Editor: envi
Bởi vì lúc trưa quá mệt, Đường Ôn bị Tống Tử San lôi đến ký túc xá ngủ một giấc, không thể đi mua hộp bút với Hứa Hành Niên, cho nên lời hứa này đành đẩy sang buổi tối.
Lúc tan học, Hứa Hành Niên nhắn tin tới bảo chắc cô phải đợi anh một lát, cô ngoan ngoãn rep “OK”, sau đó đứng dưới cây ngô đồng ngoài cổng trường đợi anh.
Hoàng hôn tùy ý trải khắp chân trời, màn trời như ánh lửa cháy bỏng, như thực như ảo.
Cô nhàm chán vung vẩy tay áo quân phục, nhìn học sinh ồn ào ầm ĩ đi về phía cổng trường, xô qua đẩy lại, lại như bầy ong ùa vào một quán trà sữa, chen lấn trong không gian chật như nêm cối.
Có một đôi tình nhân nhỏ mặc đồng phục vô cùng vất vả mới thoát được khỏi đám đông, hít sâu một hơi, bạn nam nắm thật chặt tay bạn nữ, không biết bạn nam cười nói gì đó, chọc cho bạn gái mình hờn dỗi đánh cậu ta mấy cái.
Thật tốt…
Đường Ôn nhìn quá mức chú tâm, lúc Hứa Hành Niên tới gần cũng không biết, mãi đến khi thân hình cao lớn của anh chắn ánh hoàng hôn lại, cô mới hồi hồn——
“Đang nhìn gì thế?” Âm thanh lười biếng nơi anh như con suối trong chảy róc rách, cực kì êm tai.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, theo bản năng nói: “Không có gì.”
Hứa Hành Niên nhìn ra được cô đang che giấu cảm xúc, quay đầu nhìn về phía bên kia, cặp đôi kia đã đi rồi, chỉ còn lại quán trà sữa đang tấp nập kẻ mua người bán, hương sữa trong quán bay đi khắp nơi.
“Muốn uống à?”
“À… Cũng không phải,” cô vén mái tóc rối loạn ra sau tai, liếm môi nói, “Đông quá, để lần sau đi anh.”
Nghĩ đến việc giờ nghỉ giải lao của tiết tự học buổi tối khá ngắn, anh cũng không lần lữa nữa: “Đi thôi, đến hiệu sách.”
Hiệu sách nằm bên phía đối diện trường, hai người đi một tí là tới rồi, dáng vẻ của chủ tiệm hòa ái dễ gần, sau khi thấy Hứa Hành Niên thì rất vui, hiền lành chào hỏi.
“Chú tìm được cuốn phụ đạo khoa học tự nhiên cháu muốn lần trước rồi.” Chú ấy nói xong liền lấy hai quyển sách từ quầy hàng đưa cho anh.
Đường Ôn ghé mắt nhìn qua, tầm mắt dừng lại trên độ dày của quyển sách, còn chưa kịp cảm thán, Hứa Hành Niên liền đem sách đẩy đến trước mặt cô.
???
Cô trừng lớn mắt nhìn anh, không hiểu dụng ý của anh lắm.
“Nhà xuất bản sách phụ đạo này khá thích hợp với em, toán lý hóa không phải là điểm yếu của em sao?”
Cô ngẩng đầu lên, muốn nói lại thôi: “Chỉ là…”
Anh trầm ngâm một lát, rũ mắt: “Anh cũng sẽ giảng đề cho em nữa, không phải lo.”
Đường Ôn nghe thế, cuối cùng cũng vừa lòng, cười hì hì nhận lấy.
Hai người đi đến kệ sách bên trong, trong tiệm hiển nhiên có mấy em gái biết Hứa Hành Niên, sau khi nhìn anh một lúc bèn vội vàng cùng người bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện, một em gái khác cũng nhìn về phía anh.
Quả nhiên, Hứa Hành Niên thực sự quá mức thu hút sự chú ý.
Đường Ôn chán nản rũ đầu, thất thần lê tay qua những hàng sách được sắp trên kệ, ai ngờ phần cuối giá sách lại có một khoảng trống rất lớn, cô vừa chạm vào, sách vở bắt đầu như bài domino, ào ào đổ xuống tựa sông cuộn biển gầm, từng quyển từng quyển rơi trên mặt đất.
