Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ

Chương 59: Phiên ngoại 5: Bé con đi đâu thế? (4)



Vớ được món hời thế này, tổ sản xuất thực sự vui mừng khôn xiết, cắt là cắt thế nào.

Sau khi phát sóng, quả nhiên khu bình luận bùng nổ, rất nhiều người tua lại. tải cả về để xem, còn có rất nhiều người qua đường vì đoạn này mà lọt hố CP.

<ối làng="" nước="" ơi="" tui="" đi="" chết="" đây!!!!!="" sao="" sếp="" phó="" lại="" biết="" nói="" ngọt="" như="" mía="" lùi="" thế="" này="">

Ngày thứ 2, MC giao nhiệm vụ cho 5 bạn nhỏ.

5 bạn nhỏ chia làm 2 nhóm, đến nhà dân trong thôn để lấy nguyên liệu nấu bữa tối.

Nguyên Bảo tình nguyện cùng nhóm với Simon.

Mọi người cực kỳ thích hai bạn nhỏ này. Nguyên Bảo thì mồm miệng ngọt xớt, tuy là Simon lạnh lùng nhưng cực kỳ lễ phép. Người dân trong thôn cực kỳ thích hai nhóc, còn tặng cho hai đứa thêm bao nhiêu là nguyên liệu, nào là thịt, nào là rau rồi cả trứng gà nữa.

Nguyên Bảo và Simon hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn nhóm kia, lấy đồ xong thì về căn nhà tre của Simon.

Bếp của nhà đó là rộng nhất, 5 ông bố đang tụ tập lại nấu cơm.

Nguyên Bảo nói với Nguyễn Khả Hạ: “Ba ba, con muốn đi tè.”

Nguyễn Khả Hạ hỏi Cố Kiếm, “Anh kiếm, nhà vệ sinh ở đâu thế? Nguyên Bảo muốn đi vệ sinh.”

Cố Kiếm gọi Simon, “Con dẫn em ra nhà vệ sinh đi.”

Nguyên Bảo giải quyết xong, Simon nói, “Anh cũng muốn đi tè.”

Hai bé trai không đóng cửa, tổ tiết mục bảo vệ nơi riêng tư của hai bé không quay thẳng, chỉ đứng xa quay bóng lưng hai bé.

Nguyên Bảo còn chưa kịp ra ngoài, thì đã thấy Simon cởi quần rồi.

Bé con nhìn chằm chằm Simon, miệng há hốc, hóa đá.

Nguyên Bảo hoài nghi nhân sinh rồi. Không chỉ hoài nghi nhân sinh mà còn “Oa” một tiếng rồi khóc lớn, sau đó Nguyên Bảo vừa khóc vừa chạy, chạy đến phòng bếp, nhào vào vòng tay Nguyễn Khả Hạ.

Nguyễn Khả Hạ: “Con sao thế?”

Cố Kiếm đang nấu cơm cũng đặt nồi xuống, vội vã hỏi, “Sao Nguyên Bảo lại khóc thế? Simon bắt nạt con à?”

Nguyên Bảo vùi mặt vào ngực Nguyễn Khả Hạ, khóc đến thương tâm, “Huhuhuhuhuhuuhu Simon có cúc cu huhuhuhuhhuhh……”

Nguyễn Khả Hạ phụt cười, Cố Kiếm kinh ngạc trợn mắt, “Thằng bé không biết sao?”

Nguyễn Khả Hạ: “Tôi đã bảo với thằng bé bao nhiêu lần rồi nhưng mà nó không chịu tin cơ.”

Cố Kiếm không nhịn được cười lớn.

Simon đứng ở cửa phòng bếp, mặt đen thui, lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Khu bình luận:

<"Hừ" thôi cũng thấy đáng yêu>

……

Nguyễn Khả Hạ không biết nên khóc hay nên cười, nhẹ nhàng giải thích với Nguyên Bảo.

“Ba đã bảo với con Simon là anh từ lâu rồi mà. Con cứ nhất quyết không chịu tin, phải không? Bây giờ sao con lại khóc?”

