Tiếng nôn khan này của Triệu Miên, khiến cho mọi người của Nam Tĩnh đều đại kinh thất sắc. Ngụy Chẩm Phong ở gần Triệu Miên nhất, nhưng y quá mức chấn động nhất thời không kịp phản ứng, chậm trễ một lúc, đợi đến lúc y cầm bình nước ra đưa cho Triệu Miên, thì Chu Hoài Nhượng đột nhiên lao tới, huých vai y văng ra, hoảng hoảng hốt hốt nói: “Công tử ngài sao vậy? Công tử ngài không có việc gì chứ? Nhanh uống chút nước!”
Chu Hoài Nhượng nâng một gáo nước trong tay, nước trong gáo tràn ra ngoài, vừa khéo hất vào mặt Ngụy Chẩm Phong.
Tiểu Vương gia đang định nổi giận, đột nhiên phát hiện đây là nước ấm. Y nhớ tới sau khi đoàn người dừng lại để chỉnh đốn, Thẩm Bất Từ đã lập tức bắt đầu đun nước, sôi rồi để bên cạnh cho nguội bớt, nghĩ hẳn là để Thái tử Điện hạ có thể uống được nước ở độ ấm thích hợp.
Ngay cả trong môi trường khắc nghiệt như vậy, người của Đông Cung Nam Tĩnh vẫn ra sức “nuông chiều” Thái tử Điện hạ của bọn họ.
Ngụy Chẩm Phong liếc nhìn bình nước nguội lạnh của mình, lặng lẽ rút tay lại.
Triệu Miên uống nước ấm rồi, nhưng cảm giác khó chịu trong bụng vẫn không thuyên giảm. Hắn nhắm mắt lại, hơi cau mày, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong lòng cảm thấy khá thất bại.
Ngay cả dạ dày của mình hắn cũng không thể chinh phục được, sau này làm sao tranh giành thiên hạ?
Ngụy Chẩm Phong cảm nhận được áp suất thấp xung quanh Triệu Miên, thử hỏi thăm: “Ngươi là cảm thấy khó chịu muốn nôn hả?”
Khi Triệu Miên tâm trạng phiền muộn ghét nhất là những lời nói vô nghĩa của người khác.
Gần đây đầu óc của Ngụy Chẩm Phong bị cái gì vậy, có thể hỏi ra miệng một vấn đề hiển nhiên như thế?
“Không, ta không cảm thấy buồn nôn.” Triệu Miên mặt vô biểu tình nói, “Ta ăn rất ngon miệng, một hơi có thể nuốt mười chiếc bánh lớn.”
Ngay cả con lạc đà cũng có thể nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của Thái tử Điện hạ, nói gì là Ngụy Chẩm Phong, nhưng lúc này y không rảnh rang cãi nhau với Triệu Miên, lại hỏi: “Tình huống này của ngươi kéo dài bao lâu rồi?”
Triệu Miên tiếp tục mỉa mai nói: “Mười tám năm, ta từ khi sinh ra đã như vậy.”
Ngụy Chẩm Phong vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ: “Thật hay giả.”
“Đương nhiên là giả.” Triệu Miên lạnh lùng nói: “Ngụy Chẩm Phong, ngươi bị bệnh gì vậy.”
Ngụy Chẩm Phong phục rồi: “Người Nam Tĩnh các ngươi đều thích nói mát như vậy à?” Ngụy Chẩm Phong vốn muốn khịa lại trả đũa, nhưng nghĩ tới thân thể Triệu Miên hiện giờ không thoải mái, y có chút không đành lòng, sau một hồi rối rắm chọn ra phương thức có sức sát thương không lớn: “Ta thật lòng quan tâm đến ngươi, ngươi có thể nghiêm túc một chút được không hả – Công chúa Điện hạ?”
Triệu Miên lập tức siết chặt bao kiếm: “Hỗn xược!”
Ngụy Chẩm Phong nói đã miệng rồi lập tức nhận sai, căn bản không cho Triệu Miên thời gian để rút kiếm: “Sai rồi sai rồi.”
“……” Triệu Miên ngẩn người, cân nhắc một lúc rồi mới buông tay ra.
Thời kỳ đặc biệt, tranh cãi với Ngụy Chẩm Phong cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Chu Hoài Nhượng ở một bên nhịn rồi lại nhịn, nhưng thật sự là không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng “Ha ha ha ha”, cười đến nỗi con lạc đà đang nhai xương rồng giật mình hoảng hốt ngước lên nhìn xung quanh.
“Công tử chắc chắn là vì không quen ăn lương khô nên dạ dày khó chịu,” Chu Hoài Nhượng dùng ánh mắt “Tiểu Vương gia ngươi có được không đó” để nhìn Ngụy Chẩm Phong, “Chuyện này ngay cả ta cũng có thể nhìn ra.”
Triệu Miên quét một ánh mắt sắc như dao lên người Chu Hoài Nhượng, Chu Hoài Nhượng lập tức ngậm miệng lại.
Ngụy Chẩm Phong sau khi nghe Chu Hoài Nhượng nói, trầm tư suy nghĩ: “Là vậy sao”
Quả nhiên là y suy nghĩ nhiều à?
Ngụy Chẩm Phong chưa từng ăn thịt lợn nhưng cũng thấy lợn chạy. Trong hoàng cung Bắc Uyên có rất nhiều nữ nhân, trẻ con cũng nhiều, y nhớ những phi tần mang thai đó không phải vừa có thai là được phát hiện ra ngay, hình như đều phải qua hai ba tháng, thân thể dần dần mới cảm thấy không khỏe, sau đó triệu thái y đến khám, thái y sẽ chúc mừng phụ hoàng của hắn, nói vị nương nương nào đó lại có hỉ mạch.
Về phần tại sao hoàng đế Nam Tĩnh lại bằng lòng dùng thân thể cữu ngũ chí tôn để tự sinh ra một đứa con, thì y không thể biết được. Chẳng lẽ đây là truyền thống của hoàng thất Nam Tĩnh? Thiên tử có con với quyền thần càng có lợi cho sự ổn định của hoàng quyền chăng?
