Gió Nam Và Hoa Hồng

Chương 10: Phù sinh tiểu ký



Trời đã sáng, tuyết cũng đã ngừng rơi.

Nhiệt độ bên ngoài thấp, trong phòng lại ấm áp, vì sự chênh lệch nhiệt độ này mà trên kính cửa sổ được phủ lên một tầng sương mờ mịt. Ở hai bên đường, cây cối cao lớn cũng đều đã rụng hết lá, đọng lại trên những cành cây khẳng khiu là những giọt sương băng. Trên ban công, cỏ cây vẫn xanh tươi, so với khung cảnh kia, dường như là hai thế giới.

Trần Nhứ tắm xong bước ra, tùy ý mặt một chiếc váy ngủ chần bông thuần trắng, thiết kế rất đặc biệt, tay áo lửng rộng rãi, lúc giơ lên cao sẽ sà xuống giống như cánh bướm. Chiếc váy rất ngắn, lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết phía dưới, đôi chân trần kiễng lên bước đi trên sàn nhà, giống như chú nai trong rừng, nhẹ nhàng đi tới phòng bếp.

Thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Tạ Nghiêu Đình đã được rèn luyện từ nhỏ, mỗi ngày đồng hồ sinh học vẫn luôn kiên trì đều đặn, chưa bao giờ nằm ỳ trên giường.

Thành thạo trộn bột mì với cải bó xôi thái nhỏ và trứng, cho một ít dầu ô liu vào chảo rán, múc một muỗng bỏ vào chảo, đi đôi với tiếng tí tách, hỗn hợp đặc lại dần, trở thành một chiếc bánh.

Trần Nhứ ló đầu ra nhìn trước cửa, thấy anh mặc một chiếc áo len lông cừu màu cà phê, để tiện hoạt động, ống tay áo vén lên đến khuỷu tay, lộ ra cổ tay thon dài trắng nõn, tương phản với màu trầm tối của chiếc áo len, lại càng thêm tươi sáng.

Anh cảm nhận được ánh mắt tìm kiếm của cô, nghiêng mặt sang bên cười nói: “Em dậy rồi à.”

“Ừm.”

“Được nghỉ, sao không ngủ thêm chút nữa?”

Cô một lòng như trẻ thơ, tràn đầy thành ý, nói: “Em muốn ở bên anh thêm một chút.”

Tạ Nghiêu Đình thoáng ngẩn ra, “… Ngày mai anh sẽ ở bên em.”

Trần Nhứ chắp tay sau lưng, khuôn mặt đỏ lên, nói: “Một lời đã định, ngày mai chúng ta cùng ngủ đến lúc mặt trời lên cao.”

Anh cười cười, hỏi: “Bữa sáng ăn cháo khoai môn, ăn kèm cháo với trứng vịt muối, còn có bánh cải bó xôi. Mấy ngày trước dì Hứa mới làm có mang tới, cắt một ít làm đồ ăn kèm, có đủ không?”

Cô nhẹ giọng ừm một tiếng, sau đó cau mày khổ sở, “Nhưng mà, em không thích ăn cải bó xôi.”

Tạ Nghiêu Đình lưu loát lấy một chiếc bánh trứng vàng tươi ra đặt vào khay, lại đổ vào trong nồi một muỗng bột. Anh là kiểu người chuyện gì cũng có thể làm thành thạo, “Bạn nhỏ này, không được kén ăn…”

Lời giảng đạo này còn chưa dứt, khóe mắt anh thoáng nhìn xuống, thấy đôi chân trần của cô.

Sàn gỗ hoa hiện lên màu vàng nhạt, lúc trước vừa mới tu sửa lại, đánh sáp, ánh sáng màu nhu nhuận, nhưng so với làn da nhẵn nhịu mìn màng của cô lại thua kém không ít.

Yết hầu anh khẽ động, thấp giọng trách cô, “… Đi giày vào.”

Trần Nhứ lên tiếng đáp lại rồi rời đi.

Một lát sau, cô chạy vào phòng bếp, giống như một chú Koala bám vào eo anh, sau đó dán mặt vào tấm lưng anh, thỏa thích hít hà hương cỏ cây trong lành ôn hòa trên người anh, lỗ mũi cũng phát ra âm thanh thỏa mãn.

