Gặp Anh Giữa Muôn Vàn Hoa Lệ

Chương 8:



Hai người về đến cửa nhà Nhất Dao thì bị chắn đường bởi một loạt hàng rào. Cô hiếu kì ngẩng đầu lên, thấy đâu đâu cũng là người với người.

Dụ Dân không tiến cũng không lùi được, đây là đường một chiều nên nếu không thể tiến lên để đi vòng qua đường khác thì sẽ không thể nào quay trở lại được chung cư.

“Có chuyện gì không biết…” Tay cô lần xuống khoá của đai an toàn, định xuống xe xem có chuyện gì bên ngoài.

Cô vừa động, một bàn tay ấm nóng đè lên tay cô, lúc cô chưa kịp nhận ra thì anh đã rút tay về.

“Đừng xuống.” Dụ Dân nói, nghiêng đầu nhìn qua cửa kính.

Anh nghiêng đầu qua phải, mùi hương trên cơ thể thoảng qua mũi cô. Vẫn là hương chanh man mát như lần đầu cô gặp anh, thơm nhẹ mà sảng khoái. Bằng góc này, vết bớt trái tim ở đuôi mắt kia một lần nữa hiện ra trong mắt cô, lấp ló dưới gọng kính vàng sạch bóng.

Môi cô vô thức cong lên.

“Chờ ở đây nhé.” Anh tháo đai an toàn, liếc cô một cái rồi mở cửa xuống xe.

Nhất Dao nhìn bóng lưng cao lớn của anh dần tiến đến phía đám đông rồi hoà vào bọn họ. Vì anh cao, đứng giữa đám người đó thì càng nổi bật hơn, chỉ cần chớp mắt một cái đã nhận ra.

Cô nghĩ nếu ném anh ra giữa biển người sẽ chẳng quá khó để tìm thấy.

Một khi đã đặc biệt, đi đến đâu cũng sẽ toả sáng.

Ít nhất là vậy.

Dụ Dân nhìn một lúc thì quay trở lại xe, trên áo khoác anh vương mùi gió.

“Ngoài đó có vụ tai nạn, tạm thời chưa thông được đường.”

“Vậy…anh có muốn lên nhà ngồi một lát không?”

Dù sao ngồi trong xe sẽ rất ngột ngạt và chán.

Cô nghĩ nếu Phùng Tiêu mà ở đây sẽ gào lên nói cô muốn ăn thịt Dụ Dân và kể rằng nhà cô là động sói, thà rằng nhốt anh trong xe còn hơn để anh bước vào nhà cô nửa bước.

Nhưng thật may, cậu ta không ở đây.

Đó là một loại phúc lợi bất ngờ, Nhất Dao không thể phủ nhận.

“Ừm.” Anh đồng ý, sắc mặt lãnh đạm.

“Đi thôi.”

Dụ Dân đỗ tạm xe vào bên lề đường rồi khoá lại, theo chân Nhất Dao đi vào khu tập thể mà anh đã đi qua vài lần nhưng chưa bao giờ lên.

Khi tập thể cũ ngập tràn hơi thở cửa năm tháng, góc tường ẩm ướt bám đầy rêu xanh, còn cả những chỗ bị vỡ tường lổ ra gạch và vữa bên trong. Bước lên cầu thang cũ và bụi bặm, ánh đèn treo trên cao thì là một chiếc bóng tròn nối thêm dây điện, yếu ớt tới nỗi không thể nhìn thấy bóng mình trên mặt tường.

Cũng may bây giờ trời vẫn chưa tối hẳn, không biết khi về đêm thì sẽ thế nào nữa.

Nhất Dao bước đi trước, anh nghe tiếng bước chân cô, chậm rãi đi theo sau.

Nhà cô ở tầng ba, bên nhà đối diện phát ra tiếng nhạc ồn ào.

Nhất Dao mở túi tra chìa khoá vào ổ, sắc mặt nguyên như cũ, dường như cô đã quá quen với cuộc sống ở đây.

Cửa mở ra, con mèo màu đen lập tức chạy đến quấn lấy chân cô.

Chợt để ý thấy đằng sau cô có một người nữa, Bông Tuyết giật mình lùi lại, đôi mắt như thỏi vàng mở to nhìn anh. Đuôi nó hạ xuống, cả người đứng bất động.

“Bông Tuyết, vào đây.”

Nghe tiếng cô gọi, con mèo không quay đầu mà vẫn đứng ở cửa nhìn anh, thận trọng và dè chừng.

Dụ Dân bước vào nhà, Bông Tuyết lùi lại, vài sợi lông trên người dựng lên.

