11
Trì Dã nói tôi là con mọt sách, còn nói thêm tôi là đồ ngốc xít nữa.
Mỗi lần anh đưa cho tôi thứ gì đó thì hai chúng tôi đều phải cãi nhau một trận trong tâm trạng khó xử.
Cuối cùng anh cũng phát cáu, ném túi mua sắm xuống đất, bực bội nói: “Hứa Đường, em cứ phải ngốc như thế mới được à? Em nhìn quần áo em mặc đi, trước kia em không phải là bạn gái anh, đeo giày bung keo coi như xong. Bây giờ ông đây tiêu tiền cho em cũng là điều đương nhiên, em có ý gì vậy, cứ phải rõ ràng với anh như thế mới được sao?”
“Nhận đồ của anh đối với em khó vậy hả? Thậm chí bây giờ em vẫn còn đi làm thêm, tại sao em phải như vậy chứ? Em khó xử, anh cũng khó xử.”
Tôi biết ý của anh là gì, là bạn gái của anh, việc tôi vẫn đi làm thêm khiến anh bị người ta bàn tán nghị luận.
Ban đầu khi anh đưa tôi đi ăn cơm cùng với đám bạn lớn lên từ nhỏ của mình, bạn gái người khác ai cũng tự nhiên hào phóng, áo quần ngăn nắp, trang điểm xinh đẹp.
Mà tôi lại chẳng hợp đàn, trang điểm cũng không, ăn mặc đơn giản, đồ mặc trên người đều là hàng giá rẻ.
Lúc ấy có người trêu ghẹo, nói thì ra A Dã thích bạch ấu gầy*, trông Hứa Đường cứ như học sinh cấp ba ấy.
[*Bạch ấu gầy: tức là làn da phải trắng, vẻ ngoài trẻ trung như thiếu nữ và dáng người mảnh khảnh]
Trì Dã chưa kịp lên tiếng thì Ngô Đình Đình đã nói trước: “Học sinh cấp ba cái gì, chị dâu em là cô bé lọ lem, kiểu mà lắc mình một cái là có thể biến thành công chúa đó, sáng mù mắt chó của mấy người cho xem.”
Cô ta mặt mày hớn hở mà nói, còn không quên dùng cánh tay đụng Trì Dã một cái: “Đúng không anh?”
Trì Dã khẽ nhướng mi, mắng bọn họ: “Ông đây thích như thế nào liên quan mẹ gì tới bọn mày!”
Tôi không thích ăn cơm với bọn họ.
Sau mấy lần bị Trì Dã ép buộc đi cùng, bất kể lần sau anh muốn thế nào tôi cũng cắn chết không chịu đi.
Thậm chí còn bởi vậy mà lần đầu tiên nói chia tay: “Nếu anh cứ ép em đi, chúng ta chia tay.”
Lúc đó sắc mặt của Trì Dã lập tức thay đổi, anh nheo mắt nói: “Em lặp lại lần nữa.”
“Nói thì nói, chia tay!”
Tôi tức giận gào lên với anh, nước mắt tràn mi mà ra: “Em đã nói từ lâu rồi, chúng ta không hợp với nhau, không có chỗ nào giống nhau cả! Anh có ép thế nào thì em cũng không trở thành kiểu bạn gái mà anh muốn được, em tình nguyện làm cô bé lọ lem được chưa?!”
Anh sửng sốt một chút, dường như lúc bấy giờ suy nghĩ kỹ càng mới hiểu ra điều gì đó, giọng nói lập tức dịu xuống, dỗ dành tôi: “Em nói cái gì thế, ông đây cứ thích cô bé lọ lem đấy, em làm chính em là được, Đầu Gỗ, anh không ép em, nhưng sau này em cũng đừng hơi chút là nói chia tay, được không em?”
Tôi biết, tôi có rất nhiều tủi thân. Nhưng anh cũng thế, anh cũng có những sự tủi thân riêng của mình.
Người ta nói Trì Dã kiêu ngạo như vậy, ngông cuồng như vậy nhưng cô bạn gái Hứa Đường của anh không phải cũng mặc một cái áo len xù lông đấy thôi.
Thậm chí Hứa Đường còn làm thêm ở cửa hàng trà sữa bên ngoài trường học.
Tôi không hiểu nổi, áo len nào mà không bị xù lông? Chẳng lẽ vì ống tay áo bị xù chút lông thì nhất định phải vứt đi hay sao?
Sinh viên làm thêm bên ngoài nhiều biết bao nhiêu, chúng tôi đều đang cố gắng sinh hoạt, nỗ lực bước tới.
Tôi là người bình thường, điều lạc lõng duy nhất chỉ là thế giới của Trì Dã mà thôi.
Sau này bọn họ thường xuyên đi quán bar chơi, đi đến các câu lạc bộ xa hoa, đi vào những sân bắn, đó đều là những nơi mà tôi chưa từng đặt chân và cũng không dám đặt chân tới.
Tại sao lại ngốc như thế à?
Anh từng tặng cho tôi điện thoại mẫu mới nhất, khăng khăng bắt tôi phải nhận, nói rằng dùng để liên lạc vào ngày nghỉ cho dễ.
Khi tôi về đến nhà, chiếc điện thoại đó bị Trần Mậu Quyên nhìn thấy, bà ta lập tức giễu cợt nói: “Tao còn nghĩ mày thanh cao thế nào cơ, hồi trước cho tiền thì không lấy, chê ít à? Bây giờ không phải cũng dựa vào đàn ông mà ăn cơm đấy thôi, bị bao nuôi chứ gì, thảo nào kỳ nghỉ cũng không ra ngoài kiếm tiền.”
“Bà đừng có nói bậy bạ, bà nghĩ là ai cũng giống bà hay sao?!”
Tôi tức giận đến nỗi cả người run rẩy, không những vì mấy lời bẩn thỉu của bà ta, mà còn bởi vì sau khi về nhà tôi mới phát hiện ra rằng, vì không có tiền xài nên bà ta đã làm giao dịch x@c thịt với một ông già trong cư xá.
Những điều này đều là cô tôi nói cho tôi biết, có lần cô tới chăm nom ba, chặn được người ở trong nhà.
Kỳ nghỉ về nhà đó Trì Dã có tới tìm tôi một lần, anh đứng ở dưới cư xá gửi tin nhắn hỏi nhà tôi ở lầu mấy.
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy cái miệng đang chửi rủa của Trần Mậu Quyên mắng ra những lời bẩn thỉu nhất.
Lại nhìn thấy ba tôi đã càng ngày càng khô héo, nằm trên giường không ra hình người. Cùng với căn nhà dơ dáy bẩn thỉu, xốc xếch không thể nhìn nổi này, gần như trong nháy mắt lòng tôi đã tràn ngập sợ hãi, đến nỗi khiến cổ họng phát nôn.
Tôi chạy ngay xuống lầu, sau lưng vẫn còn truyền đến tiếng nhục mạ của Trần Mậu Quyên: “Nổi điên cái gì, mày chạy đi đầu thai à!”
Trì Dã đứng dưới lầu, anh lái xe tới, còn mua cả quà cáp đến chơi.
Anh đứng dưới ánh mặt trời, hai tay đút túi, cười rộ lên với tôi, nói rằng muốn lên nhà thăm ba mẹ tôi một lát.
Cả người tôi nổi đầy da gà, toàn thân ớn lạnh, nghĩ mọi cách đuổi anh đi: “Hôm nay không tiện, nhà em đã chuẩn bị cái gì đâu, với lại mẹ em cũng không có ở nhà.”
Mãi mới dỗ anh đi được, vừa lên lầu đã nhìn thấy Trần Mậu Quyên đứng bên cửa sổ khinh miệt nhìn tôi: “Mày giỏi hơn tao đấy, tìm được thằng trẻ tuổi, lần sau nếu nó đưa cho mày điện thoại mới thì mày đưa cái này cho tao đi. Chắc tao cũng nên đổi, lão già kia keo bỏ mẹ, không bằng thằng này của mày.”
