“Hôn em đi.”
Mặc dù Bộ Chấp vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện giữa Bộ Thư và Thẩm Hi Quang nhưng công việc không chờ đợi ai, ngày hôm sau anh bịn rịn chào tạm biệt bọn cậu.
Đầu xuân, Bộ Thư gặp lại Tần Cố.
Y có công chuyện ở một bệnh viện địa phương nên cậu đưa Thẩm Hi Quang đi gặp y.
Sau khi làm kiểm tra, Tần Cố rơi vào trầm tư một lúc: “Tôi không thể khẳng định được.
Bác sĩ tâm thần chúng tôi thăm khám để tìm ra các triệu chứng rõ ràng chứ không chỉ kết luận dựa trên cảm nhận của bệnh nhân.
Vì vậy, tôi không biết là nhân dạng thứ Năm tồn tại thật hay chỉ là sản phẩm do cậu Thẩm tưởng tượng ra.
Cậu nên chú ý theo dõi thêm một thời gian.”
Bộ Thư nhận giấy từ tay y: “Cảm ơn anh vì đã dành thời gian cho bọn em.”
“Trách nhiệm của tôi.” Y mỉm cười: “Thú nhận với cậu một chuyện, hồi đó khi tôi đột nhiên nhờ cậu làm bạn với cậu Thẩm, đó là tôi đánh cược vì đang bế tắc với cậu ấy.
Thật sự, ngài Úc vung tay chi trả cho tôi rất hào phóng và nếu không thể làm được gì cho cậu Thẩm thì tôi sẽ bức bối lắm.
Tôi chẳng thể ngờ là các cậu sẽ tiến xa đến mức này.”
“Em thấy mình nên cảm ơn bác sĩ mới đúng, anh chính là Ông Tơ nối duyên cho em với anh Hi Quang còn gì.” Cậu bật cười.
“Tự tiện tiết lộ thông tin của bệnh nhân có thể bị kiện đấy.
Cả đời tôi chỉ dám liều một lần duy nhất đó thôi.” Tần Cố đẩy gọng kính: “Chuyện yêu đương của các bệnh nhân là không hiếm thấy, song đôi khi nó có thể làm tình trạng của họ chuyển biến xấu.
Như người ta thường nói thì khi yêu thì sẽ có ngày nắng, ngày mưa, tôi nghĩ mình không thể đưa ra lời khuyên nào quá hữu ích vì cậu Bộ chắc chắn còn hiểu cậu Thẩm hơn tôi, tôi chỉ muốn nhắc nhở như vậy.”
“Vâng, cảm ơn anh rất nhiều.” Bộ Thư đứng dậy, cúi đầu chào tạm biệt rồi rời khỏi.
Thẩm Hi Quang trùm kín áo khoác, uể oải dựa lưng vào lan can, một tay cầm chiếc ô màu xanh chống xuống như gậy ba-toong của các quý ngài thời xưa.
Anh như vậy thú thật là trông rất ngầu.
Ngoại trừ việc anh đang xem một tờ bướm quảng cáo không biết được ai phát cho.
Thấy cậu đi ra, anh đưa tờ rơi cho cậu.
“Hôm nay đang có giảm giá.” Cậu phấn chấn: “Chút nữa anh có muốn ghé siêu thị với em không?”
Thẩm Hi Quang suy nghĩ giây lát rồi gật đầu.
Bởi vì phải chụp phim nên sáng giờ anh chưa ăn gì cả, để dành bụng ăn trưa nên Bộ Thư chỉ mua bốn cái bánh bao ngọt cho cả hai lót dạ.
Trên đường đi đến siêu thị, hai người bị mùi hương của tào phớ cuốn hút, lại tạt vào gọi hai bát.
Tào phớ vừa mịn vừa bùi, nước đường không ngọt gắt, vừa đủ để thực khách húp tới giọt cuối cùng.
Ăn xong, Bộ Thư thấy no, ngượng ngùng nói: “Kiểu này là xong luôn cả bữa trưa rồi, em không biết lúc bước vào siêu thị thì mình còn tâm trí để nghĩ về món chính không nữa.”
Thẩm Hi Quang dùng ô đuổi con mèo mướp của quán đi chỗ khác, tinh thần khá tốt, đáp: “Vậy thì lần sau đi.”
“Nhưng hôm nay có giảm giá.”
“Lần sau lại có giảm giá thì đi.”
Bộ Thư hơi ngạc nhiên, sau đó nắm tay anh, cười: “Này là anh nói đấy.”
Hiếm khi cùng anh dạo phố, Bộ Thư đang có hứng nên ghé vào trung tâm thương mại tìm hoạt động vui chơi.
Khu Giải trí nằm ở tầng bốn, không gian chìm trong ánh đèn neon tím đậm, có cả người lớn lẫn trẻ con đang xếp hàng đổi xèng.
Vì là buổi sáng nên không xôm tụ lắm, song âm nhạc từ những cỗ máy game thùng không ngừng vang lên xập xình, khuấy động bầu không khí.
Thẩm Hi Quang đang nghĩ rằng bọn họ làm cái quái gì ở đây thì chợt Bộ Thư reo lên: “Trò chơi này vẫn còn này! Em cứ tưởng chẳng nơi nào còn trưng nó nữa.
Hồi nhỏ bố thường dẫn anh chị và em đến trung tâm thương mại vào cuối tuần.
Lúc đó em cứ chơi trò này với anh hai suốt!”
Trò chơi mà cậu nói là một thùng game vàng chóe, điểm những hình vẽ “thô thiển” và lòe loẹt, có một dòng chữ tiếng Anh méo xệch đã phai màu trên đỉnh máy.
Thẩm Hi Quang cảm thấy người đã sơn màu cho cái máy này chắc chắn đã bị ai đó ụp một đĩa trứng bác lên mặt.
Thế mà Bộ Thư lại tỏ ra phấn khích, thậm chí hai mắt sáng lên lấp lánh như một cậu bé: “Lâu lắm rồi em mới chơi lại trò này.
Anh chơi với em nhé? Để em chỉ anh các nút bấm.”
Thẩm Hi Quang tự nhận mình có trí nhớ tốt, tuyệt nhiên không gặp vấn đề gì trong việc ghi nhớ các nút bấm.
Nhưng sau khi vào trận thì…!anh chẳng biết nữa.
Cầm cự qua một tiếng, anh khui lon nước cam, nói: “Em vừa mới giết tôi chín lần liên tiếp.”
Bộ Thư chắp tay vào lon coca, đỏ ửng mặt: “Em xin lỗi.
Em hăng quá.”
Thấy anh chẳng đành nói năng gì, cậu không nỡ để anh buồn, đi tìm một game dễ chơi, nhanh tay chọn độ khó thấp nhất rồi cổ vũ anh tham gia.
Thẩm Hi Quang thắng rất dễ dàng nhưng không vội vui.
Anh nhìn qua máy bên cạnh, thấy một thằng nhóc cấp Một đang cày ở độ khó cao nhất, rồi quay đầu nhìn cậu con trai đang ngượng ngùng: “Em, em rất xin lỗi ạ…”
Còn hai đồng xèng cuối, hai người đứng trước một máy đổi thưởng, nhìn trái banh nhỏ chậm chập lăn xuống những bậc thang.
Sau đó, Bộ Thư lấy ra từ thùng đựng một con cá đao nhồi bông dài bằng bàn tay.
Thẩm Hi Quang chê nó xấu, cứ nói cậu vứt lại.
Bộ Thư cầm chú cá đao nhỏ đi xem chỗ này chỗ nọ, mua một túi cam để về làm nước ép.
Thẩm Hi Quang dừng ở quầy quýt một lúc lâu, lựa ra hai trái thơm nhất bỏ vào túi áo.
Rong chơi cả chiều, sau cùng Bộ Thư vẫn tạt qua siêu thị.
Lúc này Thẩm Hi Quang đã bắt đầu có dấu hiệu không khỏe, cậu đỡ anh ngồi xuống, rủ rỉ trấn an rồi nhanh chân đi lấy một số món cần thiết.
Lúc quay lại, anh vẫn thu rút ở trên ghế như cái kén, cầm một trái quýt đưa lên mũi.
Lúc còn ở nhà tình thương, anh thường xuyên đặt vỏ quýt bên gối để đuổi côn trùng nên mùi quýt giống như một loại hương an thần đối với anh.
“Anh đi được không? Có chóng mặt không?” Thanh toán xong, Bộ Thư quỳ xuống ôm lấy khuôn mặt anh bằng hai tay, dùng cơ thể mình để giảm tầm nhìn của anh xuống.
Anh biết cậu muốn bảo vệ anh khỏi việc đối diện với những ánh mắt hiếu kỳ, săm soi của người ngoài.
