*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit & Beta: Đoè
#Anh_trai_nhỏ_trợ_diễn# là hot search thứ sáu trong tối nay cho《Sinh ra để diễn xuất》, so với năm cái hot search gió tanh mưa máu trước đó thì hot search này có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hot search này bắt nguồn từ một tài khoản Amway (An Lợi Hào)—— Tuyển Tập Các Chương Trình Tạp Kỹ Nổi Tiếng.
Tuyển Tập Các Chương Trình Tạp Kỹ Nổi Tiếng sẽ chỉnh sửa các clip mà được cho là thú vị từ các chương trình tạp kỹ hàng tuần sau đó đăng tải chúng lên nền tảng Weibo của gã, một vài hot search về 《Sinh ra để diễn xuất》trước đó là do các video đã chỉnh sửa của hắn tạo ra. Có thể nói, blogger này đã đóng góp rất nhiều vào sự nổi tiếng của《Sinh ra để diễn xuất》.
Tuần này, sau khi《Sinh ra để diễn xuất》lên sóng, blogger này cũng biên tập những video mà hắn cho là rất hay.
Trong đó có màn trình diễn của nhóm Thẩm Ngọc Phi.
Mặc dù diễn xuất của Sở Tịch Nhan rất kém nhưng vẫn không thể làm lu mờ ba diễn viên còn lại. Nếu bỏ qua Sở Tịch Nhan, màn diễn xuất này tuyệt đối có thể gọi là một màn trình diễn tuyệt vời.
Nguyên văn trên Weibo như sau:
—— Tuyển Tập Các Chương Trình Tạp Kỹ Nổi Tiếng V: Đây thật sự là một màn đấu tranh giữa các vị thần, dù là cô Thẩm Ngọc Phi hay thầy Trần Kính Khải, màn diễn xuất của họ thật sống động, mỗi lời nói, mỗi hành động và mỗi cử chỉ đều như chính bản thân nhân vậy. Mà điều làm tôi ngạc nhiên hơn nữa là anh trai nhỏ trợ diễn【Hét gào xé họng: Anh trai nhỏ đẹp trai quá!!! 】
Cậu ấy không hề tỏ ra rụt rè khi đối diễn với hai vị tiền bối, diễn xuất rất tự nhiên, thậm chí có thể diễn logic của nhân vật đến từng chi tiết.
Báu vật này của nhà nào vậy? Với ngoại hình và khả năng diễn xuất như vậy tại sao đến bây giờ vẫn chưa nổi tiếng?
Bài viết này được đăng trước khi sự việc của Sở Tịch Nhan xảy ra, sự tập trung của mọi người vẫn đổ dồn vào từng cá nhân diễn xuất, cho nên khán giả theo dõi《Sinh ra để diễn xuất》tối nay cũng đồng tình với nhận định của blogger và khẳng định kỹ năng diễn xuất của các diễn viên phụ.
Vài phút sau, blogger này lại đăng một bài đăng khác trên Weibo.
—— Tuyển Tập Các Chương Trình Tạp Kỹ Nổi Tiếng V: Nụ cười này đã giết chếc tôi!!! [ hình ảnh ]
Blogger đăng một bức ảnh động (GIF), trong đó có hình ảnh anh trai nhỏ trợ diễn đang chuẩn bị bước xuống nhìn về phía khán giả, không biết cậu nhìn thấy gì mà đột nhiên mỉm cười.
Bức ảnh này đã được xử lý, động tác nhếch môi cười của Ninh Chu cũng được tua chậm lại.
Chàng trai trẻ trong ảnh có đường nét thanh tú, nghiêng đầu nhìn khán giả, sau đó đôi mắt đột nhiên sáng bừng, khóe môi từ từ nhếch lên, lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Bức ảnh được tua chậm lại đặc biệt khiến nụ cười của chàng trai rất cuốn hút, đôi mắt cậu như được gắn một dải ngân hà khiến người ta không thể rời mắt.
Chàng trai trẻ tham gia diễn xuất kiêu ngạo và ngỗ ngược đến mức mọi người muốn bóp cổ cậu ta cho đến chết, nhưng khi thoát vai khỏi màn kịch trông cậu rất ngoan với nụ cười ngọt ngào như ngâm mật.
