Gió Trong Sớm Bình Minh

Chương 14: 14: Siciliano



Lúc Lâm Xuất trở lại tầng một, thời gian đã qua rất lâu.

Trên bàn đặt bánh sandwich đơn giản và salad, Thẩm Phong Lai lại không ở trong phòng bếp.
Từ trong gương tủ rượu, Lâm Xuất nhìn thấy khuôn mặt của mình đỏ bừng bất thường, ngay cả tai cũng ửng hồng.
Rượu uống vừa rồi đang bắt đầu phát huy tác dụng.
Anh cảm thấy đại não của mình như bị cồn ngâm, có hơi choáng váng, nhưng lại không buồn ngủ.

Tư duy vẫn vô cùng tỉnh táo, chỉ là những cảm xúc nhỏ bé kia giống như bị tê liệt, tạm thời lắng xuống.
Trong không khí có mùi nước hoa nhàn nhạt như có như không, là trên người Thẩm Phong Lai.

Đúng lúc này, Lâm Xuất bỗng nghe thấy một giai điệu du dương từ bên ngoài truyền vào, tốc độ chậm rãi, giai điệu trữ tình bi thương không nói nên lời, là một khúc nhạc múa cổ xưa.
Ngay giây đầu tiên Lâm Xuất đã nhận ra đấy là kèn harmonica.
Cho dù cách một cánh cửa, âm sắc của nó vẫn cực kỳ xinh đẹp, giống như trong trí nhớ.

Bass dày dặn mênh mông, cao âm trong suốt dễ nghe, chuyển biến tinh tế lưu loát, không có một tạp âm nào giữa hô hấp và cộng hưởng.
Có tiếng còi ô tô và gió đêm trong đó, giống như thêm rất nhiều những âm thanh trang trí vỡ vụn vào giai điệu, bản ballad vốn duyên dáng bị kéo thành một tiếng thở dài, tất cả đều rải rác trong bóng đêm.
Đầu óc Lâm Xuất trống rỗng.

Anh sững sờ lắng nghe, mất nhiều thời gian mới xác định được bản nhạc – của Bach.
Tác dụng của rượu ngày càng rõ ràng.

Lâm Xuất nghe thấy nhịp tim của mình đan xen thành tiếng trống, anh giơ tay ấn lên ngực, như nhìn thấy thời gian quay trở lại, ngày hôm qua lại xuất hiện, thiếu niên Thẩm Phong Lai ở trước hồ Fogan thổi kèn harmonica.

Y nói với anh: “Điều kỳ diệu của piano là nó đủ để bao dung vạn vật, cho dù hẻo lánh như kèn harmonica, nó cũng có thể phát ra hiệu ứng mười hai điểm trong một bản song ca với piano.

Khối lượng, âm sắc, vẻ ngoài.

Hai nhạc cụ một trời một vực, thậm chí còn đầy mâu thuẫn, nhưng vẫn có thể hợp thành hoà âm tuyệt vời và hài hoà nhất trên thế giới trong tay chúng ta.

Em nói xem, trên thế giới này còn có chuyện gì lãng mạn hơn không?”
Lâm Xuất đã không còn nhớ lúc đó mình trả lời thế nào, nhưng anh vẫn còn nhớ khúc nhạc Thẩm Phong Lai thổi, cũng là bài
Chỉ là phía bên kia của trái đất, gió đêm của Füssen mãi dịu dàng, hồ Fogan vẫn bình lặng từ ngày này qua ngày khác.
Nơi đó chưa bao giờ có một cơn gió mạnh như Nam Bán Cầu, và trong khúc đó cũng chưa bao giờ chứa đựng ý nghĩa đau buồn như vậy.
*
Lại qua một thời gian rất lâu, cửa sau phòng bếp bị mở ra, Thẩm Phong Lai từ bên ngoài đi vào.
Hình như y hút một điếu thuốc, ngón tay còn kẹp tàn thuốc đã tắt, thấy Lâm Xuất nhìn mình chằm chằm, y cười cười cầm hộp thuốc lá trên bài hỏi: “Hút không?”
Lâm Xuất sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu.