Dù vậy, đôi chân của anh vẫn không nghe theo tâm trí để đứng dậy.
Chúng nặng như bị hóa đá, đến không khí cũng trở nên cay độc đối với anh.
Mưa mùa xuân lất phất, Bộ Thư tròng túi đồ vào tay, cõng Thẩm Hi Quang cầm ô che đầu, chậm rãi đi về.
“Lần cuối cùng tôi đi siêu thị là lúc mười tuổi.
Tôi đã bị lạc khỏi mẹ.
Tôi không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trong lúc bị lạc, có lẽ Thẩm Miên hay Thẩm Dã đã đột ngột xuất hiện.
Tôi chỉ nhớ sau đó mình đã ngồi ở băng ghế rất lâu nhưng không thấy mẹ đi tìm tôi…!Từ đó, mỗi khi nhìn thấy một không gian lớn với nhiều lớp ngăn cách, tôi thường nảy sinh ý nghĩ rằng bản thân có thể đi lạc và sau đó sẽ không ai tìm thấy tôi nữa.”
“Em đã không biết…” Cậu xót xa: “Em xin lỗi.”
Thì ra đây là lý do trong suốt hai năm cấp Ba, cậu chưa từng nhìn thấy bóng dáng anh ở trong thư viện.
“Đừng xin lỗi.” Thẩm Hi Quang cố kìm nén cảm giác bức bối.
Anh căm ghét đôi chân hèn nhát của mình, căm ghét tất thảy những ánh mắt chòng chọc hướng vào anh như thấy một sinh vật lạ.
Tại sao con người không thể thôi tầm thường đi? Tại sao con người không chỉ đơn giản chấp nhận mọi thứ như nó vốn dĩ đã vậy mà phải cố tìm cho ra nguyên nhân?
Đừng nhìn tôi nữa.
Đừng có nhìn nữa.
Cút đi.
Tự lo lấy việc của mình đi! Đừng có nhìn chúng tôi như hai kẻ bất hạnh! Anh bấu chặt cán ô.
“Anh Hi Quang, em vừa nhìn thấy sao băng.” Một tiếng reo tươi vui xua tan bóng mây trong tâm trí anh, “Trong mưa mà nhìn thấy sao băng, có phải em may mắn lắm không?”
Thẩm Hi Quang trấn tĩnh lại.
Anh nhìn lên bầu trời hé mở qua vành ô, thấy mây hồng quyện với cánh chim hối hả xuôi về tây.
Những tia sáng cuối ngày tan vỡ như nước mực loang trong cơn mưa.
Cậu kể tiếp: “Hồi nhỏ em rất hay nhìn thấy sao băng, đôi khi em còn nghĩ là sao băng đang đuổi theo mình.”
“Em có ước không?” Anh hỏi.
“Em đã từng ước nhưng chúng rất ít khi trở thành sự thật.
Có lẽ đôi khi thần linh cũng ngủ quên.
Dù vậy đi chăng nữa thì em vẫn sẽ ước.
Từ bây giờ, mỗi ngày em đều sẽ ước…!ước cho những người mà em yêu thương sẽ mãi mãi hạnh phúc cho đến phút lìa đời.
Và ước cuộc đời của anh sẽ kéo dài thật dài.”
Thẩm Hi Quang tựa vào gáy cậu.
Dù gầy nhưng anh cao, Bộ Thư đi một đoạn đường thì cũng bắt đầu thấm mệt.
Tuy vậy, giọng điệu của cậu vẫn dịu dàng, tươi thắm như những nụ cúc dại đang hé nở bên vệ đường: “Em mong rằng anh sẽ sống thật lâu để cảm nghiệm được thật nhiều, thật nhiều hạnh phúc.”
“Bộ Thư.”
“Vâng?”
Anh chỉ dán môi vào mái đầu của cậu.
…
Vào mùa xuân, vở kịch bốn hồi được viết miệt mài hơn mười tháng của Bộ Thư hoàn tất gần hết các công đoạn chuẩn bị.
Thi thoảng Thẩm Hi Quang nghe thấy cậu ngâm nga mấy giai điệu cũ của Elvis Presley, thấy được tâm trạng của cậu rất bay bổng.
Anh vẫn dành phần lớn thời gian để vẽ.
Một công việc tại nhà phù hợp cho những kẻ sợ giao tiếp để kiếm chút thu nhập và giúp ích cho xã hội.
Cả Tần Cố lẫn Giang Thành Văn đều rất ủng hộ anh làm việc này.
Chỉ có Bộ Thư mới biết anh vẽ mười bức thì có đến chín bức bị vứt xó và không bao giờ được hoàn thành, bên cạnh đó thì các vị khách hàng xui xẻo có thể bị ăn mắng đến mức hộp thư của anh toàn là tin nhắn khiếu nại.
Đối với Thẩm Hi Quang, vẽ chỉ là một cách để xác minh thực tại.
Vẽ càng tả thực càng nhận thức rõ ràng bản thân đang thực sự tồn tại trên thế giới này.
Rằng: trong mắt tôi và mắt bạn, thì ra thế giới đều mang cùng một dáng vẻ, không chút khác biệt; do đó, tất cả những tăm tối, méo mó và giằng xé này, đều chỉ do tôi là kẻ bất bình thường so với số đông.
Dù vậy, anh vẫn mòn mỏi muốn bám víu vào cái suy nghĩ rằng: liệu có ai sẽ chấp nhận một kẻ không vẹn toàn, xấu xí và đáng khinh như thế này không?
Thánh thần đã rủ lòng thương…! Thẩm Hi Quang nhắm mắt lại, cảm giác bứt rứt, khó ngủ do tác dụng phụ của thuốc chống trầm cảm đang lui về sau và anh cảm thấy cơ thể mình chìm xuống.
Khi Bộ Thư quay về thì Thẩm Hi Quang đã ngủ dậy và đang pha nước cam trong bếp.
Cậu vừa đếm lại tiền lẻ vừa nói: “Anh không nên uống nước cam lúc đang đói.”
“Anh biết.”
Cậu khựng lại: “Thẩm Miên?”
“Ừ.”
Bộ Thư tung mấy đồng xu lẻ xuống bàn, tiến lại cầm tay y: “Bấy lâu nay anh cố ý tránh em phải không?”
“Tại sao em nghĩ vậy?” Y pha một muỗng mật ong vào, vẫn không nhìn cậu.
“Anh là người xuất hiện nhiều nhất, không lý nào em lại không gặp anh nhiều bằng Thẩm Dã.” Cậu chỉ về phía tờ lịch được đánh dấu.
Màu xanh lá vẫn “điểm danh” đều đặn.
“Mối quan hệ giữa Thẩm Hi Quang và em đã thay đổi, em nên ít gặp anh thì tốt hơn.
Anh không muốn hiểu lầm lại tái diễn.”
“Hiểu lầm? Ý anh là chuyện với chị Nguyễn Niệm?”
Thẩm Miên đúng là rất khác.
Khác hẳn so với Thẩm Dã và Thiên Sứ.
Đôi khi còn cậu nảy sinh ý nghĩ rằng y giống như…!một linh hồn khác đến neo đậu tại cơ thể của Thẩm Hi Quang.
Tuy nhiên, điều này rõ là phi lý.
Chính Thẩm Miên cũng tự nhận mình là một phần của anh.
Có lẽ vì y là “người” gánh vác nhiều trách nhiệm nhất nên mới tạo cảm giác như thế cho cậu.
Thẩm Miên gạt tay cậu ra, bỗng cầm ly nước cam đổ sạch xuống bồn rửa bát.
Bộ Thư sửng sốt: “Anh!”
“Anh đang cảm thấy rất giận.” Y đập tay xuống bàn, vò đầu tóc: “Lúc tỉnh dậy anh đã cảm thấy giận dữ rồi.
Anh không biết là vì sao.
Anh chỉ đang…! rất giận.
Xin lỗi em.”
“Thẩm Miên…”
“Đừng có gọi tôi bằng cái tên đó!” Thẩm Miên thình lình quát lên rồi cả người đổ sầm xuống.
Bộ Thư đỡ lấy anh, hoảng hốt gọi: “Anh ơi!”
Người trong lòng cậu thở hổn hển một lúc, cả người co cứng lại, nhắm chặt mắt rồi mở ra: “Thẩm Miên…!vừa mới xuất hiện đúng không?”
“Anh…!anh Hi Quang?”
“Là tôi.” Anh duỗi thẳng hai chân dựa vào tủ chạn phía sau lưng: “Tôi vừa có một giấc mơ…”
“Thở sâu.
Thẩm Hi Quang, nghe em đếm, thở sâu.” Bộ Thư làm dịu trạng thái của anh rồi mới hỏi: “Anh đã mơ thấy gì?”