Sự tương phản to lớn này đã để lại hơn 10.000 bình luận trên bài đăng Weibo, khi tấm ảnh tươi cười được lan truyền rộng rãi càng có nhiều người bị rung động trước tấm ảnh ấy.
Chính vì điều này mà cụm từ “anh trai nhỏ trợ diễn” luôn nằm trong top hot search, trong một đêm gió tanh mưa máu ngày càng có nhiều người click vào rồi sau đó bị nụ cười ấy thu hút không thoát ra được.
Hàn Kỳ vẫn luôn chú ý đến chiều hướng trên mạng kể từ khi 《Sinh ra để diễn xuất》 phát sóng. Sau khi #Anh_trai_nhỏ_trợ_diễn# trở thành hot search, cô đã yêu cầu đoàn đội bỏ ra một khoản tiền để mua một hot search vị trí giữa, như vậy sẽ không quá lộ liễu và nhường chỗ cho chương trình《Sinh ra để diễn xuất》 tối nay, cũng không quá thấp khiến không ai chú ý tới.
Sau khi Ninh Chu trở nên nổi tiếng hơn, cô lấy tài khoản Weibo đã chuẩn bị từ lâu ra, bỏ tiền ra mua vài tài khoản Marketing nho nhỏ nhằm thu hút lượng tìm kiếm về Ninh Chu.
Làm xong việc này, Hàn Kỳ dừng tay lại ngay, Marketing gãi đúng chỗ ngứa vừa đủ sẽ có tác dụng thu hút lưu lượng, nhưng nếu quá nhiều sẽ khiến người khác bất mãn.
Sở Tịch Nhan là một bài học trước đó.
Tài khoản Weibo của Ninh Chu đã được cô đăng ký từ lâu, trước đó không cập nhật nhiều lắm, chỉ có một cái, đó là bản cập nhật do hệ thống Weibo phát ra nhằm chào mừng Ninh Chu đến với Weibo.
Hiện tại cô dự định dùng tài khoản Weibo này để thu hút lượng truy cập vào và gửi tin nhắn cho Ninh Chu càng sớm càng tốt.
Cô biết tính tình của Ninh Chu, chắc chắn cậu sẽ không giao Weibo cho đoàn đội xử lý. Thật đúng như cô đã dự đoán, sau khi Ninh Chu biết cô đã đăng ký tài khoản Weibo thì đã lập tức yêu cầu được nắm giữ.
Hàn Kỳ: Hiện giờ Weibo của cậu vẫn đang trống rỗng, cậu xem có muốn đăng gì lên đó không.
Thật ra bất cứ ai click mở Weibo vào thời điểm này đều sẽ biết trong đó nhất định có yếu tố lăng xê. Hàn Kỳ cũng nghĩ đến việc yêu cầu Ninh Chu chuyển tài khoản Weibo trước đây của cậu thành tài khoản xác thực, nhưng cô lại lo lắng tài khoản trước đây của Ninh Chu sẽ tiết lộ nhiều thông tin cá nhân nên đã từ bỏ ý định này.
Suy đi nghĩ lại thì vẫn nên tạo một tài khoản Weibo mới cho Ninh Chu.
Chu Tử: Tạm thời chưa muốn đăng gì cả.
Nếu bây giờ mà cập nhật trạng thái thì sẽ khiến cho mọi người cảm thấy đây là cố ý và không phải thời điểm tốt.
Ninh Chu vừa nói vừa kéo xuống trang chủ, sau khi làm mới, số lượng fans của cậu đã tăng lên mấy nghìn.
Từ lúc đăng ký tài khoản đến giờ chỉ mới vỏn vẹn nửa tiếng, Ninh Chu đã có được khoảng 200.000 lượt theo dõi. Điều này có thể không là gì đối với một nghệ sĩ, nhưng đối với một người mới, đó là một khởi đầu tốt.
Chỉ tính riêng mỗi hệ thống cập nhật tin nhắn số lượng đã vượt quá con số 2000, đều là hỏi Ninh Chu sao không đăng gì trên Weibo, muốn xem ảnh chụp của Ninh Chu.