Triệu Miên là Thái tử, cũng là Thiên tử tương lai, liệu hắn có giống phụ hoàng của hắn, có một loại năng lực nào đó mà người bình thường không thể giải thích được hay không?
Tính toán một chút, từ lần đầu tiên y và Triệu Miên lên giường đến nay, đã sắp được hai tháng rồi.
Có phải có khả năng, nhưng……. bản thân Triệu Miên còn không biết hay không?
Liệu y có thể loại trừ hoàn toàn khả năng này không?
Hay là, trực tiếp hỏi thử?
Không ổn, với tính khí nóng nảy của Triệu Miên, nhỡ chuyện này là điểm giới hạn của hắn, nhất định sẽ lại cãi nhau rút kiếm với y, sai Thẩm Bất Từ đánh y. Bọn họ đang ở giữa đại mạc nguy hiểm trùng trùng, gây ra xung đột nội bộ sẽ không vui chút nào. Y tạm nhịn xuống một chút, đợi xong việc trở về sẽ hỏi rõ ràng sau.
Sau khi chỉnh đốn xong, mọi người lại lên đường.
Thẩm Bất Từ dẫn lạc đà đến, Chu Hoài Nhượng sắp xếp lại tấm đệm mềm giữa hai cái bướu, đỡ Triệu Miên đang chuẩn bị leo lên, thì bị Ngụy Chẩm Phong ngăn lại.
Ngụy Chẩm Phong giành lấy Thái tử Điện hạ từ trong tay Chu Hoài Nhượng, nói: “Để bổn vương làm.”
Triệu Miên không từ chối. So với thư đồng của mình, tất nhiên hắn càng hưởng thụ sự phục vụ của Bắc Uyên tiểu Vương gia hơn, xét cho cùng cách thức giao tiếp giữa hắn và Nguỵ Chẩm Phong, ít nhiều sẽ phản ánh một chút địa vị của Nam Tĩnh và Bắc Uyên —– Ngoại trừ lúc trên giường.
Triệu Miên quý phái nâng tay lên, ý định là để Ngụy Chẩm Phong đỡ tay hắn để hắn thuận tiện leo lên con lạc đà đang ngoan ngoãn quỳ xuống.
Tuy nhiên Ngụy Chẩm Phong dường như không hiểu ý định của hắn, một tay vòng qua eo hắn, tay kia đưa xuống phía sau chân hắn, thật sự đã ẵm hắn lên lạc đà giống như ẵm Công chúa Điện hạ.
Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên Ngụy Chẩm Phong ẵm hắn như vậy, nhưng trước đây đều là vì phải lên giường, chuyện lên giường sao có thể tính. Ngụy Chẩm Phong còn làm chuyện này trước mặt nhiều người như vậy, Đông Cung Nam Tĩnh hắn để mặt mũi vào đâu?
Không ngờ còn chưa đợi hắn mở miệng khiển trách, tay của Ngụy Chẩm Phong lại đưa về phía trước, tới vùng bụng dưới của hắn, sau đó cực kỳ nhẹ nhàng chạm vào hai lần.
Triệu Miên cúi đầu nhìn bụng mình, nghiêm giọng nói: “Ngươi làm cái gì.”
Đều đã bị phát hiện rồi, Ngụy Chẩm Phong cũng không thèm che đậy nữa.
Trải qua thời gian ở chung lâu như vậy, y phát hiện Triệu Miên trông có vẻ không dễ chọc, nhưng lúc thật sự giận dữ lại không nhiều. Nếu như cơn giận của Triệu Miên có thể cụ thể hoá, ví dụ như cụ thể hoá thành giá trị, thì việc khiêu khích liên tục sẽ khiến giá trị cơn tức giận của hắn tăng vọt, nhưng chỉ cần không vượt quá giá trị bùng nổ triệt để của hắn, ở trước mặt hắn thành thành thật thật hạ mình nhún nhường vài lần, thì giá trị cơn giận của hắn sẽ tự giảm đi, thậm chí thiết lập lại, lúc này lại hỏi hắn một vài câu hỏi có thể bị rút kiếm cảnh cáo sẽ an toàn hơn nhiều.
Ngụy Chẩm Phong ước tính lúc này giá trị cơn tức giận của Triệu Miên gần như đã được thiết lập lại, bèn hỏi: “Gần đây bụng của ngươi có phải to hơn một chút không?”
Triệu Miên mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, nhìn bằng mắt thường có thể thấy sụt cân một ít, bụng dưới sẽ chỉ càng phẳng hơn, làm sao có thể to hơn được.
Hắn cau mày sâu hơn, chất vấn: “Ngươi bị cát vàng làm cho mờ mắt —- mù rồi phải không?”
Ngụy Chẩm Phong thầm nghĩ, cái tính nóng nảy của ngươi hình như cũng càng tệ hơn rồi.
Triệu Miên bổ sung một câu nữa: “Ngươi mù thế này, chẳng trách ngươi cho rằng vũ cơ tóc thẳng mặc y phục màu vàng thích hợp làm trưởng nhóm nhạc nữ đại mạc hơn vũ cơ tóc xoăn mặc y phục màu tím.”
Ngụy Chẩm Phong: “……” Thói xấu hiếu thắng cả đời của Thái tử Điện hạ khi nào mới thay đổi được?
Ngày thứ tư đi sâu vào sa mạc, Vũ Nguyên Thường nói với mọi người rằng bọn họ đã hoàn thành nửa chặng đường đầu khá là dễ dàng, tiếp theo mới là thử thách thực sự.
“Ở đây chính là điểm phân cách.” Vũ Nguyên Thường chỉ vào một khối nham thạch phong hóa có hình dáng giống như cái đầu của Chu Hoài Nhượng, trên đó có khắc ký hiệu lần trước bọn họ để lại. “Chặng đường còn lại, thuộc hạ cũng không hoàn toàn nắm chắc. Mấy lần trước thuộc hạ dẫn các huynh đệ thử thăm dò phía trước, phía bên trái nhưng đều trở về tay trắng.”