“Tôi mơ thấy hình như mình đang ở cùng với Thẩm Dã tại nhà tình thương.
Chúng tôi đang chơi với nhau.
Sau đó…!Thẩm Miên đột ngột xông vào tóm lấy Thẩm Dã.
Anh ta có vẻ rất giận, cứ thế kéo Thẩm Dã đi mất.” Anh hỏi: “Thẩm Miên đã nói gì với em?”
“Y chỉ nói mình đang rất giận.
Em cũng không hiểu nữa.”
Anh trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Hiện tại tôi cảm thấy ổn, em đừng lo.
Có lẽ đó chỉ là một cơn ác mộng.”
“Chúng ta có cần gọi điện cho bác sĩ không?”
“Đừng.” Anh vịn tay cậu đứng dậy: “Tôi chỉ cần một chút không khí.
Em đi với tôi.”
Buổi đi dạo rất vui.
Cả ngày hôm ấy ngoài chuyện đó ra thì Thẩm Hi Quang cư xử hoàn toàn bình thường, cũng không chuyển đổi.
Thời gian này Bộ Thư đang bận rộn với vở kịch nên cũng tạm gác vấn đề của Thẩm Miên qua một bên.
Tuy đạo diễn là người giàu kinh nghiệm và diễn viên cũng được tỉ mỉ chọn lựa nhưng diễn xuất là một chuyện, kịch nói còn yêu cầu rất kỹ về khâu dàn cảnh để có thể truyền tải trọn vẹn đến khán giả các sự kiện ập tới nhân vật, đồng thời cũng để thể hiện các khía cạnh khác nhau của nhân vật mà không cần tăng thêm thoại.
Nếu dàn cảnh không đạt thì sẽ làm kịch tối nghĩa, hỏng ngay.
Đôi khi chỉ có một cảnh mà Bộ Thư nhìn thế nào cũng không vừa lòng, trong lúc các diễn viên luyện tập thì cậu phác thảo dàn cảnh.
Lúc nghỉ ngơi, mạch suy nghĩ của cậu lại trôi về chuyện kỳ lạ xảy ra mấy ngày trước.
Dựa trên giấc mơ của anh thì Thẩm Miên giận Thẩm Dã ư? Tại sao? Cậu nghĩ.
Các nhân dạng nên hòa hợp với nhau, nếu bọn họ đối chọi nhau thì chỉ khiến tình trạng của Thẩm Hi Quang xấu đi.
Lần sau gặp Thẩm Miên cậu phải hỏi cho rõ.
Bộ Thư vươn vai thì vô tình làm rơi một tờ giấy ghi chú, toan nhặt lên thì đã có một người cúi xuống nhặt giúp.
“Của cậu đây.” Gã nói, dáng vẻ ân cần.
“Cảm ơn ông.” Cậu lịch sự đáp.
Gã khép vạt áo, thoải mái ngồi xuống ghế bên cạnh cậu nhìn diễn viên trên sâu khấu: “Thật bất ngờ khi biết cậu hứng thú với nghệ thuật sân khấu.
Tôi thấy kịch nói bây giờ không còn được đón nhận như ở thời chúng tôi nữa.
Buổi hẹn đầu tiên của tôi với Kim Mân cũng là đi xem kịch.
Chao ôi, những diễn viên tài ba ấy nay còn đâu…!Thế, cậu là nhà viết kịch à?”
“Tôi là biên kịch chương trình truyền hình.
Đây là vở kịch đầu tay của tôi.”
“Tôi hiểu, ánh đèn sân khấu luôn thu hút những tài năng trẻ đầy nhiệt huyết.
Chắc hẳn cậu cũng là một nhân vật tâm huyết.
Nhưng cái giới sân khấu tiến vào thì dễ, bật lên mới khó, mà để giữ lấy địa vị của bản thân thì càng khó khăn gấp bội.
Đến lúc đó cậu sẽ nhận ra tiền tài cần thiết như thế nào.” Uông Lâm không chờ Bộ Thư đáp, nói tiếp: “Tôi từng là chủ sở hữu của một công ty, cũng xem như là một thời huy hoàng.
Sau đó tôi phá sản, công ty bị đối thủ mua lại và biến thành một cái nhà kho chứa nguyên vật liệu.
Tôi từng có vợ và con nhưng cô ta đã bỏ đi trong khi tôi đang phải vật lộn với đống trát hầu tòa.
Cuộc đời thời trẻ của tôi đúng là một vụ đâm xe liên hoàn.”
Bộ Thư ứng lời: “Tôi tin ông đã phải vất vả nhiều.”
“Là hết sức chật vật mới đúng.” Uông Lâm sửa lại từ ngữ, rướn môi mỉm cười: “Cậu biết không? Trên đời này có những người phụ nữ từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị cha hay anh mình đánh lấy một lần, vì thế cô ấy tin rằng bất kỳ người đàn nào ông mà mình nhắm trúng sẽ luôn thật lòng với cô ấy.
Kim Mân là loại phụ nữ như vậy.
May mắn là tôi không phải hạng lừa đảo đàn bà nhẹ dạ cả tin để kiếm chác, mặc dù tôi thừa nhận là số tài sản cô ấy thừa kế từ bố mẹ là rất hấp dẫn đối với một gã đã gần như mất hết tất cả.”
Tiền…!Lại là tiền.
“Tuy nhiên, giữa chúng tôi lúc đó luôn có một vật cản đường.
Đứa con riêng của cô ấy với người chồng cũ.
Không hiểu vì sao mà đứa trẻ ấy ác cảm với tôi cực kỳ.
Tôi thề là mình chưa từng chủ động làm gì Cái-đứa-tên-có-ba-chữ ấy nhưng nó cứ phải ghét tôi.
Cậu có cháu hay em nhỏ không? Lũ trẻ bình thường đã khiến chúng ta điên đầu rồi mà đứa này thì phải khiến tôi phát khùng lên.
Nhưng tôi vẫn luôn nhịn.
Tôi chưa từng đánh nó một cái nào.
Tất cả vì mẹ của nó.
“Dù vậy, chẳng có gì thay đổi.” Uông Lâm nghịch hộp quẹt, ngắm nghía ánh lửa xanh nhạt: “Vì thế, tôi quyết định chia tay với cô ấy.
Tôi đã từ bỏ.
Tôi chuyển đến nơi khác, nhờ quan hệ mà làm đủ thứ công việc lương thiện.
Nhưng cuộc đời vẫn chưa hết chó má với tôi, tôi gặp lại Cái-đứa-tên-có-ba-chữ ấy khi đang công tác ở trường học.
Và cho dù tôi đã rời khỏi Kim Mân thì nó vẫn ghét tôi.
Cho cậu biết, nó khá được hâm mộ ở ngôi trường chết dẫm đấy.
Lũ bạn cùng lớp mù quáng ủng hộ nó bắt nạt người khác.
Cậu biết nó đã làm gì với cô bé bị bắt nạt chứ?”
“Xin lỗi, tôi phải quay lại làm việc.” Cậu nói.
Uông Lâm mỉm cười lái qua chuyện khác: “Hình như tôi quen vị đạo diễn kia.
Ông ấy là một tài năng lớn và giàu kinh nghiệm trong cả lĩnh vực sân khấu lẫn truyền hình.
Tôi tin với sự chỉ đạo của ông ấy, vở kịch của cậu sẽ thành công.”
“Cảm ơn.”
“Chắc hẳn Người-mà-ta-đều-biết nói với cậu là nó bị tôi hành hạ phải không? Nhưng nếu tôi nói rằng sau khi nó được đưa về bên mẹ, các nhân viên bảo trợ xã hội vẫn thường xuyên đến thăm nó thì sao?”
Bộ Thư khựng lại, đầu ngón tay bị bút bi đâm vào.
Gã nói tiếp: “Và bọn họ chẳng thể tìm ra dấu vết nào về gã đàn ông bạo hành con riêng của bạn gái.
Trong ngôi nhà chỉ có một đứa trẻ có vấn đề về tâm thần đang tự làm bản thân bị thương mà thôi.
Tất cả những gì Thẩm Hi Quang kể với cậu đều là những hoang tưởng của nó.”
Uông Lâm đứng dậy vuốt phẳng vạt áo, rút ra một tấm thiếp dập nhũ vàng: “Tin tôi đi, những gì mà cậu biết chỉ là muối bỏ bể so với những nạn nhân của Người-mà-ta-đều-biết đã trải qua.
Đây là danh thiếp của tôi.
Tôi tin chúng ta còn rất nhiều chuyện để tâm sự.”
Bộ Thư nhận lấy và lịch sự bỏ vào túi trước đôi mắt đầy khôn khéo của gã.
Tấm danh thiếp dày và lạnh như đá.
Uông Lâm vỗ vai cậu một cái rồi rời khỏi.