Ninh Chu không trả lời lại, cậu lướt Weibo một lúc rồi mới cất điện thoại đi.
Nhìn về phía Tưởng Hàng Đình, phát hiện hắn cũng đang cúi đầu xem điện thoại của mình, cậu nghĩ rằng hắn đang làm việc nên không nói gì.
Quấn mình trong chăn và chuẩn bị đi ngủ.
Tưởng Hàng Đình nào có đang xử lý công việc, hiện tại hắn đang lướt Weibo. Chủ đề hắn đang xem là về anh trai nhỏ trợ diễn, bấm thích tất cả những bình luận khen ngợi Ninh Chu trên trang chủ.
Sau đó lại bấm vào trang cá nhân của Ninh Chu, cài đặt Ninh Chu làm người theo dõi đặc biệt.
Để trở thành một fan đủ tiêu chuẩn, hắn cũng đã đi dạo vài vòng siêu thoại của các nghệ sĩ khác để hiểu sơ bộ đánh tạp và phản hắc là cái gì.
Nhưng tạm thời Ninh Chu không cần những thứ này, Tưởng Hàng Đình chỉ đơn giản là note nó lại để sau này sẽ cần dùng đến.
Xuất phát từ siêu thoại của nghệ sĩ khác, Tưởng Hàng Đình ngay lập tức tạo ra một siêu thoại cho Ninh Chu với tư cách là một fan hâm mộ của cậu.
Một siêu thoại cần phải có nhiều người chia sẻ và sao đó phải thông qua xét duyệt trước khi tạo ra. Tưởng Hàng Đình không có tính kiên nhẫn đó nên giao cho trợ lý của mình một nhiệm vụ là ngày mai phải tạo ra một cái siêu thoại cho Ninh Chu, hơn thế nữa chủ trì siêu thoại phải là tài khoản của hắn.
Trợ lý nhận được tin nhắn của Tưởng Hàng Đình và rơi vào khoảng lặng sâu sắc sau khi nhìn thấy nick name tài khoản của hắn.
—— Người Đờn Ông Mạnh Mẽ Nhà Chu Chu.
Trợ lý:……
Sếp Tưởng, anh còn có thể phô trương hơn được nữa không?
Tưởng Hàng Đình tất nhiên là không biết trợ lý đang nghĩ gì trong đầu, sau khi giao nhiệm vụ cho trợ lý xong, hắn lại tải app Tinh Phạn Đoàn xuống (Super Star Rice Bal/Super Star Fantuan) (1).
(1) App Cơm Nắm Siêu Sao: đã bị xoá vào ngày 10/8/2021.
Tinh Phạn Đoàn được trói định với Weibo, đến khi Ninh Chu đăng nhập vào Weibo sẽ nhanh chóng thông báo cho Ninh Chu.
Tưởng Hàng Đình còn đặt cho Ninh Chu một cái nick name —— Em bé.
Ninh Chu vừa đăng nhập vào Weibo, Tinh Phạn Đoàn lập tức gửi tin nhắn cho Tưởng Hàng Đình—— Em bé của ngài online.
Làm xong tất cả những việc này, Tưởng Hàng Đình quay lại Weibo, mở lại bức ảnh động được lưu trong mục yêu thích, bắt đầu ngắm nghía.
Khán phòng cách sân khấu hơi xa, Tưởng Hàng Đình biết ngày hôm đó cậu đã thấy mình, nhưng lại không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt cậu. Khi ấy hắn còn cảm thấy tiếc nuối, nhưng không ngờ ê-kíp chương trình lại khéo đến mức chụp và quay lại được.
Đây là một thứ đáng giá để hắn cất giữ và ngắm đi ngắm lại mỗi ngày.
Nghĩ như vậy, Tưởng Hàng Đình lập tức mở WeChat lên rồi gửi tin nhắn cho một vài bạn bè và người thân trong gia đình.
Tưởng Hàng Đình: [ hình ảnh ]
Tưởng Hàng Đình: Bạn bé nhà tôi đấy, đẹp không?
Sau đó ngồi tính giờ, gần một phút sau hắn thu hồi tin nhắn.
【Bạn tốt của bạn Tưởng Hàng Đình đã thu hồi tin nhắn】
Bạn bè & người nhà:???
