Edit & Beta: Đoè
Mà chuyện rầm rộ lớn thế này hơn phân nửa là do bị mắng mà ra.
Kể từ khi《Sinh ra để diễn xuất》phát sóng, ratings và danh tiếng ngày càng tăng cao, khán giả cũng thích xem các ngôi sao phim truyền hình gạo cội diễn nên sau vài tập đã thu hút rất nhiều người hâm mộ.
Họ ngồi xổm trước TV đúng giờ vào mỗi tối thứ bảy, chờ đến tám giờ rưỡi.
Thứ bảy tuần này vẫn hóng như thường lệ, đợi tập mới nhất của 《Sinh ra để diễn xuất》lên sóng.
Sự xuất hiện của đạo diễn Lâm Chính Bình thực sự đã khiến họ vô cùng bất ngờ, sau khi nhóm khách mời đầu tiên trình diễn, mục #Sinh_ra _để _diễn_xuất_Lâm_Chính_Bình# lần đầu tiên leo lên hot search.
Cư dân mạng đều đang gào khóc đòi ăn, hy vọng Lâm Chính Bình có thể quay lại làm phim, ông đã thoái ẩn hai ba năm, người hâm mộ của ông ấy không còn hài lòng khi xem đi xem lại những bộ phim trước đó.
Đây là hot search đầu tiên của《Sinh ra để diễn xuất》tối nay.
Đang chờ nhóm thứ hai trình diễn, Thẩm Ngọc Phi đã lâu không xuất hiện trước công chúng lại xuất hiện trên màn hình TV, khiến một số fan gào hét.
Nữ thần vẫn là nữ thần, ngay cả trong cảnh chết chóc, dù vào vai một người phụ nữ xấu tính, cường thế cũng không thể che giấu vẻ đẹp của cô(1) ấy.
(1) Cô trong xưng hô: cô, dì, chú, bác. Để phân biệt với “cô” đại từ xưng hô ngôi thứ 3.
Kết quả là #Giá_trị_nhan_sắc_của_Thẩm_Ngọc_Phi# trở thành hot search thứ hai trong đêm nay.
Account marketing muốn nhân cơ hội này thu hút làn sóng nổi tiếng nên đã tung ra các nhân vật trong Web drama của Sở Tịch Nhan trước đó và so sánh cô ta với Thẩm Ngọc Phi. Mục đích ban đầu là thu tiền của đoàn đội Sở Tịch Nhan, muốn lôi kéo Thẩm Ngọc Phi khen vẻ đẹp của Sở Tịch Nhan, thế nhưng nhìn bình luận thì thấy đây quả là một hiện trường lật xe siêu to khổng lồ.
Sở Tịch Nhan bị treo lên đánh sấp mặt, Sở Tịch Nhan bắt chước bừa bãi vân vân, cuối cùng đám thuỷ quân đành phải rời khỏi bãi chiến trường để khống bình.
Mà account marketing lợi dụng Thẩm Ngọc Phi để quảng bá cho Sở Tịch Nhan khiến nhiều người không hài lòng, kết quả 《Sinh ra để diễn xuất》đã khiến khán giả phẫn nộ.
Sau đó, hot search thứ ba cho《Sinh ra để diễn xuất》xuất hiện ——#Kỹ_thuật_diễn_xuất_của_Sở_Tịch_Nhan#
Khán giả không phải người mù, họ có thể nhìn thấy rõ ràng kỹ năng diễn xuất của Sở Tịch Nhan như thế nào, chưa kể so với một diễn viên giàu kinh nghiệm như Trần Kính Khải thì ngay cả diễn viên phụ mới vào nghề cô ta cũng không thể so được. Cô ta tỏ ra rụt rè khi cần phải mạnh mẽ, khi không cần mạnh mẽ thì lại hùng hổ doạ người, khác với ba người có kỹ năng diễn xuất tốt còn lại thì nhân vật của Sở Tịch Nhan càng tỏ ra đa mưu túc trí thì trông càng thiểu năng.
Nhưng kết quả thì sao? Một số giám khảo còn hết lời khen và cho cô ta thăng cấp?
Khán giả:???
Điều khiến khán giả càng không nói nên lời là khi Lâm Chính Bình nhận xét, mấy lời bình phẩm về Thẩm Ngọc Phi lại chẳng đúng sự thật câu nào, còn nói Thẩm Ngọc Phi diễn không có tâm, không tôn trọng kỹ năng diễn xuất.
