Hà Tự vừa dứt lời, bụng liền lỗi thời kêu một tiếng, mặt bị vả quá nhanh, cậu hận không thể đem toàn bộ mặt vùi vào áo thun.
“Cậu có thể cùng tôi đi siêu thị một lát không?” Từ Kiến Trừng vẫn như bình thường, giống như không nghe thấy bụng Hà Tự kêu, Hà Tự lén lút nhẹ nhàng thở ra, gật đầu.
Nói chung, gần các khu công cộng lớn đều có siêu thị, Hà Tự theo Từ Kiến Trừng bước ra khỏi lối vào tàu điện ngầm, còn nhìn thấy một quầy hàng thịt nướng, trong tiềm thức cậu nuốt nước bọt, cậu chưa ăn tối a.
Hà Tự đút tay vào túi, đi theo Từ Kiến Trừng chậm rãi nhìn đồ ăn vặt trên kệ, Từ Kiến Trừng quay đầu lại hỏi ý kiến cậu hết lần này tới lần khác.
“Cái này được chứ?”
“Cậu có thích vị này không?”
“Cậu quen ăn kẹo mềm hay là kẹo cứng?”
“Cậu muốn uống gì?”
……
Trừ bỏ một hai câu phải trả lời, những câu còn lại về cơ bản Hà Tự chỉ ừm à cho qua, thẳng đến lúc tính tiền Hà Tự mới phát hiện những thứ Từ Kiến Trừng lấy được đóng trong hai túi lớn.
“Tôi giúp cậu cầm một túi.” Hà Tự không chờ Từ Kiến Trừng trả lời mà xách một cái túi từ trong tay hắn.
Khi đến lối vào tầng dưới, Từ Kiến Trừng đang tìm thẻ kiểm soát ra vào, Hà Tự chán nản liếc nhìn chiếc túi, trên cùng là túi kẹo cao su, cậu không nhớ mình đã lấy nó khi nào.
“A”, Hà Tự đột nhiên mở miệng nói: ” Cậu có gói biểu tượng cảm xúc đó không?”
Từ Kiến Trừng nghe, nhìn về phía sườn mặt Hà Tự.
Ánh sáng trước cửa chiếu vào mặt Từ Kiến Trừng, cho người ta cảm giác không chân thực như băng điêu khắc ngọc.
“Tôi rất hạnh phúc, vì tôi là Gummy Bear! Cậu biết gói biểu tưởng cảm xúc đó không?”
Từ Kiến Trừng tỏ vẻ khó hiểu.
“Quên đi, không có việc gì.” Hà Tự lắc đầu.
Gia đình của Từ Kiến Trừng sống trên tầng cao nhất, cũng là một căn hộ 2 tầng.
Từ Kiến Trừng mở cửa tủ giày ở hành lang, tìm một đôi dép lê cho Hà Tự, cậu vừa mang vừa hỏi: “Chú và dì đều không ở nhà sao?”
“Bọn họ đi công tác, hơn nữa bọn họ không về đây thường xuyên.”
Không thường ở nơi này, chính là ở nơi khác còn nhà khác sao.
Nhà Hà Tự cũng là nhà tầng, nó chỉ là tầng một tầng hai. Nền nhà thấp, ánh nắng ban mai cũng không chiếu vào, buổi trưa phòng khách cũng không sáng sủa, lúc nào cũng âm u.
Và tất cả các bức tường trong nhà của Từ Kiến Trừng đều được mở ra, ngăn cách bằng kính trong suốt. Bên cạnh phòng khách là ban công có tầm nhìn nửa kín, ban công này là một khu vườn nhỏ độc lập với nhiều loại cây xanh khác nhau, ngoài ra còn có một bể bơi nhỏ trong vườn.
Liếm cẩu hai bàn tay trắng, liếm cẩu hai bàn tay trắng, liếm cẩu hai bàn tay trắng…… Hà Tự ở trong lòng lầm bầm.
“Meo!”
Một con mèo màu cam bay ra từ hư không, vẫy đuôi đi về phía Từ Kiến Trừng.
“Nhà cậu còn nuôi cả mèo sao?” Hà Tự hỏi.