Cậu nên để chúng tôi nhìn rõ ảnh đi rồi mới thu hồi chứ!
Tưởng Hàng Đình: Bạn bé nhà tôi quá đẹp, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn không nên để mấy người nhìn thì hơn.
Bạn bè & người nhà:………………
Sau khi khoe “con trẻ” một cách vô liêm sỉ và ấu trĩ xong, Tưởng Hàng Đình cất điện thoại đi, chui vào trong ổ chăn ôm Ninh Chu, nhỏ giọng bên tai cậu nói: “Tôi thấy bức ảnh đó rồi.”
Không đợi Ninh Chu trả lời, hắn nhẹ nhàng dùng răng gặm lấy vành tai tròn trịa của cậu, ám chỉ: “Gặp được tôi khiến em vui vậy sao?” Trong giọng điệu mang theo ý cười trầm thấp, rất dễ chịu.
Ninh Chu nhắm mắt giả vờ ngủ.
Ngày hôm ấy cậu thật sự rất vui khi nhìn thấy Tưởng Hàng Đình ngồi dưới khán đài.
Từ nhỏ đến lớn, cậu hầu như chỉ có một mình.
Khi còn rất nhỏ, các bạn học có thành tích tốt đều có bố mẹ đến chứng kiến, duy chỉ có mình cậu cầm giấy khen đứng lẻ loi và đợi bảo mẫu trong nhà đến đón.
Sau này cậu không còn có kỳ vọng như vậy nữa, tốt hay xấu không liên quan gì đến cậu, dù sao cũng không có người quan tâm đúng không?
Cũng giống như lần trước cậu giành chức vô địch trong một cuộc thi, đứng trên bục nhận giải nghe tiếng vỗ tay như sấm xung quanh mà cậu vẫn rất bình tĩnh.
Khi đó, điều cậu quan tâm hơn cả những tràng pháo tay là cậu có thể nhận được bao nhiêu tiền thưởng từ cuộc thi này và còn lại bao nhiêu tiền để trang trải học phí và chi phí sinh hoạt trong 4 năm tới.
Cậu cho rằng cậu đã quen với việc đó rồi.
Cho đến hôm ấy, khi đứng trên sân khấu nhìn xuống, cậu đã thấy Tưởng Hàng Đình mặc vest ngồi lạc lõng giữa khán đài, Ninh Chu đang ngẩn ngơ bỗng như nhìn thấy một tia sáng.
Cũng chính vào lúc đó, Ninh Chu mới nhận ra đây là lần đầu tiên cậu lên sân khấu biểu diễn và buổi biểu diễn này có ý nghĩa rất lớn đối với cuộc đời cậu.
Đối với cậu mà nói, màn trình diễn đó vốn chỉ như đang vẽ thêm màu cho bức tranh vải trống nhưng vì Tưởng Hàng Đình xuất hiện đã khiến nó trở nên đầy màu sắc và vô cùng ý nghĩa.
Tưởng Hàng Đình thấy Ninh Chu không trả lời, thật sự cho rằng cậu đã ngủ, hắn nhớ ra ngày mai Ninh Chu còn phải quay phim nên kéo cậu vào lòng, ôm thật chặt.
Một lúc lâu sau, Tưởng Hàng Đình mới mơ màng cảm nhận được Ninh Chu đang quay người lại, hai tay vòng qua eo mình, vùi cả người vào trong ngực hắn.
Đang lúc hắn chuẩn bị ôm Ninh Chu chặt hơn thì lại nghe thấy cậu thì thầm: “Sau này Tưởng tiên sinh sẽ còn chứng kiền nhiều lần đầu tiên khác của em chứ?”
Tưởng Hàng Đình mở mắt ra, để Ninh Chu ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Vẻ mặt Ninh Chu không hề có chút ngái ngủ nào, đôi mắt như sáng lên trong bóng tối.
Tưởng Hàng Đình không nhịn được mà hôn lên mí mắt cậu.
“Sẽ.”
“Tôi sẽ không chỉ chứng kiến nhiều lần đầu tiên khác của em mà sẽ còn đồng hành cùng em qua từng khoảnh khắc trong cuộc đời.”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ luôn ở đây.”