…
Là Trần Mậu Quyên khiến tôi hiểu được, bất kể tôi đi được bao xa thì vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi cái vực sâu địa ngục này.
Góc tối hôi hám tanh tưởi đó, khiến tôi vô cùng chán ghét và kinh tởm.
Suýt chút nữa tôi đã nôn ra đây.
Sau đó ở ngay trước mặt bà ta, tôi đập vỡ nát chiếc điện thoại mà Trì Dã đưa cho tôi.
Bà ta tức giận đến mức mặt mày tái xanh, giơ tay cho tôi một cái tát rồi bắt đầu xông vào đánh chửi.
Ở trong căn phòng dơ dáy bẩn thỉu đó, chúng tôi dùng những lời nói độc ác nhất để rủa xả lẫn nhau.
Trần Mậu Quyên vừa tát tôi vừa mắng: “Mày xem thường tao đúng không?! Tao nói cho mày biết nhé Hứa Đường, mày cũng giống tao mà thôi, đều là mấy con đ ĩ lẳng lơ, là đồ đê tiện xài tiền của đàn ông, mày kiêu ngạo cái đéo gì, tao nhổ vào! Mày cũng chỉ giống tao thôi biết không!…”
Không, sao tôi có thể giống bà ta!
Nếu phải giống với bà ta, tôi thà rằng lập tức ch.ết đi cho xong!
Tôi vẫn luôn đều hiểu, gia đình như chúng tôi, thứ duy nhất tôi có thể trông cậy vào chỉ có bản thân mình mà thôi.
Chỉ có bản thân mình dùng hết sức lực thì mới có thể đường đường chính chính mà sống như một con người.
Chỉ có dựa vào năng lực của mình thì mới có thể thoát khỏi cái địa ngục này, mới có thể thật sự tự do.
Chuyện tôi và Trì Dã yêu đương với nhau, anh họ đã biết vào năm thứ hai tôi học đại học.
Anh ấy nói với tôi: “Hứa Đường, nếu em đang có một mối quan hệ không bình đẳng, vậy thì hãy cố gắng hết sức để nó trở nên bình đẳng, chỉ khi bình đẳng rồi thì em mới là chính em được.”
Không bình đẳng, vậy thì bạn chính là người bị kiểm soát, sớm muộn gì cũng sẽ đánh mất chính mình.
Mà người đã đánh mất chính mình, tuyệt đối sẽ không bao giờ có kết cục tốt.
Tôi đều hiểu, cũng vẫn luôn cố gắng tiến lên.
Nhưng Trần Mậu Quyên khiến tôi quá tuyệt vọng.
Trước đây tôi ngóng trông ba tôi giải thoát, còn bây giờ tôi lại chỉ trông mong bà ta nhanh nhanh đi ch.ết đi.
Nhưng mạng bà ta thật sự quá cứng, vào năm thứ hai tôi học đại học, có lần bà ta đến tận trường tìm tôi, đòi tôi đưa tiền cho bà ta xài.
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, nói rằng tôi không có.
Bà ta khinh thường cười: “Vậy tìm bạn trai mày lấy, chắc nó có tiền lắm đúng không? Mày không lấy thì tao đi lấy, con gái tao cũng không thể để nó ngủ miễn phí thế được.”
Ngoài tuyệt vọng, thì vẫn là tuyệt vọng…. Vì sợ bà ta sẽ làm loạn trong trường nên tôi đã đưa cho bà ta toàn bộ tiền trong thẻ.
Mặt bà ta không có cảm xúc gì: “Có mấy đồng lẻ này thôi? Học bổng của mày đâu? Trợ cấp sinh viên nghèo đâu? Chẳng lẽ bạn trai mày không cho mày tiền tiêu à?”
“Đừng trách tao không nhắc nhở mày, dù sao kiếm nhiều tí tiền vẫn tốt hơn là để cái bụng to lên.”
“Biến đi! Bà cút ngay cho tôi!”
Sau đó tôi ăn bánh bao suốt nửa tháng.
Quan hệ của tôi và Trì Dã cũng ở ngay lúc đó nhanh chóng trở nên ác liệt.
Anh bất mãn chuyện tôi luôn ra ngoài làm thêm, không có thời gian ở bên anh.
Thậm chí vào ngày sinh nhật anh tôi cũng đã đến muộn, lúc tôi vội vã chạy đến nhà hàng thì cũng gần tan cuộc đến nơi.
Sắc mặt anh rất khó coi.
Ngô Đình Đình nói: “Ngày quan trọng như vậy mà chị dâu còn đi làm, anh, đây là do anh không đúng, nhất định là do chị dâu quá thiếu tiền đấy.”
Trì Dã không để ý tới cô ta, đứng dậy kéo tôi rời khỏi.
Anh dẫn tôi về chung cư, đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng.
Anh lại đang phát cáu, tức giận nói: “Giờ ngay cả tiền mua quà cho anh em cũng không có đúng không? Anh nghe nói em ở ký túc xá ăn bánh bao mấy ngày rồi, Hứa Đường, mẹ nó chứ rốt cuộc em coi anh là cái gì?”
“Xem như anh xin em, em cầm đi.”
Anh nói xong lời cuối cùng, giọng nói cũng tràn đầy mỏi mệt: “Anh biết em có cốt khí, trong lòng anh em vẫn luôn có cốt khí, chẳng thể vì em xài tiền của anh mà thay đổi được. Đầu Gỗ, chúng ta đều lùi lại một bước được không em?”
Lùi một bước cũng không phải không được.
Một con ốc sên không ngừng bò về phía trước, lúc gặp phải khốn cảnh, nó muốn núp dưới tảng đá để tránh gió mưa bão bùng, cũng vẫn có thể được mà.
Tôi im lặng nhận lấy chiếc thẻ kia.
Nhưng còn chưa tiều một đồng nào thì Ngô Đình Đình đã dẫn một cô gái rất xinh đẹp tới tìm tôi.
Cô gái kia tên là Ôn Tình, cũng là một người bạn của Trì Dã.
Cô ấy lớn hơn Trì Dã hai tuổi, trước đây vẫn luôn du học ở nước ngoài.
Ôn Tình không phải kiểu người thẳng thắn như Ngô Đình Đình, cô ấy là một người vô cùng dịu dàng, giọng nói cũng dễ nghe, cô ấy cười với tôi: “Hứa Đường, em cứ gọi chị là chị đi, Trì Dã cũng toàn gọi chị như vậy đấy.”
“Hôm trước sinh nhật, cậu ấy nói muốn giới thiệu bạn gái cho chị làm quen mà cuối cùng tan cuộc rồi em mới tới, cũng không nói được câu nào. Trì Dã giận em đúng không, đừng để ý tới cậu ấy, xưa giờ Trì Dã đều là cái kiểu đó ấy mà, tính tình tệ thật sự.”
Đúng lúc đang vào buổi trưa, Ôn Tình thân thiện kéo tay tôi, nói muốn mời tôi và Ngô Đình Đình cùng đi ăn cơm.
Tôi và bạn bè trong giới đó của Trì Dã vẫn luôn không quá thân quen.
Nhưng tôi cũng biết, chớ nên không nể mặt mũi người ta, vốn dĩ trước đây đám người kia đã có rất nhiều phê bình kín đáo đối với tôi rồi.
Tôi cũng đang cố gắng vượt qua khó khăn, thật lòng muốn ở bên Trì Dã.
Hai cô nàng dẫn tôi đến một nhà hàng Tây xa hoa.
Ôn Tĩnh rất dịu dàng, trông thấy tôi dùng dao nĩa không mấy thuần thục thì còn cầm bò bít tết qua cắt giúp tôi.
Cô ấy còn kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện xấu hổ ngày xưa của Trì Dã.
