Giang Hồ Thập Ác (Tuyệt Đại Song Kiêu)

Chương 8: Gần mực thì đen



Tiểu Linh Ngư lớn lên…

Ác Nhân cốc chẳng phải ít người, song những người thân cận hắn nhất là Đỗ bá bá, Tiếu bá bá, Âm thúc thúc, Lý thúc thúc, Vạn thúc thúc và một người nữa có lúc hắn gọi Đồ thúc thúc, có khi hắn gọi Đồ cô cô.

Và cái lão Tiếu thúc thúc là Cáp Cáp Nhi, hắn không gọi Cáp Cáp bá bá hay Cáp Cáp thúc thúc, bởi hai tiếng Cáp Cáp đi đôi nghe không thích tai chút nào, do đó hắn gọi Tiếu bá bá, mượn nụ cười của lão ta để biểu tượng con người.

Cũng không nhất định là người nào phải được gọi thúc thúc, người phải gọi bá bá, họ suýt soát tuổi, suýt soát tài, suýt soát ác luôn, họ ngang ngửa với nhau.

Cho nên, tùy cái hứng mà hắn gọi.

Hắn lớn lên bên cạnh những người đó. Hắn ở với mỗi người một tháng, từ người này sang người khác, giáp vòng rồi trở lại người đầu.

Hắn đi theo cái vòng luân phiên đó, đều đều từ nhiều năm qua.

Trong các người đó. Đỗ bá bá nghiêm khắc nhất. Lão ta dạy hắn học võ công, nếu hắn múa tay, nhảy chân, chậm một chút là lão bổ gậy lên đầu, lên lưng chẳng chút thương xót.

Song, hình phạt mà lão thích áp dụng nhất là bắt hắn nằm sấp, nằm dài, rồi dùng thước bản, đánh lên mông hắn.

Trong thời gian hắn ở với Đỗ bá bá, mông hắn luôn luôn sưng vù, sang qua ở với người khác rồi, đến mấy hôm sau, mông hắn mới xọp lại như cũ.

Nhưng, trong vòng thứ nhất, hắn còn nghe đau, mông hắn còn sưng, qua đến vòng thứ hai, hắn nghe bớt đau và mông hắn cũng bớt sưng. Và từ vòng thứ ba trở đi, thì hắn quá quen rồi, không còn nghe một cảm giác nào nữa, mông hắn cũng chẳng phù lên, thước bản đập vào như đập bao bị.

Thời gian vui nhất cho hắn là khoảng ở Tiếu bá bá. Cái lão nầy thích cười, cứ cười mãi, lại bắt hắn phải cười theo, không muốn cười cũng phải cười, cười như một tội nhân bị hình phạt, và hình phạt đó, hắn cười mãi mãi.

Trong vòng đầu, sang qua ở với Tiếu bá bá, cái mông của hắn còn sưng vù vì hàng chục hàng trăm thước bản của Đỗ bá bá quất vào đó, làm da phồng lên, nhút nhích một chút là hắn nghe đau phun tiểu tiện.

Vậy mà hắn phải cười, hễ cười là rung chuyển thân hình, hắn đau quá chịu không nổi, vẫn phải cười, thành ra miệng thì cười mà mắt thì nhòa lệ.

Hắn sợ nhất là lúc bên cạnh Âm Cửu U.

Hắn có cảm tưởng là luôn luôn thân thể của Âm thúc thúc bốc ra một vầng khí lạnh, dù đang giữa mùa hè, dù đang lúc thái dương nhả lửa trên đỉnh đầu, hắn cũng thấy lạnh như thường.

Và hắn lạnh đến run người, cũng may, hắn không ở thường xuyên, sát bên lão ta, có việc thì hắn đến gần, không việc thì hắn tìm một xó nào đó, cách lão xa xa.

Hắn mong ước những ngày sống với Âm thúc thúc qua mau, để hắn sang qua ở với người khác.

Ở với Đỗ bá bá hắn khổ nơi mông, ở với Âm thúc thúc hắn khổ gần như mọi bộ phận, bởi cái lạnh có chừa bỏ bộ phận nào mà chẳng truyền đến?

Ở với Tiếu bá bá, hắn lại khổ nơi mặt, bởi cái miệng luôn luôn banh ra, vì suốt ngày phải cười, mà cười thì phải thành tiếng, cười thoải mái đến nỗi các thớ thịt căng thẳng ê ẩm, đến đêm nằm trên giường, hắn phải nắn nót cho bớt đau mới ngủ được, để rồi hôm sau lại tiếp tục cười.

Nhưng, ở với ba người đó, Tiểu Linh Ngư khổ thì khổ thật, khó chịu thật, vậy mà cái khổ khó chịu chẳng thấm vào đâu, hắn thấy khổ nhất khó chịu nhất là trong khoảng thời gian ở với Lý thúc thúc.

Gặp hắn là Lý thúc thúc cứ kéo hắn đến gần, đưa mũi ngửi, ngửi từ đầu đến chân, từ chân lên đầu, ngửi thích thú như một đứa trẻ được cha mẹ, anh chị cho một trái cây mùi vừa thơm, màu sắc vừa hấp dẫn ngửi mãi.

Bị ngửi như vậy suốt ngày, suốt tháng, hắn làm sao không khổ? Lão ta ngửi, lại còn rà chót mũi, du lịch khắp thân thể hắn, hắn nhót đến độ có thể chết đi được.

Đồ cô cô không giống các vị đó, và kỳ quái nhất cho hắn là thời gian ở bên cạnh bà ta.

Hắn muốn điên đầu vì mới đó, bà ta là nữ, bỗng chốc biến thành nam, lúc lại già già, khi thì trẻ trẻ.

Hắn không biết phải gọi bà ta như thế nào cho hợp lý, bởi cô cô chẳng ra cô cô, thúc thúc chẳng ra thúc thúc.

Cuối cùng hắn tự hỏi, bà ta thực sự là nam hay nữ?

Sau cùng là thời gian với Vạn thúc thúc.

Trên gương mặt của Vạn thúc thúc chẳng bao giờ có nụ cười, song lão còn có hòa khí hơn Đỗ bá bá.

Lão nói năng cũng khá dịu giọng, dễ nghe, chứ không cộc lốc, lạnh lùng như Đỗ bá bá.

Tuy nhiên, hắn cũng cảm thấy chẳng khoan khoái chút nào khi ở bên cạnh Vạn thúc thúc.

Vạn thúc thúc cứ cho hắn uống thuốc nhiều hơn ăn, hắn uống thuốc đến no, lắm lúc gặp bữa ăn hắn chẳng nuốt được gì cả.

Khổ nhứt là những lúc Vạn thúc thúc nhúng hắn trong những chậu thuốc vừa cay vừa hôi, vừa rích.

Chính cái rích đó làm hắn khó chịu hơn hết chẳng khác nào người ta quậy đường trong nước rồi xối lên mình hắn, đường càng khô cái cảm giác khó chịu càng tăng, các lỗ chân lông bịt lại như có phủ một lớp sơn bên ngoài bực bội không tưởng nổi.

Trong nhà Vạn thúc thúc, còn có một vị nữa, Tiểu Linh Ngư cũng gọi là thúc thúc.

Đó là một người, tuy xác thân bằng xương bằng thịt, song xương thịt đó như vô tri giác chẳng khác nào gỗ đá, ngồi đâu thì ngồi ỳ tại đó, ngồi suốt ngày suốt tháng, không nhút nhích tay chân, không mấp máy môi, không nháy mắt.

Vị thúc thúc đó chẳng ăn như người thường, sáng ăn thuốc, trưa ăn thuốc, chiều ăn thuốc, ăn toàn là thuốc mà sống.

Ngoài ba bữa ăn sáng, trưa, chiều còn những lúc ăn phụ như trẻ con, chốc chốc ăn quà.

Vị thúc thúc đó chẳng mấp máy môi, thì đâu có đòi ăn? Chẳng qua, Vạn thúc thúc nhớ đến mà cho ăn, và chừng như Vạn thúc thúc nhớ luôn luôn, nhớ có định kỳ, chẳng hạn từng nửa khắc lại cho ăn một lần.

Tiểu Linh Ngư cũng ăn thuốc, song cái số lượng của hắn ăn độ một, vị thúc thúc đó ăn mười, có khi còn hơn số lượng ấy.

Tiểu Linh Ngư rất cảm thông cái việc ăn thuốc của người đó cho nên hắn gọi là chú bồn thuốc, chú là một cái bồn để chứa thuốc.

