Đừng Sợ! Anh Bảo Kê Cưng!

Chương 4: Kẻ Ngốc Có Phước Của Kẻ Ngốc!



Não Khúc Thuận chưa load kịp, ngơ ngác mời anh ta vào nhà: “Anh ngồi trước đi ạ, em đang nấu dở bữa sáng, xong em giúp anh gọi Thiệu Huân ngay ạ.”
Khúc Thuận hoang mang trở vô bếp chiên hai quả trứng, lúc này cậu mới giật bắn người.

Sao mình hồ đồ mời người ta vào nhà chi vậy???
Thoáng chốc, não Khúc Thuận đã biên soạn một câu truyện kể về cậu bé đáng thương Thiệu Huân gia cảnh bần hàn, sau khi lọt vào mắt xanh của vị giám đốc Khúc Thuận một lòng một dạ với mình thì mới có cuộc sống tốt hơn, đang lúc hưởng thụ chuỗi ngày hạnh phúc thì người anh trai xấu xa từ đâu xuất hiện sỉ nhục Thiệu Huân.
Khúc Thuận càng nghĩ càng thấy có lý, càng nghĩ càng thấy xót xa.
Chứ còn sao nữa? Nếu người nhà Thiệu Huân đối xử tốt với hắn thì sao không đến tìm hắn sớm hơn, cứ phải đợi Khúc Thuận công bố bao dưỡng Thiệu Huân thì mới chịu ló mặt.

Vừa dòm là biết có mưu đồ hiểm ác.
*Bộp*
Khúc Thuận đập thêm quả trứng vào chảo.

Hừ, mấy người dám ăn hiếp Thiệu Huân, tui sống chết với mấy người.
Mà Thiệu Đông vô tội ngồi ngoài phòng khách, hoàn toàn không biết Khúc Thuận ở trong bếp đang cười buốt giá.

Anh ta bận nghĩ xem thằng em trai mắt cao hơn đầu của mình, sao lại thích thằng nhóc trông ngố ngố này.
Đang mải mê thả hồn theo mây thì Thiệu Huân xuống lầu, hắn cũng sửng sốt khi thấy anh trai ngồi dưới phòng khách.

Hắn rót cho Thiệu Đông cốc nước rồi hỏi: “Sao anh tới đây?”
“Nghe được vài chuyện nên tới coi thử.”
Thiệu Đông cười nhận cốc nước, nhìn trên cốc có vẽ hình con shiba nhỏ, đáng yêu tới mức anh suýt cười ra tiếng.
“Dễ thương ghê!”
Thiệu Huân không trả lời, trong lòng thừa biết anh trai không màng lệch múi giờ, từ xa xôi chạy về là chỉ để trêu chọc thằng em trai là hắn.
Khúc Thuận chiên xong ba quả trứng thì bưng ra ngoài, sắc mặt đã thay đổi để đối phó với Thiệu Đông, lúc thấy Thiệu Huân đứng đó thì giật mình bước vội tới.