Ở trong thế giới mà tôi mãi không thể hòa nhập kia, bọn họ lớn lên cùng nhau. Ngô Đình Đình vui vẻ ra mặt, nói hồi đó mẹ nuôi của cô ta thích chị Ôn Tình nhất, còn nói cô ấy là tiêu chuẩn để tìm con dâu của bà.
Ôn Tình quở cô ta một câu: “Chuyện khi còn nhỏ em còn mang ra nói làm gì, Hứa Đường đừng để bụng nhé, đều là lời đùa vui của dì Sầm thôi.”
Tôi cười lắc đầu, bày tỏ không sao.
Cô ấy lại nói: “Em không thích ăn cơm Tây sao? Chị nhớ là Trì Dã rất thích ăn mà.”
“Không có, Trì Dã đã dẫn em tới rồi.”
“Vậy hả, vậy là em không quen dùng dao nĩa?”
“Em không biết dùng, đều là Trì Dã cắt giúp em.”
“Thế à, cậu ấy vẫn luôn săn sóc như vậy ha.”
Khóe miệng Ôn Tình vẫn ngậm một nụ cười, sau đó quay sang nói với Ngô Đình Đình: “Lát nữa chúng ta đi dạo phố đi, dẫn Hứa Đường đi cùng luôn. Lần trước chị nhìn trúng một cái váy ở Bảo Luân, muốn đi thử một chút, hai đứa giúp chị nhìn xem nhé.”
Ăn bò bít tết xong, tôi từ chối và nói muốn trở về, Ôn Tình và Ngô Đình Đình lại cứ thân mật khoác tay tôi. Bọn họ thúc giục tôi thử một chiếc váy rất đắt, sau đó tự chủ trương nói cho nhân viên hướng dẫn mua hàng gói nó lại.
Tôi nói không cần, Ngô Đình Đình lại cười: “Không phải anh em cho chị một cái thẻ à, nên xài thì cứ xài, xài hết thì nói anh ấy đưa thêm là được, ai mà không biết anh em có tiền, chẳng lẽ anh em lại không cho chị.”
“Chị chưa mặc quần áo đắt tiền như vậy bao giờ đúng không? Chị phải học cách trang điểm ăn mặc vào, lúc ăn cơm chung mấy người trêu anh em không nỡ cho chị xài tiền, anh ấy mất mặt lắm đấy.”
Hôm đó bọn họ dẫn thôi đi mua rất nhiều quần áo, giày dép, đồ trang điểm.
Tôi giữ im lặng, mãi cho đến khi tiền trong tấm thẻ kia tiêu hết bảy tám phần.
Sau đó tôi không về lại trường học mà tới chung cư của Trì Dã chờ anh.
Lúc anh về thấy trên bàn chất đầy túi mua sắm thì vui vẻ lắm.
Anh nói: “Anh nghe Đình Đình nói hai người bọn họ dẫn em đi dạo phố, em mua rất nhiều đồ, thích không Đầu Gỗ?”
Tôi bình tĩnh nhìn anh: “Đều ở đây hết.”
Anh rất có hứng thú mở túi mua sắm nhìn tới nhìn lui, lát sau lại nói: “Tiêu hết tiền không, để anh chuyển thêm cho.”
Tôi cầm tấm thẻ kia ra rồi đặt ở trên bàn—
“Tiền trong thẻ, cộng với những thứ này, tổng cộng một trăm nghìn tệ, em không động tới.”
“Em có ý gì?” Cuối cùng Trì Dã cũng ý thức được không bình thường.
Tôi nói: “Trì Dã, chúng ta chia tay đi.”
Đây chắc là lần thứ ba tôi nói chia tay.
Anh sửng sốt, sau đó cười rộ, ghé tới ôm eo tôi: “Sao vậy Đầu Gỗ, tiêu tiền không thấy vui sao? Bọn họ nói em rất vui vẻ mà.”
Hôm đó tôi nói chia tay, anh không đồng ý, túm lấy tay tôi rồi sấn lại bên tai tôi cười: “Đừng đùa nữa, chuyện bao lớn mà đòi chia tay, không có chuyện gì mà ngủ một giấc mà không giải quyết được hết, đầu giường đánh nhau cuối giường làm lành thôi.”
Anh cứ luôn như vậy, lúc chúng tôi chiến tranh lạnh anh sẽ nói, chuyện bao lớn mà cần chiến tranh lạnh, đến đây, chúng ta ngồi xuống nói cho rõ ràng.
Lúc chúng tôi chia tay anh sẽ nói, chia tay cái gì, cũng không phải vấn đề về nguyên tắc, bé ngoan đến đây, anh trai ôm một cái, chúng ta đi ngủ xúc tiến một chút tình cảm….
Những xích mích nhỏ, chiến tranh lạnh và chia tay dường như đã trở thành gia vị để xúc tiến tình cảm cho mối quan hệ này.
Anh thích đè tôi xuống, nhìn tôi phản kháng đến nỗi hết hơi hết sức, không còn sức lực giãy dụa nữa, sau đó thỏa mãn hôn lên trán tôi rồi cười nhẹ: “Xả tức xong chưa? Giờ để anh giúp em dập lửa…”
Nhưng không phải tất cả các cuộc chiến tranh lạnh đều có thể ngồi xuống và nói chuyện rõ ràng.
Nếu có thể nói rõ ràng thì gia đình tôi sẽ không biến thành dáng vẻ lung tung rối loạn như bây giờ.
Tôi cũng sẽ không sống đến nỗi bết bát như vậy.
Và cũng sẽ chẳng mẫn cảm và tự ti đến thế.
Những buổi gặp gỡ của anh và bạn bè anh, người khác đều thân mật dẫn bạn gái tới, chỉ có tôi, lần nào cũng gọi không ra.
Anh đã từng nói tôi có thể làm chính mình, nhưng sau này lại không nhịn được mà oán trách, mà phát cáu, nói tôi vốn chẳng hề thích anh, cũng chẳng nể mặt anh.
Anh ngày càng cáu kỉnh, vừa nghe đến việc tôi làm thêm ở ngoài thì đầy mình lửa giận.
Tôi trầm mặc nhìn anh cãi nhau với tôi.
Sau đó quay đầu bước đi như thói quen.
Qua mấy ngày anh lại thấp giọng dỗ dành tôi, nói anh sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.
Dần dần tôi càng ngày càng không muốn để ý tới anh nữa.
Anh bắt đầu nghĩ cách, gọi điện thoại nói anh uống nhiều quá, vô cùng đáng thương bảo tôi đến đón anh.
Lần tồi tệ nhất đó, anh để bạn anh gọi điện thoại đến cho tôi, nói anh bị bệnh nằm không dậy nổi.
Tôi mềm lòng tới chung cư thăm anh, nhìn thấy anh giả vờ giả vịt, đáy mắt chứa đựng vô vàn giảo hoạt.
“Đầu Gỗ, đừng giận anh nữa, anh sai rồi, anh giải thích với em được không?”
Năm thứ ba đại học anh lại lần nữa đề nghị muốn về thăm nhà với tôi.
Bởi vì anh nói anh tính tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, cũng nên gặp gia đình hai bên một lần trước đã.
Còn nói rằng ba mẹ anh vô cùng khai sáng, sớm đã muốn gặp tôi một mặt từ lâu.
Trong lòng tôi không tự chủ được mà nghĩ, gặp cái gì? Gặp dáng vẻ không ra hình người của ba tôi? Hay là dáng vẻ mắng chửi tục tĩu, thấy tiền sáng mắt của mẹ tôi?
Tôi cứ im lặng mãi, cuối cùng mới mở miệng nói: “Quan hệ của em với mẹ em không tốt.”
Anh nói: “Không sao, anh biết mà. Hồi cấp ba anh cũng từng nghe nói mẹ em thích chơi mạt chược, rất ít quan tâm đ ến em.”
“Không sao đâu Đầu Gỗ, chúng ta chỉ gặp gia đình hai bên sau đó bàn bạc một chút về chuyện kết hôn là được, sau này có anh trai bảo kê cho em.”