Điều này khiến khán giả hoàn toàn choáng ngập.
Người mẹ do Thẩm Ngọc Phi thủ vai không tốt? Chẳng lẽ sau khi giải nghệ, mắt nhìn của Lâm Chính Bình đã trở nên kém rõ ràng hơn?
Dáng vẻ bán mình cho đồng tiền dơ bẩn thật kinh tởm.
Nếu trước đây khán giả đặt nhiều kỳ vọng vào Lâm Chính Bình thì họ lại rất thất vọng với ông sau khi nghe đánh giá của ông về Thẩm Ngọc Phi.
Liệu Lâm Chính Bình như thế này còn có thể tạo ra những tác phẩm đẳng cấp như trước nữa không? Sau cùng, trái tim tan nát.
Cố tình ngay lúc này mấy account marketing lại bước ra giẫm đạp Thẩm Ngọc Phi, nói cô thoái ẩn mười năm nên trạng thái chắc chắn không còn như trước, biểu hiện không tốt cũng là điều dễ hiểu, nhưng việc bị một đàn em treo lên đánh là điều vô lý.
Chuyện phát triển đến mức này, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra rằng ê-kíp chương trình《Sinh ra để diễn xuất》chỉ muốn tế Thẩm Ngọc Phi lên trời để nâng Sở Tịch Nhan.
Chính cái gọi là khen quá sẽ bị trời phạt, sau một đợt thao tác của tổ tiết mục và Sở Tịch Nhan, khán giả đã trực tiếp chửi #Sinh_ra_để_diễn_xuất# lên xu hướng tìm kiếm.
Sở Tịch Nhan dường như đã quên mất mình trở nên nổi tiếng như thế nào, cô ta nổi tiếng nhờ một vai diễn bắt chước Thẩm Ngọc Phi, đeo lên cái danh hiệu “Thẩm Ngọc Phi bé”, cho nên phần lớn fan của cô ả đều là fan của Thẩm Ngọc Phi chuyển sang.
Bây giờ Thẩm Ngọc Phi đã trở lại, fan đương nhiên sẽ quay về với diễn viên ban đầu, làm sao có thể tiếp tục đi theo kẻ bắt chước?
Kết quả thì sao? Kẻ bắt chước này còn dám dẫm đạp lên thần tượng chân chính của họ.
Vậy thì ngại quá, đừng trách sao bọn họ sau khi thoát fan rồi quay lại cắn xé.
Hơn nữa bởi vì trước đây Sở Tịch Nhan tự xưng là “Thẩm Ngọc Phi bé”, gây nên một làn sóng hoài niệm, khi càng nhiều người biết đến Sở Tịch Nhan, bọn họ cũng bắt đầu nhớ đến Thẩm Ngọc Phi.
Hiện giờ làn sóng hoài niệm còn chưa tan đi, Sở Tịch Nhan đã gấp không đợi nổi muốn giẫm đạp lên Thẩm Ngọc Phi để chiếm thế thượng phong?
Màn ăn hôi này hơi khó nhìn đấy.
Vì thế khán giả đã ngừng xem《Sinh ra để diễn xuất》và bắt đầu lên tiếng trên mạng, chửi tổ tiết mục, chửi Sở Tịch Nhan, thậm chí chửi cả Lâm Chính Bình.
Cho dù tổ chương trình và đoàn đội của Sở Tịch Nhan có thể thuỷ quân đến thì cũng không cách nào ém những tiếng mắng chửi xuống được.
Bên tổ chương trình cũng đang sứt đầu mẻ chán, họ cũng dự đoán trước được rằng sau khi chương trình phát sóng sẽ có một vài câu “hót” không hay ho cho lắm, dù sao thì ai có mắt cũng có thể phân biệt được ai tốt ai xấu qua màn trình diễn của Thẩm Ngọc Phi và Sở Tịch Nhan.
Bọn họ thậm chí còn dẫn lửa lan đến trên đầu Lâm Chính Bình, nhưng không ngờ rằng đoàn đội của Sở Tịch Nhan lại chơi nhiều thủ đoạn khác nhau và khiến ngọn lửa cháy dữ dội hơn.
Đạo diễn hiện đang khẩn trương liên lạc với Lâm Chính Bình, hy vọng có thể xoa dịu cảm xúc của ông.