Khúc Thuận muốn kéo Thiệu Huân ra sau lưng mình với tư thế ngầu nhất nhưng Thiệu Huân không phối hợp, Khúc Thuận đành khó khăn chen vào giữa hai anh em.
“Bây giờ Thiệu Huân chẳng còn liên quan gì tới gia đình mấy người nữa, từ nay về sau tiền học đại học của ẻm sẽ do tui đóng, mấy người đừng hòng kiếm chác gì từ ẻm!”
Thiệu Đông: “…”
Thiệu Huân: “…”
Mà điều khiến Thiệu Huân bất ngờ là, Thiệu Đông hết sức phối hợp.
Đúng vậy, Thiệu Đông đang cười bò, sung sướng gia nhập vào bộ phim “Khi tổng giám đốc hai lúa bao nuôi tình nhân” cùng Khúc Thuận.
Chẳng qua mở đầu phim không hề vui vẻ, mà kết cũng nhanh.
Khúc Thuận đứng trước bàn với dáng vẻ tự cho đẹp trai nhất, quăng cọc tiền.
“Cầm tiền rồi phắn đi! Sau này bớt dòm ngó Thiệu Huân dùm, giờ ẻm là người của ông đây rồi.”
Thiệu Đông đứng hình mất 2s.
Thiệu Đông lớn từng này, lần đầu gặp được người khiến anh ta phải trợn mắt ngoác mồm.
Thiệu Huân thì đứng dòm, trong bụng thắc mắc sao ban đầu mình lại nhìn trúng chấn bé đù này thế?
Thiệu Đông nhịn cười, anh ta sắp chịu không nổi nữa rồi, em trai quả nhiên chưa từng làm anh ta thất vọng, mang đến cho anh niềm vui bất tận, bây giờ niềm vui còn nhân đôi.
Thiệu Đông lùi về sau mấy bước: “Tôi không cần số tiền này, cậu phải đối xử tốt với Thiệu Huân nhé!”
Khúc Thuận mặt mày hớn hở: “Không cần anh nói, tui sẽ chăm sóc cho người của tui.”
Thiệu Đông cảm thấy nếu mình ở lại đây thêm xíu nữa chắc sẽ nhịn cười đến nội thương, thế nên nhanh chân chuồn lẹ.
Còn Khúc Thuận thì nghĩ mình đã hù kẻ thù của Thiệu Huân bỏ chạy.

Cậu ngượng ngùng trộm liếc Thiệu Huân, chờ tình nhân nhỏ tặng mình một nụ hôn nồng cháy.
Thiệu Huân nhìn là biết cái mặt muốn được khen của Khúc Thuận, hắn lập tức ‘thưởng’ cho cậu một trận “bum ba là bum”, khiến cậu ba ngày không lết xuống giường nổi.
Khúc Thuận nằm sấp trên giường ấm ức, “moah moah chụt chụt” của tui đâu?!!!

*
Người nhà cũng đến rồi, Thiệu Huân không thể ngày nào cũng chỉ chơi với bé cưng mà bỏ bê công việc nữa, mà phải đến công ty cho ra dáng.
Để Khúc Thuận không nghi ngờ, Thiệu Huân hiếm khi bịa ra một lý do: “Trường yêu cầu thực tập nên tôi phải đến công ty A, cậu đừng lo cho tôi.”
“Wow, công ty này đỉnh lắm luôn, Thiệu Huân Huân giỏi quá đi.”
Thiệu Huân nổi da gà, mới vui vẻ với Khúc Thuận mấy ngày mà nhóc này lại ngứa đòn rồi.
“Bớt kêu tôi bằng mấy cái biệt danh khùng điên đó đi.” Thiệu Huân banh mặt Khúc Thuận sang hai bên.
Khúc Thuận che mặt, giọng rầu rĩ: “Cậu cũng có thể gọi tui là Thuận Thuận mà.”
Từ hôm Thiệu Đông mò đến, Khúc Thuận luôn trong trạng thái lâng lâng khó hiểu, giống như đã thắng được trận đấu nào đó vậy.

Trước mặt Thiệu Huân, cậu càng ngày càng cợt nhã, dẹp sạch hình tượng ban đầu mà mình xây dựng.
Thiệu Huân lười so đo với cậu, vội xách túi đi làm.
Ở cạnh Khúc Thuận ồn ào đã quen, bước vào công ty ai nấy gặp hắn cũng đều câm như hến khiến Thiệu Huân hơi khó thích ứng, cho dù đây là thói quen trước giờ của hắn.
Đọc xong vài văn bản tài liệu cảm thấy hơi mệt, Thiệu Huân chợt nghĩ không biết giờ Khúc Thuận đang ở nhà làm gì.
Thư ký thấy dáng vẻ uể oải của Thiệu Huân, bước tới: “Giám đốc, tháng sau là sinh nhật anh, ông chủ hỏi anh có về…”
Mấy năm trước đều tổ chức ở nhà, năm nay thư ký nhắc là do Thiệu Đông gợi ý.