Và khi đề cập đến người đó, hắn quen xưng hô là Bồn Thuốc thúc thúc.

Tiểu Linh Ngư ăn thuốc, dĩ nhiên là thấy khổ, còn Bồn Thuốc thúc thúc có khổ như hắn không thì hắn chẳng thể nào biết được, bởi lão ấy chẳng bao giờ nói năng, chẳng bao giờ nhăn mặt nhăn mày.

Không một cảm nghĩ nào hiện trên gương mặt đã đành mà trong ánh mắt cũng chẳng có ý niệm nào mà rõ rệt.

Ngoài các vị thúc thúc đó ra, còn rất nhiều bá bá, thúc thúc khác, song những người sau này Tiểu Linh Ngư không thường tiếp cận cho lắm, nên họ không lưu lại trong ký ức hắn một ấn tượng nào sâu đậm cả.

Có một vị thúc thúc, hắn thường gọi là thổ táo, thỉnh thoảng hắn lại gặp một lần, song sau đó hắn không gặp lại nữa.

Hắn hỏi Đồ cô cô, chứ vị thúc thúc đó đi đâu, lại vắng bóng trong cốc.

Đồ cô cô chỉ cái bụng của Lý thúc thúc thốt:

– Y chui vào trong đó từ lâu!

Một con người làm sao chui vào bụng một người khác được. Tiểu Linh Ngư không thể hiểu được cái đạo lý đó.

Còn một điều lạ cũng không kém đó là thỉnh thoảng, Lý thúc thúc lại vắng mặt một vài hôm.

Trước khi đi lão kêu ầm lên:

– Chết! Ta chết mất! Ta chịu không nổi rồi!

Kế đó, lão mất dạng.

Mãi đến mấy hôm sau lão mới về.

Cũng đó những lúc, lão vắng mặt hàng tháng, có khi đến vài ba tháng. Sau đó lão trở về, những lần đi lâu về như vậy lão lại mang thương tích khắp mình, thương tích đã nhiều mà toàn là những thương tích chết người cả.

Đồ cô cô thấy vậy chẳng những không xuýt xoa thương xót, trái lại còn cười rồi mỉa:

– Ai bảo? Ta đã từng cảnh cáo ngươi là chẳng nên ra khỏi cốc, ngươi không nghe lời, có gì thì ráng chịu cho quen, chịu không nổi thì chết cho yên thân. Ngươi ở trong nầy, Hoàng đế cũng chẳng dám đem binh vào bắt ngươi, còn như ra khỏi cốc, đừng nói đơn độc một mình ngươi, dù cho cả cốc cùng ra, dù cho nhân số gồm hàng trăm hàng ngàn số người trong cốc cùng ra, nhân loại sẽ trừ diệt như trừ diệt loài sâu bọ!

Đáng lắm nhé!

* * * * *

Có một hôm.

Lúc đó Tiểu Linh Ngư chưa tròn năm tuổi.

Đỗ Sát mang hắn đến một ngôi nhà, trong ngôi nhà đó có một con chó điên, nói rằng điên thì không đúng lắm, song nó có tánh cắn càn, gặp ai cũng cắn, cho nên người trong cốc cho là nó điên.

Đỗ Sát trao cho Tiểu Linh Ngư một con dao.

Tiểu Linh Ngư chẳng hiểu lão ý tứ gì, hỏi:

– Dao? Để làm gì?

Đỗ Sát lạnh lùng:

– Dao, dùng để giết người, không có người giết thì giết chó.

Tiểu Linh Ngư cau mày:

– Tiểu điệt tưởng sao chỉ dùng để xắt thịt, xắt rau…

Đỗ Sát vẫn lạnh lùng:

– Dao này không dùng vào những việc đó.

Tiểu Linh Ngư lắc đầu:

– Tiểu điệt không thích dao này đâu. Tiểu điệt muốn một con dao xắt thịt, xắt rau thôi.

Đỗ Sát trầm giọng:

– Đừng nói nhiều. Hãy cầm con dao đó, vác vào nhà mà giết con chó cho ta!

Tiểu Linh Ngư lại hỏi:

– Nuôi chó là phải dạy chó, chó không nghe lời, mình đánh nó chứ sao giết nó?

Đỗ Sát nỗi giận:

– Ta bảo ngươi giết, ngươi cứ giết, chỉ biết là ngươi phải giết! Hiểu chưa?

Tiểu Linh Ngư muốn khóc qua, ấp úng:

– Tiểu điệt… tiểu điệt không…

Đỗ Sát gằn giọng:

– Ngươi không muốn giết? Được!

Lúc đó cả hai đã vào trong nhà rồi.

Thốt xong, Đỗ Sát nhanh chân bước ra khỏi vuông cửa, lão hoành xô cánh cửa đóng lại.

Cánh cửa vang lên một tiếng ầm, tiếp theo đó là mấy tiếng lách cách. Lão đã kéo chốt, khóa bên trái ngoài cánh cửa.

Tiểu Linh Ngư kêu lên:

– Đỗ thúc thúc! Đỗ thúc thúc ơi! Cho tiểu điệt ra với chứ! Tiểu điệt muốn ra ngoài!

Đỗ Sát còn đứng bên ngoài cánh cửa trầm giọng:

– Giết chó đi, rồi ta cho ra ngoài. Muốn ra ngoài phải giết chó, không giết thì đừng mong ra.

Tiểu Linh Ngư lại kêu lên:

– Tiểu điệt không giết nó được đâu? Tiểu điệt không đánh nó được đâu… nó dữ hơn tiểu điệt quá mà…

Đỗ Sát hừ một tiếng:

– Không đánh thắng nó, giết nó không nổi, thì hãy để nó ăn thịt ngươi đi! Cho ngươi biết, giống chó đó thích ăn thịt người lắm đấy!

Bây giờ, Tiểu Linh Ngư khóc thật.

Hắn khóc, hắn gào thét, hắn van cầu, hắn khóc đến phồng cả mi mắt, hắn gào đến khan cả yết hầu, như hắn gào giữa sa mạc.

Chẳng ma nào ứng tiếng.

Đỗ Sát còn đứng bên ngoài, song khi nào lão lên tiếng?

Biết có khóc, có gào, có van cầu nữa, chỉ vô ích thôi rồi Tiểu Linh Ngư nín khóc, nín gào, nín van cầu.

Ai có ở gần trẻ nít mới biết rõ cái tánh của chúng, chúng khóc gớm lắm, nhưng khóc gớm là khi nào có ai bên cạnh, có ai bằng lòng lưu ý đến chúng. Khi chẳng có ai bên cạnh, khi chẳng còn nghe chúng khóc nữa, chúng nín ngay, khỏi cần dỗ.

Khóc để mà vòi, mà dọa, không có ai bên cạnh không có người nghe thì chúng còn vòi, còn doạ ai nữa? Bảo chúng khóc thêm, chúng cũng chẳng khóc, nói gì là tự nhiên chúng tự động nín? Hẳn như vậy rồi cho nên, muốn trẻ con nín khóc tốt hơn hết người ta nên đi xa nó hoặc giả không nghe nó khóc.

Nắm tâm lý của trẻ nít, Đỗ Sát không lên tiếng nữa. Tiểu Linh Ngư tưởng là lão đã bỏ đi xa rồi, nên nhưng khóc, ngưng gào.

Khóc gào làm chi nữa, cho mệt vô ích?

Tưởng đối tượng bên ngoài đã bỏ đi, Tiểu Linh Ngư quay về đối tượng bên trong.

Hắn nhìn con chó.

Mọi hôm, chó gặp người là sủa.

Hôm nay chó gặp người, chó chưa sủa, chưa vồ. Chó nhìn hắn, hắn nhìn chó.

Chó không lớn lắm, song rất dữ.

Trước đó, Tiểu Linh Ngư còn nương cậy vào Đỗ Sát, nên không lưu ý đến chó, không sợ chó. Bây giờ, còn lại một mình, hắn phải lưu ý đến chó và hắn thấy sợ liền, hắn sợ đến rung người.

Hắn nắm chặt con dao, cứ nhìn chó, bất động.

Chó chưa vồ, hắn vẫn bất động.

Càng nhìn chó hắn càng cảm thấy sợ, con tim của hắn nhảy độp độp. Con chó lại sủa gâu gâu, âm độ của nhịp tim và tiếng gâu gâu ngang nhau. Hoặc chó gâu gâu rất nhỏ, hoặc tim của Tiểu Linh Ngư đập mạnh. Nhờ thế là âm điệu song phương ngang nhau.