Tạ Nghiêu Đình tim đập loạn, cũng không để ý cô, chỉ cười rồi tiếp tục  nấu nướng.

Hai người dính lấy nhau giống như một cặp song sinh dính liền, từ phòng bếp đến phòng khách, lại đến bàn ăn, cho đến khi anh bày biện bữa ăn xong, cô mới quyến luyến không nỡ buông anh ra. Một bữa cơm nồng tình mật ý, nói gì cũng cười, không nói gì cũng cười. Từ trước đến nay anh luôn lịch sự chững chạc, cuối cùng trái tim lại bị đôi mắt sóng sánh tình yêu của cô biến thành một hồ nước đầy mật đường.

Ăn cơm xong, Trần Nhứ xung phong nhận nhiệm vụ rửa chén.

Tạ Nghiêu Đình đứng một bên nhìn cô hứng thú bừng bừng làm việc nhà, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đề nghị: “Em muốn uống trà không?”

Cô quay đầu lại, “Muốn.”

Chờ Trần Nhứ rửa chén bát xong, lau hết nước đọng trên kệ bước ra ngoài, đã thấy một ly trà dược thảo đang tỏa ra làn hơi trắng vấn vít được chuẩn bị trên bàn trà.

Cô bưng lên uống một chút, miệng đầy vị thuốc, nhưng cũng không hề khó uống. Cô cất giọng hỏi: “Đây là gì vậy?”

“Trà sâm.”

Cô hỏi: “Sao lại có vị ngọt?”

Anh nói: “Sợ em uống không quen nên anh cho thêm tía tô và trần bì (vỏ quýt), còn có chút cam thảo nữa.”

Tạ Nghiêu Đình đứng trước kệ sách tìm một cuốn sách, cầm đi đến ngồi trên ghế salon.

Trần Nhứ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt ly xuống, cười cười nhào tới, nhất định muốn chen chúc cùng một chỗ với anh.

Cô tìm một tư thế thoải mái, ngước mặt hỏi anh: “Anh đang xem gì thế?”

Tạ Nghiêu Đình thuận thế ôm cô vào lòng, một cách tay vươn qua vai cô tiếp tục lật sách, “Đào Am Mộng Ức” của Trương Đại thời Minh, cô tấm tắc, “Cổ văn à?”

“Có lời bình.” Anh đáp, lời ít ý nhiều.

Cô vùi trong ngực anh, theo tốc độ lật sách của anh xem mấy trang, đại khái đều là thưởng thức văn vật, đoản văn nhỏ lưu truyền ở khắp nơi một chút. Trương Đại phóng khoáng lại phô trương thanh lịch tao nhã, loại mâu thuẫn này có lẽ cũng do liên quan đến sự rối ren hỗn loạn cuối thời nhà Minh.

Tạ Nghiêu Đình đọc Trương Đại miêu tả tuyết cảnh ở Hồ Tâm Đình*, nói: “Có một mùa đông, anh tham gia một hoạt động ở Dương Châu, ở một nhà khách ở Bình Sơn, vừa khéo được nhìn thấy cảnh tuyết rơi ở Sấu Tây Hồ**, cảm giác cũng gần giống như vậy.”

(*Tây Hồ (chữ Hán: 西湖; bính âm: Xī Hú) là một hồ nước ngọt nổi tiếng nằm về phía tây thành phố Hàng Châu, thuộc tỉnh Chiết Giang, thuộc miền đông Trung Quốc. Trong hồ có 1 ngọn núi thấp (đồi) gọi là Cô Sơn chiếm diện tích khoảng 200.000 m² và 3 đảo là Hồ Tâm Đình, Tiểu Doanh Châu, Nguyễn Công Đôn.

**Sấu Tây Hồ nằm ở ngoại ô phía bắc thành phố Dương Châu.)

Từ cửa sổ sát đất ở sân thượng nhìn ra ngoài, phía dưới mái nhà xa gần đều là một mảnh trắng tinh mờ mịt, đây là một thành phố màu tuyết.

Trần Nhứ sinh lòng hướng tới, liền nói: “Vậy lần sau em sẽ đi cùng anh đến đó nhìn lần nữa.”

