Triệu Hi Hằng theo như Vệ Lễ yêu cầu, lại nỗ lực một phen.
“Vẫn không gỡ ra được sao?” Mặt Vệ Lễ càng ngày càng hồng, lại không cách xa nàng ra, ngược lại còn càng nhích lại gần, hỏi.
Trên trán Triệu Hi Hằng vội vàng rịn ra một tầng mồ hôi, mụ nội nó, cái thứ rách nát gì thế này! Sau đó cắn môi, “xoẹt” nhỏ một tiếng….
Vệ Lễ càng đưa mặt lại gần nàng hơn chút, có chút cúi đầu, “Ngươi…”
“Đâm vào đây…”
Hai chữ “thử xem” cuối cùng của Vệ Lễ chợt nghẹn lại nơi cổ họng, nhả ra cũng không xong, không nói cũng không phải, nghẹn đến mức biến sắc.
Triệu Hi Hằng liếm liếm đôi môi khô khốc, đem miếng vải bị xé rách dán dán lại trên ngực Vệ Lễ, nhẹ nhàng ấn lên, phút cuối cùng còn vỗ vỗ, lui về phía sau hai bước, miếng vải kia lại từ từ rơi xuống, dừng lại ở trên giường, không cho nàng một chút mặt mũi.
Không xong rồi, hình như vừa rồi dùng sức hơi nhiều một chút. Vệ Lễ sẽ không phát hiện chuyện nàng kỳ thật cũng không yếu đuối chứ…
Triệu Hi Hằng cảm thấy nàng hẳn nên tìm kiếm chủ biện pháp để bổ cứu.
Vệ Lễ cầm cổ tay nàng lên, lật cánh tay nàng nhìn ngón tay, “Ngươi làm gì vậy? Sao giật mạnh thế làm chi, đau chết ngươi không chứ.”
Triệu Hi Hằng không cảm thấy đau, cũng cảm giác chất vải của cái xiêm y này giống như mấy cây vải để lâu năm mục nát vậy, nàng hơi dùng sức liền xé rách ra luôn. Đương nhiên nàng biết không phải là chưởng quầy người ta ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu hay dùng thứ phẩm, mà ngược lại cũng đã xài loại tương đối bền, mà nàng sức lực rất lớn, bằng không cũng không thể ấn Triệu Minh Tâm ở trên xe ngựa đến phản kháng không được.
Tuy nàng không cảm thấy đau, nhưng ma sát một lúc lâu vẫn làm cho lòng bàn tay nàng đỏ lên, Vệ Lễ chạm chạm, mắng nàng, “Ngươi thật là, dùng lực lớn thế làm gì.”
Triệu Hi Hằng nghĩ nghĩ, vẫn thuận theo rơi chút nước mắt, nũng nịu nói, “Chủ công, người ta đau quá a.”
Vệ Lễ cúi đầu thổi thổi, lại tiếp tục mắng, “Cái thứ đồ gì mà tệ vậy? Ngươi đặt nhà ai làm xiêm y đó, đụng một chút là rách luôn sao?”
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới Triệu Hi Hằng có khí lực quá lớn, chỉ cảm thấy nhất định là mấy món này không bền.
“Lần sau đừng đặt làm xiêm y chỗ này nữa đi, không biết làm cái thứ gì nữa.”
Triệu Hi Hằng chột dạ gật gật đầu.
Vệ Lễ mà biết khí lực nàng quá lớn, dự đoán có thể vỗ vỗ vai nàng, chỉ vào núi Trường Bạch sơn nói với nàng, “Đi! Lên núi đánh cho ta con hổ về ta nhìn xem!”
Sao có thể còn giống như hiện tại, xem nàng là một tiểu cô nương yếu đuối không thể tự gánh vác, mọi chuyện đều nhẹ nhàng cẩn thận với nàng.
Được rồi, thân xiêm y màu đỏ này xem như bỏ rồi, có chút lãng phí, hắn mặc còn rất dễ nhìn như vậy.
Triệu Hi Hằng sửa sang lại cho hắn, “Muốn cởi ra đổi thân xiêm y khác thử xem hay không?”
Cái bộ xiêm y bị rách này nàng lấy đi làm quần áo cho Cẩu Đản Nhi vậy.
Vệ Lễ biết nghe lời phải, thay bộ màu trắng và.
Lần này có Triệu Hi Hằng giúp, ngược lại mặc vào xong rất nhanh.
Áo trắng rất chọn người.
