Đám người minh chủ rất nhanh đã nhận ra, bọn họ nghĩ việc này quá đơn giản rồi.
Bởi vì không chỉ có nhóm người ở thành Tô Châu, mà người trong cả giang hồ gần như đều chạy đến đây. Tin tức có thể truyền đi nhanh như vậy, chỉ có một nguyên nhân.
Ngụy trang chủ nói: “Hắn còn có người giúp”.
Đinh các chủ khó được lúc đồng ý theo, tuy chỉ là một chữ “Ừ” lạnh lùng. Nhưng lúc này Ngụy trang chủ cũng không rảnh để ý đến, khóe miệng xưa nay đều có ý cười của ông khẽ hạ xuống, nhíu mày: “Nhưng đó là ai?”.
Mấy người còn lại cũng trầm ngâm không nói.
Việc này rất khó phán đoán.
Một người dù sao cũng không thể phân thân được, lại thông báo cho nhiều người như vậy, có nghĩa là lúc người hạ độc quyết định rải lời đồn, thì cũng truyền tin cho đồng bạn các nơi, mà có thể rải ở phạm vi lớn như vậy, người của người nọ sợ là không ít, rất có thể là một môn phái.
Nhưng đó là ai?
Minh chủ nói: “Cũng không phải là xấu hoàn toàn, ít ra người ở bên ngoài sẽ càng tin tưởng chúng ta, sẽ không dễ bị người lợi dụng nữa”.
Cát bang chủ lo lắng.
Là ngọn nguồn của mọi việc, ông sợ sau này khi bọn hậu bối nói đến chuyện này, thì câu đầu tiên sẽ là “Nếu năm đó cái thư viện Định Thiên ngu xuẩn kia không nhặt được quyển sách đó, thì cũng không đến mức thành ra như vậy”, hai ngày gần đây, tóc của ông cũng rụng nhiều như của Huyện thái gia huyện Cư An vậy, nói rằng: “Người nọ đặt bẫy dẫn chúng ta đi đến, không phải là muốn một lưới bắt hết chúng ta đấy chứ?”.
Đinh các chủ lạnh nhạt hỏi lại: “Bây giờ chúng ta có bao nhiêu người, trên giang hồ có môn phái nào có thể làm được chuyện này chứ?”.
Đúng a.
Cát bang chủ hơi yên lòng.
Vài vị bang chủ đều gọi tinh nhuệ nhà mình đến, ngày đêm vội vã đi, mấy ngày này cũng giống như những người giang hồ từ các nơi khác lục tục chạy đến huyện Cư An, khiến huyện nhỏ vốn yên tĩnh càng ồn ào hơn. Rốt cuộc Huyện thái gia không ngồi yên được nữa, đến thẳng khách điếm của bọn họ tìm minh chủ, nghe minh chủ cam đoan nhiều lần rằng sẽ không gây chuyện, mới vừa đi ba bước vừa quay đầu lại mà rời đi.
Người của Song Cực môn lúc này cũng đến.
Đám người đó rất tò mò với vị Hiểu thiếu gia sư đệ môn chủ bỗng mọc ra này, hơn nữa đầu lĩnh của bọn họ còn nghiêm túc nói đừng trêu y, khiến bọn họ càng không hiểu hơn, Hiểu thiếu gia nhìn tốt vậy mà, rốt cuộc là vì sao chứ?
Vì sao?
Bởi vì đó là giáo chủ Ma Giáo đấy, tin đồn về Diệp giáo chủ đã nghe qua rồi đúng không, chọc y còn muốn có ngày lành sao? Đao ba nam nhìn đám thủ hạ ngây thơ ngu xuẩn này, không nói ra sự thật tàn khốc cho bọn họ biết.
Diệp Hữu đang dựa vào cửa sổ nhìn vọng xuống dưới, hỏi: “Đó là?”.