Ninh Chu cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu lên hôn Tưởng Hàng Đình một cái, không lâu sau cậu nặng nề chìm vào giấc ngủ trong lòng Tưởng Hàng Đình.
Gió đêm ngoài cửa sổ phiêu nhè nhẹ cùng với ánh trăng sáng vằng vặc.
——-
Tôi tính để mai mới ra chương nhưng mà thấy chương này ngọt ngào quá nên nóng lòng muốn chia sẻ với mọi người 🫶🏻
Ninh Chu nhìn mười mấy chiếc áo sơ mi kia, im lặng một hồi lâu.
Sau đó cậu lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi gửi qua WeChat của Tưởng Hàng Đình.
Chu Tử: [ hình ảnh ]
Chu Tử: Đã nhận được hàng chuyển phát nhanh rồi ạ.
Tính toàn thời gian thì hẳn là Tưởng Hàng Đình đã xuống máy bay rồi.
Quả nhiên, tin nhắn được gửi đi không bao lâu thì Tưởng Hàng Đình đã nhắn lại.
Tưởng Hàng Đình: Tôi đến thành phố A rồi.
Tưởng Hàng Đình: Chu Chu có gì muốn nói với tôi không?
Ninh Chu còn có thể nói gì đây? Nói rằng cậu rất thích những chiếc áo sơ mi này, Tưởng Hàng Đình thật hiểu suy nghĩ của cậu, chăm lo những gì cậu muốn?
Tuy rằng nói như vậy cũng không có gì sai, nhưng trước khi nhận được chuyển phát nhanh, Ninh Chu có chút tiếc nuối vì không lén lút để lại một cái áo sơ mi của Tưởng Hàng Đình, kết quả là Tưởng Hàng Đình lại rất “có lòng” gửi chuyển phát nhanh cho cậu tận mười mấy chiếc.
Ninh Chu nhìn chằm chằm màn hình một lúc mới gõ tin nhắn trả lời.
Chu Tử: Em sẽ nhớ Tưởng tiên sinh lắm.
Tránh chủ đề về áo sơ mi, cậu sợ nếu tiếp tục nói nữa sẽ vượt quá tầm kiểm soát.
Tưởng Hàng Đình: Bây giờ tôi đang rất nhớ em.
Tưởng Hàng Đình nói thẳng, bọn họ mới cách nhau có mấy giờ, hắn đã muốn mua vé máy bay trở về với Ninh Chu.
Ninh Chu mỉm cười, nằm trên giường cùng Tưởng Hàng Đình trò chuyện.
Tưởng Hàng Đình: Tôi quên nói với em một chuyện.
Chu Tử: Chuyện gì ạ?
Tưởng Hàng Đình: Bố mẹ tôi muốn gặp em, tôi đã hứa với họ sau khi em quay phim xong sẽ dẫn em đến gặp họ rồi.
Nụ cười trên môi Ninh Chu cứng đờ, cậu thật sự không biết cách làm sao để hoà hợp với người lớn, Tưởng Hàng Đình đột nhiên nhắc đến chuyện này khiến cậu có chút trở tay không kịp.
Ninh Chu còn chưa kịp suy nghĩ nên trả lời Tưởng Hàng Đình như thế nào thì tin nhắn tiếp theo của hắn đã gửi đến.
Tưởng Hàng Đình: Tất nhiên, mọi thứ sẽ theo ý muốn của em. Nếu em không muốn gặp họ, chúng ta sẽ không đi nữa.
Ninh Chu nhìn câu nhắn đến này mà lòng thấy ấm áp, cảm giác lúc người cũng được người để trong lòng thật tốt.
Vẫn còn hơn ba tháng nữa mới đóng máy, hay nói cách khác là còn ba tháng nữa để cậu chuẩn bị tinh thần. Hơn nữa, cậu muốn lâu dài với Tưởng Hàng Đình nên sẽ không thể không gặp mặt bố mẹ.
Nếu đã vậy rồi thì cần gì phải trốn tránh? Điều đó cũng sẽ khiến Tưởng Hàng Đình đứng giữa bị khó xử.
Nhìn thì có vẻ như cậu đã phải suy nghĩ rất lâu nhưng chỉ trong nháy mắt Ninh Chu đã đưa ra câu trả lời.