Tim nhảy mạnh, đã đành mà ruột hắn cũng sôi lên rồn rột.

Thoạt đầu, hắn lấy làm lạ, cái sợ có làm gì cho ruột sôi rồn rột được? Nhưng, hắn tỉnh ngộ ngay, thì ra hắn đói! Trước khi vào đây, hắn chưa ăn gì.

Tim nhảy càng mạnh, ruột càng sôi rột rột, cơn đói cào cấu dữ.

Đói, thì phải ăn, nhưng lấy gì ăn? Chẳng lẽ vồ con chó mà nhai sống, nuốt tươi?

Thì ra, người ta cố tình để cho hắn đói, trước khi đưa hắn vào đây?

Một con người lúc đói, phải liều, phải hung hơn lúc no, bởi no thì cần gì phải lo?

Có đói mới lo, lo để có ăn.

Hắn lắc đầu, gọi chó:

– Chó ơi! Chó nhỏ ơi! Đừng gâu gâu nữa. Ta không ăn ngươi đâu.

Hắn ăn chó, hay chó ăn hắn? Hắn đinh ninh là chó phải sợ người chứ hắn có biết đâu chó trong Ác Nhân cốc này không sợ người? Mà bất cứ người nào ngoài đời không là dân cư của sơn cốc, phải sợ chó sơn cốc.

Hơn thế, dù hắn là người trong sơn cốc, song bản lãnh của một phần tử nhỏ mọn quá, chó khinh thường hắn là phải.

Hắn gọi chó đến, chó càng gâu gâu gấp, gâu hâu lớn. Cuối cùng thì những tiếng gâu gâu đổi thành gừ gừ. Và khi nào con chó gừ gừ là nó nhe răng ra, ghê gớm vô cùng.

Nên nó quào quào chân lên mặt đất, lúc đó đối tượng của nó phải lo đau vì nó sắp vồ đó.

Chó chưa quào chân trên mặt đất nhưng cái dáng chồm chồm của nó làm cho Tiểu Linh Ngư lo sợ cực độ.

Nắm chắc chuôi dao, nếu hắn có sức mạnh hẳn chuôi dao phải nát. Hắn ve vuốt con chó hơn trước:

– Chó nhỏ ơi! Ta đói thật đấy, song dù đói như thế nào, ta nhất định không ăn chó đâu! Giả như chó có đói, hẳn chó cũng chẳng nghĩ là cần ăn ta đỡ đói chứ?

Con chó gừ gừ lớn hơn một chút.

Rồi chân nó quào quào trên mặt đất, rồi bất thình lình, nó vọt tới. Hai chân trước chồm lên, nó vọt theo đà chênh chênh, và khi chúi xuống, chó vẽ thành một đường vồng cầu.

Cái đích của chiếc móng đóng dĩ nhiên là Tiểu Linh Ngư.

Tiểu Linh Ngư kêu lên:

– Chó định ăn ta thực sao, hở chó? Thịt ta đâu có ngon? Thịt ta hôi lắm chó!

Đỗ Sát còn đứng bên ngoài cửa. Lão nghe tiếng con chó gừ gừ, lão cũng nghe luôn cái đà vọt của chó, và cuối cùng là tiếng kêu của Tiểu Linh Ngư.

Hắn kêu lên không lâu lắm, sau đó bên trong im lặng.

Đỗ Sát chưa vọt vào. Lão chờ đến mấy phút nữa mới kéo khóa, xô cửa.

Tiểu Linh Ngư còn nắm chặt con dao. Hắn ngã nhào trên mặt đất, hắn nằm đó như con chó con. Mình hắn vấy máu bê bết.

Con chó cũng nằm bên cạnh đó, con chó cũng vấy máu bê bết.

Nhưng, Tiểu Linh Ngư còn sống, còn con chó thì đã chết rồi, nằm bên cạnh hắn có lẽ hắn chưa biết, có lẽ hắn chưa tin mình giết nổi chó.

Đỗ Sát lắc lắc Tiểu Linh Ngư, thấy hắn tỉnh, bế hắn lên hỏi:

– Ngươi chém con chó mấy dao tất cả?

Tiểu Linh Ngư rùng mình:

– Loạn tay vung, thúc thúc ơi! Làm sao đếm được? Có điều nhiều lắm, thật nhiều, mười, hai mươi, ba bốn mươi, tiểu điệt vung tay mãi, đến khi nào mệt lả, vung tay không nổi nữa ngã xuống thì thôi! Lúc đó tiểu điệt không thôi vung cũng chẳng làm sao khác hơn!

Đỗ Sát trầm giọng:

– Cái ý thực của ngươi, là không muốn giết con chó, phải không?

Tiểu Linh Ngư kêu lên:

– Nhưng nó chực ăn tiểu điệt! tiểu điệt… phải… phải…. tiểu điệt chỉ…

Đỗ Sát gật đầu:

– Đương nhiên ngươi phải vậy! Ngươi không giết nó, nó sẽ giết ngươi. Nó không chết là ngươi phải chết, có khác nào ngươi thích chết để nhường cái sống cho kẻ khác chăng? Ngươi hiểu cái đạo lý đó chưa?

Tiểu Linh Ngư gật đầu:

– Tiểu điệt biết rồi.

Đỗ Sát tiếp:

– Ngươi thấy đó, giả như ngươi hạ thủ sớm, thì làm sao ngươi bị chó cắn, chó quào đến mang thương tích như thế? Đã biết không thể không hạ thủ sao ngươi không hạ thủ trước? “tiên hạ thủ vi cường” mà? Cũng tại ngươi nhân từ hảo, thành ra chậm hơn chó, chính cái nhân từ hảo đó hại ngươi!

Tiểu Linh Ngư lại gật đầu:

– Tiểu điệt biết rồi. Lần sau tiểu điệt hạ thủ trước.

Đỗ Sát tiếp luôn:

– Biết được như vậy là tốt đó, là cái lợi cho ngươi đó. Chẳng những thế ngươi nên ghi nhớ điều này.Trên đời, người chẳng khác chó, hôm nay ngươi thực nghiệm với chó, trong tương lai ngươi sẽ chạm mặt với người, ngươi nhớ con chó hôm nay, để đối phó với con người trong tương lai. Bất cứ trong trường hợp nào ngươi phải giành quyền ưu tiên trước. Nếu ngươi chậm tay một chút, là đừng hòng tranh thủ gì với ai, và nên chuẩn bị để đón nhận cái chết.

Tiểu Linh Ngư gật đầu lượt nữa:

– Tiểu điệt biết rồi.

Đỗ Sát nhấn mạnh:

– Biết nhưng chẳng bao giờ ngươi quên chứ?

Tiểu Linh Ngư lại gật đầu, lần này là lần thứ tư:

– Tiểu điệt nhớ mãi mãi.

Đỗ Sát nhìn hắn.

Lâu lắm, lão mới điểm phớt nụ cười. Nụ cười của lão là cái gì hiếm nhất trên thế gian. Lão cười được hẳn là trần gian phải có một biến cố.

Và cái biến cố đó vừa diễn ra trong con người của Tiểu Linh Ngư.

Nụ cười phi thường, hẳn phải chứng minh một sự hài lòng phi thường.

Đỗ Sát rất hài lòng.

* * * * *

Sau cái khóa học đánh chó, giết chó, Tiểu Linh Ngư phải mất nửa tháng điều trị vết thương.

Vạn Xuân Lưu là người đảm trách cái việc giành nhân mạng bất cứ ai trong Ác Nhân cốc trong tay tử thần, chính lão săn sóc hắn.

Nửa tháng trôi qua, Tiểu Linh Ngư khôi phục bình thường nhưng, trên mặt ngoài vết xẹo đao từ lúc sơ sanh, giờ đây có thêm mấy vết nữa, cộng với một số sẹo trên mình.

Vài hôm sau khi Tiểu Linh Ngư lành thương tích, Đỗ Sát lại tìm hắn, đưa hắn đến ngôi nhà cũ, trong ngôi nhà đó, có một con chó khác, nhưng con chó này lớn hơn con trước rất nhiều.

Tiểu Linh Ngư đã biết cái gì đến rồi, và cái trò này tái diễn hẳn phải quan trọng hơn.