Nguyên Bảo nấc: “Nhưng mà anh ý xinh lắm cơ ý.”

Nguyễn Khả Hạ: “Cứ xinh thì đâu có nghĩa không thể là con trai? Con cũng xinh mà, người khác cũng nhận nhầm con là con gái đấy thôi.”

Nguyên Bảo trầm mặc một lát, lau nước mắt.

Nguyễn Khả Hạ nói, “Vừa nãy con khóc trước mặt anh Simon đúng không? Bây giờ anh Simon giận rồi đó.”

Nguyên Bảo ngây ngốc lặp lại, “Anh Simon giận rồi.”

Nguyễn Khả Hạ: “Ừ, anh ý giận rồi. Con nghĩ xem, nếu như bạn thân của con không thích con nữa, chỉ vì phát hiện ra con không phải con gái, không chơi với con nữa, lại còn khóc trước mặt con thì con có vui không?”

Nguyên Bảo lắc đầu, hàng mi dài vẫn còn đọng nước mắt.

Nguyễn Khả Hạ: “Thế thì con phải làm gì nhỉ? Con làm sai, làm anh Simon buồn, có phải con nên xin lỗi anh không?”

Nguyên Bảo gật đầu.

Nguyễn Khả Hạ dắt Nguyên Bảo đi tìm Simon. Simon đang ngồi trên đất đếm kiến, bóng lưng nhỏ bé cực kỳ cô đơn.

Nguyễn Khả Hạ đẩy đẩy Nguyên Bảo, “Đi đi.”

Nguyên Bảo ngại ngùng đi đến, vỗ vai Simon, nhỏ giọng nói, “Simon…… Anh Simon, em xin lỗi.”

Simon không nhìn Nguyên Bảo, nhưng vẫn nói, “Không sao.”

Nguyên Bảo nói, “Vậy chúng mình có còn là bạn thân không?” Cuối cùng Simon cũng quay đầu sang nhìn cậu nhóc, “Ừ.”

Nguyễn Khả Hạ đứng một bên cười, “Thế thì hai đứa ôm nhau một cái nào. Chuyện này qua rồi, sau này vẫn là bạn thân được không nào?”

Nguyên Bảo chủ động đến ôm Simon, Simon cũng ngắc ngứ giơ tay lên ôm lại.

Thế giới của con trẻ đơn giản lắm, dù không vui thì chẳng mấy chốc lại làm hòa như thường.

Nguyễn Khả Hạ kéo hai bạn nhỏ lại, “Được rồi, chuyện không vui đã qua cả rồi, đi nào, chúng ta đi ăn tối đi.”

– ———————————————————-

Từ khi biết Simon là con trai, Nguyên Bảo không hề có chút xa cách nào với bé, thậm chí còn chơi như bình thường với Simon, nhưng mức độ quan tâm đến bé Dứa và Janice lại tặng vọt.

Nguyễn Khả Hạ rất buồn phiền. Mới tí tuổi đầu đã đi tà lưa các em gái như đúng rồi, rốt cuộc là ai dạy nó thế?

Nguyên Bảo nhìn bên ngoài cực kỳ ngây thơ vô tội, hai bé gái cũng rất thích thằng bé. Càng không cần nói đến chuyện Nguyên Bảo chơi cực kỳ hết mình nhưng cũng cực kỳ quan tâm đến hai bé. Lúc hai bé gái không vui, bé sẽ đi đến chọc cho hai bé gái cười. Lúc cùng nhau làm nhiệm vụ MC giao, Nguyên Bảo sẽ hô to cổ vũ chị và em gái, có lúc còn đích thân xuất trận giúp hai bé hoàn thành nhiệm vụ.

Có một lần, mấy bạn nhỏ đến chợ mua đồ được chỉ định trong khi ví tiền có hạn, rõ ràng Nguyên Bảo vẫn còn thừa rất nhiều tiền nhưng miệng nhỏ lại ngọt như bôi mật, mặc cả bằng được với người bán hàng.

