– Công tắc mà cũng giấu kĩ như thế, làm màu thật mà.
Lãnh Thần tìm trong sân cỏ một công tắc bị ẩn ở dưới sân, mới liều mạng bấm thử vào.
Thời thế thay đổi rồi.
Lãnh Hàn cũng đã làm cách nào đó mà tiến vào được bên trong, còn cởi áo khoác ra trùm Vũ Duyệt lại.
– Em buông khẩu súng xuống đi, không cần phải xù lông như thế nữa.
Kỳ Ngọc của lúc nãy biến mất rồi, chỉ còn lại trạng thái sợ hãi
– Không… không…
An Khiết đã ngồi ở trong xe, mấy người kia thì lui xuống, trên sân rộng như thế chỉ còn lại có bốn người.
– Những lần gây sự trước không phải tôi không biết, nhưng do nể tình cô là con cháu của Thẩm Gia, nên mới bỏ qua. Còn lần này dường như đi quá trớn rồi.
– Nhưng em rõ ràng là có hôn ước với anh. Con nhỏ đó đáng để anh xem trọng như thế sao?!
– Phải. Hôn ước với tôi không là cái gì cả.
Khẩu súng đưa lên trán Kỳ Ngọc, Vũ Duyệt ậm ừ lên tiếng.
– Anh định giết cô ta thật đấy à?
– Em lương thiện quá rồi.
Thế nhưng chưa kịp bắn thì Kỳ Ngọc đã ngất mất rồi.
Vũ Duyệt chầm chậm tiến tới Lãnh Hàn.
– Tôi không muốn thấy anh giết người.
– Được, em muốn đều nghe theo.
Vũ Duyệt không muốn thấy máu me nữa.
Tít
Đoàng
Hai âm thanh vang lên cách nhau không mấy giây, đủ làm con người ta phải ngã xuống.
– Anh hai!!
Bóng người thanh niên vững chắc đổ xuống, máu cũng tuôn ra.
Anh giẫm trúng thứ gì đó.
Còn Kỳ Ngọc chỉ là giả vờ ngất thôi.
– Lãnh Thần, mau đưa anh ấy tới bệnh viện, không thể chậm trễ được.
Đôi mắt chứa đầy oán hận, không còn chút lí trí nào của Vũ Duyệt đổ dồn về phía người đang nằm kia.
– Được.
Máu trên tay vẫn còn đang đọng lại.
Khẩu súng lúc nãy cô buông xuông cách đó không xa, đã được cô nhặt lên.
– Haha, cầm súng lên định làm gì chứ? Định giết tao sao? Không bao lâu nữa ba tao sẽ đến, có bắn chết tao thì mày cũng sẽ đi theo thôi. Người nên đáng lo là Lục Lãnh Thần kia kìa.
Cô ta cười lên không khác gì một kẻ điên.
– Cô điên rồi.
Đoàng.
Âm thanh đẫm máu vang lên xé nát bầu không khí sau khi chiếc xe kia rời đi.
Vũ Duyệt bỏ lại khẩu súng rồi rời đi.
Quả nhiên có người đến rồi, đến nơi cũng chỉ thấy Kỳ Ngọc nằm trên bãi cỏ, khẩu súng ở kế bên.
Mấy người hầu thấy vậy bị dọa đến té xuống.
– Con bé không sao cả, chỉ là bị dọa thôi.
Vũ Duyệt chạy đến hụt hơi, dừng lại ở một bên đường bỗng khuỵu xuống, thở một cách gấp gáp.
Lúc nãy nếu như xuống tay đã giết chết Kỳ Ngọc rồi.
Nhưng lúc đó cứ như có một thế lúc vô hình nào đó kéo cô lại.
Nếu giết cô ta thì quá may mắn rồi. Chi bằng sau này để cô ta sống không bằng chết thì tốt hơn.
Vũ Duyệt mò đường cả đêm cuối cùng cũng ra được đến đường chính của thành phố.
Tới bệnh viện, cô chỉ thấy hai người kia đang ngồi ở bên ngoài.
Buồn ngủ quá…
Tỉnh lại, ánh nắng chói chang chíu vào mắt Vũ Duyệt làm cô hoàn toàn tỉnh.
Không lâu sau, mọi chuyện trong một buổi tối hôm qua bỗng kéo về.
Vũ Duyệt nhảy xuống giường, gấp gáp mở cửa ra thì thấy Lãnh Thần đang ở ngoài nói chuyện với bác sĩ.
– Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ.
Bác sĩ đi rồi, anh mới quay lại, thấy Vũ Duyệt đứng đó thì đơ.
– Anh ấy sao rồi? Mau trả lời tôi đi chứ?
Vũ Duyệt nắm lấy vai Lãnh Thần lắc một cách điên cuồng.
– Tạm thời không sao rồi, nhưng khi tỉnh lại cần được chăm sóc tốt. Nếu mà đến trễ một lát nữa thì xong rồi. Nhưng mà không ngờ là cậu còn có thể đến được đây đó.
Vũ Duyệt nghe nói một câu đầu đã ngã xuống sàn rồi.
– Tôi cũng không biết nữa. Lúc đó mọi thứ đều làm theo bản năng.