Ông ta cũng là bất đắc dĩ,《Sinh ra để diễn xuất》là do ông ta tạo ra, là tâm huyết của ông ta, ông ta không muốn lãng phí công sức của mình.
Chính phó giám đốc đã trực tiếp lên tiếng bảo ông ta cắt ghét chỉnh sửa theo mong muốn của đoàn đội Sở Tịch Nhan, nếu không ông ta sẽ bị thay thế. Vì để bảo vệ vị trí của mình, đạo diễn chỉ có thể làm điều này.
Trong khi tổ chương trình đang vật lộn, Sở Tịch Nhan đã tức giận đến mức ném đồ đạc xuống đầy đất khi nhìn thấy những lời lăng mạ nhắm vào cô ả trên mạng.
Cô ả hét lên với người đại diện của mình: “Không phải tôi đã bảo anh là cắt ghép hết đoạn nhận xét của Lâm Chính Bình sang thằng người mới họ Ninh kia sao? Nếu đẩy sang cho nó thì hôm nay đã không có chuyện gì.”
Ninh Chu là người mới, không có fans, cho dù bị Lâm Chính Bình mắng cũng sẽ không có ai đứng ra bênh vực, tổ tiết mục sợ chiêu trò của Lâm Chính Bình thì nên để ông mắng Ninh Chu mới đúng!
Kết quả là họ đã làm chuyện thừa, đẩy hết lên đầu Thẩm Ngọc Phi để rồi giờ đây toàn bộ đáp trả lại hết cho cô ta, cô ta có thể không tức giận sao?
“Ngô tiên sinh không đồng ý với phương án đó.” Người đại diện lúc này mới có thể bình tĩnh đối mặt với Sở Tịch Nhan điên cuồng, “Ngô tiên sinh cũng đã nói trước Ninh Chu có bối cảnh, không thể động đến.”
Thế cho nên mới chọn Thẩm Ngọc Phi, người không có hậu thuẫn, nghe theo ý muốn của phó giám đốc đài Chanh Ngô Dũng: Thẩm Ngọc Phi đã lui giới mười năm, ai biết được liệu cô ấy còn có thể duy trì trình độ trước đây của mình không? Không phải khán giả nào cũng lý trí, đến khi ấy thuê đám thuỷ quân dắt mũi, ổn định nhịp độ, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Ngô Dũng đã lập ra kế sách, lão ta không nhìn vào khả năng của Sở Tịch Nhan và cũng không tin tưởng một cách mù quáng vào cô ta. Nhưng không ngờ rằng màn trình diễn đó của cô ả thật sự quá tệ, ngàn vạn cắt nối biên tập viên cũng không thể cứu nổi.
Nhìn vào thực tế, đã bị lật xe.
Và đây chỉ mới là sự khởi đầu của màn lật xe mà thôi.
Tổ chương trình《Sinh ra để diễn xuất》 đã liên hệ đến phòng làm việc của Lâm Chính Bình, nhưng sau nhiều cuộc gọi vẫn không có ai bắt máy.
Đúng 10 giờ tối.
Lâm Chính Bình đã đăng ký Weibo, thậm chí còn chưa được chứng thực đã nổi trận lôi đình đăng một dòng trạng thái và một đoạn video.
Lâm Chính Bình: Di hoa tiếp mộc(2), râu ông nọ cắm cằm bà kia, các người còn có chút liêm sỉ nào không vậy? @Đài Chanh. Còn cả cô nữa @Sở Tịch Nhan, cô diễn không tốt cũng chẳng sao, nhưng làm ơn hãy học làm cách người trước đi?
(2) Dời hoa ghép cành: ý chỉ làm xáo trộn, đảo lộn, đổi trắng thay đen.
Đoạn video ông đăng lên là bản gốc chưa qua cắt ghép chỉnh sửa, tái hiện chân thực khung cảnh lúc đó.
Sau khi đăng lên xong, Lâm Chính Bình lại đăng thêm mấy bài Weibo nữa.
Lâm Chính Bình: @ Sở Tịch Nhan cô mà cũng dám tự nhận mình là “Thẩm Ngọc Phi bé” hả? Không nhìn lại xem mặt mình to cỡ nào? Chỉ cần là người có chút tự giác, cô sẽ chẳng dám ăn vạ Thẩm Ngọc Phi đâu.
