sinh ra đứa con trai đầu tiên Sirius Black, tiếp đó thêm một đứa nữa là Regulus Black. Đối với trưởng nữ là Bellatrix cô thì sớm đã lãng quên.
Sau khi người mẹ thân yêu Druella của cô qua đời, cha Cygnus cũng hết lòng yêu thương đứa con gái thứ hai mạnh mẽ, quật cường là Andromeda, và đứa con gái thứ ba đáng yêu, biết làm nũng là Narcissa. Còn cô thì xem như có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Đối với kết quả này, Bellatrix vô cùng hài lòng. Như vậy, hành động của cô sẽ có rất ít người chú ý, tự do hơn rất nhiều, tương lai thiết nghĩ sẽ tránh được vận mệnh làm Tử thần thực tử.
Nhớ năm năm trước, vị Voldemort kia có đến dinh thự Black một lần, nhưng là cùng cô Walburga và cha Cygnus trong thư phòng bàn chuyện. Còn cô, đã ngoan ngoãn nghe lời cảnh báo của cha ở yên trong phòng ngủ, tránh gặp mặt vị đại nhân này.
Thu hồi suy nghĩ, Bellatrix khẽ gọi: “Kreacher.”
“Ba” một tiếng, Kreacher xuất hiện, nó cúi đầu: “Buổi sáng tốt lành, tiểu thư Bellatrix!”
Diện mạo xấu xí và lời nói cung kính kết hợp như thế này Bellatrix vẫn chưa quen được, cô thuận miệng: “Chuẩn bị bữa sáng cho ta rồi trực tiếp đưa đến thư phòng đi!”
Kreacher lại khom lưng, sau đó biến mất cũng như khi đến.
Ra khỏi phòng đến hoa viên phía sau dinh thự, Bellatrix chạy một vòng quanh hoa viên rộng lớn. Dừng lại, cô vỗ ngực thở hồng hộc.
Kiếp trước vấn đề rèn luyện sức khỏe như thế này có lẽ không quan trọng. Nhưng ở thế giới phù thủy này, cô nhận ra sự linh hoạt là không thể thiếu ở mỗi người.
Khi giao đấu, nếu tốc độ ta nhanh hơn đối thủ một chút, chắc chắn rằng ta sẽ chiếm được thế thượng phong, mà ở trận chiến nào cũng vậy, cầm đũa phép quơ không cho chết à, phải hoạt động tránh né chiêu nữa chứ!
Lúc này mặt trời đã lên cao, nhiệt độ cũng có chút thay đổi, mồ hôi bắt đầu thấm ướt người Bellatrix. Cô thuần thục khẽ hô bùa chú tẩy rửa “Scourgify” sau đó xoay người đi vào trong.
Lần nữa quay lại tầng hai, bữa sáng đã được đặt sẵn trên bàn trong thư phòng, những quyển sách được phản chiếu xuống mặt kính trên chiếc bàn bóng loáng.
Trong gia tộc, các vị trưởng bối không có thói quen đọc sách như Ravenclaw, mấy vị tiểu thư, thiếu gia thì không cần nói, đã say mê nhập hồn vào thiên nhiên tươi đẹp trong hoa viên. Cho nên, sử dụng thư phòng nhiều nhất chỉ có Bellatrix.
Bellatrix có thể ngồi ở trong đây vài giờ liền, thậm chí là một ngày mà không đi ra ngoài. Đọc sách đối với cô rất quan trọng, không những kiếp trước mà còn kiếp này nữa, muốn bản thân trở nên xuất chúng thì tri thức là không thể thiếu.
Xử lý xong bữa sáng, Bellatrix đứng lên chọn sách.
Năm nay cô đã mười một tuổi, ngày 1 tháng 9 là phải đến Hogwarts. Ngoại trừ việc phải tự mình đi mua đồng phục và đũa phép thì sách giáo khoa Cygnus đã lo liệu. Chương trình học năm nhất, cô cũng đã xem qua, không khó đối phó. Điều quan trọng là các ngày lễ như Giáng Sinh, Phục Sinh,… nếu như ở lại trường thì cô có thể đem theo sách để đọc.
Đem đống sách đã chọn xếp thẳng tắp rồi dùng bùa chú thu nhỏ, lại dùng “Wingardium Leviosa” bỏ chúng vào vali đã chuẩn bị sẵn, thoáng chốc mồ hôi hột đã đổ tùm lum trên chóp mũi Bellatrix.
Thình lình bức tranh treo trên tường mở miệng: “Hay là ngươi tạm nghỉ ngơi một lát đi, cùng ta bàn chuyện về lá thư ngươi mới nhận? Ngươi gọi là gì nhỉ? Bellatrix?”
Bellatrix ngẩng đầu, đập vào mắt cô là một bức hình ông già đang chuyển động, khuôn mặt ông ta nghiêm túc mà đánh giá cô.
Đây không phải là ông cố Phineas Black của cô sao? Đối diện với ánh mắt chăm chú của ông cố, Bellatrix trưng ra vẻ mặt hồn nhiên, ngây thơ: “Chào buổi sáng ông cố! Năm nay cháu đã mười một tuổi nên nhận được thư mời của trường Hogwarts. Là một quý tộc, thành tích phải hơn hẳn người thường cho nên cháu mới chọn một vài quyển sách đem theo đọc.”
Nghĩ đến lời cha nói, ông cố từng là hiệu trưởng trường Hogwarts thì Bellatrix vội bổ sung: “Nghe nói ông cố từng là hiệu trưởng của Hogwarts, chắc hẳn rất thông thái. Phiền ông cố có thể chọn giúp cháu vài quyển sách tốt được không?”
Phineas trầm ngâm. Mấy năm nay, Bellatrix hầu như ngày nào cũng đến thư phòng. Ông ta không nói chuyện với cô, cô cũng không chủ động hành lễ chào hỏi, hai người xem như vẫn chưa nói chuyện đàng hoàng lần nào.
Nhưng đã quan sát cô bé này được vài năm, tưởng rằng tâm tư của một đứa nhỏ rất dễ nhìn thấu, ai ngờ đến giờ Phineas vẫn chưa thể chắc chắn được điều gì.
Không có biểu cảm gì về sự thờ ơ của cha hay lạnh nhạt của gia tộc. Quanh năm chỉ có một khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm, toát ra một sự trầm tĩnh giống như một con người đã thực sự trưởng thành, trải qua bao nhiêu biến cố mới có được.
Bùa chú khống chế của Bellatrix bây giờ phải nói là mạnh hơn bạn bè đồng trang lứa rất nhiều lần nhưng cô không bao giờ biểu hiện ra, chỉ có ở nơi không người mới vô ý làm một chút.
Có một lần, Phineas phát hiện trên cánh tay Bellatrix có một vết thương do phép thuật hắc ám gây ra, điều đó có nghĩa là cô bé này có nghiên cứu về phép thuật hắc ám. Nhưng có lẽ một chút phép thuật cỏn con ấy đối với cô bé vẫn chưa đủ, ông ta có nên không nhỉ? Cho cô bé mở mang kiến thức? Có lẽ ông ta nên thử mở lòng.
“Giá sách cuối cùng, tầng cuối cùng sát tường có một chồng sách, trong đó có một cuốn sách có bìa đen không ghi tên. Ta nghĩ ngươi nên xem thử.”
Bellatrix vội làm theo, sau đó giở sách ra. Những trang sách đã có chút ố vàng nhưng những dòng chữ vẫn còn nguyên vẹn, trang sách trống trải chỉ có một dòng chữ duy nhất: Ba lời nguyền không thể tha thứ.
…