Gả Kiều Nữ

Chương 9: Trùng hợp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay Hầu phủ chuẩn bị thọ yến, mở tiệc chiêu đãi khách gồm có đồng liêu trong triều, những người hay qua lại trong công việc còn lại là những người có quan hệ riêng. Phụ thân và huynh trưởng đi tiền viện đón khách. Trịnh Vân Hạm cùng các tỷ muội trong nhà đi theo Lưu thị tiếp đãi nữ quyến.

Trịnh Vân Hạm nhớ lại tin tức mà Nhị ca gửi về cùng lời an ủi, cố gắng không nghĩ ngợi lung tung nữa.

Rất nhanh, đã có nữ quyến được nô bộc dẫn đường đến nơi. Kính An Bá phủ đến sớm, Trì Hàm Song buông tay mẫu thân, chạy về phía Trịnh Vân Hạm.

Còn chưa đến gần, Trì Hàm Song lập tức dừng chân, tròn mắt nhìn Trịnh Vân Hạm từ trên xuống dưới, tấm tắc nói: “Đây chẳng phải là xấp vải lưu quang và yên hà đoàn năm ngoái chúng ta cùng mua sao?”

Trịnh Vân Hạm cười: “Ta đã cắt xấp vải đó thành bộ này, ngươi lần trước không phải đắn đo không biết chọn kiểu nào sao? Cho ngươi tham khảo.”

Trì Hàm Song liên tục lắc đầu: “Ta sẽ không cắt kiểu này đâu! Chân dài một chút mặc lên mới vừa cao vừa gầy, ta thấp hơn ngươi, mặc kiểu váy giao du(*) hợp hơn.”

(*) Váy giao du hay còn gọi là váy chéo, được khâu lại từ nhiều mảnh vải hình thang, vì vậy khi mặc lên trông gầy đi.

chapter content

Trịnh Vân Hạm: “Ta cũng cảm thấy vậy.”

Trì Hàm Song gật đầu: “Quyết định vậy nhé, chất liệu này đẹp thật, trở về sẽ sai người mang đi cắt.”

Trịnh Vân Hạm gợi ý: “Nếu có dư lại vải thì đừng vội vứt đi, dùng làm phi bạch(*), khăn tay, không cần phải đi mua riêng, còn càng tương xứng.”

(*) Phi bạch

chapter content

Trì Hàn Song kích động không thôi: “Tuyệt diệu!”

Lại có khách mới đến, Trịnh Vân Hạm cùng các tỷ muội đi tiếp đãi, Trì Hàm Song không thể lôi kéo nàng nói chuyện nữa, tìm một chỗ ngồi xuống, vừa thưởng trà vừa ngẫm nghĩ những lời tỷ muội tốt nói.

Thật ra, nếu nói váy cúp ngực(*) làm các cô nương trở nên cao gầy, thì đây chính là vũ khí đọ sắc giữa các cô nương xinh đẹp.

(*) Váy cúp ngực

chapter content

Nàng nhớ rất nhiều váy của Trịnh Vân Hạm đều là váy cúp ngực. Vì vậy Vân Hạm mặc váy cúp ngực càng xinh đẹp, kết hợp thêm với váy kiểu giao du thì lộ ra ngực lớn, eo nhỏ, chân dài. Hai người các nàng mua cùng một loại vải nhưng màu sắc khác nhau. Bởi vì Trì Hàm Song vẫn còn do dự về kiểu dáng nên vẫn chưa may.

Trì Hàm Song từ xa nhìn bạn thân đang mỉm cười đón khách, trong lòng nghĩ, Vân Hạm mà biết nàng không hợp mặc kiểu dáng này, nhưng lại sợ nàng không vui nên không dám nói ra. Dứt khoát tự mình cắt thành kiểu dáng này rồi cho nàng xem thử?

Nhìn theo, ánh mắt Trì Hàm Song thay đổi.

Vẻ ôn nhu trong mắt nhạt đi, thêm phần địch ý và phòng bị. Phía trước là em gái của Tào Mạn Nghi, Tào Mạn Đồng đang cùng Tào phu nhân tiến vào.

Tào Mạn Nghi mới được phong làm Trắc phi của Thái tử không lâu. Theo quy tắc, trước khi chính thức nhập cung thì không được ra khỏi cửa, phải ở trong phủ học quy củ. Vì vậy thọ thần hôm nay Tào Mạn Nghi không đến, mà chỉ có Tào Mạn Đồng.

