Thư Thanh Đồng nhìn thấy An Âm Công chúa và Trịnh Vân Hạm, liếc một cái, thấy sắc mặt của Trịnh Vân Hạm bình thường, liền biết An Âm không gây khó dễ, nàng cười nhẹ với Trịnh Vân Hạm, cùng Thương Di Quân tiến đến hành lễ.
An Âm đứng đoan trang, nhận lễ bái của nàng: “Không biết hôm nay Thư cô nương dâng lên vật nào?”
Thư Thanh Đồng cười cười, sai người mang đồ vật đến.
Là một quyển kinh Pháp Hoa(*) chép tay và một viên xá lị(*).
(*) Kinh Pháp Hoa tên đầy đủ là Diệu Pháp Liên Hoa Kinh, là một bộ kinh Phật giáo, được Cưu-ma-la-thập dịch sau thời nhà Tần, tổng cộng có bảy quyển, là bộ kinh chính mà phái Thiên Đài dựa vào.
(*) Xá lị là những hạt nhỏ có dạng viên tròn, trông giống ngọc trai hay pha lê, được hình thành sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo.
An Âm nhướng mày cười: “Cái này cũng bán được?”
Thư Thanh Đồng đáp: “Kinh văn là thần nữ tự tay chép, không tính là vật quý báu gì, nhưng hạt xá lị này là cơ duyên trùng hợp mới có được, trân quý hiếm thấy, vốn không thể dùng tiền để định giá. Nhưng vì cứu giúp bách tính Đại Tề chịu thiên tai, Phật pháp tối cao phổ độ chúng sinh, cũng không nên câu nệ chuyện phàm tục này, Công chúa thấy sao?”
An Âm cười nhẹ: “Trịnh cô nương miệng lưỡi trơn tru, nói gì cũng có lý lẽ.” Sau đó giơ tay, gọi người đến, mang đồ của Thư Thanh Đồng đi, ghi lại tên tuổi và giá trị.
Thương Di Quân dâng lên một chiếc bình bạch ngọc, thân bình tròn dài, bên ngoài được chạm khắc tinh xảo, hai bên có quai, nắp cũng bằng ngọc.
Ánh mắt của An Âm chuyển từ chiếc bình lên người Thương Di Quân, mỉm cười: “Đúng là bảo vật hiếm có.”
Thương Di Quân cúi người hành lễ, không nói gì hết, đến bên cạnh bạn tốt Thư Thanh Đồng: “Đi thôi.”
Trịnh Vân Hạm đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, nhớ lại chuyện ở trước quán trà, cảm thấy kỳ lạ.
Chẳng lẽ nàng nhìn nhầm rồi, Thương Di Quân chưa từng gặp mặt riêng An Âm Công chúa? Nếu không sao lại lạnh nhạt như vậy?
An Âm vẫn đứng nguyên tại chỗ, có cung nữ mang một tờ giấy đến: “Công chúa, đã lấy được rồi.”
An Âm vừa mở tờ giấy ra nhìn, trong mắt lộ ra sự đắc ý và tàn nhẫn: “Viết tốt lắm, cần phải tình cảm miên man như vậy mới có thể làm người khác thấy được đằng sau vẻ đoan trang của nàng ta là bộ dạng không biết xấu hổ.
Nàng ta khoan thai đi đến chỗ giá đặt đồ bán từ thiện, liếc mắt một cái đã tìm thấy ký hiệu của phủ Trấn Viễn Tướng quân, đem tờ giấy trong tay nhét đại vào một trang kinh thư.
… …
Sau khi giao vật bán từ thiện xong, Trịnh Vân Hạm bưng một bọc đồ vật được gói kín, đứng cạnh bụi hoa yên tĩnh, ngẩng đầu trông ngóng, Trì Hàm Song cũng đứng cùng nàng.
Không lâu sau, một bóng người dần xuất hiện dưới ánh đèn.
Dùng ngọc quan buộc tóc, mặt mày anh tuấn, thẳng tắp, áo cổ tròn màu đỏ làm lộ ra áo bào màu trắng sạch sẽ bên trong, càng tôn vẻ tuấn tú cao quý.