Thẩm Phong Lai vừa đến, mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người đã xua đi mùi nước hoa còn sót lại trong không khí.
“Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào?” Lâm Xuất hỏi.
Thẩm Phong Lai tựa vào cửa nhìn anh, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ, “Đã mấy năm rồi.

Có khi buồn bực, sẽ hút hai điếu.”
Lâm Xuất trực tiếp hỏi: “Bây giờ anh rất khó chịu sao?”
Thẩm Phong Lai không trả lời câu hỏi này.

Y đứng bên cửa, hơn nửa khuôn mặt bị bóng đêm che khuất, không thấy rõ nét mặt.
Lâm Xuất lại hỏi: “Là vì em sao?”
Thẩm Phong Lai lập tức phủ nhận, “Sao anh lại khó chịu với em?”
Nói xong, y tiến lên mấy bước, bỏ hộp thuốc lá vè kèn harmonica vào trong ngắn kéo, nhíu mày nhìn về Lâm Xuất, “Tiểu Xuất, sao em không vui vậy? Đau đầu hay khó chịu chỗ nào à?”
Hai mắt Lâm Xuất lập tức đỏ lên, anh cảm thấy rượu đã ăn mòn thần kinh của mình, khiến anh muốn khóc.

Nhưng điều kỳ diệu ở chỗ, đại não vẫn vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo đến mức biết có những lời phải mượn men say mới có thể nói ra.
Thế là anh từng bước từng bước đi đến trước mặt Thẩm Phong Lai, nhìn thẳng vào cặp mắt của y, “Rõ ràng anh chưa kết hôn.”
Ánh mắt Thẩm Phong Lai rủ xuống, nhìn lên mặt bàn không một hạt bụi, sau đó thở dài nói: “Vâng.”
Lâm Xuất hỏi: “Vì sao không nói rõ ngay từ đầu?”
Nghe vậy, Thẩm Phong Lai ngước mắt lên nhìn anh.
Bởi vì chứa rượu vang, đèn trong phòng đều rất đặc biệt, ánh sáng hơi tối, mặt Thẩm Phong Lai được dọi lên vừa lập thể vừa thâm thuý.

Y hỏi ngược lại: “Có quan trọng lắm không?”
Lâm Xuất không nhận được câu trả lời như mong muốn, cho nên lại tiến lên một bước, nói: “Điều này rất quan trọng với em.

Không ai biết rõ hơn anh, Thẩm Phong Lai.”
Bởi vì động tác của Lâm Xuất mà khoảng cách của họ rất gần, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được nhiệt độ hô hấp của y.
Thẩm Phong Lai cũng nhìn anh, rồi cười.

Y giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua hai má Lâm Xuất, giúp anh lau đi vệt nước trên mặt, “Tiểu Xuất, em say rồi.”
“Em không có, em không có say.” Lâm Xuất bướng bỉnh không chịu thừa nhận, “Em rất tỉnh táo.”

Bàn tay Thẩm Phong Lai nhẹ nhàng đặt lên bờ vai Lâm Xuất, giống như dỗ dành đứa trẻ, nói: “Ừ ừ, em không say.”
Ít nhất vào lúc này, Lâm Xuất không muốn y dùng thái độ này đối đãi với mình, thế là nghiêng đầu né tay y, đổi vấn đề khác, “Thẩm Phong Lai, đàn piano của anh ở đâu? Vừa rồi em không nhìn thấy.”
Thẩm Phong Lai hạ tay xuống, chậm rãi mở miệng: “Chỗ này của anh không có piano.”
Lâm Xuất vội vàng hỏi tiếp: “Vì sao?”
“Không vì sao cả.

Bởi vì không dùng được, nên đã không mua.” lần này y trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, “Nếu như em muốn đánh piano, ngày mai anh gọi người đưa tới.”
Lâm Xuất lắc đầu.