Đường Ôn: “……”
Tiếng vang quá lớn đã thu hút ánh mắt của mọi người trong hiệu sách.
Xoạt một cái mặt cô đã đỏ bừng, vội vàng đi ra phía trước nhặt sách lên, thấy ông chủ vội vã chạy tới, lập tức xin lỗi: “Cháu… cháu xin lỗi!”
Hoảng hốt đến mức loạn hết cả lên, ngón tay liền bị một trang sách cứa qua, cô kêu đau một tiếng, tay bỗng rụt lại như bị điện giật, tập trung nhìn kĩ, phát hiện máu đang chảy ra từ vết cứa.
Hứa Hành Niên nghiêng đầu qua xem thì thấy một màn này, mày nhíu chặt, đi đến nhẹ nhàng kéo cô từ dưới đất đứng dậy, còn mình thì ngồi xổm xuống nhặt sách rơi dưới đất.
Cũng may ông chủ là người rất tốt, hào sảng xua xua tay: “Không sao đâu, vốn dĩ cái kệ sách này cũng không tốt lắm, không bị thương là được.” Nói xong còn kêu nhân viên đem băng cá nhân tới, đưa cho Đường Ôn.
Cô cảm kích nhận lấy, lại không vội dán vào mà nhìn chăm chú những quyển sách trên sàn nhà, nhìn một lúc mới yên lòng.
Hứa Hành Niên đang xếp lại sách dùng dư quang thấy cô đứng đực ra đó, đem sách trong ngực chồng lên giá, xoay người sát lại gần cô, lấy băng cá nhân trong tay cô đi.
Đường Ôn hơi sửng sốt, ngưng mắt nâng mặt nhìn anh.
Con ngươi anh sạch sẽ, không quá nhiều cảm xúc. Ngón tay thon dài nhanh chóng xé vỏ băng cá nhân, ánh mắt buông xuống nhìn ngón tay đang chảy máu.
“Đau không?” Anh nhìn vào mắt cô, trầm thấp hỏi.
Đường Ôn lắc đầu, mềm mại trả lời: “Không đau.”
Anh dùng khăn giấy lau sạch chút máu, lại cẩn thận từng tí dán băng cá nhân lên ngón tay cô, kín mít. Đường Ôn cảm giác mặt mình như bị bỏng vậy, vội vàng rút tay ra, ngồi xổm xuống nhặt sách vở trên mặt đất.
Ngực trái cứ đập bùm bùm không ngừng.
Ông chủ vui tươi hớn hở nói: “Không phiền mấy đứa, vội gì thì mau đi đi.”
Cô đâu thể không biết xấu hổ như vậy, nhất quyết phải bỏ sách ngay ngắn lên trên giá mới an tâm.
Chọn một chiếc hộp bút in hoa màu hồng nhạt, còn mua thêm mấy cây bút mực, mãi đến khi hoàng hôn bị màn đêm màu xanh biển nuốt chửng, hai người mới loay hoay ra khỏi hiệu sách.
Trước khi ra cửa, Hứa Hành Niên lại xin ông chủ thêm hai miếng băng cá nhân.
Đường Ôn khó hiểu nhìn anh, anh trầm mặc kéo cô ra cửa, hai ba bước đi vào vườn hoa vô cùng yên tĩnh sau trường học, đứng dưới một cây hòe lớn.
Nơi này tiếp giáp với khu dạy học, ngoại trừ giờ cao điểm ra thì rất ít người qua lại, Đường Ôn còn chưa kịp hỏi ý anh là sao, anh liền dùng ánh mắt ý bảo cô ngồi lên thềm đá bên cây hòe đi.
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, chớp chớp mắt: “Sao vậy anh?”
Hứa Hành Niên nửa ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nắm lấy cẳng chân cô, dễ như trở bàn tay cởi đôi giày hơi quá khổ ra.
Cởi tất ra mới phát hiện bàn chân đã bị trầy da cả mảng rồi.
Đường Ôn cả kinh, cô vốn dĩ quen chịu đau rồi, không nghĩ rằng Hứa Hành Niên vẫn nhìn ra được.
Cô cắn môi, trúc trắc giải thích: “Lúc đi đội hình đội ngũ… bị trầy da…”
“Sao không nói?”
