Gió Xuân Cõi Người

Chương 26



Xem ra Lộc Phong đã biết chuyện từ lâu, Thẩm Ngọc khẽ hỏi cậu, “Có tao không biết thôi hả?”

Lộc Phong gật đầu, “Ừa, mỗi mình mày.”

Thẩm Ngọc: “……” Cậu nhớ ra bữa nay mình hay sáp tới gần Quan Ninh, tức khắc thấy mình mẩy ớn lạnh, Ngô Duệ chưa đánh mình, đừng bảo là để dồn nợ tính sổ một thể đấy?

Bạn học Ngô Duệ đang nắm tay Quan Ninh lúc này không rảnh hơi đâu để ý Thẩm Ngọc, trong lòng cậu có một hạt giống đã nảy mầm, nháy mắt vươn mình hoá thành đại thụ che trời, vốn hôm nay Ngô Duệ định tìm thời cơ thích hợp chính thức báo với mọi người, không biết đằng sau ai tinh ý ra tay giúp cậu, một khắc vất vả suốt đời nhàn nhã(*).

(*) Nguyên văn Nhất lao vĩnh dật 一劳永逸 – yī láo yǒng yì (lao khổ một lần, xử lý sự tình/sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa, an nhàn mãi mãi. Câu này từ tận đời Hán của Ban Cố) (Theo: hoasinhanhca)

Nắm bàn tay ấm áp mang lực của chàng trai trẻ, nỗi nghi hoặc của Quan Ninh dần chìm xuống đáy lòng, chỉ lo chân Ngô Duệ có thể thích ứng được cường độ leo trèo không. Chung quy cô mới đi một đoạn đã thấm mệt, tuy chạy bộ mỗi buổi sáng song Quan Ninh khá e dè chuyện leo núi.

“Mệt không?” Quan Ninh hỏi cậu.

“Không ạ,” Ngô Duệ đắm chìm trong vui sướng, “Chị mệt hửm? Có muốn em cõng chị không?”

Quan Ninh lập tức đáp, “Tôi không mệt.”

Mười phút sau, tám người tới một khoảnh đất trống rỗng rãi có cây có nước có bàn ghế đá, Ngô Duệ cởi áo khoác gấp lại vài lần rồi lót lên ghế đá, “Chị ơi, chị ngồi đi.”

Quan Ninh cúi đầu nhìn, dù không mua quá nhiều quần áo đắt tiền nhưng nhác sơ chiếc áo Ngô Duệ đã biết giá cả xa xỉ, cô xua tay bảo không ngồi.
Cô không chịu, Ngô Duệ bèn ngồi xuống, sau đó vỗ đùi đề nghị như đang ở chỗ vắng người, “Nếu không thì ngồi đây?”

Quan Ninh: “……”

Cô sao chịu nổi ánh mắt của mọi người nhìn sang, đành ngồi lên chiếc áo gió sang quý của Ngô Duệ. Đặt mông xuống rồi cô mới nhớ ra, app theo dõi kinh nguyệt báo nay đến kì. Xem ra Ngô Duệ nhớ rõ điểm này, Quan Ninh cầm xiên thịt dê từ trên bàn đá đút Ngô Duệ như đang khen thưởng.

Ngô Duệ bắt lấy cổ tay cô, cúi đầu cắn một miếng rồi đẩy về để cô ăn.

Mấy cô em ngồi xung quanh nhìn chằm chằm không chớp mắt đôi chim cu, ăn cơm tró ở cự ly gần, Quan Ninh mắc cỡ hết biết, đành đặt xiên nướng lên chiếc dĩa nhỏ trước mặt Ngô Duệ, tự mình ăn cây khác.

Từ Tri Dã thấy tình cảnh Ngô Duệ ăn khổ thú vị gì đâu. Cậu vội tới chỗ bạn gái, “Nhiễm Nhiễm, anh muốn ăn thịt dê.”

Lục Tri Nhiễm cầm que đút Từ Tri Dã một cách tự nhiên, Từ Tri Dã há mồm cắn một miếng, “Anh ăn mỡ cho, em ăn phần nạc đi.”

