Triệu Miên trước đó thực sự không biết gì về kế hoạch của Nguỵ Chẩm Phong, nhưng sau khi nhận thấy quân Uyên canh gác dường như quá mức lỏng lẻo, cho nên đã để mắt tới, ra lệnh cho Thẩm Bất Từ bí mật theo dõi Hoắc Khang Thắng. Vì vậy, ngay khi Hoắc Khang Thắng “bỏ trốn”, bên chỗ hắn đã nhận được tin tức.
Thẩm Bất Từ hỏi hắn có muốn đuổi theo bắt Hoắc Khang Thắng về hay không, hắn cảm thấy Ngụy Chẩm Phong hẳn là sẽ không phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy, hắn đoán rằng Ngụy Chẩm Phong đang định giở chiêu muốn bắt thì phải thả, kêu Thẩm Bất Từ không cần ra tay, chỉ đi theo Hoắc Khang Thắng suốt chặng đường.
Cho đến khi chứng kiến Ngụy Chẩm Phong bắt và thả Hoắc Khang Thắng ba lần, hắn mới hiểu được ý định thực sự của Ngụy Chẩm Phong.
Tuyệt vọng không phải là điều đáng sợ, điều đáng sợ là tuyệt vọng sau khi đã có được hy vọng.
Chưa kể sự tuyệt vọng này còn bị nhân lên gấp ba lần.
Mỗi lần Ngụy Chẩm Phong lại khơi lên niềm hy vọng của Hoắc Khang Thắng, rồi y bất ngờ giáng cho gã một đòn trí mạng, hết lần này đến lần khác, triệt để phá vỡ tuyến phòng ngự tâm lý của gã, khiến cho một hán tử mạnh mẽ thô kệch trở nên mong manh như một đứa trẻ bất lực, cuối cùng cũng tìm chính xác cơ hội để lợi dụng tình thế, hóa thành ánh trăng trắng trong lòng Hoắc Khang Thắng, dùng miệng của Cố Như Chương để hỏi ra câu trả lời mà bọn họ mong muốn.
Bên dưới tháp cao, khu vực màu đen.
Giờ Ngọ vừa đến khói bốc lên, lúc các chư hầu tranh đấu không ngừng.
Rõ ràng, trong đây có những manh mối ẩn giấu về vị trí cụ thể của kho báu Tây Hạ.
Sau khi trở về doanh trại, Hà Khai Tế tập hợp mọi người lại, công bố manh mối này. Mọi người xoa xoa tay đang chuẩn bị thảo luận sôi nổi xung quanh hai câu này, nhưng một mình Triệu Miên đã giải quyết xong trận chiến.
“Đáp án đã rất rõ ràng rồi,” Triệu Miên nói, “Chúng ta thu dọn đồ đạc một chút, chuẩn bị xuất phát thôi.”
Mọi người:???
Triệu Miên nhìn vẻ mặt ngơ ngác, vô cùng kinh ngạc của mọi người, cảm thấy khá là hài lòng.
Không sai, đây chính là hiệu quả mà hắn muốn. Bằng cách này, ngay cả ở trong lãnh thổ Bắc Uyên, hắn cũng có thể thuyết phục người khác bằng tài năng của mình, không đến mức bị Ngụy Chẩm Phong áp chế hoàn toàn.
Ngụy Chẩm Phong nhìn Triệu Miên. Sắc mặt Thái tử Điện hạ vẫn như thường lệ, khó phân biệt cảm xúc, nhưng không biết vì sao, y luôn cảm giác có thể nhìn thấy trên mặt Thái tử Điện hạ mấy chữ to “Nhanh đến thỉnh giáo Cô đi, đám người ngu ngốc”.
Thấy Triệu Miên không ghét bỏ những thủ đoạn tàn nhẫn của mình, y chỉ có thể trở thành kẻ ngốc một lần.
“Cái gì cái gì? Đâu ra đáp án rõ ràng chứ?” Ngụy Chẩm Phong kinh ngạc nói: “Bổn vương một chút cũng không nhìn thấy.”
Triệu Miên lạnh lùng liếc y một cái: “Đừng giả vờ nữa.”
Ngụy Chẩm Phong: “.”
“Ai da tiểu Vương gia Tiêu đại nhân, các ngươi đừng khoe khoang nữa,” Hoa Tụ nói ra tiếng lòng của mọi người, “Hai câu này có ý gì?”
Triệu Miên nói: “Thời gian, địa điểm và phương hướng, hai câu này đều nói rõ ràng, thời gian tất nhiên là giờ Ngọ, địa phương là “Bên dưới tháp cao”, “Khu vực màu đen” hẳn là ám chỉ cái bóng của “tháp cao”.”
Kỷ Xung nghi hoặc hỏi: “Tháp cao? Chỗ nào ở đại mạc có tháp cao?”
“Tại sao không có.” Ngụy Chẩm Phong nhìn ra ngoài doanh trại, “”Giờ Ngọ vừa đến khói bốc lên, lúc các chư hầu tranh đấu không ngừng” —- Trong doanh trại chẳng phải có rất nhiều tháp canh sao, lúc giặc đến, khói bụi tất nhiên sẽ bay lên.”
Hà Khai Tế sửng sốt: “Ý của Vương gia là, kho báu Tây Hạ nằm ngay trong quân doanh của chúng ta? Ngay dưới chân chúng ta?”
