Duyên Phận Đã Đưa Ta Đến Bên Nhau

Chương 37: Tức giận



Không ngờ Vũ Duyệt lại cười.

– Như thế mà vẫn còn cười?! Thật là trơ trẽn mà. Thế thì để tao dạy mày một bài học.

Trong tay chỉ có khẩu súng, tình hình cơ thể lại còn không ổn. Vũ Duyệt cũng không biết mình có thể làm gì.

Phía xa xa của Lãnh Hàn chỉ có thể thấy bóng lưng nhỏ của hai cô gái kia, đương nhiên không thể nghe thấy gì cả.

– Anh có chắc chắn đó là Vũ Duyệt và An Khiết không đó?

– Nhìn kĩ lại xem, chắc chắn mà.

Lãnh Hàn trong vô thức chạm vào thanh sắt, anh văng ra, tay cũng bị bỏng.

– Đây là lưới điện à…

Lãnh Thần tiến tới đỡ Lãnh Hàn ngồi dậy.

Ở trong sân, Kỳ Ngọc thấy cảnh đó vô cùng thích thú, không quên nói với Vũ Duyệt.

– Xem xem Lục Thiếu đã bị gì kia kìa ~~

Vũ Duyệt nghe nói quay lại ngay, chỉ thấy sơ qua tấm lưới sắt kia phát sáng.

– Cô…

– Xem ra rất dễ kích động nhỉ? Hiệu điện thế của tấm lưới này không nhỏ đâu, từ ngoài cũng không có cách nào đi vào, nếu anh ta cứ cố chấp như thế không khéo sẽ mất mạng đó ~~

Sau cái vẫy tay của Kỳ Ngọc, mấy người kia tiến lên, ngày càng dồn về phía lưới điện.

– Lưới này do đích thân ba tao làm. Vốn dĩ là để bảo mật khu này thật tốt, thật không ngờ có ngày tao lại dùng tới.

Lãnh Hàn đương nhiên thấy Vũ Duyệt ngày càng tiến về phía mình, nhưng so với lưới điện thì vẫn là gần hơn.

– Không được đi lùi nữa, em sẽ chết đó!!

Không phải là cô không biết đâu, mà chỉ là bước đi theo bản năng.

” Phải tìm xem công tắc nằm ở đâu, mới có thể tắt đi “

Vũ Duyệt cầm súng, bắn một phát vào chân người kia. Mấy người còn lại cũng đi lùi lại.

– Mấy người làm cái gì thế? Chỉ có một khẩu súng mà cũng sợ sao?

Thứ họ sợ không phải khẩu súng, là sợ Vũ Duyệt.

– Là cô không hiểu tâm lí của họ rồi. Ép buộc họ làm những điều họ không mong muốn thì làm sao có thể toàn tâm toàn ý làm chứ.

Lãnh Thần đã biến đâu mất, lúc nãy Vũ Duyệt quay lại có thấy, nhưng dường như thấy miệng Lãnh Hàn mấp máy đã an tâm hơn.

Thấy mấy người của mình thất thủ, Kỳ Ngọc tức tối, lại không thể làm gì, chỉ có thể buông lời chọc tức.

– Xem ra là tôi đề cao Lục Thiếu của Lục Gia quá rồi nhỉ. Chỉ chạm vào lưới điện có một cái đã mất hết sức sống như thế. Thế mà tôi tưởng khi Lục Thiếu đến đã có thể bóp chết tôi ngay ấy chứ.

Vũ Duyệt nghe nói, trong lòng đột nhiên tức giận.

– Cô lại còn dám nói như thế?

– Có gì mà không dám nói cơ chứ. Tôi với Lục Gia cũng xem là thân thiết, ba tôi cũng quen biết với anh ta. Cho dù Lục Gia có lớn cách mấy đi nữa thì với Thẩm Gia cũng phải kiêng nể phần nào thôi.

Một viên đạn bay qua má của Kỳ Ngọc, làm cô ta đứng hình.

– Tôi cảnh cáo cô, mấy lời đó không được nói nữa.

Mấy người đáng lẽ phải xử lí nhanh gọn Vũ Duyệt thì lại sợ hãi đứng nép ra hai hàng.

Không biết là do thế lực nào nữa.

– Nếu các anh thành tâm không muốn làm chuyện xấu, tôi có thể tạo cơ hội cho mấy anh.

Mấy người này do Thẩm Gia huấn luyện từ nhỏ, nhưng với Kỳ Ngọc lại không có thiện cảm cho lắm.

Bây giờ chủ sai tớ làm như thế, nhưng tâm lại không muốn làm.

Cũng không ai trong số họ rõ Vũ Duyệt là ai nhưng lại có cảm giác rất tin cô.

Nói được sẽ làm được.

– Mấy người phản hết rồi. Tôi sẽ nói với ba tôi, liệu đường mà trốn đi!!

– Không biết khi biết con gái mình bắt cóc người khác, lại còn có ý định giết người, làm bị thương luôn cả Lục Thiếu, sẽ thế nào nhỉ?

Cạch.

Ánh sáng trên lưới điện tắt, nụ cười trên môi những người cùng một phe cũng nở rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.