Đại địa bao phủ trong tuyết đầu mùa mềm mại.
Tuyết đúng nửa đêm thì bắt đầu rơi, nhiệt độ không báo trước đã bắt đầu chợt hạ xuống, An Thị Từ mơ mơ màng màng bị đông lạnh tỉnh. Hắn rụt rụt vào trong chăn, lại cảm thấy không một chỗ nào không phải lạnh buốt, vừa muốn đứng dậy lại nhìn thấy Dạ Thập Thất đứng tại nơi cạnh giường.
Dạ Thập Thất nửa ngồi xuống lại, không giấu được lo lắng: “Tán gẫu một chút không, A Từ?”
Dạ Thập Thất các giác quan so với người thường nhạy bén hơn không ít, tuyết rơi và hạ nhiệt độ đủ để khiến hắn thanh tỉnh từ trong ngủ say, tỉnh lại phản ứng đầu tiên chính là lo lắng An Thị Từ bị đông lạnh, mới đến phòng hắn.
An Thị Từ biết rõ chính mình không thể bị cảm lạnh, cũng bất đắc dĩ, gật đầu: “Lạnh.” nói xong dịch sang một bên.
Dạ Thập Thất khựng lại một chút, tiếp theo tiến vào ổ chăn của An Thị Từ.
Ha, thật là ấm áp. An Thị Từ thỏa mãn địa nhẹ nhàng cọ cọ thân thể ấm áp bên cạnh, Dạ Thập Thất bắt tay hắn lại áp vào trong ngực, hai tay An Thị Từ cũng không quá lạnh, thế là hướng xuống sờ đến mắt cá chân An Thị Từ, xúc cảm lạnh lẽo mà trơn bóng khiến tim Dạ Thập Thất như bị phỏng, cảm xúc nóng rực này từ lồng ngực rất nhanh phát tán đến tứ chi.
An Thị Từ cảm thấy người bên cạnh càng ngày càng nóng, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn Dạ Thập Thất một chút, thì bắt gặp con ngươi màu xanh nhạt chợt lóe ra tránh đi ánh mắt của An Thị Từ, hơi thở hỗn loạn rối tinh rối mù.
An Thị Từ vô cùng thông minh, hơi chút đã nhìn ra Dạ Thập Thất động tình. Trong đêm đen lạnh buốt, ánh trăng dường như đều muốn hòa tan giữa hơi thở nóng bỏng của người trước mắt, nhưng hắn không có nửa phần quá phận, gộp lại cái nhìn nóng hổi yêu thương đồng thời đè ép rủ xuống trong mi mắt, ôn nhu nói: “Ngủ đi.”
An Thị Từ khe khẽ thở dài, tiếp theo cảm thấy đầu gối mình dán lên một lồng ngực ấm áp, hai chân cũng bị ôm lấy, dùng một loại tư thế ôm bao phủ hoàn toàn trong ôn hòa.
An Thị Từ nhất thời trong lúc đó hơi hoảng hốt, hắn một mặt tự nhủ không cần lại nhớ lại chuyện cũ, một mặt khác hồi ức về đêm tuyết rơi dần dần phô trần.
Nghĩ đến sự tình năm năm trước, ngày đó cũng tuyết lớn đầy trời, An tiểu hầu gia thông minh hơn người lần đầu tiên bị sư phó trách phạt, không phải vì bài tập, mà bởi tính tình của hắn. Hắn khi đó ở đâu hiểu được cung khiêm, đâu đã hiểu “Ngạo không thể dài”, vác lấy một thân giận dữ chạy đi mấy dặm, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì đại địa mênh mông đều là tuyết trắng, căn bản không cách nào phân biệt được phương hướng nữa. Lúc mới đầu trong lòng mang theo oán khí nên chạy nhanh không có cảm giác gì, lúc này chỉ cảm thấy được hàn khí theo hai chân đồng thời từ dưới đất leo lên.
An Thị Từ cũng biết chắc chắn sẽ có người đi tìm hắn, và chính mình chạy lung tung cũng chẳng bằng đứng tại chỗ chờ đợi. Đáng tiếc rét lạnh và mờ mịt cô độc vô cùng dễ hủy hoại ý chí của thiếu niên, hắn cuối cùng cũng không biết chính mình đã chạy tới nơi nào. Bóng đêm rất nhanh giáng lâm, An Thị Từ chỉ có thể co chính mình lại thành một đoàn nho nhỏ chống cự rét lạnh, nhưng phong tuyết vẫn đang vô tình chui vào vạt áo thiếu niên vô cùng đáng thương, hôn lên da thịt hắn và mang đi nhiệt độ còn sót lại.