“Nuôi để bầu bạn.” Từ Kiến Trừng trả lời.
Con mèo màu cam để ý thấy hôm nay tên sĩ quan xẻng mang một người khác về, nó kêu meo meo hai tiếng, vội chạy tới, kéo ống quần Hà Tự.
Hà Tự hơi bối rối, cậu chưa bao giờ nuôi những con vật nhỏ như mèo hay chó và cậu cũng không đặc biệt thích mèo, mèo luôn mang lại cho cậu cảm giác không chung thủy, cảm giác xa lạ.
“Nó rất thích cậu, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy người mà đi liền tới chỗ người đó.” Từ Kiến Trừng đặt chiếc túi trong tay lên bàn trà.
Hà Tự nhìn con mèo đang kéo quần của mình, muốn chạm vào đầu nó, nhưng không biết có nên làm như vậy hay không.
“Con mèo này tên gì?” Hà Tự hỏi
“Nó tên là Huyền Huyền.” Từ Kiến Trừng thấy Hà Tự nhìn con mèo không nhúc nhích, liền đem con mèo từ ống quần ôm lên.
Huyền Huyền móng vuốt ở trong không trung vung loạn, kêu to có vẻ rất khó chịu, cự tuyệt bị ôm khỏi Hà Tự.
“Huyền Huyền? Nào Huyền Huyền?”
“Huyền Huyền im lặng nào.”
Làm sao lại gọi nó bằng một cái tên như vậy, Hà Tự lẩm bẩm.
Huyền Huyền nghe thấy Hà Tự kêu tên của mình, vùng vẫy dữ dội hơn, bốn cẳng chân ở trong không trung vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Từ Kiên Trừng, liên tục gãi trong không khí.
Từ Kiến Trừng bị Huyền Huyền chọc cười: “Nó thực sự rất thích cậu.”
“Mèo đực hay mèo cái?” Hà Tự lại hỏi
“Mèo đực.” Từ Kiến Trừng trả lời
“Nó là đang phát xuân sao?” Hà Tự nói ( Ý là đến mùa động dục í)
“Nó bị triệt sản rồi, chính là bị chủ trước của nó triệt.”
Từ Kiến Trừng bế con mèo lên lầu, Hà Tự nhìn ban công ngoài phòng khách. Bởi vì nhà của họ cũng có tầng một và tầng hai, chủ đầu tư đã cho mỗi căn hộ một khu vườn nhỏ cho loại căn hộ lệch tầng thấp như thế này, nhưng diện tích còn nhỏ hơn ban công của Từ Kiến Trừng. Thẩm Hoan không thường xuyên chăm sóc nó, Hà Văn Viễn lại càng không. Quanh năm suốt tháng không có vài lần về nhà, toàn bộ khu vườn vắng tanh, nghe hay thì gọi là mọc rợ, còn thực tế thì cỏ dại mọc um tùm.
Từ Kiến Trừng đứng ở trên cầu thang hỏi: “Cậu nghĩ muốn học ở phòng nào?”
“Tôi sao đều được.” Hà Tự trả lời
“Vậy phòng khách đi. Tùy ý ngồi.” Từ Kiến Trừng xoay người bước vào phòng ngủ.
Cha mẹ của Từ Kiến Trừng không có ở nhà, vì vậy Hà Tự cũng không giả vờ, mà trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, lấy điện thoại di động ra, xem tin nhắn, Hà Văn Viễn phản hồi cho cậu: “Về sớm một chút.”
“Của cậu.”
Từ Kiến Trừng đưa cái tai nghe cho Hà Tự: “Cảm ơn”, Hà Tự lấy hộp sạc rồi cắm vào, lấy bài đọc tiếng Anh ra, bày ra trên bàn.
“Xem không hiểu sao?”
Hà Tự thở dài, như thể chó con bị tóm cổ, cả người nằm gục trên ghế sofa trong một đống công thức.
“Mỗi từ tôi đều biết nghĩa là gì, nhưng ghép lại cả câu lại không hiểu.”
