Nửa tháng sau hoàng thượng dẫn theo trọng thần cùng gia quyến rời kinh đi bãi săn.
Hoàng hậu cùng Quý phi một tả một hữu bầu bạn bên người đế vương.
Hoàng thượng mặc hoàng kim giáp, đầu đội mũ giáp được truyền từ khai quốc hoàng đế.
Bên hông giắt bảo kiếm Huyền Vũ khiến cả người hắn lộ vẻ anh dũng bất phàm.
Hoàng hậu bên người hoàng thượng cũng mặc khôi giáp, có phong phạm mẫu nghi, cùng hoàng thượng ngồi song song một chỗ cực kì xứng đôi.
Quý phi trong truyền thuyết rất được hoàng thượng sủng ái lưu lại kinh diễm thoáng qua cho mọi người.
Trong truyền thuyết mỹ mạo của Quý phi nương nương khuynh quốc khuynh thành bị một khăn sa che mặt.
Quý phi không có mặc khôi giáp, mọi người chỉ nhớ rõ Quý phi mặc y phục hoa mỹ màu tử sắc.
Quý phi chỉ lướt qua trước mặt mọi người, liền ngồi lên Thanh Tước phượng liễn.
Nhu thuận điệu thấp không có chiếm nổi bật của hoàng hậu, cũng không ở trước mặt triều thần tỏ rõ nàng được đế vương sủng ái.
Trong đám người khôi giáp lóe sáng, nữ tướng mặc khôi giác không hiếm lạ, chỉ có Quý phi giống như mỹ nhân thần bí phiêu nhiên rồi biến mất.
Nhàn Nương gỡ khăn che mặt, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ, Đào Tử nhìn thế nào cũng thấy Quý phi nương nương rất đẹp mắt, bất quá…
– Chủ vì sao không mặc khôi giáp? Nô tỳ vì người chà lau rất sạch sẽ sáng bóng.
Nhàn Nương thoải mái dựa vào nhuyễn đệm:
– Vì sao ta phải mặc khôi giáp? Tính tình quả quyết hay không, cũng không phải chỉ dựa vào khôi giáp để giữ thể diện, không phải Nhữ Dương vương phi cũng không có mặc khôi giáp. Đã nhiều năm như vậy nàng vẫn dịu dàng ngại ngùng, không hiếm lạ, ta chưa từng nghĩ sẽ đoạt nổi bật của hoàng hậu nương nương, nếu muốn đoạt cũng phải đoạt của Nhữ Dương vương phi.
– Dạ, dạ, dạ.
Đào Tử liên tục gật đầu, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
– Rất nhiều người đều muốn nhìn thấy chủ tử, người ăn mặc y phục tầm thường cũng thua kém các phu nhân mặc khôi giáp.
Khí chất từ trong xương không phải chỉ dựa vào y phục làm nền, Nhàn Nương mỉm cười:
– Nha đầu ngốc chỉ giỏi lấy lòng người, có ngày nào mà ngươi không khen ta?
– Hôm qua không có a, ba ngày trước cũng không có.
Đào Tử đếm đầu ngón tay, Nhàn Nương cười không thể ngừng:
– Ngươi là chưa nói, bất quá ánh mắt của ngươi biểu lộ ra hết, giống như trong thiên hạ người lợi hại nhất chính là chủ tử ngươi, tiểu nha đầu ngươi làm như chủ tử ngươi rất tài ba.
– Chủ tử chính là rất lợi hại, chủ tử, nô tỳ không lừa người.
Đào thật tình ngưỡng mộ Nhàn Nương, Nhàn Nương cười nói:
– Tính ngươi thế này ta cũng thật sự thích.
Gió thổi qua màn che Nhàn Nương nhìn thấy bên ngoài khôi minh giáp lượng(vàng sáng chói).
Nơi thánh giá đi qua, dân chúng kinh thành đều làm lễ bái, hô vạn tuế vạn tuế chấn thiên vang động.
Trong mắt Nhàn Nương lộ ra một phần trào phúng:
– Săn bắn lại ăn mặc như đánh đại trận, mỹ nhân cũng mặc khôi giáp, biến thành rất…Rất hăng hái? Không mặc giáp trụ sẽ không thể săn bắn? Nay là thái bình thịnh thế, tương lai…Một khi quốc hữu nguy hiểm, này đó mỹ nhân mặc giáp trụ cũng sẽ chật vật chạy trốn, có mấy ai có thể sóng vai cùng nam nhi?