Anh cảm thấy lòng mình khó chịu không nói nên lời, thực sự không có cách nào chấp nhận câu trả lời này, thế là lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Vì sao?”
Thẩm Phong Lai im lặng trong chốc lát, tiếp theo lại cười một tiếng, một nụ cười không có độ ấm.

Y hỏi: “Rốt cuộc em muốn nghe câu trả lời thế nào?”
Lúc này, tác dụng của rượu đã đạt đến đỉnh điểm, làm cho đầu óc Lâm Xuất choáng váng.

Những nghĩ ngờ dồn nén trong lòng đã lâu không thể kiềm chế được nữa, anh nhìn Thẩm Phong Lai, vẻ mặt xuất hiện sự giận dữ, “Thẩm Phong Lai, rõ ràng anh đã từng nói, chúng ta có thể cùng nhau đứng trên đỉnh cao của nghệ thuật diễn tấu piano, trở thành Chopin và Liszt ở thời đại này.

Không chỉ vậy, chúng ta còn muốn sẽ dùng cả hai cặp tay trên sân khấu lớn nhất để chơi một bản giao hưởng hoành tráng hơn dàn nhạc trăm thành viên, để mọi người biết rằng sức hấp dẫn của đàn piano không chỉ là một nhạc cụ độc tấu, mà còn là một sự hợp tác ăn ý giữa hai cây đàn piano, đủ để rung chuyển tất cả các hình thức âm nhạc hiện có.

Đó là những gì anh nói, anh còn nhớ không?”
Nói xong lời cuối cùng, Lâm Xuất hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén, giọng nói đã hơi nghẹn ngào, “Thẩm Phong Lai, nơi anh ở, sao không có piano?”
Thực ra, điều anh muốn nói còn nhiều hơn thế.

Nhưng dù cho có say đến mức mất đi lí trí, Lâm Xuất cũng sẽ không bao giờ nói với Thẩm Phong Lai biết, ở những ngày đêm anh điên đảo luyện đàn, không biết nóng lạnh, người duy nhất có thể khiến anh kiên trì, chỉ là mộng tưởng trẻ người non dạ bên hồ Fogan.
Đó là mộng tưởng của hai người, quý giá, và cũng nặng nề.
Một mình anh gánh vác rất mệt mỏi.
Nhưng Thẩm Phong Lai vẫn không trả lời anh.

Y nhìn Lâm Xuất thật lâu, mới nhẹ nhàng nói: “Tiểu Xuất, hôm nay chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Em đang mệt, còn uống rượu, ăn một chút gì đó rồi lên lầu nghỉ ngơi nhé.”
Lâm Xuất không hiểu, anh chỉ cảm thấy trái tim mình lạnh hơn một nửa, sau đó là cảm giác bất lực thật sâu.
Anh đã gần 50 giờ chưa ngủ đủ giấc, đã không phân biệt được do thiếu ngủ khiến mình bất lực hay thái độ của y khiến anh bất lực như vậy.
“Anh không muốn nói chuyện này, vậy anh muốn nói chuyện gì?” Lâm Xuất thấy đầu mình rất đau, thế là dùng sức vuốt ấn đường, “Muốn nói suy nghĩ của anh đã thay đổi? Hay muốn nói anh thích cuộc sống nông thôn hiện giờ, thích rượu vang, thích kinh doanh, không còn hứng thú đến piano nữa? Em đều có thể nói chuyện với anh.”
Thẩm Phong Lai đột nhiên đưa tay lên, nhẹ nhàng vén phần tóc mái rối bù của Lâm Xuất.

Ánh mắt y tập trung vào đỉnh mắt Lâm Xuất, “Tiểu Xuất, có lẽ em mãi mãi sẽ không hiểu.

Mộng tưởng không phải là điều duy nhất trong cuộc sống, cũng không phải kiên trì là có thể thực hiện được.

