Gian Phu Thắng Phụ

Chương 18



Edit: Halan

Beta: Thảo My

Vậy là bộ này hoàn rùi nha

Ta thật khâm phục bản thân 1h20′ beta xong 8c hô hô *tung bông*

“Giáo chủ Ma giáo!” Thu Minh Phong nắm chặt tay thành nắm đấm.

Lại là hắn!

Mọi việc đã rõ ràng thì ra giáo chủ ma giáo cùng Vân Ẩn lão nhân có quen biết, năm đó hắn mời Vân Ẩn lão nhân đến sa mạc rồi dùng kế nhốt lại, lợi dụng Vân Ẩn lão nhân giúp cho võ công của hắn tăng tiến.

Lâu Tây Nguyệt vừa nướng thịt rắn vừa cảm thán, “Ta cùng tên giáo chủ này thật đúng là hữu duyên.”

Cảm thấy hứng thú với câu nói của nàng, Vân Ẩn lão nhân hỏi: “Như vậy nghĩa là sao?”

“Người xem a, hắn nghĩ cách tìm ra ta để lấy được trùng cổ của Bái Nguyệt Giáo. Sau đó, ta thật sự rất muốn biết hắn rốt cuộc là loại ngươi gì mà hại ta thiếu chút khó giữ được cái mạng nhỏ này nên đi ngàn dặm xa xôi để đến Lâu Lan.”

Nói tới đây, nàng dừng một chút rồi nói: “Đồ đệ bảo bối của người lo lắng vết thương trên người ta nên cố ý đi sai đường mà ta lại ham chơi, khi chạy theo để bắt con thằn lằn thì chạy đến lăng mộ, nhất thời tò mò mà chạm vào cơ quan, sau đó chúng ta tìm được người.”

Vân Ẩn lão nhân nghe xong, không khỏi cười ha ha, “Đúng vậy, nói như thế  ngươi cùng lão ma đầu kia quả thật là có duyên.”

“Vẫn là nghiệt duyên a.” Lâu Tây Nguyệt cảm thấy chính mình là người vô tội, từ đầu tới cuối nàng đều là người bị động.

Nhận thịt rắn từ nàng đưa tới, Vân Ẩn lão nhân ngửi ngửi, “Rất thơm.”

“Đương nhiên, tay nghề nướng thịt rắn của ta tốt lắm.”

Thu Minh Phong xoa bóp vai nàng, tay dùng lực rất lớn.

Lâu Tây Nguyệt lấy khuỷu tay đẩy nhẹ hắn, nói: “Ngươi không cần lo lắng, tiền bối hẳn là không có việc gì, ngoài nội công trong thời gian dài bị người thuốc áp chế nên bị giảm vài thành công lực còn thân thể không có tổn thương quá lớn. Chỉ cần dụng tâm điều trị, khôi phục bẩy, tám phần là không thành vấn đề.”

Thu Minh Phong nghe vậy mím môi.

Vân Ẩn lão nhân cười nói: “Phong nhi đừng lo lắng, thê tử của ngươi nói không sai đâu, nàng là đệ tử chân truyền của Tà Y, lại biết cổ độc của Miêu Cương, nàng nói có thể khôi phục bẩy tám phần là nhất định có thể được.”

“Đồ nhi sẽ không bỏ qua cho lão ma đầu kia.”

“Không vội, trước tiên giúp tiền bối phục hồi sức khỏe mới là quan trọng nhất.” Lâu Tây Nguyệt đã có cái nhìn khác.

Thu Minh Phong nặng nề mà gật đầu.

Vân Ẩn lão nhân nhìn nàng cười, “Con mắt nhìn người của ta năm đó quả  không sai, khi đó ta nhìn nha đầu ngươi ta đã có ý nghĩ muốn ngươi làm vợ của đồ nhi, ngươi quả nhiên trở thành vợ của Phong nhi.”

Nói đến việc này, nàng không nhịn được muốn hỏi, “Sư phụ ta năm đó thực sự cùng ngài định hôn sự này sao?”