– Chủ tử?
– Ta nói chính là các nàng muốn phô bày nữ tử oai hùng bất phàm, nếu thực sự có chiến tranh, các nàng sẽ hỏng mất.
Hình như Nhàn Nương nhớ ra điều gì đó:
– Có lẽ có thể ngẫm lại, ta nhớ rõ hai ngày trước Nhữ Dương tương thế tử truyền cho bệ hạ một phong chiến thư…Bệ hạ mở miệng khích lệ hắn, giống như hắn là Tôn Vũ trên đời, Quan Quân Hầu tái hiện, không…Ở trong mắt bệ hạ Quan Quân Hầu còn kém hắn.
– Sư phó.
Tứ hoàng tử cưỡi ngựa đi đến bên cạnh Thanh Tước nhuyễn kiệu, Nhàn Nương nhìn bộ dạng hắn uể oải không phấn chấn.
Tuy tinh thần không tốt lắm, nhưng tư thế vẫn giữ chừng mực:
– Làm sao vậy?
Tứ hoàng tử há mồm, sau đó lại thở dài thật mạnh, rất nhiều người hỏi hắn sư phó của hắn bộ dáng như thế nào?
Hắn cũng buồn bực, nhìn thấy đôi mắt sư phó trong trẻo nhưng lạnh lùng, Tứ hoàng tử nói:
– Đều đã an bài thỏa đáng, ta…Ta định đi xem thử.
– Lo lắng?
– Sư phó đừng trách ta, an bài cũng không dễ dàng.
Nhàn Nương lấy thanh đoản kiếm mang theo bên người, đưa cho tứ hoàng tử.
– Nếu ngươi không hiểu lấy thừa bù thiếu, một lòng nghĩ địch nhân đều là khuyết điểm, ta mới thất vọng, cầm lấy, trên đoản kiếm này đã lau dược, ở thời điểm mấu chốt có thể sẽ cứu ngươi một mạng.
Tứ hoàng rút đoản kiếm ra, hàn quang bắn ra bốn phía:
– Bôi dược?
Sư phó ngạo khí như vậy, làm sao có thể bôi dược thủ đoạn độc ác?
Nhàn Nương nhếch môi:
– Ta không lừa gạt ngươi mới là quan trọng, ngươi đừng nghĩ ta thuần khiết giống Bạch Liên hoa, âm ngoan thủ đoạn các loại chuyện thấp hèn ta đã làm, hơn nữa…Ta cũng không có chán ghét đâu.
-…
Không biết vì sao sau lưng tứ hoàng lạnh ngắt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Nhàn Nương chăm chú, Nhàn Nương cười hỏi:
– Thế nhân đều nói Tây Sở bá vương là anh hùng khí quán núi sông, đều nói Hán Cao Tổ là kiêu hùng tâm cơ thâm trầm, ngươi muốn làm anh hùng? Hay muốn làm kiêu hùng? Ngồi lên ngôi vị hoàng đế, không có anh hùng.
Phách một tiếng, màn che hạ xuống, tứ hoàng vẫn nhìn chằm chằm màn che, giống như có thể nhìn thấy sư phó xinh đẹp lãnh diễm.
Phụ hoàng có phúc khí mới có được sư phó, nhưng hắn cũng bi ai, vì hắn vĩnh viễn cũng không thật sự có được sư phó.
Tuy lời nói lạnh nhạt, tuy sư phó rất ít dùng sắc mặt hoà nhã với hắn, nhưng tứ hoàng tử biết sư phó quan tâm hắn.
Người được sư phó để ở trong lòng có bao nhiêu hạnh phúc, đáng tiếc hắn không có cơ hội, phụ hoàng cũng không có cơ hội.
Tứ hoàng nắm chặt dây cương, che chở Thanh Tước nhuyễn kiệu đi bãi săn, ngăn cản ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người ngoài đối với sư phó của hắn.
Trinh Nương ngồi trong kiệu, dùng trà:
– Hoàng hậu thất sách, ta cũng không ngờ Quý phi sẽ ăn mặc y phục như vậy mà xuất môn, hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ làm sao có thể…Chỉ có xứng với khôi giáp.
