– Dạ, em không có thói quen nói xấu sau lưng cấp trên. Mong anh thông cảm.
– Em nói vậy khác nào chửi đểu anh bôi nhọ cấp dưới khi không có mặt người ta ở đây?
– Dạ, cứ coi như là em chửi anh cũng được ạ. Mình tạm ngưng chủ đề này tại đây được không anh?
– Cũng được. Nếu em không muốn nói chuyện với anh thì anh nào dám ép. Để anh hỏi Mạnh xem rốt cuộc ý cậu ta là gì.
Anh Kiệt doạ. Chị Khuê hoảng hốt hỏi:
– Chuyện cỏn con hỏi làm gì hả anh?
– Hỏi để biết đó em. Cậu Mạnh nói với em một đằng xong lại nhắn tin với anh một nẻo, hại phận làm thằng sếp như anh hoang mang chẳng biết đâu mà lần.
– Thì có gì đâu… chắc anh Mạnh đổi ý thôi ạ.
– Chắc không em?
– Dạ, chắc chắn ạ.
– Thế nghĩa là ý tứ trong tin nhắn của cậu Mạnh mới là ý cuối cùng, em nhỉ? Không ai chào đón anh ở đây thì anh đành về quê vậy. Buồn ghê!
Chị Khuê cũng buồn nhưng chẳng thèm níu giữ. Anh Kiệt đưa tay nâng cằm chị lên, dịu dàng bảo:
– Chỉ cần em mở lời, anh sẽ không bao giờ rời khỏi em.
Chị Khuê vẫn không mở lời. Ánh mắt anh Kiệt thoáng buồn. Anh não nề rời đi. Buổi đêm, nằm một mình trong căn phòng rộng thênh thang, chị hối hận ghê lắm. Chị nhớ anh. Một người chẳng thân lắm mà sao lại nhớ nhiều đến thế? Giá như, chị quyết liệt hơn một chút. Giá như, chị đủ bạo dạn để giữ anh bên mình. Chị tự an ủi rằng một tuần nữa sẽ được gặp anh. Chỉ là một tuần thôi, cớ sao lâu đến vậy? Sự mong ngóng của chị cộng với việc chị được anh cho ở cùng phòng khiến nhiều chị em làm việc ở khu nghỉ dưỡng chướng mắt. Mặc dù chị đã giải thích với mọi người rằng Lão Chủ chỉ đơn giản cần một người dọn phòng chứ không có tình ý gì với chị, bọn họ vẫn ngoan cố hỏi:
– Dọn phòng hay dọn giường?
Ban đầu, chị còn nhẹ nhàng phân bua. Sau đó, người ta cứ nói ra nói vào mãi khiến chị mệt hết cả người. Chị cáu:
– Dọn giường thì làm sao? Đứa nào thấy ghen tỵ thì nhảy vào dọn chung! Có mỗi chuyện đó thôi mà cũng buôn tới buôn lui, mất thì giờ, mệt người!
Mọi người bĩu môi lườm chị Khuê. Hồi trước, thấy ăn nói nhỏ nhẹ, tưởng hiền lành thế nào, bây giờ cháy nhà mới ra mặt chuột. Không có sự cho phép của Lão Chủ thì ai dám nhảy vào phòng anh? Nhảy vào để bị đuổi việc à? Dại gì? Rõ ràng người ra quyết định là Lão Chủ nhưng người bị ghét vẫn là chị Khuê. Chị chẳng thèm quan tâm. Chị chỉ mong anh Kiệt thôi, mong ngóng cho lắm vào rồi cuối cùng nhận được tin nhắn rõ chán đời:
“Tuần này, anh bận không lên Mộc Châu thăm em được. Em vẫn ổn chứ?”
Chị Khuê dỗi hờn nhắn tin lại:
“Chả ổn tí nào.”
“Sao vậy em?”
“Hôm qua, anh Mạnh tỏ tình với em. Anh ấy bảo em cứ thoải mái suy nghĩ, chưa cần trả lời vội.”
Chị Khuê cố tình nhắn tin châm chọc hại anh Kiệt nổi đoá. Anh sai người gửi cho anh Mạnh một chiếc phong bì lớn có chứa giấy đăng ký kết hôn và ảnh cưới của mình. Anh Mạnh xem xong thì “hốt cả hền”, anh vội vã gọi điện cho anh Kiệt hỏi han:
– Lão Chủ! Chuyện… chuyện này… là sao ạ?
– Khuê là vợ tôi. – Anh Kiệt gằn giọng tuyên bố.
Anh Mạnh sốc khủng khiếp. Anh lắp bắp hỏi:
– Vậy… vậy… tại sao?