Chu Hoài Nhượng bừng tỉnh đại ngộ: “Ta hiểu rồi, đây chính là “mảng tối dưới đèn” kinh điển nhất!” (Mảng tối dưới đèn là cụm từ ý nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất)
Ngụy Chẩm Phong lời ít ý nhiều: “Ta cảm thấy ngươi không hiểu được.”
Đầu Chu Hoài Nhượng lại bắt đầu ngứa lên: “Hả?”
Kết nối với những manh mối đã tìm thấy trước đó, Triệu Miên nói: “”Tháp cao” này, hẳn là ám chỉ tòa tháp cao của Hĩ tộc năm đó.”
Nói cách khác, trước tiên bọn họ vẫn phải tìm ra tàn tích còn sót lại của Hĩ tộc.
Ngụy Chẩm Phong hỏi Hà Khai Tế: “Theo bổn vương biết, hai năm qua tướng quân đã nhiều lần phái người đi sâu vào đại mạc để tìm kiếm tàn tích của Hĩ tộc theo lệnh của phụ hoàng, trong số đó có tìm thấy được gì không?”
Hà Khai Tế ngẫm nghĩ, rồi nói: “Quân của ta không tìm thấy cung điện của Hĩ tộc trong truyền thuyết, ngược lại có lần phát hiện ra một vài bức tường đổ nát hoang phế ở sâu trong đại mạc. Đáng tiếc lúc quay về đội tìm kiếm đã gặp phải bão cát, đội ngũ hai mươi người chỉ sống sót một người trở về quân doanh.”
Triệu Miên quyết định dứt khoát: “Trước tiên đi đến đó xem thử. Người sống sót kia còn ở trong quân doanh không? Kêu y dẫn đường cho chúng ta.”
Hà Khai Tế do dự nói: “Ở thì có ở, nhưng y có thể sống sót trở về phần lớn là do may mắn, đường đi không nhớ rõ hoàn toàn. Sau đó bổn tướng cũng từng kêu y dẫn đội tìm kiếm khác cố gắng quay trở lại tàn tích đó. Cuối cùng, hoặc là bị lạc đường, hoặc là do không mang đủ lương khô, tất cả đều kết thúc thất bại.”
Ngụy Chẩm Phong nói: “Bất kể thế nào, hãy thử xem sao.”
Chuyến đi này sẽ đi sâu vào đại mạc, phương hướng lại còn không rõ ràng, rất có thể sẽ đặt chân đến những khu vực chưa có dấu chân người, có thể nói là tràn ngập nguy hiểm. Cả An Viễn Hầu và Thẩm Bất Từ đều khuyên Triệu Miên ở lại doanh trại của quân Uyên, đừng mạo hiểm thân thể ngàn vàng.
Triệu Miên bình tĩnh nói: “Các ngươi cho rằng, Ngụy Chẩm Phong có đi không?”
An Viễn Hầu không cần suy nghĩ nói: “Với tính khí của tiểu Vương gia, ở đâu có nguy hiểm là sẽ kí,ch thích y chạy đến đó. Y mà chịu không đi thì lão thần sẽ ăn sạch cả doanh trại.”
Triệu Miên nói: “Cô và Nguỵ Chẩm Phong bị ràng buộc bởi “sợi tơ hồng”. Nếu y gặp rắc rối gây chậm trễ trên đường, không thể trở về bên cạnh Cô vào ngày mười lăm tháng này, Cô cũng chỉ có con đường chết. Thay vì cố gắng thuyết phục Cô không đi, các ngươi không đi thuyết phục y thử xem?”
Vì vậy, đám người An Viễn Hầu đã được phái đến quấy rầy Ngụy Chẩm Phong.
Ngụy Chẩm Phong nghe bọn họ nói xong, mới nói: “Thái tử Điện hạ rất quan trọng, không chỉ đối với các ngươi, đối với bổn vương mà nói cũng…… khá quan trọng.”
An Viễn Hầu vui mừng vuốt râu: “Tiểu Vương gia có thể hiểu được thì quá tốt rồi. Điện hạ là thái tử của một nước, chúng ta dù thế nào cũng không thể để ngài ấy gặp nguy hiểm.”
Ngụy Chẩm Phong lại nói: “Nhưng xử lý công việc của Bắc Uyên đối với bổn vương cũng rất quan trọng.”
An Viễn Hầu nói: “Nhưng Vương gia cũng đâu cần đích thân đi, ở trong doanh trại chờ tin tức không thoải mái hơn sao?”
Ngụy Chẩm Phong thành thật nói với An Viễn Hầu: “Thoải mái, nhưng bổn vương muốn đi đến di tích của Hĩ tộc chơi.”
An Nguyên Hầu: “……”
“Lão hầu gia yên tâm đi, bổn vương sẽ bảo vệ Điện hạ.” Ngụy Chẩm Phong cười nói: “Hơn nữa, ngươi không cảm thấy Điện hạ của các ngươi tự mình muốn đi, cưỡng ép bổn vương ra mặt ngăn cản các ngươi đó hay sao.”
An Viễn Hầu thở dài một hơi: “Nhìn ra cũng đừng nói ra chứ.”
Dùng binh quý ở thần tốc, đội tìm kiếm tàn tích của Hĩ tộc cũng nhanh chóng được xác định.
