– Nhữ Dương vương Thế tử tài học bất phàm, dễ dàng phá giải nan đề thứ nhất.
– Quá khen.
Triệu Duệ Kỳ khí chất ôn văn tao nhã, diện mạo nho nhã tuấn dật, nhìn hắn rất khó có thể nhìn thấy ngạo khí của Nhữ Dương vương thế tử.
Không phải hắn không có ngạo khí, mà là đối với người thân thiết thân cận đều rất hòa khí gần gũi.
Còn đối với người khác thì lãnh đạm xa cách có khi bất hòa, vì hắn tự tin vào tài học của mình, chứ không phải vì tước vị thế tử.
Trinh nương nhìn Triệu Duệ Kỳ, dù ngũ quan tuấn dật bất phàm nhưng không giống diện mạo của Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh.
Mà có vài phần tương tự Nhàn Nương, cũng có tài danh như Nhàn Nương, Nhữ Dương vương phủ vì Nhàn Nương mà quang vinh.
Trinh nương từng nghe đến tài danh của Triệu Duệ Kỳ, Tung Sơn viện sẽ không vì quyền thế của Nhữ Dương vương phủ mà khen ngợi Triệu Duệ Kỳ tài học hơn người.
Hắn viết đại học cửu biện cũng không phải thỉnh người làm hộ, Đại tỷ Nhàn Nương tuyệt đối sẽ không để nhi tử làm người giả dối tạo uy danh, nàng khinh thường con đường tắt này.
Nhữ Dương vương có hắn làm nhi tử, là Nhữ Dương vương có phúc khí.
Nhưng đối với tương lai sau này của nhi tử kế phi, có đích trưởng tử là hắn đặt ở trên đầu, một tòa núi lớn ở trước mặt, sao có thể thấy được ánh mặt trời?
Nếu đích trưởng tử của nguyên phối(vợ trước) quá bình thường, sẽ khiến nhi tử của kế phi bất mãn với huynh trưởng, bất mãn hắn tầm thường lại chiếm giữ tước vị.
Nếu đích trưởng tử của nguyên phối quá xuất sắc, cũng có vấn đề, chèn ép huynh đệ thở không nổi, rất dễ dàng làm nhi tử của kế thất mất tinh thần ủ rũ, buông tha cho mọi cố gắng, càng ngày càng không nên thân.
Kế phi không dễ làm, chẳng lẽ nhi tử của kế phi lại dễ làm, Nhữ Dương vương phủ là phụ truyền tử nối, có đan thư thiết khoán.
Chỉ cần không phạm vào sai lầm lớn thì cả đời làm vương, đế quốc Đại Minh sẽ không tước vị đích tử, nhi tử của kế thất dù xuất sắc đến đâu cũng không tranh được.
Trinh Nương buồn bã lắc đầu, nếu nàng không trốn thoát vận mệnh trớ trêu, nếu Nhữ Dương vương không chịu buông tha cho nàng, nếu Nhàn Nương bệnh chết…
Một khi nàng gả vào Nhữ Dương vương phủ, sau này có thân sinh cốt nhục, nàng nên làm thế nào để đối mặt với Triệu Duệ Kỳ.
Là tranh hay không tranh? Trơ mắt nhìn nhi tử thấp hơn hắn một đầu?
Trinh nương lại ôn nhuận e lệ tươi cười, nhưng tay nắm chặt thành quyền giấu trong tay áo, chuyện sau này để sau này tính.
Lúc này nàng không ngại thưởng thức Triệu Duệ Kỳ, Nhàn Nương dạy nhi tử, người bình thường không thể sánh bằng.
Yên Nhiên nhìn Triệu Duệ Kỳ kính nể:
– Ngươi là biểu ca của ta, là người lợi hại nhất.
Triệu Duệ Kỳ cười vui vẻ, có thể lấy lòng Yên Nhiên, để nàng kính nể hắn là đáng giá, đáng giá hắn thức khuya đọc sách.
Hai ngày trước mẫu thân nói với hắn có thể tham gia khoa khảo, chỉ khi hắn đủ cường, đủ xuất sắc, có tài năng mới bảo hộ được Yên Nhiên, mới có thể vĩnh viễn nhìn nàng tươi cười vui vẻ.
Yên Nhiên so với trước kia thì yên tĩnh hiểu chuyện hơn rất nhiều, nhưng bản tính của nàng rất khó thay đổi, Triệu Duệ Kỳ biết rõ điểm này.
Cho nên hắn muốn tham gia khoa cử, không chỉ cùng Phó Tuấn Khanh tỷ thí phân cao thấp, mà quan trọng hơn là hắn muốn cường đại, hắn muốn trở thành núi lớnvvững chắc cho Yên Nhiên dựa vào cả đời.