“Quá gấp gáp, đợi công việc ổn định đã rồi tính sau.”
Trì Dã không đồng ý: “Em muốn làm việc gì thì đợi tới đó có thể để mẹ anh sắp xếp cho, dù sao sớm muộn gì anh cũng phải tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình. Anh vẫn muốn kết hôn trước, Đầu Gỗ, ngay từ đầu chúng ta đã nói rồi mà.”
Trong phần tình cảm này, tôi cuối cùng vẫn lòng sinh thoái ý.
Vì Trì Dã nói ngày kỷ niệm kết hôn của ba mẹ anh sắp tới, bọn họ cố ý chỉ đích danh muốn mời tôi.
Vì thế Trì Dã giúp tôi chuẩn bị quà, là dây chuyền của hãng châu báu mà mẹ anh thích.
Tôi nói: “Anh mang tới cũng không ai tin là em mua.”
Anh ôm vai của tôi: “Là quà hai chúng ta cùng chuẩn bị, không phải của một mình em.”
Anh lại muốn dẫn tôi đi trung tâm mua sắm mua quần áo, lần này tôi không có lý do gì để từ chối.
Con dâu xấu rồi cũng phải gặp cha mẹ chồng.
Mẹ của Trì Dã hiền lành hơn so với trong tưởng tượng của tôi.
Bà ấy quý khí, trẻ tuổi, khí chất tốt, vóc dáng cũng rất đẹp.
Bà ấy tươi cười chào đón tôi, nói rằng sớm đã nghe thấy tên của tôi, thế nhưng con trai bà giấu như giấu bảo bối mãi không cho gặp.
Trì Dã nói ba mẹ anh đều sẽ thích tôi.
Nhưng sau đó khi tôi đi từ toilet ra, lúc bước gần tới hội trường của khách sạn thì nghe được mẹ anh đang nói chuyện phiếm với Ôn Tình.
Ôn Tình nói: “Cuối cùng dì cũng nhìn thấy Hứa Đường rồi ha, có phải trông rất xinh đẹp không dì?”
Mẹ của Trì Dã cười: “Nào có xinh đẹp bằng con, ánh mắt của thằng nhóc nhà dì không tốt lắm, ở ngay trước mặt thì nhìn không thấy, mà lại còn bị một con bé mê mắt nữa chứ.”
“Hết cách rồi, ai bảo Trì Dã thích cơ, cậu ấy còn nói sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn đấy dì.”
“Nói một chút thôi, sao có thể coi là thật.”
Mẹ của Trì Dã không nhanh không chậm nói: “Chuyện lớn như kết hôn mà không thăm dò rõ ràng cụ thể thì sao mà được.”
“Dì không thích Hứa Đường à?”
“Chưa nói tới thích hay không, dì cứ có cảm giác con bé đó không được phóng khoáng. Cứ nghĩ con trai dì ngã trong tay nó thì hơi bị hụt hẫng, lúc trước chú dì dự định cho nó xuất ngoại mà nó vì bạn gái nhỏ của mình sống chết cũng không chịu đi.”
….
Tôi không quay về hội trường nữa mà đi dọc theo cầu thang xuống rồi cứ bước trong vô định.
Sau đó tôi nhìn thấy Ngô Đình Đình.
Dường như là cô ta cố ý tới tìm tôi.
Ngay từ ban đầu cô ta đã không thích tôi rồi.
Giờ phút này cô ta cũng lười giả vờ giả vịt, thẳng thắn nói với tôi: “Váy rất đẹp, không phải cô không xài tiền của anh tôi sao, thế nào, không giả vờ nổi nữa à?”
Tôi đứng im nhìn cô ta: “Cô vẫn luôn có ác ý với tôi, tại sao vậy?”
“Vì cô không xứng chứ sao, không phải cô thật sự nghĩ là mình sẽ gả cho anh tôi được đấy chứ? Không thể nào đâu Hứa Đường, tôi nói thật cho cô biết, chuyện nhà cô mẹ nuôi tôi đã điều tra rõ ràng rồi, bà ấy biết tất cả mọi chuyện cho nên sẽ không thể nào chấp nhận cô đâu, vì con dâu lý tưởng trong mắt bà ấy là chị Ôn Tình cơ!”
“Nếu cô biết điều thì tự chủ động mà rời đi, đừng quấn lấy anh tôi nữa.”
“Tôi không có quấn lấy anh ta, là anh ta quấn lấy tôi, cho nên lời này cô đi về nói với anh ta đi.”
“Cô không cần thể diện sao?! Thế nào cũng phải để anh tôi biết rõ khuôn mặt thật của cô mới được à?”
“Khuôn mặt thật gì?”
“Mẹ cô đã lớn tuổi rồi mà còn đang kiếm tiền, có mẹ nào thì sẽ có con đấy, cô không chịu xài tiền của anh tôi chẳng qua là vì thủ đoạn cao minh hơn thôi. Loại người như cô chúng tôi thấy nhiều lắm rồi, làm bộ làm tịch ở đây cho ai xem!”
“Cô nói chuyện rất khó nghe.”
“Cái này mà đã kêu là khó nghe, khó nghe hơn tôi còn chưa nói đâu. Cô có dám nói mấy chuyện tào lao trong nhà cô nói cho anh tôi biết không? Ngay chính cô cũng biết mình không xứng với anh ấy chứ gì, đừng có tự rước lấy nhục nữa.”
Vào ngày sinh nhật ba mươi tuổi của mình, Hứa Đường nhận được một cuộc điện thoại từ Tống Bối Bối.
Giọng nói của bé con vô cùng ngọt ngào: “Chúc cô sinh nhật vui vẻ, chừng nào cô mới đến Đông Bắc thế, chúng ta cùng đi xem Lễ hội khắc băng.”
Hứa Đường không nhịn được cười: “Cảm ơn Bối Bối, sang năm nhé, sang năm cô nhất định sẽ tranh thủ thời gian qua với con, gần đây cô bận quá.”
“Cô nói thì phải giữ lời đấy, ngày nào bà nội cũng nhắc cô đây này, bà nói mấy hôm trước gọi điện thoại cho cô mà cô không bắt máy, sau đó cũng không gọi lại cho bà.”
“Ôi chao, lúc đó cô định gọi lại mà cuối cùng bận quá nên quên béng mất.” Hứa Đường vỗ đầu, hơi ảo não.
“Không sao đâu, ba cũng nói như vậy mà. Ba nói cô phụ trách bộ phận marketing của cả một khu vực trong công ty mới nên ngày nào cũng phải họp hành. Ba bảo con với bà là đừng gọi cho cô nhiều quá, nhưng con thật sự nhớ cô lắm, tối hôm qua con còn mơ thấy cô nữa cơ!”
Tống Bối Bối đã lên lớp hai, tính tình vô cùng hoạt bát.
Hứa Đường mỉm cười, vừa định mở miệng hỏi bé con đã làm bài tập xong chưa thì đầu dây bên kia đã lên tiếng trước: “Cô ơi, ba muốn nói chuyện với cô.”
Cô biết anh họ Tống Tân Vũ muốn nói cái gì.
Quả nhiên bên kia Tống Tân Vũ đang hỏi: “Đường Đường, gần đây Quách Triết có liên lạc với em không? Hai người có tiến triển gì chưa?”
Quách Triết là bạn học cấp ba ngày xưa của Tống Tân Vũ, ba mươi tư tuổi, là giáo sư đại học, đến nay vẫn chưa lập gia đình.
Mặc dù bây giờ anh họ đang ở Đông Bắc nhưng vẫn vô cùng quan tâm đến việc chung thân đại sự của cô, cách xa như vậy mà vẫn không quên tìm cách giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô.
Cô hơi bất đắc dĩ: “Có đi ăn cơm chung hai lần, sau thì không liên lạc thêm nữa, ai cũng đều bận mà anh.”