“Ở đây.” Trịnh Vân Hạm thấy hắn, cười vẫy tay, Trì Hàm Song cũng hành lễ theo.
Hôm nay, Trịnh Dục Đường có nhiều việc quấn thân, mới sáng sớm đã ra ngoài rồi. Trịnh Vân Hạm không cần nghĩ cũng biết hắn chắc chắc bận đến mức không có thời gian ăn cơm, cẩn thận cởi cái bọc trong lòng ra, như dâng vật quý lên: “Vẫn còn nóng hổi, uống một ít trước để lót dạ.”
Màu canh tươi ngon, thơm lừng, vừa mở nắp ra là khiến bụng sôi sùng sục.
Trịnh Dục Đường cười bất lực: “Huynh không ở lại bao lâu đâu.”
Nàng đưa thìa sứ cho hắn: “Uống được bao nhiêu thì uống.”
Trịnh Dục Đường chỉ có thể theo ý nàng, nhã nhặn uống mấy ngụm. Ánh mắt của Trịnh Vân Hạm lấp lánh, cắn môi, kìm nén rất nhiều câu hỏi trong đầu, cuối cùng chốt lại một câu: “Đại ca bận xong chuyện này thì không còn chuyện gì nữa đúng không?”
Nàng càng muốn hỏi, sẽ không còn liên quan gì đến An Âm Công chúa nữa đúng không?
Trịnh Dục Đường cụp mắt, trầm giọng nói: “Sao lại không có chuyện.”
Trịnh Vân Hạm thót tim: “Việc, việc gì?”
Trịnh Dục Đường ngước mắt, nhìn nàng một cái, ánh mắt lập lòe dưới bóng cây, mờ mịt không rõ.
Hắn cười nhẹ: “Ta chỉ tạm thời bị điều đi để xử lý chuyện cung yến, Hoằng Văn quán vẫn còn nhiều công việc chưa xử lý, muội nói có việc hay không?”
Vừa nghe là chính sự, Trịnh Vân Hạm lập tức thở phào một hơi, khuôn mặt vui mừng: “Vậy thì tốt!”
Đôi tay thon dài của Trịnh Dục Đường cầm chiếc thìa sứ, dừng ở miệng bát, ngẩng đầu nhìn nàng.
Trịnh Vân Hạm nhanh chóng lắc đầu: “Không tốt, không tốt, đã bận rộn như vậy rồi, nếu có thể nghỉ ngơi mấy ngày ở phủ thì tốt rồi.”
Còn chưa dứt lời, một âm thanh lười biếng, trêu chọc truyền tới: “Cả ngày huynh bận rộn như vậy, cũng đâu thấy ai mong ngóng huynh về nhà đâu.”
Đứng ở góc độ của Trịnh Dục Tinh, hắn vừa đúng nhìn thấy cái đầu thò ra khỏi vai huynh trưởng.
“Tam ca.” Trịnh Vân Hạm cười, chào hỏi hắn.
Trịnh Dục Tinh chắp tay đi tới, liếc nhìn bát canh: “Chuyện thiên vị này, quả nhiên phải lén lút làm.”
Lạch cạch, Trịnh Dục Đường buông chiếc thìa, bình tĩnh nhìn hắn một cái: “Không bảo vệ bên cạnh Điện hạ, đến đây làm gì?”
Trịnh Dục Tinh bĩu môi cười: “Câu này phải hỏi Đại ca mới đúng chứ, hôm nay huynh cũng là người quản lý mọi chuyện, chạy đến đây uống canh lót dạ, nhìn xa còn tưởng huynh đang hẹn hò với cô nương nào cơ.”
Trịnh Dục Đường lạnh mặt: “Nói linh tinh gì vậy.”
Trịnh Dục Tinh sợ hãi lùi về sau một bước: “Không phải đệ nói đâu, là chủ tử ở bên đó nhìn thấy trước, bảo đệ đến đây xem thế nào, tránh cho hôm nay huynh bị vạch tội không làm tròn trách nhiệm.”
Trịnh Vân Hạm và Trịnh Dục Đường cùng nhìn theo hướng hắn chỉ, phía sau mấy cành cây rậm rạp, là một cái đình, lúc này đang có người ngồi bên trong. Trịnh Dục Tinh ở đây, vậy người bên trong đình chỉ có thể là Thái tử, ngoài ra, còn có một nam nhân mặc áo bào tìm đang nghiêng đầu nhìn về bên này.