Triệu Duệ Kỳ đưa ngón tay gõ trán nàng:
– Chỉ biết nói mỗi câu lợi hại, không biết đổi từ khác sao?
Yên Nhiên cười vui vẻ:
– Ta chỉ muốn nói lợi hại, không muốn nổi từ khác.
Trinh Nương là người thông minh, sẽ không dùng thủ đoạn lộ liễu, nàng không chỉ muốn cuộc sống phú quý, còn muốn có thanh danh hiền lương.
Dù nàng làm kế phi, cũng sẽ không bạc đãi biểu ca, chỉ cần biểu ca xuất sắc, nàng có nhiều thủ đoạn thì thế nào?
Chỉ cần mình không gây phiền hà cho biểu ca, Trinh Nương…
Trinh Nương tỏ ra là người vô cầu, là cốc U Lan nở rộ, sao có thể vì tước vị mà ra tay tàn độc?
Yên Nhiên lặng lẽ liếc nhìn Trinh nương, dù Trinh nương có lợi hại hơn nữa cũng không phải, chuyện gì cũng có thể đoán ra.
Có thể nàng biết sau này nàng sẽ làm kế phi, nhưng vẫn chưa biết Cửu hoàng tử sẽ làm hoàng đế.
Nếu để biểu ca giúp Cửu hoàng tử…
Yên Nhiên lắc đầu, không thể, lúc này Cửu hoàng tử không được, Nhữ Dương vương thế tử rất chói mắt, nhất cử nhất động của hắn đều bị người chú ý.
Hắn tham gia đoạt vị là đại biểu cho lựa chọn của Nhữ Dương vương phủ, không đợi được Cửu hoàng tử xuất hiện, biểu ca đã bị các vị hoàng tử khác đạp ngã.
Hai đấm khó địch bốn tay, câu này là ca ca nói với nàng… kiếp trước… kiếp trước…
Yên Nhiên nhìn Trinh Nương, mọi người đều nghĩ Nhữ Dương vương thế tử là người “tầm thường”, ai cũng biết Triệu Duệ Giác ưu tú xuất sắc.
Còn được xưng là nhân vật hàng đầu Quan Quân hầu, Nhữ Dương vương thích hắn vô cùng.
Lúc hắn đại chiến thành danh, Nhữ Dương vương đã có tâm tư muốn đổi thế tử, khi đó Nhữ Dương vương còn hận không đem những thứ tốt nhất đưa cho Trinh Nương.
Phế thế tử hắn có thể làm chủ. Nhưng Trinh nương lại khuyên hắn, vì cái gì?
Vì sao Trinh nương lại làm như vậy, là nàng âm thầm kết giao với Cửu hoàng tử, biểu ca tầm thường trung lập sẽ là lá chắn tốt nhất.
Nếu Triệu Duệ Giác không đoạt được cửu môn, dù Cửu hoàng tử có di chiếu truyền ngôi, cũng không lên được ngôi vị hoàng đế.
Rốt cuộc hoàng Thượng truyền ngôi cho ai, bất luận kẻ nào cũng không dám nói.
Nếu biểu ca xuất sắc mà không phải tầm thường, Triệu Duệ Giác còn có năng lực ủng hộ Cửu hoàng tử sao? Hắn còn có thể đi lên ngôi vị hoàng đế sao?
Tất cả mọi chuyện đều không thay đổi sao? Cửu hoàng tử tuổi còn nhỏ là hắn chịu thiệt, không bằng tam hoàng tử…
Yên Nhiên đối với chuyện tương lai không dám nắm chắc.
– Đề thứ hai là giải khai ván cờ Linh Lung, Thế tử điện hạ, bàn kỳ dưới tàng cây, mời đi.
Bình Nhất Chỉ đưa ra nan đề thứ hai.
Yên Nhiên giật mình mở to mắt, sao lại là ván cờ Linh Lung? Không phải nên ra đề mục khác sao? Yên Nhiên cắn môi, tức giận nói:
– Ngươi chính là muốn khó xử biểu ca, ván cờ Linh Lung còn được gọi là ván cờ thổ huyết, bao nhiêu cao thủ cờ vây bị vây hãm trong ván cờ, biểu ca… thân thể biểu ca không tốt, nếu hắn hộc máu, ta…Ta…
Sắc mặt Bình Nhất Chỉ không thay đổi hỏi:
– Ngươi thế nào?