“Phân tích các thành phần câu, chủ yếu vẫn là ngữ pháp.”. Chuyên trang đọc truyện == T RUMtгuyen.м E ==
Hà Tự lại than thở một tiếng, ngữ pháp, ngữ pháp, cậu còn chưa hình dung ra ngữ pháp ngôn ngữ, hiện tại chỉ phân biệt được chủ ngữ, vị ngữ, tân ngữ, còn định hình thì hoàn toàn phụ thuộc vào mù mịt chứ đừng nói đến tiếng Anh. Trong những năm đầu cho đến khi học trung học cơ sở, cậu đang học mẫu giáo và tiểu học cũ, Thẩm Hoan đã mời một giáo sư đại học đến giảng, một thầy một trò về những khái niệm mới. Cậu chỉ vẽ đầy lên sách giáo khoa và dưới bàn gấp một chồng máy bay giấy.
Từ Kiến Trừng không bắt đầu đọc trực tiếp mà cầm một tờ giấy trắng ngồi bên cạnh bắt đầu dạy ngữ pháp cho cậu từ đầu.
“Câu này chia như thế nào?”
Hà Tự lắc đầu.
“Được chia thành mệnh đề danh ngữ, mệnh đề kết quả và mệnh đề trạng ngữ.” Từ Kiến Trừng bắt đầu vẽ sơ đồ tư duy trên giấy.
“Các mệnh đề danh từ được chia như thế nào?”
Hà Tự tiếp tục lắc đầu.
“Được chia thành mệnh đề chủ ngữ, mệnh đề dự đoán, mệnh đề tân ngữ và mệnh đề bổ sung.”
……
Từ Kiến Trừng đưa ra từng ví dụ một và liệt kê một cụm từ cố định cho mỗi mẫu câu như một công thức toán học và cũng liệt kê các câu ví dụ.
Công cuộc giảng dạy kéo dài cả tiếng đồng hồ, Hà Tự thỉnh thoảng sẽ bị thất thần, mỗi lần như vậy Từ Kiến Trừng đều đưa cho cậu một viên kẹo gấu dẻo.
“Đó gần như là những kiến thức cơ bản về ngữ pháp.”Từ Kiến Thành đặt bút xuống, tờ giấy A4 đầy cả trang trước và sau.
Hà Tự ánh mắt dại ra, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
“Chúng ta nghỉ một chút.” Từ Kiến Thành đặt tờ giấy A4 thừa trên bàn sang một bên, đứng thẳng dậy, hỏi: “Có muốn uống sữa chua không?
“Không cần đâu, cám ơn.” Người ta phụ đạo miễn phí cho mình còn cho đồ ăn thức uống, Hà Tự cảm thấy mặt mình không lớn như vậy.
Từ Kiến Trừng cắm ống hút và đưa đồ uống đến trước mặt Hà Tự, Hà Tự thuận thế căn ống hút.
Thật thơm a!
“Cậu ăn khoai lát không?” Từ Kiến Trừng một bên hỏi cậu, một bên mở gói bánh.
Hà Tự trong tay cầm sữa chua đã uống hơn nữa bình, lắc lắc đầu.
Từ Kiến Trừng trực tiếp đưa tới trước miệng Hà Tự, Hà Tự thuận thế cắn.
Cuối cùng Hà Tự ăn đến hai má phồng lên, giống như một con chuột hamster ham ăn, bên trái ngoạm khoai, bên phải hút sữa chua, mỗi bên một ngụm.
Từ Kiến Trừng đứng dậy lấy khăn ướt và nước rửa tay cho cậu.
Thế này cũng quá thất đức rồi!
“Cậu không ăn sao?” Hà Tự có chút ngượng ngùng.
“Rất ít ăn.”
Hà Tự a một tiếng, rồi lại ồ.
Dưới bầu trời đêm của thành phố B, dòng xe cộ kéo dài hội tụ thành một dải ngân hà lộng lẫy, ánh hoàng hôn phản chiếu sáng ngời, cho dù Hà Tự đang nằm trên tầng cao nhất cũng có thể cảm nhận được một vầng hào quang tuyệt đẹp, tiếng pháo hoa bên dưới dường như từ rất xa truyền đến. Phiêu phiêu mù mịt và mông lung. Làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua cây trong vườn, lá cây xào xạc.
