Giang Hồ Thập Ác (Tuyệt Đại Song Kiêu)

Chương 7: Cá lọt lưới dầy



Cáp Cáp Nhi nhìn xuống Yến Nam Thiên đang nằm bất động trên nhà, bỗng bật cười ha hả, kêu lên:

– Các vị không nên tranh giành với nhau nữa! Về cái việc này, tại hạ đã có một chủ trương.

Lão ta dùng cái sáo ngữ giang hồ tự xưng là tại hạ, gọi bọn kia là các vị, chẳng phải vì lễ độ, mà chính lão muốn pha cái ý nhị khôi hài trong câu chuyện lão sắp nói ra.

Cái vẻ trịnh trọng vờ vĩnh đó lão thường có, mỗi khi lão muốn đồng bọn chú ý đến lão, lão lại mang ra dùng.

Đồ Kiều Kiều hừ một tiếng:

– Chủ trương gì? Liệu có tuyệt diệu không?

Cáp Cáp Nhi lại cười vang:

– Tuyệt diệu là cái chắc, mụ Đồ ơi! Chủ trương của ta, vừa không làm thương tổn hòa khí, lại vừa gây nên thích thú phi thường.

Âm Cửu U gạt ngang:

– Dài dòng quá! Cứ nói toạt ra đi cho tất cả đều nghe, hay thì dùng dở thì bỏ. Không ai dư công chờ đợi ngươi!

Cáp Cáp Nhi ngưng cười nói tiếp:

– Nếu chúng ta dành cho Yến đại hiệp một cái chết sướng, thì chẳng hóa ra chúng ta phủ nhận cái hảo ý của đại hiệp sao? Bởi, cất công vượt những đoạn đường dài, đến Ác Nhân cốc, hội diện với bọn ta, hẳn đại hiệp có thịnh tình với bọn ta từ lâu lắm đó. Đối với những người có thịnh tình, chúng ta phải biệt đãi.

Lý Đại Chủy khoát tay:

– Thế ngươi muốn chúng ta phải làm sao?

Cáp Cáp Nhi chớp chớp đôi mắt:

– Mang một thịnh tình, từ một phương trời xa xăm đến đây, là tìm cái chết, chúng ta để cho Yến đại hiệp chết gấp, thì làm sao đại hiệp nếm được tư vị của cái chết trọn vẹn? Càng chết gấp, càng không biết cái tư vị đó như thế nào, cho nên ta nghĩ, phải để cho đại hiệp chết từ từ, mỗi ngày chết một chút. Có như vậy, chúng ta mới không phụ lòng đại hiệp muốn kết giao tình với bọn người trong Ác Nhân cốc!

Đồ Kiều Kiều tán đồng ngay:

– Hay! Chủ trương của lão Cáp thế mà hay!

Cáp Cáp Nhi tiếp luôn:

– Thực hiện chủ trương đó, ta đề nghị như thế này. Chúng ta luân phiên nhau xuất thủ, xong người này đến người khác, qua một vòng rồi bắt đầu làm lại. Nhưng tuyệt đối cấm đánh chết Yến đại hiệp, kẻ nào đánh chết kẻ đó phải thường mạng.

Âm Cửu U cũng chấp thuận phương pháp đó:

– Hay lắm! Hay lắm! Chính ta đang muốn cho hắn biết tư vị của thủ pháp Âm Phong Sưu Hồn. Sau này, hắn có đầu thai trở lại trên thế gian, hắn phải nhớ mãi.

Đồ Kiều Kiều nguýt lão:

– Thủ pháp Âm Phong Sưu Hồn của ngươi lợi hại, thế Công Tỏa Hồn Mỹ Nhân của ta lại vô dụng à? Cứ khoe cái nghề mọn của mình, tưởng nghề đó quán thế, nhưng thực ra thì chưa sánh được với sở năng của ai cả!

Âm Cửu U toan sừng sộ, Lý Đại Chủy hét lên:

– Chứ cái món Quát Cốt đao của ta lại bỏ đi đâu? Ta lại kém chi các ngươi?

Đồ Kiều Kiều mỉm cười tiếp:

– Nói gì thì nói, theo ta thì hai môn công Huyết Thủy Toản Tâm của Đỗ Sát và Phạt Tủy Tẩy Náo của Cáp Cáp Nhi cũng có hạng lắm! Chưa chắc gì hai môn công đó dưới bậc các tuyệt kỷ của bọn ta!

Cáp Cáp Nhi cao giọng:

– Thế là tất cả đều đồng ý rồi chứ? Bây giờ chúng ta quyết định xem ai xuất thủ trước, rồi đến ai tiếp nối cho tròn vòng?

Đồ Kiều Kiều đáp:

– Chủ ý do ngươi, thì phải đi đầu công, còn hỏi gì nữa.

Cáp Cáp Nhi bật cười ha hả:

– Công bình quá! Chí lý quá!

Lão đưa tay, mò mò phía sau ót của Yến Nam Thiên.

* * * * *

Một khắc thời gian sau.

Đêm chưa tàn, một vài ngọn gió sớm vội trở về mang cái lạnh gieo rắc trong không gian, làm cho lòng người se thắt.

Có một kiếp sống oai hùng, ngồi như hổ, đi như rồng, giờ đây còn điểm nào, nét nào chứng tỏ y là một con người?

Nhân dạng đã biến mất rồi, qua cuộc đùa tàn khốc của bọn người trong Ác Nhân cốc.