Chu Tử: Được ạ, đến lúc đó em sẽ cùng anh đi gặp bố mẹ.
Cậu vốn định nhắn là chú và dì, nhưng trước khi bấm gửi cậu lại đổi ý và sửa thành bố mẹ.
Một bên khác, Tưởng Hàng Đình nhận được câu trả lời của Ninh Chu, nhìn thấy hai chữ “bố mẹ” mà nhếch môi cười.
Những ngày sau đó từng bước trôi qua, ngoài việc quay phim, Ninh Chu còn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi buổi tối để trò chuyện với Tưởng Hàng Đình, thời gian cứ thế trôi về phía trước.
Thành phố K nằm ở phía Nam nên mùa đông dường như đến muộn hơn.
Cuối tháng 12, một đợt lạnh kéo đến, thành phố K cuối cùng cũng bước vào mùa đông, nhiệt độ giảm mạnh.
Hôm qua, nhiệt độ cao nhất lên tới 20 độ C. Hôm nay sau cơn mưa, nhiệt độ đột ngột giảm xuống khoảng 10 độ C. Thời tiết u ám và khiến người ta luôn có cảm giác ẩm ướt khó chịu.
Ninh Chu cuối cùng cũng được trải nghiệm mùa đông thần kỳ của phía Nam, cho dù mặc quần áo dày, vẫn không ngăn được khí lạnh xâm nhập vào cơ thể.
Ở phía nam không dùng hệ thống sưởi và điều hoà trong khách sạn họ ở cũng không có chế độ sưởi. Nói cách khác, vừa trở về khách sạn, mọi người đều đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ, sau đó lên giường quấn chăn không dám động đậy.
Ninh Chu cũng như vậy, mỗi ngày việc đầu tiên cậu làm chính là tắm nước nóng, sau đó chui vào trong chiếc giường đắp hai lớp chăn bông, cuộn mình thành một con nhộng tằm, không dám để lộ ra chút da thịt nào tiếp xúc với không khí.
Quá khó khăn.
“Lạnh quá.” Ninh Chu quấn chăn bông nói chuyện với Tưởng Hàng Đình, lúc này cậu không dám cử động, cậu sợ nếu nhấc chăn, không khí sẽ lọt ra ngoài khiến trong chăng càng lạnh hơn.
Tưởng Hàng Đình có chút đau lòng, “Điều hoà trong khách sạn không dùng được sao em?”
Ninh Chu: “Là điều hoà kiểu cũ, không có chế độ sưởi.”
Bây giờ chỉ cần một tấm pin năng lượng mặt trời nhỏ đặt cạnh giường cũng tạo được ra một chút nhiệt, nhưng có còn hơn không.
Ninh Chu thấy Tưởng Hàng Đình cau mày, thản nhiên cười nói: “Còn chưa đến một tháng nữa là đóng máy rồi, lúc đó có thể về nhà và hoà mình vào hơi ấm của máy sưởi.”
“Hơn nữa dự báo thời tiết nói rằng ngày mai sẽ có nắng, nhiệt độ sẽ tăng ngay khi trời hửng nắng.”
Sau đó, Ninh Chu đổi chủ đề, trò chuyện với Tưởng Hàng Đình chút chuyện ở đoàn làm phim, mãi cho đến khi buồn ngủ đánh ngáp một cái, nói chúc ngủ ngon với Tưởng Hàng Đình xong rồi ngủ luôn.
Ngày hôm sau, đúng như dự báo thời tiết đã nói, không khí ngột ngạt vì mưa nhẹ mấy ngày cuối cùng cũng trong lành.
Hơi ẩm trong không khí dường như đã bị ánh nắng bốc hơi, cuối cùng không còn cảm giác ẩm ướt đó nữa.
Hôm nay có rất nhiều cảnh phải quay, còn có cảnh phải quay đêm, lúc trở về khách sạn thì trời đã sang sáng sớm hôm sau.
Đoàn người trở về khách sạn, bà chủ nhà đứng ở quầy lễ tân thấy bọn họ quay lại thì nói: “Hôm nay chúng tôi đã thay toàn bộ điều hoà, loại này có thể sưởi ấm.”