Nghe vậy Tống Tân Vũ lại nói thêm một đống, như là dù có bận rộn đến đâu cũng phải chừa chút thời gian rảnh rỗi mà đi yêu đương chứ, em đã bao lớn rồi, có tham vọng sự nghiệp là chuyện tốt nhưng nếu bên cạnh không có người chăm lo săn sóc thì cũng không được…
Sau đó anh ấy lại chuyển đề tài, bắt đầu phàn nàn Quách Triết, tên đàn ông già ba mươi bốn tuổi rồi mà còn không biết lo trước nghĩ sau, muốn tìm bạn gái mà còn không tích cực, đáng đời đến giờ vẫn độc thân.
Mắt thấy anh ấy nói mãi không ngừng, Hứa Đường vội vàng cắt lời: “Cô có ở đó không anh, cho em nói chuyện với cô vài câu.”
“Không có nhà, đi ra ngoài tản bộ rồi.”
“Thế thì em cúp máy trước nhé, lần sau mình nói chuyện tiếp, bên em phải nhận một cuộc điện thoại nữa.”
Cũng không phải là cố gắng kết thúc câu chuyện, cô quả thực còn một vài việc đang bận dở.
Một năm trước khi vừa từ chức khỏi Giai Sang, cô đã nhận lời mời của một công ty khoa học kỹ thuật có chút tiếng tăm trong ngành, phụ trách tất cả công việc marketing sản phẩm của khu vực Hoa Đông*.
[*Hoa Đông bao gồm Sơn Đông, Giang Tô, Chiết Giang, An Huy, Giang Tây, Phúc Kiến, Đài Loan và thành phố Thượng Hải.]
Ông chủ họ Ngụy, mời cô vào vị trí phát triển sản phẩm, nhưng cuối cùng Hứa Đường lại tự đứng ra ứng cử muốn đi tới phòng marketing.
Sếp Ngụy vô cùng bất ngờ, nói rằng như vậy thì rất đáng tiếc cho năng lực của cô.
Hứa Đường cười một tiếng: “Nói không chừng năng lực làm việc bên mảng marketing của tôi lại lớn hơn thì sao, chẳng lẽ sếp Ngụy không muốn cho tôi một cơ hội để thử sức?”
Cô vẫn luôn như vậy, lúc trò chuyện thì giọng nói nghe ấm áp nhỏ nhẹ, tướng mạo trông dịu dàng mềm mại, thế mà trong mắt lại luôn hiện hữu một sự kiên định vô cùng dẻo dai.
Sếp Ngụy đồng ý: “Nói rõ trước là thời gian chỉ có một năm, nếu không được thì cô vẫn phải tới phòng phát triển sản phẩm đấy.”
Ông ấy là người tích tài.
Ba mươi tuổi, đang trong thời kỳ xây dựng sự nghiệp, cả ngày Hứa Đường đều bận rộn như con quay.
Mỗi ngày đều phải trao đổi và lên kế hoạch với người phụ trách của các khu vực.
Thỉnh thoảng còn phải đi công tác, khảo sát thị trường, tự mình nghiên cứu điều tra.
Ban đầu có rất nhiều người không phục, nhưng khi những người lãnh đạo lớn hơn cô rất nhiều tuổi của các tỉnh nghe thấy cô phân tích rõ ràng rành mạch và giải thích về các loại hình sản phẩm bằng thái độ ôn hòa nhưng lại rất tự tin thì cuối cùng ai ai cũng gọi cô một tiếng sếp Hứa.
Hứa Đường kiếm được lương một năm trăm vạn tệ.
Năm đầu tiên liền trả ngay cho anh họ Tống Tân Vũ ba mươi vạn đã vay trước đó.
Lúc đầu khi khởi nghiệp ở Giai Sang, cô đã mượn tiền của anh họ.
Sau khi Đồng Minh chuẩn bị đầu tư gọi vốn thì cô quyết định từ chức. Bởi vì chuyện này nên Mỹ Trân đã giận dữ và không thèm quan tâm đến cô trong một thời gian rất dài, cô ấy nói đầu óc cô bị vào nước.
Hứa Đường cũng vô cùng mờ mịt, cô không biết việc mình làm có đúng hay không.
Nhưng đối với cô mà nói, Giai Sang có thể thoát ly khốn cảnh dưới sự giúp đỡ vô điều kiện của Trì Dã, cô rất cảm kích anh.
Anh nói đến đó đã thanh toán xong, cô nghĩ rằng mình cũng nên tuân thủ quy tắc.
Mặc dù sau đó đặc trợ của chủ tịch Hải Thượng Chu Gia Nhạc đã tìm được cô, nói rằng mình đã có bạn trai, những chuyện hôm đó ở câu lạc bộ đều là giả.
Cô ấy nói xin lỗi, nói cô ấy và chủ tịch của mình vừa nghĩ là làm liền, làm việc xúc động không để ý đến hậu quả.
Lần đầu tiên gặp ở bữa tiệc rượu trong ngành là cô ấy đề nghị đi thăm dò.
Chủ tịch có một sự tin tưởng không thể giải thích được với cô ấy, vì cô ấy luôn có thể phân tích chuyện cũ của anh một cách vô cùng hợp lý.
Trợ lý Tiểu Chu là đứa trẻ đi ra từ vùng núi lớn, nơi ấy rừng thiêng nước độc, thậm chí trong thôn còn từng có hoạt động mua bán phụ nữ.
Năm đó cô ấy có thể dựa vào chính bản thân mình để học lên, không biết đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ.
Chỉ cần đi nhầm một bước là sẽ phải ở lại trong núi, trở thành một người vợ mãi mãi không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Trì Dã tin tưởng cô ấy, bởi vì mặc dù cô ấy không quen biết Hứa Đường nhưng hình như lại hiểu cô hơn bất cứ người nào trên đời này.
Trợ lý Tiểu Chu còn nói, chủ tịch bị bệnh tâm lý.
Ở công ty, anh luôn luôn sát phạt quyết đoán, đầu óc tỉnh táo.
Thế nhưng vào thời khắc đó lại gửi tin nhắn cho trợ lý Tiểu Chu, bảo cô ấy đến cửa phòng đón anh.
Trợ lý Tiểu Chu nói: “Xin lỗi cô rất nhiều, lúc đó tôi đã có linh cảm lần này có thể sẽ không ổn lắm, vậy mà còn cố ý nói với chủ tịch là do anh ấy để tôi làm như vậy, sau này có chuyện gì cũng đừng có trách tôi.”
EQ của Chu Gia Nhạc vô cùng cao, cũng rất biết nghe lời đoán ý, thấy Hứa Đường nãy giờ cũng không nói gì liền dứt khoát nói tiếp: “Tôi cũng nói thật với cô, hôm đó chủ tịch lái xe theo cô cả một đường, sau khi trở về lại bắt đầu phải tiếp tục trị liệu bằng thuốc. Anh ấy rất mâu thuẫn, anh ấy nói với tôi rằng mình không nên nói với cô là đã thành toán xong, còn nói nặng lời như vậy khiến cô phải khổ sở.”
“Nhưng mà nếu không nói như vậy thì anh ấy không thể chống đỡ nổi. Cô Hứa, anh ấy đã yêu cô nhiều năm như vậy, cũng thật sự đã hận cô nhiều năm như thế.”
“Suy cho cùng chủ tịch của chúng tôi cũng là con người, mà đã là con người thì sẽ không thể nào lý trí và tỉnh táo một cách tuyệt đối. Anh ấy cần trút ra hết thảy tâm sự, có yêu có hận đều là chuyện bình thường. Tôi nghĩ nếu đổi lại là người khác thì không nhất định có thể làm tốt hơn anh ấy, cô có thấy thế không?”
Hứa Đường trầm mặc, cuối cùng mới lên tiếng: “Bây giờ anh ấy thế nào rồi?”
“Hả?”
“Bây giờ còn uống thuốc không?”