Đao ba nam hồi thần, đang muốn tiến lên thì liếc thấy môn chủ đứng lên, bỗng cảm thấy mình thật dư thừa, thức thời dẫn thủ hạ ra ngoài, đóng cửa cho bọn họ.
Theo tiếng “két” vang lên, Văn Nhân Hằng đã thấy rõ tình hình dưới lầu.
Đó là hai đội nhân mã, một đội mặc trang phục đỏ đen xen kẽ, mỗi người đều đeo kiếm, nghiêm trang đứng đó, sát khí như là lắng đọng lại không khí, khiến người bên ngoài không dám thở mạnh. Một đội khác mặc trang phục trắng lam xen kẽ, vẻ mặt mặc dù không nghiêm túc như đội đỏ đen kia, nhưng khí thế cũng không thể khinh thường.
Văn Nhân Hằng đã đi đến bên cạnh sư đệ, lúc này mới nói: “Là “Nguyệt Ảnh” của Linh Kiếm các và “Thương Khung” của Phong Hiền trang, đều là tinh nhuệ, nghe nói “Nguyệt Ảnh” thành lập trước, Ngụy trang chủ cũng lập một cái theo, gọi là “Thương Khung””.
Diệp Hữu cười: “Cố ý đúng không?”.
Gọi là “trời cao”, rõ ràng là muốn che lấp “ánh trăng” mà.
Khách điếm đã hơi cũ, cây leo quấn quýt dán tường bò lên, cành lá mọc lan đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, một dây leo xấu tính thò người vào, dừng ở giữa bọn họ. Văn Nhân Hằng hất thứ vướng víu này sang một bên, đến gần sư đệ một chút, cười nói: “Đều là đoán thôi, nhưng Đinh các chủ đã đặt tên rồi, cũng không thể đổi tên vì Ngụy trang chủ được”.
Diệp Hữu rất tò mò: “Sao bọn họ lại xích mích với nhau vậy?”.
Văn Nhân Hằng nói: “Nghe nói năm đó tỷ tỷ của Ngụy trang chủ gả cho đại ca của Đinh các chủ, nhưng chưa được hai năm đã mất, về phần chết thế nào thì không ai biết, trên giang hồ cũng không ai dám hỏi, còn bọn họ thì từ đó về sau liền gần đối chọi gay gắt với nhau…”.
Lời còn chưa dứt, hai người cùng nhìn về phía cửa phòng, ngay sau đó liền nghe tiếng “cốc cốc” vang lên, người đến đầu tiên là gõ cửa cho có, rồi ngay sau đó liền bước vào, cũng chính là đám hồ bằng cẩu hữu đã gặp qua ở Tầm Liễu sơn trang, ngay cả Tần Nguyệt Miên cũng ở đó.
Lý thiếu chạy thẳng đến trước bàn ngồi xuống, uống hơn nửa chén trà, thở ra một hơi: “Khát chết ta rồi”.
Văn Nhân Hằng không thể hất đám người này đi như cây leo kia được, đi đến ngồi đối diện hắn, hỏi: “Sao các ngươi cũng đến?”.
“Nghe nói có chuyện lớn xảy ra nên đến nhìn xem,” Lý thiếu không chờ được vội hỏi, “Rốt cuộc đã có chuyện gì? Một đường đi đến chúng ta nghe không ít lời đồn, càng nghe càng quá thể hơn”.
Văn Nhân Hằng nói: “Đã nghe được gì?”.
Lý thiếu nói: “Ví dụ như các ngươi phát hiện suối nước thánh, rửa mặt ở đó thì người xấu thế nào cũng biến thành người cực đẹp, lại ví dụ như phát hiện một hồ ly tinh thuần âm ngàn năm, ngủ với người ta có thể tăng công lực mười hai năm, sao đến đây lại là rồng sống rồi? Còn sờ một cái là thành tiên nữa?”.
Văn Nhân Hằng không còn gì để nói.