Câu nói “có thể sưởi ấm” này khiến cả đoàn đều vui mừng, cuối cùng không còn phải run rẩy dưới cái lạnh nữa.
Nhìn đoàn người đi lên lầu, bà chủ nhà vui vẻ ngâm nga một bài hát.
Công việc kinh doanh này thực sự đáng giá, thế mà còn có người đầu tư điều hoà miễn phí cho nhà bà và mỗi chiếc đều là thương hiệu lớn.
Với chức năng sưởi ấm của điều hòa, cả đoàn cuối cùng cũng có thể ngủ ngon vào ban đêm, sáng hôm sau thức dậy tràn đầy năng lượng hơn rất nhiều, hiệu quả quay phim cũng cao hơn.
Cũng bởi vậy mà bộ phim được đóng máy sớm hơn so với dự kiến nửa tháng.
Ngày cuối trời nắng đẹp, khi cảnh cuối cùng kết thúc, đoàn làm phim đã vỗ tay như sấm dậy.
Nhân viên công tác tặng hoa cho các diễn viên chính, Ninh Chu nhận được một bó hoa hồng đỏ mê hoặc, khác hẳn với các diễn viên khác.
Nhân viên công tác nói: “Đây là theo phân phó của ngài Tưởng.”
Tưởng Hàng Đình chắc phải thích hoa hồng lắm.
Ánh mắt Ninh Chu rơi xuống đoá hồng, cậu cong môi mỉm cười.
Tiếp theo đó là lúc chụp ảnh cùng đoàn phim, khi chụp xong thì trời cũng đã tối.
Vốn dĩ buổi tối có tổ chức liên hoan nhưng Ninh Chu đã từ chối.
Cậu đã nhờ Tề Vận mua vé bay về thành phố A, nóng lòng muốn gặp Tưởng Hàng Đình.
Vương Nhất Thanh rất thấu hiểu việc này, mỉm cười ám chỉ nhìn Ninh Chu: “Người trẻ các cậu, nhiệt tình như lửa.”
Ninh Chu mặc kệ anh ta trêu chọc mình, sau khi chào hỏi những người khác, cậu lên xe đi thẳng đến sân bay.
Chiếc xe phân khối lớn màu đen kia đã đưỡ vận chuyển về trước một tuần.
—
Khi máy bay đáp xuống sân bay Thành phố A thì đã hơn mười giờ tối.
Ninh Chu muốn tạo cho Tưởng Hàng Đình một bất ngờ, thay vì nói với hắn hôm nay cậu về nhà thì lại nói rằng ngày mai mình sẽ về cùng đoàn phim.
Cho nên lúc hạ cánh, Tưởng Hàng Đình cũng không tới đón Ninh Chu.
“Chị Vận, chị về trước đi, tôi tự mình bắt taxi về được.” Ra khỏi sân bay Ninh Chu nói với Tề Vận.
Tề Vận không đồng ý: “Tôi đã báo trước cho chị Hàn rồi, chị ấy sẽ đến đón chúng ta ngay thôi.”
Ninh Chu cùng Tề Vận đang đứng chờ Hàn Kỳ tới thì một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt Ninh Chu.
Cửa xe ở vị trí ghế phụ từ từ hạ xuống, lộ ra một gương mặt rất quen thuộc với Ninh Chu.
“Em đi đâu vậy? Tôi bảo tài xế đưa em về.” Trương Dương đẩy kính trên sống mũi, ngẩng đầu lên nhìn Ninh Chu bằng ánh mắt nhàn nhạt.
Trương Dương vừa đi công tác về, từ xa nhìn thấy Ninh Chu đang đứng ở bãi đậu chờ xe nên đã bảo tài xế lái xe tới vì vậy mới có một màn này.
Ninh Chu rũ mắt xuống, mặt mày bình tĩnh nhìn hắn: “Không cần, công ty sẽ phái xe đến đón tôi.”
“Bây giờ cũng muộn rồi, không biết mấy giờ xe của công ty em mới tới, anh đưa em về nhà trước.” Trương Dương kiên trì nói: “Dù thế nào đi nữa thì anh cũng là anh họ em, anh không thể bỏ em một mình ở sân bay phải không nào?”