Anh ta nói không biết em trai có chịu về nhà hay không.
Thiệu Huân quả nhiên im lặng, nhóc ngốc Khúc Thuận biết sinh nhật hắn không nhỉ?
Chắc chắn… là không.
Không khí im lặng kéo dài thật lâu, Thiệu Huân không vui phẩy tay: “Về nhà.”
Thư ký “dạ” xong thì ra ngoài, Thiệu Huân cũng không ở lại văn phòng mà viện cớ về nhà làm việc, sau đó chuồn mất.
Không ngờ vừa về tới nhà thì đã thấy nhà cửa lộn xộn như bị ăn trộm, trong phòng bếp còn có âm thanh kỳ lạ.

Thiệu Huân ló đầu vào coi thử, bắt gặp Khúc Thuận đang vật vã với mớ đồ.
“Cậu đang làm gì đó?”
Khúc Thuận bật dậy như bị giẫm phải đuôi: “Thiệu, Thiệu Huân… cậu, sao cậu…”
Thiệu Huân chỉ đống đồ trên bàn; “Cậu đang làm gì?”
Khúc Thuận cúi đầu, như chàng vợ nhỏ bị ức hiếp, “Sáng nay anh trai của cậu nói hôm nay là sinh nhật của cậu, tui mới vội chuẩn bị… tui tưởng cậu sẽ về trễ.”
Thiệu Huân đoán, anh mình lúc thấy Khúc Thuận giật mình hoảng hồn chắc vui lắm.
“Anh ta nói mà cậu cũng tin à?”
Khúc Thuận cụp mắt: “Tui, tui không biết… tui xin lỗi…”

“Thôi bỏ đi, cậu cứ tiếp tục.”
“Nhưng như vậy thì hết bất ngờ rồi…”
“Không… Bất ngờ lắm…”
Khúc Thuận mếu máo: “Cậu ra ngoài trước đi, đừng có dòm.”
Tiệc tối là bánh kem do Khúc Thuận làm, cùng với đồ trang trí sinh nhật loè loẹt sặc sỡ, Thiệu Huân nhất thời không biết diễn đạt cảm xúc của mình thế nào.
Thôi… kệ đi.
Khúc Thuận vui vẻ chờ khen, run tai vẫy đuôi như một bé cún bự.
Thiệu Huân đành xoa xoa đầu cậu thể hiện sự hài lòng, cậu ấy là mang tấm lòng thành chuẩn bị tiệc sinh nhật cho hắn, chỉ mong hắn vui thôi chứ không có ý đồ gì khác, như vậy cũng quá đủ rồi.
Bum ba la bùm một trận trên giường xong, Thiệu Huân mới bình tĩnh bật máy tính lên xử lý công việc.
Nửa đêm Khúc Thuận thức dậy kiếm đồ ăn, thấy Thiệu Huân chưa ngủ nên đi tới.
“Thiệu Huân, Thiệu Huân, sao cậu còn chưa ngủ?”
“Còn vài thứ cần phải check, cậu ngủ trước đi.”
Thiệu Huân nghiêng đầu nhìn vẻ mặt tò mò của Khúc Thuận, hắn chỉ vào máy tính: “Cậu chọn bừa hai cái đi.”
“Hả?” Khúc Thuận gãi đầu, “Nhưng, nhưng mà tui không hiểu gì hết…”
“Bởi vậy mới nói cậu chọn bừa, không sao đâu.”
Khúc Thuận ậm ừ rồi nhấn đại hai cái.
Thiệu Huân gửi tin nhắn cho thư ký, sau đó ôm người về giường ngủ bù.
Chiều hôm sau, Thiệu Huân nhận được cuộc gọi của thư ký.
“Giám đốc, tôi giúp anh bán hai mã cổ phiếu đó rồi, mới bắt đầu phiên giao dịch thì đã đến giá trần.

Nguyên bảng led điện tử xanh lè, chỉ có hai cổ phiếu này là đỏ.”
Thiệu Huân giật mình, vỗ vỗ Khúc Thuận còn đang ngủ: “Tăng rồi!”
“Hở, tăng gì cơ?”
Nom gương mặt ngơ ngác của cậu, Thiệu Huân kìm nén những suy nghĩ không tên lại.
“Không có gì, ngủ đi.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Đừng Sợ! Anh Bảo Kê Cưng!

Chương 4: Cuộc gặp mặt lần thứ hai



Trưa hôm sau.