– Khuê đang bị mất trí nhớ. Sức khoẻ của BÀ XÃ NHÀ TÔI không tốt nên tôi cố gắng để mọi chuyện diễn ra tự nhiên chứ không muốn ép buộc cô ấy gì cả.
Bây giờ thì anh Mạnh đã hiểu vì sao dạo gần đây Lão Chủ liên tục tới khu nghỉ dưỡng, lại còn cho Khuê ở cùng phòng với mình. Anh thăm dò ý tứ của cấp trên:
– Chắc hẳn anh biết em thích Khuê. Khuê đã không còn nhớ gì về anh nữa. Nếu như bây giờ Khuê thích em, lựa chọn gắn kết cùng em thì Lão Chủ có thể nào vui vẻ ký đơn ly hôn để tác thành cho tụi em không ạ?
– Biết người ta là vợ danh chính ngôn thuận của sếp rồi mà vẫn không bỏ cuộc, gan nhỉ?
– Dạ, nếu lấy được Khuê thì có mất việc em cũng chịu. Công việc kiếm đâu chả được, nhưng người tri kỷ thì đi khắp thế gian cũng chưa chắc đã tìm ra đâu anh.
– Tri kỷ cái của nợ. Từ khi nào vợ tôi trở thành tri kỷ của cậu thế hả? Cậu mau dọn đồ rồi cút xéo ra khỏi khu nghỉ dưỡng ngay đi cho tôi nhờ!
– Dạ, anh khỏi đuổi. Đợi Khuê đồng ý lời tỏ tình của em thì em sẽ dắt cô ấy cao chạy xa bay ngay và luôn ạ! Anh không ký đơn ly hôn cũng được, em chấp nhận làm bông hoa trà trên cánh đồng xanh. Thế anh nhé!
Anh Mạnh láo toét cúp máy. Anh Kiệt điên người nhắn tin ra lệnh cho chị Khuê:
“Không được đồng ý lời tỏ tình của Mạnh.”
“Nếu muốn ra lệnh cho em thì gặp mặt ra lệnh, em không nghe lệnh qua tin nhắn.”
Chị Khuê bướng bỉnh nhắn tin lại. Anh Kiệt đang truyền nước biển cũng phải tháo dây truyền ra rồi vội vã bắt xe về khu nghỉ dưỡng. Chị Khuê gặp anh liền vui vẻ hẳn lên, nhưng để ý thấy bàn tay phải của anh quấn băng trắng, chị rất sốt ruột. Chị cuống quít hỏi:
– Anh… anh sao vậy?
Anh Kiệt gượng cười. Đêm qua, anh tới khu nghỉ dưỡng hơi muộn, khoảng mười một rưỡi. Lúc ấy, chị Khuê đang bị mộng du. Chị cầm con dao nhọn hoắt, đi lang thang trong phòng, luôn mồm gào khóc thảm thiết:
– Con của tao… đứa con bé bỏng của tao… mày có biết tao mong mỏi nó đến nhường nào không? Mày có biết tao khát khao làm mẹ đến nhường nào không? Mày không biết phải không? Thế nên mày mới hại tao! Trả con cho tao… đồ khốn nạn… trả con cho tao…
Sống mũi anh Kiệt cay xè. Anh đoán tuy vợ mình đã quên chuyện cũ, nhưng có lẽ nỗi đau mất con vẫn còn đâu đó sâu thẳm trong trái tim vợ, khiến cho chị gặp ác mộng. Chị vung dao tứ tung. Anh sợ tái mặt. Anh lao đến giật con dao của chị, do cầm vào lưỡi dao nên lòng bàn tay phải của anh bị cứa. Anh tháo cà vạt quấn quanh vết thương rồi bế vợ về buồng ngủ của chị, xoa lưng vỗ về chị. Mãi đến rạng sáng chị mới vào giấc được. Vết thương của anh sâu quá, cứ bị rỉ máu liên tục nên anh phải tới bệnh viện nhờ y tá băng bó giúp mình. Thấy mặt mũi anh xanh xao, người sốt, bác sĩ truyền nước biển cho anh. Ngặt nỗi, chưa truyền được một phần ba chai nước thì anh đã vội quay lại khu nghỉ dưỡng rồi nên sắc mặt anh bây giờ cũng không được tốt lắm. Anh bịa chuyện:
– Anh băm bèo để nấu cám cho lợn, không cẩn thận bị dao cứa vào tay.
Chị Khuê cười phá lên. Chị hào hứng hỏi:
– Nhà anh giàu vậy mà cũng nuôi lợn à?
– Nhà giàu không được nuôi lợn hả em?
– Dạ, được ạ. Em chỉ thấy hơi lạ nên hỏi thế thôi. Nhà anh nuôi nhiều lợn không?
