Vệ Nguyên Châu đến, tám phần là vì Thư Thanh Đồng.
Trịnh Vân Hạm không vội giải thích, trước tiên mời đại phu đến xem vết thương cho Tào Mạn Đồng.
Thái tử nhíu mày: “Thế nào mà lại bị thương?”
Tào Mạn Nghi là Trắc phi của Thái tử. Thái tử cũng coi như là tỷ phu của Tào Mạn Đồng. Thấy Thái tử hỏi thăm, nước mắt đã nhịn từ lâu của Tào Mạn Đồng đều chảy ra.
Trì Hàm Song vừa nhìn là thấy đau đầu, hận không thể phun một ngụm trà vào mặt nàng ta, đang muốn mở miệng thì giọng của Thư Thanh Đồng vang lên: “Ồ, chuyện nhỏ.”
Thư Thanh Đồng lôi kéo toàn bộ ánh mắt.
Nàng hành lễ với Thái tử, lời ít ý nhiều giải thích. Vừa rồi Tào cô nương phát hiện cô nương của Hầu phủ sơ xuất làm hỏng một khối gỗ tử đàn hương cực phẩm, nghe nói là lễ vật của Trịnh Thất cô nương tặng Hầu gia, rất trân quý. Nàng ta muốn tiến lên ngăn cản nhưng không may tự làm mình bị thương.
Thư Thanh Đồng giải thích xong, Trịnh Vân Hạm khá bất ngờ, không nhịn được mà nhìn nàng một cái.
Thư Thanh Đồng cũng nhìn nàng, ánh mắt hai người giao nhau ngắn ngủi. Trịnh Vân Hạm chứa vài phần cảm kích, Thư Thanh Đồng cười nhạt.
Nếu để người khác biết Trịnh Vân Tuệ cố ý phá hỏng lễ vật của phụ thân, không cần biết là lý do gì, đều sẽ làm mất mặt Hầu phủ, khiến người ta cảm thấy Hầu phủ quản giáo không nghiêm.
Cho nên Thư Thanh Đồng giải thích là “sơ xuất làm hỏng”.
Nếu đã là sơ xuất thì không phải do cố ý, có lý do để qua loa tắc trách, như vậy cũng làm rõ chuyện ngộ thương và không cẩn thận đụng vào.
Còn Thư Thanh Đồng, nàng dùng từ “ngộ thương”, người khác nghe vào sẽ thấy là do Tào Mạn Đồng nhiệt tình muốn tiến lên khiển trách, nhưng cuối cùng lại tự làm mình bị thương. Chuyện của nhà người khác, ngươi ngược lại rất để ý, còn muốn khiển trách người ta.
Quả nhiên Tào Mạn Đồng sốt ruột, hai má nóng bừng: “Không, không phải…”
“Tào cô nương.” Trịnh Vân Hạm ôn hoà nhã nhặn đánh gãy lời của nàng ta: “Sự việc có thể từ từ giải thích, trước tiên nên mau chóng trị thương, lỗi của muội muội ta, đợi muội xử lý vết thương xong, ta nhất định dẫn muội ấy cùng tạ lỗi với muội.”
Cách đó không xa, Trịnh Dục Trừng dẫn theo một đại phu đeo hòm thuốc vội vàng đi đến.
Tào Mạn Đồng cảm thấy đây không phải là kết quả mà nàng ta muốn.
Lễ vật của Hoài Chương Vương là gỗ tử đàn hương cực phẩm, việc này Thái tử, tỷ tỷ và nàng ta đều biết. Lễ đã mang đến phủ Tướng quân, Thư Thanh Đồng khẳng định đã biết!
Thư Thanh Đồng vào ngày nghe được tin đồn đó đã tuyên bố trong phủ là không gả. Vương phủ và phủ Tướng quân đến bây giờ vẫn chưa chính thức định hôn, làm hại tỷ tỷ mấy ngày này không nuốt trôi cơm, lo lắng Thái tử giận cá chém thớt.
Thư Thanh Đồng nhất định đã nghe lời đồn, trong lòng có khúc mắc với Hoài Chương Vương. Cho dù cô nương đua ngựa đó không phải là Trịnh Vân Hạm, chỉ cần vạch trần chuyện này ra ngoài, dẫn dắt câu chuyện thì Trịnh Vân Hạm chính là đầu sỏ làm ảnh hưởng đến hôn sự này.
Nàng ta và tỷ tỷ sẽ cùng chung một kẻ thù với Hoài Chương Vương phi tương lai. Thái tử có nổi nóng về hôn sự của Hoàng thúc không thuận lợi thì cũng biết nên trút giận vào ai!
Trịnh Vân Hạm chết chắc rồi!
Tào Mạn Đồng nghĩ vậy, đầu óc nóng lên: “Thư tỷ tỷ, không phải muội cố ý tọc mạch. Có lẽ muội muội của Trịnh tỷ tỷ ít tuổi không hiểu chuyện, không biết vật này quý giá thế nào. Nhưng Thư tỷ tỷ có lẽ là biết, nghe nói Vương gia tặng tỷ tỷ chính là loại gỗ này. Vật này đến từ Thiên Mộc Trang ngoại thành, là vật khó có được, cầm tiền cũng chưa chắc mua được. Là, là muội quá kích động, nhìn thấy đồ tốt như vậy bị hủy hoại, cảm thấy rất đáng tiếc.”
