Hạ Tuế Thiên 2013

Chương 13: Dòng Suối Nhỏ



Con suối kia uốn cong hình omega (Ω), chạy vắt qua thôn làng. Thôn nằm ở chính giữa một nửa hình chữ O, mỗi khi mưa lũ hoặc trên đầu nguồn có ai mở cửa xả nước là con suối sẽ trở nên rất lớn, nhưng bình thường suối rất cạn, chỉ ngập đến khoảng đầu gối. Dưới đáy dòng nước toàn là đá vụn, mấy năm trước vùng này nhiều dân đào cát, ngay cả trứng đá hơi nhỏ một chút cũng đã bị bán hết sạch, cho nên bây giờ dưới nước chỉ còn toàn là đá lớn không có góc cạnh, to chừng bằng cái chậu rửa mặt, trên bề mặt mọc đầy rêu cỏ xanh lè.

Mặc dù trong thôn đã có nước máy, nhưng con suối này vẫn là nơi mà đa phần người ta thường dùng để đổ bô, giặt quần áo và tắm rửa, mức độ sạch của nước suối được quyết định bởi số lượng các hộ gia đình ở khu vực thượng du phía trên. Ngày xưa có lần tôi đang bơi thì bắt gặp một cục cứt to tướng nổi lềnh phềnh trôi qua ngay trước mặt. Cho nên, mặc dù nước suối rất trong, người thành phố chẳng nhìn ra được cái gì, nhưng tôi hoàn toàn không có tí hảo cảm nào hết với con suối này.

Mà bây giờ chắc chắn là bố tôi không đi được, Tiểu Hắc nói thế thì phải làm sao bây giờ, ông trẻ giục gấp lắm. Chúng tôi nào còn lo được gì nữa, tôi với chú Ba lập tức quăng bát đũa xuống, chạy ra con suối xem sao. Dọa cả đám gà của chú Hai bay tứ tán.

Thôn làng rất nhỏ, chỉ chạy một chốc là đến nơi, bây giờ là thời điểm mực nước rất thấp, bên dòng suối là một bãi đá khô rất rộng, ông trẻ và các cụ già đều đang túm tụm ở đó. Thấy chúng tôi chạy đến, ông trẻ hỏi tôi: “Bố cháu đâu?”

Tôi nói, bố cháu vẫn chưa tỉnh, chú Ba đã xô hết đám người ra để nhào đến chỗ bờ suối, vừa đi vừa nói: “Sao rồi sao rồi? Trong suối có cái gì?”

Mấy người kia sắc mặt tái mét, ông trẻ chỉ vào một tảng đá lớn dưới nước: “Tụi bay cứ đứng lên đây, nhìn xuống nước là biết liền.”

Tảng đá lớn kia nổi lên giữa mạt nước, đủ chỗ cho mấy người cùng đứng, trên đó đã có một người đang nằm bò ra nhìn rồi. Tôi với chú Ba cùng nhảy qua đó, bắt chước người kia, nằm bò xuống, nhìn vào trong nước.

Nước trong vắt, dù trời khá âm u nhưng vẫn nhìn thấy đáy nước rõ ràng. Tôi vừa nhìn, tức thì toát hết cả mồ hôi lạnh, chú Ba cũng thốt lên một câu chửi thề.

Chỉ thấy đáy nước dưới chân tảng đá này là chi chít đầy ốc bùn sặc sỡ, điều khiến người ta rợn tóc gáy là, số ốc bùn này không phải bám dưới đáy nước một cách bất quy tắc, mà là tụ lại tạo thành một hình dáng cực kỳ quái đản.

Hình dáng đó sống động cực kỳ, trông như là cái bóng của một người đang cố gắng trèo lên bờ.

“Mẹ kiếp, đứa mả mẹ nào lại làm trò này!” Chú Ba nổi giận đùng đùng, chắc hẳn chú tưởng đây là một trò đùa quái ác.

“Ai làm?” Ông trẻ đứng trên bờ cười khẩy, “Chứ không phải mày làm à?”

“Cái đ. mẹ!” Chú Ba nhảy phắt lên bờ.

“Chứ không phải Ngô Tam Tỉnh mày thần thông quảng đại, thế thì thứ này không phải do người làm nữa rồi.” Ông trẻ âm trầm nói: “Mọi người đã ngồi canh ở đây suốt ba tiếng đồng hồ, nhưng hình dáng đó vẫn không hề biến đổi một chút nào.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.