Triệu Miên và Nguỵ Chẩm Phong đều mang theo thân tín của mình, cùng với hơn một chục người lão luyện quen thuộc với địa hình sa mạc. Tên lính Uyên duy nhất sống sót sau cơn bão cát kia tên là Vũ Nguyên Thường, y đã nhiều lần dẫn đội vào sâu trong đại mạc, nắm rất rõ nửa chặng đường đầu, nửa chặng sau chỉ có thể dựa vào ký ức mơ hồ và vận may của mình.
Trước khi khởi hành, Vũ Nguyên Thường đã chia sẻ nhiều kinh nghiệm đi bộ trên sa mạc với những người Nam Tĩnh lần đầu tiên đến đại mạc. Hai điểm quan trọng nhất là: Thứ nhất, phải mang đủ nước, chắc chắn không thể cưỡi ngựa, nước thậm chí còn không đủ cho người uống, lấy đâu ra dư thừa cho ngựa uống, muốn cưỡi thì chỉ có thể cưỡi lạc đà; Thứ hai, không thể thiếu quần áo chống lạnh, nếu không nhiệt độ xuống thấp vào ban đêm có thể giếnt chết bọn họ bất cứ lúc nào.
Điều này có nghĩa là Thái tử Điện hạ không chỉ phải từ biệt cỗ xe sang trọng của mình, mà ngay cả lều cũng không có. Không những vậy, hắn còn không thể tắm rửa hàng ngày, phải ăn lương khô như mọi người, ban đêm cũng không thể ngủ một mình, phải ngủ trên mặt đất cạnh đống lửa cùng với mọi người.
Vũ Nguyên Thường ước tính rằng họ sẽ phải mất ít nhất năm ngày để đến đích, đó là trong điều kiện bình thường.
Ngụy Chẩm Phong lo lắng Điện hạ kiều quý (õng ẹo, yếu ớt) sẽ không chịu nổi gian khổ như thế, không ngờ Triệu Miên lại không hề có ý định rút lui, ngược lại nói: “Nói tóm lại, ngoại trừ nước, thức ăn và quần áo, những thứ khác có thể càng ít càng tốt.”
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, đoàn người bắt đầu cuộc hành trình đến một nơi chưa biết trên sa mạc.
Ba ngày đầu tiên trôi qua rất thuận lợi, họ có đủ thức ăn và nước uống, không gặp phải gió mạnh bão cát, trên đường đi còn bổ sung một lần vật tư tại ốc đảo gần đó.
Triệu Miên cùng ăn cùng ở với thuộc hạ, không hề phàn nàn gì cả, chỉ là hắn thực sự không quen với lương khô nhạt nhẽo không có mùi vị, ban ngày lại bị nắng thiêu đốt đến mất cả khẩu vị, cố ép mình ăn thêm vài miếng vào miệng thì sẽ cảm thấy buồn nôn. Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không làm chậm tiến độ của toàn đội.
Triệu Miên đói nhưng không thể ăn được gì, vì cái bụng kiều quý của mình mà tự giận dỗi chính mình suốt cả chặng đường. Ngụy Chẩm Phong nhận ra Thái tử Điện hạ tâm tình không tốt, cố gắng dỗ dành hai lần nhưng đều không thành công, một lần trong đó còn bị nói “Đừng làm phiền ta”, y cũng không tự tìm rắc rối, thực sự không làm phiền Triệu Miên nữa, nghĩ rằng để Triệu Miên ở một mình bình tĩnh một chút, bình tĩnh rồi nói không chừng tâm tình sẽ tốt hơn.
Ngoài tâm trạng của Triệu Miên, Ngụy Chẩm Phong còn nhận thấy điều bất thường ở một người khác, đó chính là Kỷ Xung.
Không biết có phải do tác dụng của trà thảo dược hay không, Kỷ Xung sau khi đến sa mạc giống như trở thành một người khác, không còn cáu kỉnh bực bội nữa, mặt cũng không còn đỏ. Lúc này, cậu ta đang âu yếm vuốt lông cho con lạc đà, trong mắt tràn ngập hào quang của tình cha, đó gọi là trăng thanh gió mát, người bình đạm như cúc.
Ngụy Chẩm Phong tò mò hỏi: “Ngươi đây là đã thành công từ bỏ được chuyện phong nguyệt rồi sao?”
Kỷ Trùng xua xua tay, mỉm cười nói: “Bẩm Vương gia, từ bỏ thì không từ bỏ được rồi, nhưng thuộc hạ đã nghĩ thoáng ra.”
“Ồ? Ngươi nghĩ thế nào?”
Kỷ Xung nói: “Khi rời khỏi Kinh Đô, Bạch thần y kêu ta phải suy xét nhiều hơn cho thân thể của vợ ta. Sau này vợ ta có thai, nhất định không thể cùng phòng (quan hệ) mỗi ngày, đến lúc đó nhịn một lần là phải nhịn suốt mấy tháng lận đó. Ta ấy mà, xem như là rèn luyện bản thân trước.”
Ngụy Chẩm Phong sửng sốt, ma xui quỷ khiến lại hỏi một câu: “Phu nhân của ngươi làm thế nào sẽ có thai?”
Kỷ Xung ngơ ngác: “Tiểu vương gia, lời nói này của ngài, cùng phòng thì tất nhiên sẽ có thai nha.”
Ngụy Chẩm Phong trầm mặc hồi lâu, nói: “Ngươi nói đúng.”