Mộng tưởng, tình yêu, linh hồn…!Đối với hầu hết mọi người, đó là hy vọng xa vời của hư vô mờ mịt, mọi người luôn thức dậy từ giấc mơ đẹp, trở lại cuộc sống chân thực của mình.”
Lâm Xuất ngơ ngác nhìn y, cuối cùng lắc đầu, “Em không hiểu.”
Thẩm Phong Lai hững hờ cười một tiếng, tay đặt lên vai Lâm Xuất, “Anh hi vọng em sẽ không bao giờ hiểu những điều này.”
——————–
Chú thích:
[1]Siciliano: Nhạc múa Siciliano, tác phẩm âm nhạc của C.

P.

E.

Bach
[2] Harmonica: Hiện kèn harmonica có rất nhiều loại harmonica, chỉ riêng độc tấu đã có harmonica âm phức, blues harmonica, chromatic harmonica.
[3] Chopin và Liszt: Cả hai đều là nghệ sĩ piano nổi tiếng..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Gió Trong Sớm Bình Minh

Chương 14: Cháo hoa



Lâm Xuất ngủ rất sâu, dù là âm thanh nhỏ nhất cũng không nghe thấy. Lúc tỉnh lại, chỉ cảm thấy trong phòng hỗn độn, ngay cả ngày đêm cũng không phân biệt được.

Đã rất lâu anh chưa có giấc ngủ dài như vậy, nếu như Tống Đường biết, chắc sẽ thấy vui mừng lắm.

Lâm Xuất buồn cười vì mình nghĩ đến Tống Đường vào lúc này. Anh ngồi dậy, thấy mình vẫn còn mặc áo quần ngày hôm qua. Áo khoác denim đã được cởi ra, xếp gọn gàng đặt trên bàn cạnh giường ngủ.

Trong miệng vẫn còn sót lại mùi rượu, dạ dày trống không, đầu thì đau nhức. Cảm giác say rượu khiến anh vô cùng khó chịu.

Lâm Xuất giơ tay lên lau mặt lung tung, sau đó thở dài một hơi.

Anh không say đến mức bất tỉnh, mỗi một chi tiết nhỏ xảy ra ngày hôm qua, mỗi một câu nói anh đều nhớ rõ, nhất là câu ‘có lẽ em mãi mãi sẽ không hiểu’ của Thẩm Phong Lai.

Sau đó, anh ngơ ngác đi theo Thẩm Phong Lai ngồi lên ghế bàn ăn, ăn không biết vị những món trên bàn, cuối cùng chịu không nổi nữa, nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.

Chắc Thẩm Phong Lai đưa anh về phòng.

Lâm Xuất không hối hận những gì mình tối qua nói, nhưng khi đêm tối trôi qua, tất cả những tâm tư bị bại lộ dưới ánh mặt trời, anh bỗng không biết nên đối mặt với Thẩm Phong Lai thế nào.

Căn phòng này rất lớn, ngoại trừ giường lớn ở giữa và phòng để đồ có vách ngăn bằng thủy tinh, xung quanh còn có rất nhiều không gian. Bên cạnh cửa sổ có một cái bàn gỗ hồ đào, phía trên là một giá sách ba tầng, nhưng tất cả đều trống không. Bên trái căn phòng còn có một phòng tắm rất lớn.

Lâm Xuất vén chăn xuống giường, vừa đi về phía phòng tắm vừa cởi quần áo ném lên mặt đất. Rất nhanh, anh nhớ đây là nhà của người ta, không ai có nghĩa vụ giúp anh dọn dẹp những thứ này, thế là quay trở lại nhặt từng cái lên.

Gương nửa người trong phòng tắm phản chiếu gương mặt của anh, Lâm Xuất nhìn thấy mắt người bên trong sưng vù, dưới mắt còn có quầng thâm đen, cả người tiều tuỵ, trông rất thảm hại.

Anh không muốn nhìn mình như vậy nữa, thế là bước vào phòng tắm mở vòi hoa sen ra, để nước nóng xối từ đỉnh đầu xuống, rất nhanh toàn thân đã ướt đẫm.