Trời mưa, Thẩm Hi Quang đang ở trong phòng vẽ, nghe tiếng cậu thì đi ra ngoài.
Bộ Thư ôm lấy anh.
“Người em lạnh quá, không mang ô sao?”
“Vâng.” Cậu vùi mặt vào vai anh, đáp.
“Sao vậy?”
“Không có gì đâu.” Cậu hôn lên môi anh: “Không có gì đâu ạ.”
Đến gần ngày ra mắt thì lịch biểu diễn của vở kịch đột nhiên bị hoãn.
Đạo diễn và cả đoàn đều ngỡ ngàng.
Cả bọn đứng trong khán phòng, vừa dậm chân vừa mắng: “Từ trước khi chuẩn bị thì đã cấp phép, phê duyệt nội dung các kiểu cho chúng ta rồi mà! Sao bây giờ lại tự nhiên rút phép? Bọn họ chơi chúng ta đấy à?”
Bộ Thư đứng lặng đi, nhớ đến tấm danh thiếp vừa dày vừa lạnh, nhớ đến cái vỗ vai vỗ cả trái tim cậu trầm xuống.
Cậu cúi đầu: “Xin lỗi tất cả mọi người! Tuy cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi thật sự rất xin lỗi vì tất cả thời gian và sức lực mà mọi người đã bỏ ra vì vở kịch này! Tôi sẽ cố gắng hết sức để xin cấp lại phép!”
Âm thanh của cậu đủ lớn để làm những tiếng nói cộc cằn dịu đi.
Cả đoàn im lặng, sau đó đạo diễn đặt tay lên vai cậu và nói: “Đây chẳng phải lỗi của ai cả.
Có lẽ trong bước kiểm duyệt ban đầu đã có thiếu sót, đến gần đây thì có ai đó đã phát hiện chỗ không ổn và báo cáo lên cấp trên nên mới thành cơ sự này.
Tôi cũng phải xin lỗi mọi người vì đã không nhận ra vấn đề từ sớm.”
Các diễn viên lần lượt bỏ về trước.
Những thành viên nán lại vẫn còn bàn cãi và đòi phải đệ đơn khiếu nại.
Vị đạo diễn ngồi bên cạnh Bộ Thư, thấp giọng an ủi và dạy dỗ cậu nhiều điều.
Đến khi bảo vệ tiến vào cuộc bàn cãi mới chịu kết thúc.
Vị đạo diễn mời một số người đi ăn tối, Bộ Thư khéo léo từ chối rồi ra về.
Vào nhà vệ sinh của ga tàu điện, Bộ Thư vốc nước lên mặt, cố rửa đi những chua cay hồng thắm vương trên mi mắt, rốt cuộc nỗi uất nghẹn xộc lên xâm chiếm tâm hồn.
Cậu nghiến răng đấm xuống bồn rửa.
…
Thẩm Hi Quang chờ đợi hơn một tiếng, hết nhìn đồng hồ rồi kiểm tra di động.
Sau đó anh thả chân xuống sàn, lại gần cửa sổ để chắc chắn rằng ngoài trời không mưa.
“Em về rồi.” Không bao lâu sau, anh nghe tiếng mở cửa.
Bộ Thư mỉm cười ôm anh như mọi khi: “Hôm nay nhiều việc quá, mọi người bị quay vòng vòng cả lên.”
Thẩm Hi Quang không hỏi cậu vì sao về muộn.
Bữa tối diễn ra trong êm đềm.
Cậu vẫn tươi vui như mọi ngày.
Mỗi cuối tuần, Bộ Thư sẽ ngủ lại nhà anh.
Hai người chỉ nằm trên chiếc giường đơn chật hẹp nhìn ra ô cửa sập phía trên trần nhà hoặc ôm hôn khắp mặt mũi nhau.
Trước đây cánh cửa sập đó lúc nào cũng đóng kín, Bộ Thư từng bắc thang thử mở ra mà không được.
Sau đó cậu quyết định thay cánh cửa bằng một tấm kính trong suốt.
Về đêm trăng lên tới đỉnh trời, ánh sáng bàng bạc, mông lung rọi xuống giữa phòng cứ như phước lành của thần linh.
Thẩm Hi Quang thường xuyên nằm trên giường nhìn ô cửa sập rồi chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng cũng thấy mình đã bắt được “thứ vô hình” mà biết bao đêm cô độc, mòn mỏi ở nhà tình thương anh đã từng cố gắng nắm lấy.
Một phước lành.
Tắm xong, Bộ Thư liền lăn ra giường dụi dụi mặt vào tấm drap mới tinh còn thơm nức mùi chanh.
Anh vuốt tóc cậu, bỗng nhận ra sự kỳ lạ: “Tay em bị sao vậy?”
“Chắc là do va quệt vào đâu đó.” Cậu mỉm cười cong ngón tay ra hiệu cho một nụ hôn mau mau rơi xuống.
Nhưng Thẩm Hi Quang không hôn cậu.
Yên lặng một chút, anh hỏi tiếp: “Vì sao em khóc?”
Bộ Thư hơi bất ngờ, nói: “Em không có khóc.”
“Tôi không mù.
Mắt em vẫn còn đỏ.”
“Em không khóc thật mà.
Tại ánh đèn nên anh lầm đó.”
Anh cáu tiết, đập tay xuống quát lớn: “Có chuyện gì thì nói toẹt ra đi, em muốn chọc tôi điên lên mới vừa lòng chắc!”
Dứt lời, anh cũng bàng hoàng.
Bộ Thư có vẻ hơi sốc.
Anh biết mình vừa mới mất kiềm chế, tức thì cảm giác tội lỗi liền dâng lên: “Tôi, tôi không cố ý nói vậy…!Tôi không cố ý…”
“Không sao.” Bộ Thư dựa đầu vào lòng anh: “Không sao, em hiểu mà.
Với lại, Thẩm Hi Quang, em thực sự không khóc.
Mắt em đỏ chắc là do bụi bay vào thôi.”
Đừng nhìn tôi như vậy.
Suy nghĩ này đột ngột lóe lên và khiến anh đau đớn.
Chân của tôi không có vấn đề gì cả.
Anh nghiến răng rút chân ra, trở mình đè cậu xuống giường.
“Anh Hi Quang?” Nét mặt nghiêm túc của anh khiến trái tim Bộ Thư không khỏi tăng tốc.
“Chúng ta đang ở một thế giới khác*, em nhớ không?” Anh bắt đầu hôn từ trán cậu đến sống mũi và hai bên má, giống như đang làm dấu thánh: “Nhân loại đã chết hết rồi.
Sẽ không có kẻ nhu nhược nào phán xét khi em làm điều gì đó trái với em lúc bình thường…!Vì thế, gỡ mặt nạ của em xuống đi, Bộ Thư.
Để cho tôi nhìn thấy một em hoàn toàn trần trụi.”
* Lời Bộ Thư từng nói với anh ở chương 34.
Muốn giận thì giận đi, muốn mắng thì mắng đi, muốn làm chuyện xấu thì làm đi.
Thẩm Hi Quang từng nói rồi, anh không thích nhìn thấy nụ cười giả tạo của cậu.
“Thẩm Hi Quang…” Cứ tưởng là sẽ nhịn được, song vành mắt Bộ Thư lại đỏ lên, “Em sợ lắm.”
Cậu vẫn luôn là một người mạnh mẽ và điềm tĩnh ở trước mặt anh.
Nhưng bây giờ cậu giống như đã mất đi điểm tựa, sự suy sụp như làn sóng tràn ra nét mày thảm đạm, bờ môi run run như phiến lá trước gió, lặp đi lặp lại: “Em sợ lắm.
Em sợ lắm anh biết không? Em sợ thất bại lắm.
Em sợ mình sẽ phải xa anh…
“Bố mẹ của em rất nghiêm khắc.
Vô cùng, vô cùng nghiêm khắc…!Họ chỉ xem trọng những gì mà họ thấy đáng.
Họ sẽ không bao giờ chấp nhận chúng ta.
Nếu như em không thể thành công trong công việc thì phải làm sao đây? Nếu em mất việc thì phải làm sao đây? Em đã nỗ lực rất nhiều, rất nhiều.
Em muốn theo đuổi ước mơ cũng nhiều như theo đuổi anh vậy.
Khi em nhận ra không biết từ bao giờ mình đã không cầm bút nữa thì em buồn lắm, anh biết không? Nếu không gặp anh thì làm sao em có dũng khí để đi xa đến mức này? Nếu như không có anh thì bây giờ em chỉ là một viên chức nhỏ nhoi không có ước mơ thôi…!Thẩm Hi Quang, anh nguồn là động lực của em, là người duy nhất công nhận em.