Tống Quân tỉnh dậy, dưới lớp chăn kia chính là một thân hình săn chắc, cậu cao 1 mét 67 nặng 54kg. Thường khi ngủ cậu ta sẽ không mặc áo và quần lót, để tạo cảm giác thoải mái nhất khi ngủ cậu chỉ mặc một cái quần thun ngắn ở ngoài thôi.

Cậu cũng rất chăm chỉ tập gym, mỗi tuần dành từ hai đến ba buổi đi tập, nhưng mỗi buổi cậu chỉ tập khoảng hai mươi đến ba mươi phút mà thôi, bù lại thì thân hình cân đối và không thấy mỡ thừa, cơ thì thoát ẩn thoát hiện vì không chú tâm đến tập thể dục.

“… 11 giờ 35 phút”

“Phải dậy thôi”

Nhưng thật ra cậu vẫn không thể nào dậy nổi, vì buổi đi làm hôm qua đã thay đổi giờ ngủ của cậu làm cho cậu chưa thích nghi kịp, làm đêm cũng đã khiến cậu mệt mỏi hơn. Thế là cậu ngủ tiếp mặc cho chiếc bụng đã bắt đầu kêu gào đầy thảm thương.

(Tiếng chuông điện thoại)

(Tiếng chuông điện thoại)

(Tiếng chuông điện thoại)

(Tiếng chuông điện thoại)

Khoảng 10 phút sau. Tiếng chuông kêu cửa ren lên làm Tống Quân choàng tỉnh giấc, cậu mở mắt nhìn về phía cánh cửa, gặp người dậy, đi ra mở cửa thì thấy A Kỳ.

“Mày làm gì mà tao gọi mải không được thế? Lo chết đi được!” A Kỳ cầm giỏ trái cây đem theo đi vào phòng và đặt xuống bàn.

“Tao cứ tưởng mày bị anh trai nào hốt đi đâu rồi ấy chứ…”

“Hừ, tao cũng ước là vậy nhưng mà còn tệ hơn là thế, không có anh nào cả, làm mày thất vọng rồi.” Bỗng cậu giựt mình, nhớ lại chiếc áo hôm qua mình đem về, và sau đó… sau đó quên đem cho vào máy giặc giặc.

“Chết rồi, không xong rồi!” Tống Quân hốt hoảng chạy đến chỗ máy giặc, cầm hai chiếc áo lên đứng một hồi lâu cho đến khi A Kỳ cất tiếng:

“Mày sao vậy, mày vừa gặp ma hả?” – A Kỳ vừa nói vừa tiến đến gần chỗ Tống Quân.

“Ôi áo này của anh nào thế, size này mày đâu mặc vừa…”

“Mà sao nó lại nhem nhuốt thế kia, nó bị dính rượu sao?”

“Thế này thì có mà bỏ đi thôi A Quân à, mà khoan đã, sao chiếc này giống áo đồ hiệu thế chắc cũng phải mấy củ đấy mày dám bỏ tiền ra mua chiếc này sao…”

A Kỳ đã nhận ra điều gì đó, sau đó Tống Quân lắc đầu ngán ngẩm, kéo cậu ấy qua bàn ngồi và kể toàn bộ sự tình cho A Kỳ nghe.

“…”

“Tao còn định ngày mai nhờ mày làm thêm một hôm nữa cơ mà, tao thấy chưa khoẻ lắm nên muốn nghỉ thêm cho khoẻ hẳn, với lại nghe A Minh nói Mày làm việc rất tốt nữa… chỉ là không kể cái khúc này thôi.”

“Hừm, lẽ ra tao cũng làm rất tốt ấy chứ, mà không biết lúc đó có cái gì vướng ngay chân làm tao không để ý nữa.”

“Thôi ăn trái cây đi nè, tao phải chạy ra siêu thị mua cho mày đó” – A Kỳ biết Tống Quân vô cùng thích ăn trái cây nên hay mua cho cậu ăn.

“Có Kiwi sao” – Món trái cây yêu tích của cậu, Tống Quân vừa nói vừa lấy dao cắt ra ăn.

“Mày chưa ăn sáng đâu nhỉ?”

“Nấu món gì ăn đây nhỉ?” – A Kỳ mở tủ lạnh ra lựa đồ để chuẩn bị nấu ăn.