Ngụy Chẩm Phong hỏi ý kiến Triệu Miên: “Lần này chúng ta đi về phía bên phải thử xem?”
Triệu Miên phờ phạc uể oải gật gật đầu.
Tình trạng của Thái tử Điện hạ càng ngày càng tệ, hôm nay đã đến mức không cần thiết thì sẽ không mở miệng nói chuyện.
Nhưng nhìn hắn choàng một tấm lụa màu chu sa, mái tóc dài được quấn trong một chiếc khăn lưới giống như người dân sinh ra và lớn lên ở sa mạc. Khi gió thổi, tấm lụa đỏ tung bay theo gió, nhìn từ xa trông như ánh chiều tà trải dài trên sa mạc.
Đến gần nhìn kỹ hơn, càng có thể thấy rằng mặc dù không ở trong trạng thái tốt nhất do thân thể không thoải mái, nhưng dung mạo của Thái tử Điện hạ vẫn chói lóa hơn cả mặt trời thiêu đốt trên sa mạc. Nhưng theo sự ủ rũ dần dần mỗi ngày, ánh hào quang này càng lúc càng mờ nhạt.
Vừa nghĩ tới tiếp theo bọn họ còn không biết sẽ gặp phải những nguy hiểm gì, Ngụy Chẩm Phong cảm thấy có chút hối hận, thừa nhận riêng với đám người An Viễn Hầu: “Các ngươi nói đúng, lẽ ra bổn vương thật sự không nên mang theo Thái tử Điện hạ đến vùng đại mạc này.”
An Viễn Hầu hừ một tiếng, không nói gì.
Thẩm Bất Từ vẻ mặt nghiêm trọng, có chút lo lắng trong giọng nói xưa nay bình tĩnh: “Điện hạ đáng lẽ không cần phải chịu khổ như vậy.”
“Hiện tại hối hận có ích lợi gì,” Chu Hoài Nhượng giọng điệu âm dương quái khí xen ngang, “Dù sao tiểu Vương gia vẫn luôn cảm thấy dẫn Điện hạ của chúng ta đến di tích của Hĩ tộc chơi quan trọng hơn sự an nguy của ngài ấy.”
Ngụy Chẩm Phong đỡ trán: “Được rồi được rồi, bổn vương đáng chết.”
An Viễn Hầu ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói: “Nếu bệ hạ biết mấy ngày nay Điện hạ chỉ ăn hai miếng bánh rán, không biết sẽ đau lòng đến mức nào.”
“Thừa tướng nhất định sẽ rất tức giận.” Nghĩ đến Tiêu thừa tướng, Chu Hoài Nhượng rùng mình dưới cái nắng như thiêu như đốt, “Một khi thừa tướng nổi cơn thịnh nộ, toàn bộ Đông Cung chúng ta đều sẽ không trải qua cuộc sống êm đẹp nữa.”
Ngụy Chẩm Phong lấy tay che mặt: “…… Đừng nói nữa.”
“Vương gia!”
“Đã bảo đừng nói nữa, bổn vương biết sai rồi.”
“Không phải, Vương gia ngài mau nhìn kìa!” Kỷ Xung run rẩy sợ hãi chỉ về phía chân trời xa xa, “Đó là cái gì?”
Một đám khói màu vàng khổng lồ xuất hiện ở khoảng không trên đường chân trời, giống như một bức tường cao làm bằng cát vàng, đang cuồn cuộn lăn tới từ đường chân trời với tốc độ đáng báo động, càng tới gần càng mở rộng, càng tới gần càng to ra, chỉ trong chớp mắt đã áp sát cồn cát.
Vũ Nguyên Thường hét lên: “Là bão cát! Bão cát sắp đến rồi, chạy, chạy nhanh, lấy khăn quàng che miệng và mũi, tìm chỗ trốn……”
Giọng nói của Vũ Nguyên Thường bị nhấn chìm trong tiếng gió hú. Gió mạnh cuốn cát vàng, sỏi đá từ mặt đất lên, gần như tấn công mọi thứ trên mặt đất, kể cả thảm thực vật, lạc đà và khách bộ hành.
Trong tầm nhìn của Triệu Miên chỉ còn lại một màu vàng hỗn loạn, hắn biết đám người Thẩm Bất Từ hẳn là đang ở bên cạnh hắn, nhưng hắn không nhìn thấy được cái gì. Hắn nhớ tới kinh nghiệm của Vũ Nguyên Thường, lúc thế này không thể hoảng loạn, càng không thể mở miệng kêu cứu, nếu không cát vàng sẽ bất chấp mọi thứ lao vào trong miệng hắn.
Hắn nên tìm một nơi tránh gió càng sớm càng tốt, nhưng hiện giờ hắn không thể nhìn thấy được gì cả, cũng không thể đi lại trong cơn cuồng phong.
Cơn bão ngày lúc càng mạnh, vào thời điểm quan trọng, hắn cảm thấy cổ tay mình đột nhiên bị giữ chặt, sau đó một nguồn lực mạnh mẽ mang hắn vững vàng đi về một hướng ở phía trước.
Người này dùng thân thể của mình chặn một phần nhỏ bụi cát cho Triệu Miên, tuy nói rằng trong cơn bão lớn như vậy chỉ là muối bỏ biển, nhưng khiến cho Thái tử Điện hạ lần đầu tiên gặp phải nguy hiểm không phải do con người gây ra, cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Hắn không đơn độc.
Lý trí nói với Triệu Miên rằng bọn hắn không thể đi quá xa trong cơn bão cát, nhưng hắn lại cảm thấy bọn hắn đã đi rất rất lâu, cuối cùng, hắn đã nhìn thấy khối nham thạch phong hóa có hình dạng tương tự như cái đầu của Chu Hoài Nhượng kia. Người nọ mang hắn đến trốn ở trong cùng của khối nham thạch, bản thân mình thì đối mặt với hắn để bảo vệ bên ngoài. Triệu Miên áp má vào lồng ngực của người nọ, khó khăn đưa tay ra, chạm vào cơ bụng của nam nhân.