“Uống trà nhé?”

“Ừ.”

Nhất Dao mang ấm nước sôi vào bếp rồi mở tủ lấy trà.

Nhà cô khá rộng rãi thoáng mát, đồ đạc cực kì đơn giản và ngăn nắp, không hề có mấy thứ nữ tính như phòng ốc của các cô gái trẻ. Ở phòng khác có bệ cửa sổ lớn và một tủ sách bên cạnh, tủ rất lớn và nhiều sách.

“Ngồi đi.” Nhất Dao cười, dẫn anh đến sofa.

Dụ Dân ngồi xuống, chân khép, lưng thẳng, dáng ngồi cực kì đúng tiêu chuẩn. Bông Tuyết luẩn quẩn dưới chân anh, đưa mũi thăm dò khắp nơi.

Nước sôi, Nhất Dao rót ra ấm, đợi trà ngấm thì chia thành hai cốc rồi mang tới bàn.

“Cảm ơn.”

“Không có gì.” Cô ngồi xuống.

“Cô chơi dương cầm à?” Anh nhìn tới chiếc dương cầm bên góc nhà.

“Ừm. Hồi nhỏ tôi có học qua nhưng lớn lên thì không bỏ, từ bấy giờ đến nay nó vẫn nằm ở chỗ đó.”

Cô lại nhìn anh: “Anh biết chơi không?”

Dụ Dân gật đầu.

Nhất Dao cười: “Có thể đánh cho tôi nghe một bài không?”

“Ừ.”

Dụ Dân đi tới góc nhà, Nhất Dao kê một cái ghế cho anh, còn mình thì đứng bên cạnh.

“Tôi không dùng nhưng vẫn thường xuyên lau dọn nó nên sạch lắm.”

Anh gật đầu, ngón tay dài xoè ra đặt lên phím đàn để thử âm.

Tiếng đàn vọng ra, Bông Tuyết giật nảy mình, trốn tọt vào gầm sofa.

“Cô muốn nghe bài gì?” Anh ngẩng đầu, mắt đen qua lớp kín vương một tầng ánh sáng dịu nhẹ.

“Cứ đánh bừa một bài thôi.”

Dụ Dân gật đầu, nghĩ một lúc rồi tay bắt đầu hoạt động trên các phím đàn. Đốt xương trên tay anh rõ ràng, rất gọn và thẳng, bắp thịt của tay cũng đều, đường gân tay nổi lên hấp dẫn.

Hàng mi dài hạ xuống, khẽ rung động theo nhịp chuyển của tay.

Bản nhạc rất êm dịu, không quá nhanh cũng không quá chậm, đủ để người nghe cảm thấy thư giãn và thoải mái.

Dụ Dân đánh nốt cuối cùng, bàn tay anh rời khỏi các phím đàn, ngẩng đầu nhìn cô. Đồng tử của anh như hồ nước ngày thu tĩnh lặng, một gợn sóng nhỏ cũng không có.

“Bài này hay quá, tôi chưa được nghe bao giờ!” Nhất Dao tán dương.

“Cô là người đầu tiên được nghe.”

Nhất Dao mở to mắt trong sửng sốt: “Hoá ra là bài nhạc do anh làm à? Giỏi thật!”

Có lẽ vì ánh mắt cô quá đỗi sùng bái khiến anh thấy căng thẳng, Dụ Dân đánh mắt ra chỗ khác, một chữ “Ừ” mắc kẹt trong cổ họng.

Dù lời khen đã nghe rất nhiều nhưng gặp một người nhìn anh chân thành như vậy làm Dụ Dân thấy lòng mình như bị một sợi lông vũ quẹt qua, rạo rực ngứa ngáy.

Lông mi che khuất đôi mắt anh, không thể thấy rõ sự lay động trong đó.

“Cảm…ơn cô.” Dụ Dân nói, cổ họng khô khan.

Anh rời khỏi ghế, quay trở lại sofa cầm cốc trà lên uống.

Nhất Dao đậy nắp dương cầm lại, nhấc chân về chỗ.

“Tôi không biết anh còn tài năng gì nữa nhưng thế thôi đã đủ tuyệt rồi.” Cô nâng cốc trà.

Dụ Dân không đáp, hai vành tai đỏ bừng.

  “Meo!”

Bông Tuyết bỗng từ đâu nhảy lên người Dụ Dân, vuốt của nó bám chặt vào áo anh. Anh bị bất ngờ, không phản ứng kịp nên cốc trà nghiêng sang một bên, đổ hết ra tay áo và nhỏ giọt xuống sàn nhà.