Em sợ phải xa anh lắm…”
Thẩm Hi Quang đã luôn lắng nghe âm thanh của cậu vang lên thật vững vàng, có bao giờ nó lại rấm rứt đến dường này đâu? Tự nhiên anh thấy cậu còn rất nhỏ.
Cho dù đã qua mấy xuân thu thì Bộ Thư vẫn chẳng lớn thêm chút nào.
Cậu giản dị, khiêm tốn và vẫn tươi trẻ như người thiếu niên cần mẫn đến thăm anh từ ngày này qua tháng nọ, mặc cho bao nhiêu lần bị hắt hủi.
Từ đầu đến cuối, cậu vẫn chỉ đơn giản là một Bộ Thư tốt đẹp như thế.
“Tôi xin lỗi.” Thẩm Hi Quang vừa dùng băng cổ tay thấm nước mắt cho cậu vừa khẩn khoản nói: “Tôi xin lỗi.
Tôi xin lỗi.
Xin lỗi…”
“Đừng xin lỗi.” Bộ Thư nhắm mắt kìm nén, bờ mi đẫm lệ dính thành từng cụm cong cong: “Em không muốn chúng ta cứ phải xin lỗi nhau mãi.”
“Được rồi, được rồi.” Anh cố gắng bắt chước cậu mỗi khi trấn an anh: “Em đừng khóc.”
Những cảm xúc này không phải chỉ sau hôm nay mà đã tích tụ và dồn nén từ rất lâu.
Đôi khi Bộ Thư cũng tự hỏi trên đời này có mấy người sẽ quyết định dại dột như mình? Cậu vốn biết anh là người có vô số vấn đề, biết việc theo đuổi anh chẳng khác nào đâm đầu vào một tương lai tăm tối.
Nhưng…
Em chỉ muốn biết nửa đời của anh đã đáng buồn như thế nào.
Và, sau khi biết thì em chỉ mong mình có thể an ủi anh dù chỉ một chút.
Đây là đạo đức cơ bản của một tác gia đó, anh biết không?
Cậu thả lỏng cơ thể như vừa buông mình rơi xuống từ nơi cao, mở mắt nhìn lên ô cửa hứng trọn bóng trăng huyền ảo, nói: “Hôn em đi.”
Thẩm Hi Quang liền vồn vã dán vào môi Bộ Thư, mười ngón tay đan vào tóc cậu nắm lại.
Giữ lấy phước lành mà thánh thần đã xót thương…
Đôi lời:
Những năm này, người ta cứ nói đi nói lại về những hoạt động để tự chữa lành.
Nhưng nếu không xuất hiện ai đó có thể chấp nhận toàn vẹn con người bạn cả mặt tốt lẫn mặt xấu ở ngay thời điểm hiện tại thì làm sao bạn có thể cảm nhận được sự chữa lành đích thực?
Vì thế, nghề Lắng nghe cần phải được đào tạo bài bản.
“Chấp nhận tích cực vô điều kiện” là nguyên tắc đầu tiên của ngành tâm lý.
Nếu bạn cảm thấy nhà tâm lý của mình đang phán xét hay không hài lòng với bạn thì nên nhắc nhở họ ngay vì lúc đó nhà tâm lý đang làm sai vai trò của mình.
Nếu không, bạn sẽ không nhận được chất lượng dịch vụ đúng với số tiền đã bỏ ra.
(Tham vấn và trị liệu tâm lý khá đắt.)
Chương này dài hơn 5000 chữ (kỷ lục mới!), chương sau có lẽ cũng rất dài.
Rào trước một chút, chương sau lấy tựa là “Chân dung ác quỷ”, sẽ có một số tình tiết gây sốc (mình sẽ warning ở đầu chương) và mình hi vọng là không ai ghét Thẩm Hi Quang.
Ngoài ra thì chương 40 cũng có một chuyện rất vui, you know what I mean..
Bộ Thư hấp háy mắt tỉnh dậy, ngày đã tàn. Nghiêng đầu qua bỗng thấy Vệ Quyết mặc com-lê cầm bình giữ nhiệt đi vào, cậu còn tưởng bản thân đang mơ.
“Dậy rồi? Em khát nước không?”
“Không, em cảm ơn. Mấy giờ rồi ạ?”
“Còn sớm, mới bảy giờ.” Vệ Quyết xé hai gói cà phê đổ vào bình, vặn nắp lắc lên; sau đó xé một gói đường đổ vào, vặn nắp lại, lắc tiếp.
“Em bị sao vậy?” Bộ Thư kiểm tra bản thân: “Sao em lại ở bệnh viện?”
Vệ Quyết bình thản rót thức uống ra nắp, thổi vài hơi rồi nhấp một hớp: “Hồi chiều em bị ngất. Kiểm tra tổng thể không tìm ra vấn đề gì, em cứ thế ngủ cho đến tận bây giờ.”
“Không có vấn đề gì với em sao?”
Anh ta ngả ghế về sau, bộ com-lê trên mình hơi xộc xệch, có lẽ vừa mới hết giờ làm thì đến ngay: “Ừ, ngoài việc em thiếu dinh dưỡng và ngủ không đủ giấc.” Không để cậu hỏi tiếp, anh ta rào trước, “Anh đã gọi điện cho anh Hai em. Em cứ nằm nghỉ đi, khám lại xong thì anh đưa em đi ăn.”
Bộ Thư vừa đáp ‘vâng’ thì bụng cũng sôi lên. Một lúc sau, bác sĩ tiến vào kiểm tra lần nữa cho cậu, chắc chắn là không có vấn đề gì thì liền cho ra viện.
Mặt đường còn chưa ráo nước sau cơn mưa chiều, bầu không khí ẩm ướt và lành lạnh. Bộ Thư chỉ mặc áo cộc tay, hơi se mình lại trước gió. Vệ Quyết cởi áo khoác ngoài ném cho cậu: “Hôm nay anh chạy qua chạy lại liên tục, có thể hơi mùi, em mặc tạm.”
Cậu nói cảm ơn, cẩn thận tròng vào để không làm nhăn áo. Tiện thể, Vệ Quyết đội nón bảo hiểm cho cậu. Vặn tay ga, nửa người anh ta đổ về phía trước. Không hề báo trước, chiếc xe lao vụt đi. Quán tính đẩy về sau khiến Bộ Thư giật mình ôm chặt lấy đối phương. Vệ Quyết tiếp tục tăng tốc, giọng nói lười nhác bị tiếng gió tán loạn át đi: “Cơm chiên nhé? Hay em muốn ăn món ngoại?”
“Cơm là được rồi ạ.”
Anh ta đưa cậu đến một nhà hàng nhỏ. Bên trong khá đông đúc, phục vụ bàn dẫn bọn họ vào bàn gần sát cửa ra vào. Sau khi gọi món và nước, Vệ Quyết rep tin nhắn một lúc lâu.
Bộ Thư cũng kiểm tra tin nhắn. Lượng PIN còn lại không nhiều nên cậu giảm độ sáng xuống. Vệ Quyết thả máy lên bàn, lơ đễnh nhìn người phía đối diện, phần tóc mái phủ trên vừng trán khiến cậu trông non nớt như một thiếu niên chưa lớn.
Món ăn nhanh chóng được đem ra. Cả hai đang dùng bữa thì di động của Vệ Quyết lại báo có tin nhắn. Anh ta bật ra một tiếng chửi rủa, sau đó dãn nét mặt nói: “Anh Hai em.”
Anh ta chụp hình cậu cái ‘tách’, gửi qua cho Bộ Chấp.
Tức thì di động của Bộ Thư có cuộc gọi đến. Cậu nghe máy: “Anh Hai.”
“Anh nghe nói em bị ngất, có sao không?” Bên đó có vẻ lộng gió.
“Bác sĩ nói là không sao ạ. Anh đang ở đâu vậy?”
“Ở trên phòng thí nghiệm cao nhất nước. Em có nghe thấy tiếng gió không? Cứ thổi vù vù như muốn cuốn cả anh đi. Em đang ăn tối à?”
“Vâng, anh Quyết dẫn em đi ăn cơm chiên. Anh Hai ăn tối chưa ạ?”
“Anh chuẩn bị ăn đây, đồ đóng gói sẵn thôi, hôm nay anh không có thời gian để ăn uống đàng hoàng.” Như để minh chứng, bên phía Bộ Chấp vang lên tiếng bóc đồ loạt soạt. ‘Ngoàm’ một cái, anh hỏi: “Gần đây em bận lắm sao? Làm gì tới nỗi ngất đi như vậy?”
“Em ổn, bác sĩ đã nói là không có vấn đề gì. Anh Hai cũng phải nhớ nghỉ ngơi và dùng bữa đúng giờ.”