Cuối cùng ngay cả ý thức cũng sắp bị rút đi, tiểu hầu gia được cưng chiều từ nhỏ tủi thân bỏ cuộc mà thống khổ giãy giụa, buông thả mà rơi vào hầm băng, trong hoảng hốt, hắn chậm rãi rơi xuỗng, rơi vào tối tăm khôn cùng, nhưng ở một khắc trước khi bị bóng tối thôn phệ, có người đã đưa tay kéo hắn quay về.
Một khắc nhiệt độ này cảm giác giống như một tia sinh mệnh, dành dật An Thị Từ trên con đường tử vong kéo quay về. Hai chân An Thị Từ bị ôm chặt trong ngực, dính sát lồng ngực, mà ý thức của hắn cơn sốt cao chìm chìm nổi nổi. Hắn không thấy rõ khuôn mặt người đã tới, chỉ nghe thấy giọng nói mang theo sự an ủi kêu gọi: “A Từ…” Không biết phải chăng là ảo giác, hắn thậm chí cảm nhận được nhiệt độ của máu, cho dù rất nhanh đã bị tuyết lớn ướp lạnh, cũng không ngừng cố gắng sưởi ấm hắn.
Tỉnh lại lần nữa, An Thị Từ đã nằm trong phòng, mở mắt ra đã nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Nghiêm Ngọ Tuần, hắn hỏi Nghiêm Ngọ Tuần, là ngươi đã cứu ta phải không?
Nghiêm Ngọ Tuần trả lời, đúng vậy.
Ngay ở một khắc đó, An tiểu hầu gia mới từ âm tào địa phủ đi qua một vòng, cuối cùng dễ dàng tin rằng cảm giác lúc đó đối với vị Thái Tử là “Thích”, cũng dễ dàng dâng ra một trái tim.
An Thị Từ lần đầu tiên bị sự ngu xuẩn của chính mình chọc đến độ muốn cười ra tiếng, đúng vậy, nếu đúng Nghiêm Ngọ Tuần đã tìm được hắn, tuyệt đối không thể có năng lực một thân một mình, vậy thì nhất định phải đưa hắn gấp gáp vội vàng mang về, tội gì phải sưởi ấm nhau trong đất tuyết?
An Thị Từ đột nhiên mở mắt ra, khiến Dạ Thập Thất giật mình: “Làm sao vậy? A Từ?”
“Thập Thất, ngươi nói cho ta biết, buổi tối ta mất tích năm năm trước kia, ngươi ở đâu?”
Dạ Thập Thất ngẩn người, nói: “Thần ở bên cạnh người.”
Hắn là người đầu tiên biết được thông tin An Thị Từ mất tích, cũng là người đầu tiên lao đi tìm kiếm, thế gian mọi thứ đều bị bao phủ trong tuyết trắng vô tận khôn cùng, hắn lúc đó nghĩ, hắn vui lòng dùng tất cả để đổi lấy một An Thị Từ mạnh khỏe.
Cuối cùng cuối cùng hắn cũng tìm được An Thị Từ đang hấp hối, hắn ôm thật chặt thiếu niên dường như mất đi sức sống vào trong ngực, dốc lòng hô hoán tên của hắn, hắn cảm thấy thiếu niên tỉnh đã lại nhưng lại mơ màng thiếp đi, liền dùng dao găm vạch phá cổ tay, dùng máu sưởi ấm thiếu niên.
Sau đó, hắn mới hiểu được, An Thị Từ chính là tất cả của hắn. Cho nên chờ sau khi An Thị Từ, chờ sau khi Dạ Thập Thất vì mất máu quá nhiều dẫn đến tình huống càng thêm không thể lạc quan tỉnh lại, hắn đã mất đi tất cả.
An Thị Từ lúc rời đi nói với hắn: “Thập Thất, thay ta chiếu cố tốt nơi đây, hẹn ngày gặp lại.”
“Trách không được Mục Kiều cảm thán ngươi đã mất nhiều máu vậy mà còn có thể trong đất tuyết sống qua một đêm…” An Thị Từ cảm thấy yết hầu nóng hổi, lồng ngực hắn phập phồng, cuối cùng mới phun ra một ngụm trọc khí, “Là ngươi, Thập Thất… Là ngươi.”
“Thật may vì đó là ngươi.”
Tuyết đã có thể dày cao hơn mắt cá chân.
Mục Kiều dẫn đến một cô gái khí khái hào hùng phấn chấn, cười hì hì hướng An Thị Từ giới thiệu đây là phu nhân hắn, Tiêu Khuynh. Tiêu Khuynh xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, tức giận chà xát một quả cầu tuyết xong dán lên mặt Mục Kiều.
An Thị Từ cười ra tiếng, thấy Mục Kiều vội vàng trấn an Tiêu Khuynh, khom lưng cũng muốn vo thêm cầu tuyết đánh lén Mục Kiều, Dạ Thập Thất giữ chặt tay hắn, hơi lo lắng.