“Bây giờ không uống nữa, dạo gần đây tâm trạng ổn định hơn rất nhiều rồi.”
“Là anh ấy bảo cô đến đây sao?”
“Là tôi chủ động muốn tới, anh ấy không từ chối, cũng không nói gì.”
“Được rồi, tôi đã biết. Cảm ơn cô.”
Chu Gia Nhạc hơi chần chờ: “Vậy thì, cô sẽ còn gặp anh ấy chứ?”
“Cô Chu, trong bốn năm anh ấy từ nước ngoài về, số lần tái phát bệnh tâm lý có nhiều không?”
“Hai năm trước tôi mới lên làm đặc trợ của chủ tịch, trước đó thì không rõ lắm nhưng hai năm gần đây hình như chưa từng có.”
“Vậy à, vậy nghĩa là nếu không phải lần này nhìn thấy tôi thì anh ấy vẫn sẽ luôn ổn.”
Hứa Đường khẽ thở dài, giọng nói rất nhẹ: “Cứ như vậy đi, chúng tôi không nên gặp lại, tôi cũng không nên tiếp tục xuất hiện trước mặt anh ấy.”
Trước khi Trợ lý Tiểu Chu đến, cô không biết quyết định rời khỏi Giai Sang của mình có đúng hay không.
Nhưng sau khi trợ lý Tiểu Chu đến, cô xác định chính mình cần thiết phải rời đi.
Vào lúc Giai Sang sắp bước vào thời kỳ huy hoàng, không hề do dự mà rời khỏi.
Cũng khó trách Mỹ Trân tức giận như vậy, rất lâu sau vẫn không chịu để ý đến cô.
Cũng may bây giờ ở công ty này cô cũng coi như đã đạt được thành tích.
Ai ai cũng biết, sếp Hứa của phòng marketing là một người phụ nữ tính tình ôn hòa. Nhưng nếu chọc đến giới hạn thì cô ấy cũng sẽ vô cùng đáng sợ.
Ví dụ như việc người phụ trách của khu vực Hoa Nam là sếp Khang từng ỷ vào thân phận của mình để bức h.iếp một cô bé làm việc dưới quyền trong phòng trà của công ty, rằng buổi tối phải đi tiệc rượu với hắn.
Cô gái cắn răng không chịu đi.
Thái độ của hắn lại vô cùng cứng rắn, chửi ầm lên: “Làm bên bán hàng mà không muốn tiếp khách thì cô dứt khoát đừng làm nữa, đi ra ngoài tùy tiện mà vào làm nhân viên văn phòng ở công ty nào đó rồi nhận lương hai ngàn tệ một tháng đi, không có ai ép cô hết, đừng có ở đấy mà chối đây đẩy.”
Sếp Khang mắng chửi xong liền rời khỏi, cô bé kia đứng một mình trong phòng trà, lúc rót nước tay vẫn đang run rẩy.
Hứa Đường nhìn thấy, đi qua giúp cô ấy cầm chắc ly nước.
Cô bé ấy khóc: “Sếp Hứa, không phải là em không biết bán hàng thì phải làm những gì, em cũng bằng lòng tham gia mấy bữa tiệc đó mà. Nhưng em không thể đi cùng ông ta, lần trước mới uống vài ly mà ông ta đã động tay động chân, còn nói trễ quá rồi nên muốn em vào khách sạn nghỉ ngơi với ông ta nữa.”
Hứa Đường im lặng một lúc, cuối cùng mới nói: “Em có thể xin chuyển bộ phận.”
“Ông ta không chịu ký, em vất cả làm cả một năm, chỉ còn chút nữa thôi là được nhận thưởng cuối năm rồi. Vào thời điểm này mà được như vậy em cũng thấy rất may mắn, nói thì sợ chị cười chê chứ nhà em không có tiền, bệnh ung thư của mẹ em cần rất nhiều tiền để điều trị, cần nhiều lắm.”
Hứa Đường hiểu rõ, bản thân mình không nên dính vào chuyện này.
Mỗi người đều có khó xử riêng của mình, gã sếp Khang đó đã đi theo sếp Ngụy rất lâu, thái độ làm người cuồng vọng cực kỳ, không nên đắc tội.
Nhưng không hiểu sao lúc báo cáo công việc với sếp Ngụy, cô lại do dự mất hồi lâu mới nói: “Tối nay ngài có thời gian không, tôi muốn mời ngài ăn một bữa cơm.”
Sếp Ngụy vô cùng bất ngờ.
Tuy ông ấy đã gần năm mươi nhưng lại chăm sóc bản thân rất tốt, cũng được xem như là một người đàn ông trung niên nho nhã.
Trên người Hứa Đường có sự trầm ổn mà những cô gái trẻ tuổi khác không có, cô thong dong bình bình tĩnh, làm việc chu đáo. Tính tình ôn hòa dịu dàng, mái tóc đen dài, khuôn mặt trắng nõn, ăn vận giỏi giang.
Lúc mỉm cười, có một chiếc răng khểnh khi ẩn khi hiện. Rất khó để không động lòng.
Sếp Ngụy đồng ý nhưng vẫn không quên gửi tin nhắn cho vợ, nói tối nay có một bữa tiệc nên không về ăn cơm được.
Kết quả là Hứa Đường lại dẫn ông ấy đến một phòng riêng trong nhà hàng, bắt quả tang sếp Khang đang giở trò đồi bại với cấp dưới, lúc ấy sếp Ngụy mới biết được cô muốn làm gì.
Trong lòng lập tức buồn bực vô cùng, chỉ biết trút hết lửa giận lên người sếp Khang. Mắng ông ta máu chó phun đầy đầu, bảo rằng nếu ông ta không làm được thì cút xéo ra khỏi công ty ngay đi, sau đó cũng dời cô bé đó sang bộ phận khác.
Tối hôm đó sếp Ngụy cho tài xế lái xe đưa Hứa Đường về nhà.
Đến dưới lầu sếp Ngụy xuống xe, giọng điệu không quá vui vẻ: “Tiểu Đường, việc như thế này cô có thể nói thẳng.
“Nếu tôi nói, ngài sẽ không tin.”
Hứa Đường mỉm cười, trên mặt vẫn là vẽ bình tĩnh ngày thường.
Sau đó đương nhiên sếp Ngụy vẫn giữ thể diện mà trách cứ cô, cuối cùng mới hỏi tiếp: “Cô ở một mình sao?”
Hứa Đường gật đầu, hơn nữa còn vừa cười vừa nói: “Đã trễ quá rồi nên không mời ngài lên uống trà, ngài mau về đi thôi, khi nãy lúc ăn cơm chị nhà còn gửi tin nhắn hỏi tôi đấy.”
Thỉnh thoảng Ngụy phu nhân cũng sẽ đến công ty. Đó là một người phụ nữ rất thông minh, mấy người như Hứa Đường bà ấy đều sẽ kết bạn Wechat.
Bình thường ngẫu nhiên còn sẽ tặng một bộ mỹ phẩm dưỡng da.
Hứa Đường vẫn luôn gọi bà ấy là chị.
Ở tuổi ba mươi này, cô cũng đã thành một người khéo đưa đẩy từ lâu.
Sếp Ngụy nghe xong lời này thì trên mặt càng không vui hơn, hừ một tiếng liền xoay người lên xe về nhà.
Hứa Đường thở phào nhẹ nhõm, đang định rời khỏi thì vừa quay người lại đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đứng trước của chung cư.
Là Trì Dã.
Căn hộ này cô mới vừa thanh toán tiền cọc đợt đầu, sau khi sửa sang đơn giản một phen thì mới chuyển đến ở không lâu.
Ngoài trừ Mỹ Trân, không có người nào biết.
Ở cửa chung cư trồng mấy bụi cây cùng với vài cây thường thanh tươi tốt xanh mởn.
