Sau khi trở lại Đại sứ quán Bắc Uyên, Dịch Khiêm lập tức triệu tập tất cả sứ thần đến một nơi, cùng nhau thảo luận biện pháp ứng phó tiếp theo.
Muốn lấy được thuốc giải Thư hùng song cổ cho tiểu Vương gia, trước mắt xem ra chỉ có hai biện pháp, hoặc là gây áp lực với Đông Lăng, hoặc là…… cúi đầu tỏ ra yếu thế trước Nam Tĩnh.
Cách đầu không thực tế lắm. Đối với Đông Lăng bây giờ mà nói, chuyện đầu tiên phải giải quyết chính là tai họa Nam Tĩnh, bọn họ tình nguyện đắc tội Bắc Uyên, cũng không dám công khai vi phạm điều kiện Nam Tĩnh đưa ra vào lúc này. Loại trừ câu trả lời sai, chỉ còn lại một câu trả lời đúng.
Chúng thần lần lượt bày tỏ quan điểm của mình về điều này.
“Quan hệ giữa Bắc Uyên ta và Nam Tĩnh tuy không nói là Tần Tấn (ý chỉ quan hệ tốt đẹp), nhưng ít nhất cũng là nước sông không phạm nước giếng. Lúc đánh Tây Hạ, chẳng phải bọn họ đã hỗ trợ chúng ta không ít lương thảo vũ khí đó sao.”
“Ờ đúng đúng đúng, mấy chục năm trước, Tang Hòa công chúa của chúng ta còn gả đến Thượng Kinh hòa thân. Tiểu Vương gia, ngài và Thái tử Nam Tĩnh rất là thân thiết ha! Hạ quan cho rằng, chỉ cần bày ra thái độ, nghiêm túc đàm phán một chút với Nam Tĩnh, rồi nhường một chút quyền lợi cho bọn họ, Nam Tĩnh chưa chắc sẽ không nhả ra.”
“Vương gia, ngài nói thế nào?”
Ngụy Chẩm Phong lúc này mang tư thái tùy ý ngồi trên ghế, trong tay cầm một quyển binh pháp xem một cách nhàm chán, ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên: “Không dễ nói.”
Dịch Khiêm nhìn thấy thái độ không quan tâm này của tiểu Vương gia liền tức giận, đầu tiên là ông tận tình khuyên nhủ: “Vương gia, việc này liên quan đến quý thể của chính ngài, ngàn vạn lần không thể sơ sẩy đâu.”
Ngụy Chẩm Phong lật qua một trang sách: “Ừm……”
Ông lão tức giận giựt lấy binh thư trong tay tiểu Vương gia, lúc này mới phát hiện binh thư chỉ là vỏ bọc, bên trong binh thư vậy mà còn cất giấu một quyển sách, lật trang bìa xem, ba chữ “Phong Nguyệt Đàm” (Nói chuyện gió trăng) thiếu chút nữa chọc mù hai mắt ông.
Chúng thần hai mặt nhìn nhau. Dịch Khiêm ôm ngực, hổn hển nói: “Tiểu Vương gia! Không phải ngài tự mình nói phải thanh tâm quả dục sao?”
Ngụy Chẩm Phong nói, “Là ta nói, nhưng ta cũng muốn biết…..”
Muốn biết vì sao Triệu Miên lại nói đau, y không cảm thấy đau mà. Triệu Miên còn đem chuyện phát sốt đổ lên đầu y, rõ ràng y đã nhắc rằng ở bên ngoài lạnh, muốn ôm Triệu Miên trở về phòng làm, là chính Triệu Miên không đồng ý.
Dịch Khiêm tịch thu cuốn “Phong Nguyệt Đàm” của Ngụy Chẩm Phong ngay tại chỗ: “Ngài muốn biết cái gì? Hiện tại chuyện gì cũng không quan trọng bằng cổ độc trên người ngài, đây là ân oán cá nhân do ngài tự mình gây ra, ngài phải nghĩ biện pháp đi.”
Ngụy Chẩm Phong liền cười: “Hắn nói chỉ là ân oán cá nhân, các ngươi tin ngay hả?”
Khi y vẫn là Lý Nhị, Triệu Miên còn chưa hạ tử thủ với y. Hắn ngay cả sống chết của tên da đen cũng muốn quản, không có lý do mặc kệ sống chết của kẻ da trắng.
Dịch Khiêm sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng vậy, đó chính là Thái tử Nam Tĩnh. Ông và Thái tử Nam Tĩnh đã từng tiếp xúc, cho dù không nói là rất hiểu Triệu Miên, nhưng cũng biết Triệu Miên tuyệt đối không phải là người không để ý đến đại cục. “Ân oán cá nhân” bất quá chỉ là một cái cớ của hắn, hắn làm như vậy, sau lưng nhất định có ý đồ sâu hơn.
Dịch Khiêm trầm tư một lát, nói: “Ý của Vương gia là, Thái tử Nam Tĩnh cũng muốn nêu điều kiện với chúng ta sao? Hắn muốn lấy một thứ từ trong tay chúng ta, để trao đổi thuốc giải dược của Thư hùng song cổ?”
“Ừm.” Nói đến chính sự, Ngụy Chẩm Phong ngồi thẳng người, “Hơn nữa thứ hắn muốn lấy, chúng ta khẳng định không muốn cho. Vì vậy, hắn phải thiết kế tình huống bức bách, buộc chúng ta không thể không cho.”
Trong mấy câu ngắn ngủi, ánh mắt Dịch Khiêm nhìn tiểu Vương gia nhà mình lập tức chuyển từ tức giận không thể kềm chế thành vui mừng: “Vậy ý của Vương gia là?”
“Ngày mai chính là tiết Đông Chí.” Ngụy Chẩm Phong trong lòng sớm đã có tính toán, “Nếu bổn vương và Thái tử Điện hạ đều là người lưu lạc xứ người, không bằng mời hắn đến Đại sứ quán tham dự buổi tiệc nhỏ, cùng nhau ăn lễ.”
Không lâu sau, thiệp mời của Đại sứ quán Bắc Uyên đã đưa đến tay Triệu Miên. Thiệp mời do Ngụy Chẩm Phong tự mình viết, Triệu Miên lần đầu tiên nhìn thấy chữ của Bắc Uyên tiểu Vương gia.