Lâm Chính Bình: Thẩm Ngọc Phi đẹp nhất! Kỹ thuật diễn của Thẩm Ngọc Phi tốt nhất! Không chấp nhận phản bác!
……
Đây là tài khoản mới đăng ký, chưa được xác minh, đăng lên Weibo không thể lập tức nhìn thấy, tuy nhiên Lâm Chính Bình đã có móc nối, sau khi gọi vài cuộc điện thoại, có người trong vòng đã chia sẻ Weibo của Lâm Chính Bình.
Mấy người này đều là những tên tuổi lớn trong giới, cũng chẳng sợ đắc tội đài Chanh, rất nhiều fan của các ngôi sao theo dõi họ, hy vọng thần tượng của mình có thể hợp tác với những tên tuổi lớn này.
Vì vậy, ngay khi Weibo của Lâm Chính Bình được chia sẻ, chưa đầy mười phút # Lâm Chính Bình đáp trả# leo thẳng lên hot search, đây là hot search thứ năm cho《Sinh ra để diễn xuất》đêm nay.
Đoạn video chưa chỉnh sửa giống như một chiếc búa đá, trực tiếp đánh gục tổ tiết mục và Sở Tich Nhan.
Hoá ra đoạn nhận xét kia của Lâm Chính Bình là về Sở Tịch Nhan, nhưng nó đã bị tổ tiết mục chỉnh sửa thành Thẩm Ngọc Phi.
Chẳng trách Lâm Chính Bình lại đăng bài Weibo phẫn nộ như vậy, ngay cả người có gia giáo cũng không chịu nổi bị mắng hơn tiếng đồng hồ.
Mọi chuyện bây giờ đã phát triển theo hướng phân rõ đâu là đúng, đâu là sai.
Đúng như cư dân mạng trước đây suy đoán, đài Chanh muốn quảng bá cho Sở Tịch Nhan nên mới làm ra đủ loại chiêu trò như vậy, còn tưởng rằng khán giả ngu ngốc không nhìn ra được sao.
Lãnh đạo của đài Chanh thật sự mất trí khi đã làm như vậy.
Vậy câu hỏi đặt ra là Sở Tịch Nhan có lai lịch gì mà khiến đài Chanh bằng mọi giá khen ngợi cô ả như vậy?
Đừng hòng coi thường cư dân mạng, nếu họ thật sự muốn moi ra gì đó thì họ chắc chắn có thể bắt được thứ gì đó đấy.
Chẳng bao lâu sau, lý lịch của bố Sở Tịch Nhan đã được đăng lên mạnh.
Quần chúng ăn dưa thế mới biết, bố của Sở Tịch Nhan trước đây là quản lý chính của đài Chanh. Như vậy xem ra, Sở Tịch Nhan đúng thật là công chúa nhỏ của đài Chanh rồi! Chẳng trách đài Chanh lại muốn nâng đỡ cô ả.
Sau đó cư dân mạng lại đặt ra một nghi vấn khác, bố của Sở Tịch Nhan đã về hưu, đâu còn quyền to lợi lớn để khiến đài Chanh phải ngoan ngoãn nghe theo nâng con gái của ông ta lên?
Cư dân mạng ngày càng đào kỹ vấn đề này và phát hiện ra vũng nước đài Chanh này rất sâu, bố của Sở Tịch Nhan thế mà làm ra không ít “chuyện tốt”. Một số lãnh đạo hiện tại của đài Chanh là do ông ta đề bạt lên và còn rất thân với lão, bọn họ đều là châu chấu cùng dây nên nhất định rất nghe lời ông ta.
Bên trong đài Chanh không chỉ là một thùng sắt, có người từ lâu đã bất mãn với phe của Ngô Dũng nên nhân cơ hội này tiết lộ một số tin tức thật và giả lẫn lộn.
Vì vậy, không ai ngờ rằng việc biên tập cắt ghép lung tung của một chương trình cuối cùng lại trở thành một vụ án th/am nhũng lớn ảnh hưởng đến cả nước.
Ngày hôm sau, các cơ quan liên quan trực tiếp tuyên bố sẽ điều tra sự việc, mấy ngày tiếp theo, phóng viên thậm chí còn quay được đoạn video bố của Sở Tịch Nhan bị các cơ quan liên quan bắt đi ngay trước cổng khu dân cư chỗ Sở Tịch Nhan đang ở.
