– Đúng rồi, gần chiều thì Ngụy Trạch Hải bắt mình đến cửa hàng thời trang, mình đến đã thấy anh ta. Sau đó anh ta kêu mình lựa kiểu cậu thích với kêu mình chỉ cho anh ta biết cậu thường hay mặc loại nào. Khi ra thanh toán thì Ngụy Trạch Hải lấy điện thoại ra xem rồi nói với mình là đi đón cậu, rồi liền rời đi mình vẫn chưa kịp phản ứng gì thì anh ta đã mất dạng. Cậu không thích loại đó sao?
– Mình rất thích, cảm ơn nha. Mình đi làm đây, tạm biệt.
Tịnh Kỳ liền tắt máy, đầu óc, suy nghĩ lại chở nên vô cùng rối rắm:
– Chuyện gì đây, nhiều thông tin nạp vào đầu mình quá!
Ngồi trong xe, giờ đang là một Tịnh Kỳ mặc trên người một chiếc áo phông trắng phối với quần jeans baggy, bỏ áo quần và hoà cùng mái tóc thẳng buông xõa. Tịnh Kỳ lái xe miệng khẽ cười:
– Hôm qua mình thanh toán bằng thẻ của Trạch Hải nên anh ấy biết mình ở đâu nên đã đến đón, có thể đã thấy mình nói chuyện với Hoàng Phong và lên xe anh ta về tới nhà lại thấy mình lấy thức ăn cho chó còn mời anh ấy ăn nên mới khó chịu. Đồng thời thấy ảnh của mình và Hoàng Phong thân thiết nên mới càng bực tức và còn cái bảng tên đó, anh ấy sau khi biết là của mình đã có thái độ khác. Sau khi mình bỏ đi có lẽ anh ấy đã tìm mình, tới sáng thì thấy mình từ nhà Hoàng Phong đi ra, nên đã chở về nhà với gương mặt vừa vui khi đã tìm thấy mình và khó chịu khi thấy mình cả đêm qua ở nhà Hoàng Phong. Chắc là như thế rồi!
Tịnh Kỳ vui vẻ đi trên đôi giày thể thao trắng, trên tay cầm theo đồ ăn đi vào thang máy:
– Mình đem đồ ăn sáng cho anh ấy, chắc sẽ không còn giận mình nữa. Cứ kiểu nhịn ăn như thế lại đau dạ dày.
Tịnh Kỳ vui vẻ bước đến mở cửa thì Trịnh Huyền Tố lên tiếng:
– Đừng mang đồ…
Tịnh Kỳ không để ý nên đã bước vào trong thì thấy Trạch Hải đang ngồi trên ghế sofa được đặt một bên và kế bên là Vũ Đình đang ngồi cạnh. Trạch Hải còn đang ăn, Vũ Đình phát hiện Tịnh Kỳ vào thì nói:
– Chào buổi sáng!
– Chào!
Tịnh Kỳ quay người đi lại chỗ ngồi, tay cầm xiếc chặt bộc thức ăn, Vũ Đình bên kia nói chuyện với Trạch Hải rất vui, rất lớn tiếng:
– Đồ ăn em mua có ngon không?
– Ngon
– Chắc chắn sẽ rất hợp khẩu vị của anh rồi. Em đã dặn người làm rất kĩ đó
Tịnh Kỳ suy tư nhìn qua họ, đúng là làm chuyện bao đồng rồi có bao nhiêu người chờ mua đồ ăn cho anh ấy, mình thì có là gì chứ, chỉ mấy món đơn giản rẻ tiền này, Vũ Đình nhìn qua Tịnh Kỳ:
– Tịnh Kỳ cũng mua đồ ăn sao? Đúng rồi hình như phòng chủ tịch cũng có quy định không được đem đồ không liên tới công việc vào đây đó
Tịnh Kỳ cầm túi đồ ăn đứng dậy:
– Xin lỗi tôi quên, tôi đem ra ngoài liền
– Không sao đâu, đã đem vào rồi thì để đó đi – Trạch Hải lên tiếng
Vũ Đình lại quay qua Trạch Hải:
– Đúng là thiên vị, sáng nay em phải năng nỉ lắm mới được đem đồ ăn vào đây vậy mà…
– Xong rồi thì về làm việc đi- Trạch Hải nói
Vũ Đình tươi tắn, vẻ mặt giận dỗi đứng lên:
– Thôi, thôi được rồi, em đi liền
– Cầm theo đóng đồ này ra ngoài đi
– Anh tuyển trợ lý làm gì?
– Nhanh
Vũ Đình cầm bọc và hộp ra ngoài, Huyền Tố nhìn theo:
– Chủ tịch đặt ra quy định để coi cho vui thôi!
Vũ Đình đi ra thì Tịnh Kỳ và Trạch Hải cũng bắt đầu ngồi vào bàn làm việc. Hai người im lặng không ai nói với ai câu nào không khí xung quanh tĩnh lặng lạ thường sau đó cùng đi họp.
Vào phòng họp thì vẫn chưa có ai Tịnh Kỳ vẫn ngồi vào vị trí lần trước, tay xoa xoa thái dương Trạch Hải khẽ nhìn qua, tối qua, Tịnh Kỳ đã uống nhiều lắm sao? Tôi làm em buồn thế sao? Vũ Hứa đi vào ngồi đối diện Tịnh Kỳ, sau đó là Vũ Đình vào ngồi bên cạnh Tịnh Kỳ, Hạo Minh đối diện với Vũ Đình.