Đỗ Sát bảo:

– Mang con dao theo ngươi nhé.

Tiểu Linh Ngư gật đầu, song gương mặt hắn biến sắc trắng nhợt.

Đỗ Sát gật gù:

– Vậy là hay. Vào đi, vào mà giết nó.

Tiểu Linh Ngư do dự:

– Nhưng nó lớn quá, lớn hơn con chó trước rất nhiều.

Đỗ Sát hỏi:

– Ngươi sợ?

Tiểu Linh Ngư phải thu hết can đảm, gật đầu.

Hắn ngại, nếu gật đầu thì Đỗ Sát sẽ phẫn nộ, biết vậy, hắn vẫn phải thú thật, xem lão ta có châm chước chăng? Giả như lão thay đổi con chó thì hay biết bao nhiêu.

Đỗ Sát giận thật:

– Sợ cũng vô ích, bởi ngươi phải giết nó!

Lão bước ra ngoài, hoành tay đóng cánh cửa lại, kéo chốt cài chắc.

Không lâu lắm, con chó kêu lên kinh khủng, kêu rất lâu sau cùng nó im bặt.

Đỗ Sát chưa vội vào, lão đợi mấy phút trôi qua, mới kéo chốt đẩy cửa.

Con chó chết!

Tiểu Linh Ngư sống!

Lần này hắn cũng vấy máu khắp mình, nhưng vẫn không nằm, hắn còn đủ sức đứng vững, mắt hắn ngời lệ, răng cắn chặt, Đỗ Sát vào rồi hắn buông nhanh:

– Tiểu điệt lại giết nó, giết con thứ hai! Với con này tiểu điệt phải chém đúng mười bảy nhát dao! Tiểu điệt đếm kỹ.

Đỗ Sát hỏi:

– Ngươi còn sợ chăng?

Tiểu Linh Ngư đáp:

– Nó chết rồi, còn sợ gì? Chỉ cái lúc nó còn sống…

Đỗ Sát trầm giọng:

– Vừa rồi ngươi sợ, sợ cũng vô ích, ngươi càng sợ nó, nó càng muốn ăn ngươi, ngươi không giết nó, tất phải bị nó ăn.

Rồi lão hỏi:

– Đó là một biện pháp giành sự sống, ngươi minh bạch chưa?

Tiểu Linh Ngư gật đầu:

– Tiểu điệt minh bạch rồi.

Đỗ Sát lại hỏi:

– Ngươi biết tại sao ngươi thọ thương chăng?

Tiểu Linh Ngư cúi đầu:

– Tại vì tiểu điệt sợ, không dám xuất thủ trước.

Đỗ Sát gật đầu:

– Thế thì lần sau, ngươi sẽ còn sợ nữa chăng?

Tiểu Linh Ngư nắm chặt hai tay:

– Chắc là không!

Đỗ Sát nhìn hắn một lúc lâu, nhếch mép cười nhẹ.

Lần này, số vết thương rất ít, mà cũng chẳng nặng lắm, chỉ trong vài hôm, hắn lành mạnh như thường.

Đỗ Sát lại tìm hắn, đưa hắn đến ngôi nhà đó.

Hắn cũng phải giết chó, con chó thứ ba hung dữ hơn hai con chó trước và lớn hơn hai con trước.

Tiểu Linh Ngư cũng giết được nó, hắn cũng thọ thương, nhưng ít hơn, nhẹ hơn.

Hắn lành mạnh phải mau hơn.

Hắn giết đúng năm con chó.

Đến lần thứ sáu. hắn cũng được Đỗ Sát đưa đến ngôi nhà cũ. Đỗ Sát mở cửa ra, bên trong không phải là chó.

Bên trong là một con sói.

Sói, phải dữ hơn chó, lanh lợi hơn chó, dĩ nhiên phải khó giết hơn chó.

* * * * *

Và lâu sau đó Tiểu Linh Ngư phải nằm giường, uống thuốc nhiều hơn, dưỡng bịnh lâu hơn.

Tuy nhiên, hắn không chết, chính điều đó mới quan trọng.

Có một hôm, Cáp Cáp Nhi đến tìm hắn. Hắn gặp lão, muốn cười lắm, song cười không nổi! Cáp Cáp Nhi thì cứ cười, vừa cười vừa thốt:

– Tiểu Linh Ngư còn nằm đây mà. Hắn còn thở đây mà. Sói chưa xơi đó, sói không chịu ăn thịt con cá này mà!

Tiểu Linh Ngư hỏi:

– Tiếu bá bá hận à?

Cáp Cáp Nhi nhìn hắn:

– Tại sao ta hận?

Tiểu Linh Ngư đáp:

– Tại vì tiểu điệt không cười nổi, bởi nếu tiểu điệt cười da thịt kéo chằn, đau lắm bá bá ơi!

Cáp Cáp Nhi cười lớn:

– Ngươi đâu có biết, chính ra đây, lúc đang cười cũng thấy đau như thường. Nhưng, càng nghe đau, ta càng muốn cười, do đó, dù đau vẫn cười.

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

– Tại sao?

Cáp Cáp Nhi giải thích:

– Nụ cười, chẳng những là một liều thuốc hay, nụ cười còn là vũ khí, một vũ khí lợi hại nhất trần đời. Bình sanh ta chưa từng thấy một vũ khí nào thắng nổi nụ cười.

Tiểu Linh Ngư giương tròn mắt:

– Vũ khí? Thế nụ cười có giết được sói không?

Cáp Cáp Nhi cười vang:

– Nếu chỉ giết sói thì thôi, còn nói làm chi? Nụ cười giết cả con người nữa kìa.

Tiểu Linh Ngư suy nghĩ một lúc lâu rồi lắc đầu:

– Chịu thôi! Tiểu điệt không hiểu nổi! Ngươi có biết tại sao cứ mỗi lần đánh chó là ngươi thọ thương chăng?

Tiểu Linh Ngư lại lắc đầu:

– Tiểu điệt không hiểu! Tiểu điệt nào có sợ gì, thật đấy, tiểu điệt không còn biết sợ nữa, nhưng vẫn thọ thương như thường. Có lẽ tại tiểu điệt chưa có đủ tài năng giết chó bằng một nhát dao chăng?

Cáp Cáp Nhi lại hỏi:

– Mà tại sao ngươi không thể giết chó chết với một nhát dao, một nhát duy nhất?

Tiểu Linh Ngư trầm ngâm một chút:

– Tiểu điệt kém công phu.

Cáp Cáp Nhi khoát tay:

– Sai! Sai rất xa! Chỉ vì ngươi không cười. Con chó, con sói, con lang, con vật nào cũng thế, chúng nó không biết nói, nhưng chúng nó biết nghe, chúng nó hiểu được lời người nói. Ngươi bước vào nhà, ngươi lại cầm dao tự nhiên chúng nó biết là ngươi chẳng có hảo ý. Chúng nó đề phòng. Dù cho ngươi có hạ thủ trước chúng nó cũng vô ích thôi.

Tiểu Linh Ngư trố mắt một lúc lâu, rồi gật đầu:

– Đúng lý quá!

Cáp Cáp Nhi tiếp:

– Cho nên từ nay về sau, nếu ngươi vào nhà đó gặp chó, gặp sói, hay gặp hổ đi nữa, trước hết người phải gắn một nụ cười trên gương mặt, chúng nó thấy nụ cười của ngươi sẽ chẳng nghi ngờ là ngươi có ác ý.

Tiểu Linh Ngư sáng mắt:

– Rồi thừa dịp, tiểu điệt chém một nhát dao, con phải bị hạ ngay, bởi nó không nghi ngờ, tức nhiên nó chẳng đề phòng.

Cáp Cáp Nhi vỗ tay bốp bốp:

– Ngươi hiểu rồi đó! Nó không nghi ngờ, nó tin là ngươi không ác ý, nó xem ngươi như bằng hữu của nó, ngươi cứ xuống dap, nó phải chết! Người ta chết vì bằng hữu dễ hơn là chết vì kẻ thù.

Tiểu Linh Ngư gật gù:

– Thế trong những lần sau, tiểu điệt sẽ không còn bị thương nữa.