Phóng khoáng tự nhiên, tản mạn không chịu trói buộc nhưng lại không mất đi hình dáng, quả nhiên chữ như người.
Bởi vì thật sự không soi ra được khuyết điểm nào, Triệu Miên hiếm khi không có bình luận, chỉ đưa thiệp mời cho đám người Dung Đường truyền đọc.
Dung Đường đọc xong, hỏi: “Điện hạ muốn đi dự tiệc không.”
Chu Hoài Nhượng không vui vẻ lắm: “Đông Chí là ngày đoàn tụ gia đình, tại sao phải trải qua cùng với người Bắc Uyên, chúng ta quen thân với bọn họ lắm hay sao?”
Đầu ngón tay tái nhợt của Dung Đường dừng lại ở câu cuối cùng trong thiệp mời, ho nhẹ nói: “”Hậu lễ đã chuẩn bị, chờ người đến”. “Lễ” của Bắc Hằng vương, liệu có phải là thứ mà Điện hạ mong đợi không.”
Triệu Miên nói: “Đi sẽ biết.”
Mọi người trong sứ đoàn Bắc Uyên đều biết thân phận của Triệu Miên, hắn chẳng những không cần phải che dấu thân phận, còn muốn biểu diễn một chút phong thái kiêu ngạo của nước lớn đối với người Bắc Uyên.
Vì thế, Bạch Du, đại tỷ tỷ của Đông Cung, tự mình buộc tóc thay quần áo cho Thái tử Điện hạ.
Ngọc quan xa hoa cài lên một nửa mái tóc dài đã được búi cao, nửa còn lại xoã ra phía sau. Bộ y phục bằng gấm màu vàng sang trọng do tú nương giỏi nhất vùng Giang Nam của Nam Tĩnh thêu từng đường kim mũi chỉ làm thành, bên hông Triệu Miên có túi thơm và ngọc bội, bên ngoài khoác một tấm áo lông cáo trắng như tuyết, vẻ mặt kiêu ngạo đứng trong tuyết. Hộ vệ thân hình cao lớn, trầm mặc ít nói mặc hắc y mang đao cung kính đứng ở phía sau hắn, cầm ô che cho hắn.
Thái tử Điện hạ không mặc long bào tượng trưng cho địa vị, nhưng từ trên xuống dưới vẫn vô cùng tinh xảo và tôn quý, khiến cho sứ thần Bắc Uyên sửng sốt. Dịch Khiêm đừng nói là phải giám sát tiểu Vương gia, ngay cả chính mình cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Chỉ có một mình tiểu Vương gia sắc mặt như mọi khi, ánh mắt nhìn Triệu Miên chẳng khác gì nhìn người bình thường, cười nói: “Điện hạ trang phục lộng lẫy đến đây, thật sự làm cho dịch quán bé nhỏ này của bổn vương sáng bừng lên nha.”
Dịch Khiêm vốn còn đang cảm thấy không tệ không tệ, tiểu Vương gia nói được làm được, không bị sắc đẹp dụ dỗ. Nhưng ông nghĩ lại, không đúng nha, khi tất cả những người khác bị sắc đẹp mê hoặc, thì tiểu Vương gia ngược lại tỉnh táo như vậy, đây không phải càng chứng minh rằng y đang cố ý làm như thế sao.
“Trang phục lộng lẫy á?” Triệu Miên khẽ cười nói, “Đây chẳng qua là trang phục hàng ngày, không ngờ ở trong mắt Vương gia lại trở thành “trang phục lộng lẫy”. “
Đây là đang châm chọc Bắc Uyên bọn họ chưa từng trải chứ gì. Ngụy Chẩm Phong biết rõ bây giờ không phải lúc thể hiện công phu miệng lưỡi, không so đo với Triệu Miên, giơ tay làm ra dấu hiệu mời: “Yến tiệc đã chuẩn bị xong, mời Điện hạ.”
Trong sứ đoàn Bắc Uyên ước chừng hơn mười quan viên lớn nhỏ, phần lớn là quan văn, nhưng có lẽ bởi vì Bắc Uyên dùng võ trị thiên hạ, với góc nhìn của người Nam Tĩnh, những quan văn này không khỏi quá mức hào sảng.
Đại sứ quán ban đầu là phủ đệ của một vị lão thân vương Đông Lăng, nay đã trở thành địa bàn của Bắc Uyên. Tiết Đông Chí, trong dịch quán vô cùng náo nhiệt, văn thần võ tướng tụ tập cùng một chỗ khó mà phân biệt, bên này đang nấu rượu múa kiếm, bên kia đang nấu thịt ném bình. Mọi người choàng vai bá cổ, nói nói cười cười, đây là cảnh tượng tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong đại sứ quán Nam Tĩnh.
An Viễn Hầu xuất thân võ tướng cùng làm việc với Dung thái phó thanh thanh lãnh lãnh một thời gian dài, sắp nghẹn chết tới nơi rồi. Hiện giờ ở trong đây, khó tránh khỏi bị sự náo nhiệt này lây nhiễm, khi nhìn thấy Hoa Tụ, một tiểu cô nương múa thương mà múa đạt đến trìnhđộ cao thâm, khiến cả hội trường cổ vũ, rốt cục nhịn không được nói: “Đều nói thương pháp của Bắc Uyên chính là độc nhất vô nhị, là người hay quỷ cũng đều biết dùng thương. Tay lão phu hôm nay đặc biệt ngứa ngáy, không biết tiểu Vương gia có thể luận bàn đôi chút cùng với lão phu hay không, để cho lão phu cũng được mở rộng kiến thức?”
Giữa Bắc Uyên và Nam Tĩnh cả trăm năm nay không có chiến sự, võ tướng âm thầm tranh đấu đến nay chưa từng dừng lại, chỉ cần có cơ hội thì phải luận bàn một chút, đấu một ván xem ai mạnh ai yếu.
So với Triệu Miên, Ngụy Chẩm Phong hôm nay ăn mặc cực kỳ đơn giản, tóc dài buộc đuôi ngựa cao, cởi áo choàng ra, bên trong chính là một thân trang phục mạnh mẽ màu đỏ thẫm. Bên chân y vừa vặn nằm một cây thương có tua rua đỏ, thiếu niên thuận chân hất một cái, trường thương bay lên trời, vững vàng rơi vào tay y.