Sở Tịch Nhan có thể nói là kẻ hố cha (3) số một giới giải trí, không những tự hại mình mà còn báo hại luôn cả bố và một lãnh đạo cấp cao của đài Chanh.
(3) Báo hại bố của mình.
Tất nhiên, đây là của sau này.
Hot search tối thứ bảy bất ngờ thay đổi, đội ngũ chương trình《Sinh ra để diễn xuất》đã cống hiến hết trò hay này đến trò hay khác cho đại chúng ăn dưa.
Mà suốt đêm qua, có một mục #Anh_trai_nhỏ_trợ_diễn# vẫn treo lơ lửng giữa hot search, thu hút nhiều người bấm vào rồi không muốn ra nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi vẫn muốn có thêm một màn vả mặt nữa trong chương này.
Tôi đã gõ đơn xin nghỉ phép rồi, nhưng cuối cùng tôi vẫn phải nghiến răng viết một chương trên điện thoại.
Tôi thực sự không thể làm được nữa, dì đây lỡ mất rồi a a a a a a a a a!!
Những ngày ở bên nhau thường ngắn ngủi, chớp mắt cái Tưởng Hàng Đình đã ở lại thành phố K được một tuần.
Dù sao thì hắn cũng có công việc riêng phải làm và không thể ở lại thị trấn Bác An mãi được. Thế nhưng, trước một ngày Tưởng Hàng Đình rời đi, Trương Ly đã rất nhân đạo mà cho Ninh Chu nghỉ một ngày.
Ninh Chu cũng không làm ra vẻ mà chấp nhận ngày nghỉ này và bí mật lên kế hoạch cho nó.
Tưởng Hàng Đình ở lại thị trấn Bác An với cậu một tuần, nhưng hai người không đi đâu cả, mỗi ngày đều chỉ quanh quẩn ở hai địa điểm và một tuyến đường hết ở đoàn làm phim thì về khách sạn. Ninh Chu đắm chìm trong quay phim cũng không cảm thấy nhàm chán, nhưng cậu nghĩ hẳn là Tưởng Hàng Đình sẽ thấy chán lắm.
Vừa hay lại có được một ngày nghỉ, Ninh Chu dự định sẽ cùng Tưởng Hàng Đình đi tham quan các địa điểm du lịch trong thị trấn.
Cậu đã lên kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng còn chưa kịp thực hiện đã bị Tưởng Hàng Đình kéo lên xe và đưa đến thành phố K.
Ninh Chu: “Tưởng tiên sinh muốn đưa em đi đâu vậy ạ?”
“Đến nơi rồi em sẽ biết thôi.” Tưởng Hàng Đình nói rất thần bí.
Nếu Tưởng Hàng Đình đã nói như vậy rồi, Ninh Chu cũng không hỏi đến cùng nữa, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ chờ đợi niềm vui bất ngờ của Tưởng Hàng Đình.
Tưởng Hàng Đình đỗ xe trước cửa hàng 4S ở thành phố K, nắm tay Ninh Chu xuống xe, Ninh Chu còn chưa kịp nhìn rõ khung cảnh xung quanh, Tưởng Hàng Đình đã nửa ôm lấy cậu, dùng tay bịt mắt Ninh Chu.
Ninh Chu không có phản kháng, ngoan ngoãn đi theo Tưởng Hàng Đình. Dù trước mắt mọi thứ đều tối tăm nhưng Ninh Chu không chút do dự, vô cùng tin tưởng Tưởng Hàng Đình.
Ước chừng ba phút sau, Tưởng Hàng Đình bảo Ninh Chu dừng lại, “Có thể dừng lại rồi.”
Ninh Chu: “Tưởng tiên sinh muốn tặng quà gì cho em vậy ạ? Thần bí vậy sao?”
Tưởng Hàng Đình: “Em có thể đoán thử xem.”
Hai tay hắn vẫn giữ trước mắt Ninh Chu như cũ, hơi nóng từ lời nói phả lên tai cậu.
Hơi ngứa nhưng vẫn nhịn được.
Thế nhưng, vì sự tò mò của Ninh Chu đối với món quà đã khiến cậu dần mất kiên nhẫn.
“Em có thể từ từ mở mắt ra.” Tưởng Hàng Đình nói, chậm rãi bỏ tay ra khỏi tầm mắt Ninh Chu.