Xúc cảm quen thuộc này, là Ngụy Chẩm Phong không thể sai được.
Cát vàng che khuất cả bầu trời và mặt trời, rõ ràng đang giữa trưa, nhưng trời đất tối như lúc chạng vạng trước khi màn đêm buông xuống. Gió mạnh gào thét dữ dội, cát sỏi va vào khối nham thạch, đủ mọi âm thanh ập vào tai hắn, nhưng hắn mơ hồ nghe được nhịp tim của chàng thiếu niên.
Đi không biết qua bao lâu, tiếng gió giảm dần, màu xám xịt trên bầu trời nhạt bớt, mặt trời thiêu đốt lại xuất hiện trên sa mạc. Mọi thứ lại trở nên yên tĩnh, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngụy Chẩm Phong đứng thẳng người, không có thời gian cử động hai cánh tay cứng ngắc do giữ một tư thế lâu, y cúi đầu hỏi người trong ngực: “Vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn.” Cổ họng của Triệu Miên khàn khàn, “Chúng ta có thể ra ngoài được chưa?”
Ngụy Chẩm Phong nói: “Có lẽ được.”
Hai người dìu nhau đi ra từ sau khối nham thạch, đập vào mắt họ là một vùng đất màu vàng mênh mông, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, cùng với khối nham thạch ở phía sau.
“Không hay rồi,” Ngụy Chẩm Phong nói với giọng điệu nghiêm túc hiếm có, “Hình như chúng ta đã tách khỏi những người khác rồi.”
Ánh nắng chói chang, bụi vàng bay lơ lửng trong không trung. Triệu Miên nheo mắt nói: “Càng tồi tệ hơn nữa là, chúng ta đã tách khỏi lạc đà.”
Nước uống, thức ăn và quần áo của bọn họ đều do lạc đà chở, cho nên tìm được người vẫn là thứ yếu, nếu không tìm được lạc đà, hắn và Ngụy Chẩm Phong nhiều nhất chỉ có thể ở trong sa mạc hai ngày.
Ngụy Chẩm Phong nói: “Chúng ta tìm thử chung quanh.”
Theo lý mà nói, những người khác hẳn là đều ở gần đây. Nhưng điều phiền phức là, sau khi cơn bão đi qua nhóm người này sẽ cố gắng tìm kiếm nhóm người kia, giữa đại mạc mênh mông không có thứ gì để tham chiếu này, nếu bước thêm vài bước nữa là có thể lạc đường, cũng không thể quay lại điểm xuất phát nữa.
Đám người An Viễn Hầu Thẩm Bất Từ, chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết, một khi cơn bão qua đi bọn họ sẽ gấp rút không ngừng tìm kiếm Thái tử Điện hạ. Còn Chu Hoài Nhượng ôm lấy suy nghĩ tự mình biết mình nếu rời khỏi thì sẽ lạc đường, cho nên canh giữ một con lạc đà chất đầy đồ, thành thành thật thật ở yên tại chỗ.
Vì vậy, sau nửa giờ tìm kiếm, người đầu tiên Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong tìm thấy là Chu Hoài Nhượng.
Chu Hoài Nhượng nhìn thấy Triệu Miên, gần như vui mừng phát khóc: “Điện hạ ——”
Ngụy Chẩm Phong nhìn thấy con lạc đà chất đầy đồ, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Có thể sống sót rồi, Triệu Miên, y, Chu Hoài Nhượng, cộng thêm…… một đứa nhóc nào đó tạm thời chưa thể xác định có tồn tại hay không.
Triệu Miên hỏi Chu Hoài Nhượng: “Ngươi có thấy những người khác không?”
Chu Hoài Nhượng lắc đầu nước mắt rưng rưng: “Không có, thưa Điện hạ. Khi bão cát ào ạt kéo đến, ta cứ túm lấy chân con lạc đà, nhào vào trong cát…… Điện hạ, có lúc ta tưởng mình sắp chết ngạt, không gặp lại ngài được nữa……”
Triệu Miên nhìn trên lưng lạc đà chất đầy những gói hàng, số lượng vừa đủ cho ba người. Hắn chân thành khen ngợi: “Làm rất tốt”.
“Nếu ngươi có thể tiện tay bắt được Vũ Nguyên Thường thì càng tốt hơn.” Ngụy Chẩm Phong nói: “Không có y, dựa vào chúng ta không biết có thể tự mình xác định được phương hướng hay không.”
Chu Hoài Nhượng nói: “Điện hạ, chúng ta có nên chia nhau đi tìm người không?”
“Không,” Triệu Miên nghĩ cũng không thèm nghĩ, “Ba người chúng ta tuyệt đối không thể tách ra. Bất kể lúc nào, cũng cần phải ở cùng một chỗ.”
Chu Hoài Nhượng không biết nghĩ đến chuyện gì, bấm đầu ngón tay đếm đếm, sau đó đỏ mặt, hỏi: “Tuyệt đối không thể tách ra?”
Triệu Miên “Ừm” một tiếng, xét đến đầu óc của Chu Hoài Nhượng, hắn hoài nghi nếu để Chu Hoài Nhượng đi theo cách mình xa một chút thôi, thì Chu Hoài Nhượng cũng có thể tự mình đi lạc. Vì thế hắn lại nhấn mạnh một câu: “Ngươi dắt lạc đà đi theo chúng ta, không thể cách ta và Vương gia quá ba bước, cho dù lúc ngủ cũng vậy, hiểu chưa?”
“Hiểu…… nhưng lỡ trước ngày mười lăm chúng ta vẫn chưa thoát ra được, ta, ta làm sao?” Chu Hoài Nhượng thấp tha thấp thỏm nói: “Hay là, đến lúc đó ta tự đánh mình ngất xỉu?”
Triệu Miên: “……”
Ngụy Chẩm Phong: “……”
– ———————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Miên Miên: Việc cần thiết lên giường vào thời gian cố định và việc chấm công đi làm có gì khác biệt?