Rõ ràng cách một đoạn xa, nhưng Trịnh Vân Hạm dường như có thể cảm nhận ánh mắt sắc bén của nam nhân đó.
“Cho huynh!” Nàng vội vàng nhét bát canh vào trong lòng Trịnh Dục Đường, kéo Trì Hàm Song chạy đi.
Trịnh Dục Đường trở tay không kịp, suýt nữa thì bị nước canh làm bẩn quần áo, khi ngẩng đầu lên, đã chẳng thấy ai.
Thái tử đã bắt gặp thì không thể làm như không biết. Trịnh Dục Đường đành phải mang theo bát canh qua đó bái kiến.
Biết được tiểu muội Trịnh gia đau lòng huynh trưởng nên mang canh đến, Thái tử nhướn mày cười: “Có muội muội như vậy, cho dù cưng chiều hơn nữa cũng đúng.” Hắn cũng biết hôm nay Trịnh Dục Đường chân không chạm đất, liền bảo hắn ngồi xuống uống xong rồi hẵng đi làm việc.
Thái tử nhìn sang Hoàng thúc ngồi cạnh: “Vừa nãy nói đến đâu rồi?”
Ánh mắt của Vệ Nguyên Châu vẫn còn dán vào bát sứ đựng canh, vừa nghe thấy câu hỏi của Thái tử, hắn liền thu hồi ánh mắt, làm như chưa từng bị chuyện gì gián đoạn sự chú ý: “Nói đến chuyện bố trí chỗ cho bách tính chịu ảnh hưởng bởi động đất, tránh việc di cư trên phạm vi rộng…”
… …
Trịnh Vân Hạm kéo Trì Hàm Song chạy một mạch rất xa, cuối cùng, hai người dựa vào tường thở dốc, Trì Hàm Song buồn cười, nói: “Ngươi sợ hắn như vậy à?”
Trịnh Vân Hạm liếc nàng một cái, đang thở gấp nên chưa nói chuyện được, ánh mắt đang nói: Ta là vì ai mới chọc phải hắn!
Trì Hàm Song nhịn cười, nghiêm túc nói: “Ngươi đều vì ta nên mới đắc tội với hắn, là ta không tốt, ta rất biết ơn ngươi.”
Trong lòng lại nghĩ, nếu bạn tốt trước mặt lấy ra năm phần tỉ mỉ và nhạy bén khi đối đãi với huynh trưởng, thì nhất định sẽ nhìn ra vị đó vốn dĩ không có ý nghĩ động đến nàng.
Sự quan tâm trong mắt người ta đều tràn cả ra ngoài rồi, nàng ấy thì cứ như đang sợ cái gì vậy.
… …
Khi gần đến giờ, Lưu thị sai người đi tìm Trịnh Vân Hạm chuẩn bị vào tiệc.
Đêm nay là buổi cuối cùng, Đế Hậu cũng đến.
Bởi vì chỗ ngồi của Hầu phủ và Bá phủ không gần nhau, Trì Hàm Song chỉ có thể tiếc nuối cùng nàng tách ra, hẹn nhau sau khi yến tiệc kết thúc sẽ cùng nhau rời cung.
Không lâu sau, Đế Hậu đến dự tiệc, mọi người đứng dậy bái kiến, Thái tử ngồi bên cạnh Thành Võ Đế, An Âm ngồi cạnh Hoàng Hậu, sau đó mới đến các vị hoàng tử, công chúa. Trịnh Vân Hạm trộm nhìn, phát hiện An Âm đã thay bộ váy khác, lúc này đang mặc bộ váy cúp ngực màu vàng mẫu đơn, quả nhiên vô cùng nổi bật.
Nàng nghĩ, vị công chúa này vẫn chưa đến mức mặc váy cho người khác ra giá, nếu không thì còn ra thể thống gì…
Sau khi mọi người đều ngồi xuống, An Âm lại đứng lên hành lễ với Đế Hậu, chính thức chủ trì. Nàng ta kéo làn váy, chậm rãi đến bên cạnh Trịnh Dục Đường đang đứng trước đài bán từ thiện, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn: “Trịnh đại nhân vất vả rồi.”