Ninh Chu chớp chớp mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng trong phòng, ánh mắt của cậu lập tức bị chiếc xe phân khối lớn màu đen trước mặt thu hút.
Đầu xe phân khối lớn có đường nét mượt mà và toả sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn.
Đúng chính xác là chiếc xe mà Ninh Chu gần đây để ý đến, nhưng vì trong túi không có xèng nên cậu chỉ có thể ngắm nó trên tạp chí và trang web.
Cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày chiếc xe ấy lại bất ngờ xuất hiện trước mặt mình.
Ninh Chu nhìn chằm chằm con xe hồi lâu mới bước tới cẩn thận chạm vào thân xe, cảm giác lạnh như thép truyền đến đầu ngón tay, nhưng Ninh Chu lại cảm thấy trong lòng nóng bừng.
“Đi nào, anh Chu đây sẽ đưa anh đi hóng gió.” Ninh Chu cầm mũ bảo hiểm ném về phía Tưởng Hàng Đình, đồng thời cũng đội mũ bảo hiểm của mình lên, vẻ mặt phóng đãng, giọng điệu cao vút.
Tưởng Hàng Đình mỉm cười bắt lấy mũ bảo hiểm: “Vậy giao hết cho anh Chu nhé.”
Ninh Chu thừa nhận vừa rồi cậu có hơi vênh váo đắc chí nhưng hiện tại cậu lại không muốn kìm nén bản thân chút nào.
Cậu để Tưởng Hàng Đình đợi trước cửa cửa hàng, còn mình thì sải bước ngồi lên xe và phóng xe ra khỏi cửa hàng một cách điêu luyện.
Vài giây sau, tiếng phanh xe vang lên, Ninh Chu chính xác dừng xe ở trước mặt Tưởng Hàng Đình, dưới mũ bảo hiểm nháy mắt với hắn, huýt sáo lẳng lơ: “Anh đẹp trai, đi thôi, để tôi chở anh đi một chuyến.”
Tưởng Hàng Đình chịu ảnh hường từ Cố Khải nên cũng từng chơi motor, nhưng hắn không mấy hứng thú với nó, chỉ là khi nhìn thấy Ninh Chu sải chân đạp đắt, hắn cảm thấy đẹp trai vô cùng.
Mặc dù Ninh Chu đội mũ bảo hiểm nên không thấy rõ biểu cảm của hắn, nhưng Tưởng Hàng Đình nghĩ rằng Ninh Chu của hiện tại nhất định là rất buông thả.
“Anh đẹp trai này, anh thật sự không muốn lên hả?” Ninh Chu thúc giục Tưởng Hàng Đình đương lúc ngây người.
Tưởng Hàng Đình đội mũ bảo hiểm lên và ngồi đằng sau xe: “Đi thôi.”
Đợi Tưởng Hàng Đình ngồi vững, Ninh Chu lập tức nhấn ga, chiếc motor với hiệu xuất tốt gầm lên lao ra ngoài.
Vì vẫn còn đang ở trong thành thị nên tốc độ của Ninh Chu sẽ chậm hơn, khi đến quốc lộ, tốc độ xe máy sẽ tăng lên trong nháy mắt.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Hàng Đình ngồi yên sau xe, ngược lại hắn không hề dè dặt mà ôm chặt lấy eo Ninh Chu, gần như toàn bộ phần thân trên của hắn đều áp vào người Ninh Chu.
Gió thổi từ hai phía, cảnh vật ven đường nhanh chóng lùi xa.
Tưởng Hàng Đình chợt hiểu tại sao Ninh Chu lại thích môn thể thao này, khi tốc độ tăng đến một trình độ nhất định, hắn thật sự cảm thấy mình như muốn hóa thành gió, mọi lo lắng đều sẽ bị gió thổi bay.
Thật ra lấy tốc độ này so với lúc Ninh Chu thi đấu cũng không tính là nhanh nhưng chưa bao giờ tâm tình của cậu cảm thấy nhẹ nhõm được như lúc này.
Yên sau xe của Ninh Chu chưa từng cho ai ngồi, Tưởng Hàng Đình là người đầu tiên và cũng sẽ là người duy nhất.
Ninh Chu có thể cảm nhận được cánh tay ôm eo mình rất chặt, cậu không biết có phải vì Tưởng Hàng Đình sợ hãi nên mới ôm cậu chặt như vậy hay không.