– Một đàn tầm ba chục đứa em ạ.
– Có vất vả lắm không anh?
– Cũng không vất vả bằng nuôi vợ đâu em. Nuôi lợn thì cứ thế cho ăn thôi, nuôi vợ nhiều khi láo nháo vợ chửi cho sấp mặt ấy chứ.
– Anh… anh có vợ… rồi… hả?
Anh Kiệt gật đầu. Chị Khuê tức điên. Chị quát:
– Có bảy cô nhân tình đã quá đáng lắm rồi, giờ còn lòi đâu ra thêm một bà vợ nữa, thế mà cũng đòi tán gái.
– Tán ai?
Anh Kiệt tủm tỉm hỏi. Chị Khuê gào lên:
– Tán ai tự biết!
– Thế người được tán có biết không?
– Thả thính suốt ngày, ngu mới không biết.
– Thế biết rồi thì có đớp thính không?
– Không. Đây còn lâu mới thèm dây dưa với cái loại đàn ông đã có gia đình.
Chị Khuê mạnh miệng tuyên bố rồi giận dữ đạp cửa đi vào trong buồng ngủ. Ga trải đệm và chăn của chị in hình hoa hồng, ban nãy chị mải tức cái tin nhắn thông báo không lên Mộc Châu của Lão Chủ nên không để ý có máu dính ở gần chỗ những cánh hoa. Những vệt máu ấy vô tình gợi nhớ cho chị về chuyện đêm qua. Nước mắt chị rơi lã chã. Anh Kiệt nhẹ nhàng đi tới ôm chị. Chị đẩy anh ra, quát ầm ĩ:
– Đồ nói xạo! Cút đi!
– Em lo cho anh à?
Chị quay mặt đi, không thèm đáp. Anh bóp mạnh lên cằm chị, ép chị phải nhìn anh rồi cố gắng hỏi:
– Khuê! Em thương anh… phải không?
Chị Khuê buồn não lòng. Ừ, thì thương! Nhưng chị làm gì có tư cách để thương? Người ta có vợ rồi mà, sĩ diện của chị quẳng cho chó gặm à mà chị lại đi làm cái trò mèo mả gà đồng. Chị gào lên:
– Biến!
– Đừng nói với anh là em thích Mạnh nhé!
– Ừ, thích đấy! Thì sao?
Anh Kiệt nhá vào má chị, tức tối bảo:
– Thì láo chứ sao? Em là vợ anh, em không có quyền thích ai khác ngoài anh cả.
– Từ… từ đã… gì cơ? Người… vợ… anh… nhắc tới… người vợ… anh nuôi… là em hả?
– Chứ còn ai vào đây nữa?
– Ngoài em ra, còn có người vợ nào khác không?
– Móc đâu ra?
Chị Khuê lén cười duyên. Chị đấm bùm bụp vào ngực anh Kiệt, ngượng ngịu mắng:
– Nỡm ạ! Đã cưới xin gì đâu mà cứ thích xí thế nhờ?
– Ơ thế không xí thì để thằng khác ăn hôi mất à?
– Ăn hôi tí có sao? Hoa thơm cả làng cùng hưởng.
Chị Khuê trêu. Anh Kiệt doạ dẫm:
– Nói năng xàm xí. Anh giận đấy!
– Giận thì kệ giận. Ban nãy còn oai oách lắm cơ mà? Dám ra cái vẻ như mình có kinh nghiệm nuôi vợ chứ, nuôi được ngày nào mà tinh tướng hả?
– Đáng yêu!
Anh Kiệt trêu. Chị Khuê hoang mang bảo:
– Em đang mắng anh đó, ông anh hâm hấp ạ.
– Người đáng yêu nên mắng nghe nó cũng đáng yêu, nghe nó lại cứ bị hay như hát! Vui tai đáo để!
– Đồ khùng!
Anh Kiệt ăn cháo chửi mà cười tươi như hoa. Anh quỳ xuống trước mặt chị Khuê, khẽ vén áo của chị lên, áp môi vào bụng chị, dịu dàng gửi gắm những nụ hôn nồng cháy. Cả người chị run lên cầm cập. Chị hỏi anh:
– Phải chăng do anh là ông chủ, em là nhân viên nên anh coi thường em? Anh chưa bao giờ hỏi ý kiến em trước khi hôn em cả, chắc hẳn anh cho rằng được anh hôn đã là diễm phúc của em rồi. Nếu em ngoan ngoãn, có khi anh sẽ cho em trở thành cô nhân tình thứ tám, anh nhỉ? Cơ mà em còn lâu mới thèm nhá! Em cũng cao giá lắm chứ không phải dạng vừa vừa đâu ạ!