Nếu việc này đúng là bút tích của sư đệ, vậy người rải tin khắp nơi chắc chắn là giáo chúng Ma Giáo, quả đúng là cá mè một lứa với đám trưởng lão, bình thường sư đệ hắn đã dạy dỗ mấy người đó thế nào vậy? Ừm, cũng không thể nói là hoàn toàn không tốt được, ít ra bây giờ vẫn chưa có người phát hiện là Ma Giáo đã bí mật khuấy đục nước ở gần đó, hơn nữa làm việc rất gọn gàng.
Tần Nguyệt Miên hỏi: “Vậy rốt cuộc câu nào là thật?”.
Văn Nhân Hằng cũng không giấu bọn họ, nói: “Thứ dính dáng duy nhất chỉ có bí tịch”.
Mấy người giật mình: “Đúng là “Truy Thành Tán” thật sao? Nghe nói rất lợi hại”.
“Nhưng không phải nghe nói đã sớm thất truyền sao? Lúc trước ma đầu làm thịt nhiều người như vậy mà không thể tìm được quyển sách này ra, sao bỗng nhiên lại xuất hiện vậy?”.
Văn Nhân Hằng cũng muốn biết sư đệ liên quan đến chuyện này thế nào, ngoài miệng đáp: “Cái này chỉ có thể đến nơi mới biết được”.
“Không không, những chuyện này đều không quan trọng, chuyện của ta mới là hàng đầu”, Lý thiếu thấy bọn họ còn muốn hỏi tiếp, cắt ngang rất nhanh, chờ mong hỏi, “Các ngươi nói ồn ào như vậy, Diệp giáo chủ sẽ đến sao?”.
Văn Nhân Hằng mỉm cười nhã nhặn, bình tĩnh nói hắn không biết.
Người ở huyện Cư An càng ngày càng nhiều, tốp năm tốp ba tụ tập nói tin tức mình nghe được ra, lại nhắc đến vài ngày trước minh chủ đã nói qua có người âm thầm giấu phía sau, hiểu ra là đã trúng bẫy. Mọi người lập tức cùng chung mối thù, nhìn thấy “Nguyệt Ảnh” và “Thương Khung” đều cảm thấy như gặp được người thân, dù sao chỉ cần bọn họ ra tay thì trên giang hồ sẽ không có chuyện gì không làm được.
Sĩ khí của mọi người phất cao, xoa tay, hận không thể lập tức liều mạng với người kia, cảm thấy dù thực sự có rồng sống thật, thì bọn họ cũng có thể xử lý nó.
Vài vị trưởng lão Ma Giáo vẫn làm ổ trong khách điếm ở phố đối diện, thấy khí thế kia của bạch đạo, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh.
“Ta cảm giác lần này còn kinh khủng hơn Ngọc Sơn đài lần trước nữa”.
“Nói thừa, năm đó chúng ta chiếm lý, giờ thì sao?”. Mai trưởng lão nhíu mày, “Không hiểu giáo chủ muốn làm gì nữa, thật sự muốn làm chuyện trời long đất lở thật sao? Trời long đất lở thế nào? Đủ để vang vọng nhiều năm sao?”.
“Ai, lúc này mà Tiểu Bạch ở đây thì tốt rồi”.
“Ừ…”. Mấy người gật đầu, mặc dù Bạch trưởng lão chậm chạp, nhưng là người lợi hại nhất trong số bọn họ, lấy một địch trăm cũng không phải là nói chơi.
Bọn họ nói xong như nghĩ đến gì đó, xoẹt xoẹt nhìn về phía Miêu trưởng lão đang ngồi ở bàn, thấy mặt hắn trầm xuống, từ lúc bắt đầu đến giờ chưa nói lời nào, cảm thấy hơi đáng sợ.
Bách Lý trưởng lão hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”.
Miêu Uông im lặng một lúc, mới chậm rãi hỏi: “Các ngươi nói có phải giáo chủ mắc bệnh gì không chữa được, biết mạng mình không còn lâu nữa, nên muốn chơi một trận lớn trước khi chết không?”.
