“Ngươi….”
Bỗng nhiên, cửa bị đập ầm ầm, thì ra là A Nhị đang hốt hoảng gọi cửa: “Tiểu thư! Ngoài cửa có rất nhiều thái giám, nói là đến đón người vào cung!”
“Ngươi cứ kéo dài thời gian trước!”
Nói xong, ta giật phắt mũ miện trên đầu, cởi áo ngoài rồi bò lên giường, nắm lấy ngón trỏ của đối phương cắn một cái, một dấu vân tay dính m.á.u liền in lên hôn thư!
“Ngươi! To gan!”
Đối phương bất ngờ bị ta thành công, tức giận trừng mắt nhìn ta, giữa lông mày và khóe mắt ánh lên một màu đỏ ửng, đẹp đến mức không giống người thường.
Khoảnh khắc tiếp theo, ta đã vuốt ve tóc mai của hắn, đầu ngón tay nắm lấy mũ miện nhỏ, nhẹ nhàng kéo một cái, mái tóc đen dài xõa xuống.
“Làm phiền rồi, mượn thân thể ngươi dùng một chút.”
Trước đây luống cuống lau người cho người này, lại không để ý đến dáng vẻ lúc hắn cởi y phục, hóa ra eo thon chân dài, cơ bắp rắn chắc, nằm úp sấp lên giống như một tảng đá nóng rực.
Đang do dự không biết nên làm thế nào, chỉ thấy đối phương nhướng mày cười một tiếng, chỉ nghe thấy vài tiếng xé vải, khiến người ta lạnh cả người.
“Lần sau trói người, phu nhân nhớ trói chặt vào!”
Ta kinh hãi, đã bị hắn lật ngược thế cờ!
Bóng người ngoài cửa sổ lay động, ngay sau đó, cửa phòng bị người ta đạp tung từ bên ngoài!
Thấy nam nữ trên giường quấn quýt lấy nhau không rời, mấy người mặc trang phục cung đình nhìn nhau, vội vàng lui ra ngoài cửa, mở miệng mắng.
“Chuyện gì thế này? Nữ nhân này đã có phu quân rồi, tại sao lại ghi danh vào sổ?”
“Tiểu nhân cũng không biết……..”
“Cút đi! Hồng đan được luyện bằng m.á.u trinh nữ, nếu xảy ra sai sót, ngươi và ta đều mất đầu đấy!”
Lúc này, nam nhân ngừng động tác, dường như đang cẩn thận lắng nghe, ta nhanh chóng đẩy hắn ra, xuống giường mặc y phục, lại véo mạnh mình mấy cái, ép ra nước mắt.
“Các ngươi là ai, sao lại xông vào nhà ta giữa đêm khuya thế này?”
Có lẽ dáng vẻ mạnh miệng của ta có chút buồn cười, mấy tên thái giám đi đầu nhìn ta vài lần, đều nhếch mép cười.
“Nhìn làn da trắng nõn này, khuôn mặt trái xoan yêu kiều này, nữ nhân quyến rũ như vậy, không vào cung hầu hạ Thánh thượng thật là đáng tiếc.”
Ta vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Tiểu nữ tử đã thành thân với phu quân từ lâu, chỉ là thân phận hèn mọn, sao dám vào cung làm ô uế mắt Thánh thượng?”
Thấy tên thái giám kia trầm ngâm, một tên khác lạnh lùng nói: “Hôn thư của ngươi đâu? Nếu không có hôn thư, là thật hay giả……..kéo đến cửa cung kiểm tra là biết ngay.”
Ta vội vàng quay lại phòng lấy hôn thư, lại thấy người trên giường đang ngồi, đôi mắt nhìn ta như cười như không, ta giả vờ như không thấy.
Sau đó, mấy người kia cầm tờ giấy hôn thư, soi dưới ánh đèn cung đình cẩn thận xem xét.
“Đinh Thùy?”
Ta quỳ trên mặt đất, cúi đầu xuống: “Vâng, phu quân của ta chạy nạn từ phương Bắc đến, tên là Đinh Thùy.”
Đinh, không phải họ phổ biến ở Trừ Châu, nhất thời chắc chắn sẽ không tra ra được.
Để làm bằng chứng, ta cởi miếng ngọc bội từ bên hông xuống, đưa cho tên thái giám cầm đầu, đối phương vuốt ve miếng ngọc, cau mày, có vẻ muốn nói lại thôi.
Thấy hắn ta do dự, ta liên tục dập đầu: “Nếu đại nhân không chê, tiểu nữ tử nguyện chuộc thân, chỉ cầu được ở bên phu quân trọn đời!”
May mà, sọt tiền Cù Hoảng đưa đến vẫn còn dưới gầm giường.
Ta ôm sọt tiền ra ngoài cửa, mọi người thấy vậy đều có chút động lòng, ánh mắt lấp lánh, bàn tán xôn xao: “Không biết ai ghi sổ sách, có lẽ là nhầm lẫn cũng nên.”
“Dù sao thêm nàng ta cũng chẳng sao, thiếu nàng ta cũng chẳng sao………”
“Phải đấy, phải đấy!”
Mấy tên thái giám bàn bạc một lúc, khi quay lại nhìn ta, ánh mắt đã hòa nhã hơn nhiều.
“Nếu đã là nhầm lẫn, vậy chúng ta sẽ xóa tên cô nương, coi như chưa từng đến đây.”
Nghe vậy, ta thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa mừng đến phát khóc.
Thấy mọi người ôm sọt tiền sắp rời đi, ta đột nhiên nhớ đến miếng ngọc bội kia, nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân, miếng ngọc bội của ta…….”
“Hửm?”
Vừa mở miệng, ta đã hối hận, chỉ có thể nhỏ giọng chữa cháy: “Đó, đó là sính lễ phu quân ta tặng.”
Tên thái giám cầm đầu bĩu môi, lấy miếng ngọc bội ra nhìn hồi lâu, nhưng lại không có ý định trả lại cho ta: “Thứ này, ta luôn cảm thấy đã gặp ở đâu rồi………”
Người bên cạnh nghe vậy chế nhạo: “Nơi khỉ ho cò gáy này, làm gì có nhân vật lớn nào?”
“Nói cũng phải.”
Người nọ gật đầu, vẫn cất miếng ngọc vào trong ngực, trước khi đi còn quay người lại, liếc nhìn ta đầy ẩn ý.
“Cô nương đúng là có phúc lớn mạng lớn.”