Tào Mạn Đồng đã nói ra hết những gợi ý rồi, vô cùng kích động, lại có chút mong chờ cơn bão ập đến. Người mà bên ngoài nói cùng Hoài Chương Vương cùng nhau cưỡi ngựa, cận kề da thịt chính là Trịnh Vân Hạm, Thư Thanh Đồng đã hiểu chưa!?
Đại phu đến rồi, Trịnh Vân Hạm không dám nhìn biểu cảm của những người khác, chỉ nói đại phu xem tay của Tào Mạn Đồng, dù sao trâm vàng cũng không sạch sẽ, rạch một nhát trên tay, nếu mà xảy ra bất trắc gì thì thọ thần hôm nay quá xui xẻo rồi.
Còn những việc khác, nàng phải tranh thủ thời gian sắp xếp, rồi tìm cách giải thích.
Khi đại phu mời Tào Mạn Đồng vào trong phòng rửa vết thương và bôi thuốc, Vệ Nguyên Châu đột nhiên mở miệng: “Ngươi đợi đã.”
Thái tử nhướng mày, như đang suy nghĩ điều gì, huynh muội Thư gia im lặng nhìn Vệ Nguyên Châu.
Tim Trịnh Vân Hạm nảy lên, choáng váng, còn có chút bối rối.
Tổ tông ơi, thu lại lời vàng ngọc của ngài đi!
Tào Mạn Đồng không ngờ sẽ bị Hoài Chương Vương gọi lại, trong lòng có chút lo lắng— hay là Hoài Chương Vương nghe ra ẩn ý trong lời nói của mình, trong lòng hoảng hốt?
Vệ Nguyên Châu nắm tay, lạnh lùng nói: “Là ai nói cho ngươi, lễ vật mà bổn vương tặng cho phủ Trấn Viễn Tướng quân với lễ vật mà cô nương Hầu phủ tặng là cùng một loại?”
Tào Mạn Đồng hồi hộp, vậy mà không biết nên trả lời thế nào.
Lời đồn bên ngoài chỉ nói Hoài Chương Vương có ý muốn định hôn với phủ Tướng quân, kết quả khi đi mua lễ vật định hôn còn cũng nữ tử khác đua ngựa, không hề nói rõ là mua ở đâu và mua cái gì.
Ít nhất, hằng năm, chuyện quý nhân ở thành Trường An buôn bán với Thiên Mộc Trang luôn được bảo mật rất tốt.
Biết chuyện Hoài Chương Vương đi Thiên Mộc Trang mua gỗ, trừ người của Hoài Chương Vương thì chỉ có Thái tử và người Thư gia nhận lễ biết được.
Tỷ tỷ Tào Mạn Đồng chưa được sắc phong, đầu mối Thiên Mộc Trang và gỗ tử đàn hương cực phẩm là tin tức được mua từ trong Đông Cung mới biết.
Lúc này, Vệ Nguyên Châu nói trúng tim đen, hỏi nàng ta nghe tin từ đâu. Nàng ta không thể nói là tỷ tỷ mua tin tức từ người bên cạnh Điện hạ, nếu không Điện hạ sẽ không vui.
“Ta… ta…”
Vệ Nguyên Châu đột nhiên cười lạnh.
Chỉ có một âm thanh này thôi đã làm cho Thái tử đứng một bên cảm thấy ớn lạnh.
Nam nhân chinh chiến sa trường đã quen với máu me hài cốt, trái tim cũng trở nên lạnh lùng, không có nhiều dịu dàng để đi thương hoa tiếc ngọc. Đừng nói đến em vợ của cháu trai, chỉ sợ cho dù là con dâu mình, phạm phải điều cấm kỵ cũng sẽ vì đại nghĩa mà diệt thân.
“Bản vương về Trường An chưa đến hai ba ngày mà lời đồn đại đã đầy rẫy. Vốn cho rằng là ngu dân chợ búa bị che mắt, cắt câu lấy nghĩa, không ngờ rằng trong những vị khách đến dự tiệc của Hầu phủ hôm nay, cũng có loại người ngu xuẩn như vậy.”
Sắc mặt Thái tử không tốt, chau mày nhìn Tào Mạn Đồng: ” Không nghe rõ lời của Hoài Chương Vương sao? Ai nói cho ngươi biết chuyện này?”
Tào Mạn Đồng lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử ôn nhuận, lịch sự lộ ra biểu cảm như vậy, trong lòng hoảng hốt: “Là tỷ tỷ… tỷ tỷ và Thư tỷ tỷ quan hệ rất tốt, tỷ ấy là quan tâm Thư tỷ tỷ nên mới biết chuyện này. Điện hạ, Vương gia, thần nữ không có ác ý gì hết, là… là thần nữ lỡ lời.”
