Cả hai đi dạo được một lúc, Chính Ly chợt nhìn vào đồng hồ đeo tay.
– À mà cũng muộn rồi, hay để anh đưa em về nhé?
Hạ Liên xua tay.
– Dạ thôi ạ. Làm phiền anh quá. Em đặt taxi về cũng được ạ!
– Vậy thì, về cẩn thận nhé.
– Vâng, em chào anh!
Nói rồi cô vẫy tay chào, xong quay đầu đi thẳng. Chính Ly cũng vẫy tay chào cô, nhưng anh vẫn đứng yên ở đó. Nhìn bóng Hạ Liên xa dần, sắp khuất bóng, thì Chính Ly mới hạ tay xuống.
Chính Ly đưa tay chạm vào lồng ngực. A, tim đập nhanh quá. Anh thích cảm giác này, thích cách cô đỡ anh lúc anh bị ngã, thích lúc cô bắt tay anh. Bàn tay ấy ấm thật, mềm mại thật. Chính Ly cứ muốn nắm mãi không rời. Có lẽ anh đã xiêu lòng với cô gái này mất rồi.
Hạ Liên ngồi trên taxi, đầu ngoảnh ra cửa kính, nhìn thành phố biển hoa lệ vẫn đang sáng đèn, lòng chợt nghĩ đến anh chàng Chính Ly vừa rồi.
“Anh chàng thú vị thật, cũng đẹp trai nữa!”
Hạ Liên mỉm cười trong vô thức, thầm nghĩ liệu còn duyên gặp lại anh ở nơi xa hoa này không.
Khéo thế nào mà gặp lại thật.
Hôm sau, Hạ Liên tỉnh dậy trong khách sạn, không thấy mọi người đâu, chắc là đang ăn sáng. Cô lết tấm thân gầy gò của mình ra nhà tắm đánh răng rửa mặt rồi xuống tầng ăn sáng cùng mọi người.
Trong lúc đang đứng trong thang máy, mắt cô dán vào màn hình điện thoại, là số của anh chàng hôm qua – Chính Ly. Hạ Liên vô thức cười tủm tỉm. Ai lại làm quen con gái người ta theo cách như anh ta cơ chứ, ngốc nghếch thật!
Cơ mà anh ý cũng đẹp trai đáo để lắm cơ! Chính Ly cao cũng phải tầm mét tám mét chín gì đấy, trong khi Hạ Liên chỉ cao gần mét bảy. Gương mặt điển trai điển hình. Bắp tay, cơ bụng cũng săn chắc, đặc biệt là còn có má lúm đồng tiền nữa chứ.
Ngay từ lần đầu gặp, Hạ Liên đã có ấn tượng khá tốt với Chính Ly rồi, lại còn nghe anh kể là hàng xóm xa của mình nữa. Không lẽ cái duyên cái số nó vồ lấy nhau như lời các cụ nói hay sao!
Cửa thang máy vừa mở ra, Hạ Liên đang định bước ra thì có người vào. Lại chẳng phải ai xa lạ, anh chàng Chính Ly chứ đâu!
Chính Ly thấy Hạ Liên liền mừng rỡ ra mặt, Hạ Liên nhìn anh, cô cười, vẫy vẫy tay chào.
– Ơ em à, mình có duyên quá, lại gặp rồi này!
– Vâng chào anh ạ, duyên thật đó!
– Mà em đi đâu thế?_Chính Ly tò mò.
– Hì, em dậy muộn quá, giờ em đi ăn sáng ạ. Còn anh?
– Khéo quá, anh cũng chưa ăn sáng. Anh mời em bữa này nhé!
Hạ Liên xua tay.
– À không ạ. Em có hẹn ăn sáng với bạn mất rồi, đành hẹn anh khi khác ạ. Mà anh cũng thuê khách sạn ở đây ạ?
Chính Ly ẩn ý đáp rằng chắc là thế.
Tuy nụ cười luôn nở trên môi nhưng trong lòng anh tan nát vì Hạ Liên cứ từ chối anh mãi. Giá mà cô nàng cởi mở hơn một chút.
Nhưng, bỗng Hạ Liên nói.
– Hay anh cũng chưa ăn sáng gì mà nhỉ. Anh có muốn ăn cùng em với bạn em không ạ?
Chắc cô áy náy vì đã là lần thứ hai cô từ chối trai đẹp, sợ trai đẹp buồn nên Hạ Liên mở lời đề nghị.
Chính Ly vừa đồng ý, anh bạn thân đã gọi điện đến.
– Alo, ra sảnh tầng 1 ăn sáng đi bạn tôi! Tôi đang ngồi cùng mấy cô em mới quen hôm qua này. Xuống nhanh nhé!
Nói rồi anh bạn đó ngắt máy.
Chính Ly quay sang nói với Hạ Liên:
– Hình như bạn anh cũng đang ở chỗ bạn em thì phải, ta đến đó nhé.
Hạ Liên gật gật đầu.
Nói rồi Chính Ly dẫn đường đi đằng trước, Hạ Liên theo đằng sau.