Theo kế hoạch ban đầu, bất kể cuối cùng có tìm được tàn tích của Hĩ tộc hay không, nhiều nhất cũng chỉ có thể ở lại sa mạc mười ngày. Nếu không may thất bại, trước tiên bọn họ sẽ trở về đại bản doanh của quân Uyên, nghỉ ngơi chỉnh đốn, tổng kết kinh nghiệm, tăng giảm nhân lực, sau đó quay trở lại đại mạc.
Dục tốc bất đạt, chuyện tìm kho báu, kiên nhẫn là điều không thể thiếu nhất.
Vì vậy, bọn họ chỉ mang đủ nước và thức ăn trong khoảng mười ngày.
Hôm nay là ngày lễ Laba, ngày 8 tháng 12 âm lịch, còn bảy ngày nữa là đến đêm trăng tròn. Nếu bọn họ có thể thành công hội hợp cùng đám người Vũ Nguyên Thường, hoặc có thể tự mình tìm được đường trở về, trở về đại bản doanh của quân Uyên trước ngày mười lăm thì sẽ không có vấn đề gì.
Đáng tiếc, ba người này đều không có thiên phú gì về nhận biết đường đi. Ngay cả Triệu Miên có trí nhớ tuyệt vời, đối mặt với biển cát mênh mông nhìn chỗ nào cũng gần như giống nhau, thì cũng không thể nào dám chắc.
Cho đến khi mặt trời lặn, bọn họ vẫn không tìm thấy người thứ tư hay con lạc đà thứ hai nào. Đi đường trên cát vào ban đêm không dễ đi, bọn họ tìm được một hang đá nham thạch được hình thành tự nhiên do phong hoá, chuẩn bị trước hết nghỉ đêm ở trong đó.
Sau khi màn đêm buông xuống, không khí lạnh bất ngờ ập đến. Ngọn lửa bập bùng cháy rực trong hang đá, thắp sáng và sưởi ấm thế giới nhỏ bé này.
Nhưng ba người rất lạnh không thể chịu nổi.
Rốt cuộc lạnh đến thế nào, đừng nói Triệu Miên và Chu Hoài Nhượng là hai người gốc Nam Kinh, ngay cả Nguỵ Chẩm Phong lớn lên ở Bắc Uyên, đã đi khắp bờ nam biển bắc, cũng nói rằng sa mạc về đêm quá lạnh, y chịu không được, y muốn quay về Thịnh Kinh.
Con lạc đà đi theo chủ yếu chở đồ ăn và nước uống, Chu Hoài Nhượng lục lọi trong đó mới tìm được một chiếc áo khoác dài màu đen, hắn nhận ra đó là y phục của Thẩm Bất Từ. Ngoài thứ này ra, không có thứ gì khác có thể chống lạnh.
Chu Hoài Nhượng nói: “Hay là, chúng ta cạo lông lạc đà?”
“Ngươi hỏi ý kiến con lạc đà chưa” Triệu Miên nghĩ nghĩ, khó khăn đưa ra quyết định, “Ba người chúng ta tụm vào với nhau, dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm lẫn nhau.”
Sư phụ trấn giữ biên giới phía bắc nhiều năm, rất có kinh nghiệm trong việc chống rét, trước đó từng nói với hắn, nhiệt độ cơ thể con người mới là thứ hữu ích nhất vào lúc này.
Chu Hoài Nhượng sợ đến mức nói năng lộn xộn: “Ôi Điện hạ, chuyện này, chuyện này quá xấu hổ……”
Chuyện thân thiết nhất mà hắn và Điện hạ từng làm chính là nắm tay nhau cùng đi học hồi năm tuổi, bây giờ đột nhiên kêu hắn và Điện hạ chen nhau ngủ chung —- Hắn có tài đức gì? Hắn không xứng!
Triệu Miên tỏ vẻ bình thản: “Sắp mất mạng tới nơi rồi, ngươi còn ở đó ngượng ngùng với Cô?”
Chu Hoài Nhượng sợ hãi: “Thần không dám! Thần đều nghe theo Điện hạ!”
Ngụy Chẩm Phong đồng ý với đề nghị của Triệu Miên. Ba người đàn ông trưởng thành ra bên ngoài, gặp buổi đêm quá lạnh chen chúc là chuyện quá bình thường, lúc y dẫn quân ra trận thường xuyên cùng ăn cùng ở với binh lính, nhưng có một điều, y cần phải chú ý một chút.
Trong lúc Chu Hoài Nhượng bận rộn đốt lửa trại, Ngụy Chẩm Phong kéo Triệu Miên sang một bên, nói: “Lát nữa để Chu Hoài Nhượng chen vào giữa chúng ta đi.”
Triệu Miên hỏi: “Tại sao?”
Ngụy Chẩm Phong nói thật: “Bởi vì ôm ngươi ta có thể sẽ có phản ứng, bị người khác nhìn thấy ta sẽ xấu hổ.”
“……” Triệu Miên sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để trấn áp hoàng thất các nước khác, chẳng hạn như lúc này, hắn liếc nhìn dưới thắt lưng của Ngụy Chẩm Phong: “Ngươi ngay cả thân dưới của mình cũng không thể khống chế được, sau này làm thế nào có thể làm nên đại nghiệp?”
Bọn họ gặp phải đại nạn như vậy trên sa mạc, hắn vì không thích nghi được với thuỷ thổ mà dung nhan tiều tuỵ, quần áo mặc trên người cũng không đẹp lắm. Trong hoàn cảnh như vậy, đối mặt với hắn của hiện tại, thế mà Ngụy Chẩm Phong vẫn còn tâm tình nghĩ tới chuyện đó, quả là ham mê sắc dục.
Ngụy Chẩm Phong chỉ cười: “Ngươi nói nghe dễ quá, có gan thì ngày mười lăm đừng cứng.”
Triệu Miên mỉa mai: “Ngươi cho rằng ta không làm được à? Đến lúc đó ngươi cứ chờ mà xem.”