Nhưng lúc này cậu lại càng muốn khiến Tưởng Hàng Đình sợ hãi hơn, thế nên cậu lại tăng tốc.
Tốc độ xe đột nhiên tăng lên, Tưởng Hàng Đình ôm người chặt hơn một chút.
Ninh Chu nhếch môi cười, tiếp tục phóng xe lao vút về phía trước.
—
Chiếc xe phân khối lớn đậu trên tỉnh lộ (1), hai bên tỉnh lộ là cánh đồng nối tiếp cánh đồng, bây giờ đã là cuối thu, lúa trên đồng chín vàng ngút tầm mắt.
(1) Con đường nối giữa các tỉnh và huyện. Có sự phân biệt giữa tỉnh lộ và quốc lộ, hai khái niệm khác nhau.
Gió vừa thổi, một lớp sóng lúa hiện lên, mùi cỏ thoang thoảng đọng lại trên chóp mũi, rất dễ chịu.
Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu đứng cạnh chiếc xe, hắn dồn hết sức lực lên người Ninh Chu, trông như thể đã cạn kiệt năng lượng.
“Đây là lần đầu tiên Tưởng tiên sinh ngồi xe máy ạ?” Ninh Chu đỡ Tưởng Hàng Đình hỏi, nếu không thì chỉ bằng tốc độ này sao có thể khiến Tưởng Hàng Đình héo úa.
Tưởng Hàng Đình ậm ừ không biết xấu hổ.
Ninh Chu: “Vậy lúc về em sẽ lái xe chậm hơn nhé.”
Đúng lúc để ngắm thêm phong cảnh hai bên đường.
“Được.” Tưởng Hàng Đình lại trả lời.
Ninh Chu thật sự nghĩ rằng Tưởng Hàng Đình không ổn, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa trán hắn.
Tưởng Hàng Đình vui vẻ hưởng thụ sự quan tâm của Ninh Chu, hai mắt nhắm lại nom có vẻ thích ý lắm.
Một lúc sau, hắn nghe thấy Ninh Chu hỏi: “Sao Tưởng tiên sinh lại nghĩ đến việc tặng em chiếc xe này?”
Tưởng Hàng Đình không trả lời mà hỏi: “Thích không?”
Thật sự thì hắn không hiểu biết gì nhiều về xe phân khối lớn, chỉ biết Ninh Chu thích. Cái gì mà hai mắt một bôi đen hắn cũng không hiểu, vẫn là nhờ có sự trợ giúp từ Cố Khải, tên này sẽ nói cho hắn biết.
Đương nhiên là Ninh Chu thích lắm, cậu đã khát khao muốn có được chiếc xe này từ lâu rồi.
Ninh Chu: “Thích ạ. Cảm ơn Tưởng tiên sinh.”
“Chỉ mỗi câu cảm ơn đơn giản vậy thôi sao?”
Ninh Chu lập tức hiểu ngay, cậu nghiêng đầu hôn Tưởng Hàng Đình.
Khi môi họ chạm vào nhau, một viên kẹo bạc hà được đẩy vào miệng Ninh Chu, lạnh như băng.
Sau khi nụ hôn kết thúc, kẹo bạc hà cũng tan sạch trong miệng, không biết cuối cùng là ai đã ăn nó.
Tưởng Hàng Đình vẫn cảm thấy chưa đủ, mổ một cái lên môi Ninh Chu, “Đây là tặng sinh nhật hai mươi tuổi cho em.”
Xem như là trả lời cho câu hỏi trước đó của Ninh Chu.
“Nhưng sinh nhật của em đã qua rồi mà.” Ninh Chu thuộc chòm Sư Tử, đúng lúc sinh nhật của cậu lại là ngày cuối cùng của tháng 7, phải trôi qua một tháng cậu mới gặp được Tưởng Hàng Đình.
Hơn nữa, đã lâu Ninh Chu không tổ chức sinh nhật.
Tưởng Hàng Đình: “Bù quà sinh nhật.”
“Không chỉ bù quà sinh nhật tuổi hai mươi cho em, mà cứ mỗi một năm sau này tôi còn phải bù quà cho em nữa.”
Ninh Chu cười hỏi lại hắn: “Vậy chẳng phải em cũng nên bù quà sinh nhật cho Tưởng tiên sinh?”