Anh Kiệt điếng người. Do bọn họ là vợ chồng nên thi thoảng anh lại theo thói quen thân mật với vợ thôi chứ không có ý xấu gì cả. Anh thở dài tâm sự:
– Việc anh tự ý hôn em là anh sai rồi. Còn việc anh có nhân tình, anh không biết em nghe được tin ở đâu nhưng anh sẽ không giải thích. Bởi lẽ, khi em chưa đủ tin tưởng anh thì việc anh giải thích là vô nghĩa. Cho dù anh phân trần như thế nào đi chăng nữa thì trong lòng em cũng đã có định kiến của riêng mình rồi, phải không?
– Em… em…
– Anh xin lỗi em nếu như thời gian qua anh đã có những hành động đường đột khiến em cảm thấy không thoải mái. Anh luôn sợ mất em nên anh có phần khẩn trương. Nhưng có lẽ… anh đã lại ích kỷ rồi. Từ giờ trở đi, anh sẽ không làm phiền em nữa. Chỉ khi nào em cần anh thì anh mới dám xuất hiện. Anh hứa!
Sau ngày hôm ấy, hàng tuần, anh Kiệt vẫn tới Mộc Châu. Anh biết chị Khuê hay ra khu vườn ở đằng sau khu VIP để tưới rau nên anh chỉ chọn một góc khuất đứng quan sát chị rồi lại lặng lẽ về quê thôi chứ không xuất hiện trước mặt chị. Không được gặp anh, chị Khuê thấy mỗi ngày trôi qua đều buồn tẻ vô cùng. Tâm trạng chị ủ rũ, chán chường chứ không được tươi tắn như những khi có anh ở bên. Tiếc rằng, chị quá sĩ diện, chẳng dám nhắn tin cho anh để thừa nhận chị cần anh. Tuy đã từ chối lời tỏ tình của anh Mạnh nhưng chị vẫn chơi bẩn nhắn tin chọc tức anh Kiệt:
“Em nhận lời yêu anh Mạnh rồi. Anh chúc phúc cho tụi em nhé!”
Anh Kiệt đọc được tin dữ đau buốt tim gan. Đêm hôm đó, anh khóc sưng cả mắt. Sáng hôm sau, người đàn ông có tâm hồn mong manh chưa kịp nghĩ quẩn thì đã nhận được tin nhắn của anh Mạnh:
“Khuê từ chối lời tỏ tình của em rồi Lão Chủ ạ. Em buồn quá nên nhậu xuyên đêm. Khóc xong một trận em đành chấp nhận niềm đau, cay đắng xoá hết ảnh chụp trộm Khuê trong máy. Hiện tại, em đã cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Trước đây, em vênh váo với Lão Chủ là em sai rồi. Em đã nhận ra phàm là bộ môn tán gái, em tuổi tôm so với Lão Chủ! Em cầu xin anh tha thứ cho sự lộng ngôn của em. Em van lạy anh đừng đuổi việc em.”
Anh Kiệt không chỉ bỏ qua cho anh Mạnh mà còn cười sằng sặc. Anh Khương nghe mà rợn hết cả người. Anh sốt sắng lao xuống dưới nhà hỏi ý kiến ba mẹ:
– Ba mẹ Hời Hợt ơi! Đêm qua ông anh con khóc như điên, sáng nay ông ấy lại cười như dại, triệu chứng rõ ràng như thế thì đã cần liên lạc với trại tâm thần chưa nhể?
Ông Hời đăm chiêu suy nghĩ rồi bảo:
– Cần rồi. Con mau gọi điện đi, nhớ nói khéo với họ, xin họ sắp xếp cho anh Kiệt ở phòng VIP.
Bà Hợt phản đối:
– Ở phòng VIP tuy tiện nghi đầy đủ nhưng ở có một mình à, lẻ loi lắm. Tốt nhất là cứ cho Kiệt ở phòng thường thôi Khương ạ, để lúc anh lên cơn, có người cùng khóc, cùng cười với anh cho nó có cái sự đồng cảm.
Anh Kiệt nghe cả nhà bàn tán mà tức. Tuy nhiên, anh không giải thích gì cả. Anh chỉ lườm Khương thôi là cũng đủ để em trai hiểu ra vấn đề và không còn ý định liên lạc với bất cứ cái trại nào cả. Anh Kiệt chuyển tiếp tin nhắn của anh Mạnh cho chị Khuê, kèm theo câu hỏi:
“Nhiều khi ngay thẳng cũng có chết ai đâu mà một số người cứ phải đi đường vòng chóng hết cả mặt, khó hiểu quá đỗi, em nhỉ?”