Bên trong phòng thật ấm áp, người đang nằm trong vòng tay anh thật khiến người ta an tâm, giọng nói không còn truyền qua điện thoại, mà chân thành, rõ ràng vang vọng ở bên tai cô, cho tới khi cô nhanh chóng mơ màng buồn ngủ đi gặp mặt Chu Công.

Trần Nhứ như con mèo nhỏ cuộn tròn trên ghế salon, gối lên cánh tay nằm ngủ không hay biết gì.

Tạ Nghiêu Đình rón rén buông cô xuống, đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy một chiếc chăn nhung mềm mại đắp lên người cô, lúc cúi người, ngón tay không kiểm soát chạm vào gò má non mềm trắng nõn của cô, chân mày khóe mắt hiện lên nét cười thỏa mãn không hề che giấu.

Đợi đến khi cô tỉnh lại, đã là quá trưa. Mặt trời đỏ như trái quýt đã lên cao, treo nơi thân cây, tuyết đọng trên đường chính dần dần tan ra, lộ ra nhựa đường xám trắng.

Bữa sáng ăn muộn, hai người cũng không quá đói, thay quần áo dày vào rồi đi ra ngoài mua sắm.

Trong ngày lễ, nơi có không khí lễ nồng đậm nhất không đâu bằng siêu thị.

Tạ Nghiêu Đình lưỡng lự trước quầy hoa quả tươi, chọn lựa một tí nguyên liệu nấu ăn. Trần Như đi lòng vòng khắp nơi một vòng lại trở lại, đi dọc một mạch tủ lạnh vừa đi vừa lấy đồ, sữa chua vị đào, Probiotics*, kem đóng hộp… Đầy ắp, chiếm hơn phân nửa chiếc xe đẩy.

(*Probiotics là những vi sinh vật sống mà khi tiêu thụ vào cơ thể một lượng đầy đủ sẽ có lợi về mặt sức khỏe cho người sử dụng.)

Trừ khi cần phải dùng cả hai tay để lấy đồ, những lúc còn lại, không phải cô kéo cánh tay anh thì cũng là cô dắt tay anh, giống như thủy triều lên xuống không muốn xa rời ánh trăng sáng, khó khăn chia xa.

Đi ra từ siêu thị, đến hầm đỗ xe bỏ đồ vào cốp xe.

Trần Nhứ mở một hộp sữa chua, cắn ống hút, bởi vì trong siêu thị nhiệt độ cao, gương mặt bị hun đến đỏ bừng, làm bộ đáng thương, “… Em hơi đói.”

Tạ Nghiêu Đình lấy chìa khóa remote ấn khóa, “Em muốn ăn gì?”

“Em vừa mới nhìn thấy một cửa hàng bánh ngọt trên đường.”

Anh dắt tay cô, cùng nhau đi tới.

Trong cửa hàng rất yên tĩnh, toàn bộ được sửa sang thành một màu xanh đậm phục cổ. Có thể chọn một phần bánh mì nóng, sau đó ngồi ở vị trí bên đường, ngắm nhìn người đến người đi từ chiếc cửa sổ sát đất.

Nhân viên mặc tạp dề màu xám nhiệt tình chào hỏi.

Trong góc có rất nhiều bình hoa tươi, trong tủ kính trưng bày các loại bánh ngọt tinh xảo đẹp đẽ, menu phía trên quầy bar cũng sơn một màu xanh nhàn nhạt, thấp thoáng dưới ánh đèn, ấm áp hài hòa.

Trần Nhứ nhoài người trước tủ kính nhìn một lúc, có chút bối rối, xoay người nhìn anh tựa như đang nũng nịu, “Ăn gì đây?”

Tạ Nghiêu Đình đứng sau lưng cô, thấp giọng đề nghị: “…Ừm, Mousse dâu đi.”

Cô chu môi, giọng mềm mại, “Nhưng em còn muốn ăn Chocolate Hibiscus.”

“Còn gì nữa không?”

“Cả bánh Pie Xoài này nữa.”

Anh nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò, “… Gì nữa không?”

Cô lắc đầu, “Hết rồi.”

“Vậy thì mua hết đi, về nhà ăn dần.”

Cô lập tức đứng lên, vui mừng nhảy cẫng lên như một đứa trẻ.

