Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
——–
Chỗ Phương Dữ còn đau, muốn hắn xuất ra tốc độ bay đi đuổi theo Thu Bạch Bạch hắn thật đúng là không làm được!
Mạt Lị cẩn thận hỏi cậu: “Cậu… Vết thương của cậu, không sao chứ?”
“Không có việc gì!” Cho dù có việc gì cũng không thể nói a! Phương Dữ nghiến răng nghiến lợi: “Nói cho tôi biết tên cô ta.”
“Ừm, cháu nghĩ, cậu hình như cũng không phải muốn đơn thuần kết giao bạn bè, cháu từ chối nói.”
“Tiêu Mạt Lị!”
“A, cháu nghe được.”
“Cháu nghe tai này lọt tai kia?”
Cô thành thật nói: “Ai biết cậu sẽ làm ra chuyện gì chứ.”
Phương dữ bị cô làm ức giận á khẩu không nói nên lời.
Lúc này có người vỗ tay cười ra tiếng, “Ha ha ha, Hỗn Thế Ma Vương Phương Thập Thất cư nhiên có lúc rơi xuống bước ruộng này, cười chết ta, ha ha ha…”
Thanh âm này, Phương Dữ không cần nhìn cũng biết là ai, “Minh Lại! ”
“A, tôi nghe được.”
Một thanh niên cao cao gầy từ trong đám người đi ra, diện mạo của hắn thập phần âm nhu, có một loại vẻ đẹp giữa nam nhân và nữ nhân, hắn hướng về phía Mạt Lị nghịch ngợm chớp chớp mắt, mắt phượng cười tủm tỉm tùy thời có thể câu được lòng người.
Mạt Lị kinh hách, bất quá lại nhìn thấy nam nhân bên cạnh hắn bất luận là khí thế, hay là dung mạo đều không thể khiến người ta bỏ qua, nàng vui vẻ chạy tới, “Chú!”
Đường Nhiễm Mặc ôm lấy thân thể cô nhào tới, phát ra một tiếng cười khẽ.
Minh Lại huýt sáo một tiếng, “Không sai nha, cậu cư nhiên có một đứa cháu gái xinh đẹp như vậy.”
Hắn vừa nói xong, liền nhận được ánh mắt lạnh như băng của hai người.
Minh Lại lúng túng cười cười, “Tôi tùy tiện nói, tôi đi xem kịch, xem kịch, hai người trò chuyện.”
Hắn thật đúng là lui về phía sau một bước, lại hướng về phía đám người ném một cái mị nhãn, trong nháy mắt có nữ sinh dựa vào đồng bạn thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Ba nam nhân này, bất luận là người nào, đều có vốn liếng làm cho người ta thét chói tai.
Minh Lại đương nhiên là không dám chọc giận Đường Nhiễm Mặc nữa, hắn vốn còn ở nước ngoài hảo hảo trải qua cuộc sống say vàng, kết quả công ty của hắn trước mắt là một vụ việc làm ăn quan trọng nhất của nhà máy rượu thiếu chút nữa bị thổi bay, hắn không thể không chấm dứt cuộc sống ăn chơi trác táng, chạy về nước nhận sai với Đường Nhiễm Mặc, lúc trước hắn bất quá là có tin tức Đường Nhiễm Mặc xem mắt mới nghĩ đến đùa giỡn một phen, ai có thể nghĩ tới hắn sẽ có phản ứng lớn như vậy!
Minh Lại, Phương Dữ và Đường Nhiễm Mặc, từ thời tiểu học đã quen biết, Phương Dữ là bởi vì đủ loại sự kiện, cùng Đường Nhiễm Mặc trở thành kẻ thù truyền kiếp gặp mặt, mà bởi vì Minh Lại tuổi nhỏ nhất, dưới tình huống bình thường hai người bọn họ đều sẽ không cùng hắn tính toán chi li.
Bất quá kéo Mạt Lị thì khác.