– Bắt đầu! – Trạch Hải nói
Hạo Minh mở laptop lên, chiếu hình chụp quảng cáo và video lên:
– Chiến lược quảng bá rất hiệu quả, từ những hình ảnh siêu đẹp này tới chất lượng video rất tốt và cùng với đó là vài hôm trước có một cô gái bắt cướp rất nổi trên mạng đã chạy xe này của chúng ta đã đồng thời tăng thêm độ hot của xe
Tịnh Kỳ khẽ cười khi thấy hình chụp với Trạch Hải, đúng là đẹp thật! Vũ Đình nói tiếp:
– Sản lượng sản phẩm bán ra rất lớn như thông số trên. Đã giúp tập đoàn thu về lợi nhuận ngút ngàn
– Đây cũng nhờ sự hợp tác của chị Tịnh Kỳ và anh Trạch Hải đã tạo ra một bộ ảnh rất suất sắc, chị quay quảng cáo cũng rất tốt, bên đó họ rất thích chị- Vũ Hứa vui vẻ nói
– Đẹp. Cảm ơn họ giúp chị vì đã phải vất vả hợp tác với chị- Tịnh Kỳ lên tiếng
– Tiếp đi- Trạch Hải nói
Sau đó, cuộc họp tiếp tục diễn ra đến khi kết thúc thì Tịnh Kỳ và Trạch Hải về phòng mỗi người một việc, một hồi lâu sau Tịnh Kỳ đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại, cầm tài liệu qua chỗ Trạch Hải:
– Đây là số liệu tôi đã làm xong- Tịnh Kỳ đặt xuống bàn
– Được, tôi sẽ xem.
– Cảm ơn
Trạch Hải ngước mắt lên nhìn Tịnh Kỳ:
– Cảm ơn cái gì?
– Cảm ơn anh mua đồ cho tôi
Tịnh Kỳ đứng ra xa, xoay một vòng:
– Đồ rất đẹp, tôi rất thích.
– Em thích là được rồi
Tịnh Kỳ bước lại trước mặt Trạch Hải:
– Tôi có thể hỏi anh vài chuyện được không? Sẽ không mất nhiều thời gian đâu
– Chuyện gì liên quan đến công việc thì nói, không thì nói sau đi.
Đến giờ nghỉ trưa, Tịnh Kỳ cầm túi thức ăn qua ghế sofa rồi đặt nó lên bàn:
– Sáng giờ chắc vẫn ăn được?
Trạch Hải lúc đó mở cửa ra lấy gì đó, bước lại ngồi cạnh Tịnh Kỳ, đặt túi đồ xuống bàn, mở túi ra toàn là đồ ăn ngon, cô trợ lý nhìn qua rồi nhìn lại đồ ăn của bản thân, đúng là khác biệt lớn, nhìn đồ ăn của anh ấy trong ngon quá! Trạch Hải đẩy thức ăn của mình qua cho Tịnh Kỳ và lấy thức ăn của cô gái qua mình:
– Chủ tịch làm gì đó?
– Đổi đồ ăn, tôi thích ăn món của em hơn
– Nhưng…
Tịnh Kỳ chưa kịp nói thì Trạch Hải đã ăn, cô gái cũng ăn phần của chủ tịch Ngụy, cái này là do anh không chịu nghe tôi nói hết. Ăn xong, Tịnh Kỳ gom lại phần hộp và túi đựng của cả hai, Trạch Hải nắm lấy cổ tay Tịnh Kỳ lại:
– Sáng nay, em mua thức ăn này cho tôi?
– Đây không phải chuyện công việc, có gì nói sau đi
Tịnh Kỳ cầm đóng đồ đứng lên, đi ra cửa bỏ vào thùng rác, quay vào đã thấy Trạch Hải nằm ngủ trên ghế sofa, trợ lý Trần đi qua bàn làm việc của Trạch Hải lấy áo vest được vắt trên ghế thì vô tình thấy màn hình máy tính đang hiển thị ảnh của Trạch Hải và Tịnh Kỳ chụp quảng cáo. Tịnh Kỳ cầm áo lên miệng mỉm cười:
– Rõ ràng là cũng thích mà cứ làm bộ làm tịch
Tịnh Kỳ cầm áo nhẹ nhàng đắp cho Trạch Hải:
– Trời sinh cho gương mặt hoàn mỹ mà lại tạo ra tính cách quái dị
Có bàn tay nắm lấy tay Tịnh Kỳ kéo mạnh xuống, cô gái một tay chống trên thành ghế một tay lại đặt trên ngực Trạch Hải:
– Nhóc con muốn sàm sỡ tôi lúc đang ngủ sao?- Trạch Hải mở mắt ra
Tịnh Kỳ đứng lại đàng hoàng:
– Rõ ràng là do đại yêu tinh anh dở trò
Trạch Hải ngồi lên, vẻ mặt nghiêm túc:
– Em ngồi xuống đi
Tịnh Kỳ cũng lẵng lặng nghe theo ngồi xuống ghế:
– Có chuyệ…
Chưa nói hết câu thì Trạch Hải đã nằm lên đùi Tịnh Kỳ:
– Ngồi yên đó, để tôi chợp mắt một chút