Trịnh Dục Đường chắp tay: “Công chúa nặng lời rồi, việc này thuộc bổn phận của hạ quan.”
Không biết An Âm cố tình hay là vô ý đến gần một bước, hương thơm thoang thoảng trên người nữ nhân quấn quanh hắn, có chút mập mờ: “Hôm nay đại nhân nhìn trúng vật nào chưa? Nghe nói lúc trước Trịnh đại nhân bỏ ra ngàn vàng vì lệnh muội, không biết hôm nay có còn hăng hái như vậy không?”
Trịnh Dục Đường ngước mắt, đôi mắt đen sâu không đáy như ẩn chứa nụ cười vui đùa, không giống với vẻ quy củ, nghiêm túc thường ngày, có thêm chút khác biệt, hắn nói: “Vừa mắt là được.”
Nhưng An Âm đã bị ánh mắt này hấp dẫn, nụ cười bên khóe miệng càng sâu, đẩy vẻ quyến rũ, nháy mắt: “Vậy… cái gì mới được coi là vừa mắt.”
Trịnh Dục Đường lại nhìn nàng ta một cái, cười lên, nhưng không trả lời.
An Âm đột nhiên cảm thấy nam nhân này quá thú vị rồi.
Chiếc váy màu đỏ dài mười hai khổ hoa lệ được treo chỉnh tề trên giá, nâng lên đài bán đấu giá.
Chiếc váy đã được là ủi lại, dưới ánh đèn trong cung, từng sợi chỉ vàng lấp lánh màu sắc.
Mở màn bằng chiếc váy được ra để tưởng niệm An Hoa Công chúa, vô cùng thích hợp.
An Âm quay người lại, gương mặt tươi cười, lược bỏ cả danh xưng, thêm phần thân thiết: “Có vừa mắt không?”, cũng không biết là nói chiếc váy hay là cái khác.
Trịnh Dục Đường ngẩng đầu nhìn, bình tĩnh nói: “Cũng được.”
An Âm hơi híp mắt.
Phủ Trung Liệt Hầu vốn xuất thân từ võ tướng, Trịnh Dục Đường là đích trưởng tử của thế hệ này, nhưng là thiếu niên thành danh dựa vào sự tài hoa đầy mình, đứng đầu khoa cử, dần dần đứng vững chân trong triều đình, tiền đồ rộng mở.
Hắn chẳng phải là quân tử khiêm tốn nhã nhặn gì, ngược lại, tính khí của hắn không dễ chọc vào, cùng với thủ đoạn mềm mỏng mà quyết liệt.
An Âm bỗng nhiên muốn xé đi dáng vẻ chi lan ngọc thụ(*) của hắn đi, nhìn bộ dáng lộ răng nanh, dùng đầu lưỡi liếm máu của hắn.
(*) Chi lan ngọc thụ 芝兰玉树 chỉ người có tài đức vẹn toàn.
Bộ váy màu đỏ dài mười hai khổ, giá khởi điểm là một ngàn lượng.
Khiến mọi người lúng túng là không có ai dám đứng ra trả giá.
Thứ nhất, theo góc độ nào đó thì chiếc váy này đại biểu cho An Hoa Công chúa, cho dù có mua được thì cũng phải xem thân phận có xứng để mặc lên không.
Mặt khác, trong triều đã sớm âm thầm loan tin, lần này An Âm Công chúa quay về Trường An, rất có khả năng là Thành Võ Đế thấy nàng lỡ dở mấy năm, muốn tìm cho nàng ta một vị hôn phu, ban nãy, nàng ta thậm chí vẫn còn mặc bộ váy này.
Bộ váy này vừa đại biểu An Hoa Công chúa, vừa đại biểu cho An Âm Công chúa.
Trong yến tiệc, tròng mắt của Trịnh Vân Hạm suýt nữa thì bay ra ngoài, nàng lo lắng kéo lấy vạt áo của Nhị ca ngồi bên cạnh: “Sao nàng ta lại nhìn Đại ca như vậy? Không phải là muốn Đại ca mua đấy chứ?”