Ninh Chu còn chưa kịp trả lời, Trương Dương lại nói thêm: “Vừa vặn anh có chuyện muốn nói với em.”
Ninh Chu vẻ mặt thờ ơ: “Có chuyện gì thì nói ngay bây giờ đi.”
Trương Dương cũng không ép Ninh Chu lên xe, quay người nói với tài xế rồi mới mở cửa bước xuống xe.
Trương Dương nói: “Công ty của bọn anh đang muốn tìm một người làm đại diện cho một trong những trò chơi mới, nếu em cảm thấy hứng thú thì có thể cân nhắc một chút.”
Trò chơi mà Trương Dương nói đến là một trong những game mobile phổ biến nhất trên thị trường hiện nay và đây chính là con game mở đầu cho sự nghiệp của hắn.
Nếu tin tức muốn tìm người đại diện cho trò chơi này được tung ra, rất có thể là các nghệ sĩ hạng hai và hạng ba sẽ tranh nhau sứt đầu mẻ trán.
Chính vì là trò chơi của công ty mình nên Trương Dương biết giá trị của người đại diện là như thế nào, hắn cho rằng Ninh Chu nhất định sẽ bị cám dỗ.
Ninh Chu làm sao có thể không nghe ra giọng điệu bố thí của Trương Dương?
Có lẽ Trương Dương nghĩ rằng hắn rất có miệng lưỡi công tư phân minh, nhưng Ninh Chu từ lâu đã quá quen với việc Trương Dương âm thầm khoe khoang trước mặt cậu.
Xem ra đây là cách duy nhất để hắn có thể chà đạp lên thái tử gia chân chính của nhà họ Ninh.
Ninh Chu cười khẩy: “Chỉ với cái thứ trò chơi của anh mà cũng xứng để tôi làm đại diện cho á?”
Trên trán Trương Dương nổi đầy gân xanh, ánh mắt tối sầm nhưng giọng điệu không đổi: “Anh biết dì dượng đã cho người phong sát em, em cũng biết thế lực của dượng rồi đấy. Anh bây giờ là đang giúp em.”
Ý là chỉ có tôi mới giúp được cậu mà không bị bố cậu ngăn cản.
Những gì hắn ta nói là để nhấn mạnh rằng hắn ta có năng lực và thể hiện địa vị phi thường của mình trong lòng Ninh Trường Hùng.
Nhìn như là hắn lo lắng cho Ninh Chu và muốn giúp đỡ cậu nhưng thực tế là hắn ta đang giẫm đạp Ninh Chu.
Nếu bây giờ Ninh Chu thực sự để tâm đến địa vị của mình trong lòng Ninh Trường Hùng, thì quả đúng là sẽ vì mấy lời nói của Trương Dương khiến cho đau lòng.
Nhưng còn giờ thì, “hu át hu ke”(1)? Trong thâm tâm, cậu đã không còn liên quan gì đến gia đình đó nữa.
(1) Who asked, who cares hay kiểu “Ai hỏi mà bộ trưởng trả lời” =)))
Thấy Ninh Chu không trả lời, Trương Dương càng nghiêm túc nói: “Ninh Chu nghe lời anh họ, dì và dượng đều là vì muốn tốt cho em, em phải hiểu cho nỗi khổ của họ. Cứ cố chấp như vậy, người khổ chỉ có em thôi.”
“Anh sẽ nói chuyện với dượng giúp em nhưng em cũng phải lui một bước xin lỗi dượng trước đã.” Trương Dương còn nói thêm: “Hiện giờ em đang bị phong sát, còn chưa tốt nghiệp đại học, nếu cứ tiếp tục như vậy thì em định nuôi sống bản thân kiểu gì?”
Trương Dương nghĩ như vậy cũng không phải là không có lý, dù sao mấy tháng nay Ninh Chu đều đang quay《 Dư Sinh 》, ngoại trừ《Sinh ra để diễn xuất》khi phát sóng đã lọt top Hot search ra thì một khoảng thời gian sau đó không hề có chút tin tức nào về cậu.
Nhìn thì có vẻ giống như là một người sau khi bị phong sát không còn việc gì để làm nữa phải không?