Tất cả mọi người nói, áo trắng nếu không phải người có khí chất xuất trần thì không thể mặc ra cái phong tư cao nhã được. Triệu Hi Hằng cảm thấy lời này nói như đánh rắm, rõ ràng tất cả quần áo đều chọn người, đều chọn người xinh đẹp. Chỉ là màu trắng ai xấu mặc càng xấu, ai đẹp mặc càng đẹp mà thôi.
Vệ Lễ mặc vào, không phải nói khó coi, chính là có chút kỳ quái, chẳng giống cái gì cả.
Triệu Hi Hằng nhìn thấy không được tự nhiên, giơ tay xoa xoa mặt hắn, “Ngươi đừng hung dữ như thế, dịu dàng chút xem?” Cái tên này, sao đầy mặt đều là lưu manh phỉ khí.
Vệ Lễ nghe nàng, thả lỏng cơ mặt hơn.
Ừ, tốt một chút.
Cửa vừa vang lên đánh rầm một cái, Vệ Lễ nhíu mày cảnh giác nhìn sang, là Cẩu Đản Nhi chui vào.
Bả vai Triệu Hi Hằng sụp xuống, cái tên này, thất bại trong gang tấc rồi, Vệ Lễ mặc đồ trắng thật giống như thổ phỉ mới hoàn lương vậy.
Nàng thu lại câu kia, áo trắng chọn khí chất không phải lời nói nhảm đâu nha. Lời của lão tổ tông truyền xuống tới, làm sao không hơn nàng được.
Triệu Hi Hằng bóp bóp chỗ bả vai hắn, nhíu mày, “Chỗ này có phải hơi chật một chút không?”
Nhìn thấy hắn lúc nãy xoay người, hình như có hơi căng ra muốn rách.
Nàng hình như chỉ bảo người thêm chiều dài, không thêm chiều ngang.
“Còn… vẫn còn được.” Vệ Lễ sờ sờ tay áo, “Ta cảm giác vừa quá thôi.”
Thật sự là có chút chật, có lẽ là ngày gần đây mập ra, nhưng hắn khẳng định không muốn nói với Triệu Hi Hằng như vậy.
Kì thực hắn mấy ngày nay bôn ba khắp nơi, làm sao mập ra cho nổi, chỉ là cơ bắp chắc hơn, khung xương cũng lớn theo nên nhìn có vẻ to hơn thôi.
Triệu Hi Hằng nheo mắt, con nhà ai lớn lên chỉ dài chiều dài chứ không to chiều ngang chơ chứ? Ngay cả mấy trái bắp ngoài ruộng cũng từ vừa dài vừa to ra đấy thôi? Còn nếu bảo cứ dài mỗi chiều cao thì chả khác nào thành cây cỏ khô ẻo lả kia à.
“Vậy ngươi thử bộ màu tím xem đi.”
Đen không cần thử, hắn ngày ngày đều mặc đen, mặc cũng rất dễ nhìn.
“Trắng mặc khó coi hả?” Vệ Lễ dùng ánh mắt ý hỏi nàng.
Triệu Hi Hằng cảm thấy nàng muốn lên tiếng nói một câu khó coi, hắn sẽ lập tức nổi giận cho xem.
“Rất đẹp rất đẹp mà, chỉ là không đẹp bằng màu đỏ vừa rồi với đen thôi.” Triệu Hi Hằng thoáng gật đầu có lệ.
Nam tử hán đại trượng phu, cũng không biết đi theo ai học được lòng dạ hẹp hòi.
Trên thực tế, Vệ Lễ cũng là không nghĩ Triệu Hi Hằng nói hắn khó coi, dù sao, hắn cũng chỉ có gương mặt này cùng dáng người này mà thôi, nếu như mặc quần áo thường lại xấu, hắn nghĩ không ra Triệu Hi Hằng sẽ nhìn được chỗ nào đẹp mà khen hắn.
Bốn bộ xiêm y đều thử qua, cũng chỉ có màu đỏ cùng đen là còn thấy đẹp, tím và trắng thì nhìn hắn chả ra cái gì cả, nhưng mà cái màu đỏ bị rách rồi.
Tổng cộng làm bốn bộ xiêm y, chỉ để lại một bộ màu đen là có thể mặc.
– —
Thuận Hòa hoàng đế tê liệt trên giường, mắt lệch miệng há hốc hềnh hệch mà vượt qua một năm mới.
Mắt thấy thân thể hắn không được, những kẻ nên động tâm tư hay không nên động tâm tư đều bắt đầu đánh bàn tính lách cách.