Ngụy Chẩm Phong cười nói: “Tiền bối, mời.”
An Viễn Hầu nhìn về phía Triệu Miên, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của hắn, hét lớn một tiếng, rút bội đao bên hông ra, đánh về phía Ngụy Chẩm Phong.
An Viễn Hầu nhìn như nhắm ngay bên phải Ngụy Chẩm Phong, nhưng đến trước mặt y lưỡi đao lại đột ngột thay đổi, chuyển sang bên trái Ngụy Chẩm Phong chém tới.
Nhưng Ngụy Chẩm Phong tựa như đã sớm đoán được, hơi nghiêng người, dễ dàng tránh thoát một kích này. Đồng thời, y trở tay cầm thương, mũi thương đâm vào cổ họng An Viễn Hầu ở một góc độ khó lường.
Cũng may An Viễn Hầu kinh nghiệm phong phú, chỉ thấy sắc mặt ông trầm xuống, vội vàng giơ ngang đao cản lại, lúc này mới miễn cưỡng thoát thân.
Mấy hiệp trôi qua, thể lực An Viễn Hầu rõ ràng rơi vào thế hạ phong, Ngụy Chẩm Phong tuy rằng chưa dốc hết toàn lực, thắng bại vẫn là vừa nhìn đã biết.
Một kích cuối cùng, cây thương có tua rua đỏ như con rồng bạc bơi về phía An Viễn Hầu, trong tầm mắt lão nhân chỉ còn lại tàn ảnh màu đỏ, đợi đến khi ông phản ứng lại, cú hồi mã thương đã lao đến trước mặt mình.
Mắt thấy mũi thương sắp chạm vào ngực An Viễn Hầu, Ngụy Chẩm Phong đột nhiên dừng động tác, tiếp đó lưu loát thu lại cây thương ra phía sau, khẽ rũ mắt gật đầu, nói: “Đa tạ đã nhường.”
An Viễn Hầu thua vãn bối cũng không tức giận, ngược lại cười ha ha, trong con mắt không bị che tràn đầy vẻ hào hùng, thái độ đối đãi với Ngụy Chẩm Phong cũng không còn địch ý như trước: “Tiểu Vương gia thiếu niên anh tài, Du Long Thương quả nhiên danh bất hư truyền, lão phu thua tâm phục khẩu phục!”
Lúc này tiểu Vương gia ngược lại không kiêu ngạo, khiêm tốn nói: “Tiền bối quá khen, ta cũng chỉ có thể ỷ vào tuổi trẻ để chiếm chút tiện nghi thôi.”
An Viễn Hầu thua thoải mái, nhưng cũng nghĩ đến không thể làm mất mặt Nam Tĩnh bọn họ: “Hay là Vương gia lại đánh một trận với tiểu Thẩm? Các ngươi đều là người trẻ tuổi.”
Ngụy Chẩm Phong cười khéo léo cự tuyệt: “Không được không được, lúc trước ta đã thửqua rồi, đánh không lại hắn.”
An Viễn Hầu lúc này mới hoàn toàn hài lòng.
Triệu Miên thu hồi tầm mắt, nói với Thẩm Bất Từ: “Đi nơi khác xem một chút.”
Triệu Miên bị thu hút bởi một đám quan viên nhỏ chơi trò ném bình cho vui. Hắn am hiểu cung tên, kỹ năng nhắm chuẩn hạng nhất, ném bình ở trong mắt hắn chẳng qua là trò vặt vãnh, cũng không biết tại sao những người đó có thể vui vẻ như vậy.
Lúc này, Ngụy Chẩm Phong đã lau mồ hôi, thay sang bộ thường phục tay áo rộng tìm được hắn, thấy hắn làm như có vài phần hứng thú đối với ném bình, cười nói: “Ngươi có muốn thử không? Nếu thắng, có thể có giải thưởng.”
Triệu Miên hỏi: “Giải thưởng gì.”
Ngụy Chẩm Phong hất hất cằm sang bên cạnh: “Tự xem đi.”
Triệu Miên nhìn qua, thấy được…… một cái đầu lợn khổng lồ, trắng trẻo béo mập?
Triệu Miên nhíu mày, rất là ghét bỏ: “Ta không muốn thứ này.”
“Tại sao không muốn?” Ngụy Chẩm Phong thử thuyết phục hắn, “Thịt heo kho tàu rất ngon.”
Triệu Miên nhất thời có loại dự cảm hôm nay chỉ sợ hắn sẽ không được ăn món ăn tinh xảo ngonlành gì.
Ngụy Chẩm Phong và Triệu Miên đi dạo một lát, Triệu Miên tin rằng mình không nhìn thấy thứ gì liên quan đến hai chữ “phong nhã”. Cho dù là nhóm quan văn đang ngâm thơ đối chữ, đối tớiđối lui một hồi cũng phải cầm giò heo lớn trong tay ngoạm một miếng.
…… Không nỡ nhìn thẳng.
Triệu Miên bỗng nhiên hỏi: “Vũ cơ đại mạc của ngươi đâu.”
Ngụy Chẩm Phong ngẩn ra: “Cơ gì?”
“Trong quốc yến, nói đến mỹ nhân, không phải ngươi nói không ai có thể sánh bằng vũ cơ da đen đại mạc của Bắc Uyên các ngươi đó sao.” Triệu Miên lãnh đạm nói, “Cô ngược lại muốn gặpmột chút.”
Ngụy Chẩm Phong cười nói: “Vậy cũng không thể nuôi vũ cơ ở nơi làm chính sự chớ, nhiều nhất là nuôi chơi ở trong phủ, ta đều đưa cho phụ hoàng và hoàng huynh. Nếu ngươi có hứng thú, lần sau ta chọn mấy người đẹp, tặng cho Nam Tĩnh.”
Triệu Miên thật đúng là muốn nhìn xem da đen có thể đẹp tới cỡ nào: “Để ta nhìn một chút là được, không cần tặng ta.”
Đoàn người dần dần đi dạo đến hậu viện, nơi này so với tiền viện yên tĩnh hơn nhiều, chắc hẳn là nơi ở của gia đình các quan viên.