Sau khi tắm xong, anh nghiêm túc sấy tóc, chải hết tóc mái ra sau, hi vọng có thể tươi tỉnh hơn. Thế nhưng, chiếc lược chải ra sau nhiều lần, nhưng vẫn có những sợi tóc không nghe lời tuột xuống trước trán. Sau vài lần, cảm giác bực bội dâng lên, anh đột nhiên ném chiếc lược trong tay về bồn rửa mặt.

Chiếc lược va vào mặt bồn rửa, phát ra tiếng ‘cụp’ thật lớn.

Hai tay Lâm Xuất chống lên mặt bồn lạnh lẽo, qua thật lâu mới bình phục lại cảm xúc. Sau đó, anh quay về phòng chọn một bộ quần áo mặt vào, mở cửa đi ra ngoài.

Từ tầng hai đi xuống phòng khách, Lâm Xuất thấy Thẩm Phong Lai đang ngồi trên ghế sofa, anh chậm lại bước chân, lề mà lề mề đi qua.

Thẩm Phong Lai ngẩng đầu cười với anh, nói: “Chào buổi sáng, Tiểu Xuất.”

Zart cũng ở một bên, nhìn thấy Lâm Xuất thì vui mừng vẫy đuôi, gật đầu đắc ý đi đến bên tay anh.

Lâm Xuất theo bản năng sờ bộ lông đen nhánh của Zart, nghe thấy Thẩm Phong Lai hỏi mình: “Ngủ ngon không?”

Nét mặt Lâm Xuất hơi sững sờ, nói: “Rất tốt.”

“Vậy là tốt rồi, anh sợ em không quen.” Dáng vẻ Thẩm Phong Lai tự nhiên mà lễ phép, giống như người uống say là y mà không phải Lâm Xuất, sau khi tỉnh dậy đã không nhớ rõ chuyện tối hôm qua. “Bữa sáng muốn ăn gì?”

Lâm Xuất nhìn về phía y, “Em có thể chọn không?”

Thẩm Phong Lai cười một tiếng, gật đầu nói: “Yên tâm, hôm nay không phải anh làm, em muốn ăn gì cũng được.”

Lâm Xuất còn đang khó hiểu, thì đã bị tiếng ồn bên ngoài hấp dẫn sự chú ý.

Trong trang trại rượu không chỉ có mỗi hai người bọn họ. Từ cửa sổ sát đất, có mấy chiếc xe bán tải đậu ngoài sân, xa xa ruộng nho đã chật kín người, bóng dáng bận rộn của công nhân hái nho.

Lúc này anh mới nhớ tới hôm qua Thẩm Phong Lai cũng đã nói, gần đây là mùa thu hoạch nho đầu tiên ở New Zealand vào năm nay, nông nhân rượu sẽ tranh thủ thời gian làm việc, vội vàng thu hoạch những quả nho trước trước khi kết thúc ‘thời gian thu hoạch tốt nhất’, sau đó đưa đến nhà máy sản xuất tiến hành lột vỏ và ép nước. Để làm nên hương vị rượu nho thơm nhất, nho phải được thu hoạch sau khi sương tan vào buổi sáng, và trước khi ánh nắng mặt trời buổi trưa chiếu rọi.

Trang trại rượu Sao Bắc Cực vẫn sử dụng phương thức truyền thống, tất cả nho đều phải do con người tự tay hái xuống, sau đó cẩn thận bỏ vào thùng.

“Em có thể đi xem cánh đồng nho không?” Lâm Xuất hỏi.

Thẩm Phong Lai nói: “Đương nhiên là được. Thực ra hôm nay anh tính mang em đi dạo một vòng ở Martinborough, nhưng trước đó, ăn sáng cho xong đã nhé?”

Lâm Xuất mím môi, im lặng cúi đầu nhìn bàn ăn. Trước mặt anh có một ly sữa bò, hoa quả và bánh mì đủ màu sắc hình dạng, thậm chí có cả bít tết lớn quá nặng nề cho bữa sáng. Ngoài những món ăn phương Tây, bên kia bàn còn đặt một bát cháo hoa nóng hổi và món ăn kèm.