Tàn khốc, chẳng phải giết người, chẳng phải có nhúng tay vào máu mới là tàn khốc.

Người bị giết, bất quá phải hãi hùng trong phút giây đối phương hạ thủ.

Mà con người trong lúc hãi hùng, có ai đủ thì giờ để sợ. Bởi cái chết đến gấp, con người không nghe đau cho lắm, giai đoạn hãi hùng xóa tan cơn đau, qua giai đoạn ngắn ngủi đó rồi con người vĩnh viễn không đau nữa!

Như vậy, kẻ giết người đâu có tàn khốc? Kẻ giết người đâu ức gây đau khổ bao nhiêu cho nạn nhân?

Bất quá, vì tranh giành sự sống, kẻ sát nhân bắt buột phải loại trừ những ai muốn chia phần, càng loại trừ được nhiều người chia phần thì càng hưởng thụ cái phần lợi lộc lớn.

Tàn khốc là phải làm sao cho đối phương không chết, muốn chết mà không thể chết được, kể cả những phương tiện tự sát cũng bị tước đoạt hoàn toàn.

Và muốn chết mà không chết được, tức phải sống, sống để chịu mọi đày đọa, dày vò, thắm thía từng cơn đau, thắm thía từng ngày, giả như không còn đủ sức chịu đựng thì có sẵn y sư bên cạnh, y sư sẽ giành giật với tử thần hộ nạn nhân, y sư sẽ kéo dài sự sống cho nạn nhân, để còn đủ thời gian hưởng thụ mọi đau khổ, qua muôn mặt.

Như vậy, mới đúng cái nghĩa tàn khốc của con người.

Như vậy, mới nói lên cái đặc biệt của một số người mà đời cho là ác, đặc biệt hơn tất cả những kẻ ác trên thế gian.

Như vậy, mới xứng đáng là lãnh tụ của giới ác.

Trên giang hồ hiện tại, số lãnh tụ ác nhân, gồm mười người, mà Ác Nhân cốc đã quy tụ được nửa số, và cái nửa số đó đang giở tuyệt kỹ làm cho Yến Nam Thiên thấm thía niềm đau khổ.

Còn đâu là thần tượng của hào hiệp trong võ lâm?

Còn đâu là cái bóng hung thần của bọn tà ma quỷ quái?

Mất hết rồi, Yến Nam Thiên giờ chỉ là một khí cụ, giúp cho bọn người đó tiêu khiển mà thôi?

Tuy nhiên, Yến Nam Thiên chỉ mới hứng chịu trò thực nghiệm của một người.

Còn bao nhiêu người khác chưa tham gia cuộc vui đó.

Người đi đầu hẳn là Cáp Cáp Nhi rồi.

Lão bật cười ha hả:

– Ta đã xuất thủ đúng sáu lượt. Bây giờ đến lượt thứ hai. Nào, Lý Đại Chủy, vào đi! Cho chúng ta thấy cái tài đùa cợt của ngươi đi!

Lý Đại Chủy lắc đầu khoát tay:

– Không! Không! Ta không tham gia đâu!

Cáp Cáp Nhi lại cười vang:

– Không tham gia là chứng tỏ ngươi bất tài! Ngươi chẳng có một môn công phu nào độc đáo.

Lý Đại Chủy nổi giận:

– Ta không xuất thủ là ta có lý do, sao ngươi dám chê là ta bất tài?

Cáp Cáp Nhi bĩu môi:

– Lý do gì?

Lý Đại Chủy hừ một tiếng:

– Hắn còn gì nữa mà ngươi bảo ta xuất thủ? Ngươi đã đánh hắn thừa chết, thiếu sống, một đứa bé lên năm xuất thủ cũng đủ làm cho hắn đi luôn, huống hồ ta? Ngươi bảo ta xuất thủ, để bắt ta thường mạng phải không?

Âm Cửu U xì một tiếng:

– Chắc gì có việc đó!

Lý Đại Chủy trầm giọng:

– Thế ra ngươi xuất thủ mà hắn vẫn sống như thường? Ngươi làm được cái việc đó à?

Âm Cửu U cười lạnh:

– Khó vì việc đó lại làm chẳng được?

Lý Đại Chủy hừ một tiếng:

– Vậy thì ngươi xuất thủ cho ta xem!

Âm Cửu U rùn vai:

– Chưa đến phiên ta, ta xuất thủ thế nào được? Ngươi muốn xem, cứ chờ đến phiên ta rồi xem!

– Biết bao giờ mới đến phiên lão?

Trước khi đến phiên lão, phải trải qua mấy người, mà người đầu tiên, tiếp nối ngay Cáp Cáp Nhi lại là Lý Đại Chủy, như vậy làm gì lão phải xuất thủ, bởi Lý Đại Chủy không dám xuất thủ kia mà?

Lý Đại Chủy nổi giận:

– Ngươi biết rõ là chẳng bao giờ đến phiên ngươi, cho nên ngươi…

Cáp Cáp Nhi cười vang, chận cả hai:

– Các ngươi cãi nhau làm chi? Giả như các ngươi có nghi ngờ thì chúng ta cứ gọi Vạn thần y đến đây, lão sẽ làm cái việc giám định về tình trạng của hắn. Lão sẽ cho chúng ta biết hắn còn điểm khí lực nào chịu nổi cho các ngươi thực nghiệm tuyệt kỹ hay không.