Trinh Nương bỏ qua tiếc nuối, cầm bàn tính trên bàn, thừa dịp Nhữ Dương vương không chú ý, nàng phải đem khoản tổn thất tính toán bù trừ.
Tất cả mọi chuyện ở Nhữ Dương vương phủ đều đặt lên người Trinh Nương.
Phụ tử là đại gia thích vui chơi giải trí, củi gạo dầu muối, việc vặt mình nàng gánh vác, làm thế nào có được ngày tháng thanh tịnh?
Nhữ Dương vương không để ý tục vật, Trinh Nương lại không thể để Nhữ Dương vương có cảm giác nàng là con buôn tính toán chi li.
Nàng là giải ngữ hoa, là cốc u lan thanh nhã cao thượng, Trinh Nương gạt Nhữ Dương vương tự mình xử lý tài vụ thu chi.
Trước kia nàng sẽ không phí nhiều tâm tư, nhưng hôm nay…Không thuận mọi việc không thuận lợi, tất nhiên Trinh Nương sẽ phế không ít tâm tư.
Trinh Nương cầm sổ sách tính sổ, nếu muốn Nhữ Dương vương cùng ngoại nhân không nhìn ra vương phủ bị tổn thất, thì Trinh Nương còn cần bù lại rất nhiều.
Ở bãi săn tuấn mã hí dài, chó săn sủa không dứt bên tai, hoàng đế tự mình dẫn đầu săn bắn, các đại thần anh dũng tranh phong.
Nhàn Nương thấp giọng dặn dò tứ hoàng tử:
– Tốt nhất là khiến Triệu Duệ Giác ở cùng một chổ với bệ hạ, bệ hạ nhất định là muốn dùng binh với Man Di, hắn chắc chắn sẽ trần thuật với bệ hạ.
– Nhưng ta không chắc mình có thể lưu lại bên cạnh Nhữ Dương Vương thế tử, hắn cũng muốn săn bắn.
– Thái tử điện hạ không phải rất sùng bái thế tử sao? Dù gì cũng là quốc cữu(cậu) của hắn.
Nhàn Nương nâng mắt:
– Tính hắn dễ xúc động phô trương, ngươi không cần nâng hắn.
Tứ hoàng tử hỏi:
– Không cần nâng hắn?
– Ngươi càng nâng hắn, hắn càng xem thường ngươi, dù ngoài mặt đối với ngươi rất kính cẩn, điểm này nhất định Trinh Nương đã dạy hắn, dù ở trong lòng khinh thường, vẻ mặt cũng không thể biểu lộ ra. Ngươi nghĩ giả vờ ủy khuất khiến bệ hạ cho rằng hắn kiêu ngạo chướng mắt hoàng tử, sẽ không đạt hiệu quả tốt. Hiện nay bệ hạ rất coi trọng Triệu Duệ Giác, đế tâm không đặt trên người ngươi, dù ngươi có nhiều ủy khuất bất mãn, thì bệ hạ cũng không nhìn thấy, hoặc là thấy cũng sẽ cho rằng ngươi vô dụng, bị thần tử khi dễ.
Khuôn mặt Tứ hoàng tử âm trầm:
– Ta phải làm như thế nào để kích thích hắn?
Nhàn Nương cười nói:
– Đương nhiên là dẫn hắn nghĩ đến trận chiến thành danh kia, chuyện quân sự ta không hiểu, nhưng vẫn biết được một chút, trước kia cũng có rất nhiều người nói Nhữ Dương vương thế tử quá liều lĩnh, ta không tin vận khí tốt sẽ mãi đi theo hắn. Vệ Thanh cả đời bất bại bởi vì may mắn có được…Nói ra lời này sẽ có người cho rằng ta ghen tị với chiến công của Vệ Thanh.
Nhàn Nương có thêm một phần chua sót, lý trí không trấn áp được tưởng niệm, Kỳ nhi, lời này là Kỳ nhi nói cho nàng nghe.
Là nhi tử của nàng nghiêm cứu binh thư nói cho nàng nghe, tuy Vệ Thanh không chói mắt như Hoắc Khứ Bệnh, nhưng Vệ Thanh mới là soái tài.
” Nương, nhi tử có thể trở thành Vệ Thanh.”