Triệu Miên đang định tránh đi, đột nhiên nghe thấy một tràng tiếng cười đùa của trẻ nhỏ. Hắn theo âm thanh nhìn sang, chỉ thấy hai tiểu cô nương đang ở trong tuyết, đang vui vẻ chạy quanh một người tuyết xếp chồng lên nhau, để lại những dấu chân nhỏ xinh.
Nhũ mẫu các cô bé cầm hai cái áo choàng nhỏ, đuổi theo phía sau các cô bé, vừa khuyên chúng mặc vào, vừa dặn dò chúng chạy chậm một chút, coi chừng dưới chân trơn trượt.
Ngụy Chẩm Phong giới thiệu với Triệu Miên: “Đây là gia quyến của quan viên thường trú ở nước ngoài.”
Triệu Miên bị gợi lên hồi ức khi còn nhỏ, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: “Trước kia, ta cũng làm người tuyết cùng với phụ hoàng và đệ đệ.”
Ngụy Chẩm Phong cười hỏi: “Vậy ngươi có muốn cùng ta đắp người tuyết không?”
“Không muốn.” Triệu Miên trong tay cầm một cái lò sưởi bằng đồng màu vàng, “Lạnh.”
“Yếu đuối như vậy à.” Ngụy Chẩm Phong cười hắn, “Ngươi thật ra không phải là Thái tử Điện hạ, mà là công chúa của Nam Tĩnh đúng không?”
Triệu Miên nhíu mày, không vui phản bác: “Thứ nhất, yếu đuối hay không không liên quan đến nam hay nữ. Thứ hai, công chúa của Nam Tĩnh ta cũng không yếu đuối.”
Ngụy Chẩm Phong tò mò nói: “Nam Tĩnh các ngươi hiện tại có công chúa à?” Y đến hoàng cung Nam Tĩnh hai lần, mỗi lần đều ở lại mười ngày nửa tháng, ngoại trừ Thái hậu, hình như chưa từng gặp qua nữ chủ tử khác.
Triệu Miên nhìn hai tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác kia, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: “Tạm thời còn chưa có.” Hắn chỉ có một đệ đệ mà ngay cả chó cũng không ưa.
Phụ hoàng hắn chỉ có hai người con là hắn và đệ đệ, tổ phụ cũng ít con, cho dù là trưởng công chúa hay là tiểu công chúa, hoàng cung Nam Tĩnh chẳng có một người nào.
Ngụy Chẩm Phong nhìn ra tâm tư của Triệu Miên, cố ý khoe khoang: “Ta có hai em gái sinh đôi khác mẹ, năm nay mới sáu tuổi, tính cách ngây thơ hồn nhiên, hoạt bát đáng yêu. Mỗi lần nhìn thấy ta, cứ kêu từng tiếng từng tiếng “Nhị ca ca” đến mức tim ta muốn tan chảy.”
Triệu Miên vẫn chưa bị kí.ch thích bởi loại khoe khoang vụng về này.
“Muội muội mà thôi,” hắn lạnh nhạt nói, “Sau này ta cũng sẽ có.”
Ngụy Chẩm Phong “phụt” cười ra tiếng: “Lời này của ngươi nếu bị phụ hoàng ngươi nghe thấy, nhất định sẽ khen ngươi hiếu thuận.”
Được Ngụy Chẩm Phong hộ tống, ngoại trừ hậu viện và một vài chỗ cơ mật, Triệu Miên gần nhưđi dạo hết Đại sứ quán Bắc Uyên một lần. Tuy rằng không thu được được tin tức mấu chốt gì, nhưng cũng coi như có hiểu biết thêm đối với phong tục con người của Bắc Uyên.
Sau đó, đến thời gian mở tiệc.
Giống như Triệu Miên dự đoán, bày trên mặt bàn đều là những đĩa thịt cá ú hụ không tốn nhiều tiền nước tương, một cái nồi hầm còn lớn bản mặt Chu Hoài Nhượng, là mức độ mà Triệu Miên liếc mắt nhìn thêm vài lần là sẽ mất khẩu vị. Nhưng những món đó đều là tình hình ở rất nhiều vị trí ngồi kia, món ăn ở vị trí chính hiển nhiên là cố tình bày biện cho khách quý.
Đầu cá chiên giòn, cá viên nấu canh, súp cá tứ bảo…… Tổng cộng hơn mười món ăn, đầy một bàn tiệc cá, ngay cả sủi cảo cũng là nhân thịt cá. Mỗi một món phân lượng cũng không nhiều, món nào cũng được chế biến cực kỳ khéo léo, bày biện cũng không qua loa, khắp nơi lộ ra hai chữ tinh xảo. Truyện Võng Du
Ngụy Chẩm Phong thân là chủ nhân, tất nhiên là phải ngồi ghế chủ vị, Triệu Miên ngồi ở bên trái y, nhìn qua vẫn là thần sắc xa cách và nghiêm trang kia, nhưng rõ ràng không tích chữ như vàng nữa, một câu nói ra có khi còn có thể vượt quá ba mươi chữ, quả thực hiếm thấy.
Ngụy Chẩm Phong tự mình múc một chén canh cá chép trắng sữa cho khách quý: “Điện hạ, mời.”
Lúc này Triệu Miên vẫn không quên soi mói, hắn đẩy bát canh trở về: “Cá chép có nhiều xương.”
Ngụy Chẩm Phong suy nghĩ một chút, nói trước mặt một bàn đầy người: “Vậy bổn vương giúp Điện hạ lấy xương cá ra?”
Mọi người: “……?”
Tiểu Vương gia vừa nói ra lời này, không chỉ có quan viên Bắc Uyên, mà ngay cả người Nam Tĩnh đi theo Thái tử đến dự tiệc cũng có chút trợn mắt há mồm.
Dịch Khiêm ngồi ở cuối bàn lúc nào cũng nhớ kỹ trách nhiệm giám sát của mình, vội vàng đưa ánh mắt nhắc nhở tiểu Vương gia: Thanh tâm quả dục, tránh xa sắc đẹp. Tránh xa sắc đẹp, thanh tâm quả dục.
Ngụy Chẩm Phong nhìn thấy cũng coi như không nhìn thấy, làm như căn bản không cảm thấy nhặt xương cá cho Thái tử nước láng giềng là một chuyện tự hạ thân phận. Nếu đương sự đổi thành Triệu Miên, đại khái sau này nhìn thấy cá sẽ nhớ tới chuyện mình đã nhặt xương cá cho Ngụy Chẩm Phong, còn có tâm trạng ăn cá gì nữa.