Âm Cửu U lại cười lạnh:

– Ngươi đã muốn vậy, thì cứ gọi lão Vạn đến, gọi bất cứ ai cũng được, chẳng riêng gì lão ấy.

Lý Đại Chủy thốt ngay:

– Ta đi gọi cho.

Không lâu lắm, Lý Đại Chủy trở lại với Vạn Xuân Lưu.

Vạn Xuân Lưu có thân vóc ốm nhỏ, đôi mắt rất sâu, ánh mắt âm trầm, gương mặt hết sức lạnh lùng, chừng như bình sanh lão không hề biểu lộ một cảm nghĩ nào, trên làn da khô cằn giờ thành chai lỳ.

Có lẽ Lý Đại Chủy đã nói trước cho lão biết cái ý của bọn họ lúc thỉnh lão đến, cho nên lão đến nơi rồi, đầu gật gật, mình cúi xuống, đoạn ngồi bên cạnh Yến Nam Thiên.

Lão làm việc như mọi y sư phải làm bên cạnh con bệnh.

Lâu lắm, sau một cuộc kiểm tra toàn cơ thể Yến Nam Thiên làm đi làm lại như vậy đến mấy lần, lão chỉ nhịp nhịp ngón tay trên làn da của Yến Nam Thiên, hoặc tại ngực hoặc ở nơi nào khác, do lão muốn.

Lão không nói gì.

Lý Đại Chủy nóng nảy, hỏi:

– Hắn như thế nào?

Vạn Xuân Lưu từ từ thốt:

– Người này còn sống được, quả thật là một sự kiện kỳ quái! Trong mình y kinh tâm, kinh cao, kinh tỳ, kinh phế, kinh thận đều hỏng cả, trong mười bốn kinh mạch, đã đến tám bị hủy hoại rồi! Trong đời hành nghề y dược của lão phu, đây là lần đầu tiên lão phu mới gặp một trường hợp lạ lùng như thế này!

Lý Đại Chủy đắc ý hỏi to:

– Các ngươi nghe rõ chứ? Ta nói có sai đâu?

Âm Cửu U lắc đầu:

– Sai tuốt! Cả ngươi lẫn lão Vạn đều sai tuốt.

Vạn Xuân Lưu điềm nhiên tiếp:

– Về võ công, lão phu không bằng các vị, về y thuật nhất định các vị kém lão phu xa.

Âm Cửu U rùn vai:

– Lão tự tin đến thế à? Giả như y thuật của ngươi có cao minh, thì làm gì chín mươi bảy người cùng chết gấp trong một đêm, bên ngoài thành Khai Phong? Ta nhớ là chính ngươi chữa trị cho họ mà? Ngươi chữa trị thế nào lại chẳng có một ai sống sót? Ngươi chữa trị làm sao, còn thiếu ba nữa là chẳn trăm người cùng chết, chết gấp, chết đau, chết đớn, chết oan uổng?

Vạn Xuân Lưu nghiêm giọng:

– Cái tài con người ta, chẳng phải chỉ dựa vào sự học trên sách mà thành, cái thực tài phải trải qua nhiều năm thực tập mới thành được, và lão phu hôm nay dám quả quyết là kinh nghiệm rút tỉa qua những năm hành nghề quá đủ, có thể lão là thừa! Đừng nói chỉ hôm nay, ngay từ lúc ngươi vào đây, nếu lão phu không tận tâm chữa trị cho ngươi, liệu ngươi còn sống được trong thời gian qua không?

Âm Cửu U sôi giận, đôi mắt bốc lửa sáng rực lên, song lão chẳng phát tác, bởi lão nghẹn cứng lời lẽ nơi yết hầu.

Đúng là cái lúc vào Ác Nhân cốc, thương thế của lão hết sức trầm trọng, nếu không nhờ Vạn Xuân Lưu đem tất cả sở học, nghiên cứu phương pháp chữa trị cho, thì lão phải tắt thở ngay trong lúc đó rồi.

Vạn Xuân Lưu có thực tài hay không, đó là một việc, còn Vạn Xuân Lưu cứu mạng lão lại là một việc khác, và cái việc sau này lão không thể phủ nhận, dù lão không thừa nhận việc trước.

Cho nên, từ lúc đó lão tri ơn Vạn Xuân Lưu, mà tất cả đều tri ơn lão Vạn.

Bởi, ai ai cũng có ít nhất một lần nhờ đến sở năng của lão, vì có mấy ai không gặp trái gió trở trời?

Bởi, ai ai cũng nhìn nhận sự có mặt của lão tại Ác Nhân cốc rất cần thiết, cần như ngũ cốc cần cho sự sống của con người.

Trước, có người chưa thọ ơn lão, hiện tại chưa có người thọ ơn lão, nhưng biết đâu sau này, họ không có một lần kêu gọi đến lão?

Huống chi, Ác Nhân cốc càng ngày càng tăng dân số?

Thì một y sư phải có mặt, giữa cái thế giới riêng biệt đó.

Cáp Cáp Nhi lập tức chen lời, cốt giải hòa:

– Sự giám định của Vạn thần y nhất định không sai. Như vậy là chúng ta không thể thực nghiệm tuyệt học ngay trên thân thể của Yến Nam Thiên được rồi, và sự thắng bại của chúng ta cầm như còn lơ lửng chưa ngã ngũ về ai.

Lão dừng lại một chút, đoạn cao giọng tiếp:

– Chúng ta cũng là bằng hữu, ai hơn, ai kém, cũng chẳng sao, cần gì phải làm một cuộc thực nghiệm? Bây giờ, tất cả chúng ta cùng xuất thủ một lượt đi nào, hạ sát hắn để trừ hậu hoạn.