Lục Tri Nhiễm không thấy sao, bình thường bọn họ vẫn thế, bèn ăn miếng thịt Từ Tri Dã đã cắn qua.

Ngắm xong hai cặp này, hai cô bé kia tức thì thấy cánh gà nướng trên tay hết thơm, có điều nghĩ đi nghĩ lại, chẳng phải còn sót lại Lộc Phong sao? Hai cô nàng không hẹn đồng thời nhìn về phía Lộc Phong, Lộc Phong cảm giác ánh mắt ý tứ của họ, miếng thịt bò mắc nghẹn trong cuống họng.

“Nhìn tôi chi?”

Hai cô gái lắc đầu, đánh thượt thở dài.

Không khí nơi này tốt cực, gió núi mát rượi, phóng tầm mắt ra xa xăm chỉ thấy một màu núi rừng biêng biếc, nhấm nháp xiên nướng trong môi trường thế này thoải mái khỏi tả.

Quan Ninh tập trung ăn, tóc tai bị gió thổi rối bời.

Ngô Duệ phát hiện trước, cậu duỗi tay giúp cô sửa sang mái tóc dài vén hết ra sau lưng, cậu tháo xuống cái chun đen trên cổ tay, cẩn thận buộc tóc cô lên.

Quan Ninh chưa chú ý cậu đeo thun trên tay, chờ tóc được cột xong cô mới dùng ánh mắt biểu lộ nghi vấn. Ngô Duệ thì thầm, “Lần trước chị ở nhà em, chị quên rồi hả?”

Quan Ninh thì thầm “Ồ” theo.

Song đoạn thầm thì này truyền rõ ràng vào tai mỗi người có mặt.

Người phản ứng dữ dội nhất chính là Thẩm Ngọc, cậu không biết ăn cay, vốn đang uống nước thì bị sặc khi nghe Ngô Duệ cất lời, cậu ho khặc khụa kinh thiên động địa.

Ngô Duệ ‘thương tình’ vỗ lưng dùm cậu.

Quan Ninh giải thích, “Mấy bữa trước Ngô Duệ bị sái chân, tôi thường tới chăm sóc, trong túi xách tôi hay đem theo dây chun, chắc lúc lấy đồ chúng vô tình rớt ra.”

Mấy bạn nhỏ gật đầu lia lịa, tỏ vẻ bọn em hiểu hết.

Quan Ninh: “……” Mấy đứa ít tuổi mà hiểu nhiều ghê.

Cô lười giải thích, mau chóng ăn thêm mấy que trước khi gió thổi nguội chúng.

Ăn xong, các chàng trai xúm lại một đám rời đi không biết để tỉ tê chuyện gì, thừa lại Quan Ninh cùng ba cô gái nhỏ. Lần đầu tiên gặp gỡ, đề tài hàn huyên thật sự không nhiều, Quan Ninh bèn đề nghị chụp ảnh cho họ.

Miệng Lục Tri Nhiễm ngọt xớt, “Chị ơi, nhìn chị là biết chụp hình giỏi rồi, người đẹp như chị đều thế cả.”

Quan Ninh nhận lấy lời khen ngợi, “Cảm ơn nhé.”

Lục Tri Nhiễm cùng hai cô em khác đều rất xinh xắn, dáng người mảnh mai nhưng không thể hiện rõ đôi chân dài trước ống kính, Quan Ninh ngồi xổm, canh đúng góc đẹp chụp một bức ảnh chung cho ba người.

Từ Tri Dã xa xa nhìn thoáng qua, nhanh chóng bước tới nói vài câu với Lục Tri Nhiễm. Lục Tri Nhiễm liếc nhìn Quan Ninh, gật đầu cùng Từ Tri Dã.

Thời điểm Quan Ninh muốn ngồi xổm chụp tiếp, Lục Tri Nhiễm lôi kéo hai người bạn một trái một phải mau mau ngồi theo. Quan Ninh cảm thấy kỳ quái, song vẫn giúp họ lưu lại những khoảng khắc đẹp đẽ và đáng yêu.