Triệu Miên đương nhiên tiếp nhận phần “ý tốt” này, khóe miệng khẽ nhếch, nói: “Vậy, làm phiền Vương gia.”
Dịch Khiêm âm thầm thở dài, chỉ cảm thấy không nhìn nổi.
Sau khi ăn xong, Chu Hoài Nhượng nhân lúc những người khác không chú ý, nhỏ giọng nói với Triệu Miên: “Điện hạ, tiểu Vương gia hôm nay hình như đối với ngài đặc biệt ân cần nha, có phải bởi vì y muốn thuốc giải của Thư hùng song cổ cho nên mới tìm mọi cách lấy lòngkhông?”
Ngay cả chuyện Chu Hoài Nhượng cũng có thể nhìn ra, Triệu Miên đương nhiên hiểu rõ trong lòng. Hắn cười lạnh nói: “Không thì thế nào? Ngụy Chẩm Phong cũng không phải là người biết săn sóc gì, càng sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với ta. Vô sự hiến ân cần, không kẻ gian thì là kẻ trộm. Ngươi cứ xem đi, lấy lòng xong rồi, hẳn là y sẽ bàn chính sự với Cô.”
Một bữa tiệc cá ăn xong, trời đã hoàn toàn tối đen. Chính sự chưa nói, Triệu Miên không vội vàng cáo từ. Ngụy Chẩm Phong giữ kẽ trong bữa tiệc toàn cá đến khó chịu, lại phải luôn bận rộnchiêu đãi khách quý, bản thân căn bản không ăn gì. Thật vất vả hầu hạ Triệu Miên xong, Ngụy Chẩm Phong khẩn cấp tham gia vào bàn kế bên, cầm lấy một bầu rượu chưa khui uống thoải mái với đồng liêu, xem ra đúng là bị bữa cơm tao nhã vừa rồi ức chế không nhẹ.
Cũng may chàng thiếu niên tướng mạo tuấn mỹ cho dù không để ý hình tượng ăn uống một cách ồn ào, nhưng cử chỉ cũng không hề thô lỗ chút nào, ngược lại mang theo hơi thở thiếu niên thoảimái phô trương, hai nốt ruồi dưới mắt trong men rượu ngà ngà say dần dần trông càng có vẻ khiến người ta chói mắt hơn.
Cách Ngụy Chẩm Phong không xa, là nữ khách duy nhất, Bạch Du bất ngờ nhận đãi ngộ đượcmọi người vây quanh. Một đám võ quan thô kệch vây quanh nàng, ngươi một câu ta một câu nói không ngừng.
Những võ quan này theo tiểu Vương gia đi nam về bắc nhiều năm, trên người có không ít vết thương lớn nhỏ, có vài vết thương nhìn như khỏi hẳn, nhưng di chứng luôn còn đó, thỉnh thoảng lại muốn toát ra để tìm kiếm cảm giác tồn tại, giày vò người ta không nhẹ. Bọn họ cũng đã khámvới đại phu của Bắc Uyên và Đông Lăng, hiệu quả rất ít. Hôm nay thật vất vả mới gặp được một thần y tốt bụng, còn là người của Đông Cung Nam Tĩnh, bọn họ đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này.
Bạch Du được Điện hạ cho phép khám sơ qua cho bọn họ một chút. Những người này đều là bịmột vài vết thương bên ngoài lâu năm, muốn chữa khỏi là không có khả năng, chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng, giảm bớt đau đớn khi bệnh cũ phát tác.
Mọi người xếp hàng khám bệnh, đến lượt một thanh niên ngoài hai mươi tuổi. Bạch Du nhìn lướt qua hắn một cái, bình tĩnh nói: “Đầu mũi đen, bước chân yếu ớt, đây là điềm báo làmchuyện phòng the quá nhiều.”
Lời nói thẳng thắn như thế, đầu tiên chấn động tất cả nam tử ở đây, tiếp theo đó là dẫn tới một trận cười to.
Ngụy Chẩm Phong cũng không kinh ngạc. Tuy rằng y tiếp xúc với Bạch Du không nhiều lắm, cũng biết Bạch Du là nữ tử độc đáo cá tính, bằng không cũng không thể nói ra câu “Hoặc là cứng, hoặc là chết”.
“Tiểu Trần mới kết hôn chưa tới ba tháng, lúc còn trẻ ai mà không trầm mê phong nguyệt, vềtình có thể tha thứ, về tình có thể tha thứ!”
“Tiểu Trần ngươi không được nha, ngươi phải kiêng sắc dục, bằng không làm sao tận tâm làm việc cho Vương gia?”
Thanh niên gãi gãi đầu, cực kỳ ngượng ngùng nói: “Ta ngay cả rượu cũng không bỏ được, làmsao có thể bỏ được cái kia.”
Ngụy Chẩm Phong một tay xách vò rượu, một tay khoác lên vai thanh niên, tò mò hỏi Bạch Du: “Chuyện này khó kiêng hơn cả rượu sao?”
Trên mặt Bạch Du mang theo nụ cười dịu dàng, nhưng lời nói ra lại là: “Không sao, các ngươi cũng chỉ nghiện như thế được mấy năm, lớn tuổi một chút các ngươi sẽ không có phiền não này, ngược lại sẽ bị một loại phiền não khác thay thế.”
Ngụy Chẩm Phong thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Yên tâm rồi yên tâm rồi.”
Triệu Miên vừa chê bọn họ ầm ĩ, vừa nghĩ đây đúng là một ngày lễ Đông Chí náo nhiệt quá mức, cũng không biết trong hoàng cung Nam Tĩnh có phải cũng náo nhiệt như vậy hay không.
Triệu Miên vừa rồi ở trong bữa tiệc bị đám người Ngụy Chẩm Phong mời mấy chén rượu, lúc mới uống xuống vẫn chưa cảm thấy gì, không ngờ dư âm của loại rượu này quá mạnh, hắn cảm giác được độ nóng trên gương mặt mình, trên người cũng có vài phần lâng lâng, liền ra lệnh cho Thẩm Bất Từ khoác áo choàng lông cáo cho mình, rồi cùng hắn đi ra ngoài một chút, hóng gió cho tỉnh rượu.