Vạn Xuân Lưu khoát tay:

– Khoan! Lão phu yêu cầu các vị một điều…

Cáp Cáp Nhi hỏi gấp:

– Điều chi?

Vạn Xuân Lưu chính sắc:

– Lưu mạng sống của y.

Âm Cửu U phẫn nộ:

– Ngươi muốn cứu hắn?

Vạn Xuân Lưu không hề nao núng:

– Như lão phu đã nói, trong tình trạng đó, mà y còn sống được, thì quả là một trường hợp hi hữu đối với một đời hành nghề của lão phu vậy. Đối với các vị, hắn là kẻ vô dụng chứ đối với lão phu, y là một công cụ vô cùng hữu ích cho lão phu.

Lý Đại Chủy hừ một tiếng:

– Hữu ích như thế nào? Chẳng lẽ lão Vạn cũng định xơi thịt hắn như ta?

Vạn Xuân Lưu không lưu ý đến câu nói của Lý Đại Chủy, tiếp luôn theo ý lão:

– Y thọ thương hơn ba mươi chỗ, lão phu sẽ dùng y để thí nghiệm những phương pháp trị bệnh mới sáng chế, giả như cuộc thí nghiệm thành công, thì chính là các vị hưởng dụng sự thành công đó.

Âm Cửu U cười lạnh:

– Thí nghiệm là một việc đáng làm, thành công là một điều đáng được chúng ta hy vọng. Nhưng ngươi thành công chúng ta có hưởng dụng hay không, điều đó chưa chắc chứ cái điều chắc chắn là Yến Nam Thiên được sống lại.

Lão gằn từng tiếng:

– Yến Nam Thiên lành mạnh rồi, liệu chúng ta có còn sống sót mà chờ hưởng dụng sự thành công của ngươi chăng?

Vạn Xuân Lưu lắc đầu:

– Làm gì có việc đó mà lo? Các hạ nói thế là các hạ chẳng hiểu mảy mai về y thuật đó! Y có sống lại cũng chỉ để chịu cái cảnh tàn phế suốt đời, y còn làm chi được ai mà các vị ngại? Lúc đó, các vị muốn hạ thủ cứ hạ thủ, bởi lão phu đâu còn cần đến y nữa? Tại sao các vị không thể giết muộn để thu hoạch lợi ích, mà lại đòi giết sớm để bỏ một cơ hội may?

Âm Cửu U hừ một tiếng, rồi nín lặng luôn, gương mặt trầm trầm tỏ lộ bất mãn rõ rệt.

Từ lúc đầu, Tư Mã Yên không tham dự vào cuộc nhiệt náo, dù bằng ngôn từ, dù bằng cử động.

Lão âm thầm chứng kiến hành động của mọi người.

Lão nghe Vạn Xuân Lưu nói thế, liền nhìn sang Cáp Cáp nhi, Cáp Cáp Nhi lại nhìn sang Đồ Kiều Kiều.

Đồ Kiều Kiều mỉm cười, thốt:

– Vạn thần y nói sao, chúng ta phải nghe vậy.

Lý Đại Chủy kêu lên:

– Các ngươi đáp ứng với lão Vạn, chứ ta thì ta chống đối. Bởi các ngươi có bị thiệt hại chi đâu? Còn ta, ta sẽ mất bao nhiêu bữa ăn? Phải biết, tại Ác Nhân cốc, chẳng phải mỗi lúc đều có thịt người, không phải muốn có lúc nào tùy ý. Huống chi, lại là thịt của một Yến Nam Thiên? Trên thế gian này, làm gì có thứ thịt đó đến miệng được hai lần?

Cáp Cáp Nhi cười nhẹ:

– Đành là trong cốc, ngươi khó tìm được thịt người, song đó là thịt sống, thịt tươi kia, chứ còn thịt chết thì ta bảo đảm cung cấp cho ngươi phủ phê, ngươi có đủ để mà ăn suốt đời. Ngươi chẳng thấy đó sao, trong cốc, thỉnh thoảng cũng có người chết, những xác chết đó, ngươi cứ banh, cứ xẻ ra mà ăn tùy nghi, muối để dành mà ăn, chẳng ai ngăn trở ngươi, trái lại còn tri ơn ngươi là khác, bởi ngươi giúp cho tất cả khỏi phải làm cái việc mai táng, ngươi giúp cho tất cả khỏi phải ngửi mùi thúi, nếu không dập vùi kịp thời. Tại sao ngươi chống đối toàn thể?

Lý Đại Chủy hừ một tiếng:

– Tại sao? Ta đã nói rồi, các ngươi chẳng nhớ à? Ăn, đành rằng cái gì ăn được, cứ ăn, song ít nhất cũng tuyển lựa những cái ăn ngon mà ăn chứ? Ai lại có cái ngon, không ăn, đi tìm cái dở mà ăn? Các ngươi chọn vợ có khi nào các ngươi thích những mụ sứt môi, lác mắt, mất mũi chăng? Các ngươi chọn chồng, có khi nào rước những kẻ cùi phong, lở lói đem về mà ôm ấp chăng?

Đoạn, lão tỏ vẻ cương quyết, tiếp:

– Cho các ngươi biết, kẻ nào định ngăn trở ta ăn thứ thịt hi hữu này kẻ đó phải chết sống với ta trong một trận?