Hà Tự được phục vụ có chút xốn xang, không biết bây giờ là lúc nào, đầu óc trống rỗng, không thèm nghĩ ngợi gì nữa.
“Eo cậu thế nào rồi?” Từ Kiến Trừng quay đầu hỏi
Hà Tự không thể dừng lại chút nào, không kịp trả lời, nghi ngờ liếc nhìn hắn một cái.
“Chính là vết thương do mảnh vỡ ống nghiệm.”
Hà Tự nuốt được miếng khoai tây chiên vào miệng, lấy thêm vài miếng nữa từ trong túi, trả lời: “Sắp lành rồi.”
Nếu không phải vết thương dính vào lưng quần nhiều lần, đã đóng vảy lại bị rách ra thì chắc chắn vết thương sẽ nhanh lành hơn. Nhưng giờ thì không sao, chỉ là trông hơi gớm ghiếc và thỉnh thoảng hơi ngứa, Hà Tự cố nhịn không được gãi.
Từ Kiến Trừng thấy Hà Tự ăn xong rồi, vỗ vỗ chân cậu: “Nào, xem qua bài đọc này. Cái này lấy từ tờ The Economist, hơi khó.
Hà Tự miễn cưỡng đứng dậy, Từ Kiến Trừng cùng cậu lấy một câu phân tích ngữ pháp và thành phần câu, không hề có chút không kiên nhẫn.
Hà Tự liếc nhìn yết hầu của Từ Kiến Trừng. Mỗi lần hắn nói, yết hầu của hắn sẽ di chuyển lên xuống như một dãy núi nhấp nhô.
“Sao vậy?”, Từ Kiến Trừng bị phân tâm.
Hà Tự lắc lắc đầu: “Không có gì.”
“Cậu làm cậu tiếp theo đi.”
“Được, được, được.”
Hà Tự vừa bị sa vào ngữ pháp, phân tích vẫn còn vấp váp,Từ Kiến Trừng không chê, kiên nhẫn nghe cậu phân tích, bài viết tiếng Anh này mất hai tiếng đồng hồ mới xong. Hà Tự bị kiệt sức và miệng lưỡi khô khan.
“Cậu vẫn đói à?” Từ Kiến Trừng hỏi
“Không đói lắm……”
Hà Tự như là động vậy không xương, nằm mềm oặt trên bàn.
“Có muốn ăn thịt nướng không?”
“Muốn ăn? Cậu muốn ăn tôi mời cậu, vừa lúc tôi cũng muốn ăn.” Hà Tự đổi khách thành chủ, cậu trước kia ở cấp hai tìm học bá giảng đề cho cậu cũng như vậy, mỗi học kỳ nghỉ đều mời bốn lần, người ta trăm công ngàn việc bên ngoài vì mình mà bỏ ra thời gian để giảng đề cho mình mà không được cảm ơn thì rất không đúng.
Lần này Từ Kiến Trừng không từ chối.
Quán nướng chính là quán nướng cạnh lối vào tàu điện ngầm, vừa lúc ăn xong có thể trực tiếp về nhà.
Tưởng tượng đến có thể ăn xiên, Hà Tự cả người đều sôi sục sung sướng.
“Cậu vui thế sao?”
“A?” Hà Tự không hiểu gì.
“Không có việc gì.” Từ Kiến Trừng nhìn Hà Tự một bên tung tăng nhảy nhót cười cười.
Trên đỉnh tóc Hà Tự lủng lẳng một sợi tóc xỉn màu, không biết là đang đung đưa theo Hà Tự hay bị gió đêm thổi qua, Từ Kiến Trừng nghĩ cảm thấy cũng rất đáng yêu, cũng không định nói cho cậu biết.
Quán nướng không có quá nhiều người, bọn họ tìm một chỗ sạch sẽ để ngồi xuống.
Hà Tự một bên xem thực đơn, một bên hỏi Từ Kiến Trừng: “Cậu muốn uống gì?”
“Bắc Băng Dương đi”
Hà Tự gọi bốn lon vị cam đá Bắc Băng Dương.
Tranh thủ chút nắng nóng cuối cùng, những người xung quanh ngồi quây quần bên những sợi dây đèn lốm đốm, nhậu xiên que, bàn tán rôm rả về núi rừng.
