Giống Đực

Chương 11: Vô vị



Truyện 7 chương 11: Vô vị

Vài ngày sau,

Quán cầm đồ X,

Sơn Trúc không có bạn,

Kể cả một người cũng không có,

Bao gồm cả người đang thao thao bất tuyệt trước mặt cậu kia – Văn Mạnh, là người hơn cậu cả chục tuổi – kế toán cũ cho công ty ba cậu dưới Đắc Nông, nhận thấy được tham vọng của người này, cậu quyết định ” xin ” người từ chỗ ba cậu, mang lên đây, anh em chung tay mở ra chuỗi cầm đồ riêng, nói là cầm đồ cho sang miệng, thực chất tiêu thụ đồ ăn cắp chiếm bảy tám phần.

Thế nhưng đương nhiên đó cũng chỉ là mối quan hệ anh- tôi, làm ăn chia chác, đằng sau lưng cậu, hắn còn giở không biết bao nhiêu trò ăn chặn.

Trước mặt cúi đầu, sau lưng mài dao.

Cậu đã thừa hiểu, trước mắt hắn chỉ có tài mà không có tiền, vốn chống lưng một mình cậu chi. Sơn Trúc biết, dù gan to bằng trời hắn cũng chưa dám lật bài ngửa, thế nên cứ ung dung một mặt giao toàn bộ sáu tiệm, một mặt thâu tóm toàn bộ các đường giao dịch về tiền bạc,

Kể ra thì con người cậu, cái gì cũng không biết làm. Chỉ có làm tiền và làm tình là giỏi, nấu nướng không được, quần áo nhà cửa gì, đều một tay người giúp việc theo giờ lo tất cả, học hành cũng không có hứng thú.

Sơn Trúc nhếch khóe miệng, vậy cũng tốt.

Chỉ tiếc là muốn đưa ” Meo ” lên, lại chẳng biết chăm kiểu gì.

========

Duỗi vai một cái,

Xong hết đống giấy tờ ở tiệm cầm đồ, kiểm lướt các mặt hàng giá trị vừa thâu về được cũng đã sẩm tối. Hai ba ngày đều bận rộn soát lại một lượt, cả người đều có phần mệt mỏi, cũng may tình hình tiêu thụ ra chợ đen cũng ổn, tiền vào tháng này cũng rộng túi.

Sơn Trúc mở cửa xe, chạm tay lên vô lăng,

Bánh xe chỉ có thể lăn chậm trên những con đường đông đúc giờ tan tầm nơi Sài Thành này.

Hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo.

Đúng thế, chỉ cần khiến chiếc ví của cậu lúc nào cũng dày, tài khoản lúc nào cũng rủng rỉnh vài dãy số, muốn ai mà không được?

Thậm chí là một vài diễn viên ca sĩ, muốn chơi qua đều không phải vấn đề.

– ————

Khi về tới gần hầm để xe nơi chung cư, lại thấy ngay chỗ bảo vệ đang chờ một bóng dáng quen thuộc,

Là anh ta. Vĩnh Tường.

Anh ta tới đây làm gì?

Chút xôn xao trong tim lập tức bung ra.

Không.

Đôi mày nhíu chặt,

Sơn Trúc bẻ lái đến quán Bar.

Không có bạn, hẳn là phải có lý do.

Đơn giản bởi vì không ai ưa nổi tính cách thất thường của cậu, và lại, cậu cũng không nằm trong bất cứ một cái ” gu ” nào.

Nếu để nói về bạn Gay, nhất là sinh ra đã nằm dưới như cậu, thì chỉ có chán ghét, bởi lẽ cậu đi đến đâu cũng hút hết Top ngon lành. Thậm chí có một đôi nổi tiếng kia còn vì cậu mà chia tay ầm ĩ.

Còn nếu để nói về bạn học, đến lớp và đi về, đều ở một góc cuối bàn quen thuộc.

Không nói chuyện với ai, Không mỉm cười.

Cũng chẳng thiết tha tham gia bất cứ hoạt động nào.

Mọi người dần dần quên luôn mất cậu.