“Tào phu nhân, Tào cô nương.” Trịnh Vân Hạm cười hướng hai người cúi đầu chào hỏi. Tào phu nhân hơi gật đầu coi như đáp lời. Tào Mạn Đồng quét mắt quanh Trịnh Vân Hạm, không thấy Trì Hàm Song, cười khẽ, khi đáp lại thì khoé miệng khẽ nhếch, rất kiêu ngạo.

Tỷ tỷ của nàng ta hiện tại là Trắc phi của Thái tử, tiền đồ vô lượng. Tào gia hôm nay đến phủ Trung Liệt Hầu chúc thọ coi như là cho đủ mặt mũi.

Tào phu nhân nhanh chóng đi đến chỗ Lưu thị đang dẫn đầu nhóm phu nhân. Các cô nương trẻ tuổi thì tuỳ ý nói chuyện, chơi đùa trong viện.

Trong viện sắp xếp rất phong phú, có thể đá cầu(*), đánh đu(*), uống trà hạ cờ, đánh song lục(*), rất náo nhiệt. Tào Mạn Đồng đứng song song với Trịnh Vân Hạm: “Không ngờ hậu viện của Hầu phủ lại tao nhã như vậy, so với Đông Cung tinh xảo thì chẳng kém chút nào.”

(*) Đá cầu

chapter content

(*) Đánh đu

chapter content

(*) Song lục

chapter content

Trịnh Vân Hạm cười nhẹ: “Phòng ốc Hầu phủ sơ sài, sao có thể đánh đồng với Đông Cung.”

Tào Mạn Đồng cười khẽ: “Tỷ quá khiêm tốn rồi.” Rồi liếc nhìn bên cạnh nàng: “Sao hôm nay không nhìn thấy cái đuôi theo sau tỷ?”

Lời này manh theo khinh miệt, tầm mắt Trịnh Vân Hạm hơi rũ: “Nếu Tào cô nương muốn tìm bạn quen biết để chơi đùa, phía trước đang rất náo nhiệt, có lẽ cô nương sẽ thích.”

Tào Mạn Đồng quét mắt nhìn Trịnh Vân Hạm, bỗng nhiên cảm thấy trang điểm lần này của nàng rất đẹp mắt, lại nhớ tới lời tỷ tỷ đã nhắc. Trịnh gia Tam công tử là thân tín của Thái tử, hướng về Thái tử lên ngôi. Trịnh gia rất có khả năng sẽ được trọng dụng, vì thế không được làm hỏng quan hệ.

Nàng ta vốn là muốn lôi kéo Trịnh Vân Hạm, cùng nàng tạo mối quan hệ tốt, nhưng ánh mắt vừa chuyển, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng đang lén lút trốn trong đình nghỉ chân, chẳng phải là con nhỏ chanh chua Trì Hàm Song sao?

Tào Mạn Đồng mỉm cười, cao giọng nói: “Muội sớm đã nghe nói, cho dù tỷ có huynh trưởng tốt nhất thành Trường An này yêu thương, nhưng cũng không vì vậy mà kiêu ngạo, thành Trường An này có biết bao cô nương muốn chơi cùng với tỷ. Nhưng mà, tỷ nghe lời khuyên này của muội, những kẻ tiểu nhân kiêu căng ngạo mạn, tỷ tốt nhất vẫn nên ít tiếp xúc lại, miễn làm hỏng thanh danh. Nghe nói tỷ tỷ có rất nhiều sở thích, mấy ngày nữa phủ muội sẽ tổ chức hội thưởng hoa, mời tỷ tỷ vui lòng đến dự.”

Phía sau đình, Trì Hàm Song nghe rất rõ ràng, suýt nữa thì bùng nổ.

Giỏi thật đấy Tào yêu kê (gà tinh), ngay trước mặt bản cô nương mà muốn cạy bạn thân của ta đi.

Đối mặt với sự lôi kéo nhiệt tình của Tào Mạn Đồng, Trịnh Vân Hạm từ đầu đến cuối chỉ cười nhẹ: “Tào cô nương khách khí rồi, Vân Hạm không đảm đương nổi mỹ danh nào, cũng không xứng với sự tán thưởng của Tào cô nương. Nhưng mà nói đến thưởng hoa, ta cùng bạn thân đều giống nhau, các loại hoa vừa mắt, chủ yếu là có duyên, tình bạn giữa nữ nhi, thực ra cũng không phức tạp, không cần vàng bạc châu báu xây đắp, cũng không cần quan hệ họ hàng đi nịnh bợ, Tào cô nương thấy sao?”