Bộ Chấp nuốt miếng cơm, hơi ngập ngừng: “Anh biết hiện tại không phải thời điểm thích hợp nhưng Bộ Thư, anh nghĩ chúng ta cần có một buổi nói chuyện cho rõ ràng. Anh đã gửi mail cho chị Cả, chị bảo sẽ thu xếp về sớm. Chuyện của em, chúng ta cần họp lại bàn bạc kỹ hơn.”
Cậu khựng lại, sắc mặt bớt phần rạng ngời: “Em hiểu rồi.”
“Ừ. Tên Quyết đang ở đó phải không? Nói cậu ta ăn xong thì đưa em về thẳng nhà để nghỉ ngơi, liệu cái thân cậu ta đấy.”
Cậu liền truyền lời tới Vệ Quyết: “Anh Hai em nói anh ấy sẽ xử anh nếu ăn xong anh không đưa em về nhà ngay.”
Vệ Quyết ra hiệu cho cậu đưa di động lại gần, biếng nhác đáp trả: “Ông chủ Chấp à, lương làm việc ngoài giờ phải tính thêm đấy.”
Bộ Chấp mắng anh ta, lại dặn Bộ Thư đôi điều rồi cúp máy.
Bọn họ tiếp tục dùng cho xong phần ăn của mình. Gác đũa, Vệ Quyết ngáp dài gác cùi chỏ lên lưng ghế nhìn xe cộ lưu thông bên kia tấm kính, ngón tay mò mẫm gói thuốc lá trong túi áo. Anh ta lại nhìn người con trai phía đối diện. Khuôn mặt cậu hồng hào và thản nhiên, song đôi mắt lại chất chứa bộn bề.
Vệ Quyết bặm môi rồi rút trong túi quần ra một vỉ viên nén: “Trước đây, có một khoảng thời gian anh từng lạm dụng thuốc giảm đau. Anh uống cứ hai viên mỗi bốn tiếng mỗi khi phải làm ca đêm và dậy sớm vào hôm sau. Kéo dài tầm hai tháng thì anh bị anh trai em phát hiện. Bộ Chấp lén lút đổ sạch thuốc đi và thay vào lọ đựng những viên kẹo này. Anh thề là vị của nó kỳ cục vô cùng.”
Anh ta hỏi Bộ Thư muốn thử không rồi bóc cho cậu một viên, cũng đặt lên lưỡi mình một viên, dùng ngón cái bẻ cong vỉ kẹo: “Chúng ta đều biết tính tình Bộ Chấp. Đôi lúc cậu ấy sẽ tự ý quyết định mà chẳng báo trước với ai, có khi còn ở lì trong phòng thí nghiệm cả đêm vì mải suy nghĩ gì đó. Dù vậy, anh biết cậu ấy đã dành thời gian để cân nhắc rất nhiều, về chuyện của anh, cũng như chuyện của em. Bộ Chấp là người thích suy nghĩ và hành động hơn tranh cãi, nếu cậu ta tranh cãi với ai đó thì là do cậu ta muốn mắng đối phương mà thôi.”
Viên kẹo vừa the vừa đắng, bên trong lại có chút vị ngọt kỳ lạ. Bộ Thư cắn nát nó, một hương thơm liền xông lên đến tận mũi, giống như ngửi tinh dầu, như có một cơn gió mát lành cuốn lại những mây mù trong thần trí: “Em biết mình thật không phải khi không kể cho anh Hai bất cứ một điều gì mà em đang phải đối mặt. Nhưng đó cũng vì em biết anh Hai đã phải nỗ lực rất nhiều để đạt được những thành tựu như hiện tại, em không muốn khiến anh ấy phải thất vọng.”
“Đúng vậy, Bộ Chấp đã phải nỗ lực rất nhiều và cậu ấy hoàn toàn xứng đáng được cả em và anh noi gương theo. Nhưng cũng chính vì luôn luôn nỗ lực nên rất nhiều lúc Bộ Chấp không biết rằng những việc mình làm có thể ảnh hưởng đến người khác như thế nào. Nó giống như… khi nhìn vào một hình mẫu tốt đẹp, dù trong thâm tâm có muốn từ bỏ, một cái gì đó vẫn sẽ thôi thúc chúng ta bám trụ vào những dở dang của hiện tại và chính điều đó đã đưa anh đi xa đến tận đây. Anh nợ anh Hai em rất nhiều. Dù có lẽ Bộ Chấp không biết rằng cậu ấy đã ‘cho’ anh bao nhiêu.
Vệ Quyết đột ngột phóng vào mắt cậu một cái nhìn đăm chiêu: “Đối với anh mà cậu ấy đã vậy thì tại sao em không thể bao dung hơn với anh Hai em? Em quan tâm đến Bộ Chấp là chuyện không ai có thể phủ nhận nhưng việc em che giấu cậu ấy suốt mấy năm qua lại khiến anh cảm thấy em đang bướng bỉnh. Em biết không? Hành động của em như muốn nói lên rằng thực chất em mong chờ một người anh trai vượt trội hơn Bộ Chấp của hiện tại. Một người sẽ ngay lập tức chấp nhận em chứ không phải chống lại em.”
Bộ Thư thấy hai má thình lình nóng lên, nén giận hỏi: “Ý của anh là gì? Anh biết gì về em mà dám suy đoán như vậy?”
Vệ Quyết áp tay lên nắm đấm của cậu, đáp: “Có thể anh không hiểu rõ về em nhưng anh đã quan sát em suốt thời gian qua. Bộ Thư, anh biết em đã cho đi nhiều và em có lý do chính đáng để mong muốn được một ai đó yêu thương hết mực. Đây là lý do anh không dám lại gần em. Anh biết mình sẽ không bao giờ có thể cho em cái mà em muốn.”
Bộ Thư cảm nhận được những vết chai trong lòng bàn tay anh ta cọ vào da mình, thô ráp nhưng ấm nóng. Cậu mất một lúc để tìm lại tiếng nói: “Anh… để ý em sao?”
“Ừ.”
“Từ bao giờ?”
“Từ lâu rồi.” Vệ Quyết nắm lấy bàn tay của cậu, tiếp tục: “Anh đã từng giống như em bây giờ. Khi mẹ anh còn ốm triền miên trên giường bệnh, anh cũng chỉ biết lao đầu vào việc làm thêm và học tập một cách hủy hoại bản thân. Anh chẳng để lại chút gì cho chính mình. Khi ấy, có một người nói với anh rằng: ‘Có phải anh đang ăn vạ cuộc đời và đòi hỏi nó phải trả công cho anh không?’, ‘Có phải anh đang cố cho người khác thấy được sự thảm hại của bản thân và cầu xin lòng trắc ẩn không?’. Anh đã rất tức giận khi nghe vậy nhưng chính sự phẫn nộ ấy đã đưa anh bước tiếp. Và sau khi gặp Bộ Chấp, anh không còn cảm thấy mình là kẻ bất hạnh nữa. Anh đã nhận từ anh Hai em rất nhiều, như thế anh phải chấp nhận mất đi thứ đáng giá tương tự.
“Do đó, đừng muộn phiền về anh. Anh muốn giữ lấy tình bạn với Bộ Chấp hơn là trở thành một người có ngăn cách với cậu ấy. Anh nói những điều này cũng không phải để công kích em. Trong lúc bối rối, đôi khi chúng ta sẽ quên mất giá trị cơ bản của những người thân cận. Sự giấu giếm và chịu đựng chỉ đưa em đến gần với ngõ cụt giống như anh đã từng. Nghe này, anh Hai em là một người rất nỗ lực, em cũng vậy, vì thế hãy tin là cả hai sẽ ổn thôi nhé?”
Sự thẳng thắn của anh ấy tựa như một xô nước lạnh tạt thẳng vào Bộ Thư, khiến cậu phải rùng mình và hoài nghi lúc ban đầu, sau đó chầm chậm xoa dịu những nhức nhối trong tâm hồn. Cậu thấy lòng mình xao động, hỏi: “Nếu không ổn thì sao?”
“Vậy thì anh sẽ dẫn Bộ Chấp và em đi ăn vài thêm bữa.” Vệ Quyết vươn tay xoa đầu cậu: “Anh còn cả một danh sách quán muốn ăn thử, đang tìm cơ hội thôi.”
Đêm dần buông xuống, mặt đường còn ướt nhưng tay lái và tốc độ của Vệ Quyết vẫn ổn định. Bộ Thư nhìn những ánh đèn sặc sỡ nối liền thành vệt sáng vùn vụt trôi về sau. Đến trước bức tường rào quanh ngôi nhà tối đen, anh ta nhận áo khoác từ tay cậu, hỏi: “Có cần anh ở lại hỗ trợ gì không?”
“Em nghĩ mình sẽ ổn.” Cậu cúi đầu chào rồi quay đi.