Ngụy Chẩm Phong ở phía bên kia rượu qua ba vòng, mới phát hiện Triệu Miên không biết biếnmất từ lúc nào. Y thật vất vả mới thoát khỏi An Viễn Hầu đang lôi kéo y muốn chơi trò tửu lệnh (trò chơi đố và phạt rượu), tìm thấy Triệu Miên ở cửa phụ của Đại sứ quán.
Triệu Miên nghe thấy tiếng bước chân của Ngụy Chẩm Phong, cũng không quay đầu lại. Hắn chỉ vào một tòa tháp cao ba hoặc bốn tầng trước mắt hắn, trên đỉnh còn có hai hộ vệ đang canh gác: “Đó có phải là tháp canh không?”
“Ừm, đứng ở trên đó nhìn xuống dưới, sẽ thấy được toàn bộ Đại sứ quán.”
Triệu Miên quay đầu lại, hỏi: “Ngươi để cho người ta xây thế à?”
Ngụy Chẩm Phong nhìn thấy Triệu Miên hai gò má ửng đỏ vì say, tự nhiên dời tầm mắt đi: “Dù sao cũng là trên địa bàn Đông Lăng, vạn sự đều phải cẩn thận gấp bội.” Trong tay Ngụy Chẩm Phong còn mang theo hai bầu rượu vừa được hâm nóng, hắn đưa một bầu rượu cho Triệu Miên, “Không lạnh sao? Uống một ít rượu để làm ấm cơ thể.”
Triệu Miên nổi lên hứng thú: “Ta muốn lên trên xem một chút.”
Ngụy Chẩm Phong nói, “Có thể, chỗ đó có cầu thang.”
Triệu Miên nói, “Ngươi mang ta lên.”
Đuôi lông mày Ngụy Chẩm Phong khẽ nhướng lên: “Ta mang ngươi lên bằng cách nào?”
Triệu Miên ngơ ngác: “Không phải ngươi biết khinh công sao, tất nhiên là vòng eo ta mang lên.”
“Ta từ chối.” Ngụy Chẩm Phong không chút suy nghĩ nói, “Ngươi tự mình leo cầu thang.”
Triệu Miên: “……”
Ngụy Chẩm Phong lại mắc bệnh gì. Nhăn nhăn nhó nhó, giống như một tên ngốc. Bọn hắn đều đã ngủ với nhau, ra vẻ cái gì?
Leo thang thì không có khả năng leo thang, hắn một thân trang phục sang trọng lộng lẫy đi leo thang thật sự ảnh hưởng đến hình tượng. Thái tử Nam Tĩnh không thể làm bất cứ chuyện gì không tao nhã ở trước mặt quan viên nước khác.
Triệu Miên quay sang Thẩm Bất Từ: “Mang Cô lên.”
Thẩm Bất Từ nghe lời hơn Ngụy Chẩm Phong không phải chỉ một chút: “Dạ.”
Dứt lời, tay Thẩm Bất Từ liền đặt lên bả vai Triệu Miên.
Ngụy Chẩm Phong hơi ngẩn ra, nhìn Triệu Miên, rồi nhìn tay Thẩm Bất Từ, muốn nói lại thôi. Nhưng mà không đợi y nói ra, Thẩm Bất Từ đã mang Triệu Miên bay lên trời, vững vàng đáp xuống đỉnh tháp.
Triệu Miên ở trên cao nhìn xuống y: “Ngươi không lên sao?”
Ngụy Chẩm Phong âm thầm lắc đầu, đè xuống một chút khác thường nhỏ bé trong lòng, nhấcngười bay lên đỉnh tháp, hạ xuống bên cạnh Triệu Miên, nhìn thấy tay Thẩm Bất Từ sớm đã rời khỏi bả vai Triệu Miên, người cũng tự giác lui vào chỗ tối.
Trên cao khí lạnh càng nặng, hô hấp mang theo từng trận sương trắng, sảnh yến tiệc cách đó không xa truyền đến tiếng huyên náo mơ hồ không rõ. Không chỉ có Đại sứ quán Bắc Uyên, hơn phân nửa thành Kinh Đô mênh mông đều ở dưới lòng bàn chân Triệu Miên.
Ngẩng đầu một dải ngân hà, cúi đầu đèn đuốc vạn nhà.
Rượu càng lúc càng nồng đậm, Triệu Miên khép mi mắt lại, lẳng lặng cảm nhận cơn gió lạnh thổi qua gương mặt nóng rực của hắn.
Kế tiếp, rốt cục đến trọng điểm của ngày hôm nay.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Ngụy Chẩm Phong vang lên bên cạnh Triệu Miên: “Bản vương cảngày hôm nay cúi đầu phục vụ, Thái tử Điện hạ có hài lòng không? Nói đến nhặt xương cá, bao gồm cả phụ hoàng mẫu phi, bổn vương chưa bao giờ làm như thế với người khác, Điện hạ là người duy nhất.”
Triệu Miên thẳng thắn khiến Ngụy Chẩm Phong hết hy vọng: “Hài lòng, nhưng không cho thuốc giải.”
Ngụy Chẩm Phong không thể kìm lòng vỗ tay khen ngợi cho sự quyết đoán của Thái tử Điện hạ: “Rất tốt, rất trực tiếp. Xem ra, ngươi đúng là muốn ép ta xuất ra đòn sát thủ.”
Triệu Miên nhắm mắt lạnh nhạt: “Chuyện tới nước này, ngươi còn có đòn sát thủ sao?”
“Có.” Ngụy Chẩm Phong nói, “Cố Như Chương, thế nào.”
Triệu Miên bỗng dưng mở to mắt, cơn say rượu trong mắt lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Ngụy Chẩm Phong thấy phản ứng này của Triệu Miên, liền biết mình không đoán sai: “Ngươi dùng một chiêu này, là do ngay từ đầu chạy tới đây vì Cố Như Chương đúng không.”
Nếu đã nói đến phần này luôn rồi, thì Triệu Miên cũng không có ý định vòng vo với Ngụy Chẩm Phong: “Đúng, nhưng ta cũng quả thật khó chịu chuyện ngươi làm ta hai lần.”
