S đại chính là trường đại học trọng điểm ở thành phố B, nếu lấy thành tích thi đại học của Tô Thanh Việt thì nhất định không vào được. Nhưng việc duy nhất có lương tâm mà lão cha cặn bã kia đã làm là đi cửa sau, rồi mặc cậu tự sinh tự diệt.
Hai năm đầu lúc mẹ Tô còn sống, Tô Thanh Việt ít nhất cũng ngoan ngoãn đi học, cuối kỳ miễn cưỡng thi đủ điểm qua môn. Nhưng lên đến năm ba, mẹ cậu qua đời, Tô Thanh Việt liền buông thả bản thân.
S đại có rất nhiều giảng đường, chỗ ngồi xếp theo hình bậc thang, một giảng đường có thể chứa tới gần hai trăm người.
Ngồi hàng đầu tiên, ngoại trừ học bá thì không ai dám bén mảng tới, tất cả đều liều mạng chạy về phía sau, chỉ sợ bị gọi lên trả lời câu hỏi. Nhưng đối với Tô Thanh Việt thường xuyên trốn học mà nói, không biết chuyện này là bình thường.
Vậy nên khi thầy giáo bước vào phòng học, liền vui mừng phát hiện hàng đầu tiên xuất hiện một gương mặt mới, vừa thấy đã biết là đứa trẻ ngoan.
Hiện tại học sinh ngoan Tô Thanh Việt lại đau đầu vô cùng. Nhìn trang sách đầy những chữ khó hiểu, Tô giáo chủ cảm thấy bí tịch võ công cũng không khó đến vậy.
Với cái trình độ này, cậu thật sự có thể thuận lợi tốt nghiệp sao…
“Bạn học này, cậu có thể giải bài tập mà tôi vừa giảng không?”
Trong phòng học, mọi người đang mơ mơ màng màng ngủ gật lập tức thanh tỉnh, đồng loạt nhìn về phía trước.
Thầy giáo đứng bên cạnh Tô Thanh Việt, vẻ mặt hiền từ nhìn cậu sinh viên ngoan ngoãn đáng yêu chăm chú nghe giảng, lộ ra nụ cười có chút bí ẩn.
Tô Thanh Việt nhìn xung quanh, xác định thầy giáo đang nói chuyện với mình mới nâng đầu, nhìn lên màn hình slide chiếu trên bảng. Cảm thấy cuộc sống này chẳng còn gì luyến tiếc. Còn không bằng trực tiếp xuống địa ngục uống một chén canh Mạnh Bà, rồi thì chuyện gì cũng không biết…
Tô Thanh Việt bình ổn cảm xúc, mang theo vẻ mặt hiếu học nhìn về phía thầy giáo: “Bài này em vẫn chưa hiểu lắm, thầy có thể giảng lại lần nữa không?”
Thầy giáo sửng sốt một lát, lần đầu nhìn thấy một sinh viên nghiêm túc chăm học như này, giống như hít phải thuốc lắc, hưng phấn giảng lại một lượt.
Tô giáo chủ dựa vào trí nhớ siêu phàm của mình ghi nhớ hết tất cả, sau đó dưới ánh mắt tha thiết chờ mong của thầy giáo lặp lại một lần, không sai một chữ, vô cùng hoàn hảo.
Thầy giáo vui mừng gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy.
Các bạn học khác ngây ngốc nhìn cậu, sôi nổi bàn tán.
“A, gặp quỷ rồi!”
“Đầu cậu ta làm bằng cái gì vậy?”
“Bài này tôi làm mãi mà không được, vậy mà chỉ giảng một lần đã hiểu sao?”
“Không phải nói đầu cậu ta bị thương phải vào viện à, ra viện liền trâu bò như vậy, chắc không phải thay não rồi chứ?”
“Còn có kiểu phẫu thuật thần kỳ thế ư? Tôi cũng phải đi thay một cái!”
Mọi người tỏ vẻ không thể tin được, nhưng mấy chuyện đó chẳng liên quan gì tới Tô giáo chủ cả, cậu chỉ muốn nhanh nhanh tan học mà thôi! Lớp học như vậy ai muốn học thì cứ đi đi.
Hệt như bị tra tấn.
Tiếng chuông tan học vang lên, Tô giáo chủ còn chưa kịp chạy trối chết đã bị người chặn lại.
“Tô Thanh Việt, em đợi đã. Cùng đi ăn cơm đi, anh mời.”
Người này cậu rất quen thuộc nha. Tên hắn là Lý Tùng Phong, ngoại hình không tệ, gương mặt tuấn lãng, vóc dáng cũng rất cao, gia đình chuyên xây dựng và buôn bán bất động sản. Hắn thường ngày ra tay hào phóng, xem như là đại ca trong số đám người đi cửa sau.
Quan trọng là hắn có ý với Tô Thanh Việt, vẫn luôn muốn dẫn người lên giường một lần.
Tô Thanh Việt đánh giá hắn ta một lượt, không tự chủ được mà nhớ tới ông chồng Diệp Lệ Hành nhà mình.