Trong lòng Minh Lại còn đang đánh Tiểu Cửu Cửu, quan sát Mạt Lị rốt cuộc là có bản lĩnh gì, bên kia Phương Dữ lại gằn lớn.
“Đường Nhiễm Mặc!” Phương Dữ lạnh mặt, “Cậu trốn ở chỗ này xem bao lâu rồi!?”
Để cho Minh Lại nhìn thấy hắn chật vật nhiều nhất trêu chọc hắn một năm, để cho Đường Nhiễm Mặc nhìn thấy, vậy sẽ giễu cợt hắn cả đời!
Đường Nhiễm Mặc khẽ nhếch môi, tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt ác liệt, “Không khéo, đang lúc người khác đối với cậu bị người khac cho đoạn tử tuyệt tôn cước.”
Nói xong, hắn còn có ý tứ khác nhìn lướt qua thắt lưng Phương Dữ bộ vị trên đùi, tựa hồ đang nói, thật sự không cần đến bệnh viện kiểm tra một chút sao? Có lẽ các bộ phận thực sự bị hỏng.
Sắc mặt Phương Dữ có thể nói là phong vân biến ảo, một lúc lâu sau, hắn mới nói ra mấy chữ, “Cậu đừng đắc ý!”
Sau đó cũng không quay đầu lại đi vào trường học, rời khỏi cái “nơi đau lòng” khiến hắn cảm thấy mình là một trò đùa.
Minh Lại nhìn Đường Nhiễm Mặc một cái, rất thức thời nhìn ra hiện tại hắn không hoan nghênh những người khác, thông minh cũng đi theo Phương Dữ, vừa đi còn hô, “A, Phương Thập Thất, chờ tôi, tôi cùng cậu đi.”
Không lâu sau, hai người này đi xa
Mạt Lị hỏi Đường Nhiễm Mặc, “Vì sao người kia lại gọi cậu cháu là Phương Thập Thất?”
“Cháu cảm thấy, Phương Dữ giống như đã qua cái tuổi mười bảy tuổi sao?” Cho dù những lời còn lại của hắn không nói ra, cũng làm cho người ta nghe ra còn có nửa câu, không phải là bề ngoài, mà là tuổi tâm lý.
Phương Thập Thất, Phương Dữ vĩnh viễn chỉ mới mười bảy tuổi… Điều đó có nghĩa là nói rằng nam nhân ngây thơ ấu trĩ.
Mạt Lị phốc một tiếng bật cười, “Biệt danh này thật thú vị!”
“Mặc như vậy, rất đáng yêu.” Hắn nhìn cô gái mặc quần áo cướp biển, chân thành khen ngợi.
“Ân, phải không?” Rõ ràng có rất nhiều bạn cùng lớp cũng nói cô xinh đẹp đáng yêu, nhưng không hiểu sao, để anh nói ra, cô lại cảm thấy ngượng ngùng.
Cô thẹn thùng, khóe mắt Đường Nhiễm Mặc khẽ thu liễm, rất suиɠ sướиɠ véo thịt mềm trên mặt cô, “Cháu không có lựa chọn đi cùng hắn ấy, tôi rất vui vẻ.”
Lúc này anh vui vẻ, xuyên thấu qua một đôi mắt như đá đen truyền ra, ánh mắt ôn nhu sủng nịch kia, khiến cô ngơ ngác quên mất lời nói, Mạt Lị chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị hung hăng trùng kích một chút, tim đập như sấm.
“Chúng ta vẫn nên đi trước…” Cô bối rối tránh ánh mắt của anh, bộ dáng cúi đầu đi bộ giống như chạy trối chết.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười như thực hiện, sải bước đi tới bên cạnh cô, kéo tay cô lên: “Đã lâu không tới, tôi cũng gần như quên mất Bạch Tuân đi như thế nào.”
“…” Nói trí nhớ rất tốt đâu?