Qua lát sau, Thẩm Ngọc kéo Lộc Phong tới tham gia cuộc vui.

Không bao lâu Từ Tri Dã cũng tới.

Ngô Duệ đến nơi sau cùng, vừa thấy tình cảnh trước mắt “Ý” một tiếng, “Mấy người làm gì vậy? Bái thiên địa tập thể hả?”

Cậu đi tới bên Quan Ninh kéo cô lên.

Từ Tri Dã thở phào, nếu không nhắc Lục Tri Nhiễm, Ngô Duệ sẽ phát lửa khi thấy cô chị gái yêu quý ngồi xổm dưới đất chụp ảnh hộ mấy cô gái.

Quan Ninh nghe nói bọn họ có nhóm WeChat, bèn gửi ảnh cho Ngô Duệ để cậu đăng vào nhóm, Ngô Duệ lắc đầu, “Chị tự vào đó gửi đi.”

“Quan Trình có ở trỏng mà.”

Ngô Duệ đành thỏa hiệp, tín hiệu trên núi rất kém, cậu nhận được một tấm ảnh Quan Ninh gửi mỗi hai phút, hai mươi phút sau cậu nhắn một phát chia sẻ hết vào nhóm, mặc kệ có gửi thành công không, cậu cất máy hỏi Quan Ninh, “Chị để ý Quan Trình biết chuyện của chúng ta lắm ư?”

“Cậu không để ý sao?” Quan Ninh hỏi ngược.

“Ngày mười lăm nó về, em định kể thật với nó, chị thấy sao?”

Quan Ninh nhìn cậu một lát, chân thành bảo, “Tôi cảm thấy vẫn nên chờ chút nữa.”

“Nếu sau khi Quan Trình biết chuyện mà không ưng thuận thì chị tính sao đây?”

“Tôi định chờ cơ hội nó có khả năng đồng ý mới cho nó hay.”

Ngô Duệ gặng hỏi, “Ở trong mắt chị, thời điểm nào nó đồng ý được?”

Điều đầu tiên Quan Ninh nghĩ tới chính là “gạo nấu thành cơm”, nhưng cô thật sự không thể thốt thành lời với Ngô Duệ, cuối cùng nói, “Chúng ta mới bắt đầu, đừng nóng vội, tôi không biết tương lai sẽ có cơ hội nào nhưng hiện tại rõ ràng không phải thời điểm nên thẳng thắn cùng Quan Trình.”

Mặc dù Ngô Duệ không hài lòng với đáp án này nhưng quyết định tạm thời nghe lời cô.

“Chị thích chụp ảnh hả?” Ngô Duệ đột nhiên hỏi.

“Tôi thích chụp cho người khác.”

Ngô Duệ quét mắt nhìn đằng kia, “Bọn họ có gì hay mà chụp, để em chụp cho chị.”

Quan Ninh thường không thích chụp ảnh bởi xung quanh không có ai chụp tốt hơn cô, nhưng có vẻ Ngô Duệ đã luyện tay nghề qua nhiều cô bạn gái, tiện tay bấm tách mà ảnh chụp Quan Ninh vẫn rất đẹp.

Quan Ninh xoã suối tóc dài vén sau một bên tai, người phụ nữ hiện ra trên ảnh thanh thuần và trí thức, đôi chân trắng mịn thon dài, ngay cả phái nữ cũng không nỡ dời mắt.

Chụp choẹt một hồi, Quan Ninh phát giác cặp đùi bị muỗi chích mấy vết mà muỗi rừng dữ dằn khát thịt, mấy vết sưng kia xon xót.

May sao cô có mang theo kem đánh răng.

Quan Ninh lấy ra tuýp kem, đang định khom lưng tự bôi cho mình thì bị Ngô Duệ kéo tay, dắt tới chỗ ghế đá ngồi xuống, sau đó cậu ngồi xổm trước mặt cô, vặn kem đánh răng.