Tất cả những món này đều do một người phụ nữ trung niên làm ra. Cô cũng là người Hoa, ngoại hình không mấy nổi bật, những khí chất lại khiến người ta cảm thấy thân thiết ngay cái nhìn đầu tiên. Nghe nói cô rất giỏi nấu ăn, món ăn Trung Tây gì cũng ổn. Lâm Xuất nhìn ra cô rất quen thuộc với mọi thứ ở đây, suy đoán cô là người giúp việc Thẩm Phong Lai thuê, thế là cũng gọi cô một tiếng ‘Chị Trần’.

Chị Trần ra khỏi phòng bếp, trong tay bưng hai đĩa trứng chiên để lên bàn, lúc này trên bàn đều là những món ăn nóng hổi. Cô nói: “Nghe nói cậu Lâm hôm qua uống nhiều quá, cho nên làm mấy món khá thanh đạm, ăn xong dạ dày sẽ dễ chịu hơn.”

Lâm Xuất liền nói cảm ơn. Anh nhìn những món ăn, cảm thấy rất đói. Nhưng ở trước mặt Thẩm Phong Lai, anh không có cách nào đặt tất cả tâm tư lên bàn ăn được.

Anh hỏi Thẩm Phong Lai: “Anh ăn chưa?”

“Anh chưa.” Thẩm Phong Lai kéo ghế ngồi đối diện anh, “Cùng ăn đi.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng Thẩm Phong Lai lại không đụng đến những món đó, chỉ bưng tách cà phê lên uống, lại ăn mấy miếng trứng chiên cho có lệ. Lâm Xuất thấy y chắc ăn sáng xong rồi.

Yêu cầu của Lâm Xuất về đồ ăn không cao. Hầu hết thời gian anh đều bề bộn nhiều việc, ít nhất một trong ba bữa ăn đều giải quyết ở trên đường, bánh sandwich hoặc thanh năng lượng tiện lợi là lựa chọn tốt nhất. Tính ra, đã rất lâu rồi anh chưa từng ăn lại cháo.

Anh bưng bát cháo hoa bỏ tới trước mặt. Cháo hoa tỉ mỉ mềm mại, hương vị thơm ngọt, múc từng miếng một, cảm giác ấm áp theo đường thực quản đi vào dạ dày, nhanh chóng xoa dịu cảm giác khó chịu của dạ dày, ngay cả cơ thể cũng dần ấm lên.

Anh nói: “Ăn rất ngon.”

Nghe anh nói, chị Trần rất vui, chị cười nói với Thẩm Phong Lai: “Cậu nhìn xem, tôi nói có sai đâu? Dù cậu Lâm từ nước Anh tới đây, cũng thích ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc hơn đấy.”

Thẩm Phong Lai mỉm cười, không nói gì.

Chị Trần quay đầu nói với Lâm Xuất: “Cậu Lâm, cậu thích ăn gì thứ cứ nói với tôi. Nguyên liệu nấu ăn đều đến từ nông trường gần đây, bên ngoài không mua được chất lượng tốt vậy đâu. Buổi tối tôi nấu cho cậu nồi xương trâu hạt sen nha? Vừa giúp ngủ ngon, vừa ấm bụng, cậu Thẩm cũng rất thích.”

Lâm Xuất gật đầu, có hơi xấu hổ, đặt bát xuống và nói: “Cứ gọi em Lâm Xuất là được.”

Thẩm Phong Lai cứ nhìn Lâm Xuất, cho đến khi anh ăn xong cháo, mới rút ra một tờ khăn giấy đưa cho anh.

Lâm Xuất ý thức được khoé miệng mình có thể dính cháo, vội vàng muốn nhận lấy lau sạch, còn theo bản năng vươn đầu lưỡi ra lưới. Ai ngờ Thẩm Phong Lai lại không buông tay, ngược lại gấp khăn giấy trong tay, giúp anh lau khoé miệng.