“Cậu thường mấy giờ đi ngủ?” Từ Kiến Trừng lên tiếng hỏi.
“Hôm nào đi học thì ngủ sớm một chút, hôm nào nghỉ thì tùy tâm trạng, tôi không rõ, làm sao vậy?”
“Mắt cậu rất thâm a.”
“Do thói quen cả” Hà Tự tựa đầu vào hai tay tựa vào lưng ghế: “Thức đêm thành nghiện, không thể nói bỏ là bỏ được. Còn câụ? Cậu thường mấy giờ đi ngủ.
“Tôi cũng không biết.”
“Vậy cậu còn nói tôi?! Nhưng……”
Hà Tự nhìn kỹ mắt của Từ Kiến Trừng, đã không có quầng thâm mắt, cũng không có bọng mắt: “Chà…… Cậu thực sự không quầng thâm mắt, ay, người cùng người vẫn khác nhau một trời một vực a.”
Xiên que lần lượt đặt trên bàn, Hà Tự vừa mới ăn khoai tây chiên no căng, ăn xong vài xiên thì dừng lại, liếc mắt nhìn điện thoại có tin nhắn chưa đọc của Hà Văn Viễn, Hà Tự đột nhiên lật màn hình điện thoại một cách hung dữ, đặt nó trên bàn, một tay khác theo bản năng tìm hộp thuốc.
“Cậu biết tôi muốn hút thuốc?”
Từ Kiến Trừng lắc đầu.
Hà Tự móc ra một hộp thuốc, châm thuốc, hút mấy hơi rồi cắn cắn vào thanh lọc.
Hà Tự nhấp vài ngụm, rồi đứng dậy và búng tàn thuốc vào cái lon rỗng.
Hà Tự hút thuốc phần lớn thời gian là không ít, cậu thật ra có chút sợ nghiện.
Qua làn khói thở ra, có thể thấy Từ Kiến Trừng ngồi đối diện đang từ từ nhấp một ngụm soda, ngay cả trong làn khói dày đặc, Từ Kiến Trừng cũng có thể cho người ta cảm giác nhẹ nhàng và ngay thẳng
Có một số người chỉ cần ngồi đó và không làm gì, cũng khiến mọi người cảm thấy thoải mái không thể giải thích được. Từ Kiến Trừng chính là như thế.
Hà Tự choáng váng, cảm giác bồn chồn trong lòng vừa rồi bị đè nén, tro tàn rơi xuống cháy cả tay.
“Cậu nghiện thuốc lá à?”
Từ Kiến Trừng đột nhiên mở miệng nói điều này khiến Hà Tự bị giật mình, làn khói trong cổ họng đột nhiên kích thích khiến cậu không ngừng ho khan.
Từ Kiến Trừng một tay vỗ nhẹ sau lưng Hà Tự, một kia cầm lấy chai Bắc Băng Dương vừa mở ra.
Hà Tự vẫy tay: “Không cần không cần, tôi không nghiện thuốc lá, chỉ là thỉnh thoảng khó chịu, hút một hai điếu thôi.
Từ Kiến Trừng cụp mắt xuống.
Từ Kiến trừng vốn thuộc tuýp con trai mắt dài, hẹp và rất hung dữ, lúc này cụp mắt xuống trông rất đáng thương.
Điều Hà Tự đáng tội nhất không phải là cáu kỉnh, mà là đôi lông mày trầm xuống ủy khuất không lên tiếng, Từ Kiến Trừng hoàn toàn bị Hà Tự chọc tức.
“Đương nhiên tôi không có ý nói cậu phiền”, Hà Tự vội vàng nói: “Là ba tôi nhắn tin cho tôi, giục tôi về nhà.”
Từ Kiến Trừng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, quả nhiên đã muộn: “Đi thôi.”
“Cậu ăn xong rồi?”
Từ Kiến Trừng gật đầu.
“Đi thôi” Hà Tự đem đầu lọc thuốc nhét vào lon, tia lửa bị dật tắt.
“Tạm biệt.”
“Ngủ ngon.”
– Hoàn chương 8-
Edit by motcaitendangiu??