Trịnh Dục Trừng bị nàng nắm chặt đến mức áo bào nhăn thành nếp, vừa tức giận vừa buồn cười, nắm lấy cổ tay của nàng, giải cứu vạt áo của mình: “Không được kéo lung tung.”
Trịnh Vân Hạm vô cùng sốt ruột: “Nàng ta…”
“Một ngàn năm trăm lượng.” Âm thanh lạnh lùng vang lên trong yến tiệc, thu hút bao nhiêu ánh nhìn của mọi người.
Chỉ thấy ở chỗ ngồi của phủ Trấn Viễn Tướng quân, Bát cô nương Thư Thanh Đồng đang ngồi quỳ đoan trang, khóe miệng đầy ý cười, nhìn bộ váy trên đài đấu giá đầy hứng thú.
An Âm hơi nhíu mày, không vui vẻ lắm.
Trịnh Dục Đường nhìn về phía Thư Thanh Đồng, ánh mắt lộ ra ba phần bất ngờ, bảy phần cân nhắc.
Sau khi kinh ngạc, mọi người bắt đầu nghĩ lại—hay là chuyện chọn hôn phu từ buổi bán từ thiện đều là giả? Tại sao vẫn có nữ nhân khác chen vào?
“Hai nghìn hai.” Trịnh Dục Đường nhìn thẳng vào vị trí trong yến tiệc, trầm giọng ra giá.
Trịnh Vân Hạm thiếu chút nữa thì bùng nổ, Trịnh Dục Đường bên cạnh nhìn mà dở khóc dở cười, giữ cũng không giữ được: “Muội tạm thời bình tĩnh một chút.”
“Năm nghìn hai.” Thư Thanh Đồng không hề hoảng sợ, thậm chí còn gật đầu chào hỏi với Trịnh Dục Đường ở xa xa.
Một cô nương bỏ ra năm nghìn hai mua một bộ váy, quý nữ của cả thành Trường An này cũng không có mấy người dám đứng ra, không phải là không mua được, chỉ là Thánh nhân luôn tiết kiệm, các nàng mà dám tiêu xài phung phí, thì sẽ có người buộc tội cha huynh đang làm quan trong triều trước mặt Thánh nhân.
Thư Thanh Đồng, không hổ là con cháu tướng phủ. Lúc này, ánh mắt Trịnh Vân Hạm nhìn nàng đều phát sáng lên.
Sắc mặt của An Âm sầm lại, ánh mắt đảo qua đảo lại giữ Trịnh Dục Đường và Thư Thanh Đồng.
Nếu bộ váy này thực sự bị nữ nhân kia mua mất, thì chính là đánh vào thể diện của An Âm rồi.
Đường đường là Công chúa, vậy mà không có một người nào tình nguyện quỳ dưới váy màu lựu(*) trả giá.
(*) Quỳ dưới váy màu lựu 拜倒在石榴裙下 là câu tục ngữ ví von sự ái mộ, tôn thờ của đàn ông đối với người phụ nữ phong lưu. Sự ra đời của câu nói này có liên quan đến Hoàng đế nhà Đường và Dương Quý phi . Hoàng đế đã ra lệnh cho tất cả quan văn, quan võ khi nhìn thấy Quý phi phải hành lễ, ai không quỳ lạy sẽ bị trừng trị nghiêm khắc. Khi tất cả các quan viên nhìn thấy Dương Quý phi trong trang phục màu lựu đến, tất cả đều quỳ xuống để hành lễ. Bởi vì ngày thường Dương Quý phi rất thích mặc váy màu lựu, các vị đại thần đã dùng câu nói “quỳ dưới váy màu lựu” để đùa giỡn.
Thấy không có ai ra giá nữa, Thái tử đột nhiên cười nhẹ, nói: “Xem ra, Thư cô nương thực sự rất thích bộ váy này.”
Trong lúc nói chuyện, không ngừng liếc mắt về phía Hoàng thúc.
Cơ hội tốt bỏ ra ngàn vàng vì giai nhân, Hoàng thúc ngài giấu tay ngồi xem kịch là không được đâu!