Dáng người Trì Dã thẳng tắp, anh mặc áo sơ mi màu xanh lam, tay áo vẫn sắn lên tới khuỷu tay như ngày thường, trông vừa lịch sự vừa có vẻ tùy ý.
Anh vốn đang ngồi xổm ở đó hút thuốc, vừa nhìn thấy cô liền cầm điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống.
Sau đó đứng lên đi về phía cô đang đứng. Nhất thời Hứa Đường cảm thấy lòng mình hơi hồi hộp. Rõ ràng cô đã trầm ổn như vậy, gặp được chuyện sứt đầu mẻ trán cỡ nào cũng luôn có thể trấn định xử lý.
Duy chỉ có khi đứng trước mặt người đàn ông này, trong lòng cô luôn sẽ trở nên căng thẳng.
Dường như đã nhận ra sự hồi hộp của cô, Trì Dã cười, giọng nói trầm thấp: “Trễ vậy mới về à?”
“Ừm.”
“Cùng đi chút chứ?”
“…Được.”
Đã cách một năm kể từ ngày gặp nhau ở câu lạc bộ.
Tóc của Hứa Đường đã dài hơn rất nhiều, cô không thích nhuộm tóc, cũng rất ít khi tạo kiểu cho nên chất tóc rất tốt, được vén lên gọn gàng sau gáy.
Con đường bên ngoài chung cư đèn đuốc sáng rỡ, gió thổi qua những tán cây thường thanh, kêu xào xạc không ngừng.
Theo tới còn có mùi thơm nhàn nhạt trên người cô.
Trì Dã hơi hoảng hốt. Chẳng phải ngày trước Hứa Đường không dùng nước hoa sao.
Rốt cuộc đều đã thay đổi, hai người sánh vai nhau mà đi, để lại hai cái bóng dài dưới đèn đường, một cái bóng cao, một cái bóng thấp.
Thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng bọn họ đều không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Hứa Đường phá vỡ bình tĩnh: “….Gần đây, gần đây anh có bận không?”
“Anh bận.”
Trì Dã khẽ cười, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Anh vẫn luôn vô cùng bận.”
“À, em cũng rất bận.” Hứa Đường nói.
Nói xong, bầu không khí lại lâm vào khoảng lặng lâu dài.
“Hứa Đường.”
“Trì Dã.”
Bất chợt hai người lại lên tiếng cùng một lúc, gọi tên của đối phương sau đó cùng sửng sốt.
Khóe miệng trì Dã cong lên: “Em nói trước đi.”
“Không có gì, em chỉ muốn cảm ơn anh thôi.”
“Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn lúc đó anh đã chịu ra tay giúp bọn em.”
Hứa Đường nói khẽ: “Chuyện của Giai Sang, em vẫn luôn vô cùng biết ơn anh.”
“Không hận anh sao?”
“Tại sao phải hận anh?”
“Lúc đầu anh nói những lời kia, làm những chuyện như thế, em không hận anh sao?”
“Không hận, Trì Dã, anh không nợ em cái gì cả. Em chỉ cảm thấy rất biết ơn anh thôi.”
“Chỉ biết ơn thôi sao?”
Bóng dáng của người đàn ông bị kéo thật dài dưới ánh đèn, hai tay anh đút vào túi, miệng ngậm ý cười, thản nhiên cười hỏi.
Ánh mắt của anh thâm trầm vô cùng, đôi mắt đen cất giấu dòng sông ngầm cuồn cuộn sóng vỗ, tối tăm mịt mờ.
Trong lòng Hứa Đường chợt căng thẳng, vô thức trả lời: “Đương, đương nhiên.”
“Vậy à, Hứa Đường, anh không giống em.”
Chỉ một câu này thôi đã có thể khiến cô sửng sốt, ngơ ngác mà nhìn anh.
Trì Dã cười: “Đã nói ân oán của chúng ta thanh toán xong rồi, từ mười bảy tuổi đến bây giờ chúng ta cũng quen biết gần mười ba năm, cho dù là người bình thường thì cũng nên có chút tình nghĩa bạn học chứ.”
“Ừm, có, anh nói thanh toán xong, còn nói sau này không cần gặp lại, em cứ nghĩ…”
“Nghe lời anh vậy sao? Lúc trước anh nói không muốn chia tay, sao em lại không nghe.”
Thấy anh lại lôi chuyện cũ ra, sắc mặt Hứa Đường đột nhiên tái nhợt.
Đôi mắt Trì Dã cong lên: “Anh thuận miệng nói thôi, em đừng để ý.”
“Hứa Đường, đời người đâu có được mấy cái mười ba năm, cho nên anh không có cách nào coi em thành một người xa lạ, nếu ân oán đã thanh toán xong thì sau này chúng ta vẫn là bạn bè, được không em?”
“…Được.”
“Ừm, làm bạn bè anh nhắc nhở em một câu, người đàn ông khi nãy không hợp với em.”
“Người, người đàn ông khi nãy?”
Đầu óc của Hứa Đường dại ra một lát mới chợt nhận ra người anh nói là sếp Ngụy, mặt bỗng hơi ửng đỏ nói: “Ông ấy là ông chủ của em.”
“Ông ta không thành thật.”
Trì Dã ý vị thâm trường: “Em không nên đi đường vòng.”
“Làm gì có, anh đừng nói lung tung!”
“Không có là được, em cũng không còn trẻ, cho dù có ý định tìm bạn trai thì hãy giống như năm đó em đã nói, có một mối quan hệ yêu đương bình thường được không?”
“Được.”
“Ừ, cũng không còn sớm nữa, em về nhà đi, anh cũng nên về rồi.”
….
Sau lần đó Trì Dã có kết bạn wechat với cô, sau khi cô đồng ý cả hai cũng không hề nói thêm lời nào.
Hứa Đường nghĩ, có lẽ anh thật sự muốn coi cô là một người bạn bình thường.
Tết nhất gửi một câu chúc mừng, thỉnh thoảng ngắm qua hoạt động trên vòng bạn bè một cái cũng rất tốt.
Mặc dù vòng bạn bè của Trì Dã trống rỗng chẳng có gì.
Còn vòng bạn bè của cô chỉ toàn là tuyên truyền và quảng bá sản phẩm.
Hứa Đường hơi xấu hổ, nhưng sau khi vùi đầu vào công việc cô lại trở thành sếp Hứa làm việc gọn gàng ngăn nắp, chu đáo ổn thỏa.
Chỉ là hôm đó cô đắc tội sếp Khang, có lần đang tham gia hội nghị của phòng marketing trong toàn bộ khu vực, ngay trước mặt rất nhiều lãnh đạo, ông ta phê phán một vài tỉnh của khu vực Hoa Đông có hình tượng không đẹp, quản lý cũng không đâu vào đâu.
Nhưng Hứa Đường vẫn trấn định, lúc nói chuyện mặt mày cô bình tĩnh nhìn lãnh đạo đang ngồi khắp nơi, cũng nhìn về phía sếp Ngụy, cuối cùng mới nhìn về phía sếp Khang —
“Tôi chấp nhận những vấn đề mà sếp Khang nói về khu vực Hoa Đông, nhưng tôi cũng muốn hỏi sếp Khang một câu, doanh số quý này của Hoa Nam có đạt tiêu chuẩn không? Có vượt qua Hoa Đông không?”
“Nếu thật sự vượt qua Hoa Đông thì ông cứ tùy tiện nói, tôi đều khiêm tốn tiếp nhận.”
“Nhưng mà không thể bằng được đúng không? Vậy nên thời gian tới mong ông hãy tập trung vào Hoa Nam đi, đừng chú ý quá nhiều tới người khác nữa. Nó có thể sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của ông, cũng sẽ ảnh hưởng tới cả trình độ quản lý nữa đấy.”
Mới nói mấy câu mà sếp Khang đã mất hết mặt mũi, đường đường là một người đàn ông mà lại bắt đầu thẹn quá thành giận.