Khuôn mặt của Tào Mạn Đồng nháy mắt đỏ bừng: “Ngươi!”

Đây rõ ràng là đang cười nhạo chuyện tỷ tỷ nàng với cô nương Thư gia.

Nhất định là tiện nhân Trì Hàm Song kia lan truyền.

“Không biết điều!” Tào Mạn Đồng cúi đầu nói một câu, bỗng nhiên nhìn thấy một người vừa mới vào trong viện, ánh mắt lập tức thay đổi. Lười cùng Trịnh Vân Hạm đôi co, nàng ta nhanh bước đi. Ai ngờ Tào Mạn Đồng vừa đi được hai bước lại dừng lại, khuôn mặt quái lạ quay lại nhìn Trịnh Vân Hạm, lại quay đầu lại nhìn người mới đến trong viện.

Tào Mạn Đồng vừa đi, Trì Hàm Song lập tức xông ra.

“Hạm Nhi!” Trì Hàm Song nắm chặt tay nàng: “Ta nhất định sẽ càng đối tốt với ngươi, ta thề!”

Trịnh Vân Hạm không để ý Trì Hàm Song, nàng cũng nhìn thấy người vừa tiến vào. Cô nương cao gầy, búi tóc linh xà, trang sức châu ngọc, trang điểm rất nhạt nhưng không che được hào quang tỏa ra bốn phía, vô cùng hút mắt.

Trên người mặc một chiếc áo thản lĩnh màu bột củ sen thêu hoa, váy màu xanh lam thiếp vàng.

Rất quen, hình như đã từng gặp ở đâu.

Trì Hàm Song cũng nhìn qua, hai mắt mở to, quét mắt nhìn cô nương đằng xa kia, lại nhìn về Trịnh Vân Hạm bên cạnh.

Gặp quỷ rồi, giống nhau như đúc.

Không, không phải hoàn toàn giống nhau, áo thản lĩnh màu bột củ sen(*) của cô nương kia thêu hoa mẫu đơn, còn Trịnh Vân Hạm là hoa thược dược. Thắt lưng của đối phương thêu thơ ca, rất đặc biệt và hút mắt, còn Trịnh Vân Hạm dùng thắt lưng trân châu ngọc thạch.

(*) Màu bột củ sen

chapter content

Người xưa có câu, mẫu đơn là hoa vương, thược dược là hoa tướng.

Nói đến thêu hoa, mẫu đơn hiển nhiên vô cùng rực rỡ, làm tôn lên khuôn mặt hào quang tứ phía.

Nhưng thắt lưng thêu hoa so với thắt lưng trân châu ngọc thạch thì không quý khí và linh động bằng.

Trì Hàm Song lẩm bẩm nói: “Đây chẳng lẽ là như trong sách nói… mỗi người một vẻ?”

Ánh mắt cô nương xinh đẹp kia rất sắc bén, gần như là vừa vào viện đã nhìn đến chỗ này, cùng Trịnh Vân Hạm đối mắt từ xa.

Những người xung quanh chú ý đến cách ăn mặc chín phần giống nhau của hai nàng, bắt đầu châu đầu ghé tai nói nhỏ.

Tào Mạn Đồng sau khi phát hiện Trịnh Vân Hạm cùng cô nương mới đến đụng quần áo, trong lòng vui sướng, đi về phía cô nương kia cười: “Thư tỷ tỷ.”

Có người kinh ngạc: “Là Thư cô nương của phủ Trấn Viễn Tướng quân?”

“Chắc là vậy rồi, nghe nói phủ Tướng quân tổng cộng chỉ có hai cô nương, một cô còn không ở Trường An.”

“Đúng là nàng ấy… Lớn lên thật xinh đẹp.”

Lần này Trịnh Vân Hạm thật sự không đứng nổi nữa rồi, dựa vào Trì Hàm Song: “Hàm Song, nhanh, mau dìu ta trở về thay y phục.”

Vừa mới xoay người, nàng đã bị Trì Hàm Song giữ chặt.

Trịnh Vân Hạm đi không giải thích, ánh mắt lo âu, sau đó đụng phải ánh mắt nghiêm túc lại kiên định của Trì Hàm Song.