Cáp Cáp Nhi cườilớn:

– Đó là cái chắc! Vô luận là chó, là sói, là hổ hay là người chẳng khi nào làm gì thương tổn đến một đối tượng không có ác ý. Cho nên ngươi cứ cười, cười thoải mái không thôi, cười thật tươi, thật vui, cười đến khi nào con dao của ngươi đâm lút cán vào mình chó, sói, hổ, người, ngươi cũng phải cười thêm, cười như thế những con vật trên sẽ không phòng bị ngươi luôn khi chúng sắp bước sang bên kia thế giới. Làm được như vậy, ngươi chẳng bao giờ thọ thương.

Tiểu Linh Ngư do dự một chút:

– Nhưng… làm như vậy… kém anh hùng.

Cáp Cáp Nhi phá lên cười, cười suýt vỡ nóc nhà:

– Bé ơi! Bé ơi! Vật muốn giết bé, bé phải giết vật trước. đã nhất định giết vật thì lựa chọn thủ đoạn được sao? Vả lại, thủ đoạn nào lại không phải là giúp bé giết vật? Tất cả thủ đoạn đều đưa đến một kết quả duy nhất thì tại sao ngươi phải phân biệt?

Tiểu Linh Ngư bây giờ bật cười:

– Đúng! tiểu điệt hiểu!

Cáp Cáp Nhi vẫn cười lớn như trước:

– Thông minh! Ngươi là một đứa bé tốt! Tốt lắm! Đáng khen đó bé!

* * * * *

Tiểu Linh Ngư còn giết thú một lúc nữa.

Tính ra hắn giết tất cả năm con chó, bốn con sói, hai con mèo rừng, loại mèo này nhanh nhẹn vô tưởng, mà cũng hung dữ vô cùng, đúng là giòng dõi của hổ.

Lần sau cùng, hắn cũng phải đương đầu với một con hổ, tuy không lớn xác, nhưng lại là hổ già. Đỗ Sát chọn hổ nhỏ xác cho vừa với vóc của Tiểu Linh Ngư song nếu chọn hổ con thì nó đâu có hung dữ! Cho nên lão phải chọn hổ già.

Lần đánh với hổ, Tiểu Linh Ngư tiếp nhận đúng hai mươi hai vết thương.

Lúc đó, hắn vừa lên sáu!

Lên sáu tuổi, hắn đã giết nổi một con hổ già!

Trong một năm, về phần hắn, hắn chuyên tập cách giết thú, còn người trong sơn cốc vẫn sinh hoạt như bình thường.

Trong một năm qua, nhân số trong cốc gia tăng được bốn người.

Bốn người đó, không gây cho Tiểu Linh Ngư một hứng thú nào, bởi hắn cảm thấy hắn hơn họ ở nhiều điểm, nếu không nói là toàn diện.

Thời gian đều nhịp trôi qua…

Một hôm, Tiểu Linh Ngư bỗng hỏi Đồ Kiều Kiều:

– Có người nói với tiểu điệt là cô cô thông minh lắm, điều đó có đúng không cô cô?

Đồ Kiều Kiều vẫn cười lớn:

– Đúng luôn! Mà tiểu quỷ muốn giở trò gì đây?

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

– Tiểu điệt muốn làm một việc, để mà thay cô cô báo hận. Tiểu điệt làm được việc đó rồi, hẳn cô cô cũng hả tức ghê đi.

Đồ Kiều Kiều nheo mắt:

– Ta có hận ai đâu? Ta có bị ai chọc tức đâu?

Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:

– Có chứ! Tiểu điệt biết mới dám nói như vậy với cô chứ! cô cô quên sao, chính là Lý thúc thúc cứ chọc tức mãi, mà cô cô chẳng có biện pháp gì trêu lại…

Đồ Kiều Kiều nói:

– Thế ngươi có biện pháp à? Biện pháp gì?

Tiểu Linh Ngư đáp:

– Cô cô cứ cho tiểu điệt một thứ thuốc là tiểu điệt sẽ thực hiện cái biện pháp đó ngay: cam đoan sẽ hữu hiệu.

Đồ Kiều Kiều hừ một tiếng:

– Thuốc? Sao ngươi không hỏi Vạn Xuân Lưu?

Tiểu Linh Ngư lắc đầu:

– Làm gì Vạn thúc thúc có thứ thuốc đó? Chỉ mỗi một mình cô cô mà thôi!

Đồ Kiều Kiều lắc đầu:

– Ta làm gì có? Mà ngươi muốn hỏi thứ thuốc gì? Ngươi lại hồ đồ với ta nữa rồi!

Tiểu Linh Ngư cười bí hiểm:

– Không hồ đồ đâu cô cô. Tiểu điệt nhất định là cô cô có thứ thuốc đó.

Hắn tiếp luôn:

– Thuốc thúi đó, cô cô.

Đồ Kiều Kiều nhìn hắn một lúc lâu, bỗng phá lên cười:

– Tiểu quỷ! ta biết rồi!

Tiểu Linh Ngư trừng mắt:

– Cô cô biết làm sao?

Đồ Kiều Kiều cười hì hì:

– Ngươi qua mặt ai thì được, chứ khó qua mặt ta lắm. Ta biết, ngươi bị lão Lý ngửi mãi, không chịu nổi, nên định tìm thứ thuốc đó mang trong mình, cho lão ta gớm, không dám ngửi nữa. Ngoài ra, ngươi lại còn muốn lôi cuốn ta vào vòng với ngươi, nếu lão Lý nổi giận, ngươi sẽ đổ cho ta, lão muốn phát tác, phải tìm ta mà phát tác. Riêng về ta, ngươi lại làm một cái ơn, chọc lão tức cho ta hả dạ.

Tiểu Linh Ngư bị bà ấy nhìn thấu tim phổi, thẹn đỏ mặt vừa cười vừa ấp úng:

– Cô cô… thông minh quá!

Đồ Kiều Kiều xì một tiếng:

– Chứ ngươi ngốc lắm sao?

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

– Tiểu điệt sánh sao được với cô cô.

Đồ Kiều Kiều cười nhẹ:

– Tiểu quỷ quên là mới được sáu tuổi sao? Khi nào ngươi bằng tuổi ta, ngươi sẽ khôn hơn ta, hơn gấp năm, gấp mười lần đó. Được lắm! Có vậy mới không bỏ công ta bảo dưỡng ngươi từ nhiều năm qua!

Tiểu Linh Ngư hỏi:

– Thuốc đâu, cô cô?

Đồ Kiều Kiều gật đầu:

– Thuốc, tự nhiên phải có cho ngươi, ngươi muốn cho người ngửi thúi mà chết luôn, ta cũng có đủ cho ngươi!

* * * * *

Từ đó, Lý Đại Chủy không dám hửi Tiểu Linh Ngư nữa.

Sau cái lần lão hửi phải mùi thuốc thúi của Đồ Kiều Kiều, lão mửa đúng nửa ngày, và luôn hai hôm sau lão chẳng ăn được gì, nhìn thấy thức ăn là lão lại nôn đến trút cả túi mật ra ngoài.

Qua đến ngày thứ ba, lão mới lấy lại bình thường.

Lão chụp tay Tiểu Linh Ngư hỏi:

– Con cá thúi, có phải là mụ Đồ trao thứ thuốc đó cho ngươi chăng?

Tiểu Linh Ngư cười hì hì, không đáp, nhưng tiếng cười của hắn là xác nhận rồi còn gì nữa?

Lý Đại Chủy gầm gừ:

– Ngươi không sợ ta ăn thịt ngươi à?

Tiểu Linh Ngư lắc đầu:

– Lý thúc thúc khi nào lại thích ăn con cá thúi mà tiểu điệt sợ?

Lý Đại Chủy bật cười ha hả:

– Được! Ta nhìn nhận tiểu quỷ có thủ đoạn khá đó. Ta không đánh ngươi, song ngươi phải làm cho ta một việc. Ngươi làm được việc đó, cho cái mụ Đồ tức khí lên, ta sẽ thưởng ngươi một vật.

Tiểu Linh Ngư sáng mắt:

– Thật à?

Lý Đại Chủy gắt:

– Ta dối ngươi sao?

Chiều hôm đó, Tiểu Linh Ngư dùng bữa chung với Đồ Kiều Kiều. Trên bàn có một tô thịt màu hồng, trong thấy phải thèm ngay. Tiểu Linh Ngư cố lấy can đảm, gắp lấy mấy miếng thịt đó, bỏ vào chén của Đồ Kiều Kiều.

Đoạn, hắn điểm nụ cười, thốt:

– Ngon lắm đó, cô cô! Ăn đi, cô cô, tiểu điệt biết cô cô thích nó lắm.