“Lão quái vật kia làm sao mà bỏ được, hắn thiếu nợ ân tình của ta.”

Lâu Tây Nguyệt yên tâm, “Xem ra sư phụ không có gạt ta.”

“Hắn tuy bát nháo nhưng đối với đồ đệ vẫn là rất tốt.” Nàng bĩu môi vì sự sống chết của mình nên mới tính toán như vậy nhưng nàng cũng không nói lại.

“Tiền bối, Lâu Lan thực sự có kho báu sao?” Nàng lại hỏi.

Thu Minh Phong định nói nhưng nghe được sư phụ trả lời khẳng định, “Có.”

“Thực sự?” Lâu Tây Nguyệt ánh mắt sáng lên, “Ở nơi nào?”

Vân Ẩn lão nhân cũng không vội vã trả lời nàng, mà là hỏi trước: “Ngươi vì sao muốn biết?”

“Kho báu nha, cho dù là nói đã bị chôn vùi nhưng vẫn muốn liếc mắt một cái cũng làm cho người ta thực hưng phấn a.”

“Ngươi đã đi qua.”

“Hả?”

Thu Minh Phong nhíu mày, “Đó là một cung điện dưới lòng đất?”

Vân Ẩn lão nhân gật gật đầu, “Đúng vài chục năm trước, lão ma đầu phát hiện lăng mộ cổ của vua Lâu Lan có kho báu nên mới thành lập ma giáo Tây Vực, hùng bá phương Bắc.”

Thu Minh Phong kìm nén cảm xúc ở trong lòng, hắn cùng với Cẩm Dục bố trí kế hoạch tung tin giả không nghĩ tới đó lại là sự thật.

Lâu Tây Nguyệt có chút đăm chiêu, “Nói như vậy, Minh Phong dẫn ta đi cũng không có xa Lâu Lan lắm, bằng không nơi đó làm sao lại có mộ cổ của vua Lâu Lan.”

“Ừ, hai nơi cách nhau không xa.” Vân Ẩn lão nhân khẳng định phán đoán của nàng.

“Hiện tại rất nhiều võ lâm giang hồ đều đi đến Lâu Lan, hiện tại thành Lâu Lan hẳn là rất náo nhiệt.” Lâu Tây Nguyệt nói.

“Tây Nguyệt.”

“Ừ?”

Thu Minh Phong nhìn nàng, nói: “Chúng ta về trấn gần biên giới trước.”

Lâu Tây Nguyệt nhìn về phía Vân Ẩn lão nhân, chắc như đinh đóng cột nói: “Ta khẳng định chàng muốn đem chúng ta hai người ở cái trấn gần biên giới còn mình thì đi tìm cái kia lão ma đầu kia để đòi nợ.”

Vân Ẩn lão nhân cười ha ha, nha đầu này thật thông minh, ngay thẳng làm cho người ta không thể không thích.

“Tây Nguyệt.”

Nàng nhăn nhăn mũi, nhìn đống lửa đá một cây củi vào, hừ hai tiếng, nói: “Tốt lắm, ta đã biết lúc nào thì có thể đi Lâu Lan, ta sẽ cùng tiền bối ngoan ngoãn ở trấn gần biên giới chờ chàng.”

“Nghe lời.” Thu Minh Phong dỗ nhưng cảm thấy nàng sẽ không nghe lời như vậy.

“Ừ.”

Sau đó sự thật cũng được chứng minh lo lắng của hắn không phải dư thừa.

Hơn nửa tháng sau, hắn đánh bại giáo chủ ma giáo và quay trở lại trấn gần biên giới thì thê tử cũng không thấy đâu mà sư phụ cũng không thấy, thậm chí bọn họ không có lưu lại thư từ gì cứ như vậy biến mất.

Đỉnh núi Thiên Sơn là nơi lạnh vô cùng.

Hai người đang đứng trước vách núi cao, ngẩng đầu nhìn lên xem trên thấy một đóa tuyết liên nở rộ.