Vẻ mặt Ngụy Chẩm Phong một lời khó nói hết: “Cho nên, ngay cả chuyện này ngươi cũng muốn cùng ta tranh cao thấp đúng không.”
Chu Hoài Nhượng vốn cho rằng mình chỉ muốn tìm một góc thật là khuất để nép vào, giả làm người vô hình là được. Kết quả là không chút đề phòng, đột nhiên hắn chiếm lấy vị trí chính giữa trong ba người.
Bên trái là Bắc Uyên Vương gia tiêu sái phóng khoáng, bên phải là Thái tử Điện hạ cao quý bậc nhất. Chu Hoài Nhượng, một thư đồng bé nhỏ, bị kẹp giữa hai thanh niên dung mạo tuấn mỹ, hắn ngơ ngác mở to đôi mắt, không dám nhúc nhích, thậm chí không dám thở mạnh ra tiếng, chỉ muốn tìm một khe nứt trên mặt đất để chui vào.
Ba thiếu niên cùng tuổi ngồi thành hàng dựa vào vách đá cứng ngắc, cùng đắp chung một chiếc áo choàng. Trước mắt là ngọn lửa sáng rực trong đêm tối, nhưng không hiểu sao Chu Hoài Nhượng luôn có ảo giác rằng cái đầu của mình còn sáng hơn cả đống lửa.
Bỏ qua khí hậu vô cùng khắc nghiệt, cảnh đêm ở đại mạc có thể xem là một “kỳ quan trên trái đất”.
Cát vàng như tuyết, gió cuốn lên những gợn sóng cát cộng hưởng với tiếng chuông của lạc đà, lanh lảnh vang xa, tản mác nơi bầu trời đầy sao.
Những ngôi sao trên đại mạc sáng hơn hẳn những ngôi sao ở Đông Lăng Nam Tĩnh. Nhìn ra ngoài hang, ánh sao bóng trăng, rừng sao như thể gần trong tầm với, đưa tay ra hái, ôm cả dải ngân hà.
Tuy nhiên, các thiếu niên không có tâm tư nào để thưởng thức cảnh đẹp này, mỗi người đều đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Ngụy Chẩm Phong lơ đễnh suy nghĩ. Bọn họ phải tìm đường quay về càng sớm càng tốt, trở lại căn cứ trước ngày mười lăm. Bằng không ở vùng đất cát này, ngay cả một cái cây cũng không có, Thái tử Điện hạ kiều khí làm sao chịu nổi?
Ồ, đúng rồi, sau khi quay về kêu đại phu khám thử cho Triệu Miên, trước tiên xác định hiện giờ hắn chỉ là một người. Kỷ Xung lần trước nói, có thai rồi hình như không thể cùng phòng nữa?
…… Khó xử đây.
Sắc mặt Triệu Miên trầm như nước. Để tìm được kho báu Tây Hạ, hắn đã nhiều lần đặt mình vào nguy hiểm.
Cố Như Chương tốt nhất là thật sự đã để lại một kho báu khổng lồ, nếu như đến cuối cùng phát hiện đây chỉ là thủ đoạn để khiêu khích ba nước của Cố Như Chương, thì hắn nhất định sẽ tức chết.
Chu Hoài Nhượng thì toàn thân cứng ngắc không chịu nổi, vừa ôm tấm áo của Thẩm Bất Từ vừa run rẩy.
Than ôi, nếu lão Thẩm ở đây thì tốt quá, thà bốn người ngủ chung còn hơn là để hắn ở một mình giữa Điện hạ và tiểu Vương gia.
Bây giờ chen chúc cũng không có gì, nhỡ mà bọn họ thật sự phải trải qua ngày trăng tròn ở trong sa mạc, vẫn có thể chen nhau như thế này sao? Cho dù hắn tự đánh mình bất tỉnh, hắn cũng không thể đảm bảo rằng mình sẽ không tỉnh dậy giữa chừng.
Cứu mạng a, ai tới cứu hắn với…… biến hắn thành một con lạc đà đi, hắn sẵn sàng cõng Điện hạ ra khỏi biển cát mênh mông này —– Tiểu vương gia muốn làm gì thì làm.
Ba người đắp chiếc áo khoác dài ngồi tựa vào nhau bên đống lửa, may mắn là không ai bị hạ thân nhiệt, khá yên ổn trải qua một đêm dài lạnh giá.
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, bọn họ tiếp tục ra ngoài tìm người tìm đường, sau đó tìm chỗ nghỉ qua đêm trước khi mặt trời lặn, buổi tối đốt lửa ngồi tụm lại để sưởi ấm.
Hai ngày trôi qua, bọn họ chẳng những không thu hoạch được gì, mà cũng không gặp được ốc đảo nào, nhìn thức ăn nước uống càng ngày càng vơi đi, ba người hoặc ít hoặc nhiều đều có chút lo lắng.
Người lo lắng nhất chắc chắn là Chu Hoài Nhượng. Hắn rám nắng rất nhiều, lại không có thể chất đặc biệt ngủ một giấc là có thể trắng trở lại giống tiểu Vương gia, bây giờ đã đen đến mức có thể cạnh tranh với Lý Nhị hồi lúc đầu, hắn cũng cảm thấy Điện hạ đối với hắn lạnh lùng hơn rất nhiều.
Điều duy nhất miễn cưỡng đáng để an ủi là, cái bụng của Thái tử Điện hạ dường như nhận ra rằng trong một thời gian ngắn sẽ không thể ăn được đồ ăn do Thẩm Bất Từ nấu, nếu tiếp tục kén chọn thì chỉ có con đường chết. Dưới khát vọng sống sót mãnh liệt của Thái tử Điện hạ, cuối cùng nó cũng mở rộng vòng tay đón lấy chiếc bánh.
Triệu Miên nhận lấy bình nước và bánh rán từ tay Ngụy Chẩm Phong, hỏi: “Các ngươi không ăn sao? Khá ngon đó.”
Ngụy Chẩm Phong chẳng chút để ý nói: “Ta đã âm thầm ăn rồi.”