Không một ánh đèn, ánh trăng hiu hắt trải dài từ bậc cầu thang ra phòng khách dâng lên không gian một cảm giác côi cút thê lương. Đứng trước khe cửa duy nhất hắt sáng từ bên trong, Bộ Thư khẽ khàng gõ hai tiếng như thể sợ sẽ làm kinh động người trong phòng.
“Em vào nhé.” Cậu vặn tay nắm, nhắm chặt mắt trước ánh sáng đột ngột, sau đó nhìn thấy anh ngồi đằng sau giá vẽ như mọi ngày.
Thẩm Hi Quang không nhìn đến người vừa xâm nhập, khuôn mặt vô cảm, tay cầm chì đi không ngừng. Cậu gọi mấy tiếng, anh đều không phản ứng, mắt không rời tranh lấy một lần.
Bộ Thư thấy ngột ngạt, với tay cố ý tắt công tắc đèn, nói: “Nếu anh còn cố vẽ trong bóng tối thì em sẽ biến mất đấy.”
Thật ra đèn không phải nguồn sáng duy nhất ở đây, ánh trăng rọi vào từ cửa sổ đủ rạng để sáng soi vị trí của hai người. Giá vẽ đổ bóng xuống vạch ra đường biên giới giữa ‘bên này’ với ‘bên kia’.
Thẩm Hi Quang vân vê thỏi chì trong tay như đang cầm một thứ quý giá, buông xõng vai trên chiếc ghế ba chân, rồi ngước nhìn bóng tối trên trần nhà.
“Tôi đã luôn cố gắng để sinh tồn với tâm trí này. Tâm trí khác thường này sản sinh ra những điều kỳ lạ và trái với luân lý luôn luôn thôi thúc tôi hiện thực hóa chúng. Đó sẽ là Utopia* của riêng tôi, nơi tôi thống trị và đặt ra luật lệ để duy trì phúc-đảo này. Tôi sẽ không bao giờ biết được khoái lạc và hạnh phúc là gì nếu không một lần tạo ra nó. Và em, một người kiên trì xin giấy thông hành để tiến vào chốn lạc viên của tôi, đã đạt đủ điều kiện để tiếp tục cuộc hành trình. Vì thế, tôi đã muốn cho em thấy tất cả mọi điều điên loạn và hoang đường nhất, muốn cho em nếm trải những ảo tưởng rồ dại của dục vọng và hận thù. Tất cả những gì tốt nhất trên phúc-đảo-địa-đàng, tôi đã cho em hết không giữ lại chút nào. Vì vậy, tôi không hiểu mình đã sai ở chỗ nào?
“Từ ban đầu, em tìm đến tôi vì muốn biết về tất cả những sự điên khùng và kệch cỡm của một kẻ lạc đàn, tôi đã phơi bày chúng ra trước mắt em còn hơn cả bất kỳ một câu chuyện phiêu lưu ly kỳ nào mà em từng đọc trong sách vở. Đã vậy, em còn thấy chưa đủ ở đâu? Nếu sự độc nhất vô nhị của tôi được xác định dựa trên những điều tồi tệ và tội lỗi thì mất đi chúng, tôi có còn là người mà em muốn tìm hiểu nữa hay không? Đến những ấn phẩm kể về cuộc đời của những tên sát nhân tàn ác nhất còn mang đến niềm vui cho những kẻ rảnh rỗi thì một tôi thế này vẫn chưa đủ để làm em thỏa mãn ư?”
* Utopia được mô tả là một xã hội lý tưởng đạt đến sự hoàn hảo ở mọi mặt, nó còn được hình dung là một xã hội công bằng tuyệt đối nơi tất cả công dân được đối xử như nhau; trong văn học, khái niệm Utopia gần với “địa đàng trần gian”, nơi hiện thực hóa tất cả ước mơ của mọi người.
Đây là lần đầu tiên Bộ Thư nghe Thẩm Hi Quang nói nhiều đến như vậy.
Cậu nhìn thẳng không chớp mắt. Trong ánh sáng dìu dịu này, khung cảnh chợt trở nên không thực, bóng tối tràn lên cẳng chân anh như không còn tồn tại sàn nhà nữa. Anh đang ở trên một vùng nước đen ngòm hơn cả mực viết, như một cái cây khẳng khiu mọc dày rễ để sống ký sinh nhờ bóng tối ấy.
“Tôi chẳng có gì để cho em ngoài sự điên rồ của bản thân. Dưới ngòi bút của em, ít ra chúng còn có thể hóa thành một thứ gì đó thú vị đáng được cảm thông. Nhưng khi người ta đã tìm được niềm vui từ nỗi sầu muộn của tôi thì sẽ chẳng còn ai ở lại với tôi nữa. Tất cả mọi người đều như vậy… Em cũng như vậy. Vì tôi và em vốn dĩ sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau.”
“Sau tất cả những gì em đã làm, anh vẫn nghĩ vậy sao?” Bộ Thư siết hai bàn tay, giằng xuống những ứ đọng chặn ngang cổ họng: “Chính vì người khác không hiểu nên em mới phải viết ra bằng chữ, bằng từ, bằng kịch và bằng mọi thứ để bọn họ có thể hiểu được dù chỉ một chút các nỗ lực sống của anh. Chính vì em đã đi vào phúc-đảo-địa-đàng của anh nên em mới phải cho người khác thấy nó quan trọng với anh như thế nào. Em chưa từng thiếu tôn trọng anh vì em biết chúng ta sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Khi dám tìm hiểu về anh, em cũng biết mình phải có trách nhiệm với nỗi đau của anh. Nhưng… anh vẫn cứ nghĩ như vậy sao?”
“Tôi ước gì mình không nghĩ như vậy!” Anh trả lời ngay lập tức, hai bàn tay úp vào mặt: “Tôi đã ước cả trăm lần để mình đừng nghĩ như vậy nữa! Nhưng tôi làm sao có thể xóa bỏ suy nghĩ này đi được? Tôi biết làm sao để xóa bỏ suy nghĩ này? Tất cả mọi người đều đến rồi đi, đến người mẹ đã sinh ra tôi cũng vậy. Chưa từng có ai kiên nhẫn với tôi như em. Nhưng bản thân em cũng có những người em cần phải bận lòng. Những người mà tôi biết rõ là mình không thể đặt lên bàn cân để đong đếm với họ. Tôi biết rõ mình chẳng làm được gì so với cách bọn họ quan tâm đến em.
“Tôi biết tôi khiến cho em bối rối và mệt mỏi rất nhiều. Tôi đã ước cả ngàn lần để bản thân thôi than vãn và làm gì đó khá khẩm hơn cho em. Tôi đã nỗ lực đặt chân ra ngoài và làm vui lòng em bằng cách tận hưởng thế giới. Nhưng tất cả mọi thứ ngoài kia đều diễn biến quá nhanh, ai cũng vội vàng và bận rộn. Tôi không thể theo kịp người khác, bọn họ đi ô-tô, còn tôi chẳng khác nào một đứa bé đang tập chạy. Khi người ta bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt tò mò thì tôi chỉ muốn ngay lập tức biến mất khỏi chỗ đó. Em nói em không xấu hổ về tôi. Tôi tin em không chút nghi kỵ nhưng tôi chẳng thể ngăn nỗi hổ thẹn về bản thân mình khi ở cạnh em. Tôi chẳng biết mình đang cố làm gì nữa, tôi chỉ… không thể theo kịp em.”
Khi bàn về tâm bệnh, chúng ta phải nhận thức được rằng thế giới tâm trí của bệnh lý là một thế giới đóng. Người bên ngoài vào không được mà người bên trong cũng ra không được. Khi tiếp cận tâm trí đó với tất cả những thứ kỳ quặc và lạ thường tồn tại bên trong, chúng ta không được phép nghi ngờ hay phủ nhận chúng. Bởi vì đối với những người có bệnh, mọi thứ điên rồ và kỳ lạ trong đầu họ đều ‘thực sự đang tồn tại’. Tồn tại theo đúng nghĩa đen. Chúng có thể khiến cho họ nếm trải sự đau khổ tột cùng, hoặc trở thành ‘tấm phao cứu sinh’ để giúp họ chung sống với vấn đề của mình. Nếu ai đó cố xóa bỏ chúng đi thì đồng nghĩa với dập tắt động lực sống của họ.
Trị liệu tâm lý thực chất là mở ra một cánh cửa để giúp bệnh nhân liên kết và điều hòa tâm trí bất thường của mình với thế giới thực chứ không đập đi rồi xây lại tâm trí đó. Vì thế, không tồn tại khái niệm ‘hết bệnh’. Phần lớn những người có bệnh lý dai dẳng như Thẩm Hi Quang đều phải học cách để chung sống với vấn đề của mình đến hết đời.