Hứa Đường đứng thẳng người, từ đầu đến cuối đều vẫn đang mỉm cười, trong nụ cười đó ẩn giấu sự châm chọc tột cùng.
Ở trường hợp công khai thế này, trong hội nghị toàn khu vực như vậy, chẳng lẽ ông ta nghĩ rằng cô sẽ nuốt giận vào lòng sao?
Đều do bình thường cô quá hòa nhã dễ gần. Cô biết rõ mấy lãnh đạo trong công ty đều nghị luận sau lưng rằng cô chỉ là một người đàn bà mà thôi, trong lời nói tràn ngập sự chế giễu khinh thường.
Chẳng sao cả, khi năng lực của một người có thể chịu đựng được những lời gièm pha, thì tôi mặc kệ các người nghị luận sau lưng thế nào cũng được, nhưng nhìn thấy tôi thì phiền lòng mỉm cười tươi tắn lên một chút.
Các người cười không đủ tươi, tôi sẽ trở mặt đấy.
Cho nên đây mới là ý nghĩa của sự nỗ lực.
Đứng ở chỗ cao, bạn mới có càng nhiều quyền lựa chọn, có tư cách để trở mặt.
Sau khi hội nghị kết thúc, Hứa Đường ngồi trên bàn làm việc xem qua báo cáo của quý này.
Trên bàn đặt một cốc cà phê, cạnh máy tính trưng một bức ảnh cô và Tống Bối Bối ghé sát mặt vào nhau cười rộ lên.
Điện thoại vang lên hai hồi, là giáo sư đại học kia, tên là Quách Triết.
Anh ta hỏi tối nay cô có rảnh không, nếu có thì cùng nhau ăn bữa cơm nhé.
Cô suy nghĩ một lúc, chợt cảm thấy anh họ nói rất đúng, cũng nên cho lẫn nhau cơ hội để hiểu biết thêm một chút.
Quách Triết đeo một cặp kính có gọng, dáng người cao gầy, có vẻ hơi ít nói.
Ba mươi tư tuổi còn chưa từng có bạn gái, thật sự quá mức hiền lành.
Lúc ăn cơm anh ta vẫn không nói nhiều lắm, đôi khi Hứa Đường phải tìm đề tài để nói thì không khí mới bớt yên lặng. Tóm lại là có chút mỏi mệt.
Nhưng sau khi cơm nước xong, lúc đưa cô về nhà anh ta lại hơi ngượng ngùng gãi đầu, hỏi cô rằng ngày mai còn có thể cùng đi xem phim với nhau không?
Hứa Đường sửng sốt trong chốc lát.
Anh ta ảo não nói: “Anh rất nhàm chán đúng không? Nếu em không thích anh cũng không sao cả, anh thấy mình quả thật không xứng với em. Nhưng anh họ em nói nếu không thử thì làm sao mà biết được, anh được cậu ấy cổ vũ một phen mới có dũng khí hẹn em ra ngoài.”
Nháy mắt đó Hứa Đường hơi xúc động, cô cười nói: “Đừng nói như vậy, anh rất tốt mà. Ngày mai để em mời anh đi xem phim đi.”
Sau đó cả hai bắt đầu thỉnh thoảng liên hệ. Quách Triết cũng dần nói nhiều hơn. Một tháng sau anh ta hẹn cô về nhà làm khách, còn nói rằng cơm mẹ anh ta nấu ăn rất ngon.
Trong thời gian đó Hứa Đường nhận được một cuộc gọi hiếm hoi từ Trì Dã.
Trước khi nghe điện thoại cô vẫn rất khẩn trương, nhưng sau khi nghe máy mới phát hiện Trì Dã cũng chỉ hàn huyên bình thường thôi.
Anh cười hỏi cô đã ăn cơm chưa, dạo này có bận lắm không?
Anh nói mấy dì ở nước ngoài gửi vài thùng vang đỏ về, nghe nói giá đựng rượu của nhà cô trống không nên muốn gửi cho cô mấy chai.
Hứa Đường chặn lời: “Không cần đâu, em ít uống vang đỏ lắm.”
“Nhưng mà em uống trâu vậy còn gì, hết nửa chai cũng chưa thấy say.” Trì Dã chế nhạo nói.
Chỉ mới hơn một năm mà thôi, cảnh tượng cô đi khẩn cầu Trì Dã vẫn rõ mồn một trước mắt.
Thì ra bắt tay giảng hòa lại đơn giản như vậy.
Hứa Đường không khỏi ngượng ngùng: “Em cũng đâu có biết tửu lượng của mình tốt như vậy đâu.”
“Đúng vậy nhỉ, lúc chúng ta ở bên nhau em cũng không uống rượu.”
“Là do anh không cho em uống đấy chứ.”
“Ừm.”
Trì Dã cười nhẹ một tiếng, giọng nói rất khẽ: “Anh không nỡ.”
“Hả?”
“Không có gì, gần đây em vẫn ổn chứ?”
“Em ổn.”
“Có bạn trai rồi à?”
“Vẫn chưa tính, còn đang tìm hiểu.”
Giọng nói của anh vẫn dễ nghe như xưa, giọng điệu còn chứa vài phần ý cười, Hứa Đường lại có chút hồi hộp, không nhịn được hỏi: “Mỹ Trân nói với anh à?”
“Ừm, thỉnh thoảng anh cũng gặp cô ấy mấy lần.”
Khi nãy Hứa Đường còn đang nghi ngờ không biết sao anh sẽ biết trong nhà cô có một giá đựng rượu vang trống không, giờ phút này trong lòng mới thở dài một tiếng, Mỹ Trân đúng là cái gì cũng dám nói ra ngoài.
“Anh ta có tốt không?”
Trì Dã ở đầu dây bên kia lại lên tiếng, giọng nói bình tĩnh, không nghe ra là đang suy nghĩ gì.
Vậy nên Hứa Đường thành thật trả lời: “Anh ấy là giáo sư đại học, là một người không tệ.”
“Vậy à, vậy hai người ở chung thật tốt nhé.”
“…Được.”
Cúp điện thoại, Hứa Đường vẫn cảm thấy dường như mình đang nằm mơ.
Cuối tuần Quách Triết hẹn cô tới nhà vào buổi trưa.
Lúc sáng vẫn còn sớm, cô muốn chừa chút thời gian về nhà lấy vài thứ. Quách Triết nghe vậy liền nói để anh ta lái xe đưa cô đi, giúp cô cầm đồ đạc.
Hứa Đường suy nghĩ một chốc cũng đồng ý.
Sau khi ba qua đời, cô đi Đông Bắc, ngay cả bốn năm quay về cũng đều ở phòng thuê, đã rất nhiều năm cô chưa từng bước chân vào căn nhà đó.
Cư xá cũ nát, đến nay vẫn chưa thể phá bỏ và di dời.
Hứa Đường thích đọc sách, giá sách ở nhà mới còn trống rất nhiều, cô muốn về nhà dọn dẹp và sửa sang lại đống sách cũ trong nhà.
Để Quách Triết đi cùng là đúng. Nói thật thì cô hơi sợ căn nhà đó.
Những ký ức không tốt kia luôn hiện hữu, cùng với việc ba đã qua đời ở căn nhà này.
Mọi người đều nói, người thân của mình thì có gì mà phải sợ.
Nhưng Hứa Đường thật sự sợ.
Trong tiềm thức của cô, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân mình có lỗi với ba.
Nhiều năm qua như vậy, lặn lộn dò dẫm, trông như đã thành kim cương bất hoại nhưng kỳ thực cô vẫn cứ nhát như chuột.
Sao có thể không sợ cơ chứ, đứng ở bên ngoài cửa chống trộm, cô hoảng sợ phát hiện ổ khóa là mới thay.
Giây phút đó sắc mặt cô trắng bệch.
Người trong nhà cũng đã nghe thấy tiếng động, chậm rãi mở cửa ra.
Là Trần Mậu Quyên đã biến mất bảy năm.