Cáp Cáp Nhi so hai vai, bĩu môi, không nói gì nữa, chỉ nhìn sang Đồ Kiều Kiều.

Đồ Kiều Kiều lại hướng qua Vạn Xuân Lưu, cười hi hi, thốt:

– Vạn thần y, thấy đó chứ? Tôi không còn làm sao khác hơn, thần y không nên oán trách tôi chẳng giúp được toại nguyện.

Vạn Xuân Lưu lạnh lùng:

– Y thọ thương hơn ba mươi chỗ trên khắp thân thể, ít nhất cũng phải dùng một số dược thảo phù hợp với thương tích, trong số dược thảo đó, ít nhất cũng có một vài loại hữu ích cho các vị sau này. Lão phu xin nói rõ là những loại thuốc đó, toàn lại loại cứu mạng sống con người, chứ chẳng phải trị những chứng bệnh thông thường.

Tư Mã Yên vụt thốt:

– Theo tại hạ nghĩ, thì tánh mạng của toàn thể nhân số trong sơn cốc này phải quý hơn một món ăn của Lý huynh. Không có món ăn này Lý huynh còn tìm được món ăn khác, vả lại, thịt người dù như Lý huynh nói, có tư vị khác nhau, tùy tánh, tùy hạng, song vẫn là thịt người. Còn như anh em chúng ta, mất một người là vĩnh viễn, trăm ngàn người khác không thể thay thế được người đã mất!

Lý Đại Chủy nổi giận:

– Ngươi là cái quái gì? Ai mượn ngươi lý luận chứ?

Tư Mã Thiên không phẫn nộ, cười nhẹ tiếp:

– Tại hạ chỉ sợ trong tương lai, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội mà cần dùng đến thuốc cứu mạng lắm đó, Lý huynh ạ!

Đồ Kiều Kiều cười khanh khách:

– Lão Tư Mã nói đúng đó!

Lý Đại Chủy toan phát tác, song nhìn quanh, lão thấy ánh mắt của mọi người đều lạnh lùng và những ánh mắt đó đều đổ dồn về lão.

Trước những ánh mắt đồng minh đó, của những kẻ từng nhúng tay vào máu, thích nhìn máu chảy, thử hỏi trên thế gian này có ai thừa can đảm phát tác chăng?

Tự nhiên, Lý Đại Chủy dù có một lò lửa cháy trong tâm cũng phải tìm nước mà dội tắt lò lửa đó.

Lão thở dài.

Rồi lão cười khổ, buông xuôi:

– Thôi, được! Các ngươi đã muốn vậy, ta cũng thuận theo cho xong, khỏi phải thương tổn đến hòa khí. Ta đành nuốt nước bọt nhìn theo con ngỗng trời bay vuột khỏi tay ta!

Đồ Kiều Kiều cười hì hì:

– Vạn thần y còn chờ gì nữa chứ? Tặng lão trọn thân mình Yến Nam Thiên đó, tặng từ đầu đến chân, chẳng ai giành giật một sợi lông một sợi tóc!

Vạn Xuân Lưu cao hứng vô cùng.

Tuy nhiên, ngoài mặt, lão vẫn giữ vẽ điềm nhiên đến lạnh lùng, lão bình thản thốt:

– Đa tạ!

Đoạn móc trong mình ra mấy hoàn thuốc, lão nhét vội vào miệng Yến Nam Thiên.

Đâu đây, có tiếng hài nhi khóc, vọng đến tai bọn họ.

Niềm cao hứng đã tắt từ lâu, chợt lóe trở lại trong đôi mắt của Lý Đại Chủy, lão reo lên:

– Không sao! Không sao! Còn hài nhi kia!

Cáp Cáp Nhi nhìn Âm Cửu U hỏi gọn:

– Thế nào?

Âm Cửu U còn gọn hơn:

– Giết!

Cáp Cáp Nhi mỉm cười:

– Như vậy là lão Lý sắp có món ăn rồi?

Lý Đại Chủy bật cười thích thú:

– Thịt hài nhi ngon tuyệt, phải cái là nó bé quá, số lượng thịt chẳng được bao nhiêu!

Lão đảo bộ, định vọt đi liền.

Đồ Kiều Kiều cao giọng:

– Hãy khoan!

Lý Đại Chủy cau mày:

– Còn gì nữa?

Đồ Kiều Kiều lắc đầu:

– Không thể giết đứa bé đó được!

Lý Đại Chủy nổi giận:

– Ngươi là một con hồ ly quái ác, ngươi cứ nêu cách ngăn trở ta trong mọi việc.

Cáp Cáp Nhi chen vào:

– Lần này thì ta thẳng thắn cho rằng mụ Đồ tính sai rồi vậy. Giữ đứa bé đó lại để làm gì chứ? Nó là cái mầm tai họa, giữ nó để sau này nó thịt tất cả chúng ta à? Tốt hơn nên để cho lão Lý thịt nó cho rồi!

Đồ Kiều Kiều không đáp, chỉ hỏi ngược lại:

– Ta hỏi các ngươi một câu, đành rằng chúng ta đều là những kẻ ác, nhưng trên thế gian này, người ác nhất là ai?

Lý Đại Chủy hừ một tiếng:

– Việc tại đây, ngay trước mắt, ngươi không bàn, không luận, lại đặt ra câu hỏi vẩn vơ thế là nghĩa gì?

