Gương Kia Ngự Ở Trên Tường

Chương 2



Gương thần bị tổn thương nặng nề, hai ngày liền không online.

Tôi ăn không ngồi rồi, bèn dắt theo công chúa Bạch Tuyết đi biển lướt sóng.

Công chúa mặc một chiếc váy lộng lẫy, tư thế tao nhã, trông như một bức tượng kiều diễm.

“Mẹ.”

Tôi cúi đầu nhìn bộ đồ lướt sóng trên người mình: “Con mặc váy đi biển ư?”

Công chúa Bạch Tuyết ngờ vực: “Con có thể không mặc ạ?”

“Bọn họ nói con là công chúa, vậy nên từng giây từng phút phải duy trì phong thái của công chúa.”

“Không, con có thể làm bất cứ chuyện gì con muốn làm, trở thành người con muốn.”

Cô ấy do dự một lúc, và dưới ánh mắt cổ vũ của tôi, cô ấy trở về thay quần áo.

Trên tường, gương thần bất lực: “Bà làm như vậy là không đúng, hoàng tử không thích công chúa như vậy đâu.”

“Tôi đâu có quan tâm anh ta thích gì.”

Sóng vỗ ào ạt, công chúa Bạch Tuyết chơi vô cùng vui vẻ, tôi cũng vô cùng vui vẻ.

Ở đằng xa, có một làn sóng lạ xô tới.

Tôi nhìn kỹ lại, trên sóng hình như có người.

Nhìn kỹ hơn thì đúng là người thật!

Một người đàn ông bị đẩy lên bờ, phía sau anh ta, có một tiểu mỹ nhân tóc đỏ thò đầu ra.

Ồ!

Tôi biết rồi, là nàng tiên cá.

Tôi mặc kệ tên hoàng tử đang bất tỉnh nhân sự, chạy ra chào hỏi nàng tiên cá nhỏ.

“Chào người đẹp!”

Nàng tiên cá nhỏ có chút xấu hổ, rụt người xuống nước không lên tiếng.

Tôi ngập ngừng tiến về phía trước.

Cuối cùng cô ấy cũng nói: “Xin chào, hoàng hậu xinh đẹp.”

Tôi đưa nàng tiên cá nhỏ vào bờ.

Trên bờ cát, chiếc đuôi cá của cô ấy tỏa ra ánh sáng nhiều màu sắc, mái tóc dài xinh đẹp mượt mà như vải sa tanh.

Oa! Cô ấy đẹp như Bạch Tuyết vậy.

“Cô không sợ đuôi của tôi sao?”

“Sao phải sợ chứ, nó rất đẹp mà!”

Người cá nhỏ khó hiểu: “Nhưng mà mụ phù thủy nói hoàng tử chỉ thích những cô gái có đôi chân đẹp thôi.”

Xin đấy, câu này thần thiếp nói chán lắm rồi.

“Cô quan tâm anh ta thích gì làm chi!”

Tiên cá nhỏ ngập ngừng nhìn hoàng tử.

Lúc này, cuối cùng tôi cũng có một chút giống với mẹ kế độc ác.

“Sao cô lại thích hoàng tử?”

“Bởi vì chàng ấy rất dịu dàng.”

“Sao cô biết anh ta dịu dàng, anh ta đã nói chuyện với cô bao giờ chưa? Chưa đúng không!”

“Anh ta dịu dàng với tất cả mọi người không có nghĩa là anh ta dịu dàng đâu.”

Nàng tiên cá nhỏ ngu ngơ chả hiểu gì, đúng lúc này, hoàng tử tỉnh lại, người đầu tiên anh ta nhìn thấy là công chúa Bạch Tuyết.

Chàng hoàng tử nhìn công chúa Bạch Tuyết với ánh mắt chan chứa tình cảm: “Công chúa xinh đẹp, cảm ơn nàng đã cứu ta!”

Nàng tiên cá sửng sốt, tôi nhếch miệng cười to:

“Nhìn xem, anh ta ngốc đến nỗi còn chẳng nhận ra ân nhân cứu mạng của mình, không có gì đáng để thích hết!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.