Và nếu không muốn quên mà có lỡ nhắc tới, lại chỉ nhận được cái nhìn khinh bỉ rời rạc.

– ———

Nhàm chán, nhảm nhí, và trẻ con.

Cậu không nghĩ tuổi trẻ của mình, một người đã có thể tự tay kiếm được cả xấp tiền dày cộm, đi xe hơi bạc tỷ lại đương nhiên phải chơi chung với một đám ” con nít”.

Thành ra, cái chốt cuối cùng người mong đợi cậu nhất lại chính là tên này – quản lý một chuỗi các quán Bar nổi tiếng ở Sài Gòn hiện nay – Trọng đinh.

Trọng đinh vừa nhìn thấy khách Vip liền vội vàng chạy tới săn đón.

Người làm ăn đương nhiên nhanh nhạy, nói trắng ra thì Sơn Trúc không tự mình vung tiền bừa bãi, thế nhưng để ” có suất ” lọt vào mắt cậu hoặc hơn thế nữa là chèo kéo cậu lên giường được một đêm, rất nhiều vị ở đây đều tự dưng muốn thể hiện.

Trọng đinh cũng như thế mà hưởng ké không biết bao nhiêu vụ béo mẫm mầm., một phần niềm nở ngọt nhạt, lại một phần không dám đụng vào người, chỉ dám đi bên cạnh liên tục xơi xơi:

– Ôi chao, xem ai tới đây!

– Anh nhớ chú quá, trời ạ, xem xem, ngày càng đẹp nha.

– Nào, hôm nay uống gì, anh mời?!

Sơn Trúc hôm nay rõ ràng không vui vẻ gì, một câu cũng không trả lời, tiến đến khu phòng riêng trên lầu.

Trọng đinh ra mắt đưa hiệu một giây, liền có một kẻ cúi đầu tiến tới phía trước dẫn đường, mở ra một căn phòng rộng rãi nhất.

Nghề này ấy mà, muốn moi tiền từ ví người ta, thì phải có khả năng nhìn nét mặt của khách là phải hiểu.

Người phục vụ vừa lui ra, Trọng đinh đã trước mặt Sơn Trúc xoa xoa hai tay vào nhau:

– Hôm nay.. có muốn đổi khẩu vị không?

Sơn Trúc ngồi phịch xuống bộ salon dài, không thèm nhìn lên:

– Ra hàng đi,

Trọng đinh đương nhiên búng tay cái tách,

– Okei!

Phải nói rằng chuyện Sơn Trúc chủ động gọi trai bao là một điều xưa nay chưa từng có. Có những khi tới Bar liên tục một tháng trời đều về không vì không có con mồi nào hợp khẩu vị với cậu.

Cũng chỉ có cậu chủ động lựa chọn, còn chưa từng thấy một người nào ve vãn thành công.

Thế nên, đương nhiên vừa được ăn một bông hoa rừng man dại, vừa có tiền nhét đầy cạp quần, thử hỏi Top trai bao nào mà không xốn xang?

Chỉ trong vòng 10 phút, trừ hàng chỉ có thể làm Bot thì đành thôi, hầu hết đã kéo nhau tới trước mặt phòng Vip 1 đó mà trình hàng, hơn chục người, lộn xộn thành một đống,

Thế nhưng đối với gương mặt lạnh nhạt, đuôi mắt sắc như dao kia, không một tên nào dám vồ vập.

Trọng đinh đập đập tay ra hiệu im lặng, sau đó tới trước mặt Sơn Trúc:

– Ây dâu, lần đầu chú có hứng gọi hàng, tất cả đều ở đây.

– Có cần anh giới thiệu cho chú không?.

Sơn Trúc uống một ngụm rượu, hờ hững đưa mắt lên nhìn

– Ai không thể làm bot?

Mấy tên vừa nghe đã liền huých nhau,

Không phải chứ?, lầm rầm một hồi, không có lẽ Sơn Trúc muốn đổi khẩu vị đến mức leo lên làm Top rồi?.

– Kìa!. Khách hỏi?!

Trọng đinh thúc giục.