Chắc chắn không thể để một mình Tưởng Hàng Đình trả giá, cậu cũng chẳng thể thoải mái mà hưởng thụ, luôn cảm thấy mình phải làm gì đó.
“Đúng vậy.” Tưởng Hàng Đình trái lại cũng không phản đối, nửa ôm Ninh Chu vào lòng, thấp giọng nói bên tai cậu: “Bây giờ tôi muốn quá sinh nhật ba mươi tuổi của mình, Chu Chu có cho tôi không?”
Ninh Chu không chút do dự: “Chỉ cần em có thể.”
Tưởng Hàng Đình thì thầm vào tai Ninh Chu điều gì đó.
Ninh Chu: “……”
Hoá ra ngay từ đầu Tưởng Hàng Đình đã phát hiện ra chiếc áo sơ mi trắng kia, nhưng trước đó hắn vẫn không nói gì, giờ thì nhớ đến.
Ninh Chu nghĩ thôi đã thấy hưng phấn, chẳng lẽ muốn cậu mặc áo sơ mi rồi □□ một trận sao?
Tưởng Hàng Đình lại cho rằng Ninh Chu đang ngượng ngùng nên hỏi lại: “Chu Chu có cho tôi không?”
Ninh Chu ra vẻ thẹn thùng gật đầu, “……Cho ạ.”
—
Đêm đó, hai người quay về thị trấn Bác An mà đặt phòng tại một khách sạn ở thành phố K.
Cách âm của khách sạn rất tốt, cuối cùng hai người cũng có thể buông thả.
Chiếc áo sơ mi trắng cùng Ninh Chu đi ngủ những ngày đầu đã được cậu mặc vào đêm nay, từ lối vào chiếc giường lớn, cho đến bồn tắm bị ngâm nước khiến nó trở nên trong suốt, cả quá trình Ninh Chu chưa từng cởi nó ra.
Xong việc, Ninh Chu mông lung nghĩ, Tưởng Hàng Đình cầm theo chiếc áo này ra khỏi khách sạn từ khi nào vậy?
Cậu không nghĩ ra được cậu trả lời, rất nhanh sau đó đã thiếp đi trong vòng tay của Tưởng Hàng Đình.
Ngày hôm sau, mãi đến giữa chưa Ninh Chu mới có thông báo.
Cậu đưa Tưởng Hàng Đình đến sân bay lúc sáng, tận mắt nhìn chiếc máy bay trở hắn cất cánh bay lên bầu trời cao mới cưỡi xe trở lại thị trấn Bác An.
Đêm qua có chút điên cuồng, hơn chín giờ Ninh Chu mới trở về khách sạn, vẫn còn thời gian, xoa xoa eo, ngả lưng lên giường ngủ một giấc thật sâu.
Khi tỉnh dậy lần nữa thì đã quá mười hai giờ trưa.
Bụng dạ lên tiếng kháng nghị, Ninh Chu vệ sinh cá nhân thật nhanh rồi định đi kiếm đồ ăn.
Lúc đi xuống tầng một đi qua quầy lễ tân, bà chủ nhà đột nhiên gọi cậu lại, “Ninh Chu, cậu có đồ chuyển phát nhanh này.”
Ninh Chu: “Làm phiền bác giữ nó hộ cháu trước, ăn trưa xong cháu sẽ quay lại lấy.”
Thật ra trong lòng cậu có chút nghi hoặc, ai lại gửi chuyển phát nhanh cho cậu nhỉ? Nhưng mà hiện giờ cậu đang rất đói bụng, không quan tâm nhiều, ăn xong rồi nói sau.
Nửa tiếng sau, Ninh Chu nhận lấy đồ chuyển phát nhanh của mình ở quầy lễ tân, đó là một chiếc hộp khá lớn.
Địa chỉ đơn vị giao hàng là ở thành phố K.
Ninh Chu mông lung quay về phòng mở đồ.
Trong hộp là một chiếc áo sơ mi nằm ngay ngắn gọn gàng.
Phía trên chiếc áo sơ mi trắng là một thứ rất quen, đó là bằng chứng cho sự hoang đường đêm qua giữa cậu và Tưởng Hàng Đình.
Giờ thì không cần đoán cũng biết là ai gửi cho cậu rồi.
Bên trong hộp còn có một lá thư, trên đó là nét chữ mà Ninh Chu rất quen thuộc.