Mấy người: “…”.
Cha này đừng có luôn nghiêm túc trịnh trọng lại dọa người như vậy được không!
Miêu Uông rất nghiêm túc: “Nếu không các ngươi nhìn mệnh lệnh thứ ba tìm đường chết này của y đi”.
Mấy người: “…”
Hình như cũng có lý!
Vài vị trưởng lão lặng im hồi lâu, nhìn lẫn nhau, cảm thấy lần này không thể chiều giáo chủ được nữa, phải tìm cơ hội gọi người đến nói chuyện.
Sau khi “Nguyệt Ảnh” và “Thương Khung” đến đây, mấy người minh chủ và Ngụy trang chủ thấy được rồi, dù có hai môn phái vì quá xa mà không đến kịp, nhưng bọn họ đã bàn xong, sẽ hội họp trên đường.
Đã không giấu được tin, nên mấy ngày nay đám minh chủ liền không im lìm nữa, gọi không ít chưởng môn và hiệp khách đến bàn chuyện cùng, nói thẳng tình hình trước mắt, mặt khác còn nói rõ với anh hùng thiên hạ là chuyến đi này không biết là hung hay là cát, người ẩn giấu kia gọi nhiều người đến như vậy, sợ là không có ý tốt.
Mọi người đang đúng lúc kích động tăng cao, tất nhiên không sợ, đều nói muốn đi theo, huống hồ dù biết lời đồn là giả, thì bọn họ cũng rất muốn đi theo tìm hiểu đến cùng.
Minh chủ thấy thế không khuyên nữa, nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau liền chậm rãi xuất phát.
Vẫn là Cát thiếu bang chủ dẫn đường.
Bởi vì đã nhìn ra người nọ có được nhiều sự giúp đỡ, nên đám người minh chủ sợ giữa đường bị mai phục, lần này đi chậm chút, cũng không vội chạy đi, ngược lại giống như đang du ngoạn vậy.
Diệp Hữu theo thường lệ ngồi cùng xe ngựa với sư huynh, lúc nghỉ ngơi cũng đi cùng hắn ra thông khí, khiến đám trưởng lão trốn trong chỗ tối cắn răng, nhưng không biết phải làm gì, đành tiếp tục chờ đợi.
Hôm nay Diệp Hữu vừa xuống xe ngựa, chưa đi ra được vài bước, liền nghe thấy tiếng Ngụy trang chủ quát nhẹ: “Hồ nháo, con tới làm gì?”.
Cái này mới mẻ thật đấy, Ngụy trang chủ luôn hòa khí, ngoại trừ lúc đối đầu với Đinh các chủ, Diệp Hữu chưa từng thấy ông trừng mắt nhìn ai, liền tò mò nhìn qua, thấy trước mặt Ngụy trang chủ là một thiếu nữ xinh đẹp mặc đồ hồng phấn.
Thiếu nữ làm nũng: “Cha, lâu rồi người chưa về nhà, con gái không phải là nhớ người sao?”.
Vẻ mặt Ngụy trang chủ không giữ được, hết cách vươn tay chọc chọc nàng: “Con đó…”.
Thiếu nữ le lưỡi với ông, liếc mắt thấy bọn Diệp Hữu, hai mắt sáng ngời, cười tươi chạy đến: “Hằng ca”.
Hằng ca… Diệp Hữu chậm rãi ngẫm nghĩ cái xưng hô này, ánh mắt dạo qua thiếu nữ, Ngụy trang chủ và sư huynh một vòng, hiểu ra.
Vì thế y rất thức thời nói: “Sư huynh, các ngươi tán gẫu đi, ta đi dạo ở bên kia, đừng lo cho ta, lát nữa ta sẽ tự mình về”.
Văn Nhân Hằng: “…”.
————-
Được 1/6 quãng đường rồi TT^TT