Nếu không phải vừa nãy lúc cô ngồi xuống nhặt sách hơi lảo đảo thì anh cũng không phát hiện ra.
Cô thấp giọng lẩm bẩm: “Đâu có yếu ớt như vậy đâu……”
Anh không nói, xé băng cá nhân nắm chặt trong lòng bàn tay, cầm hai góc nhẹ nhàng dán lên bàn chân cô. Ngón tay anh hơi lạnh, trong lúc vô tình nhẹ cọ qua bàn chân cô, vừa mềm vừa ngứa.
Đường Ôn không chớp mắt nhìn chằm chằm Hứa Hành Niên, ánh đèn đường mỏng manh, thần sắc nghiêm túc nơi anh càng thêm phần dịu dàng ——
Trong nháy mắt, hình như tim lỡ mất một nhịp.
Bóng đêm u mê, mọi âm thanh đều yên tĩnh.
Đường Ôn đi giày vào, đứng thẳng trên bậc thang, sửa lại mái tóc bị gió đêm thổi loạn, híp mắt nhìn về phía người đứng dưới bậc thang, đột nhiên vươn một bàn tay bắt lấy tay áo sơmi của anh.
Anh ngưng mắt nhìn cô, đối diện với con ngươi trong trẻo của người kia.
Đèn đường bên cạnh cây hòe đột nhiên sáng lên, anh đứng ngược sáng, ngũ quan hơi mơ hồ.
Sau một lúc lâu suy tư, mũi chân cô hơi động, như đã hạ một quyết tâm rất lớn, cong khóe môi, dùng giọng điệu ủy khuất nhẹ nhàng nói: “Em đói.”
Rốt cuộc thì……
Nghe thấy ngữ khí quen thuộc ấy, trong lòng Hứa Hành Niên cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bả vai căng chặt hơi thả lỏng một ít.
“Muốn ăn gì?” Anh thuận thế cầm cổ tay cô, đầu ngón tay hơi dùng sức.
“Không biết……” Cô lẩm ba lẩm bẩm, đột nhiên ánh mắt sáng lên, hất tay anh ra, duỗi cả hai tay ra, dẩu môi dưới, “Anh cõng em đi.”
Giọng nói như tiếng chuông bạc ngọt ngào tựa mật lăn vào lòng, cực kỳ dễ nghe.
Anh nhẹ nhấp môi, cật lực che dấu khóe môi muốn cười, quay người lại, nửa ngồi xổm xuống: “Lên đi.”
Đường Ôn nghiêng người về phía trước, vòng tay qua cổ anh, chân cong lên kẹp vào eo Hứa Hành Niên.
Hứa Hành Niên giữ chân cô, ra khỏi vườn hoa. Vóc dáng cô rất nhỏ, cân nặng cũng nhẹ, nhẹ nhàng như cõng một chiếc bao tải bé xíu. Cô gác đầu nhỏ trên đầu vai anh, ngửi được mùi bột giặt nơi cổ áo, vui vẻ thoải mái ——
“Chuyện hôm qua anh hỏi em, em nghĩ kỹ rồi.” Cô ngoan ngoãn nghiêng đầu qua, giọng nói nhu hòa.
Hứa Hành Niên ngẩn ra một chút, hơi nghiêng đầu.
Tiếng chuông xe đạp nơi ven đường vang lên làm phiền một vị hoàng thượng vô gia cư phía góc đường, hoàng thượng khẽ kêu “meo” một tiếng, cong người bay qua chân Hứa Hành Niên lủi mất.
“Em thực sự nghĩ rằng đối với anh, chắc chắn là từ nhỏ em đã thích rồi.”
“Nhưng hiện tại bất luận chúng ta là quan hệ gì, đều bị ảnh hưởng bởi hôn ước bố mẹ định trước, em không muốn để người khác cảm thấy, anh là vì thuận theo người lớn mới ở bên em……”
“Mọi người đều ở bên nhau trên cơ sở là tình yêu, còn chúng ta, hình như thiếu mất vài giai đoạn……”
Âm thanh tinh tế dịu dàng như cơn gió mát vấn vít bên tai, từng tiếng từng tiếng kích thích tiếng lòng Hứa Hành Niên, giây tiếp theo, anh nghe thấy thiếu nữ sau lưng rõ ràng nói ——
“Cho nên Niên Niên à, để em theo đuổi anh nhé.”