Như vậy có đau khổ không? Có. Có cô độc không? Có. Có bất lực không? Có. Bởi vì bọn họ nhận thức được rằng bản thân là gánh nặng đối với người khác. Và họ không hề mong muốn điều đó.
Thẩm Hi Quang khom lưng, hai bàn tay vặn vào nhau. Anh thấy lạnh cả người, lại bất lực tràn trề y như lúc cậu bị ngất, anh đã không biết phải làm gì, mất đến tận mười lăm phút ấp úng anh mới giải thích tình hình được với cấp cứu. Anh nhớ tới Vệ Quyết, nhớ tới ánh mắt lạnh lùng và lời hắn nói: ‘Mặc dù tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng nếu cậu chỉ biết đứng đó như một thằng đần thì hãy tránh đi và suy nghĩ về những gì phải nói với em ấy sau khi bình tĩnh lại’. Nhưng trước khi nghĩ ra ý tưởng gì thì anh đã nói ra những điều kinh khủng. Không, không, không… đáng lẽ ra mình không nên nói thế…
Tại sao mình lại nói ra những thứ kỳ lạ chứ? Sao mình lại cư xử giống y hệt Thẩm Dã thế này? Nếu là Thẩm Miên thì sẽ nói gì đây? ‘Xin lỗi, tôi không cố ý’? Anh ta lúc nào cũng giải thích mọi chuyện trôi chảy. Còn mình sẽ lại ấp úng như một thằng đần mất.
Anh vùi mặt vào lòng bàn tay, sự hỗn loạn trong tâm trí choán kín các giác quan và cảm nhận không gian của anh. Anh hoàn toàn không nhận thức được gì cho tới khi Bộ Thư đặt đầu gối xuống ngay dưới ghế, “Thẩm Hi Quang…”
“Cảm ơn anh vì đã cho em biết suy nghĩ trong lòng anh.” Cậu vừa nói vừa dịu dàng gỡ xuống từng ngón tay co quắp của đối phương: “Bao lâu nay, em đã phải quan sát và suy nghĩ, tìm tòi và thử hết cách này đến cách khác để bước vào thế giới của anh. Vậy mà, từ khi em còn chưa nhận ra, anh đã muốn trao cho em mọi thứ của mình. Vì vậy, xin anh đừng hổ thẹn trước niềm vui của em.”
Anh chậm rãi thả tay ra để hơi ấm từ cậu chạm đến mình. Cậu hôn lên sống mũi anh. Rồi mười ngón tay bọn họ lồng vào nhau, khắng khít không một kẽ hở. Bộ Thư thân mật tựa vào lòng anh: “Bởi vì con người có nhiều giới hạn nên đôi khi em chưa hiểu được hết những góc nhìn của anh; khi đó, em thực sự, thực sự rất cần anh nói cho em biết suy nghĩ và cảm xúc của anh giống như hiện tại. Nếu anh không nói ra, em sẽ chẳng bao giờ biết được. Anh không cần nói hết mọi suy nghĩ, cứ nói những gì mà anh cảm thấy em cần phải biết, về nỗi lo của anh, nỗi sợ của anh, điều mà anh mong muốn. Hãy nói cho em biết.
“Xin anh đừng dằn vặt vì em. Nếu em không có gì cả, em cũng sẽ không thể cho anh gì cả. Nhờ có gia đình làm điểm tựa nên em mới có thể bước đi chầm chậm với anh. Em đã từng trốn tránh nhưng bây giờ em lại cảm thấy vô vàn biết ơn vì gia đình đã cho em cuộc sống này, cho em những mặc cảm và nỗi oán hờn, vì điều đó đã giúp em lại gần với anh hơn. Em cũng biết ơn người đã thầm lặng dõi theo em mà không cần hồi đáp, vì sự khoan dung của người ấy đã đưa em đến đây. Thẩm Hi Quang, thực ra mọi người xung quanh em đều cho em thêm can đảm để ở bên anh chứ không đưa em đi đâu. Vì vậy, đừng sợ hãi. Nếu anh không thể đi nhanh được thì chúng ta cùng tiến từ từ. Em sẽ ở mãi bên anh.”
Cậu bỗng thấy có giọt nước rơi trên má, ngước nhìn lên. Đôi mắt anh đã nhòe lệ. Bàn tay siết lấy cậu trở nên ấm nóng. Anh cúi xuống, bờ môi run run chạm vào trên vừng trán, gò má rồi khóe miệng của cậu. Thành kính hết mực như làm dấu thánh.
Bộ Thư thuận tình tìm đến môi anh. Thẩm Hi Quang vừa hôn vừa nhẹ nhàng đặt cậu xuống tấm toan trắng trải sẵn trên nền nhà. Anh vẫn là một cái cây, một cái cây sống dựa vào vùng nước đen nơi ánh trăng không thể rọi tới, nhưng anh sẽ không để cậu dính đến một giọt mực thước của chốn trụy lạc này.
…
Đèn đường nhấp nháy vài cái.
Vệ Quyết vừa hút thuốc vừa ngửa cổ nhìn thiêu thân bâu vào bóng đèn trên đầu, chợt có cuộc gọi đến. Anh ta nhìn rồi nghe máy, giọng gợi đòn: “Anh Hai à, nửa đêm mà còn hỏi thăm em trai, cậu là brocon* hả?”
* Brother-complex, tạm dịch: phức cảm anh em trai, thuật ngữ xuất phát từ truyện tranh và hoạt hình Nhật Bản, diễn tả những người trong gia đình có sự quan tâm hoặc bị thu hút quá mức bởi anh hay em trai của mình.
“Vừa mới về khách sạn, mệt gần chết, đừng có chọc tôi.” Bộ Chấp hỏi: “Bộ Thư nghỉ ngơi chưa?”
Vệ Quyết quay mặt nhìn ngôi nhà tối lửa tắt đèn đằng sau: “Ờ… ngủ rồi.”
“Cậu đang ở đâu?”
“Sao biết tôi ở ngoài hay vậy?”
“Nghe giọng là biết. Lúc bực mình cậu có bao giờ ở trong phòng đâu.”
Anh ta khựng lại giây lát, dụi đầu lọc vào bức tường. Bên phía Bộ Chấp lộc cà lộc cộc một chút, sau đó nói: “Hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều. Anh em chúng tôi được nuôi dạy trong một gia đình mà ai cũng thường xuyên vắng mặt vì công việc riêng nên Bộ Thư không có thói quen nhờ vả người khác, kể cả người thân. Tôi tôn trọng việc em ấy tự mình giải quyết vấn đề nhưng lần này chắc chắn em ấy đã quá sức. Tôi sẽ chóng thu xếp để đưa em ấy về nhà.”
“Tên ngốc, cậu đang xem nhẹ Bộ Thư.”
“Cái gì?”
“Tôi vừa nói đó, cậu đang xem nhẹ Bộ Thư. Nhà khoa học, cậu làm việc với thiên tài nhiều quá nên quên cả cách người bình thường giao tiếp với nhau rồi à? Khi bọn tôi gặp rắc rối, bọn tôi không đi làm thí nghiệm hay ngồi suy tư cả đêm, bọn tôi tự mình chịu đựng hoặc tìm kiếm sự giúp đỡ. Phản ứng của em trai cậu là hoàn toàn bình thường, em ấy có quyền yếu đuối, không liên quan gì đến vấn đề mà cậu đang bận tâm.”
Bên kia yên ắng. Vệ Quyết làm như bâng quơ nói: “Bộ Chấp, về sau đừng có tự ý quyết định nữa, dù là chuyện trong gia đình thì cũng nên hỏi ý em ấy một tiếng, huống hồ đây hoàn toàn là chuyện riêng của em ấy.”
“Cậu có đưa em ấy về nhà không?” Bộ Chấp hỏi.
“Tôi đưa em ấy đến nơi em ấy muốn.”
“Tôi giết cậu giờ.”
“Giết đi.” Anh ta lại trêu ngươi: “Sẵn tiện nói luôn, trước đây tôi toàn nhịn cậu, về sau cậu còn đụng vào đồ của tôi là tôi bẻ tay cậu đấy.”
Bộ Chấp tức quá dập máy cái ‘tút’.
Vệ Quyết đặt di động lên yên, rút bình giữ nhiệt ra uống cà phê, vừa hóng gió vừa nhìn trăng sao lủng lẳng trên trời. Quay lại thấy ngôi nhà phía sau đã mở đèn, anh ta liền biết đó là điềm lành, lại cầm di động lên nhắn tin cho Bộ Chấp: Buồn ngủ quá, đi ngủ đây.
Nghĩ đoạn anh gửi thêm một tin: Bớt cuống lên đi. Em cậu chắc chắn là người mạnh mẽ nhất mà tôi từng gặp.
Bản án từ thiên thần: “Em sẽ mãi bên anh.”