Trong lòng Mạt Lị lẩm bẩm một câu, nhưng không hất tay hắn ra.
…
Phương Dự còn thật đau, muốn hắn chạy nhanh đuổi theo Thu Bạch Bạch, hiện tại hắn thật làm không được!
Mạt Lị cẩn thận hỏi hắn: “Cậu… Thương thế của cậu, có sao không?”
“Không có việc gì!” Cho dù có, cũng không thể nói nha! Phương Dự nghiến răng nghiến lợi, “Nói cho ôi biết tên của cô ta.”
“A, cháu nghĩ, cậu cũng không giống như muốn làm bạn với cô ấy, cháu không nói tên cô ấy cho cậu đâu.”
“Tiêu Mạt Lị!”
“Ai, cháu nghe rõ mà.”
“Cháu khuỷu tay quẹo ra ngoài?” [Ý là chỉ lo cho người ngoài mà không để ý đến thân nhân]
Cô thành thật nói: “Quẹo tay ra ngoài khó lắm, cháu không làm được.”
Phương Dự bị cô làm á khẩu không trả lời được.
Lúc này có người vỗ tay cười lên tiếng, “Ha ha ha, Hỗn Thế Ma Vương Phương mười bảy cư nhiên có thời điểm té xuống như thế này, cười chết tôi, ha ha ha…”
Thanh âm này, Phương Dự không cần nhìn cũng biết là ai, “Minh Lại!”
“Ai nha, tôi nghe được mà.” Một thanh niên cao cao gầy gầy từ trong đám người đi ra, diện mạo hắn thập phần âm nhu, là nam nhân nhưng có trộn với nét đẹp của phụ nữ. Hắn hướng về phía Mạt Lị nghịch ngợm nháy mắt, cười tủm tỉm, đôi mắt phượng thật câu người.
Mạt Lị hơi bực mình, nhưng nhìn lại bên cạnh hắn là một nam nhân với dung mạo, khí thế không lẫn đi đâu được, cô vui vẻ chạy qua, “Thúc thúc!”
Đường Nhiễm Mặc ôm lấy cô chạy phi đến chỗ mình, phát ra một tiếng cười khẽ.
Minh Lại huýt sáo một tiếng, “Không tồi nha, cậu cư nhiên có một cô cháu gái xinh đẹp như vậy.”
Hắn vừa nói xong liền nhận được một ánh mắt lạnh băng.
Minh Lại xấu hổ cười cười, “Tôi tùy thiện nói thôi, tôi đến xem diễn, xem diễn, các người tự nhiên.”
Hắn đúng là lùi lại một bước, vứt một cái nhìn mị hoặc cho đám người xung quanh, trong nháy mắt có nữ sinh dựa vào bạn học, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Ba người đàn ông này, bất luận là người nào cũng có thể làm người thét chói tai.
Minh Lại đương nhiên không dám lại chọc giận Đường Nhiễm Mặc, vốn dĩ hắn đang sống sung sướng ở nước ngoài, bất chợt kinh doanh quan trọng nhất của công ty nhà hắn thiếu chút nữa bị thổi bay, hắn không thể nào không chạy cho nhanh về nước nhận sai với Đường Nhiễm Mặc. Lúc trước bất quá hắn nhận được tin tức thân cận về Đường Nhiễm Mặc nên muốn nghĩ ra một trò đùa dai, ai có thể nghĩ Đường Nhiễm Mặc có phản ứng mãnh liệt như vậy!
Minh Lại, Phương Dự cùng Đường Nhiễm Mặc từ nhỏ đã biết nhau, Phương Dự vì đủ các loại sự kiện mà cùng với Đường Nhiễm Mặc như nước với lửa, mà Minh Lại tuổi tác nhỏ nhất, bình thường hai người kia đều không tính toán chi li với hắn.
Bất quá liên quan tới Mạt Lị thì không giống như vậy.