Thư Thanh Đồng bị Thái tử gọi tên, đứng dậy, nhẹ nhàng cúi đầu, thong dong đáp: “Bệ hạ đã sớm ra lệnh rằng trang phục không được quá hoa lệ, thần nữ không dám trái lệnh. Hôm nay chính là ngày góp tiền để giúp đỡ bách tính Đại Tề chịu ảnh hưởng bởi thiên tai, thần nữ nghĩ rằng, muốn góp chút sức lực nhỏ nhoi của mình để giúp đỡ họ, đồng thời cũng có thể mang bộ váy lộng lẫy này về, treo lên để thưởng thức, vẹn cả đôi đường.”
Thịnh Võ Đế cười nhẹ: “Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, tuy Trẫm không thích phô trương, nhưng không bóp chẹt lòng yêu cái đẹp. Ngược lại Trẫm cảm thấy, con gái của Thư Giang Quân dám nói dám làm, có lòng yêu cái đẹp, cũng có cả tấm lòng thương xót cho bá tánh, thật hiếm có.”
Lại nói: “Nhưng Trẫm vẫn nhớ, lúc Hoàng tỷ còn sống rất thích nhưng trang sức hoa lệ. Hoàng tỷ vì Đại Tề mà trả giá bằng tính mạng, Trẫm luôn khắc ghi trong lòng, không giây phút nào dám quên. Đến nay thái bình, phồn thịnh đều không dễ dàng, Trẫm càng không dám quên, Đối với nữ nhi Thư gia mà nói, đó chỉ là một bộ váy có thể ngắm nhìn lúc rảnh rỗi, nhưng đối với Trẫm mà nói, nó càng giống như Hoàng tỷ luôn bảo hộ Đại Tề. Trẫm, trả năm mươi nghìn lượng.”
Sau lời nói này, Trịnh Vân Hạm đang vô cùng lo lắng bỗng nhiên sửng sốt, sau đó bĩnh tĩnh nghĩ lại—đây là một buổi bán từ thiện, dùng danh nghĩa của An Hoa Công chúa để lấy tiền của thần tử, cứu giúp bách tính, có thể tránh cho quốc khố tổn thất nặng nề. Lúc này Bệ hạ dùng danh nghĩa cá nhân, bỏ ra năm mươi nghìn lượng, chính là lời nói rõ của quân vương với thần tử của mình.
Hơn nữa, vật trên người Công chúa, sao có thể để người ngoài tùy tiện mua mất? Bệ hạ là quân vương, cũng là thúc thúc, hành động này thể hiện sự tôn kính với tỷ tỷ đã mất và sự cưng chiều cháu gái.
Vì vậy, đây là bộ váy đã sớm được định ra là do người trong hoàng thất trả tiền.
Trịnh Vân Hạm quay đầu nhìn Nhị ca: “Huynh đã đoán được trước đúng không?”
Trịnh Dục Trừng mỉm cười: “Đã bảo rồi, không cần nóng vội.”
Cuối cùng, bộ váy được Thịnh Võ Đế mua, ở ngay trước mặt quần thần, ban thưởng lại cho An Âm Công chúa, có thể nói là vô cùng cưng chiều.
Thư Dịch Hằng ngồi lường biếng, bởi vì chân chưa khỏi, nên nghiêng người, lấy tay chống đỡ cơ thể, hắn liếc nhìn sườn mặt lạnh lùng của muội muội, cười nói: “Muội cố ý sao?”
Thư Thanh Đồng nhìn không chớp mắt, chậm rãi uống một ngụm trà nóng: “Không cần phải tốn tiền, chơi đùa mà thôi.”
Tác giả có lời muốn nói: Trịnh Dục Đường: Thú vị.
Thư Thanh Đồng: Chơi thật vui.
Trịnh Vân Hạm: Thư tỷ tỷ cố lên!
Trịnh Dục Tinh: Không được yêu đương, cũng không có canh.
Trịnh Dục Trừng: Quần áo nhăn rồi, không vui chút nào.
Vệ Nguyên Châu: Giấu tay đi.jpg
Thái tử: Lần này Hoàng thúc khó chỉ dạy quá!
An Âm Công chúa: %… &… *&¥%… %… &%&*… &*