Yên Nhiên vung tay Triệu Duệ Kỳ đang giữ nàng, tiến lên hai bước hung ác nói:
– Ta sẽ giết ngươi, đừng nghĩ ta nói đùa, ta sớm nhìn ngươi không vừa mắt, ngươi là đại phu, học được toàn thân y thuật, trị bệnh cứu người là bổn phận, ngươi lại dùng đủ loại nan đề làm khó dễ người cầu chẩn, ngươi xứng làm đại phu sao? Ngươi có biết người sắp chết chỉ mong được sống thêm một ngày chính là khát cầu? Ngươi có biết trơ mắt nhìn người thân bệnh chết là thống khổ thế nào không? Ngươi cái gì cũng không biết…
Trong mắt Yên Nhiên chứa đầy nước mắt, dưới ánh nến u ám, biểu ca để lại một câu “hãy sống tốt”
Rồi buông tay nhân gian, dù nàng khóc kêu thế nào hắn cũng không sống lại…
Hầu phủ âm u vắng lạnh chỉ còn có một mình nàng, cô tịch đến chết.
– Thần y không phải thần tiên, cũng có người cứu không được, nhưng ngươi có thể dùng tài cán của mình vì người bệnh giảm bớt đau đớn thống khổ, ít nhất ngươi có thể kéo dài tính mạng, làm cho người bệnh có thể bên cạnh người thân lâu một chút.
Yên Nhiên xoa đôi mắt, nàng nói mà không hề khóc, nghĩ muốn lấy lòng Bình Nhất Chỉ, nhưng nàng lại nhịn không được.
– Ngươi lưu lại rất nhiều nan đề, không phải là khảo thí học thức, chúng ta cũng không phải con rối đi lấy lòng của ngươi, ngươi ra nan đề là khiến chúng ta tự trách…Tự trách mình vô dụng không thể giải được nan đề cứu tính mạng thân nhân, ngươi là đại phu, không phải quan khảo thí cao cao tại thượng, vì sao ngươi không chịu cứu thêm vài mạng người?
– Ta không học y thuật, cũng không xem, không hiểu sách thuốc, nhưng ta biết người có bách bệnh, ngươi ẩn cư chổ này, hàng năm có bao nhiêu người có thể phá giải nan đề của ngươi? Hàng năm ngươi chuẩn bệnh được bao nhiêu người? Ngươi không sợ y thuật giảm sút thụt lùi? Đọc sách thuốc là có thể trở thành thần y? Trương Trọng Cảnh, Hoa Đà là thần y được ghi trong sử sách cứu chữa người bệnh nhiều hay ít? Dùng dược nhiều hay ít? Có như thế, bọn họ mới viết xuống sách thuốc trân quý lưu truyền cho hậu thế, được người đời kính ngưỡng, ngươi học được sách thuốc của bọn họ, lại không thấy hổ thẹn sao?
Yên Nhiên bước lên vài bước tới gần Bình Nhất Chỉ, bắt lấy cổ tay Bình Nhất Chỉ trong tay áo, đưa lên trước mặt hắn:
– Đôi tay này là trị bệnh cứu người, không phải chăm sóc hoa cỏ, đầu óc của ngươi là tìm cách trị bệnh cứu người kê đơn thuốc, chứ không phải nghĩ nan đề làm khó dễ chúng ta.
Triệu Duệ Kỳ cong khóe môi, Yên Nhiên nói nghe phấn khích cực kỳ, nàng như hào quang chói mắt, không có kẻ nào che khuất được nàng.
Trinh nương cũng há to miệng, không thể tưởng tượng được, Yên Nhiên lại có tài ăn nói như thế, nàng nói rất khá, cũng chỉ có nàng mới dám nói ra, đổi lại là nàng dù có thể nghĩ đến, cũng sẽ không nói ra ngoài.
– Hay, nói rất đúng.
– Đúng thế, đúng thế, đại phu là cứu người, chứ không phải khảo thí ra đề mục.
Lúc Yên Nhiên nói những lời lên án Bình Nhất Chỉ, ở ngoài hàng rào có mười mấy người đang đứng.
Có lão trượng râu tóc bạc phơ, có đứa nhỏ, có hán tử cường tráng, cũng có quả phụ vong phu, có người hét lên:
– Đúng nên giết, ta cũng hận không thể giết chết hắn, ca ca ta…ca ca ta…vì ta không giải được nan đề, mà bệnh chết…ta thật sự ngu xuẩn, vì sao không giải được nan đề, Bình Nhất Chỉ ngươi không xứng làm thần y.
– Nam nhân của ta là độc đinh của dòng tộc Trần gia, tổ tiên ta cả đời làm nông, một chữ ta cũng không biết, sao có thể giải được nan đề? Hắn buông tay nhân gian, lưu lại hai người bọn ta cô nhi quả phụ, bơ vơ, sau này biết trôi qua như thế nào? Bình Nhất Chỉ ngươi còn không đáng chết sao?
Yên Nhiên quay đầu nhìn đám người đau khổ lên án Bình Nhất Chỉ ra đủ loại nan đề làm khó dễ bọn họ.
Rồi quay lại nhìn Bình Nhất Chỉ đang chăm sóc hoa cỏ, nếu Bình Nhất Chỉ không lấy ván cờ Linh Lung làm khó biểu ca.
Nếu không phải nàng lo lắng ván cờ này sẽ làm biểu ca hộc máu, thì nàng cũng sẽ khống chế được cơn tức giận, Bình Nhất Chỉ yêu hoa, Yên Nhiên từng trọng sinh làm sao có thể không biết.
Có mấy lần vì người bị bệnh cũng là người yêu hoa, Bình Nhất Chỉ sẽ bắt mạch chuẩn bệnh cho bọn hắn, Yên Nhiên vừa chỉ vào chậu hoa vừa nói:
– Cổ nhân nói nghiệp thuật có chuyên công, nói thẳng ra là ngươi không phù hợp trồng hoa dưỡng cỏ, dù ngươi có rèn luyện tay nghề trồng hoa, có trồng ra hoa cũng không ai muốn.
(Yul: nghiệp thuật có chuyên công ý câu này là làm nghệ thuật phải có thiên phú)
Bình Nhất Chỉ mày mặt nhăn lại vướng mắc, Yên Nhiên tiếp tục nói:
– Trồng hoa dưỡng cỏ là ham thích, là nhàn rỗi mà thôi. Ngươi lại coi như chuyện quan trọng cần phải làm, ngươi quên ngươi là đại phu sao, nếu ngươi nhàm chán đến nổi phải trồng hoa dưỡng cỏ, vì sao không chuẩn trị cho vài người bị bệnh? Hay là thu nhận một hai gã đồ đệ? Ngươi không muốn có người kế thừa y bát của ngươi sao? Đem y thuật của ngươi phát dương quang đại? Để hậu thế còn biết trừ Hoa Đà thần y, còn có ngươi Bình Nhất Chỉ.
Sắc mặc Bình Nhất Chỉ trở nên rất khó coi, cả giận nói:
– Ngươi thì biết cái gì?
Trinh nương tiến lên kéo Yên Nhiên, nhẹ giọng nói:
– Ngươi đừng nhắc tới chuyện thương tâm của Bình đại phu, biết người biết mặt không biết tâm, có lẽ hắn đã từng bị người hắn cứu thương tổn, không phải những người đó đều tri ân báo đáp, lấy oán trả ơn cũng không ít.
Ánh mắt Trinh Nương nhu hòa nhìn Bình Nhất Chỉ, nhưng Bình Nhất Chỉ lại nhìn Yên Nhiên:
– Ta nói cho ngươi biết, nếu không phải tại ta thu nhận đồ đệ, thì ta đã không phải cô độc một mình, ngươi nói này nọ thống khổ ta biết hết, ta… ta bất lực, trơ mắt nhìn nữ nhi chết bệnh… ha ha…nếu không phải nàng cầu ta cứu hắn, thì nàng sao có thể bị hắn hại chết? Như nhi…Như nhi…
Yên Nhiên đẩy Trinh nương ra, nói:
– Trên đời có bao nhiêu người nhìn thấu lòng người, rõ ràng là đối với ngươi tốt lắm, nhưng vẫn tính kế người của ngươi, nhưng cũng có người tốt, cũng có người cảm ơn, ngươi không thể bởi vì một chuyện xưa mà vứt bỏ những người cần ngươi cứu chữa, ngươi nguyện ý làm một người hèn nhát nhu nhược, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng? Nữ nhi của ngươi ở trên trời có linh thiêng cũng không an tâm, nàng nhất định là người thiện lương, là người rất tốt, nàng sẽ không đành lòng để người có thể cứu sống lại chết đi, nếu ngươi đã mất đi nữ nhi, sao lại không biết cảm giác mất đi người thân thống khổ đến cỡ nào?
– Ngươi muốn những người khác thống khổ giống ngươi? Nếu ngươi có thể cứu sống một người, bọn họ sẽ cảm kích ngươi, sẽ vì nữ nhi của ngươi mà châm đèn đốt nhang.
Yên Nhiên nói câu cuối cùng:
– Nhà Phật có nói luân hồi chuyển thế, hôm nay ngươi cứu người, có lẽ chính là nữ nhi của ngươi đã từng bệnh chết.
Thần sắc Bình Nhất Chỉ khó đoán, cứu người có thể là nữ nhi luân hồi?
P/s sau này chuyện xấu rất nhiều, không phải trọng sinh là có thể dựa vào xoay chuyển cục diện ban đầu.
Yên Nhiên cũng không có nhiều ưu thế, các nàng chịu khó mò hố này với ta.
Sao ta edit chương này mà ta mếu máo thế này…