Minh Lại trong lòng còn đang tính toán, quan sát xem Mạt Lị rốt cuộc có bản lĩnh gì, bên kia Phương Dự đã la lên.
“Đường Nhiễm Mặc!” Phương Dự lạnh mặt, “Cậu trốn chỗ này nhìn bao lâu rồi?” Làm Minh Lại nhìn thấy hắn chật vật như vậy, nhất định sẽ giễu cợt đến cả năm, để Đường Nhiễm Mặc thấy được, sẽ giễu cợt hắn cả đời!
Đường Nhiễm Mặc hơi hơi câu môi, cười như không cười, ánh mắt thật ác liệt, “Không khéo, vừa đúng thời điểm có người sử dụng chân làm tuyệt tử tuyệt tôn.”
Nói xong, hắn còn cố ý nhìn lướt qua phần eo dưới của Phương Dự, phần từ đùi trở lên, tựa hồ muốn nói, thật sự không cần đi bệnh viện kiểm tra một chút sao? Nói không chừng linh kiện thật sự hỏng rồi.
Phương Dự sắc mặt đen thui, sau một lúc lâu hắn mới nói ra mấy chữ, “Cậu đừng đắc ý!”
Rồi không quay đầu lại, hắn đi thẳng vào trường học. Chỗ này làm hắn cảm thấy mình thật sự đã trở thành “trung tâm chê cười”.
Minh Lại liếc Đường Nhiễm Mặc một cái, thật thức thời nhìn ra hắn không chào đón người khác, thông minh đi theo Phương Dự, vừa đi vừa kêu lên, “Ai, Phương mười bảy, từ từ, tôi và cậu cùng nhau đi đi.”
Không bao lâu, hai người kia liền đi xa.
Mạt Lị hỏi Đường Nhiễm Mặc, “Tại sao người đó lại kêu cậu là Phương mười bảy?”
“Cháu cảm thấy, Phương Dự như là đã qua mười bảy tuổi hay sao?” Cho dù hắn chưa nói ra hết cũng làm cho người nghe hiểu được, đây không phải là bề ngoài mà là tuổi tâm lý.
Phương mười bảy, Phương Dự vĩnh viễn chỉ có mười bảy tuổi…… Đó chính là nói hắn còn ấu trĩ.
Mạt Lị phụt một tiếng bật cười, “Cái biệt hiệu này cũng thật thú vị!”
“Mặc như vậy thật đáng yêu.” Hắn nhìn thiếu nữ mặc đồ hải tặc, tự đáy lòng thật tán thưởng.
“Phải không?” Rõ ràng có rất nhiều bạn học cũng nói cô xinh đẹp đáng yêu, nhưng không biết sao từ miệng hắn nói ra cô lại cảm thấy ngượng ngùng.
Thấy cô thẹn thùng, Đường Nhiễm Mặc khóe mắt lấp lánh, sung sướng niết tay lên khuôn mặt mềm mại, “Cháu không chọn đi cùng với hắn, tôi thực vui vẻ.”
Lúc này sự vui vẻ của hắn toát ra từ đôi mắt đen như diệu thạch, ánh mắt thật ôn nhu sủng nịch, làm cô ngốc ngốc đến quên mất cả từ ngữ. Mạt Lị chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị ai hung hăng đánh vào, tim đập như sấm.
“Chúng ta đi vào đi…” Cô hoảng loạn tránh đi ánh mắt của hắn, cúi đầu đi, bộ dáng như chạy trối chết.
Khóe môi hắn khẽ nâng lên như mỉm cười, bước tới bên người cô, kéo tay, “Lâu rồi không tới, tôi hầu như đã quên mất Bạch Tuân nhìn như thế nào rồi.”
“……” Trước đó ai đã nói trí nhớ của mình rất tốt?
Mạt Lị trong lòng nho nhỏ nhắc mãi một câu, nhưng không gỡ tay hắn ra.