Nói xong, y đứng dậy, đi về phía Triệu Miên.
Lúc này Triệu Miên đang cầm một chiếc bánh rán khô khốc, đang đấu tranh tâm lý dữ dội giữa việc ăn và không ăn.
Ngụy Chẩm Phong ngồi xuống bên cạnh hắn, suy nghĩ hồi lâu, bất chợt nói: “Triệu Miên, ta nghe nói…… ngươi là con của Tĩnh đế và Tiêu thừa tướng?”
Triệu Miên nghĩ không ra lý do Nguỵ Chẩm Phong lại hỏi câu hỏi này, hắn ngước mắt lên hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Không muốn làm gì cả,” Ngụy Chẩm Phong thờ ơ nói, “Tuỳ tiện hỏi thôi.”
Triệu Miên suy nghĩ một lúc, rồi nói cho Nguỵ Chẩm Phong biết sự thật: “Đúng vậy, ta có hai vị phụ thân, một người là phụ hoàng, một người là Tiêu thừa tướng.”
Thân thế của hắn là một bí mật công khai trong hoàng cung Nam Tĩnh, hoàng thất Bắc Uyên hẳn là cũng biết. Chưa kể Phụ Tuyết Lâu không phải là người ăn chay, cái bí mật không tính là bí mật này không thể thoát khỏi tầm mắt của bọn họ, năm đó Ngụy Chẩm Phong đến thăm Nam Tĩnh, đệ đệ ngốc kia của hắn không ít lần gọi Thừa tướng là “Phụ thân” ở trước mặt Ngụy Chẩm Phong.
1
Ngụy Chẩm Phong “Ồ” một tiếng, lại trầm mặc nửa ngày, nhẹ giọng hỏi: “Người Nam Tĩnh các ngươi đều thích…… kiểu này phải không?”
“Kiểu nào?”
Ngụy Chẩm Phong muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn nói, cuối cùng cười lớn: “Không có gì, coi như ta chưa nói gì.”
Sau đó y thật sự không nói gì nữa, vẻ mặt lúc thì rối rắm lúc thì nhẹ nhõm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Triệu Miên không có ý định quan tâm đến Ngụy Chẩm Phong. Hắn quyết định phải trị cái dạ dày của mình, không thể để nó cứ tiếp tục kiều khí như vậy, tránh cho sau này trì hoãn đến chính sự.
Hắn mở miệng, cắn một miếng bánh rán, vừa mới nhai mấy miếng, trong bụng liền dâng lên cảm giác buồn nôn. Hắn không khỏi bụm miệng lại, nôn khan: “Oẹ —-“
Ngụy Chẩm Phong ngồi bên cạnh hắn: “……”
Tiếng nôn khan này của Triệu Miên, khiến cho mọi người của Nam Tĩnh đều đại kinh thất sắc. Ngụy Chẩm Phong ở gần Triệu Miên nhất, nhưng y quá mức chấn động nhất thời không kịp phản ứng, chậm trễ một lúc, đợi đến lúc y cầm bình nước ra đưa cho Triệu Miên, thì Chu Hoài Nhượng đột nhiên lao tới, huých vai y văng ra, hoảng hoảng hốt hốt nói: “Công tử ngài sao vậy? Công tử ngài không có việc gì chứ? Nhanh uống chút nước!”
Chu Hoài Nhượng nâng một gáo nước trong tay, nước trong gáo tràn ra ngoài, vừa khéo hất vào mặt Ngụy Chẩm Phong.
Tiểu Vương gia đang định nổi giận, đột nhiên phát hiện đây là nước ấm. Y nhớ tới sau khi đoàn người dừng lại để chỉnh đốn, Thẩm Bất Từ đã lập tức bắt đầu đun nước, sôi rồi để bên cạnh cho nguội bớt, nghĩ hẳn là để Thái tử Điện hạ có thể uống được nước ở độ ấm thích hợp.
Ngay cả trong môi trường khắc nghiệt như vậy, người của Đông Cung Nam Tĩnh vẫn ra sức “nuông chiều” Thái tử Điện hạ của bọn họ.
Ngụy Chẩm Phong liếc nhìn bình nước nguội lạnh của mình, lặng lẽ rút tay lại.
Triệu Miên uống nước ấm rồi, nhưng cảm giác khó chịu trong bụng vẫn không thuyên giảm. Hắn nhắm mắt lại, hơi cau mày, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong lòng cảm thấy khá thất bại.
Ngay cả dạ dày của mình hắn cũng không thể chinh phục được, sau này làm sao tranh giành thiên hạ?
Ngụy Chẩm Phong cảm nhận được áp suất thấp xung quanh Triệu Miên, thử hỏi thăm: “Ngươi là cảm thấy khó chịu muốn nôn hả?”
Khi Triệu Miên tâm trạng phiền muộn ghét nhất là những lời nói vô nghĩa của người khác.
Gần đây đầu óc của Ngụy Chẩm Phong bị cái gì vậy, có thể hỏi ra miệng một vấn đề hiển nhiên như thế?
“Không, ta không cảm thấy buồn nôn.” Triệu Miên mặt vô biểu tình nói, “Ta ăn rất ngon miệng, một hơi có thể nuốt mười chiếc bánh lớn.”
Ngay cả con lạc đà cũng có thể nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của Thái tử Điện hạ, nói gì là Ngụy Chẩm Phong, nhưng lúc này y không rảnh rang cãi nhau với Triệu Miên, lại hỏi: “Tình huống này của ngươi kéo dài bao lâu rồi?”