Hai tên nhìn có vẻ ” đô con” bước ra khỏi hàng, cúi đầu chào, muốn rời đi,

Ý định rất rõ, cả hai tên này không thể nằm dưới, chính là chỉ có thể đi đục người ta.

– Là hai người họ!

Trọng đinh cười hà hà trước vẻ mặt bàng hoàng của cả đám.

Thì ra, là muốn chọn hàng chất lượng nhất, chứ không phải là muốn leo lên trên thử cảm giác.

Đúng là Sơn Trúc a Sơn Trúc, ý định khó đoán. Thôi thì coi như vận may dính người cho hai tên kia.

– ————-

Một loạt ánh mắt tiếc nuối lắc đầu rời đi, bởi lẽ làm cái nghề này thường là trên dưới thuần thục chẳng vấn đề gì, chỉ một số ít mới thuộc hàng tổng công hoặc tổng thụ. Tức là chỉ có thể ở một vị trí trên hoặc dưới, không thể đổi, hoặc có đổi thì cũng rất khó khăn, không ra cái gì!.

========

Trong phòng còn lại ba người.

Sơn Trúc ngả người về phía sau ghế, đem cổ áo sơ mi chính mình tháo hết hai cúc đầu, một tên chỉ nhìn qua mà đã có cảm hứng muốn cương, sung sướng tới mức liền áp sát lại, bàn tay choàng qua eo nhỏ.

– Sơn Trúc.. nếu là em, thậm chí bọn anh còn không muốn lấy tiền bo đấy..

Tên còn lại cũng không ngờ mình lại được dịp chơi threesome với người đẹp siêu hạng này, lập tức khui một chai, rót ra ly, lắc đều:

– Em muốn chơi kiểu gì?

Khóe miệng Sơn Trúc co lên, để mặc cho hai tên luồn tay vào áo mình mơn trớn hạt ngọc nhỏ, cố gắng phô diễn kỹ thuật tay điêu luyện,

Nhấp xong một ngụm rượu, Sơn Trúc lạnh giọng:

– Hai người- làm với nhau.

– ??!!

– Hả?

Hai tên kia còn tưởng nghe nhầm, một tên muốn cười lại gặp đôi mắt híp dài của Sơn Trúc, cẩn thận hỏi lại:

– Em.. vừa nói nhầm, đúng không?

Sơn Trúc đẩy người, vứt bàn tay bẩn thỉu kia ra khỏi vạt áo, rút ví đặt lên bàn:

– Chỉ cần hai người ” biểu diễn” cho tốt, bao nhiêu không thành vấn đề,

– Nhưng bọn anh không thể làm Bot được, chẳng phải em đã hỏi sao?

Sơn Trúc cười mỉa:

– Như vậy mới càng thú vị chứ?

– Hơn nữa – còn phải từng người làm từng người, ai cũng có phần.

Hai tên tức thời mặt tê cứng.

– Sơn Trúc.. cái này..

– Hay là để bọn anh phục vụ em tới bến, sao hả?

Sơn Trúc nhún vai, từ trong ví rút ra một xấp tiền, quăng lên bàn:

– Cho hai người nửa tiếng chuẩn bị.

Hai tên trai bao mắt sáng rực ước lượng cọc tiền kia, ít nhất cũng phải 40-50 triệu.

Thế nhưng..

– Còn 25 phút.

Sơn Trúc tự mình rót thêm một ly rượu, gác chân lên ngay xấp tiền trên bàn, nhấm nháp nơi khóe môi vị cay đắng.

Hai tên kia vẫn là chần chừ, thế nhưng số tiền đó rất lớn, rất lớn..

– Được rồi..

– Nếu em thích xem..

– Nhưng mà- một tên ái ngại- nếu không tốt lắm, em cũng phải rộng rãi một chút đấy,

Sơn Trúc cười nhếch, không trả lời.

Hai tên tự mình bỏ vào nhà tắm, thụt rửa.

Sơn Trúc ngả hẳn đầu ra phía sau, nghe tiếng nước chảy, khẽ nhắm mắt.

Lần đầu của cậu sao?

Là như thế nào?

Vì sao hôm nay cậu lại điên dại đến thế này?