“Hay tao với mày ra ngoài ăn đi cho nhanh.” – Tống Quân vừa nhai trái Kiwi còn trong miệng vừa nói.

“Vậy cũng được, vậy mày thay đồ lẹ đi.”

“Ừm…”

[Tại quán ăn]

[Tiếng lao xao tại quán ăn]

“Nếu mày thấy chưa khoẻ thì tối mai tao sẽ đến phụ tiếp cho, không sao đâu, lần này không bị xui như thế đâu, để lần này tao sẽ ngủ thật nhiều trước khi đi làm…”

“Mày còn đống việc đang làm dở nữa chi” – A Kỳ thấy trên bàn của cậu lúc nãy.

“Thôi cứ để tao kiếm người khác bù vậy, mày lo mà trả tiền cho anh ta cái áo đi, tao hết tiền rồi nha không phụ được nhiêu đâu, tháng này tao toàn nghỉ không thôi.. chả có tiền xài đủ nữa.”

“Hừm, tao biết mà, chắc phải lấy tiền trong sổ tiết kiệm thôi, trả lẹ cho dứt khoát.”

“Mà anh ta tên gì vậy mày?”

“Hửm. tao cũng không biết nữa…”

“…”

“Chỉ biết là anh ta đi một nhóm năm người, nghe nói là khách quen của quán.”

“Là nhóm đó sao!”

“Ừm.”

“Nhóm đó nổi danh toàn là những cậu ấm không đấy! Nhưng mà đểu cáng lắm, mày tránh xa lẹ, đừng có mà đụng vô!”

“Tao đã làm gì đâu, tao cũng chẳng thèm đụng vô nữa là…”

Chợt cậu nhớ đến cảnh tượng đêm hôm đó tại quán bar, cách mà Tuấn Hạo đã nắm lấy tay cậu và đẩy cậu về phía anh ta, hắn ta ôm cậu, mùi nồng nặc của rượu, thuốc lá cậu không còn cảm nhận được nữa mà lại nhớ đến hơi thở và nhịp tim đập của anh ta khi anh ta ôm cứng cậu.

Một lúc sau, hai người tính tiền rồi đi về phòng Tống Quân. Lúc này A Kỳ phải về lại nhà nên Tống Quân đi lên phòng một mình.

[…]

Hai hôm sau, anh ta không liên lạc gì với cậu.

Trưa hôm đó, cậu mở trong túi ra chiếc điện thoại, định lướt xem tin tức nhưng vừa mở ra thì thấy tin nhắn của một số lạ.

“Chắc là cậu đã giặc xong chiếc áo của tôi rồi nhỉ?”

Tin nhắn được gửi từ 15 phút trước. Là của Tuấn Hạo.

“…”

“Hôm trước đã bỏ vô ngâm với muối trắng như trên mạng chỉ rồi mà sao nó vẫn không ra hết nhỉ? Mình phải trả lời như thế nào đây…”

Cậu làm đủ mọi cách như trên mạng chỉ, tại sao kiểu nào nó cũng còn dính lại một chút màu, không phai hết được, chắc do cậu để nó dính qua một đêm mất rồi, nên khó mà trắng tinh như lúc đầu được.

“Haizzz…”

“Tiếng chuông tin nhắn reng lên”

“Tối nay cậu đến địa chỉ này trả áo cho tôi nhé! DC: abc đường defh…”

“Hmmm, mấy giờ vậy?”

“Sau 10 giờ”

“Trễ quá, tôi không đi được, hôm khác tôi đem trả anh nhé!”

“9 giờ”

“Hmmm… Sáng mai được không?”

“Vậy thì tôi sẽ không cần áo nữa, cậu đến trả tiền mặt cho tôi đi”

“…”

“Thôi được, 9 giờ nhé!” – Cậu miễn cưỡng nhắn gửi tin nhắn đi.

Tống Quân quay lại nhìn chiếc áo, thở dài.