Đầu ngón tay Ngô Duệ âm ấm, kem đánh răng lành lạnh, Quan Ninh cảm thấy những nơi bị cậu thoa kem thật lạ lẫm, hệt như mảnh da ấy đã không thuộc về mình nữa.

Ngô Duệ thoa xong lại nắm cổ chân cô, nhẹ nhàng nâng lên tỉ mỉ kiểm tra kỹ càng. Quan Ninh cho rằng quá trình kết thúc, song tay Ngô Duệ bất ngờ lần lên, dường như cậu cầm lòng không đậu ve vuốt bắp chân Quan Ninh.

Lòng Quan Ninh xốn xang, cô có trực giác rằng nếu không phải có người khác ở đây, Ngô Duệ sẽ trực tiếp đặt môi lên hôn.

“Cảm ơn.” Quan Ninh mất tự nhiên ngó ra nhóm Lục Tri Nhiễm đằng kia, phát hiện không ai nhìn bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngô Duệ ngồi xổm chỗ đó không đứng thẳng nổi, Quan Ninh nhìn cậu, “Không đứng được à?”

“Tê chân chị ơi.”

Quan Ninh bật cười, đứng dậy chìa tay ra, hai tay Ngô Duệ túm lấy cánh tay mảnh khảnh chậm rãi đứng lên, tới khi sắp thẳng người cậu chợt loạng choạng, Quan Ninh hoảng hốt, vội vàng vươn tay kéo cậu, lại bị cậu tóm vào vòng tay mình, cái tay còn lại của Ngô Duệ nhàn nhã chống lên thân cây.

Phía sau truyền tới cả trận ồn ào hú hét, mặt Quan Ninh đỏ rần, vội vàng lủi khỏi lồng ngực cậu. Cô không biết nhưng bè lũ Ngô Duệ thấy rành rành, hành động của cậu có chủ đích.

Khi Ngô Duệ bước tới có phần vênh váo quá mức, Từ Tri Dã bèn đề nghị chơi trò chơi.

“Chơi trò gì?” Lục Tri Nhiễm là người hưởng ứng nhất.

“Nhìn ảnh đoán người.” Không biết từ khi nào Từ Tri Dã hô biến ra một xấp giấy, trên đó là ảnh chân của những người khác nhau, có cả nam lẫn nữ.

Ngô Duệ quét mắt qua mấy tấm có chân đàn ông thấy toàn lông chân, cậu sỉ vả Từ Tri Dã, “Mày có thấy tởm không?”

“Mày đừng nhìn kĩ thì không tởm.” Từ Tri Dã đáp.

Quan Ninh thấy một đôi giày quen thuộc, cầm bức ảnh đó ra, hỏi Ngô Duệ, “Đây là cậu nhỉ?”

Ngô Duệ nhìn thoáng qua, “Vâng ạ.”

“Vậy mà cũng nhận ra được hả?” Từ Tri Dã không cam lòng rút ra một tấm, “Đây là chân ai?”

Quan Ninh lắc đầu, “Không có phạm vi nào sao?”

“Người nổi tiếng, nhóm tụi em đều mê.”

Quan Ninh nhìn chằm chằm đôi chân phái nữ kia hồi lâu, chần chờ báo tên một ngôi sao nữ.

“Chị biết hết đáp án đó hả?” Từ Tri Dã không hỏi nữa, “Ngô Duệ, kế tiếp tới mày.”

Ngô Duệ tự mình rút ra một tấm, một đôi chân đàn ông, cổ chân có vết thương, lập tức đáp chắc nịch, “Lộc Phong.”

Lộc Phong gật đầu.

Ngô Duệ ngông nghênh nhìn Từ Tri Dã, người sau rút một tấm từ trong xấp ảnh ném cho cậu, “Kì này mày chắc chắn không biết đâu ha?” Biết cũng không dám nói.

Ngô Duệ nhìn vài giây rồi liệng ngay vào Từ Tri Dã, khóe miệng nhếch ý cười lạnh, “Không biết, mày cho người khác chơi đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.