Lâm Xuất ngẩn người, theo bản năng nín thở, khéo léo ngẩng mặt lên nhìn Thẩm Phong Lai

Khoảng cách hai người rất gần, có thể nghe thấy hô hấp của nhau. Anh cảm giác được động tác của Thẩm Phong Lai có hơi dừng lại.

Thẩm Phong Lai chỉ im lặng nhìn anh, trên mặt không thể hiện quá nhiều, trong ánh mặt lại có chút dịu dàng. Một lát sau, Thẩm Phong Lai nghiêng người về phía trước, ngón cái nhẹ nhàng chạm vào môi dưới Lâm Xuất.

Trong nháy mắt đó, cả người Lâm Xuất hoảng hốt, anh tự nhiên dời tầm mắt lên môi của Thẩm Phong Lai, rồi có chút mong chờ không giải thích được.

Nhưng ngay khi anh cho rằng Thẩm Phong Lai còn muốn tiếp tục, thì y lại dừng động tác, bình tĩnh rút tay về, ngồi ngay ngắn lại.

Thật ra cả quá trình vô cùng ngắn, ngắn đến mức như mọi chuyện đều do ảo giác của Lâm Xuất. Mà thực tế thì Thẩm Phong Lai chỉ thuận tay, lịch thiệp chăm sóc một người bạn.

Lâm Xuất ngồi cứng đờ, sau đó chậm rãi giơ tay lên lấy mu bàn tay xoa môi mình.

Lúc này chị Trần đang bận rộn chuẩn bị bánh sandwich thịt muối cho nông dân, cũng không để ý đến bầu không khí bên này, thuận miệng hỏi: “Tôi thấy tuổi cậu Lâm cũng không lớn, lại sinh sống ở nước Anh xa xôi. Sao hai người lại thân thiết hay vậy?”

Thẩm Phong Lai vẫn mỉm cười, cầm khăn lau ngón tay mình, sau đó trả lời: “Chúng em lớn lên cùng nhau.”

Chị Trần “À” một tiếng, “Hèn gì. Tôi nói rồi, chưa thấy cậu Thẩm để ý người bạn nào như vậy cả.”

“Nên làm thôi. Tiểu Xuất giống như em ruột của em vậy.” Thẩm Phong Lai nhìn Lâm Xuất một lát, cười nhạt, “Đã nhiều năm không gặp, em cũng không biết em ấy thích gì. Em nhớ năm em ấy còn bé rất thích bữa sáng kiểu phương Tây, sáng sớm nào cũng ồn ào đòi ăn bít tết, giờ lại thích ăn cháo hơn.”

Lâm Xuất bình tĩnh lại, kinh ngạc nhìn về Thẩm Phong Lai.

Chị Trần cũng cười, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Nghe ngài nói kìa, khẩu vị khi còn bé sao có thể giống khi trưởng thành được?”

Thẩm Phong Lai nói: “Đúng vậy ạ, con người ai rồi cũng thay đổi.”

Y ném tờ khăn giấy trong tay vào thùng rác, sau đó bình tĩnh đứng dậy.

“Đi thôi, Tiểu Xuất. Anh dẫn em đi xem xung quanh một lát.”

——————–

New Zealand ở Nam Bán Cầu có các mùa trái ngược ở Bắc Bán Cầu, vì vậy mùa thu hoạch nho đầu tiên thường khoảng vào cuối tháng hai đầu tháng ba.

Những cánh đồng nho của Thẩm Phong Lai ở Wairarapa chủ yếu sản xuất Pinot Noir, đây là một giống nho chín sớm, thời gian chắc không có bug (…?) gì đâu nhỉ!

Nhân tiện, Pinot Noir là một rong những giống rượu vang quý nhất thế giới, vùng sản xuất nổi tiếng nhất là ở Burgundy miền đông nước Pháp, sau đó là New Zealand và Mỹ. Pinot Noir được sản xuất tại New Zealand có đặc điểm là hương thơm trái cây đậm đà và ngọt ngào, cá nhân tôi thấy nó hợp miệng mình hơn Pinot Noir từ Burgundy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.