Bông Tuyết doạ anh xong thì cong đuôi chạy đi.

Nhất Dao hoảng hốt: “Anh không sao chứ?!”

“Không sao.”

“Nước trà nóng đấy, anh vào phòng vệ sinh dội nước đi!” Cô kéo tay áo anh, dẫn anh vào phòng vệ sinh.

Cô mở nước cho anh, bỏ lại một câu “Tôi đi tìm khăn.” rồi chạy đi.

Nước trà ngấm vào tay áo anh, hơi nóng áp lên da thịt.

Dụ Dân cởi đồng hồ để lên kệ, sau đó để tay mình vào dòng nước.

Đang ngâm nước, Nhất Dao lại chạy tới đưa một cái khăn sạch cho anh.

Dụ Dân tắt vòi nước, nhận lấy khăn của cô rồi lau khô tay.

Cũng may là có áo nên cũng không quá nguy hiểm, chỉ là phần da bị nước trà đổ lên đã đỏ ửng.

“Sẽ không nghiêm trọng chứ?” Cô cầm tay anh, lật qua lật lại.

Ngón tay cô chạm vào tay anh, vẫn là cái cảm giác mềm mịn khi cô đưa lá cây cho anh.

Đáy mắt anh phảng phất luồng ánh sáng mơ hồ.

“Không sao, cùng lắm chỉ bị phồng nước nhẹ thôi.”

“Có cần bôi thuốc sát khuẩn không?”

Anh thu tay về, lắc đầu: “Ngâm nước đủ rồi, để kệ nó.”

Nhất Dao hối lỗi nhìn anh, giọng cô nhỏ hẳn đi: “Xin lỗi nhé. Tôi không nghĩ Bông Tuyết lại kích động vậy.”

“Đó là điều bình thường thôi, đừng lo.”

Song dường như sợ cô sẽ cảm thấy day dứt, anh nói thêm an ủi.

“Khi nấu ăn cũng rất dễ bị bỏng, không cần lo lắng quá đâu.”

“Cái áo của anh, tôi trả tiền giặt là nhé?”

Dù sao tay áo cũng ngấm hết cả nước trà rồi.

Môi anh mỉm cười, giọng nói cũng nhẹ hẳn: “Chỉ là cái áo thôi, cho vào máy giặt qua là sạch.”

“À…”

Anh nhìn khung cảnh bên ngoài bắt dầu tối, nói: “Có lẽ bây giờ thông đường rồi, tôi phải về thôi.”

Cô ngẩng đầu: “Tôi tiễn anh!”

“Ừ.”

  Sau sự kiện bị đổ nước trà đó, Nhất Dao cấm túc Bông Tuyết không được nghịch ngợm.

Lúc tối, cô nhắn tin hỏi anh vết thương thế nào.

Dụ Dân nhắn lại: Không có gì.

Để cô khỏi lo, anh còn chụp lại tay mình gửi cô.

Vết đỏ đã mất, tay anh trắng trẻo như cũ.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn một lúc rồi tiện tay lưu ảnh tay anh vào máy.

Vì cả ngày chụp ảnh quá mệt nên cô lăn ra ngủ một giấc, cuối cùng lúc mở mắt thì trời đã sáng rồi.

Nhất Dao nhìn đồng hồ mới bảy rưỡi, cô vặn người một lúc rồi cầm quần áo đi vào nhà tắm. Cô treo quần áo lên mắc, sau đó quay ra bồn rửa tay đánh răng.

Lúc đó, cô thấy trên kệ để đồ của mình có xuất hiện một chiếc đồng hồ nam.

Hẳn là đồ Dụ Dân để quên hôm qua rồi.

Cô cầm đồng hồ lên, chất liệu khá nặng, nhìn không giống kiểu dáng thông thường của các hãng đồng hồ nên cô nghĩ đó là đồ thủ công. Mặt kim loại phía sau lành lạnh, Nhất Dao lật nó lại, thấy trên nắp đồng hồ có khắc một dòng chữ.

“To my beloved Andrew”

Andrew?

Đó là tên tiếng Anh của Dụ Dân?

Cô mang đồng hồ ra bên ngoài, sau đó lấy điện thoại nhắn tin cho anh.

Nhất Dao: Anh để quên đồng hồ ở chỗ tôi, tôi mang qua cho anh nhé?

Tin nhắn gửi đi, cô không thấy anh trả lời nên nghĩ chắc giờ này anh chưa dậy hoặc đang có việc.

Nhất Dao để điện thoại lên bàn, quay trở lại phòng tắm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.