“Hạm Nhi, vừa rồi trong lòng ta đã lập lời thề, từ hôm nay trở đi, ta sẽ không để ngươi chịu một chút ủy khuất nào trước mặt người khác.”

Trịnh Vân Hạm run giọng nói: “Cảm ơn ngươi, trước tiên đưa ta đi thay y phục.”

Trì Hàm Song giữ chặt cô, bình tĩnh nói: “Ngươi nghe ta nói, tổ tiên phủ Trung Liệt Hầu nhiều thế hệ đều là tướng quân tận tâm trung thành, nay ba vị huynh trưởng của ngươi trong triều cũng như cá gặp nước, cũng không kém phủ Trấn Viễn Tướng quân của nàng ta bao nhiêu. Rời khỏi phủ thì không nói làm gì, nhưng hôm nay ngươi là chủ, nàng ta là khách, làm gì có đạo lý giọng khách lấn át giọng chủ.”

Trì Hàm Song quét mắt xung quanh: “Còn nữa, nếu là người khác vẫn chưa nhìn thấy, ngươi lặng lẽ đi thay thì thôi đi. Bây giờ tất cả đều thấy rồi, nàng ta thì bình chân như vại, ngược lại ngươi lại chạy trối chết, đây coi là cái gì? Không được đổi, nếu hôm nay ngươi đi thay, những người này có thể chê cười ngươi liền ba tháng đấy! Dựng thẳng lưng lên!”

Trịnh Vân Hạm có lời khó nói: “Chủ tuỳ khách tiện, khách tiện chủ tuỳ, không sao hết, xin ngươi đó, ta không đi nhanh được, ngươi mau đỡ ta, nhân lúc yến tiệc chưa bắt đầu, thay bộ này ra…”

“Hạm Hạm!” Trì Hàm Song sống chết giữ chặt nàng, truyền thêm tự tin: “Nhìn vào mắt của ta, tự tin lên, ngươi là đẹp nhất!”

Trịnh Vân Hạm suýt nữa ngất đi.

“Xin chào Trịnh Thất cô nương.” Người từ xa đã tiến lại gần.

Trong viện có chút vội vàng không hiểu được, vốn dĩ mọi người đều đang tự mình chơi đùa, nhưng lúc này đều ăn ý hướng mắt đến, trong mắt có ý cười, thì thầm nói chuyện.

Người đến đúng là Thư Thanh Đồng.

Trịnh Vân Hạm cảm thấy, từ sau chuyện của Thiên Mộc Trang, nàng cùng với vị Thư cô nương này dường như đã vướng vào nhau vậy.

Nếu là ngày thường, nàng chưa chắc đã hoảng loạn như vậy, tự nhiên coi đó chỉ là trùng hợp thôi, nhưng mà hôm nay, nàng có chút chột dạ.

Không cần giới thiệu, người đối diện đã rõ ràng nói ra thân phận của cô. Trịnh Vân Hạm căng mặt cười, ôn hoà nói: “Xin chào Thư tỷ tỷ.”

Thư Thanh Đồng có gương mặt trái xoan đầy đặn, nước da trắng nõn, đôi mắt đen láy, khoé mắt cong lên, trông rất xinh đẹp quyến rũ.

Khó có thể tưởng tượng được, một người xinh đẹp như vậy lớn lên trong một gia đình võ tướng.

Tầm mắt của Thư Thanh Đồng rũ xuống, lướt qua Trịnh Vân Hạm từ đầu đến chân.

“Trùng hợp thật.” Nàng cười nhẹ.

Trịnh Vân Hạm đương nhiên biết rõ nàng có ý gì, cười gượng: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”

Đúng lúc này, trong viện xôn xao, có hạ nhân đến báo.

Thái Tử Điện hạ cùng Hoài Chương Vương đích thân đến chúc thọ, tất cả mọi người đến tiền viện nghênh đón, không thể thất lễ.

Trịnh Vân Hạm đầu óc mơ màng bị sét đánh trúng, khiến người nàng mềm nhũn, mắt nổ đom đóm.

Trong lúc ngẩn ngơ, nàng nhìn thấy môi Thư Thanh Đồng cong lên, mời cô: “Trịnh cô nương, cùng đi thôi.”

Trịnh Vân từ sâu thẳm trong tim cự tuyệt: Không, nàng ta muốn.

Tác giả có lời muốn nói: Vệ Nguyên Châu: Đợi lâu rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.