Hoàng tộc Triệu thị con nối dõi không nhiều, nữ nhi dưới gối chỉ có một mình Triệu Minh Tâm, nhi tử cũng là loại ba dưa hai táo, cho nên mỗi đứa đều đặc biệt để bụng, cũng nuôi lớn không ít người nảy sinh tâm tư không nên có.
Thái tử Triệu Minh Cẩn là trưởng tử, lại không phải đứa con trai lớn đầu tiên, đằng trước còn có sáu ca ca, chết yểu hết năm người, chỉ còn lại mỗi Ngũ ca Triệu Minh Thần.
Theo quy củ Đại Chu, trưởng tử phải do hoàng hậu sở sinh, vô luận xếp thứ tự thứ mấy, đều được xưng là trưởng tử.
Trong sáu người đầu tiên sinh ra chỉ sống được một người, trước khi Triệu Minh Cẩn được sinh ra, Triệu Minh Thần chính là độc đinh trong cả một dòng hoàng tộc, độc chiếm sủng ái, thậm chí còn có nhũ danh gọi Phúc Phúc, có thể thấy được hắn nhận bao nhiêu sủng ái.
Sủng ái là một loại thói quen, thói quen này coi như sau khi Triệu Minh Cẩn, Thuận Hòa đế trong chốc lát cũng sửa không xong.
Tuy Triệu Minh Cẩn được lập làm Thái tử, nhưng Triệu Minh Thần làm sao cam tâm, đều là nhi tử được phụ hoàng sủng ái, dựa vào cái gì ta phải lui cư thành Hiền vương.
Thuận Hòa đế sụp xuống, hai đứa nhi tử liền bắt đầu giày vò lên.
Triệu Minh Thần từ đất phong đi suốt đêm trở về, tập trung quyền thần, tạo thành uy hiếp không nhỏ đối với Triệu Minh Cẩn.
“Mẫu hậu, ngọc tỷ của phụ hoàng đặt ở nơi nào?” Thái tử Triệu Minh Cẩn mấy ngày gần đây bị ép buộc mệt mỏi đến miệng lưỡi đều nổi đẹn, rốt cuộc không kềm chế được, suốt đêm tiến cung bái kiến hoàng hậu.
Hắn ngồi xổm ở trước giường hoàng hậu, ánh mắt bình tĩnh nhìn hoàng hậu.
Hoàng đế bị trúng gió, triều dã rung chuyển, thứ tử dã tâm bừng bừng, hoàng hậu không đến nửa tháng đã già đi gần mười tuổi.
Nàng thình lình nghe nhi tử nói như vậy, cả người run lên, ngay cả nhức mỏi do u sầu trên người cũng đều quên mất, môi phát run, “Con ta, ngươi, ngươi là muốn…”
Muốn ngọc tỷ, còn không phải là muốn soán vị sao? Một bên là trượng phu, một bên là nhi tử, bảo bà ta phải lựa chọn như thế nào?
Thái tử cầm lấy tay hoàng hậu, xúc động táo bạo nói, “Nương à, nương của ta, tính mệnh của nhi tử, chẳng lẽ ngài muốn cứ giao cho người ta như vậy sao? Nếu nhi tử không thể leo lên cái vị trí kia, vậy tánh mạng của ngài, của ta làm thế nào có thể bảo trụ được đây? Tiểu muội làm sao có thể từ Cao Lệ trở về?”
“Nương, ngài thương nhất nhi tử cùng muội muội, thật sự nhẫn tâm nhìn thấy tình cảnh như vậy sao?” Hắn rất am hiểu chuyện lấy tình cảm lay động đạo lý.
Hoàng hậu cầm tay con trai, rơi vài giọt nước mắt, cuối cùng như đã quyết định xong, “Phụ hoàng ngươi đem ngọc tỷ đặt ở tẩm điện của hắn, ta chỉ có thể giúp ngươi yểm trợ kéo dài thời gian, ngươi có thể lấy được hay không, phải tự nhìn tạo hoá của chính mình.”
Thái tử lấy trong ngực một quyển thánh chỉ ra, đặt vào trong lòng hoàng hậu, rưng rưng nước mắt nói, “Nương, ngài giúp nhi tử thêm một lần, đem nó đặt vào dưới giường phụ hoàng.”
Hai mẹ con nhìn nhau rơi lệ, mẫu thân cuối cùng cũng không lay chuyển được nhi tử, đáp ứng hắn.