Chu Hoài Nhượng lắc lắc đầu, nói: “Thần không đói, thần nhìn Điện hạ ăn.”
Chu Hoài Nhượng nhìn Triệu Miên uống nước ấm, nuốt từng miếng bánh mì, trong lòng đột nhiên cảm thấy bi thương: “Điện hạ, một ngày nào đó chúng ta nhất định sẽ ăn hết thức ăn, đến lúc đó làm sao đây?”
Triệu Miên đang ăn bánh chợt dừng lại: “Vậy Cô ăn ít một chút.”
Chu Hoài Nhượng vội vàng nói: “Thần không phải có ý đó, trước đây thần từng xem một ghi chép trong một cuốn nhật ký hải hành, kể rằng có một nhóm người mất phương hướng giữa biển, sau khi ăn hết thức ăn, để không bị chết đói, bọn họ phải ăn luôn cả những đồng đội đã chết.” Nói đến đây, Chu Hoài Nhượng nước mắt rưng rưng, nhưng giọng điệu kiên quyết, mang theo khí thế coi thường cái chết, “Điện hạ, nếu chúng ta thật sự đi vào đường cùng, ngài có thể ăn ta……”
Triệu Miên: “…….”
“Tiểu Vương gia cũng có thể ăn một ít. Tiểu vương gia chết đói rồi, sẽ không có ai giải độc cho Điện hạ.”
Ngụy Chẩm Phong: “…… Cám ơn nha.”
Thấy Chu Hoài Nhượng không có vẻ gì là đang nói đùa, Triệu Miên phân vân một lúc giữa cảm động và la mắng, rốt cuộc lựa chọn cái sau: “Chu Hoài Nhượng ngươi mắc bệnh gì vậy? Loại lời nói nhảm nhí như thế có thể nói lung tung được sao?”
Ngụy Chẩm Phong quan sát Chu Hoài Nhượng một lát, đưa ra kết luận: “Hắn có vẻ sắp suy sụp rồi.”
Lạc trong sa mạc lâu như vậy, người có đầu óc yếu đuối hẳn là đã tuyệt vọng từ lâu rồi, Chu Hoài Nhượng có thể kiên trì đến bây giờ, chí ít cũng đã đạt trình độ tiêu chuẩn.
Chu Hoài Nhượng nghẹn ngào nói: “Điện hạ, thần thật là vô dụng, thần quá ngu ngốc, không thể dẫn Điện hạ thoát khỏi nguy hiểm. Nếu lúc đó Điện hạ gặp được lão Thẩm hoặc lão Hầu gia, thì bọn họ chắc chắn có thể bảo vệ được Điện hạ, tại sao Điện hạ cố tình lại gặp thần chứ?” Chu Hoài Nhượng càng nói càng thương tâm, nước mắt rơi xuống lã chã, “Thần là một kẻ xui xẻo, luôn mang lại bất hạnh cho những người xung quanh. Lẽ ra Điện hạ không nên mang thần đến đại mạc. Oa, hu hu hu, thần xin lỗi Điện hạ……”
Triệu Miên và Chu Hoài Nhượng quen biết nhau hơn mười năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu ta khóc thương tâm như vậy. Nghe Chu Hoài Nhượng cứ mở miệng ra là “Điện hạ”, câu nào cũng là không thể rời khỏi hắn, Triệu Miên biết Chu Hoài Nhượng suy sụp không phải vì bản thân cậu ta, mà là vì hắn.
Người bạn trúc mã ngốc bạch ngọt thẳng thắn chân thành, bản tính lạc quan, gặp chuyện luôn vui tươi hớn hở, người duy nhất có thể khiến cậu ta tức giận phẫn nộ, suy sụp khóc lóc chỉ có người bạn thân nhất của cậu ta —- Thái tử Điện hạ của cậu ta.
Triệu Miên cảm thấy trong lòng như có một chiếc lông vũ mềm mại nhẹ nhàng chạm vào. Hắn đột nhiên cảm thấy rất vui mừng, vui mừng vì năm đó phụ hoàng bất chấp sự phản đối của Thừa tướng, nhất quyết muốn Chu Hoài Nhượng làm thư đồng của mình.
Phụ hoàng từng nói, tình bạn là thứ mà tình yêu, tình thân không thể nào thay thế. Phụ hoàng là thiên tử, phụ hoàng có Thừa tướng, hai người con trai, có những trung thần sẵn sàng hy sinh tất cả vì ông, nhưng ông không có bạn bè.
Mà hắn thì có.
Triệu Miên giơ tay ra, đặt lên lưng Chu Hoài Nhượng: “Ngươi không phải là kẻ xui xẻo, ta mới phải.”
Chu Hoài Nhượng ôm mặt khóc lớn: “Không phải không phải, thần là một kẻ xui xẻo……”
Triệu Miên an ủi cậu ta: “Hôm đó ở Trùng Châu, bị Vạn Hoa Mộng chọn kết hôn với tiểu Vương gia là ta, không phải là ngươi. Vì vậy, ta xui xẻo hơn ngươi.”
Ngụy Chẩm Phong trong lòng có chút khó chịu: “Ta nói nha, tình bạn sâu sắc của hai người các ngươi ta không có ý kiến, nhưng có thể đừng lấy việc thành thân với ta làm tiêu chuẩn đo sự xui xẻo được không?”
Chu Hoài Nhượng được Triệu Miên vỗ từng cái nhè nhẹ vào lưng, dần dần bình tĩnh lại. Sau đó, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ vì đã khóc quá nhiều.
Điện hạ và tiểu Vương gia đường đường dòng dõi hoàng tộc, bị mắc kẹt trong sa mạc lâu như vậy vẫn có thể giữ được bình tĩnh, chịu đựng gian khổ, trải qua sự việc. Hắn, một thư đồng nhỏ bé, thế mà lại làm rối loạn tình hình trước tiên, ngược lại Điện hạ phải an ủi hắn, hắn thật đáng chết mà.
Chu Hoài Nhượng muốn tìm một nơi để ăn năn hối lỗi, bèn nói với Triệu Miên rằng hắn muốn đi giải quyết vấn đề cá nhân. Hắn cũng không nói dối, hắn thực sự muốn đi giải quyết, hắn đã nín rất lâu rồi.
“Ngươi có thể đi một mình không?” Ngụy Chẩm Phong hỏi: “Có muốn ta và Điện hạ đi cùng không?”
Chu Hoài Nhượng xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu: “Không cần.”
Triệu Miên cảnh báo hắn: “Đừng đi quá xa.”
Ngụy Chẩm Phong nhìn theo bóng lưng Chu Hoài Nhượng, thở dài nói: “Tiểu Nhượng đối với ngươi thật là trung thành.”
Triệu Miên hơi nhếch khóe miệng: “Đó là tất nhiên.”
Ngụy Chẩm Phong nửa thật nửa giả nói: “Nếu ngươi không nỡ ăn cậu ta, có thể ăn ta.”
Sắc mặt Triệu Miên thay đổi, nghiêm giọng nói: “Ngụy Chẩm Phong ngươi cũng bị bệnh có phải không?”
Ngụy Chẩm Phong nói như thật: “Triệu Miên, ngươi có biết, có một số loài côn trùng, bọn chúng sẽ ăn nửa kia của mình để sinh sản hay không?”
“Cho nên? Ngươi muốn nói cái gì.”
Ngụy Chẩm Phong nhìn hắn, an tĩnh một lúc lâu, mới cụp mắt xuống cười cười: “Không có gì.” Y đứng dậy, phủi cát trên người nói: “Ta đi xem xem tại sao Chu Hoài Nhượng vẫn chưa quay lại.”
“Ta ghét nhất là côn trùng.” Triệu Miên đột nhiên nói, “Không ai phải bị ăn thịt hết, kể cả lạc đà của chúng ta, ta có thể mang các ngươi thoát ra ngoài.”
Lúc thế này, mà Ngụy Chẩm Phong lại cười nhạo hắn: “Thật biết khoe khoang nha Điện hạ, vậy ta chờ xem.”
Sau khi Ngụy Chẩm Phong rời đi, Triệu Miên một mình vuốt lông lạc đà, trong lòng vẫn đang nghĩ về lời Ngụy Chẩm Phong vừa nói. Hắn luôn cảm thấy trong lời nói của Ngụy Chẩm Phong có điều gì đó.
Anh nhìn đến mấy túi hành lý trên lưng lạc đà, chợt nảy ra suy nghĩ, mở ra một túi đựng lương khô trong số đó.
Anh không quan tâm lắm đến vấn đề lương khô, chỉ biết rằng đủ cho ba người bọn hắn ăn trong năm sáu ngày. Bây giờ đã là ngày thứ ba từ khi bọn hắn gặp bão cát, nhưng lương thực dư lại vẫn còn đáng kể, chí ít có thể đủ cho bọn hắn ăn trong bốn năm ngày.
Nói cách khác, có một người gần như không ăn gì trong ba ngày qua.
Triệu Miên nhớ tới Ngụy Chẩm Phong luôn nói y đã âm thầm ăn trước rồi, trái tim giống như có một hòn đá ném xuống, dậy lên từng đợt sóng trong lòng.
…… Đáng ghét.
Phía sau vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, Triệu Miên quay ngoắt người lại, chuẩn bị mắng Ngụy Chẩm Phong một trận. Nhưng khi nhìn thấy chàng thiếu niên chạy về phía mình, lại không hiểu sao không thể thốt ra được một tiếng mắng chửi nào.
Đôi mắt hắn hơi mở to: “Ngươi……”
“Triệu Miên,” Ngụy Chẩm Phong hơi thở dốc ngắt lời hắn, “Chúng ta đã tìm được rồi.”
Niềm vui bất ngờ đến quá đột ngột, Triệu Miên ngẩn người ra, trong lúc nhất thời không phản ứng được Ngụy Chẩm Phong đang nói cái gì.
Sau đó, tay hắn bị nắm lấy.
Không phải là cung kính đỡ tay hắn giống như đám thuộc hạ, cũng không phải Nguỵ Chẩm Phong chụp lấy cổ tay hắn một cách bá đạo khi tức giận, mà là…… nắm tay thật sự.
Tay hắn nắm trong lòng bàn tay Ngụy Chẩm Phong, hắn có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm trong lòng bàn tay y, giống như hắn và Chu Hoài Nhượng dắt tay nhau đến trường lúc năm tuổi.
Hắn đã lớn rồi, hắn và Chu Hoài Nhượng từ lâu đã không nắm tay như thế này nữa —- hai nam nhân trưởng thành ai lại nắm tay nhau chứ?
Nhưng, tại sao Ngụy Chẩm Phong mười tám tuổi lại có thể nắm tay hắn một cách tự nhiên tuỳ ý như vậy. Trong động tác của chàng thiếu niên không hề mang theo dục vọng hay sự ái muội nào, như thể y chỉ tâm huyết dâng trào muốn nắm tay hắn, thế là, y đã thực sự làm như thế.
Trong lúc Triệu Miên còn đang thất thần, Ngụy Chẩm Phong đã chạy đến trước mặt hắn, lúc quay đầu lại nhìn về phía hắn dưới ánh mặt trời thiêu đốt, đột nhiên có thứ gì đó bắt đầu khởi động, thổi tan ánh sáng trên gương mặt chàng thiếu niên: “Ngẩn ra đấy làm gì? Đi thôi.”
Triệu Miên hoàn hồn, nghe thấy tiếng gió xào xạc. Hắn chợt bừng tỉnh, hoá ra là gió đang di chuyển.
Thân thể của hắn bị Ngụy Chẩm Phong mang về phía trước một cách thụ động. Ngụy Chẩm Phong nắm tay hắn, dẫn hắn băng qua bãi cát vàng, bọn hắn cùng nhau leo qua cồn cát, sau đó hắn nhìn thấy một cảnh tượng chưa từng gặp bao giờ.