“Lỡ lời?” Vệ Nguyên Châu nhếch môi, “Ở thành Trường An này, ngươi lỡ lời một câu, hắn lỡ lời một câu, đã có thể dễ dàng lấy đi sự trong sạch của người khác, muốn lấy tính mạng, chỉ cần lỡ lời thì không cần đền mạng hay sao?”
Đền mạng?
Từ ngữ quá nặng nề, Tào Mạn Đồng bị dọa đến mức chân mềm nhũn, quỳ xuống: “Vương gia thứ tội. Có, có lẽ chuyện gỗ tử đàn hương chỉ là hiểu lầm. Thần nữ không dám nghe lời đồn đãi lung tung nữa.”
Vệ Nguyên Châu lại cười một cái, lạnh lùng mang theo chút đùa cợt.
Trịnh Vân Hạm vốn có chút căng thẳng, nghe vậy đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Nàng thương hại nhìn Tào Mạn Đồng đang hoảng sợ, trong lòng nghĩ, đứa nhỏ ngốc nghếch này, vừa bị hù dọa một cái mà đã nói ra hết sạch.
Quả nhiên, nghe Vệ Nguyên Châu nói: “Bản vương chẳng qua chỉ hỏi ngươi nghe được lời đó ở đâu, cũng chỉ nói rằng bên ngoài có chút lời đồn, nhưng vẫn chưa nói rằng ngươi nghe được lời đồn đó.”
Tào Mạn Đồng như bị sét đánh.
Vẻ mặt Thái tử lạnh lùng, ngay cả đồ ngốc cũng nghe hiểu được.
Tào Mạn Đồng vốn đã biết bên ngoài đồn đãi Hoài Chương Vương mua lễ vật tặng cô nương Thư gia và nữ tử đua ngựa, mượn chuyện cô nương Trịnh gia mua lễ vật tặng phụ thân, cố ý đẩy Trịnh cô nương không biết gì vào chuyện này, bày ra trước mặt mọi người.
Cho dù là phủ Tướng quân, Vương phủ hay Hầu phủ đều có trọng thần và rường cột tương lai trong triều, mỗi người một vị trí khác nhau. Một cái miệng của nàng ta rất có thể sẽ trực tiếp phá hủy mối quan hệ của cả ba nhà!
Có thể nói là vừa ngu xuẩn lại vừa độc ác.
Tào Mạn Đồng hoảng sợ rồi: “Ta… ta không biết lời đồn gì hết, ta thật sự chỉ là vô ý phạm sai lầm, Điện hạ… Điện hạ phải tin thần nữ…”, rồi đột nhiên quay đầu về phía Thư Thanh Đồng ngồi xem kịch đã lâu: “Thư tỷ tỷ… tỷ phải tin muội…”
Trịnh Vân Hạm nhìn qua, trong lòng run sợ.
Thư Thanh Đồng không xem kịch mà đang nhìn Trịnh Vân Hạm; cũng không biết đã nhìn từ bao giờ và nhìn được bao lâu.
Đối mặt trong phút chốc, Thư Thanh Đồng thu hồi ánh mắt trước, bĩu môi cười với Tào Mạn Đồng: “Ồ? Ngươi nói cái gì?”
Dường như hoàn toàn không để tâm nghe…
Tào Mạn Đồng làm mọi chuyện trở nên ồn ào, khiến Trung Liệt Hầu và một đám người khác đi đến. Tào phu nhân nhìn thấy con gái như vậy, tay còn bị thương, đi tới che chở nàng ta: “Đã xảy ra chuyện gì? Hầu gia, hôm nay chúng tôi đến chúc thọ ngài, con gái Tào gia chúng tôi lại bị thương trong viện phủ của ngài, việc này ở trước mặt Điện hạ, nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích.”
Rất hay, vậy là đem toàn bộ Tào gia vào chuyện thị phi này.
Tào phu nhân rất kích động, rõ ràng là có ý thù địch, thậm chí còn không phát hiện ra tia lạnh trong mắt Thái tử.
Trung Liệt Hầu hết cách nhìn Trịnh Dục Đường: “Có chuyện gì vậy?”
Trịnh Dục Đường nhìn tình hình xung quang, chủ động nói: “Các vị, việc này để ta giải thích vậy.”
Trịnh Vân Hạm lặng lẽ dịch người đến bên cạnh Trịnh Dục Đường, nàng nghĩ ra một cách nói, muốn thay ca ca giải thích.
Trịnh Dục Đường cười nhẹ với nàng: “Không sao.”
Một bên, Thư Thanh Đồng nhướng mày, trong mắt hiện lên một chút tò mò.
Trịnh Dục Đường bình tĩnh nói: “Tháng trước, tiểu muội có lòng, đi mua gỗ tử đàn hương cực phẩm làm lễ vật tặng phụ thân, nhưng không may lại không mua được, tại hạ cũng từng thay nàng đi hỏi thăm, chuyện này Điện hạ cũng biết.”
Điện hạ nhẹ gật đầu: “Đúng vậy.”
Thư Thanh Đồng sau khi nghe câu trả lời của Thái tử, đôi mắt sáng tỏ, như đã đoán ra chuyện gì đó.
Trịnh Vân Hạm liếc nhìn Thư Thanh Đồng một cái, đột nhiên cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy…