Người đàn ông uất nghẹn. Anh ta vả người hầu một phát trời giáng. Nó khổ sở van nài:
– Con chỉ là phận tôi tớ, không dám cãi lệnh bà. Con cắn rơm cắn cỏ con lạy cậu, con xin cậu tha cho con.
– Xéo ngay!
Người đàn ông đặt vợ nằm xuống giường rồi nổi đoá lao đi tìm mẹ, yêu cầu bà giao ra thuốc giải độc. Nghe người mẹ thề thốt rằng bà không biết cách giải độc, người đàn ông rơi vào trạng thái tuyệt vọng. Anh ta quay về gian nhà của vợ, bế cô ấy đi ra chòi ngắm sao. Trong lúc toàn thân anh ta không ngừng run lên bần bật vì hoảng sợ, anh ta tình cờ được chứng kiến mưa sao băng. Anh ta luôn miệng cầu xin vào điều kỳ diệu.
Sang đêm thứ bảy, da dẻ của người vợ chuyển sang màu tái nhợt nom rất đáng sợ. Có đứa con nít tình cờ trông thấy cô ấy liền không kiềm được la toáng lên:
– Ma! Ui trụi ui! Bu ơi! Có con ma! Bu ơi! Một con ma khá đẹp luôn đó nha bu!
Người đàn ông phẫn nộ đập tan chiếc bình cổ. Đứa con nít bĩu môi chạy biến. Bu của đứa con nít, cũng chính là người hầu ở biệt phủ của anh ta sợ xanh mặt, cô ấy vội vã quỳ xuống van xin:
– Bẩm cậu, con nít trông thấy gì thì nói nấy thôi chứ nó không có ác ý gì đâu ạ. Mong cậu tha cho nó. Kiếp này cậu mợ lỡ duyên, kiếp sau nếu còn vương vấn ắt sẽ gặp lại. Mong cậu bớt bi thương.
Người đàn ông cáu ầm ĩ:
– Lỡ lỡ cái đầu nhà ngươi, tôi tớ gì đâu toàn ăn xằng nói bậy! Cậu nuôi tụi bay có khác gì nuôi ong tay áo không hả? Cút! Cút ngay! Biến đi cho khuất mắt cậu!
Thực ra, hầu hết mọi người trong biệt phủ đều có chung một dự cảm không lành. Bà lớn và mợ hai thậm chí đã cho người đi đặt mua vải trắng. Chỉ là, không ai lường trước được tầm canh tư, người đàn ông nhận được thư từ một vị bằng hữu cũ. Người này hiện đang là Trấn thủ trấn Đoài, nghe tin vợ người đàn ông vừa bệnh nặng, vừa trúng độc liền ngay tức khắc sai người hầu phi ngựa về biệt phủ của người đàn ông, gửi cho anh ta một phong thư, trong đó có chứa bản đồ dẫn tới nơi ở của một thầy lang có y thuật cao minh. Người đàn ông mừng rỡ sai người hầu chuẩn bị xe ngựa. Anh ta khoác cho vợ một chiếc áo choàng thật dày rồi ẵm cô ấy ra xe.
Trên đường đi, anh ta kể cho vợ nghe rất nhiều chuyện hay ho. Trước kia, mỗi khi người đàn ông nhức đầu, vợ anh ta thường kể chuyện cho anh ta nghe. Giọng cô ấy ngọt ngào, du dương, êm tai, khiến người ta quên đi những sầu muộn trong lòng, cảm thấy an bình và dễ dàng đi vào giấc ngủ. Đã rất lâu rồi, người đàn ông không được nghe giọng nói của vợ. Anh ta chảy nước mắt, một người vẫn đang nằm trong lòng mình, tại sao có thể nhung nhớ nhiều đến vậy? Mặc dù người đàn ông đã rất cố gắng ôm vợ chặt để ủ ấm cho cô ấy, nhưng quãng đường khá xa nên thân thể của cô ấy cứ một lúc một lạnh. Khi chỉ còn cách nhà thầy lang nửa dặm, người đàn ông chạm vào trán vợ mà tưởng như chạm vào tảng băng, hơi thở của cô ấy yếu đến mức mà nếu như không để ý kỹ sẽ không nghe thấy. Người đàn ông cực kỳ khiếp sợ, anh ta liên tục hôn trán cô ấy, khốn khổ van nài:
– Gắng gượng thêm một chút, được không nàng?
– Chỉ một chút nữa thôi… chỉ một chút thôi mà… một chút thôi… van nàng…
– Cuộc đời ta chưa từng van nài ai cả… vì vậy… van nàng… đáp ứng ta…
Dường như người vợ cảm nhận được sự tha thiết của chồng mình. Có lẽ, ngay cả khi ở trong trạng thái vô thức, cô ấy cũng đã gắng gượng trong suốt quãng đường còn lại. Khi xe ngựa dừng ở chiếc cổng màu xám, người đàn ông tức tốc bế vợ vào trong nhà thầy lang. Ông ta bắt mạch cho người vợ rồi chau mày hỏi han:
– Ngươi là gì của nàng?
– Ta là phu quân của nàng. Nàng là mợ cả nhà ta. Nàng bị bu ta hạ độc, bu ta thực ra cũng không có ý xấu, bu ta thấy nàng bệnh nặng triền mien, thương nàng chịu nhiều đau đớn nên muốn nàng ra đi được thanh thản.
Thầy lang cười khẩy nói:
– Không ai có quyền cướp đi mạng sống của người khác cả. Bu ngươi chỉ đơn giản là đang xảo biện cho hành động man rợ của mình thôi. Nàng vì sao mà bệnh nặng triền miên, ngươi là phu quân hẳn phải rõ chứ?
– Có lẽ do nàng bị sảy thai vào mùa hạ.
– Chỉ thế thôi ư? Chả nhẽ ngươi không biết phu nhân của mình còn từng bị sinh non hay sao?
Người đàn ông thoáng kinh ngạc. Năm kia, đúng là vợ anh ta bị sinh non, do mất nhiều máu nên vừa sinh xong cô ấy đã ngất lịm. Đứa nhỏ chẳng kịp đợi cô ấy tỉnh lại đã rời đi rồi, khiến cô ấy vô cùng suy sụp. Chuyện này lỗi một phần cũng tại người đàn ông, bởi vì cứ nghĩ đứa nhỏ không phải là con ruột của mình nên anh ta tỏ ra chán ghét vợ, bỏ mặc cô ấy suốt thời gian mang bầu. Nếu anh ta quan tâm tới vợ hơn, có lẽ cô ấy đã không bị sảy chân ngã từ trên hiên nhà xuống dưới sân, dẫn tới sinh non. Khi phát hiện ra mình nghĩ oan cho vợ, anh ta đã xin lỗi vợ rất thành khẩn, nhưng người vợ cả ngày u uất chẳng nói chẳng rằng, ngó lơ anh ta. Phải đến khi anh ta vì bảo vệ vợ mà suýt mất mạng, người vợ mới chấp nhận tha thứ cho anh ta. Nghĩ tới chuyện cũ, sống mũi người đàn ông cay xè. Anh ta nghẹn ngào hỏi thầy lang:
– Ta biết. Nhưng vì sao người cũng biết?
– Nếu như ta không biết thì ta có xứng đáng để nhà ngươi lặn lội đường xá xa xôi, đưa nàng tới đây hay không? Nàng làm thê của ngươi… quả thực khổ hơn làm con chó nhà ta…
– Cầu người… cứu nàng…
– Ta sẽ chỉ cứu nàng nếu như ngươi thề độc rằng từ nay trở về sau ngươi sẽ tốt với nàng, luôn bảo hộ nàng, bằng không… việc ta làm sẽ vô nghĩa.
Người đàn ông dõng dạc thề:
– Có trời đất chứng giám, ta xin thề độc rằng nếu như kiếp này ta còn phụ nàng, kiếp sau ta sẽ mềm yếu như nàng, để nàng thoả thích chà đạp ta.
Người thầy lang hài lòng gật đầu. Nhờ y thuật cao minh của ông ta, da dẻ của người vợ dần dần tươi tắn trở lại. Sau đúng chín ngày, chín đêm giày vò người chồng, người vợ rốt cuộc cũng tỉnh lại. Thấy chồng đang trìu mến ngắm nhìn mình, cô ấy xoa gò má anh ta, hào hứng kể lể:
– Chàng biết không? Trong thời gian bất tỉnh, thiếp đã mơ thấy một giấc mộng rất kỳ quái. Trong mộng, thiếp chu du tới một thế giới khác và gặp chàng. Ở nơi đó, hoa anh đào nở rộ rất đẹp. Chàng vì chuyện tình cảm bi đát mà có ý nghĩ dại dột, cũng may thiếp đã tới kịp thời. Nhưng mà… khi ấy… thiếp không hề nhận ra chàng, chàng cũng không nhận ra thiếp… chúng ta như hai người xa lạ vậy.
Người đàn ông hôn trán vợ rồi bĩu môi xỉa xói:
– Nàng bệnh lâu quá nên khùng luôn rồi!
Người vợ cười hiền. Một tháng sau, hai vợ chồng trở về biệt phủ trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Bọn họ ngạc nhiên không chỉ vì người vợ thoát kiếp nạn lớn mà còn vì sắc đẹp tuyệt trần của người vợ. Thực ra, trước khi gả cho người chồng, người vợ vốn đã là một tiểu thư xinh đẹp có tiếng rồi. Chỉ là, dạo trước, cô ấy bệnh tật triền miên, khí sắc không tốt nên người ta dường như quên mất rằng cô ấy đã từng xinh đẹp như thế nào. Da dẻ của cô ấy láng mịn như ngọc, tóc cô ấy đen mượt, óng ả như dòng suối, nhất là hàng lông mi cong vút yêu kiều, chỉ cần khẽ chớp mắt thôi cũng đủ khiến nhiều kẻ điêu đứng. Người vợ phát hiện ra cây chanh của mình bị chồng chặt mất liền phụng phịu yêu cầu anh ta trồng lại cây chanh. Người chồng cương quyết không đồng ý. Anh ta tuyên bố anh ta ghét nhất là cây chanh. Từ giờ trở đi, không có cây chanh nào được phép xuất hiện trong biệt phủ của anh ta cả.
Nhưng rồi, thời gian thấm thoát trôi qua, người đàn ông nói lời mà chẳng thể giữ lấy lời. Vào năm anh ta ba mươi lăm tuổi, vợ anh vĩnh viễn rời xa anh ta. Năm đó, giữa bọn họ có rất nhiều khúc mắc, người đàn ông thậm chí còn không thèm nhìn mặt vợ lần cuối khiến cho đầy tớ trong nhà tưởng rằng anh ta rất hận người vợ. Tuy nhiên, sau khi cô ấy rời đi được một tuần, anh ta cho dỡ bỏ gian nhà cô ấy từng ở để xây dựng một khu vườn lớn. Trong ba trăm sáu mươi sáu ngày liên tiếp, ngày nào anh ta cũng trồng một cây chanh trong khu vườn ấy. Đến ngày cuối cùng, anh ta lẩm bẩm giao hẹn:
– Hẹn nàng ở một thế giới khác, chúng ta gặp nhau ở đúng độ tuổi hiện tại của mình, cùng nhau viết tiếp câu chuyện còn dang dở.
Thời gian mai một nên đến thời điểm hiện tại, khu vườn này chỉ còn đúng chín mươi bảy cây chanh thôi. Thực ra, trong kinh doanh, việc người ta bịa ra những câu chuyện lâm li bi đát để tiếp thị sản phẩm âu cũng là chuyện hết sức bình thường. Cô Đoán dù sao cũng giảng dạy trong ngành Kinh tế lâu năm, trình bịa chuyện của cô hiển nhiên phải cao hơn mấy bà hàng nước như dì Lan một bậc rồi. Anh Kiệt chẳng hề tin vào câu chuyện cô Đoán bịa, nhưng do cô đã xuất sắc bịa ra một chi tiết rất giống với chuyện anh được chị Khuê cứu hồi ở bên Nhật nên anh mới nhớ kỹ câu chuyện này chứ không quên luôn như mấy câu chuyện tiếp thị sản phẩm khác. Ban đầu, anh Kiệt chỉ mua khu vườn chanh với mục đích đầu tư kiếm lời. Giống như việc anh chơi cây cảnh, anh sẽ bỏ vốn, mua cây giá cả phải chăng, sau đó anh cắt tỉa, uốn cành, tạo hình đẹp và rồi rao bán với giá cao.
Một năm qua, anh bỏ tâm sức chăm sóc khu vườn này, đến thời điểm hiện tại, giá của một cây chanh trong vườn của anh dao động trong khoảng từ hai trăm tới ba trăm triệu. Có một cây dáng đẹp, gốc lớn, tán to, rộng, quả sai trĩu được anh Đăng đại gia trả cả tỷ đồng. Hiếm khi gặp người thoáng tay như vậy nên hồi đầu tháng Chạp, anh Kiệt kêu mấy người tới đào cây chanh đắt giá nhất vườn để bán đi. Ngặt nỗi, khoảnh khắc bọn họ đâm xẻng vào rễ cây, chẳng hiểu sao anh thấy lòng mình trĩu nặng. Anh yêu cầu bọn họ dừng lại, trả tiền công cho họ mặc dù cây chưa được đào lên. Khi mọi người về hết, anh ngồi một mình dưới gốc cây, trong đầu đột nhiên nhớ tới nụ cười của chị Khuê, nghĩ vợ mình có cửa hàng bán rau, giờ bán thêm chanh, có thêm đồng ra đồng vào chắc vợ sẽ vui nên anh quyết định sẽ tặng vườn chanh cho chị. Chiếc chòi ngắm sao bằng gỗ ở chính giữa khu vườn đã quá cũ kỹ nên anh đập đi và cho người xây dựng lại một chiếc chòi mới. Đất trong vườn còn trống nhiều nên anh đặt mua thêm hai trăm cây chanh nữa đem về vườn trồng, nâng tổng số cây lên thành hai trăm chín mươi bảy, con số may mắn của chị Khuê. Hôm qua, anh còn cẩn thận gọi điện thuê người đến quét dọn vườn thật sạch đẹp để hôm nay có quà mừng tuổi vợ. Anh hào hứng bảo chị:
– Đầu xuân năm mới, anh chúc cô em vạn sự như ý, vinh hoa phú quý đủ đầy.
Chị Khuê gạt nước mắt, nghẹn ngào bảo chồng:
– Dạ. Em cảm ơn ông anh ạ. Đầu xuân năm mới, em chúc ông anh ngàn sự nể nang vợ, vạn sự hỏi ý kiến vợ, triệu sự nghe lời vợ, tỷ sự thuận theo vợ mà tính.
Anh Kiệt bật cười. Anh lịch sự bảo chị Khuê:
– Anh cảm ơn cô em. Chỉ cần vợ không bỏ anh, mọi sự khác trên đời anh đều có thể thương lượng được.
– Nỡm ạ!
Chị Khuê mắng chồng nhưng bản thân lại bật khóc rưng rức. Chẳng phải tại chị bánh bèo đâu, tại không khí trong cái vườn này nó cứ kỳ quái kiểu gì ý. Cứ nhìn những cây chanh sai trĩu quả, lòng chị lại nẫu nề. Anh Kiệt bế chị, đưa chị đi lên chiếc chòi gỗ, lần đầu tiên chị đi lên đây mà sao chị lại có cảm giác thân quen đến lạ lùng. Anh mỉm cười bấm nút, đèn trùm tự động phát sáng, toàn bộ rèm tự động phủ xuống tạo không gian riêng tư cho hai người. Anh đặt chị nằm lên một chiếc ghế bằng gỗ kiểu cổ. Ghế to, dài, rộng, đủ để nằm hai người. Trên ghế còn có đệm, gối và chăn, anh dịu dàng bảo chị:
– Em chợp mắt một chút đi.
Vì chuyện của vợ chồng Khánh mà đêm qua chị Khuê chẳng ngủ được xíu nào, đúng là chị có hơi buồn ngủ, nhưng chị vẫn lo lắng bảo:
– Em sợ gặp ác mộng lắm.
– Không sợ, an tâm ngủ đi, anh xoa đầu cho.
– Dạ.
Chị Khuê vâng lời chồng nhắm mắt. Anh Kiệt đưa tay luồn qua tóc chị, nhẹ nhàng xoa bóp đầu chị. Chị dễ chịu chìm vào giấc ngủ. Anh say sưa ngắm vợ, tâm trạng anh đang khá tốt thì điện thoại báo có số lạ gửi cho anh một đoạn clip nóng kèm theo tin nhắn:
“Anh đã có một đêm rất thăng hoa với vợ chú.”
Khánh cười thầm. Mãi không thấy anh Kiệt và chị Khuê đi dạo về, Khánh lái xe đi loanh quanh tìm anh chị. Tình cờ đi ngang qua khu vườn chanh của anh Kiệt, trông thấy cổng mở, Khánh tò mò xuống xe, lén lút lẻn vào vườn. Khánh tinh ý hơn chị Khuê nhiều nên cô phát hiện ra anh Kiệt thường xuyên tới đây từ lâu rồi. Mặc dù chưa được anh cho phép vào đây chơi lần nào nhưng mỗi lần đi ngang qua, Khánh đều nán lại một chút, ngắm nhìn khu vườn qua chiếc cổng màu nâu sẫm với ánh mắt thèm muốn. Bữa nay, được đứng chễm trệ trong vườn, chứng kiến cảnh anh Kiệt bế chị Khuê, dịu dàng đưa chị đi lên chiếc chòi gỗ, Khánh ghen nổ đom đóm mắt. Cô điên tiết dùng số lạ gửi clip nóng nhằm gây chia rẽ anh chị. Cơ mà, thật không may, anh chẳng hề bị mắc mưu. Khánh đang định chuồn đi thì đã bị anh tóm cổ. Anh thất vọng nhận xét:
– Thì ra ngay từ đầu anh đã nhìn người chuẩn rồi, chỉ vì tin lời chị Khuê nên sau đó mới có chút sai lệch.
– Anh Kiệt! Anh nói gì vậy? Em… em không hiểu…
– Đúng là chị Khuê có một vết bớt ở eo, người đàn bà trong clip cũng có một vết bớt ở eo, nhưng hai vết bớt không giống nhau.
Khánh ngẩn người. Cô thấy hai vết bớt rất giống mà, cùng có kích thước to bằng cái roi mây, cùng hơi dài dài, vì sao anh Kiệt có thể phân biệt được sự khác nhau? Anh còn biết Khánh là người gửi clip nữa chứ, đỉnh thật sự. Khánh phục anh lắm nhưng vẫn cố gân cố hỏi:
– Sao tự dưng anh lại nhắc tới vết bớt ở eo chị Khuê? Người đàn bà trong clip là ai? Clip nào? Anh đang nói đến chuyện gì vậy? Anh nói rõ ràng ra được không?