Đồ Kiều Kiều mắng yêu:

– Tiểu quỉ định ve vuốt ta đấy phải không? Vòi cái gì nữa đây?

Tiểu Linh Ngư lắc đầu:

– Cô cô nói oan cho tiểu điệt quá! Cô cô đối xử tốt với tiểu điệt, tiểu điệt phải biết cái thảo đối với cô cô chứ!

Đồ Kiều Kiều hỏi:

– Sao ngươi không ăn?

Tiểu Linh Ngư đáp:

– Tiểu điệt làm sao dám ăn khi cô cô chưa ăn một miếng nào?

Đồ Kiều Kiều mỉm cười:

– Quý chi đó mà ngươi chẳng dám ăn trước? Cái thứ này chúng ta ăn hằng bữa mà, có gì đặc biệt đâu?

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

– Đặc biệt chứ cô cô!

Đồ Kiều Kiều nhìn sững hắn:

– Đặc biệt như thế nào?

Tiểu Linh Ngư nghiêm giọng:

– Tiểu điệt mang nó từ nhà Lý thúc thúc đến đây! Chừng như…

Đồ Kiều Kiều biến sắc trắng nhợt:

– Có phải là… lão ấy đã giết hôm qua….

Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:

– Hình như thế, cô cô ạ!

Đồ Kiều Kiều hét:

– Tiểu quỉ! Tiểu quỉ muốn hại ta…

Bà chưa ăn miếng nào, nhưng bà cứ nôn, bà nôn trọn nửa ngày, và bà cũng chẳng ăn được gì đúng hai ngày.

* * * * *

Ngôi nhà của Đỗ Sát, ở cách xa các ngôi nhà khác, nằm tận ven rừng, dưới chân núi.

Ngôi nhà rất sơ sài, chẳng có vật gì đáng giá, chính là ngôi nhà kém tiện nghi nhất trong sơn cốc.

Nơi đây, chính là nơi gây khó chịu nhất cho Tiểu Linh Ngư hơn tất cả mọi nơi khác, khó chịu vì con người lầm lì suốt cả ngày, mà cũng khó chịu vì có những con thú dữ chực chờ cắn hắn, ăn thịt hắn.

Biết là khó chịu, hắn vẫn phải đến như thường, bắt buộc hắn phải đến đúng chu kỳ.

Và hôm nay, cái chu kì đó lại đến.

Hắn phải có mặt tại cái nơi hắn cảm thấy khó chịu nhất, hắn thất tha thất thểu bước từng bước một, hắn cố kéo dài thời gian, càng đến chậm càng hay.

Cuối cùng rồi hắn cũng đến nơi.

Cứ mỗi lần hắn đến, là y như thấy Đỗ Sát không xê dịch, lão ta cứ ngồi một chỗ, cái chỗ đó là một góc nhà bên ngoài, lão ta ngồi thừ ra, trên mình choàng chiếc áo trắng như tuyết, xa xa trông tưởng lão là một con người tuyết.

Lão bất động cả nửa ngày, cũng chẳng mệt mỏi gì, lão bất động như một cái xác không hồn.

Tiểu Linh Ngư đến gần lão, lão chẳng hỏi đến hắn thì thôi, không khi nào hắn dám lên tiếng.

Hôm nay hắn đến.

Vừa trông thấy hắn, lão ngẩng mặt nhìn hắn một lúc lâu.

Bỗng lão hỏi:

– Nghe nói ngươi có một chiếc rương?

Tiểu Linh Ngư gật đầu:

– Phải!

Lão hỏi tiếp:

– Nghe nói, trong chiếc rương của ngươi, có lắm món đồ?

Tiểu Linh Ngư lại gật đầu:

– Phải!

Lão hỏi tiếp:

– Nghe nói, chiếc rương đó, càng ngày càng có nhiều đồ vật?

Tiểu Linh Ngư vẫn gật đầu:

– Phải!

Lão buông gọn:

– Kể những đồ vật đó cho ta nghe.

Tiểu Linh Ngư cúi đầu kể:

– Một chiếc bao đựng thuốc thúi, một chiếc gậy không dài không ngắn, một số đinh, đinh vụn có, đinh nguyên có, một bình đựng thuốc làm tiêu tan xương và thịt người, một…

Đỗ Sát lạnh lùng chận lại:

– Có phải Đồ Kiều Kiều và Lý Đại Chuỷ cho ngươi những vật đó chăng?

Tiểu Linh Ngư lại gật đầu:

– Phải!

Đỗ Sát hỏi tiếp:

– Nghe nói hai người đó đều mắc mưu ngươi cả, và mắc mưu nhiều lắm rồi? Ngươi cầm vật này của Đồ Kiều Kiều sang hại Lý Đại Chuỷ rồi lại nhận vật nọ của Lý Đại Chủy trở lại hại Đồ Kiều Kiều, đúng vậy chăng?

Tiểu Linh Ngư gật đầu:

– Phải!

Đỗ Sát hừ một tiếng:

– Ngươi không sợ họ giết ngươi?

Tiểu Linh Ngư đáp:

– Thực sự thì… tiểu điệt phải sợ chứ, nhưng tiểu điệt phát hiện ra là tiểu điệt càng bại hoại, càng hại họ nhiều, hại càng độc, họ càng cao hứng. Riêng về Đồ cô cô thì bà ấy cố tạo cho tiểu điệt cơ hội hại bà.

Đỗ Sát ngưng trọng ánh mắt nhìn hắn một lúc lâu, bỗng đứng lên nói:

– Ngươi theo ta.

Chưa đến khung cửa, còn xa, khá xa, Tiểu Linh Ngư nghe tiếng rống từ bên trong nhà phát lên, nó vọng ra ngoài.

Tiếng rống đó, làm cho lông và tóc hắn dựng đứng. Hắn hiểu, tiếng rống đó, do hổ phát lên.

Hổ, có tiếng rống rất lớn, dĩ nhiên hổ phải lớn hơn con hổ hắn giết lần trước.

Hắn kêu lên thất thanh:

– Một con hổ già, to lớn?

Đỗ Sát điềm nhiên:

– Ừ!

Lão mở cửa, quát:

– Vào gấp!

Tiểu Linh Ngư rút dao, cầm chắc trong tay, thủ một thế vững, bước vào.

Đỗ Sát chắp tay sau lưng, đứng tại ngưỡng cửa.

Lão có thể đứng bất động hằng nửa ngày trời, như ngồi bất động chẳng hề có cái vẻ nhọc mệt.

Lần này, Tiểu Linh Ngư vào trong không lâu lắm, con hổ nín rống.

Lão vẫn chưa mở cửa.

Tiểu Linh Ngư phải gọi:

– Mở cửa chứ, thúc thúc!

Đỗ Sát lấy làm lạ:

– Nhanh thế à?

Tiểu Linh Ngư đáp:

– Cái nghề học nơi Đỗ thúc thúc, tự nhiên phải khéo chứ!

Đỗ Sát gật đầu:

– Ừ!

Lão hé cánh cửa, chứ chưa mở rộng.

Lão không tin lắm, lão sợ Tiểu Linh Ngư lừa lão, thoát chạy ra ngoài.

Lão nghi đúng, nhưng chẳng phải Tiểu Linh Ngư vọt ra mà chính là mãnh hổ vọt ra.

Nó rống lên một tiếng kinh hồn, tung cửa thoát ra như một luồng bão cuốn.

Đương nhiên, nó vọt ngang qua Đỗ Sát, móng của nó xướt qua trên vai lão, xé toạt áo, rách luôn da.

Mãnh hổ ngửi thấy mùi máu, hung dữ phi thường, quay nhanh mình lại.

Nhưng, nó dù hung dữ thì nó vẫn là con thú, sánh sao được với Đỗ Sát, một nhân vật trong số Thập Đại Ác Nhân.

Lão phi thân vút lên cao, đáp xuống trên lưng hổ.

Lão quên luôn đây là cảnh thực tập của Tiểu Linh Ngư, lão cứ tưởng cả hai lâm nạn, lão thoát khỏi rồi, còn Tiểu Linh Ngư.

Lão lo sợ cho hắn kêu lên:

– Tiểu Linh Ngư, ngươi có thọ thương chăng?

Trời!

Mãnh hổ không chết, mãnh hổ từ bên trong vọt ra, thế là Tiểu Linh Ngư phải chết.

Lão cuống lên, gọi luôn:

– Linh Ngư! Linh Ngư!