Ngụy Chẩm Phong nhất thời không còn biểu tình gì nữa, bất đắc dĩ nói: “Nói chính sự nhé Điện hạ, ngươi có thể tạm thời buông bỏ chuyện hai lần hay không?”
Triệu Miên nói một tiếng “Có thể”, lập tức lại nói: “Cho nên, Cố Như Chương quả nhiên ở trong tay ngươi? Ông ta không phải tự sát vì quốc gia sao?”
Ngụy Chẩm Phong uống một ngụm rượu, nhìn chằm chằm bầu rượu lãnh đạm nói: “Cố Như Chương không nỡ chết đi. Ông ta còn chưa tận mắt nhìn thấy Tây Hạ phục quốc, làm sao nỡ chết.” Ngụy Chẩm Phong nở một nụ cười, “Cho dù chịu hết nhục nhã, cho dù sống không bằng chết, cho dù mỗi thời mỗi khắc đối với ông ta mà nói đều là địa ngục trần gian, Cố Như Chương cũng sẽ không muốn chết. Ông ta sẽ chống đỡ, cho đến khi…… hoàn toàn mất hết hy vọng, mọimong mỏi đều tan thành tro bụi.”
Triệu Miên có thể từ trong giọng nói của Ngụy Chẩm Phong nghe ra, Ngụy Chẩm Phong hìnhnhư cũng không hoàn toàn nghiến răng nghiến lợi với Cố Như Chương sau khi bị đối phương âm thầm tính kế, ngược lại mang theo một chút tiếc nuối người tài, như thể đáng tiếc cho Cố Như Chương vẻ bề ngoài như ngọc tướng, bên trong như bàn thạch, tài năng xuất chúng như thếlại không sinh ra ở Bắc Uyên y, mà sinh ra ở Tây Hạ không có thuốc cứu, trở thành đối thủ của y.
Triệu Miên rũ mi mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên cổ tay mình. Một đường chỉ đỏ bắt mắt kia, đã đi theo hắn hơn một tháng.
Nếu Cố Như Chương thật sự không chết, vậy tám chín phần mười là ông ta ở trong tay Ngụy Chẩm Phong. Với bản lĩnh của Ngụy Chẩm Phong, không có khả năng điều tra không ra quan hệ giữa Cố Như Chương và Vạn Hoa Mộng.
Triệu Miên trầm giọng nói: “Ngươi vẫn luôn biết tình cảm bí mật giữa Cố Như Chương và Vạn Hoa Mộng.”
Giọng điệu Triệu Miên khẳng định như thế, Ngụy Chẩm Phong cũng không có gì để giả bộ. Yvui vẻ thừa nhận: “Phải.”
Triệu Miên sắc mặt khó coi: “Ngươi còn ở trước mặt ta diễn lâu như vậy, ha.”
Hắn nhớ tới đêm đó hắn và Ngụy Chẩm Phong cùng nhau thăm dò Tự Viên, hắn tự cho là đã lừa được Ngụy Chẩm Phong, không nghĩ tới Ngụy Chẩm Phong đã biết tất cả mọi thứ từ sớm.
Triệu Miên nhịn không được hỏi: “Đã như vậy, tại sao ngươi còn muốn cùng ta đi kiểm tra danhsách lễ vật ở Tự Viên?”
Ngụy Chẩm Phong giải thích: “Đây là ngươi hiểu lầm ta rồi. Lúc ấy ta chỉ biết quan hệ của bọn họ không tầm thường, không bình thường ra sao, rốt cuộc không tầm thường đến cỡ nào, ta cũng không biết. Nhưng khi đó nhìn thấy biểu tình mất tự nhiên của ngươi, lại nghe ngươi kể chuyện có người vì gặp được người yêu mà không ngần ngại giết mẹ để tổ chức tang lễ kia, thìcũng xem như đoán được một ít. Vạn Hoa Mộng…… chắc hẳn là yêu Cố Như Chương một cách thê thảm nhỉ,” Chàng thiếu niên cười lên, một bộ bày ra biểu tình đùa giỡn khi xem kịch hay, “Không ngừng khắc hoạ lại buổi tiệc hôn lễ lúc gã và Cố Như Chương lần đầu gặp gỡ không nói, thậm chí còn không tiếc hạ cổ cho mình, ai nghe mà không nói một câu lợi hại. Vạn Hoa Mộng tuy là một tên điên, nhưng gã có điểm yếu, điểm yếu của gã chính là Cố Như Chương Cố thái phó.”
Bàn tay Triệu Miên giấu trong ống tay áo gấm lặng lẽ siết chặt. Mỗi lần Ngụy Chẩm Phong nói một câu, sức lực của hắn liền tăng thêm một phần.
Hay cho tiểu Vương gia Bắc Uyên, uổng công hắn còn hao hết tâm tư giấu diếm, tức giận quánha.
May mà, Ngụy Chẩm Phong có đòn sát thủ, hắn cũng có lá bài tẩy của hắn.
Triệu Miên đè nén cảm giác thất bại trong lòng, bình tĩnh nói: “Giao ra Cố Như Chương, ta đưathuốc giải cho ngươi.”
Ngụy Chẩm Phong thản nhiên nói: “Không nói đến chuyện Cố Như Chương chưa chắc ở trên tay ta, cho dù có ở đây, ta cũng không thể giao cho ngươi. Diệt Tây Hạ là Bắc Uyên ta, tất cả những gì của Tây Hạ, mỹ nhân cũng vậy, kho báu cũng thế, đều thuộc về Bắc Uyên, không cho phép quốc gia khác mơ ước.”
“Vậy chúng ta còn lãng phí thời gian ở chỗ này làm gì.” Triệu Miên lạnh lùng nói, “Đã không còn gì để nói, Cô khuyên Vương gia nhanh chóng đi tìm thuốc giải của Thư hùng song cổ, tránhcho ba tháng sau độc phát ra kêu trời trời không thấu kêu đất đất không hay.”
Nói xong, xoay người muốn đi.
“Đừng gấp, ta cảm thấy chúng ta có thể lui một bước.” Ngụy Chẩm Phong giữ chặt người lại, “Tuy rằng ra không thể giao người cho ngươi, nhưng ta có thể cho ngươi tín vật cũng quan trọng như ông ta.”
Triệu Miên hồ nghi nói: “Tín vật gì?”