Đồ Kiều Kiều cười nhẹ:

– Ta hỏi vẩn vơ, các ngươi cứ đáp vẩn vơ, dù cái việc hỏi và đáp có làm chậm trễ việc giết đứa bé trong một vài phút giây cũng chẳng làm sao mà! Ta bảo đảm là sau khi ngươi đáp câu hỏi của ta, đứa bé vẫn còn nguyên vẹn, chẳng mất mát phân lượng nhỏ nhặt nào cả!

Lý Đại Chủy lại hừ một tiếng, không thèm tranh luận nữa, bước về một góc nhà.

Cáp Cáp Nhi cười vang:

– Ha ha! Ha ha! Nếu luận về cái ác, người đệ nhất ác, phải là mụ Đồ chứ còn ai nữa?

Đồ Kiều Kiều bĩu môi:

– Quá khen đi thôi! Nhưng…

Bà ta chưa kịp dứt trọn câu, Lý Đại Chủy đứng xa xa hừ một tiếng, thốt vọng lại:

– Mụ ta có đáng kể gì mà cho là đệ nhất ác trong thiên hạ? Bất quá mụ có cái lạ hơn người, là nam không ra nam, nữ không ra nữ, có thế thôi! Đến thịt người, mụ ta cũng chẳng dám ăn, thì đệ nhất thế nào được?

Cáp Cáp Nhi chớp mắt:

– Nếu vậy, hẳn Lý huynh là thiên hạ đệ nhất ác nhân rồi còn gì?

Đồ Kiều Kiều xì một tiếng:

– Lão cho rằng ta chưa phải là đệ nhất ác nhân trong thiên hạ, ta đồng ý, nhưng ăn hằng tấn thịt người mà được gọi là ác nhân thì nhất định ta phủ nhận. Năm xưa ta từng thấy một kẻ đánh xe lừa ăn mỗi lúc hằng mấy cân thịt người, nếu ăn thịt người mà cho là đệ nhất ác nhân thì cái tên đánh xe lừa đó cũng là một ác nhân sao?

Lý Đại Chủy đỏ mặt quát:

– Vậy theo ngươi, phải như thế nào mới đáng được gọi là thiên hạ đệ nhất ác nhân?

Cáp Cáp Nhi bật cười ha hả chen vào:

– Phải rồi! Âm Cửu U đáng được gọi là đệ nhất ác nhân! Đáng lắm!

Đồ Kiều Kiều lắc đầu:

– Cũng chưa đáng! Lão Âm có âm trầm thật, có hung hăng thật, có độc tài thật, nhưng cái vẻ hung ác hiện quá rõ nơi gương mặt, người ta nhìn qua là biết ngay, biết là có đề phòng, người ta đề phòng thì lão còn làm gì ai được mà gọi là thiên hạ đệ nhất ác nhân?

Cáp Cáp Nhi xuôi theo:

– Thế thì lão Âm cũng không phải đệ nhất ác nhân nốt.

Đồ Kiều Kiều gật đầu:

– Đó là cái chắc!

Rồi bà ta tiếp:

– Ít nhất, cũng phải che giấu cái ác của mình chứ! Chẳng hạn bên ngoài thì cười cợt, bên trong thì sắp mưu mô, bên ngoài gọi ca ca, bên trong xem như cừu nhân…

Cáp Cáp Nhi nheo nheo mắt:

– Tiếu Lý Tàng Đao. Giấu ngọn đao bén trong nụ cười. Mụ Đồ muốn nói đến ta đấy phải không?

Đồ Kiều Kiều cười khanh khách:

– Chứ còn ai nữa? Cáp Cáp huynh có cái dáng như Phật Di Đà, nụ cười giống nụ cười của Phật Di Lạc, nhìn Cáp Cáp huynh có ai dám cho là một ác nhân đâu? Giả như Cáp Cáp huynh có hạ thủ đoạn như thế nào, giả như có kẻ tố cáo Cáp Cáp huynh làm điều ác, chắc chắn là chẳng có ai tin.

Cáp Cáp vỗ tay bốp bốp:

– Hay! Hay quá! Nếu ta là thiên hạ đệ nhất ác nhân thì thích thú biết bao! Nhưng, ta còn sợ cái lão Đỗ kia, ta thấy lão ác hơn ta rất nhiều!

Âm Cửu U lạnh lùng:

– Trừ cái việc giết người ra, hắn biết quái gì hơn?

Đồ Kiều Kiều gật gù:

– Ngươi nói không sai! Nội cái việc bọn chúng ta phây phây tại đây, còn hắn thì mang thương thế, thu hình trong một xó! Nếu hắn là ác nhân, thì tình hình phải đảo ngược chứ, thọ thương chính là chúng ta, còn phây phây phải là hắn, có như vậy mới hợp lý!

Cáp Cáp Nhi nhìn thoáng qua Tư Mã Yên bật cười ha hả:

– Có lý luôn! Ta tán đồng lập luận đó. Kẻ ác mà để thọ thương thì đâu đáng được gọi là thiên hạ đệ nhất ác nhân?

Đoạn lão tiếp:

– Tư Mã huynh có cái ngoại hiệu Xuyên Trường, nghe thật khiếp người đấy! Trên giang hồ có ai không nghe nói đến cái hiệu kinh hồn đó chứ?

Ý của lão là nên gán tiếng thiên hạ đệ nhất ác nhân cho Tư Mã Yên, cho nên mở đầu câu, lão tán trước.

