Edit: Hanna
Hôm sau, Lục An An nhận được điện thoại của Thẩm Kha Từ.
“Alo?” Lục An An nằm trên giường xem TV.
“Cái kia, tối hôm qua tôi có lấy rượu làm càn không?” Thanh âm của người ở đầu dây bên kia còn có chút khàn khàn, đại khái là vừa mới tỉnh ngủ.
Lục An An: “Cậu ra ngoài trước đi. ”
“Làm sao vậy?”
“Cậu mau làm theo lời mình nói đi.”
Đầu dây bên kia phát ra một trận âm thanh đặc sắc, nghe lời đi ra mở cửa, sau đó Thẩm Kha Từ hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
“Thấy chiếc xe đẩy này không?” Lục An An không chút hoang mang nói, “Hôm qua cậu ngồi cái này trở về. ”
“……”
Lục An An lại lạnh nhạt bổ sung: “Mình kéo nó đi nửa tiếng. ”
“……”
Lục An An: “Cửa ban công đã bị khóa, trước khi ra ngoài ban công nhớ mở khóa ra là được. ”
“……”
Lục An An nghe thấy người đối diện hít sâu một hơi, liền không nhịn được cười: “Được rồi, lát nữa cậu nhớ trả lại xe đấy nhé, ở siêu thị đối diện KTV hôm qua, thật phục cậu luôn. ”
Cúp điện thoại xong, cô cười hì hì đung đưa chân trong chốc lát, vừa nghĩ đến các loại biểu cảm có thể xuất hiện trên khuôn mặt của Thẩm Kha Từ, cô cảm thấy đặc biệt sảng khoái.
Vừa thấy giờ cơm trưa sắp đến, cô vén chăn lên xuống giường rồi xuống lầu, đi vào phòng bếp.
Mở cửa tủ lạnh lấy mấy quả trứng gà, chuẩn bị làm cho mình một món trứng chiên với củ hành, nhẹ nhàng đập trứng lên mép bát, trứng gà bị nứt, Lục An An nhìn thấy nó liền tưởng tượng ra vẻ mặt Thẩm Kha Từ đơ ra, lại nhịn không được cười cười.
Tách vỏ trứng ra và đổ trứng vào bát rồi đem đi xào.
Vậy là quả trứng vàng đã được nấu chín! Lục An An nhìn hai lòng đỏ trứng vàng rực rỡ, kinh hỉ dâng lên trong lòng.
Chắc chắn sẽ có một điều tốt đẹp xảy ra ah!
Không được, đôi trứng vàng này phải để lại cho Thẩm Kha Từ, cô lập tức mở bếp, đem trứng hấp ở bên trong.
Sau đó lại cảm thấy hai quả trứng vẫn không đủ, cô còn chiên một cây xúc xích, nghĩ rằng ý nghĩa của món ăn sẽ tốt hơn một chút.
Lúc này Lục Chính vừa vặn đi vào: “An An? ”
“Dạ.”
Lục Chính: “Mẹ Hạ Ngũ gọi điện thoại nói hôm nay em ấy tương đối bận rộn, muốn để Hạ Ngũ đến võ quán chúng ta ở một ngày. ”
“Vâng ạ, vậy hôm nay không luyện võ nữa, con sẽ dẫn em ấy đi chơi.” Lục An An nói.
Lục Chính: “Được, ba ra ngoài một chuyến, buổi tối sẽ trở về. ”
Qua nửa giờ, Hạ Ngũ quả nhiên nhảy nhót chạy đến: “Chị ơi ~”
Lục An An đáp một tiếng: “Em ăn cơm chưa?”
“Em ăn rồi ạ, em ăn xong liền đến đây.” Hạ Ngũ nói.
Lục An An nhéo nhéo mũi cô: “Bây giờ chị muốn ra ngoài, em có muốn đi cùng chị không? ”
“Muốn ạ.”
–
Lục An An mang theo Hạ Ngũ đến nhà Thẩm Kha Từ, bấm chuông cửa.
Vài giây sau cửa được mở ra, Thẩm Kha Từ mặc một thân áo thun màu lam, phía dưới là một chiếc quần đen lỏng lẻo.
Thẩm Kha Từ nhìn thấy Lục An An, khóe miệng nhếch lên, tầm mắt chuyển đến nhìn Hạ Ngũ thì anh có chút không vui.
Lục An An chỉ vào Hạ Ngũ nói: “Hạ Ngũ, mau chào anh đi. ”
Hạ Ngũ chớp chớp đôi mắt tròn trịa, ngoan ngoãn hô: “Chào anh ạ. ”
Vẻ mặt Thẩm Kha Từ ậm ự: “Ừm. ”
Nghiêng người nhường ra một bên nói: “Vào đi!”
Lục An An kéo tay Hạ Ngũ đi vào, ngồi xổm xuống nói: “Em đi tới phòng khách chơi một lát nhé, trong nhà cậu ấy có rất nhiều sách, em xem thử có muốn đọc cuốn nào không. ”
“Dạ.” Hạ Ngũ gật đầu.
Lục An An kéo Thẩm Kha Từ vào phòng bếp, mở hộp giữ nhiệt ra: “Cậu mau lại đây ăn đi. ”
Thẩm Kha Từ nhìn đồ ăn trong hộp giữ ấm, tự luyến nói: “Cậu tới đây chính là vì muốn đưa cái này? ”
“Không phải, mình còn muốn ngửi ngửi trên người cậu còn có mùi rượu hay không.” Lục An An kề sát vào vai anh ngửi.
Hịt hịt, không còn mùi rượu, Lục An An lại cố ý đứng gần lại trong chốc lát, quang minh chính đại hít vài hơi.
Thẩm Kha Từ đột nhiên lui về phía sau một bước, nghiêng đầu: “Cậu đừng ngửi nữa. ”
“A, vậy cậu mau ăn đi, ăn xong nhất định sẽ gặp được nhiều may mắn.” Lục An An nói.
Thẩm Kha Từ cười cười, cầm đũa ngoan ngoãn ăn hết trứng và xúc xích.
#01112022