“Không có chuyện gì, Thập Thất.” An Thị Từ ngẩng đầu nhìn hắn, hàng mi dài cung như là bàn chải cào qua đáy lòng Thập Thất, Dạ Thập Thất nhất thời không biết phải làm sao, mặc cho hắn chơi.
Cái cầu tuyết này bị Mục Kiều tránh thoát, hắn quay người đắc ý nói: “A Từ, ngài ném không trúng được thần đâu…”
Chỉ tiếc lời còn chưa dứt, một bóng tuyết nhỏ đã chuẩn xác rơi vào trong cổ Mục Kiều, lạnh khiến hắn giật mình một cái: “Móa! Dạ Thập Thất!”
Tiêu Khuynh thấy Mục Kiều bị khi dễ, cũng vội vàng quay người về thêm cục lớn ném tới hướng hai người An Thị Từ, bốn người cứ như vậy trong nền tuyết chơi đùa thành một đoàn.
Sau mấy hiệp qua lại, Mục Kiều ngay cả lông mày cũng bám đầy mảnh tuyết, tất cả người hiện lên tê liệt chữ to đùng ngã ra nền tuyết thở phì phò: “Không chơi không chơi nổi nữa, A Từ ngài mau đưa nhà Thập Thất ngài dẫn đi đi.”
Tiêu Khuynh kéo hắn dậy, tỉ mỉ phủi đi tuyết đọng.
Trong bốn người dường như không có dính phải tuyết cũng không phải Dạ Thập Thất, mà là An Thị Từ, Dạ Thập Thất bảo vệ hắn vô cùng cẩn thận, còn có thể phân tâm vùi dập cả người Mục Kiều qua mấy lần, cũng chẳng trách Mục Kiều cự tuyệt chơi tiếp với hai người bọn họ.
Gió lạnh cào lên khiến hai gò má An Thị Từ phiếm hồng, hắn lại cảm thấy một loại vui sướng ôn hòa trước nay chưa từng có.
Rượu trong bình nóng hổi, nhiệt khí bốc hơi vào không khí mờ mịt mấy lần dung nhập trong mênh mông đất trời.
An Thị Từ nâng chén: “Một chén này kính Lục Ngạc.”
Ngửa đầu uống cạn.
“Một chén này kính Hồng Tụ.”
Dạ Thập Thất thất hắn liên tục rót hai lần, có lòng muốn ngăn lại chén thứ ba.
An Thị Từ né tránh, hắn nhìn qua gốc hồng mai trước sân kia: “Một chén này, kính An Thị Từ.”
Từ đây vãng sự như trần.
Tửu lượng An Thị Từ cực kì thấp, say khướt rồi bị Dạ Thập Thất mang về phòng, hắn khéo léo nhìn Dạ Thập Thất cởi áo ngoài của mình, có chút ngu ngốc cười, trong mắt toàn là bụi sao nhỏ vụn.
Dạ Thập Thất ngửi thấy đầy mùi rượu, tim đập như đánh trống, thời điểm giết người cũng các đầu ngón tay cũng không run run như hiện tại, hắn giúp An Thị Từ vuốt tóc mai tán loạn trên trán: “A Từ, chúng ta ngủ một lúc?”
An Thị Từ nghiêng đầu nhìn hắn, chớp chớp con mắt: “Thập Thất, ngươi thích ta không?”
Dạ Thập Thất lộ ra khó được ý cười: “Thích. “
“Vậy ngươi –” An Thị Từ đột nhiên xích lại gần, “Có muốn làm chút gì không?”
Dạ Thập Thất ngơ ngẩn, ý thức được người trước mắt vì say nên thần trí không rõ, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
An Thị Từ lại đột nhiên tủi thân: “Ngươi gạt ta, ngươi căn bản không thích ta… Ô!”
Dạ Thập Thất hôn lên môi An Thị Từ.
Nụ hôn này thoạt đầu còn đè nén tình cảm, ngây ngô lại cẩn thận. An Thị Từ mơ hồ một lúc thì nắm lấy cổ Dạ Thập Thất, nghịch ngợm vươn một chút đầu lưỡi, một khắc hai lưỡi giao nhau này tựa như hồng thủy vỡ đê, lao nhanh mà không thể vãn hồi.
An Thị Từ ngày thường bình tĩnh tự kiềm chế, cười một tiếng một giận chút cũng phong nhã cao quý, giờ phút này lại nhiễm lên phong tình //ham muốn, đuôi mắt mang theo men say câu người, giữa môi son răng ngọc ở giữa phát ra tiếng rên rỉ// thở dài, thực sự khiến người ta khó có thể tự kiềm chế.
Dạ Thập Thất cũng là người.
– — Phần còn lại trên Weibo tác giả —- (Huhu hiện tại mình chưa tìm được, sẽ cố ạ)
Mục Kiều ở ngoài phòng run lẩy bẩy hoài nghi nhân sinh: A Từ có thể bền bỉ như vậy không?!