Tư Mã Yên cười nhẹ:

– Trên giang hồ, thật ra thì tiểu đệ cũng có chút ác danh song trước mặt Thập Đại Ác Nhân, tiểu đệ chỉ là một ngọn đèn nhỏ trước vầng trăng sáng, nào đáng kể chi? Các vị càng đề cao, tiểu đệ càng hổ thẹn.

Đồ Kiều Kiều sáng mắt lên:

– Thập Đại Ác Nhân! Phải đó chúng ta thử soát lại xem, năm người kia so với bọn năm người chúng ta như thế nào? Có ai đáng được gọi là ác nhất trần đời chăng?

Tư Mã Yên tiếp:

– Năm vị đó sánh sao được các vị tại đây? Nhất là cái lão Cuồng Sư Thiết Chiến đem lão mà liệt vào hàng ngũ Thập Đại Ác Nhân thì thật là bất hợp.

Đồ Kiều Kiều cười hì hì:

– Ngươi nói thế chứ Cuồng Sư cũng là một tay khác lắm đấy! Khi lão ta nổi điên lên rồi, đến sáu kẻ thân nhất, lão cũng chẳng nhìn, gặp bất kỳ ai lão cũng đánh, cứ đánh, đánh cho chết. Chính con của lão, lão còn đánh đến đổi nó phải nhanh chân chạy trốn mới thoát chết. Huống chi, lão ta cứ điên luôn, chẳng phút giây nào lão không điên. Kể ra lão cũng là một con người ác chứ!

Cáp Cáp Nhi lắc đầu:

– Cuồng Sư Thiết Chiến chưa đáng được gọi là thiên hạ đệ nhất ác nhân đâu! Lão ấy có nghĩa gì bên cạnh Mê Tử Nhân Bất Bồi Mạng Tiêu Mê Mê? Giả như một người được thiên hạ khen là chí hiếu, lòng hiếu trên hẳn hai mươi bốn hiếu truyền lưu trên đời, nếu người đó bị Tiêu Mê Mê dụ hoặc rồi cũng dám giết cha lẫn mẹ như thường.

Đồ Kiều Kiều hừ một tiếng:

– Đành là cái thuật mê hoặc con người của Tiêu Mê Mê lợi hại thật, song nàng chỉ mê hoặc hạng trai tráng trong khoảng tuổi trên hai mươi, dưới ba mươi thôi, mê hoặc cái bọn tiểu tử như vậy có cái gì đáng sợ đâu? Nếu nàng gặp lão Lý, lão sẽ ăn tươi nuốt sống nàng không khó khăn gì cả.

Lý Đại Chủy cười lạnh:

– Mê hoặc ai thì được, chứ chắc chắn là nàng không mê hoặc nổi những kẻ nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ!

Cáp Cáp Nhi cao giọng:

– Thế là chẳng có đáng được gọi thiên hạ đệ nhất ác nhân sao? Cả Thập Đại Ác Nhân cũng không nổi? Chẳng lẽ cái danh hiệu đó lại dành cho một hòa thượng dày công khổ hạnh?

Đồ Kiều Kiều mỉm cười:

– Luận về hung ác, tàn độc, chúng ta suýt soát với nhau cả, chẳng ai hơn kém ai quá rõ rệt, thế mà chúng ta vẫn mang tiếng đại hung đại ác như thường, như vậy chứng tỏ trên đời này chưa có một kẻ nào đáng được gọi ác nhất trần đời. Bởi chúng ta có kém bất cứ ai khác đâu, nhưng chúng ta vẫn chưa xứng với cái danh hiệu đó kia mà?

Lý Đại Chủy hừ một tiếng:

– Ngươi phun nước bọt suốt nửa ngày trời, chung cuộc chỉ nói nhảm, đã thế lại còn bắt ta phải chờ đợi! Phí thời gian vô ích quá chừng!

Đồ Kiều Kiều không màng đến lão, cứ tiếp luôn:

– Hiện tại thì chưa có nhưng trong tương lai sẽ có. Và sắp có nay mai.

Mỗi người kêu lên một tiếng:

– Ai?

Đồ Kiều Kiều chớp mắt:

– Cái đứa bé đang khóc kia!

Mọi người lại kêu lên một tiếng:

– A!

Nhưng cái tiếng đó không chứng tỏ một sự tán đồng.

Cái tiếng đó chứng tỏ một hoài nghi, lẫn khinh miệt, bởi ai ai cũng cho rằng bà ta nói vu vơ.

Lý Đại Chủy bật cười ha hả.

Đồ Kiều Kiều vẫn không màng đến thái độ của lão, cứ tiếp theo cái ý của mụ:

– Hắn là một cái bình trống rỗng. Chúng ta sẽ cho chứa đủ thứ, hắn là một cục bột mềm mại, chúng ta sẽ nắn các hình tùy thích, hắn là tờ giấy trắng, chúng ta muốn vẽ cái gì tùy thích. Chúng ta bảo gì, hắn sẽ làm nấy, nhất định hắn không biết thế nào là phải, thế nào là sai.

Mụ trầm giọng, hỏi qua một lượt:

– Có đúng thế không?

Lý Đại Chủy hừ một tiếng:

– Mụ lại nói nhảm nữa rồi!