Căn bản là không có cách nào để so hiểu không! ╮(╯_╰)╭
Một chút cũng không hợp khẩu vị của Tô giáo chủ. (Vâng chồng em là nhất)
Lý Tùng Phong nhìn cậu, cảm thấy có chút kỳ quái. Rõ ràng vẫn là cùng một người nhưng cảm giác lại không giống trước kia.
Hiện tại chỉ tùy tiện đứng một chỗ cũng mang theo một loại khí thế khó tả, đặc biệt là khi cậu nhìn hắn, Lý Tùng Phong chợt cảm thấy lạnh lẽo, lời nói cũng vô thức cẩn thận hơn.
“Em… sao không nói gì thế?”
“Có việc gì sao?” Tô Thanh Việt không có hứng thú, trong đầu đều là làm thế nào để tốt nghiệp, làm thế nào để kiếm tiền!
“Không có việc gì thì không thể hẹn em ăn cơm sao? Nghe nói em mới nằm viện, bây giờ thế nào rồi?”
“Khá tốt.”
“Bị thương ở đầu sao?” Lý Tùng Phong giơ tay, muốn tháo mũ lưỡi trai của cậu ra. Tô giáo chủ theo bản năng lắc mình, tránh tay hắn.
“Không có việc gì thì tôi đi trước.”
“Tô Thanh Việt, em làm sao vậy?” Hắn nhìn bộ dáng hờ hững của cậu, linh quang chợt lóe, “Em… có phải đang trách anh không đến thăm em không?”
Lời này có chút ái muội, Tô giáo chủ nhất thời kinh ngạc, trong trí nhớ của mình, cậu không thấy giữa hai người có quan hệ đặc biệt gì.
Lý Tùng Phong thấy cậu trầm mặc không lên tiếng, cho rằng mình đoán đúng rồi, trong lòng lập tức vui vẻ. Xem ra không uổng công mấy ngày qua, chắc hẳn là Tô Thanh Việt đang giận dỗi rồi.
“Em đừng nóng giận, gần đây trong nhà có chút việc. Với lại, em cũng không liên lạc với anh!” Lý Tùng Phong hạ giọng, bộ dáng như đang dỗ tiểu tình nhân.
qingyufighting.wordpress.com
Nghe được lời này, Tô Thanh Việt tức khắc nổi da gà đầy mình, không muốn đáp lời, lấy một loại thân pháp kỳ dị vòng qua người hắn, xoay người đi mất.
Lý Tùng Phong thấy người trước mắt đột nhiên biến mất, hoảng sợ quay người mới phát hiện cậu đã đi xa.
Điều này càng khẳng định Tô Thanh Việt đang giận dỗi với hắn, suy nghĩ một lát liền lấy di động: “A lô, cuối tuần có rảnh không? Giúp tôi làm một việc.”
Tô Thanh Việt đã sớm đi xa tất nhiên không biết sẽ xảy ra chuyện gì, trong đầu cậu chỉ nghĩ tới chuyện làm thế nào để sinh tồn.
Vô vàn phương pháp kiếm tiền nhưng cái nào mới hợp với Tô giáo chủ đây?
Tô giáo chủ rất là phiền lòng đó. ┐( ̄ヘ ̄)┌
Diệp Lệ Hành đang đóng phim ở M quốc không biết người ta đang nghĩ tới vấn đề này, thực ra hắn còn đang giữ một phần di sản của mẹ Tô. Đợi tới lúc Tô Thanh Việt tốt nghiệp, hai người ly hôn xong sẽ trả lại cậu.
“Diệp ca, Thẩm đạo nói cảnh cuối muốn sửa lại một chút.” Tiểu trợ lý mở chai nước đưa cho hắn.
“Ừ, tới ngay đây.” Diệp Lệ Hành nhận lấy, uống hai ngụm. Xong cảnh này là có thể đóng máy, so với dự định còn sớm hơn hai ngày, nói cách khác hôm nay xong việc liền có thể kết thúc.
Vốn định nghỉ ngơi một đêm rồi mới về nước những nghĩ tới cậu nhóc trong nhà, hắn nhíu mày nói với trợ lý: “Giúp tôi đặt vé máy bay về nước trong đêm nay.”
Tiểu trợ lý kinh ngạc, nhìn gương mặt mệt mỏi của Diệp Lệ Hành vô cùng khó hiểu.
Nhưng ông chủ là lớn nhất, cứ nghe theo là được.
***
Rạng sáng ba giờ, Diệp Lệ Hành về tới Cẩm Tú Loan.
Đi thang máy lên lầu, Diệp Lệ Hành nhập mã vào cửa. Trong nhà một mảnh tối đen, vô cùng yên tĩnh, hiển nhiên Tô Thanh Việt còn đang chìm trong mộng.
Diệp Lệ Hành bật đèn phòng khách, buông hành lý xuống, mệt mỏi ngồi trên sô pha. Liên tục quay phim trong ba tháng, ngoại trừ ngày ấy trở về gặp Tô Thanh Việt thì chưa từng nghỉ ngơi một ngày. Lần này lại gấp rút trở về, tuy đã ngủ trên máy bay một lát nhưng vẫn rất mệt.