Nhưng Tiểu Linh Ngư không chết.

Hắn cười hì hì, đáp vọng ra:

– Tiểu Ngư đâu có thọ thương! Tiểu Ngư ở trong đây đây!

Tiếng cười, tiếng nói, phát xuất từ trên trần nhà vọng xuống. Đỗ Sát vội ngẩng mặt nhìn lên. Con hổ nhân lúc đó, vùng mình, hất lão văng tới trước.

Lão văng vào nhà, nó vọt theo, chụp xuống liền.

Ai ở trong trường hợp đó, hẳn sẽ bị hổ vồ và tánh mạng phải toi ngay.

Tiểu Linh Ngư kinh hãi kêu lên:

– Đỗ thúc thúc! Cẩn thận đấy!

Đỗ Sát chỉ lằn mình xuống một chút, nhường hai chân trước của hổ chụp xuống, nên lão nghiễm nhiên ở dưới bụng hổ.

Không chậm trễ, lão đánh thốc tay lên.

Con hổ rống lên một tiếng kinh khủng, thân hình đồ sộ của nó bị tung lên cao rơi xuống, nó lồng lộn một phút rồi bất động.

Đồng thời gian nó bị bắn tung lên, máu từ mình nó bắn ra bốn phía, vấy đổ bốn bức vách.

Nó nằm xuống, Đỗ Sát đứng lên, nửa thân hình bên tả nhuộm máu đỏ ngời.

Bàn tay của lão đánh thủng bụng hổ, bứt đứt ruột nó.

Bàn tay đó, trước kia đã bị Yến Nam Thiên bẽ gẫy, lão tháp vào chỗ gãy một cái móc sắt, lão tập cách sử dụng móc sắt, đến nay thì lợi hại hơn bàn tay.

Bụng con hổ làm sao chịu nổi một cái móc sắt vung lên với toàn công lực của một Đại Ác Nhân?

Lão đứng lên, chường gương mặt, một bên đỏ máu, một bên trắng nhợt, chẳng rõ trắng vì sợ hay trắng vì giận Tiểu Linh Ngư.

Hổ chết rồi, Tiểu Linh Ngư thở phì phì, tặt lưỡi:

– Ghê! Ghê quá chừng!

Đỗ Sát không nói gì, lạnh lùng gọi:

– Ngươi xuống đây!

Tiểu Linh Ngư bò theo trần nhà, đeo cột tuột xuống cười hì hì, thốt:

– Cọp già, dữ thật, song Đỗ thúc thúc còn dữ hơn!

Đỗ Sát hỏi:

– Ta bảo ngươi giết hổ, sao ngươi không giết?

Tiểu Linh Ngư đáp:

– Đỗ thúc thúc muốn thấy tiểu điệt đánh hổ, tiểu điệt lại muốn trông thấy thúc thúc đánh hổ, để biết cái tài của thúc thúc như thế nào.

Đỗ Sát hừ một tiếng:

– Ngươi hại ta?

Tiểu Linh Ngư vẫn cười:

– Làm gì có việc đó, thúc thúc? Mà dù cho tiểu điệt có ý đó, thiết tưởng cũng chẳng hại gì cho thúc thúc được. Con hổ đó do chính thúc thúc tìm, mang nó về đây, thúc thúc có tài bắt hổ, thì cũng thừa tài giết hổ, hổ có dữ như thế nào, cũng chẳng hại nổi thúc thúc. Bởi biết chắc như vậy, tiểu điệt mới tìm cách chứng kiến cái tài đánh hổ của thúc thúc, để học hỏi thêm vậy mà!

Đỗ Sát không còn nói làm sao được nữa.

* * * * *

Thời tiết vào hè.

Hè đã hơn nửa mùa, bất cứ đâu đâu, không khí cũng oi bức, song trong toàn cốc của vùng Côn Lôn Sơn này không nóng lắm, có điều ánh thái dương làm cho con người uể oải phần nào thôi.

Thái dương chiếu trọn Ác Nhân cốc, mỗi ngày chỉ vào khoảng giờ ngọ, lúc đó thì nơi nào cũng có ánh nắng.

Còn vào những giờ khác thì ánh nắng chênh chếch, theo đà di chuyển của thái dương, chiếu một phần cốc, sáng thì Tây, chiều thì đông, theo cái vòng đảo ngược.

Người trong cốc, không thích ánh sáng lắm, nên thái dương càng chiếu ít địa diện, họ càng khoái.

Cho nên, vào ngọ mỗi ngày, là con người trong cốc hầu như đều trốn nắng.

Người trốn nắng, nhưng mèo lại thích nắng, một con mèo đang nằm trên nóc một ngôi nhà.

Trước mũi nó không xa lắm, một con nhặng xanh bay qua, bay lại một cách vo ve.

Trong Ác Nhân cốc, vào thời khắc đó, tiếng nhặng bay là tiếng động duy nhất.

Nhưng, hôm nay khác với thường ngày, vào giờ đó, bên ngoài cốc có một người chạy bay vào.

Sau lưng y, trong khoảng cách hơn mấy trăm trượng chẳng có một bóng người nhưng y vẫn cắm đầu chạy chết, chạy như có quỷ đeo sát mình y, y chạy không kịp thở, vẫn chẳng dám dừng chân, dù là trong một giây để thở.

Thuật khinh công của y khá cao, có lẽ y đã chạy quá lâu rồi nên vừa đến đây, khí lực của y đứt đoạn, cũng có lẽ từ lúc bắt đầu chạy, y cứ chạy mãi, không dừng lại để ăn, để uống.

Một con người chạy liên tục qua một đoạn đường dài làm sao đủ sức chịu lao nhọc?

Dung mạo của y cũng chẳng đến nỗi quái dị, bất quá, chiếc mũi quặm xuống như mỏ chim ưng, chỉ với chiếc mũi đó thôi, ai nhìn cũng khó có cảm tình.

Y phục thì cực kỳ hoa lệ, nhưng vẻ hoa lệ đó chỉ còn phảng phất, bởi y phục tơi tả một cách thảm thương.

Và nhất là một mùi hôi thối từ người y bốc ra, có thể làm chết ai ngửi phải.

Cái mùi mồ hôi của kẻ chạy suốt ngày đêm, y phục vẫn một bộ qua nhiều ngày, gia dĩ chẳng có thì giờ tắm rửa.

Cái mùi đó, càng bốc mạnh dưới ánh nắng giữa trưa hè.

Mồ hôi đượm ướt mặt, mồ hôi chảy xuống đọng lại thành hạt mồ hôi to né chiếc mũi chim ưng, chảy vòng vòng hai bên, xuống miệng.

Mồ hôi chui vào miệng, song y chẳng hay biết gì.

Mãi đến lúc y nhìn thấy ba chữ: Ác Nhân cốc, y mới thở phào. Nhưng thay vì dừng chân lại, y càng chạy nhanh hơn.

Và giờ đây, y đã đặt chân lên con đường rộng thênh thang, lát đá xanh.

Dọc theo con đường, từng khoảng một, có nhà, nhà nào cũng đóng cửa kín mít.

Không một bóng người thấp thoáng. Không một tiếng động văng vẳng.

Chừng như người đó lấy làm lạ. Y đảo mắt nhìn tả, nhìn hữu, bây giờ y bước chậm, dè dè từng bước. Chừng như y muốn cất tiếng gọi, song lại không dám.

Bỗng có người thốt lên, vang đến tai y.

Tiếng thốt rất gọn, từ nơi bậc thềm của một ngôi nhà bên tả phát lên.

Tiếng thốt đó, chẳng biết vì thấy mà người ngồi nơi thềm phát lên, hay vì một việc gì khác, cho nên mơ hồ, bâng quơ vô cùng:

– Ạ?

Người trên đường giật bắn mình.

Chạy như y vào đây, đúng là con chim chạy trốn những mũi tên của một đoàn thợ săn nào đó, vào đây rồi, lánh xa bọn thợ săn mà y vẫn còn sợ, nghe bất cứ tiếng động nào cũng mường tượng dây cung bật, là phải sợ.

Cố trấn định tâm thần, y đảo mắt nhìn quanh, bắt gặp một thiếu niên, độ mười ba tuổi, đang ngồi trên một chiếc ghế trúc ọp ẹp, lưng tựa vào vách, lim dim đôi mắt nửa tỉnh nửa mê.

Thiếu niên trần nửa thân mình trên, chẳng biết phía sau lưng có vết xẹo nào không, chứ ở phía trước thì có đến bảy tám vết, trông như vết đao.