– Số lạ gửi clip cho anh là của em. Anh từng tình cờ bắt gặp em mua lại sim rác của người làng bên nên em đừng giả nai với anh nữa.
Khánh thầm trách bản thân mình bất cẩn. Chuyện đã đến nước này, cô chẳng còn cách nào khác ngoài thú nhận:
– Anh đoán không sai. Em là người gửi clip cho anh. Em muốn chia rẽ anh và chị Khuê. Bởi vì… em… yêu anh. Anh à… em yêu anh từ rất lâu rồi.
– Em im đi!
– Kiệt à… anh đừng làm căng chuyện này… em nguyện dâng cho anh tất cả… em có thể làm người tình trong bóng tối của anh… anh không những không phải bỏ vợ mà anh còn có thêm cả một bóng hồng nữa…
Khánh nhanh nhẹn cởi đồ để lộ cơ thể kiều diễm. Mọi chuyện đã vỡ lở nên Khánh không thể thả thính anh Kiệt mà vẫn có thể tỏ vẻ thanh cao nữa, cô đành phải dùng hạ sách thôi. Khánh đã chấp nhận ở trong bóng tối nên trong chuyện này anh Kiệt chẳng thiệt gì cả, anh có ngu mới không tận dụng cơ hội. Ngặt nỗi, anh ngu thật. Anh ngay lập tức quay đầu đi rồi gằn giọng ra lệnh:
– Em mau mặc đồ vào rồi đi về nhà ngay. Lát nữa chị ngủ dậy, anh sẽ đưa chị về. Anh và chị sẽ nói chuyện nghiêm túc với em sau.
Thái độ cương quyết của anh Kiệt khiến Khánh cảm thấy tuyệt vọng. Nếu như anh làm lộ chuyện này ra thì Khánh làm sao mà sống trong làng được nữa, hình tượng thuần khiết thanh cao cô xây dựng bấy lâu nay sẽ ra sao? Chưa kể, sau này, Khánh sẽ vĩnh viễn không có được anh Kiệt. Chỉ nghĩ thôi mà Khánh cũng thấy đau đến thấu xương. Trong lúc hoảng loạn, cô nhặt vội hòn đá dưới gốc chanh rồi đứng phắt dậy, nhanh nhẹn từ đằng sau đập một phát khá mạnh vào đầu anh Kiệt. Máu từ đầu anh ứa ra, anh ngã xuống đất, bất tỉnh. Khánh mừng rỡ mặc đồ. Sau đó, cô dìu anh ra xe, lái xe đưa anh xuống ngôi nhà dưới thị trấn của mình. Tuy không ai biết Khánh có nhà riêng dưới đây, nhưng sau khi đưa anh vào nhà, cô vẫn cẩn thận khoá hết các cửa. Khánh không đưa anh Kiệt đi bệnh viện, cô cũng rất chậm trễ trong việc cầm máu rồi băng bó vết thương cho anh. Hiển nhiên, Khánh có toan tính. Cô hi vọng cú đập vừa rồi có thể khiến anh quên đi chuyện xấu xa cô làm. Chỉ là, sự việc còn tuyệt vời ngoài sức tưởng tượng của Khánh, khi tỉnh lại, anh Kiệt không chỉ quên đi chuyện của ngày hôm nay mà những chuyện trong một năm gần đây, anh cũng khá mơ hồ. Anh chỉ nhớ đại khái anh là con ba Hời, mẹ Hợt, anh có cô vợ từng làm công nhân bên nước ngoài, nhưng mà hình như do chị ngoại tình với người bạn thân tên là Minh nên hai vợ chồng khá thờ ơ với nhau. Khánh nghe anh nói liền nức nở tâm tình:
– Anh à! Anh đừng nhớ những chuyện về người vợ khốn nạn đó làm gì, người đàn bà độc ác đó không những ngoại tình mà còn không chịu ký đơn ly hôn, hại em và anh phải yêu đương trong bóng tối suốt một năm liền.