Thái tử lau lau nước mắt, mi mắt rũ xuống, trong con ngươi không hề có chút gợn sóng, phảng phất như màn mẫu từ tử hiếu ban nãy không phải là do hắn diễn vậy.
Trong ngực hoàng hậu mang thánh chỉ giả, đi vào tẩm cung hoàng đế, chợt đối diện với Nghiêm phu nhân, mẹ đẻ của Triệu Minh Thần, cũng đang đến thăm, hai người ánh mắt giao phong, không ai nhường ai.
Thế lực của hai người đều không phải do Thuận Hoà hoàng đế nằm ở trên giường ban cho, mà là các con trai của mình cho.
“Thần thiếp cáo lui.” Nghiêm phu nhân cong môi, có chút thi lễ, không chút nào khiếp sợ.
“Nghe nói Phúc Phúc vào kinh không mang chính phi, chỉ dẫn theo một tiểu thiếp đến, thật là mất hết thể thống, dù sao thiếp cuối cùng cũng chỉ là thiếp, thiếp của Thiên cũng là lên không được mặt bàn. Những người nuôi dưỡng ra thánh nhân từ xưa đến nay, cũng chưa có ai là một tiện thiếp.” Hoàng hậu không cam lòng yếu thế, ngạo mạn đáp lễ.
Nghiêm phu nhân tươi cười cúi người thi lễ chia tay cùng hoàng hậu, quay đầu lại mặt liền lạnh xuống.
Người thắng là thái hậu, kẻ thua là tội phụ, ai thua ai thắng còn chưa nhất định đâu.
– —-
Triệu Minh Tâm ngay từ đầu bị đưa đi hoà thân cho lão Cao Lệ vương già yếu kia làm kế thất, trên thực tế là vạn phần không cam nguyện. Nàng ta lên mặt, nháo đến không được tự nhiên, nhưng ngược lại còn làm cho lão Vương kia thấy hứng thú, thú vị vì có vài phần cảm giác tiểu thê tử làm nũng.
Công chúa Triệu gia ai sinh ra cũng không xấu, Triệu Minh Tâm vừa thấy liền cảm giác là loại nữ nhân yếu đuối rất cần người dỗ dành, Cao Lệ vương đối với nàng ta cũng thêm vài phần kiên nhẫn.
Chuyện Vệ Lễ đoạt lấy quân lương của quận Nhạc Túng chẳng những không liên lụy gì đến Triệu Minh Tâm, ngược lại sau khi nàng ta khóc hai trận, Cao Lệ vương càng cảm thấy tiểu Vương hậu của hắn xa xứ không dễ, cố ý làm một vương cung mới cho nàng ta, xây theo kiến trúc một trấn nhỏ ở Tấn Dương, để cho nàng ta giảm bớt nỗi khổ nhớ nhà.
Đúng lúc thái tử Đại Chu bí mật gửi thư cho Triệu Minh Tâm, bảo nàng ta an tâm một chút, chớ nóng vội, hắn thừa kế Đại Chu cần phải có Cao Lệ vương tương trợ, bảo nàng xu nịnh nhiều nhiều chút, chờ sau khi xong chuyện, liền xuất quân tiêu diệt Cao Lệ cứu nàng ta về, cho nàng ta phong quang vô hạn trở về nhà nuôi trai lơ.
Triệu Minh Tâm lúc này mới ủy khuất cố gắng chu toàn cùng lão nhân kia, anh anh em em lên.
Lão phu thiếu thê như thêm mỡ trong mật, thậm chí Cao Lệ vương trong lúc quá chén còn phóng ra lời, nếu Triệu Minh Tâm sinh ra nhi tử, liền phế bỏ thái tử, lập con trai của nàng ta làm thái tử.
Rượu không thể dễ dàng uống, uống nhiều quá dễ dàng nói nhảm, nói nhảm cũng không thể tùy ý nói, nói nhiều dễ dàng sinh chuyện xấu.
Lời này truyền đến tai thái tử hiện tại, làm hắn không khỏi bi thương một trận, trái tim băng giá đến cực điểm.
Mà rơi vào bi thương không chỉ có mỗi thái tử, còn có một số lão thần, bọn họ mắt chứng kiến vua của mình thấy sắc liền mờ mắt, hiện giờ còn vì một tiểu oa nhi còn chưa biết ở đâu, nói ra lời nói táo bạo như vậy, tổn thương không chỉ là lòng thái tử, cũng là lòng của bọn họ.
– —-
Vệ Lễ chỉ cảm thấy hắn đi mua hộp cao bôi miệng một chút thôi, thiên hạ lại liền thay đổi.