Triệu Miên tiếp tục mỉa mai nói: “Mười tám năm, ta từ khi sinh ra đã như vậy.”
Ngụy Chẩm Phong vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ: “Thật hay giả.”
“Đương nhiên là giả.” Triệu Miên lạnh lùng nói: “Ngụy Chẩm Phong, ngươi bị bệnh gì vậy.”
Ngụy Chẩm Phong phục rồi: “Người Nam Tĩnh các ngươi đều thích nói mát như vậy à?” Ngụy Chẩm Phong vốn muốn khịa lại trả đũa, nhưng nghĩ tới thân thể Triệu Miên hiện giờ không thoải mái, y có chút không đành lòng, sau một hồi rối rắm chọn ra phương thức có sức sát thương không lớn: “Ta thật lòng quan tâm đến ngươi, ngươi có thể nghiêm túc một chút được không hả – Công chúa Điện hạ?”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân – Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Triệu Miên lập tức siết chặt bao kiếm: “Hỗn xược!”
Ngụy Chẩm Phong nói đã miệng rồi lập tức nhận sai, căn bản không cho Triệu Miên thời gian để rút kiếm: “Sai rồi sai rồi.”
“……” Triệu Miên ngẩn người, cân nhắc một lúc rồi mới buông tay ra.
Thời kỳ đặc biệt, tranh cãi với Ngụy Chẩm Phong cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Chu Hoài Nhượng ở một bên nhịn rồi lại nhịn, nhưng thật sự là không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng “Ha ha ha ha”, cười đến nỗi con lạc đà đang nhai xương rồng giật mình hoảng hốt ngước lên nhìn xung quanh.
“Công tử chắc chắn là vì không quen ăn lương khô nên dạ dày khó chịu,” Chu Hoài Nhượng dùng ánh mắt “Tiểu Vương gia ngươi có được không đó” để nhìn Ngụy Chẩm Phong, “Chuyện này ngay cả ta cũng có thể nhìn ra.”
Triệu Miên quét một ánh mắt sắc như dao lên người Chu Hoài Nhượng, Chu Hoài Nhượng lập tức ngậm miệng lại.
Ngụy Chẩm Phong sau khi nghe Chu Hoài Nhượng nói, trầm tư suy nghĩ: “Là vậy sao”
Quả nhiên là y suy nghĩ nhiều à?
Ngụy Chẩm Phong chưa từng ăn thịt lợn nhưng cũng thấy lợn chạy. Trong hoàng cung Bắc Uyên có rất nhiều nữ nhân, trẻ con cũng nhiều, y nhớ những phi tần mang thai đó không phải vừa có thai là được phát hiện ra ngay, hình như đều phải qua hai ba tháng, thân thể dần dần mới cảm thấy không khỏe, sau đó triệu thái y đến khám, thái y sẽ chúc mừng phụ hoàng của hắn, nói vị nương nương nào đó lại có hỉ mạch.
Về phần tại sao hoàng đế Nam Tĩnh lại bằng lòng dùng thân thể cữu ngũ chí tôn để tự sinh ra một đứa con, thì y không thể biết được. Chẳng lẽ đây là truyền thống của hoàng thất Nam Tĩnh? Thiên tử có con với quyền thần càng có lợi cho sự ổn định của hoàng quyền chăng?
Triệu Miên là Thái tử, cũng là Thiên tử tương lai, liệu hắn có giống phụ hoàng của hắn, có một loại năng lực nào đó mà người bình thường không thể giải thích được hay không?
Tính toán một chút, từ lần đầu tiên y và Triệu Miên lên giường đến nay, đã sắp được hai tháng rồi.
Có phải có khả năng, nhưng……. bản thân Triệu Miên còn không biết hay không?
Liệu y có thể loại trừ hoàn toàn khả năng này không?
Hay là, trực tiếp hỏi thử?
Không ổn, với tính khí nóng nảy của Triệu Miên, nhỡ chuyện này là điểm giới hạn của hắn, nhất định sẽ lại cãi nhau rút kiếm với y, sai Thẩm Bất Từ đánh y. Bọn họ đang ở giữa đại mạc nguy hiểm trùng trùng, gây ra xung đột nội bộ sẽ không vui chút nào. Y tạm nhịn xuống một chút, đợi xong việc trở về sẽ hỏi rõ ràng sau.
Sau khi chỉnh đốn xong, mọi người lại lên đường.
Thẩm Bất Từ dẫn lạc đà đến, Chu Hoài Nhượng sắp xếp lại tấm đệm mềm giữa hai cái bướu, đỡ Triệu Miên đang chuẩn bị leo lên, thì bị Ngụy Chẩm Phong ngăn lại.
Ngụy Chẩm Phong giành lấy Thái tử Điện hạ từ trong tay Chu Hoài Nhượng, nói: “Để bổn vương làm.”
Triệu Miên không từ chối. So với thư đồng của mình, tất nhiên hắn càng hưởng thụ sự phục vụ của Bắc Uyên tiểu Vương gia hơn, xét cho cùng cách thức giao tiếp giữa hắn và Nguỵ Chẩm Phong, ít nhiều sẽ phản ánh một chút địa vị của Nam Tĩnh và Bắc Uyên —– Ngoại trừ lúc trên giường.
Triệu Miên quý phái nâng tay lên, ý định là để Ngụy Chẩm Phong đỡ tay hắn để hắn thuận tiện leo lên con lạc đà đang ngoan ngoãn quỳ xuống.
Tuy nhiên Ngụy Chẩm Phong dường như không hiểu ý định của hắn, một tay vòng qua eo hắn, tay kia đưa xuống phía sau chân hắn, thật sự đã ẵm hắn lên lạc đà giống như ẵm Công chúa Điện hạ.
Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên Ngụy Chẩm Phong ẵm hắn như vậy, nhưng trước đây đều là vì phải lên giường, chuyện lên giường sao có thể tính. Ngụy Chẩm Phong còn làm chuyện này trước mặt nhiều người như vậy, Đông Cung Nam Tĩnh hắn để mặt mũi vào đâu?
Không ngờ còn chưa đợi hắn mở miệng khiển trách, tay của Ngụy Chẩm Phong lại đưa về phía trước, tới vùng bụng dưới của hắn, sau đó cực kỳ nhẹ nhàng chạm vào hai lần.
Triệu Miên cúi đầu nhìn bụng mình, nghiêm giọng nói: “Ngươi làm cái gì.”
Đều đã bị phát hiện rồi, Ngụy Chẩm Phong cũng không thèm che đậy nữa.
Trải qua thời gian ở chung lâu như vậy, y phát hiện Triệu Miên trông có vẻ không dễ chọc, nhưng lúc thật sự giận dữ lại không nhiều. Nếu như cơn giận của Triệu Miên có thể cụ thể hoá, ví dụ như cụ thể hoá thành giá trị, thì việc khiêu khích liên tục sẽ khiến giá trị cơn tức giận của hắn tăng vọt, nhưng chỉ cần không vượt quá giá trị bùng nổ triệt để của hắn, ở trước mặt hắn thành thành thật thật hạ mình nhún nhường vài lần, thì giá trị cơn giận của hắn sẽ tự giảm đi, thậm chí thiết lập lại, lúc này lại hỏi hắn một vài câu hỏi có thể bị rút kiếm cảnh cáo sẽ an toàn hơn nhiều.
Ngụy Chẩm Phong ước tính lúc này giá trị cơn tức giận của Triệu Miên gần như đã được thiết lập lại, bèn hỏi: “Gần đây bụng của ngươi có phải to hơn một chút không?”
Triệu Miên mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, nhìn bằng mắt thường có thể thấy sụt cân một ít, bụng dưới sẽ chỉ càng phẳng hơn, làm sao có thể to hơn được.
Hắn cau mày sâu hơn, chất vấn: “Ngươi bị cát vàng làm cho mờ mắt —- mù rồi phải không?”
Ngụy Chẩm Phong thầm nghĩ, cái tính nóng nảy của ngươi hình như cũng càng tệ hơn rồi.
Triệu Miên bổ sung một câu nữa: “Ngươi mù thế này, chẳng trách ngươi cho rằng vũ cơ tóc thẳng mặc y phục màu vàng thích hợp làm trưởng nhóm nhạc nữ đại mạc hơn vũ cơ tóc xoăn mặc y phục màu tím.”
Ngụy Chẩm Phong: “……” Thói xấu hiếu thắng cả đời của Thái tử Điện hạ khi nào mới thay đổi được?
Ngày thứ tư đi sâu vào sa mạc, Vũ Nguyên Thường nói với mọi người rằng bọn họ đã hoàn thành nửa chặng đường đầu khá là dễ dàng, tiếp theo mới là thử thách thực sự.
“Ở đây chính là điểm phân cách.” Vũ Nguyên Thường chỉ vào một khối nham thạch phong hóa có hình dáng giống như cái đầu của Chu Hoài Nhượng, trên đó có khắc ký hiệu lần trước bọn họ để lại. “Chặng đường còn lại, thuộc hạ cũng không hoàn toàn nắm chắc. Mấy lần trước thuộc hạ dẫn các huynh đệ thử thăm dò phía trước, phía bên trái nhưng đều trở về tay trắng.”
Ngụy Chẩm Phong hỏi ý kiến Triệu Miên: “Lần này chúng ta đi về phía bên phải thử xem?”
Triệu Miên phờ phạc uể oải gật gật đầu.
Tình trạng của Thái tử Điện hạ càng ngày càng tệ, hôm nay đã đến mức không cần thiết thì sẽ không mở miệng nói chuyện.
Nhưng nhìn hắn choàng một tấm lụa màu chu sa, mái tóc dài được quấn trong một chiếc khăn lưới giống như người dân sinh ra và lớn lên ở sa mạc. Khi gió thổi, tấm lụa đỏ tung bay theo gió, nhìn từ xa trông như ánh chiều tà trải dài trên sa mạc.
Đến gần nhìn kỹ hơn, càng có thể thấy rằng mặc dù không ở trong trạng thái tốt nhất do thân thể không thoải mái, nhưng dung mạo của Thái tử Điện hạ vẫn chói lóa hơn cả mặt trời thiêu đốt trên sa mạc. Nhưng theo sự ủ rũ dần dần mỗi ngày, ánh hào quang này càng lúc càng mờ nhạt.
Vừa nghĩ tới tiếp theo bọn họ còn không biết sẽ gặp phải những nguy hiểm gì, Ngụy Chẩm Phong cảm thấy có chút hối hận, thừa nhận riêng với đám người An Viễn Hầu: “Các ngươi nói đúng, lẽ ra bổn vương thật sự không nên mang theo Thái tử Điện hạ đến vùng đại mạc này.”
An Viễn Hầu hừ một tiếng, không nói gì.
Thẩm Bất Từ vẻ mặt nghiêm trọng, có chút lo lắng trong giọng nói xưa nay bình tĩnh: “Điện hạ đáng lẽ không cần phải chịu khổ như vậy.”
“Hiện tại hối hận có ích lợi gì,” Chu Hoài Nhượng giọng điệu âm dương quái khí xen ngang, “Dù sao tiểu Vương gia vẫn luôn cảm thấy dẫn Điện hạ của chúng ta đến di tích của Hĩ tộc chơi quan trọng hơn sự an nguy của ngài ấy.”
Ngụy Chẩm Phong đỡ trán: “Được rồi được rồi, bổn vương đáng chết.”
An Viễn Hầu ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói: “Nếu bệ hạ biết mấy ngày nay Điện hạ chỉ ăn hai miếng bánh rán, không biết sẽ đau lòng đến mức nào.”
“Thừa tướng nhất định sẽ rất tức giận.” Nghĩ đến Tiêu thừa tướng, Chu Hoài Nhượng rùng mình dưới cái nắng như thiêu như đốt, “Một khi thừa tướng nổi cơn thịnh nộ, toàn bộ Đông Cung chúng ta đều sẽ không trải qua cuộc sống êm đẹp nữa.”
Ngụy Chẩm Phong lấy tay che mặt: “…… Đừng nói nữa.”
“Vương gia!”
“Đã bảo đừng nói nữa, bổn vương biết sai rồi.”
“Không phải, Vương gia ngài mau nhìn kìa!” Kỷ Xung run rẩy sợ hãi chỉ về phía chân trời xa xa, “Đó là cái gì?”
Một đám khói màu vàng khổng lồ xuất hiện ở khoảng không trên đường chân trời, giống như một bức tường cao làm bằng cát vàng, đang cuồn cuộn lăn tới từ đường chân trời với tốc độ đáng báo động, càng tới gần càng mở rộng, càng tới gần càng to ra, chỉ trong chớp mắt đã áp sát cồn cát.
Vũ Nguyên Thường hét lên: “Là bão cát! Bão cát sắp đến rồi, chạy, chạy nhanh, lấy khăn quàng che miệng và mũi, tìm chỗ trốn……”
Giọng nói của Vũ Nguyên Thường bị nhấn chìm trong tiếng gió hú. Gió mạnh cuốn cát vàng, sỏi đá từ mặt đất lên, gần như tấn công mọi thứ trên mặt đất, kể cả thảm thực vật, lạc đà và khách bộ hành.
Trong tầm nhìn của Triệu Miên chỉ còn lại một màu vàng hỗn loạn, hắn biết đám người Thẩm Bất Từ hẳn là đang ở bên cạnh hắn, nhưng hắn không nhìn thấy được cái gì. Hắn nhớ tới kinh nghiệm của Vũ Nguyên Thường, lúc thế này không thể hoảng loạn, càng không thể mở miệng kêu cứu, nếu không cát vàng sẽ bất chấp mọi thứ lao vào trong miệng hắn.
Hắn nên tìm một nơi tránh gió càng sớm càng tốt, nhưng hiện giờ hắn không thể nhìn thấy được gì cả, cũng không thể đi lại trong cơn cuồng phong.
Cơn bão ngày lúc càng mạnh, vào thời điểm quan trọng, hắn cảm thấy cổ tay mình đột nhiên bị giữ chặt, sau đó một nguồn lực mạnh mẽ mang hắn vững vàng đi về một hướng ở phía trước.
Người này dùng thân thể của mình chặn một phần nhỏ bụi cát cho Triệu Miên, tuy nói rằng trong cơn bão lớn như vậy chỉ là muối bỏ biển, nhưng khiến cho Thái tử Điện hạ lần đầu tiên gặp phải nguy hiểm không phải do con người gây ra, cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Hắn không đơn độc.
Lý trí nói với Triệu Miên rằng bọn hắn không thể đi quá xa trong cơn bão cát, nhưng hắn lại cảm thấy bọn hắn đã đi rất rất lâu, cuối cùng, hắn đã nhìn thấy khối nham thạch phong hóa có hình dạng tương tự như cái đầu của Chu Hoài Nhượng kia. Người nọ mang hắn đến trốn ở trong cùng của khối nham thạch, bản thân mình thì đối mặt với hắn để bảo vệ bên ngoài. Triệu Miên áp má vào lồng ngực của người nọ, khó khăn đưa tay ra, chạm vào cơ bụng của nam nhân.
Xúc cảm quen thuộc này, là Ngụy Chẩm Phong không thể sai được.
Cát vàng che khuất cả bầu trời và mặt trời, rõ ràng đang giữa trưa, nhưng trời đất tối như lúc chạng vạng trước khi màn đêm buông xuống. Gió mạnh gào thét dữ dội, cát sỏi va vào khối nham thạch, đủ mọi âm thanh ập vào tai hắn, nhưng hắn mơ hồ nghe được nhịp tim của chàng thiếu niên.