“Thôi lấy tiền đem trả anh ta vậy”

Nói rồi Tống Quân ngồi vào bàn, lấy xấp tài liệu ra và tạo Power-point để dạy cho học sinh của mình, cậu đang dạy ngoại ngữ cho một cậu bé học lớp 8. Số tiền làm gia sư cũng khá là ổn, nếu như không nói là khoẻ hơn rất nhiều nếu so với đi làm phục vụ một ngày 5 6 giờ đồng hồ, trong khi cậu chỉ bỏ ra 2 đến 3 giờ để dạy học mà tiền vẫn khá hơn nhiều.

Đồng hồ chỉ đến 6 giờ chiều, Tống Quân đứng dậy và thay đồ chuẩn bị đến phòng tập nhảy.

Cậu là một dancer yêu nghề thực thụ. Lúc cấp 3 cậu đã từng tham gia vào đội nhảy của trường được một năm, lên đại học cậu cũng tham gia vào câu lạc bộ nhảy được 3 năm, sau đó ra trường cậu vẫn kiếm chỗ đi nhảy, cậu thực sự vô cùng mê nhảy nhót. Cậu đã thử qua nhiều thể loại nhưng thế loại cậu thích và hợp với cậu nhất vẫn là Cheography.

Cậu xuất thân là một fan Kpop chính hiệu, thường xuyên cover nhạc Kpop và còn tự biên bài nhảy riêng cho mình nữa. Dù đã 25 tuổi nhưng cậu vẫn đam mê nhảy vô cùng, chỉ là không còn dành nhiều thơi gian cho nó nữa mà thôi.

Mỗi tuần thì cậu sẽ chia giờ ra để đi nhảy và đi tập gym xen kẽ, 1 đến 2 hôm cậu sẽ đến lớp nhảy, 2 đến 3 hôm cậu sẽ dành thời gian đi tập gym. Sáng thì cậu sẽ đi làm trợ giảng, chiều thì đi làm gia sư. Một ngày của cậu luôn kín lịch nhưng cậu vẫn có những thì giờ rảnh để nghỉ ngơi, và luôn trống ngày thứ bảy chủ nhật để tận hưởng, đó là cách cậu lên kế hoạch và săp xếp công việc. Thường thì cậu sẽ dành những ngày nghỉ về thăm gia đình hoặc đi chơi với bạn bè, hoặc là tự tận hưởng cuối tuần một mình. Gần đây, cậu đang tập thêm cho mình một thói quen đó là đi bơi vào mỗi cuối tuần.

Hôm nay là buổi tập nhảy, nên cậu phải đi sớm để còn ăn uống cho tiêu trước khi vào nhảy kẻo bị đau bụng. Và thường thì buổi tập nào cậu cũng đến sớm để khởi động.

Buổi tập nhảy đã xong, thì lúc này cũng đã 9 giờ 40 phút, hôm nay cậu tập hơi bị hăng say nên không tập trung đến giờ giấc.

“Phù…” – Mồ hôi chảy ướt hết chiếc áo thun, cậu đang thở từng nhịp mạnh.

“Hình như mình quên làm cái gì đó ấy nhỉ?”

[Tiếng nhạc trong phòng tập]

Bấy giờ cậu mới chợt nhận ra mình có hẹn với Tuấn Hạo.

“Chết tiệt… 10 giờ kém rồi sao”

“Anh ta có tức giận mình không nhỉ”

“Hay là ngày mai tôi qua trả tiền cho anh nhé, không thì anh đưa số tài khoản cho tôi đi tôi sẽ chuyển qua cho anh ngay.”

Tống Quân gửi tin nhắn đi. Ngồi đợi mãi mà không thấy anh ta trả lời lại. Cậu cảm thấy bắt đầu lo lắng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Tôi Lại Say Đắm Cô Giáo Cấp 2 Của Tôi Rồi

2. Hôn Nhân Gượng Ép

3. Trùng Sinh Để Gặp Người

4. Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

=====================================

[Một lúc sau]

[Tiếng chuông điện thoại reng lên]

“Tôi đang đợi cậu.”

Cậu chạy thật nhanh vào phong thay đồ, tắm rửa sạch sẽ, sau đó bắt xe đến chỗ hẹn.

“Tên này thật phiền phức”

“Mong là sẽ kết thúc nhanh lẹ chuyện này”

***


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.