Móng tay Nhàn Nương bấm vào trong da thịt, Kỳ nhi, ngươi hãy đợi…
Nhàn Nương bình phục tâm tình, nói:
– Dùng tính liều lĩnh khích thích hắn, hắn nhất định sẽ biện hộ với ngươi, sau đó…Hắn không thể rời khỏi bệ hạ, thái tử điện hạ cũng sẽ vì hắn mà lãnh ngôn tướng hướng với ngươi, dù sao vị kia cũng là quốc cửu của hắn.
Nhàn Nương vỗ vỗ vai tứ hoàng tử:
– Cụ thể làm như thế nào phải xem ngươi.
– Thái tử rất bất mãn ta, hắn vẫn luôn chướng mắt ta, phụ hoàng cũng biết điều này.
Sư phó tính toán hành sự luôn là suy một ra ba, từng bước thiết mưu, nữ tử như nàng cầu cái gì? Tứ hoàng tử khó hiểu nhìn Nhàn Nương.
Thấy Nhàn Nương nâng tay, một tiếng huýt sáo trong trẻo vang lên, một con hồng mã chạy đến bên người Nhàn Nương.
Nhàn Nương mặc y phục bó sát người, là y phục phù hợp để cưỡi ngựa, động tác lưu loát leo lên ngựa, Nhàn Nương nắm chặt dây cương:
– Thái tử điện hạ là thái tử một nước, nếu bị người ngoài ảnh hưởng, tức giận bài xích huynh đệ, ngươi nghĩ thử xem bệ hạ sẽ như thế nào? Bệ hạ không phải chỉ có một mình thái tử điện hạ là nhi tử, huống chi lời ngươi nói cũng là khuyết điểm của Nhữ Dương Vương thế tử, dù bệ hạ tín nhiệm hắn, hôm nay không nghĩ, ngày mai không nghĩ, sau này còn có trăm ngàn ngày, ta không tin bệ hạ vĩnh viễn sẽ không nghĩ.
– Giá.
Nhàn Nương quất roi, hồng mã phóng chạy mang theo Nhàn Nương, tứ hoàng tử thì thào tự nói:
– Sư phó, nàng là sư phó của ta.
Hắn muốn nói cho mọi người biết, Quý phi nương nương là sư phó của hắn.
Tuy hắn không thể cho sư phó vị trí thái hậu, nhưng danh vị đế sư ai cũng không đoạt được.
Tứ hoàng tử lau khóe mắt, cưỡi ngựa tiến đến bên người hoàng đế.
Dù hắn là hoàng tử không thể sủng, trong lòng thị vệ có khinh thị, nhưng không dám cản trở hắn.
Tứ hoàng cất đoản kiếm Nhàn Nương đưa cho vào trong vạc áo, kiến huyết phong hầu.
Chỉ cần phá mở da lông dã thú, thì dã thú sẽ chết, dù sao tứ hoàng dù cũng chưa được mười tuổi.
Đây là lần đầu hắn gặp phải trận lớn như vậy, sao có thể không khẩn trương, tự an ủi chính mình rằng có sư phó, không có việc gì.
Nhàn Nương chọn nơi ít người lui tới, nàng phóng ngựa chạy như điên, gió làm khô nước mắt trên mặt nàng.
Góc tay áo của nàng ở trong gió quay cuồng, trong mắt mơ hồ là Kỳ nhi, hắn cõng Yên Nhiên bước trên thềm đá…
Hắn cầm thi tịch trong tay, hắn khiến cho đại nho tự mình đăng môn thu nhận hắn làm đồ đệ, hắn…
Nhàn Nương nhìn hắn nhường thế tử vị, nhìn hắn nôn ra máu tươi, nhìn đến lúc hắn cô độc chết đi…
Không đúng, Kỳ Nhi không phải như thế, hắn là trạng nguyên, là Nhữ Dương Vương thế tử, có biểu muội Yên Nhiên bầu bạn…
Hắn được coi nhi tử xuất sắc nhất, là nhi tử văn võ song toàn của Nhữ Dương vương, Nhàn Nương kéo dây cương, tuấn mã hí lên, móng trước nâng cao.
– Hí…
Nhàn Nương không biết người nào là chân thật, nhưng nàng biết người cách đó không xa chính là chân thật.
Nàng từ sau yên ngựa rút ra cung tiễn, nhắm ngay người ở phía trước…đi chết đi.