Trong nhà mở máy sưởi, Diệp Lệ Hành đứng lên cởi quần áo, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Tô Thanh Việt đột nhiên mở mắt. Tới nơi này đã hơn nửa tháng nhưng giấc ngủ của Tô giáo chủ không sâu, chỉ một tiếng động nhỏ cũng bị đánh thức, cuộc sống trước kia không cho phép một Giáo chủ Ma giáo có một giấc ngủ ngon.
Dưới lầu có tiếng động, là ai?
Tô Thanh Việt bò dậy, không đi dép, lặng yên không một tiếng động đi xuống lầu.
Trong phòng khách đèn sáng trưng, bên cạnh sô pha đặt một cái va ly đen, trên mặt đất mấy thứ quần áo vứt tán loạn.
Có tiếng nước mơ hồ truyền tới từ phòng tắm.
Tô Thanh Việt thả chậm bước chân hướng tới nơi đó. Cửa kính phòng tắm hiện lên hình bóng của một người cao lớn, người nọ hình như đang gội đầu, bàn tay dày rộng xuyên qua mái tóc khiến nước bắn lên cửa kính.
Tô Thanh Việt yên lặng đứng bên cạnh cửa, tay hơi co lại. Nếu nhìn thấy đó là người xa lạ, nhất định cậu sẽ không hạ thủ lưu tình.
Tay cậu nhẹ nhàng đặt trên nắm cửa, đang lúc chuẩn bị nhìn trộm thì cửa đột nhiên mở ra.
Tô giáo chủ theo bản năng giơ tay, ấn Diệp ảnh đế không hề phòng bị lên tường.
Mọi thứ dường như dừng lại.
Diệp Lệ Hành vẻ mặt ngây ngốc nhìn thiếu niên hơi mang sát khí, đây là… bích đông* hả?
*Bích đông: Là từ tiếng Nhật thông dụng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường. Cái cảnh huyền thoại phim nào cũng có í.
Tình huống lúc này vô cùng lúng túng.
Tô Thanh Việt nháy mắt xấu hổ, ngượng ngùng buông lỏng tay, ánh mắt vô tình quét qua ngực Diệp Lệ Hành.
Da thịt màu đồng vô cùng khỏe mạnh, cơ bắp rõ ràng.
Nước trên tóc nhỏ xuống ngực, chảy qua tuyến nhân ngư thấm vào khăn tắm cuốn bên hông.
Mùi sữa tắm nam tính phảng phất như có như không trước mũi.
Tô giáo chủ có chút không được tự nhiên nuốt nước miếng.
“Nhìn đủ chưa?” Tiếng nói Diệp Lệ Hành trầm thấp vang lên, mang theo từ tính khó nói.
Tô Thanh Việt bất giác cảm thấy một cơn tê dại quen thuộc từ chóp tai truyền tới toàn thân.
“Nhìn đủ rồi.” Nói cái gì thế? Tô giáo chủ vẻ mặt tuyệt vọng.
“Cái đó… Không phải anh nói cuối tuần mới về sao? Tôi cho rằng có trộm đột nhập vào nhà.”
Diệp Lệ Hành nhìn thanh niên có chút run rẩy, trong mắt hiện lên ý cười.
Không tệ, còn biết trông nhà. (Anh nghĩ em là chóa sao? =.=”)
“Có thể dịch ra một chút không?”
Bây giờ Tô Thanh Việt mới biết mình vẫn đang dán lên người Diệp Lệ Hành, thảo nào cảm thấy có chút nóng.
Luống cuống lùi lại, Tô giáo chủ nói nhanh một câu: “Không còn sớm nữa, tôi đi ngủ đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Sau đó liền chạy trối chết, hoàn toàn quên mất mình đã chiếm cái giường duy nhất trong nhà.
Diệp Lệ Hành nhìn thiếu niên đang chạy như bay, bất giác mỉm cười.
Trước đây để cậu vào ở chung hoàn toàn là do ý tưởng bộc phát, căn bản đã quên trong nhà chỉ có một cái giường. Diệp ảnh đế nhìn sô pha, thở dài một hơi. Quyết định này có phải quá xúc động rồi không!
Lúc này, sau khi trở lại phòng ngủ Tô Thanh Việt đã phục hồi tinh thần lại. Vì sao mình phải hoảng loạn như vậy, mình cũng đâu có làm gì sai nha? Nhưng lỗ tai nóng bừng lại nhắc nhở cậu vừa rồi có bao nhiêu thất thố.
Hình ảnh vừa nhìn thấy cứ hiện lên trong đầu, nhớ không lầm thì Diệp Lệ Hành có tám múi cơ bụng.
Tám múi đó!!!
Tô Thanh Việt xốc lên áo ngủ, nhìn cái bụng trắng trắng tròn tròn của mình, vẻ mặt bi phẫn muốn chết. Một chút cũng không hâm mộ cơ bụng của người ta đâu.
Dù sao thì Tô giáo chủ đã từng võ công cái thế, thiên hạ vô địch mà!