“Tín vật có lẽ sẽ khiến cho Vạn Hoa Mộng mở miệng, hoặc có thể dẫn ra tàn quân của Hoàng Thành Ty. Nó hữu ích như thế nào, tùy thuộc vào khả năng của ngươi.” Ngụy Chẩm Phong sảng khoái nói, “Ta muốn dùng nó trao đổi thuốc giải của Thư hùng song cổ, ý của ngươi như thế nào?”
Triệu Miên lâm vào trầm tư.
Chuyện Thư hùng song cổ một khi giải quyết xong, hắn và Ngụy Chẩm Phong đều có thể ra tay đi tìm kho tàng của Tây Hạ, Ngụy Chẩm Phong còn phải đi xử lý chuyện tàn quân của Hoàng Thành Ty. Mà chuyện này rõ ràng không phải là chuyện có thể dễ dàng giải quyết, nếu không Ngụy Chẩm Phong cũng sẽ không mất hai năm vẫn tìm chưa ra.
Kho tàng Tây Hạ chính là khối tài sản tích lũy suốt mấy trăm năm của hoàng thất và giới quyền quý Tây Hạ, giá trị khổng lồ, có thể so sánh với ngân khố của một nước nhỏ. Ngoại trừ hai nướcNam Bắc, Đông Lăng khẳng định cũng đang ở trong bóng tối nhìn trộm đã lâu. Ngụy Chẩm Phong làm sao có thể có lòng tốt đưa cho hắn manh mối quan trọng trong việc tìm kiếm kho tàngnhư vậy, “tín vật” trong miệng y nếu thật sự có thể dẫn ra người của Hoàng Thành Ty, tại sao Ngụy Chẩm Phong không tự mình dùng?
Nhưng đồng thời Triệu Miên cũng rất rõ ràng, trong ba nước, nước có khả năng tìm được khotàng của Tây Hạ nhất định là Bắc Uyên. Bắc Uyên mới là quốc gia tận mắt chứng kiến Tây Hạ mất nước, Phụ Tuyết Lâu nắm giữ những tin tức và manh mối nhiều hơn hẳn hai nước còn lại. Chỉ có sử dụng những tin tức đã được sử dụng của Bắc Uyên, thì Nam Tĩnh mới miễn cưỡng có thể có vài phần thắng, mặc dù không cách nào độc chiếm kho tàng của Tây Hạ, cũng có thể chiađược một chén canh.
Ngụy Chẩm Phong kiên nhẫn chờ một lát, hỏi: “Suy nghĩ kỹ chưa.”
Triệu Miên nói, “Ta làm sao biết thứ ngươi cho ta nhất định hữu dụng?”
Ngụy Chẩm Phong cười nói: “Ngươi phải có lòng tin vào tài trí của mình chứ, Thái tử Điện hạ.”
Bất tri bất giác, hai người ngầm không nói ra mà dùng tự xưng.
“Cô có lòng tin đến đâu cũng không ngăn được Vương gia ở sau lưng gây rắc rối.” Triệu Miên trầm ngâm nói, “Cô đồng ý giao dịch này, nhưng Cô có một điều kiện.”
“Điện hạ mời nói, bổn vương rửa tai cung kính lắng nghe.”
Triệu Miên gằn từng chữ nói: “Trước khi tìm được kho tàng của Tây Hạ, Cô muốn đồng hành cùng Vương gia suốt đoạn đường.”
Chỉ có như vậy, mới có thể nắm chặt nhất cử nhất động của Bắc Uyên trong lòng bàn tay, tránh cho Ngụy Chẩm Phong quấy rối ở sau lưng hắn, bảo đảm Nam Tĩnh trong cuộc tranh giành kho tàng sẽ không phí công mà trở về.
Ngụy Chẩm Phong nhìn chăm chú Triệu Miên hồi lâu, nở nụ cười: “Đó là tất nhiên, trên người bổn vương và Điện hạ còn có cổ độc chưa giải, mười lăm tháng mười một, mười lămtháng mười hai, cùng với mười lăm tháng giêng Tết thượng nguyên kế tiếp, đều phải cùng nhau hưởng thụ, không phải sao.”
…… Tết Thượng Nguyên ư? Đây chính là một trong những ngày lễ trọng đại nhất ở Nam Tĩnh, không thể đoàn tụ với phụ hoàng Thừa tướng thì thôi, còn phải lên giường cùng vớiNgụy Chẩm Phong.
Thật là gây nghiệt.
Ngụy Chẩm Phong giơ bầu rượu về phía Triệu Miên: “Giao dịch thành công?”
Sau khi cân nhắc nhiều lần, Triệu Miên nâng bầu rượu trong tay lên, nhẹ nhàng chạm vào bầu rượu của Ngụy Chẩm Phong: “Giao dịch thành công.”
Giờ này khắc này, Dịch Khiêm ở dưới tháp chứng kiến hết thảy vô cùng đau lòng, đau lòng vô cùng.
Ngươi nhìn hai người này xem, trốn mọi người tâm sự riêng ngắm tuyết không nói, còn lôi lôi kéo kéo, ra thể thống gì.
Thôi bỏ đi thôi bỏ đi, tiểu Vương gia không vì sắc đẹp mà làm lỡ chính sự là tốt rồi. Dù sao cả buổi tối tròng mắt của ông đều phải trợn trừng, thế mà tiểu Vương gia vẫn nhìn Thái tử Nam Tĩnh vài lần, còn nhặt xương cá cho người ta.
Dịch Khiêm muốn phất tay áo rời đi, đi hai bước, lại không tự chủ được quay đầu nhìn lại.
Nhưng thấy hai thiếu niên đứng đối diện, dưới trăng trước hoa, trên cao đối ẩm, nói chuyện rất là vui vẻ.
Thật là những năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp, hai bóng người hơi toả sáng, sương tuyết ngập tràn, nhất chẩm thanh phong (gối đầu trong gió mát).
Lại có ai nghĩ tới, chuyện bọn họ đang nói thật sự là đại sự có liên quan đến quốc kế dân sinh cơ chứ.
– ————————————————-
Tác giả có điều muốn nói:
Sau khi người khác khai trai, hàng đêm sênh ca.
Sau khi tiểu Vương gia khai trai, mỗi tháng một lần, ngài nắm cho chắc nhé.