Muốn xem thử xem hai kẻ vốn mạnh miệng nói rằng bản thân không thể nằm dưới, không thể để cho người ta thông. Vậy nhưng lại chỉ vì tiền..

Được thôi, cậu cũng muốn xem thử, lần đầu của người khác, có đau đớn và tê dại.. như cậu khi xưa.. không thôi.

– ——–

Tiếng rên rỉ phát ra,

Sơn Trúc thậm chí còn không cho cả hai người đó lên giường, một mình ngồi gác chân lên bàn, nhìn hai tên trai bao lần lượt bú nút cho nhau ngay trước mắt.

Hai kẻ trong nghề thuần thục từng đường cơ khóe miệng, mở nuốt đều trọn vẹn được nguyên cây côn th*t tới gốc,

Đôi tay vân vê đầu v* tới ổ trứng của nhau, và cũng như đã làm một giao kèo trước, kẻ trông có vẻ trẻ hơn cắn răng cúi người gập xuống, chân quỳ ngay nền đất, mở háng rộng nhất có thể.

Sơn Trúc lập tức lớn giọng,chỉ tay:

– Đổi.

– Người kia làm trước.

Hai tên lại được phen trắng bệch mặt, đổi vị trí,

Thứ hàng chuẩn bị nhập vào hậu huyệt kia không thể nói là thường được, cực kỳ lớn, gân nổi rất nhiều” đầu hàng ” lại có gắn bi nhỏ, đương nhiên nếu là một tiểu thụ hoặc một ả đàn bà, cái đó chính là sung sướng đến điên.

Thế nhưng ở đây thì khác, tên bị chỉ định phải nằm dưới trước kia, cơ mặt căng cứng, cố gắng không nhìn tới.

– Phập..

Dẫu là đã được mở rộng, bôi trơn liếm láp một lúc.Nhưng một kẽ máu vẫn chảy ra, rất rõ ràng,

Hậu huyệt kia quá khô, lại là lần đầu tiên làm cái loại chuyện này, khuôn mặt đau đớn, thống khổ bắt đầu co chặt lại siết kẻ phía trên không thể nào cử động nổi, mặt đầy mồ hôi, bất lực rút thứ hàng khổng lồ tím tái ra. Trên đầu bi, máu nhỏ thành một hai giọt.

Kẻ kia lập tức ôm lấy hông, vô thức kêu lên một tiếng.

– Đau quá.

Sơn Trúc nhíu mày, đẩy một vỏ chai bia sang bên cạnh, tỏ rõ sự chán ghét không thèm nhìn tới.

Hai tên biết chắc số tiền kia khó lấy, thế nhưng lại không nghĩ rằng khó lấy tới mức này, một phần nửa cũng do ánh mắt tà mị mà lạnh tới rợn sống lưng của Sơn Trúc săm soi tới.

Hai tên trên người không một mảnh vải, kéo lấy tay Sơn Trúc đang muốn đứng dậy:

– Để bọn anh thỏa mãn em, nhé.

Sơn Trúc không đếm, tùy tiện rút ra khoảng một phần ba số đó, ném lên bàn:

– Đủ.

Thế nhưng đã mút mát tới lên hứng, hai tên kia cũng không muốn cứ thế mà trôi qua vô ích, cố gắng cọ sát thứ dưới háng của mình lên tay Sơn Trúc..

– Hàng được lắm đấy em..

– Có muốn thử một trước một sau không?

Sơn Trúc lau lau tay:

– Buông.

– Em nghĩ lại một chút đi,

– Tôi nhắc lại lần thứ hai: buông!

Hai tên kia lắc lắc đầu,

Nói thế nào đây cũng là khách Vip. Đành chịu.

Chỉ có điều sau này, việc Sơn Trúc là kẻ biến thái tới kinh dị thế nào, và vì sao hai tên trai bao có tầm ở đây còn phục vụ không nổi được vẽ lên rất nhiều.

============

Bước chân trống rỗng,

Sơn Trúc cũng không đoái hoài tới lời mời chào của Trọng đinh, một bước lên xe, chao đảo tiến về nhà.

Vô vị.

==============//==================


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.