Đồ Kiều Kiều tiếp:

– Hắn lớn lên giữa chúng ta, chúng ta chỉ đen bảo trắng, hắn cũng tin là trắng, có ai chỉnh lại đen hắn vẫn không tin. Hắn sẽ nhìn chúng ta hành động, chúng ta làm ác song nói cho hắn biết là làm việc thiện, hắn sẽ tin là thiện, sẵn noi theo cái gương của chúng ta. Hắn nghe, hắn thấy chúng ta làm, chúng ta nói, cái nghe, cái thấy đó sẽ khắc sâu vào khối óc non nớt, trong trắng của hắn. Lớn lên rồi, hắn có ấn tượng vững chắc về mọi hành động của chúng ta, hắn sẽ có một cá tính cố định trong khuôn khổ hoạt động của chúng ta.

Lý Đại Chủy tưởng là mỉa mai song không ngờ lại xác nhận:

– Thì hắn sẽ trở thành kẻ bại hoại!

Đồ Kiều Kiều cười bằng thích:

– Cái đó đã hẳn rồi! Hắn còn hơn thế nữa, hắn sẽ là một kẻ tối đại bại hoại, bởi hắn nhiễm tất cả những gì bại hoại của Thập Đại Ác Nhân, hắn là tổng hợp những bại hoại của bọn đại bại hoại trên đời. Thử hỏi trên đời còn ai hung ác, tàn bạo, độc hiểm hơn hắn nữa chăng?

Cáp Cáp Nhi cười hì hì:

– Và đến lúc đó, quỷ gặp hắn, chắc quỷ cũng chạy luôn!

Đồ Kiều Kiều cao giọng:

– Đương nhiên! Đương nhiên! Các ngươi tưởng, quỷ còn phải ngán hắn, trên giang hồ còn ai không ngán hắn?

Cáp Cáp Nhi gật đầu luôn:

– Nếu thiên hạ không đại loạn vì hắn, thì đúng là trong thiên hạ chẳng còn nhân loại!

Đồ Kiều Kiều chụp câu nói liền:

– Ấy, đó! Chỉ vì muốn thiên hạ đại loạn, mà bọn chúng ta phải bị bức bách mà chạy vào đây! Chúng ta không gây nổi đại loạn, chúng ta tức uất, đứa bé đó sẽ làm cho chúng ta hả tức.

Mãi đến bây giờ, Âm Cửu U mới điểm một nụ cười thực sự, nụ cười trên môi lão nở như hoa trái mùa, bởi hoa nở trái mùa nên không toàn mỹ, nụ cười của lão cũng chẳng tươi chút nào.

Lão lại gật gù tán thưởng:

– Chủ ý đó được lắm!

Cáp Cáp Nhi thích chí hơn ai hết, cười đến gập đôi người lại, cười một lúc, lão còn vỗ tay bốp bốp, rồi hoan hô:

– Hay cho mụ Đồ! Hay vô cùng! Trừ mụ Đồ ra chắc chắn là chẳng có một ai có thể có cái chủ ý tuyệt diệu như vậy!

Lý Đại Chủy cắn môi suy tư một lúc, bỗng trầm giọng:

– Cái chủ ý đó dở lắm!

Đồ Kiều Kiều trừng mắt nhìn lão:

– Dở ở chỗ nào?

Lý Đại Chủy tiếp:

– Đành là hắn sẽ trở thành một tay ác độc nhất trần đời, song hắn chưa là quái dị, giả như chúng ta chặt một chân của hắn, khi hắn lớn lên, cử động bất toại hắn sẽ bất mãn, hắn sẽ oán hận đời, hắn sẽ ganh tỵ những người lành lặn, tự thấy mình khuyết kém trong khi bao nhiêu người được ưu đãi, hắn phải thù nhân loại, hắn sẽ không từ bỏ một ai.

Cáp Cáp Nhi tán đồng:

– Có lý! Có lý!

Đồ Kiều Kiều bật cười khanh khách:

– Lý gì? Vô lý là phải hơn! Cái lý của kẻ cùn, cái lý của con chó bị mất ăn cắn càn, chứ lý gì? Lão ta mất mồi ngon, bày chuyện nói cho hả tức, chứ cần gì phải làm cho đứa bé tàn phế? Chặt một chân của hắn để cho lão nhặt lên, lão xơi phải không?

Lý Đại Chủy nhảy dựng lên, mắng lớn:

– Cái mụ kia? Nam không ra nam, nữ chẳng phải nữ, không chồng không con kia, ta đã ăn thịt nhiều người, song ta chưa ăn cái thứ thịt của kẻ không đực, không cái, của kẻ cái thì chẳng ma nào lấy, đực cũng chẳng ma nào ưng. Cho ngươi biết, có ngày nào đó ta phải ăn cái thứ thịt của thứ quái vật đó?

Đồ Kiều Kiều cười hắc hắc:

– Ngươi dám ăn thịt ta? Ngươi không sợ trúng độc à?

Sau cuộc hội nghị quan trọng đó, nhân số trong sơn cốc có cái tên là Ác Nhân, được tăng một đầu người.

Đầu người đó, chưa được tròn tháng tuổi đời!

Và ít nhất, Yến Nam Thiên chưa chết, trong lúc đó, song y không được liệt kê trong sổ hộ tịch bởi y chỉ là công cụ thực hiện của Vạn Xuân Lưu.

Đầu người mới nhập sổ hộ tịch đó, tại Ác Nhân cốc, người ta đặt cho cái tên là Tiểu Linh Ngư.

Một con cá lọt lưới, con cá đó sau này sẽ linh hoạt phi thường.

Kỳ vọng của những người tại Ác Nhân cốc, hàm chứa trọn vẹn trong cái tên do họ đặt cho nó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.