Đi không biết qua bao lâu, tiếng gió giảm dần, màu xám xịt trên bầu trời nhạt bớt, mặt trời thiêu đốt lại xuất hiện trên sa mạc. Mọi thứ lại trở nên yên tĩnh, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngụy Chẩm Phong đứng thẳng người, không có thời gian cử động hai cánh tay cứng ngắc do giữ một tư thế lâu, y cúi đầu hỏi người trong ngực: “Vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn.” Cổ họng của Triệu Miên khàn khàn, “Chúng ta có thể ra ngoài được chưa?”
Ngụy Chẩm Phong nói: “Có lẽ được.”
Hai người dìu nhau đi ra từ sau khối nham thạch, đập vào mắt họ là một vùng đất màu vàng mênh mông, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, cùng với khối nham thạch ở phía sau.
“Không hay rồi,” Ngụy Chẩm Phong nói với giọng điệu nghiêm túc hiếm có, “Hình như chúng ta đã tách khỏi những người khác rồi.”
Ánh nắng chói chang, bụi vàng bay lơ lửng trong không trung. Triệu Miên nheo mắt nói: “Càng tồi tệ hơn nữa là, chúng ta đã tách khỏi lạc đà.”
Nước uống, thức ăn và quần áo của bọn họ đều do lạc đà chở, cho nên tìm được người vẫn là thứ yếu, nếu không tìm được lạc đà, hắn và Ngụy Chẩm Phong nhiều nhất chỉ có thể ở trong sa mạc hai ngày.
Ngụy Chẩm Phong nói: “Chúng ta tìm thử chung quanh.”
Theo lý mà nói, những người khác hẳn là đều ở gần đây. Nhưng điều phiền phức là, sau khi cơn bão đi qua nhóm người này sẽ cố gắng tìm kiếm nhóm người kia, giữa đại mạc mênh mông không có thứ gì để tham chiếu này, nếu bước thêm vài bước nữa là có thể lạc đường, cũng không thể quay lại điểm xuất phát nữa.
Đám người An Viễn Hầu Thẩm Bất Từ, chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết, một khi cơn bão qua đi bọn họ sẽ gấp rút không ngừng tìm kiếm Thái tử Điện hạ. Còn Chu Hoài Nhượng ôm lấy suy nghĩ tự mình biết mình nếu rời khỏi thì sẽ lạc đường, cho nên canh giữ một con lạc đà chất đầy đồ, thành thành thật thật ở yên tại chỗ.
Vì vậy, sau nửa giờ tìm kiếm, người đầu tiên Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong tìm thấy là Chu Hoài Nhượng.
Chu Hoài Nhượng nhìn thấy Triệu Miên, gần như vui mừng phát khóc: “Điện hạ ——”
Ngụy Chẩm Phong nhìn thấy con lạc đà chất đầy đồ, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Có thể sống sót rồi, Triệu Miên, y, Chu Hoài Nhượng, cộng thêm…… một đứa nhóc nào đó tạm thời chưa thể xác định có tồn tại hay không.
Triệu Miên hỏi Chu Hoài Nhượng: “Ngươi có thấy những người khác không?”
Chu Hoài Nhượng lắc đầu nước mắt rưng rưng: “Không có, thưa Điện hạ. Khi bão cát ào ạt kéo đến, ta cứ túm lấy chân con lạc đà, nhào vào trong cát…… Điện hạ, có lúc ta tưởng mình sắp chết ngạt, không gặp lại ngài được nữa……”
Triệu Miên nhìn trên lưng lạc đà chất đầy những gói hàng, số lượng vừa đủ cho ba người. Hắn chân thành khen ngợi: “Làm rất tốt”.
“Nếu ngươi có thể tiện tay bắt được Vũ Nguyên Thường thì càng tốt hơn.” Ngụy Chẩm Phong nói: “Không có y, dựa vào chúng ta không biết có thể tự mình xác định được phương hướng hay không.”
Chu Hoài Nhượng nói: “Điện hạ, chúng ta có nên chia nhau đi tìm người không?”
“Không,” Triệu Miên nghĩ cũng không thèm nghĩ, “Ba người chúng ta tuyệt đối không thể tách ra. Bất kể lúc nào, cũng cần phải ở cùng một chỗ.”
Chu Hoài Nhượng không biết nghĩ đến chuyện gì, bấm đầu ngón tay đếm đếm, sau đó đỏ mặt, hỏi: “Tuyệt đối không thể tách ra?”
Triệu Miên “Ừm” một tiếng, xét đến đầu óc của Chu Hoài Nhượng, hắn hoài nghi nếu để Chu Hoài Nhượng đi theo cách mình xa một chút thôi, thì Chu Hoài Nhượng cũng có thể tự mình đi lạc. Vì thế hắn lại nhấn mạnh một câu: “Ngươi dắt lạc đà đi theo chúng ta, không thể cách ta và Vương gia quá ba bước, cho dù lúc ngủ cũng vậy, hiểu chưa?”
“Hiểu…… nhưng lỡ trước ngày mười lăm chúng ta vẫn chưa thoát ra được, ta, ta làm sao?” Chu Hoài Nhượng thấp tha thấp thỏm nói: “Hay là, đến lúc đó ta tự đánh mình ngất xỉu?”
Triệu Miên: “……”
Ngụy Chẩm Phong: “……”
– ———————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Miên Miên: Việc cần thiết lên giường vào thời gian cố định và việc chấm công đi làm có gì khác biệt?