Chính Ly và Hạ Liên ăn sáng xong thì cũng đã tám giờ kém, hai người chuẩn bị về thì có một vấn đề nan giải: ai sẽ là người trả tiền? Bởi, Chính Ly và Hạ Liên cùng tranh nhau trả, không ai chịu nhường ai.
– Nào, anh phải để em trả!
– Không, bố anh bảo con trai mà để con gái trả là thiếu lịch sự đấy! Để anh trả cho! Bà ơi cho con thanh toán với ạ!
Hạ Liên ngúng nguẩy:
– Không bà ơi, con thanh toán!
Chính Ly không giấu nổi vẻ buồn cười trên khuôn mặt, cười khà khà rồi lấy tấm thân to lớn để ép Hạ Liên ra đằng sau lưng, nhất quyết không cho cô trả tiền. Hạ Liên bất lực, chỉ đành buông vài câu dỗi hờn:. Đam Mỹ Cổ Đại
– Ghét anh quá đi à, lần sau không để em trả là em không thèm đi chơi với anh nữa đâu đấy nhé!
Chính Ly phì cười, xoa đầu Hạ Liên đang phồng má tức giận, nom nom con cá nóc, trông hài dễ sợ.
– Rồi rồi, lần sau sẽ để em trả, được chưa? Cơm đã no, rượu đã say, giờ thì về thôi nào!
Anh vừa dứt lời thì Mặc Cảnh gọi đến, giọng tức giận:
– Cái thằng cu kia, đi đâu từ sáng sớm thế hả?
Chính Ly đi ra chỗ khác nghe điện thoại.
– Anh đây vừa đi ăn sáng xong, chú mày nhặng xị ngậu cái gì?
– Sao đi ăn sáng mà không rủ hả cái thằng này? Mà tôi có thấy ông bạn ăn sáng vào giờ này đâu nhỉ? Hay đang đi với em nào?
Chính Ly tặc lưỡi.
– Vớ vẩn! Giờ về, thế nhé! Cúp đây!
– Ơ…ơ này…
Xong anh quay qua chỗ Hạ Liên đang đứng, nói với cô:
– Về thôi em nhỉ!
Hạ Liên ngoảnh mặt lại nhìn, gật đầu. Rồi cả hai lại quay về khách sạn, chào tạm biệt nhau rồi ai về phòng nấy.
Thang máy vừa mở cửa, trước mặt Chính Ly là Mặc Cảnh với gương mặt hậm hực.
– Chú mày ăn sáng ngon quá nhỉ?
Chính Ly đơ mặt, mắt lườm lườm.
– Haiz, ai bảo chú ngủ say quá, anh gọi chú có dậy đâu?
Nói rồi anh vừa nhún vai, vừa giả bộ làm vẻ bất lực.
Mặc Cảnh gào lên:
– Nói dóc không biết ngượng! Ông nhìn thấy chú mày mới bảnh mắt ra đã vội vội vàng vàng đi đâu rồi! Đi với ai phỏng? Khai mau thì sẽ được nhận khoan hồng!
– Không nói!
– Có nói không?
– Không!
– Có nói không?
– Không là không!_Chính Ly khoanh tay lại, quay ngoắt mặt đi.
– Nè nè, coi như anh xin chú đó, chú lì quá! Nói đi mà! Thế này nhé, một chầu nhậu, ok không?
Vừa nói, Mặc Cảnh vừa chắp hai tay lại, vái ba vái.
Chính Ly vờ ra hiệu cho Mặc Cảnh ghé sát lại mình, rồi bất ngờ búng tai anh cái “pặc” rõ kêu, xong Chính Ly chạy biến.
Vừa chạy, anh vừa quay lại lè lưỡi.
– Còn lâu anh mới nói cho chú mày nhé, lêu lêu! To đầu rồi còn bị lừa!
Mặc Cảnh biết mình vừa mắc mưu Chính Ly, anh cú lắm. Mắt anh hừng hực tia lửa, quả này mà bắt được Chính Ly thì anh phải búng cho nát tai thì thôi!
– Đứng lại thằng quỷ!
Mặc Cảnh Chính Ly vờn nhau khắp hành lang, đang chạy thì Chính Ly không để ý, va mạnh vào Phương Nam đang đi hướng ngược lại, làm cô nàng ngã ngửa ra đằng sau. Chính Ly cũng ngã oạch xuống nền gạch lát men bóng loáng.
Mặc Cảnh vội đỡ Phương Nam dậy, phủi phủi quần áo cho cô, còn Chính Ly thì anh để cho nằm đấy, chết thì chôn.
Vừa phủi, anh vừa hỏi:
– Em có sao không? Ngã có đau lắm không?
Phương Nam tính nóng, cô định quát thì nhận ra người mặt là Mặc Cảnh, vội rơm rớm nước mắt.
– Em đau quá anh ơi! Chắc nát mông em rồi!
Mặc Cảnh muốn an ủi Phương Nam, nên quát Chính Ly:
– Cái thằng này, mắt mũi để đâu mà va vào con gái nhà người ta thế hả? Nát mông em nó rồi còn đâu!