Ban đầu, mọi người còn không hiểu tại sao bé lại làm thế, còn tưởng là bé tính toán sai rồi.

Sau đó mới lòi ra chân tướng.

Nguyên Bảo lấy chỗ tiền còn lại để mua cặp tóc cho Janice và búp bê vải cho em Dứa.

Những ông bố khác và tổ tiết mục bị Nguyên Bảo chọc cho cười bể bụng.

Nguyễn Khả Hạ:…… Không biết nên cảm thấy tự hào hay thấy mất mặt nữa.

Quần chúng bị cái sự đáng yêu này tấn công, <úi giời="" ưi="" tục="" tưng="" cụa="" tui!!!="" đáng="" eo="" quá="" huhuh="">

………

Buổi tối, trước khi đi ngủ, Nguyễn Khả Hạ nghiêm khắc hỏi con: “Tại sao hôm nay con lại thơm má em?”

Nguyên Bảo chớp chớp mắt, ngây thơ nói: “Bầu không khí thích hợp đến thơm ạ.”

Nguyễn Khả Hạ đầu đầy hỏi chấm. Không khí thích hợp? Vốn từ vựng phong phú ghê ha.

“Sau này con không được phép thơm em nữa.”

Nguyên Bảo bĩu môi, “Tại sao lại không được?”

Nguyễn Khả Hạ bất lực. Lại còn tại sao nữa? Ánh mắt của ba bé Dứa và Janice hừng hực như lửa, làm cậu chỉ muốn chui xuống đất cho rồi.

Nguyễn Khả Hạ: “Em chưa đồng ý chứ còn gì. Không được sự cho phép của em thì làm thế rất bất lịch sự, con hiểu không?” Nguyên Bảo không đồng ý, “Ba ba, con cảm thấy ba nghĩ nhiều rồi.”

Nguyễn Khả Hạ lại hỏi chấm đầy đầu, “Con nói xem ba nghĩ nhiều gì cơ?”

Nguyên Bảo nghiêm túc giảng giải, “Em Dứa và chị Janice thích con mà, vì thế con không cần phải được cho phép. Ba lớn thơm thơm ba ba đã bao giờ xin phép ba ba đâu.”

Chú quay phim đứng ở góc nhà không nhịn được phụt cười.

Nguyễn Khả Hạ hít sâu một hơi. Tâm trạng bây giờ của cậu thực sự rất muốn đi tụng kinh tĩnh tâm.

Nguyên Bảo chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tội, “Ba ba sao thế? Ba ba giận à?”

Nguyễn Khả Hạ cảm thấy không thể để thằng nhóc này nói năng vớ vẩn được nữa, “Nguyên Bảo, ba xin con một việc, con có thể đồng ý không?”

Nguyên Bảo: “Được ạ.”

Nguyễn Khả Hạ: “Mấy ngày còn lại, không được nhắc đến ba lớn nữa. Con có làm được không?”

Nguyên Bảo gật đầu, bằng mặt nhưng không bằng lòng: “Thôi được rồi. Con đồng ý.”

– —————–

Năm cặp bố con tụ lại cùng nhau ăn cơm tối, bé Dứa nói, “Bố ơi, con muốn uống nước!”

Ba của bé Dứa lúc này đang đi gắp thêm thức ăn, không ở bên cạnh. Nguyên Bảo xung phong tình nguyện đi rót nước cho em, “Dứa ơi, nước đến đây nè! Em, em phải thơm anh một cái anh mới cho em cơ.”

Bé Dứa chớp chớp mắt, có chút ngượng ngùng, dường như đang do dự.

Nguyễn Khả Hạ âm thầm xuất hiện sau lưng, “Phó Nguyên Bảo, nói gì thế? Mang nước cho em rồi còn nêu điều kiện đòi hỏi hả?”

Hôm qua đã bảo không cho thơm em, thì hôm nay đòi em thơm mình. Nguyễn Khả Hạ câm nín luôn. Chả hiểu học được từ ai luôn á.