Anh thanh toán xong, tranh thủ lúc nhân viên đang gói bánh, cô lại gần ôm eo anh, anh cúi đầu, giơ tay lên nhéo nhéo chóp mũi cô. Ánh mắt của họ lúc đối diện nhau là nhiệt tình vô cùng mà chỉ có hai người yêu nhau mới có thể có được. Những hạnh phúc nhỏ từ tận đáy lòng, hoàn toàn lộ ra trong lúc lơ đãng, không nơi che giấu.

Giao lộ gần khu phố buôn bán thường xuyên bị kẹt xe.

Diệp Phục Linh trở về từ sân bay, gấp gáp tham gia một bữa tiệc tối, lại gặp cảnh kẹt xe trên đường, nửa ngày cũng không chuyển động được hơn mười mét. Cô ngồi ở ghế sau, thả lỏng cơ thể tựa vào lưng ghế, một mực nhắm mắt dưỡng thần.

Ngay cả tài xế cũng nhận ra được sự kiên nhẫn của Diệp Phục Linh đã từng chút từng chút biến mất, tập trung hết sức lực muốn kiếm kẽ hở xen vào, để nhanh chóng đến nơi, không bị trễ giờ.

Chiếc Jaguar màu trắng, thân xe hình giọt nước cảm giác rất mạnh, tăng tốc thật nhanh.

Đèn tín hiệu phía trước thay đổi, lại một hàng xe được đi qua.

Cuối cùng cũng di chuyển.

Diệp Phục Linh thở phào, mở mắt ra, liếc nhìn ra ngoài cửa kính xe theo bản năng. Tầm mắt quan sát băn khoăn, cô thấy – trong tiệm bánh ngọt bên đường, cô gái đang đứng trước tủ kính nghiêm túc chọn bánh, người đàn ông vai rộng eo hẹp ở sau lưng cô gái, tư thế giống như đang áp cô vào trong lồng ngực, rất có cảm giác an toàn. Sau đó không biết vì sao, hai người họ đứng tại chỗ không nhịn được bật cười.

Cô cúi đầu xuống, hai giây sau, lại chợt ngẩng đầu lên nhìn về hướng kia một lần nữa.

Người đàn ông một tay xách túi da đã được đóng gói kỹ càng, đi ra từ cửa, một tay hơi dùng sức đẩy cửa, rất lịch sự để cô gái đi ra rồi mới đóng lại. Sau đó, thật tự nhiên năm tay cô gái đặt vào trong túi áo khoác của mình, hai người họ sóng vai rời đi.

Không cần xác nhận lần nữa, cũng không cần dối mình gạt người.

Về đến nhà.

Trần Nhứ thay đồ mặc ở nhà, vùi trên ghế salon ăn bánh ngọt uống sữa chua. Tạ Nghiêu Đình mang tất cả các nguyên liệu nấu ăn đã mua về ra sắp xếp phân thành từng loại rồi bỏ vào tủ lạnh, bước ra, cô vừa mới ăn xong một miếng Mousse Dâu, khóe miệng dính một ít vụn bánh hồng hồng.

Tạ Nghiêu Đình ngồi bên cạnh cô, chỉ xuống, “…Chỗ này có vụn.”

Trần Nhứ ồ một tiếng, không cảm giác chút nào, đầu lưỡi hồng hồng khéo léo liếm môi một cái, hỏi anh, “Anh có muốn nếm thử chút không? Bánh ngọt tiệm này ăn ngon lắm.”

Tạ Nghiêu Đình nhìn cô, tràn đầy ý cười, nhưng không lập tức lên tiếng.

Cô tự lo cho mình, còn nói: “Nhưng mà Mousse Dâu đã bị em ăn hết rồi, anh chỉ có thể ăn những món khác thôi.”

“Ăn hết rồi?”

“Ừm.” Vừa nói, cô vừa cầm chiếc khay trống trơn lên cho anh nhìn.

Anh nhướng mày, thấp giọng nói, “Cũng không hẳn là không thể nếm thử một chút…”

“Hả?”

Một giây kế tiếp, nụ hôn của anh liền bao trùm xuống.

Hai tay anh nâng mặt cô, đầu lưỡi chạm vào hàm răng của cô, quét sạch một vòng, môi lưỡi dây dưa, vị dây tây ngọt ngào nhàn nhạt lẫn hương sữa bò còn sót lại tí ti trong miệng cô dần lan tràn ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.