Mặt hắn cũng mang một vết đao, từ khóe mắt ngang qua má, dài xuống khóe miệng.

Mớ tóc đen trên đầu hắn không chải suông, tùy tiện mà vuốt bằng tay, tùy hứng mà vấp, hoặc thành lọn, thành bính, thành búi. Hắn tựa mình vào vách, tay buông thõng, chân duỗi ra, trong cái dáng buông thả cực độ tưởng chừng trời sập hắn cũng không nhúc nhích.

Nhưng thân hắn bốc ra một mỵ lực rất mạnh, ai nhìn thoáng qua hắn, phải nhìn hắn mãi, càng nhìn càng ưng thích, lại càng muốn nhìn mãi.

Nhận định từng vết sẹo một thì ai ai thấy hắn cũng phải ghê tởm, song bao nhiêu vết xẹo cộng lại, nhất là vết xẹo nơi mặt lại tạo cho hắn một cái vẻ khả ái vô cùng.

Con người lành lặn, cũng như viên ngọc không tỳ vết mới là mỹ nhân, mỹ ngọc chứ?

Hắn mang vô số vết sẹo nhưng hắn vẫn đẹp, thế mới kỳ!

Nói rằng đẹp thì hơi ngoa một chút, chính cái duyên của hắn mới đáng nói.

Duyên dáng đó, trên đời này, có lẽ chỉ mỗi một mình hắn mà thôi, mỹ nhân dù đẹp chưa hẳn mỹ nhân có cái duyên dáng đó.

Có thể bảo, hắn là một mỹ nam tử, bởi nhìn hắn, ai ai cung mê cái duyên đó, mà quên đi là hắn mang sẹo khắp mình, hoặc giả những cái sẹo đó, giúp hắn có hấp lực phi thường, biến trở thành một mỹ nam tử, nhưng không sắp loại với bất cứ mỹ nam tử nào.

Người trên đương nhìn hắn, bất giác sững sờ.

Nam nhân, nhìn nam nhân còn mê luyến như vậy huống hồ nữ nhân nhìn hắn?

Chừng như thiếu niên muốn đưa tay vẫy người đó, song hắn quá lười, cái ý nghĩ như vậy mà cánh tay không cất lên nổi.

Hắn chỉ mở mắt ra, rồi hắn cười, hỏi:

– Vào đây! Sao lại đứng đờ ra đó? Vào đây đi.

Người đó bị hắn thu hút hơn là tự ý bước vào.

Đã vào, là phải tỏ lộ mình biết phần nào về lối xã giao, y cười, chào vuốt một câu:

– Tiểu ca mạnh giỏi?

Thiếu niên điềm nhiên:

– Ngươi nhận ra ta?

Người đó hơi sượng:

– Không… không nhận ra…

Thiếu niên vẫn điềm nhiên:

– Không nhận ra ta, sao lại hỏi ta mạnh hay không mạnh?

Người đó càng sượng hơn:

– Vì… bởi…

Thường ngày, y tự hào là có miệng lưỡi lắm, song bây giờ cái lưỡi cứng đơ, miệng y cũng cứng đơ, môi không mấp máy được.

Bây giờ, thiếu niên mới cười thành tiếng:

– Ta, ta là Tiểu Linh Ngư, còn ngươi tên gì?

Người đó ưỡn ngực, tỏ vẻ kiêu hùng:

– Sát Hổ Thái Tuế Ba Thục Đông!

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

– Sát Hổ Thái Tuế!!! Cái hiệu nghe được đấy! Song chẳng biết ngươi đã giết được bao con hổ rồi? Hổ lớn hay hổ mới sanh?

Ba Thục Đông làm gì có giết hổ?

Giả như y lấy cái hiệu Chấn Hoàng Thiên cũng chẳng ai ngăn cấm, song có phải vì cái hiệu đó mà y làm cho ông trời ngán luôn y?

Thì, y có quyền tự xưng là Sát Hổ, dù có thể là y chưa từng gặp con hổ nào, chứ đừng nói là có giết hổ, dù là hổ mới sanh.

Y giật mình, ấp úng:

– Việc đó… việc đó thì…

Tiểu Linh Ngư vẫn cười:

– Ta có giết mấy con hổ, mà toàn hổ dữ, nhưng có tự xưng là Sát Hổ Thái Tuế đâu? Còn ngươi, chưa chạm đến hổ lần nào lại chọn cái hiệu đó, như vậy là không bất công sao?

Ba Thục Đông chết lặng.

Nếu ở đây, chẳng phải là Ác Nhân cốc, nếu Tiểu Linh Ngư chẳng phải là người trong Ác Nhân cốc, chắc hẳn y phải đấm vỡ họng hắn rồi.

Tiểu Linh Ngư dồn luôn:

– Xem cái chạy chết của ngươi, ta nghĩ, ngươi đắc tội với một nhân vật nào đáng sợ lắm. Cái người mà đắc tội đó là ai? Nói cho ta nghe thử xem!

– Chẳng những chỉ với một người như tiểu ca đã nghĩ. Trong số những người thù hận tại hạ, có anh em họ Đình, giang hồ gọi là Giang Nam song kiếm, người thứ ba là Bệnh Hổ Thường Phong, người thứ tư là Giang Bắc Nhất Điền Long Điền Bát…

Tiểu Linh Ngư bật cười ha hả:

– Ta cứ tưởng là ai, không ngờ lại là bọn đó. Ta có nghe nói đến họ một vài lần, và ta cũng biết rõ họ chẳng có tài năng gì đáng kể.

Ba Thục Đông lạnh lùng:

– Tiểu ca có phần nào khoác lác đó!

Tiểu Linh Ngư vẫn cười:

– Đại ca có phần nào khiếp nhược đó!

Ba Thục Đông nghiến răng:

– Cũng được đi, những tên tại hạ vừa kể chẳng đáng cho tiểu ca chú ý, nhưng có một người này, ai nghe nói đến tên, đến hiệu, là cảm thấy nhức đầu ngay!

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

– Người đó, là một đại đầu quỷ?

Ba Thục Đông tuy tức, song cố lờ đi, tiếp:

– Người đó là một nhân vật hữu danh nhất trên giang hồ hiện tại!

Tiểu Linh Ngư ngáp một tiếng:

– Y là ai?

Ba Thục Đông buông từng tiếng:

– Tiểu Tiên Nữ Trương Thanh.

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

– Tiểu Tiên Nữ? Đáng lẽ nàng phải được gọi là tiểu mỹ nhân mới đúng. Nhưng, gặp mỹ nhân, người ta phải hân hoan, khoan khoái chứ sao lại nhức đầu?

Ba Thục Đông lại nghiến răng:

– Liễu đầu đó, đẹp thật, song cái tâm của nàng lại độc vô tưởng! Tại hạ nghĩ, về cái độc, Huyết Thủ Đỗ Sát còn kém nàng xa…

Tiểu Linh Ngư ạ lên một tiếng:

– Độc đến thế à?

Ba Thục Đông nghiến răng mạnh hơn hai lần trước:

– Sáu anh em của tại hạ, trong một đêm, nàng giết sạch. Thành ra, Hổ Lâm Thất Thái Tuế giờ đây chỉ còn lại một Thái Tuế!

Tiểu Linh Ngư gật gù:

– Thế là nàng ấy khá lắm? Ta rất thích mẫu người như nàng, ta muốn gặp nàng ấy quá chừng!

Ba Thục Đông hừ một tiếng:

– Gặp để rồi sau đó tiểu ca sẽ hối hận thì gặp làm gì. Mà có thể gặp nàng rồi tiểu ca không còn thời giờ để hối hận nữa đó!

Tiểu Linh Ngư chớp chớp mắt:

– Nói tiếp đi, ngươi đã làm gì, thành ra đắc tội với nàng?

Ba Thục Đông nổi giận:

– Sao tiểu ca hỏi nhiều thế?

Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:

– Đó là quy củ!

Ba Thục Đông nhìn hắn một lúc lâu, sau cùng, hắn cười, đáp:

– Được, tại hạ nói đây. Người anh em của tại hạ có thông gian với vợ và em gái của vị Tổng tiêu đầu Tam Viễn tiêu cục, vị Tổng tiêu đầu đó tên là Trầm Khinh Hồng, ngoại hiệu Phi Hoa Mãn Thiên, Lạc Địa Vô Thanh…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.