Nguyên Bảo không ngờ bị ba ba tóm được, nhét vội cốc nước vào tay của bé Dứa.

Simon mặt lạnh tanh, ngồi một bên nhìn từ đầu đến cuối, đột nhiên lạnh nhạt phun ra 3 chữ, “Đồ lăng nhăng.”

Nguyễn Khả Hạ:…… Phụt.

Mấy ông bố đều cười đến ngã trái ngã phải.

Nguyên Bảo chạy đến bên cạnh Nguyễn Khả Hạ, tò mò hỏi, “Ba ba, lăng nhăng là gì ạ?”

Nguyễn Khả Hạ chọc bé, “Không phải trước đây con từng nói là muốn kết hôn với anh Simon à? Bây giờ lại đi bám gót chăm sóc cho em Dứa. Kiểu người không chung thủy như con gọi là lăng nhăng đấy.”

Nguyên Bảo nghe xong đơ luôn. Đơ một lúc thì thấy trong xấu hổ còn thấy hơi nhục nhục, cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Nhưng anh Simon là con trai. Con không lấy anh đâu…… Con xin lỗi, nhưng con chẳng còn cách nào cả.”

Nguyễn Khả Hạ không biết phải nói gì. Cậu phục luôn rồi, không hiểu nổi trong cái đầu nhỏ bé kia cả ngày nghĩ cái gì.

Một buổi trưa nọ, năm ông bố tập hợp lại.

MC nói, “Hôm nay, chúng ta sẽ tổ chức một cuộc thi. Các đội sẽ xuống ruộng bùn để đào củ sen. Ai đào được nhiều nhất thì bữa ăn buổi tối sẽ càng phong phú. Vì bữa ăn tối nay, mọi người phải cố gắng nhé.”

Nguyễn Khả Hạ mặc bộ đồ chuyên lội bùn, rồi mặc cho Nguyên Bảo. Việc đào củ sen cực kỳ vất vả, Nguyên Bảo lại cực kỳ háo hức. Chắc là do con trẻ có hứng thú đặc biệt với việc nghịch bùn.

Năm cặp khách mời đào tới đào lui cả một buổi chiều. Cả người lớn lẫn trẻ con đều cật lực đào. Kết quả cuối cùng Nguyễn Khả Hạ đào được nhiều nhất.

Nguyên Bảo ôm chầm lấy cổ Nguyễn Khả Hạ, lại nói ngọt, “Ba ba giỏi quá!”

Nguyễn Khả Hạ: “Cục cưng cũng giỏi lắm cơ. Tối nay chúng ta làm thật nhiều đồ ăn ngon cho mọi người nhá.”

Nguyên Bảo gật đầu, nghiêm túc nói: “Em Dứa thích ăn trứng xào cà chua, chị Janice thích ăn thịt.”

Nguyễn Khả Hạ lau bùn trên mặt cho Nguyên Bảo, giọng nói đầy mùi bất lực, “Ừ, ba biết rồi.”

Các ông bố cũng rất mệt, nhưng vẫn phải chuẩn bị bữa tối cho các bé. Trước hết, tổ tiết mục để cho họ về nhà thay quần áo.

Nguyễn Khả Hạ nắm tay Nguyên Bảo, dung dăng dung dẻ về nhà cả tranh. Vừa mở cửa ra thì thấy bóng hình quen thuộc.

Nguyên Bảo kinh ngạc mở tròn mắt.

“Ba lớn! Sao ba lại đến đây dồi?”

Những nhà khác thì là mẹ đến, ánh mắt đầu tiên đều là nhìn con.

Ánh mắt đầu tiên của Phó Hàn Xuyên là nhìn Nguyễn Khả Hạ.

Nguyễn Khả Hạ không nhịn được cười. Theo phản xạ tự nhiên, cậu muốn nhào tới, nhảy bổ lên ôm anh, nhưng máy quay vẫn còn ở đây, chỉ đành kiềm chế lại mà thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.