“Hiện tại làm sao bây giờ?” Cả người trùm trong áo choàng Lâu Tây Nguyệt  lộ vẻ mặt đau khổ.

Lúc này, nàng có chút hối hận không có nghe trượng phu mà ở lại trấn gần biên giới chờ hắn trở về. Nếu Minh Phong ở đây với khinh công của hắn muốn hái đóa tuyết liên đó không phải là việc khó. Nhưng hiện tại, công lực của nàng chỉ khôi phục được bốn phần mà tiền bối cũng chỉ có thể đứng nhìn.

“Nhất định phải hái sao?” Nếu không thì hắn cũng có thể thử xem.

Lâu Tây Nguyệt trả lời, “Cũng không phải, từ nhỏ nghe các trưởng lão cùng sư phụ nói, trên đỉnh Thiên Sơn có tuyết liên rất tốt, rất đẹp nên vẫn muốn tận mắt nhìn một cái nhưng nhìn rồi thì lại muốn lấy.” Cuối cùng nàng nói to lên. “Lần này thật vất vả muốn đi Lâu Lan thì Minh Phong lại không cho đi, ta nghĩ dứt khoát có ngày qua Thiên Sơn nhìn tuyết liên một lần, kết quả thực sự chỉ có thể nhìn.”

Vân Ẩn lão nhân nghe vậy cười ra tiếng, nha đầu kia cá tính thật sự là thú vị, đồ đệ cuả hắn quanh năm lạnh lùng như khối băng có thể lấy được nàng đúng là là tuyệt phối.

“Làm sao bây giờ?”

“Nếu không chúng ta cứ ở đây rồi hai ngày đi xem một lần?” Lâu Tây Nguyệt đề nghị như vậy. Vân Ẩn lão nhân cũng không phản đối.

Kết quả, một già một trẻ ở dưới đỉnh Thiên Sơn săn bắn tiêu khiển, khi thuận tiện thì đi lên đỉnh núi ngắm tuyết liên, không nghĩ lại đợi ở đó những hai tháng.

Khi bọn họ đã mệt mỏi rồi thì Thu Minh Phong mới tìm được bọn họ lúc đó cũng là cuối năm rồi, ba người chỉ có thể nhìn gốc tuyết ba mươi năm tuổi trong cái lạnh thấu xương.

Mùa xuân năm sau bọn họ trở về trung nguyên rồi đi Giang Nam.

Hoa Cẩm Dục thấy tính cách Vân Ẩn lão nhân như vậy mà sao huynh đệ mình lại có kiểu tính cách lạnh lùng như thế này, hắn nhìn thế nào đều thấy Lâu Tây Nguyệt và Vân Ẩn lão nhân có vẻ giống sư phụ và đồ đệ hơn.

Kỳ thực, không chỉ người khác cảm thấy như vậy, ngay cả Thu Minh Phong cũng cho rằng thê tử có vẻ giống như đồ đệ của sư phụ.

Hắn nghĩ hắn không ghen tị nhưng thực sự hắn rất ghen tị.

Từ khi đi cùng sư phụ thì thời gian thê tử ở cùng sư phụ còn nhiều hơn thời gian bên hắn.

Cứ như vậy qua ngày, hắn nghĩ phải cùng Tây Nguyệt phải có con thì mới có cơ hội thay đổi tình hình.

Mà cao thủ giang hồ đứng thứ hai cũng không chút thay đổi.

“Hoa Cẩm Dục vì sao vạn năm đều thích làm lão Nhị?” Nhiều năm về sau, khi đứng nhìn danh sách cao thủ hàng năm, Lâu Tây Nguyệt không nhịn được mà nghi hoặc hỏi.

Đương nhiên, trượng phu của nàng vẫn như trước sẽ không trả lời nàng loại vấn đề nhàm chán này.

“Thu Minh Phong, chàng trả lời ta một tiếng thì sẽ chết sao?” Tiếng sư tử Hà Đông quen thuộc lại vang lên trong rừng.

Hoàn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.